Đại Đường Song Long Truyện - Chương 263

Hồi 263: Thừa Cơ Truy Kích

Được Bạch Văn Nguyên dẫn đường,
Khấu Trọng cuối cùng cũng gặp  được tàn binh của Tào Ứng Long hoảng loạn
tháo chạy về phía  Chương Thủy. Hai người nấp ở lưng chừng núi quan sát
tình hình  quân địch. 
Cho tới tận lúc này, gã mới có thể thực sự thở phào nhẹ nhõm, có thể khẳng 
định rằng mình đã tính toán không sai, sau khi biết được Tiêu Tiễn phá vỡ
minh  ước, Tào Ứng Long đã lập tức bỏ không công thành, chạy về Phong
Hương  Thành. 
Đại quân của mục trường cũng ở cách đó không xa. 
Đúng theo ước định, sau khi Tào Ứng Long triệt thoái, đại quân của mục 
trường lập tức xuất động, đuổi sát phía sau. 
Dưới ánh trăng nhàn nhạt, kỵ đội của lũ tặc khấu giống như một con rắn
dài  trường qua thảo nguyên. 
Bạch Văn Nguyên nói: “Đại đa số tặc khấu đều là bộ binh, kỵ binh không  đến
bảy ngàn người, khi gặp phải sự cố, kỵ binh sẽ tranh đường chạy trước, bỏ lại 
bộ binh ở sau”. 
Song mục Khấu Trọng sáng rực lên, trầm giọng nói: “Yếu quyết của việc 
dùng binh, trước tiên là phải thăm dò tình hình địch, cái này gọi là tri bỉ. Có
câu  thừa nghi khả vấn, thừa lao khả cung, thừa cơ khả khốn, thừa phân khả
đồ, thừa  hư khả lược, thừa loạn khả cử, thừa kỳ vị trí khả náo, thừa kỳ vị
phát khả chế, thừa  kỳ ký thắng khả kiếp, thừa kỳ ký bại khả truy. Chúng
ta đã dùng một chiêu “thừa  nghi khả vấn” phá hoại liên minh tam giác của
chúng, khiến cho bốn vạn đại quân  của Tào Ứng Long biến thành lũ chuột trốn
chui trốn nhủi, lần này lại dùng thêm  một chiêu thừa bại khả truy, đánh
cho bọn chúng không còn manh giáp”. 
Bạch Văn Nguyên khâm phục nói: “Đây đúng là yếu chỉ của binh pháp,  Thiếu
Soái quả là tài cao bắc đẩu”. 
Khấu Trọng làm sao có thể nói cho y biết được tất cả những gì y biết đều
là  đọc từ trong mật kíp của Lỗ Diệu Tử, chỉ đành ậm ừ cho qua. 
Bạch Văn Nguyên lại tiếp tục tán thưởng: “Chiêu lợi hại nhất của Thiếu
Soái  chính là uy hiếp Đổng Cảnh Trân hoảng loạn dẫn theo hai ngàn thủ hạ
vội vàng trở về Di Lăng trong khi tay không tấc sắt, lương thực không đủ, muốn
không về  Di Lăng cũng không được. Chuyện này chắc chắn sẽ không giấu được
Chu Xán,  lại càng khiến hắn tưởng rằng Đổng Cảnh Trân chính là kẻ đã tiêu
diệt hai trại  của mình và Tào Ứng Long. Thử hỏi trên đời này có ai tin rằng
có người chịu thả  hổ về rừng như Thiếu Soái đây chứ? Giờ thì Tiêu Tiễn có
trăm cái miệng cũng  khó mà biện bạch được. Chu Xán lui binh, Tào Ứng Long
cũng chỉ còn một con  đường duy nhất này mà thôi”. 
Khấu Trọng cười cười nói: “Đổng Cảnh Trân đích thực đã đem chuyện quân 
tình của Tào Ứng Long và Chu Xán tiết lộ cho ta, y đã làm chuyện hổ thẹn, tự 
nhiên càng không dám nói rõ với các minh hữu của mình”. Kế đó gã lại cúi đầu 
quan sát địch nhân, trầm giọng nói: “Chỉ nhìn đội hình của đối phương
không  chỉnh tề, xe lương thực đều bị bỏ lại phía sau, là biết tinh thần của
chúng đã  hoang mang tới cực độ rồi. Chỉ cần chúng ta cướp hết xe lương
khiến chúng đã  mệt nay lại chịu thêm đói khát, bọn chúng sẽ từ loạn biến
thành tán, chỉ có thể  vong mạng chạy về phía Chương Thủy, hy vọng có thể
qua sông càng sớm càng  tốt, như vậy chúng ta sẽ có cơ hội hành động”. 
Nói đoạn liền thúc ngựa quát lớn: “Đi thôi!”. 
Từ Tử Lăng và Tuyên Vĩnh tuần thị trong quân doanh, thấy có hơn trăm  người
đang làm người rơm, thì ngạc nhiên nói: “Bện người rơm để làm gì vậy?”. 
Tuyên Vĩnh đáp: “Đây gọi là bày nghi trận, do chúng ta người ít, rất khó có 
thể chặn được cả vạn tên tặc khấu đang hoảng loạn tháo chạy, cách duy nhất
là  dùng số ít binh sĩ lẫn với người cỏ ở một số địa điểm chiến lược, giả
bộ thanh thế  hùng hậu, bức địch nhân chỉ dám chạy về những nơi có vẻ ít
người, nhưng sự  thực thì hoàn toàn ngược lại, vừa hay lọt vào cạm bẫy của
chúng ta”. 
Từ Tử Lăng gật đầu tán thưởng: “Hảo kế!”. 
Đến bên bờ sông, hơn ngàn binh sĩ đang đào chiến hào, lại còn đào cả hố  cản
bước ngựa, bên dưới có chông nhọn, bên trên phủ cỏ và bùn đất. 
Tuyên Vĩnh mỉm cười giải thích: “Những cạm bẫy này đều nhằm vào địch  nhân
đang hoảng loạn tháo chạy, thêm vào đối phương không ngờ chúng ta mai  phục
ở đây, khẳng định sẽ không thể thoát nạn”. 
Từ Tử Lăng dừng bước, dõi mắt nhìn sang bờ bên kia, trầm giọng nói: “Đại 
chiến trước mắt, Tuyên huynh có cảm nghĩ gì không?”. 
Tuyên Vĩnh bước lên đứng song song với gã, thở dài nói: “Từ sau khi đại 
long đầu bị Lý Mật hãm hại, tại hạ đã tưởng rằng mình không còn hy vọng bước ra
sa trường nữa! Thật không ngờ lại được Thiếu Soái đề bạt, không những có thể 
báo cừu tuyết hận cho đại long đầu mà còn có thể thi triển sở trường. Càng ở 
cùng Thiếu Soái lâu, tại hạ lại càng cảm thấy bội phục, không chỉ vì võ công cơ
trí,  hoặc kiến thức hùng tài, mà điểm Thiếu Soái khiến người ta phải tâm
phục khẩu  phục nhất chính là con người, tại hạ chưa từng hoài nghi Thiếu
Soái có gì phải cố  kỵ mình. Hơn nữa, chuyện gì không có khả năng thực hiện,
khi đến tay Thiếu Soái  cũng đều biến thành có khả năng, giống như là nước
lên thì thuyền lên vậy. Được  ở bên cạnh người, đúng là vô cùng kích thích
và thú vị”. 
Từ Tử Lăng thầm nhủ, đây chính là mị lực của Khấu Trọng, cũng là thứ vốn 
lớn nhất để tranh giành thiên hạ của gã. 
Tiếng vó ngựa rầm rầm vang động cả góc trời, dưới ánh nắng mặt trời oi ả 
của buổi chiều, một vạn kỵ binh tinh nhuệ của Phi Mã Mục Trường tràn lên
như  nước lũ. 
Khấu Trọng và Bạch Văn Nguyên liền thúc ngựa lao xuống sườn dốc  nghênh
đón. 
Trong tiếng tù và hiệu lệnh, hai ngàn quân tiên phong của mục trường do 
nhị chấp sự Liễu Tông Đạo và Lạc Phương dẫn đầu từ từ dừng lại. 
Con mắt duy nhất của Liễu Tông Đạo ánh lên vẻ nhiệt thành, từ xa đã cười 
lớn nói: “Trọng huynh đệ thật lợi hại, chỉ trong một năm ngắn ngủi, mà huynh đệ 
đã trở thành Thiếu Soái danh chấn thiên hạ rồi”. 
Khấu Trọng thúc ngựa đi đến bên cạnh y, vươn người sang ôm lấy hai vai y 
rồi cười cười đáp lại: “Chỉ là một chút hư danh, đâu đáng được Liễu thúc
khen  ngợi chứ, trường chủ có phải đang ở trung quân phía sau không?”. 
Liễu Tông Đạo mỉm cười: “Trường chủ tới rồi!”. 
Chỉ thấy quân tiên phong tản ra hai bên, tạo thành một thông đạo, cùng
lúc  đó toàn bộ đều bạt kiếm hô vang “trường chủ vạn tuế”, sĩ khí trào
dâng tới cực  điểm. 
Ở đầu kia của thông đạo, Thương Tú Tuần vận khôi giáp sáng ngời anh khí  lẫm
liệt, cưỡi trên một con chiến mã lông trắng như tuyết, không pha chút tạp sắc 
phóng tới, áo choàng màu vàng tươi tung bay trong gió, trông như một nữ chiến 
thần trên thượng giới mới hạ phàm vậy. 
Tốc độ của con ngựa nàng đang cưỡi hiển nhiên là cực nhanh, các tướng  lĩnh
phía sau do quản gia Thương Chấn dẫn đầu phải đuổi theo vô cùng vất vả. 
Khấu Trọng bị sắc đẹp của nàng làm cho ngây người, chỉ biết tròn mắt há hốc miệng
ra nhìn. 
Thương Tú Tuần kỵ thuật cao minh, càng chạy càng nhanh, chỉ trong nháy  mắt
đã tới gần chỗ Khấu Trọng, miệng hô vang: “Khấu Trọng ngươi có phải đang 
cưỡi ngựa quý của Khiết Đan không, chúng ta thử cước lực một phen nào!”. 
Khấu Trọng còn chưa kịp phản ứng, Thương Tú Tuần đã lướt qua giữa gã và 
Liễu Tông Đạo. 
Gã thấy vậy hào khí bất giác cũng dâng lên, kêu lên một tiếng “Hảo!” rồi 
quay ngựa đuổi theo nàng. 
Liễu Tông Đạo, Bạch Văn Nguyên, Lạc Phương đợi cho bọn Thương Chấn  tới
nơi rồi mới dẫn đại quân đuổi theo hai người đã biến thành hai điểm nhỏ ở
phía  xa xa. 
Thương Tú Tuần chạy một mạch hơn năm mươi dặm đường rồi mới dừng lại  trên
một ngọn đồi, Khấu Trọng bị bỏ lại phía sau chừng nửa dặm, lúc gã đến bên 
cạnh nàng, thì đại quân của mục trường vẫn còn cách xa chừng mười dặm. 
Thái Dương đã lặn xuống phía sau rặng núi phía Tây, những tia sáng còn 
sót lại nhuộm đỏ cả đường chân trời. 
Thương Tú Tuần ngồi trên lưng ngựa, nheo mắt nhìn về phía trước, chậm rãi 
nói: “Ngươi giỏi lắm!”. 
Khấu Trọng có cố ý thở hổn hển đáp: “Ngựa của trường chủ nhanh thật!”. 
Đôi mắt đẹp của Thương Tú Tuần quay sang nhìn gã, mỉm cười nói: “Ta  không
phải nói chuyện đó, lấy ngựa luận ngựa, thì cho dù là bảo mã Khiết Đan 
cũng không thể bì kịp được giống ngựa đã được ta cải tạo”. 
Khấu Trọng cũng cười cười hỏi lại: “Vậy trường chủ nói về chuyện gì vậy?”. 
Thương Tú Tuần nhìn thẳng vào mắt gã: “Ngươi biết ta gặp nạn, lập tức bất 
chấp tất cả đến đây, lại khéo dùng diệu kế phá được âm mưu của bọn Chu
Xán,  Tào Ứng Long và Tiêu Tiễn, sau khi gặp người ta, lại không ra vẻ mới
lập đại  công, ta nói là nói chuyện đó, ngươi có hiểu không?”. 
Khấu Trọng tỏ vẻ oan ức nói: “Mỹ nhân trường chủ nàng nghĩ Khấu Trọng là 
hạng người gì chứ? Ta tôn kính ái mộ trường chủ còn chẳng kịp nữa là, làm
sao  dám làm bộ làm tịch cơ chứ?”. 
Thương Tú Tuần bật cười khúc khích, tựa như một đóa hoa chớm nở, ánh  mắt
lại dịch ra phía trước, hồn nhiên nói: “Đã lâu lắm rồi ta không được ai xưng
hô  như vậy, không ngờ lại có chút cảm giác mới mẻ. Hà! Như vậy đi, sau
khi phá xong lũ tặc khấu Tào Ứng Long, ta sẽ thưởng cho ngươi một vạn con chiến
mã  thượng đẳng, để cho ngươi tung hoành thiên hạ, nhất thống giang sơn,
thế có  được không?”. 
Khấu Trọng lắc đầu nói: “Như vậy không đúng với quy củ của mục trường,  lại
khiến người ta hiểu lầm, tưởng rằng trường chủ cũng tham gia vào vòng
xoáy  phân tranh này, chi bằng đợi sau khi ta đào được Dương Công Bảo Khố,
sẽ lấy  vàng thật bạc thật đến mục trường mua ngựa, như vậy thì không ai
dám nói  trường chủ câu nào nữa”. 
Thương Tú Tuần khẽ nhún vai, thần thái yêu kiều nói: “Ngươi đã thích vậy 
thì Tú Tuần cũng vui vẻ nghe lời thôi”. 
Nói đoạn nàng liền quay mặt sang, nhìn gã với ánh mắt dạt dào tình cảm: 
“Không gặp một năm, tên tiểu tử ngươi đã anh tuấn khí khái hơn trước rất nhiều 
rồi, cái tên Thiếu Soái đó đặt rất hay, rất thích hợp với ngươi”. 
Trong lòng Khấu Trọng chợt dâng lên một cảm giác hết sức kỳ lạ, thậm chí 
là muốn ôm lấy nàng vào lòng. Từ sau khi thất bại với Lý Tú Ninh và Tống Ngọc 
Trí, gã chưa từng có cảm giác động tâm với nữ tử như vậy. 
Đại quân của mục trường đã tới bên dưới chân đồi, các tướng lĩnh rời khỏi 
đội ngũ lên hội hợp với Khấu Trọng và Thương Tú Tuần trên đỉnh đồi, có điều
các  cựu tướng của Độc Bá Sơn Trang như Phùng Ca, Phùng Hán đều lưu lại
phòng  thủ Đương Dương và Viễn An, không ai tùy hành. 
Khấu Trọng gặp lại Phức đại tỷ, Hứa Dương, Lương Khiêm, Ngô Triệu Như, 
trong lòng cảm thấy phấn chấn vô cùng. 
Đại chấp sự Lương Trị phụ trách tọa trấn mục trường nên cũng không tới. 
Thương Tú Tuần khách khí mấy câu với Bạch Văn Nguyên rồi quay sang hỏi  Khấu
Trọng: “Trời đã tối, hay là chúng ta hạ trại nghỉ ngơi, đến bữa cơm sẽ
cùng  nghiên cứu xem nên truy kích lũ tặc binh kia như thế nào?”. 
Khấu Trọng lắc đầu nói: “Thời cơ đã ở ngay trước mắt, chỗ cao minh của 
Tào Ứng Long chính là ban ngày kết thành trận để đợi chúng ta tới, giả như
chúng  ta có thể đuổi kịp, hắn cũng nhân lúc binh mã quân ta đang mệt mỏi
mà lợi dụng  ưu thế về binh lực để phản kích. Đến đêm khi chúng ta hạ trại
nghỉ ngơi, hắn mới  toàn tốc hành quân, phương pháp đêm ngày đảo điên này,
giúp hắn ở vào thế bất  bại. Vì vậy nếu chúng ta muốn thắng, thì phải hành
quân trong đêm, cướp lương  thảo của chúng trước, làm chúng rối loạn tâm
trí, khiến cho chúng tán loạn đội  hình mà tháo chạy về phía Chương Thủy,
như vậy mới có cơ hội một đòn diệt sạch toàn bộ lũ ác khấu này, trừ hại cho
dân”. 
Thương Tú Tuần và mọi người đều gật đầu đồng ý, nhưng cũng lộ vẻ ngần  ngại.
Thương Tú Tuần nói: “Chúng ta đã đuổi ba ngày liền, người ngựa đều mệt  mỏi,
cho dù người có thể gắng gượng được thì ngựa cũng không cố được”. 
Khấu Trọng vỗ ngực mỉm cười nói: “Chỉ cần người trụ được là được rồi, ta 
sớm đã có chuẩn bị, trên đường có bốn ngàn con chiến mã thượng đẳng cướp 
được từ địch nhân cho chúng ta thay đổi, tiện lợi như đổi ngựa ở dịch trạm vậy”. 
Bạch Văn Nguyên tiếp lời: “Chúng ta còn cách địch nhân một ngày mã trình, 
nếu có thể thuận lợi đổi ngựa, thì đêm mai có thể đuổi kịp chúng, triển khai đột 
kích”. 
Chúng nhân đều phấn trấn tinh thần, càng thêm bội phục Khấu Trọng thâm 
mưu viễn lự. 
Thương Tú Tuần lườm Khấu Trọng một cái đầy tình tứ, cười cười nói: “Tên 
tiểu tử nhà ngươi đúng là lắm mưu nhiều kế”. 
Kế đó nàng lại nghiêm mặt hạ lệnh cho Thương Chấn đích thân chọn ra một 
ngàn hảo thủ giỏi dạ hành và kỵ thuật, đợi lệnh chuẩn bị xuất phát. 
Chúng nhân vội vàng nhân lúc này xuống ngựa cho lũ ngựa ăn cỏ uống  nước,
trong lúc những kẻ thông thuộc địa hình như Bạch Văn Nguyên, Liễu Tông  Đạo
và Lạc Phương nghiên cứu lộ tuyến hành quân, thì Khấu Trọng và Thương  Tú
Tuần lại đi sang một bên nói chuyện. 
Vị trường chủ xinh đẹp này đột nhiên hỏi tới Từ Tử Lăng, Khấu Trọng bèn 
cười cười nói: “Hắn cũng nhớ nhung trường chủ như ta vậy”. 
Thương Tú Tuần tỏ vẻ không hài lòng nói: “Tính nói năng bừa bãi của ngươi 
vẫn không thay đổi, một đi thì như hoàng hạc đi mãi không về, người ta chỉ có
thể  biết được tình hình của các ngươi từ những người lai vãng mà thôi, thật
là...”. 
Khấu Trọng ngạc nhiên hỏi: “Tại sao lại thở dài chứ?”. 
Đôi mắt đẹp của Thương Tú Tuần nhìn vào khoảng không thăm thẳm, nhẹ  giọng
nói: “Ngươi làm cho Tú Tuần cảm thấy rất khó xử. Xưa nay quan hệ của 
chúng ta và Lý phiệt vốn rất tốt, Lý Tú Ninh lại là bạn khuê phòng từ nhỏ với
ta.  Bọn họ trù mưu ứng phó với chuyện bọn Lưu Vũ Châu mua ngựa của người
Đột  Quyết, nên tỏ ý hy vọng ta có thể nuôi được loại ngựa tốt nhất để
cung ứng định  kỳ cho họ, ngươi bảo ta phải làm sao đây?”. 
Khấu Trọng tỏ vẻ thương xót nói: “Làm sao ta nỡ để trường chủ khó xử chứ, 
nếu trường chủ có một trăm con ngựa, thì hãy bán cho ta và Lý tiểu tử mỗi người 
năm mươi, như vậy thì Lý Tú Ninh sẽ không trách gì được nàng nữa”. 
Thương Tú Tuần ngạc nhiên nhìn gã, khẽ nhíu đôi mày liễu hỏi: “Khấu  Trọng
ngươi rốt cuộc là hạng người thế nào? Có phải thật sự vì ta không? Hay là 
ngươi đã có kế sách khác? Ta thật không thể nào hiểu được ngươi”. 
Khấu Trọng cười khổ nói: “Ta có lúc là hồ ly ranh mãnh, có lúc lại là con lợn 
ngốc, chính bản thân mình còn không hiểu nổi nữa là nàng. Nhưng có một 
chuyện ta có thể khẳng định, đó chính là bất luận thế nào ta cũng không thể
làm  được những chuyện gây tổn hại đến người mà mình yêu quý. Trong trường
đại  quyết đấu mà mục tiêu là xưng bá thiên hạ này, ta chỉ có một phần mười
cơ hội,  còn Lý tiểu tử thì ít nhất cũng chiếm sáu phần trong chín phần
còn lại, ba phần kia  lại phân làm đôi, Đậu Kiến Đức chiếm hai phần, Đỗ Phục
Uy và Tiêu Tiễn chia  nhau một phần. Vì vậy trường chủ tuyệt đối không nên
nghiêng hẳn về phía ta,  bằng không hậu quả sẽ rất khó lường đó”. 
Thương Tú Tuần động dung nói: “Chỉ có nhân vật anh hùng chân chính mới 
nói ra được những lời như vậy. Ngươi đã biết phần thắng không được bao
nhiêu,  tại sao còn không quy phục Lý gia chứ?”. 
Khấu Trọng ngạc nhiên nói: “Nếu Khấu Trọng ta chịu cam tâm tình nguyện 
làm nô tài chó săn cho kẻ khác, thì ta còn là Khấu Trọng nữa sao?”. 
Thương Tú Tuần áy náy nói: “Ta chỉ là nhận sự ủy thác của người khác, 
truyền đạt câu nói đó cho ngươi thôi! Sớm đã biết ngươi không nghe rồi!”. 
Khấu Trọng ngẩn người: “Lý Tú Ninh?”. 
Thương Tú Tuần khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói: “Nàng còn có một phong thư  nhờ
ta giao cho ngươi, đang ở trong mình ta đây này”. 
Khấu Trọng trầm mặc hồi lâu, rồi chậm rãi nói: “Thay ta xé nó đi được 
không?”. 
Từ Tử Lăng đứng bên bờ sông, đột nhiên nghĩ lại cái chết khiến người ta trở 
tay không kịp của Tố Tố, trong lòng lại quặn đau. Cuối cùng thì tịch dương
cũng  biến mất sau rặng cây bên bờ đối diện. 
Nếu như nói cái chết của Phó Quân Sước làm gã từ một đứa trẻ trưởng  thành
thành người lớn, vậy thì cái chết của Tố Tố, lại làm cho gã thay đổi hoàn 
toàn cách nhìn về sinh mạng. 
Đời người chỉ có mấy chục năm ngắn ngủi, vậy người ta sống để làm gì? 
Lúc này Tuyên Vĩnh đến sau lưng gã báo cáo: “Tào Ứng Long quả nhiên là  chạy
về hướng này, đêm mai sẽ tới đây”. 
Từ Tử Lăng từ trong suy tư giật mình tỉnh lại, trở về với hiện thực vô tình, 
trầm ngâm đáp: “Nếu đại quân của mục trường vì một lý do nào đó mà không thể 
phối hợp với chúng ta, địch nhân có thể qua sông trong tình trạng phòng bị 
nghiêm mật, thì chúng ta vẫn có thể đột kích chứ?”. 
Tuyên Vĩnh nói: “Chỉ có năm phần cơ hội, thành bại khó đoán, tất cả phải 
xem bọn Tào Ứng Long phản kích thế nào mới biết được, lúc đó sẽ phải nhờ đến 
Từ gia đưa ra quyết định”. 
Từ Tử Lăng thầm nhủ Khấu Trọng quả là biết tiến cử người, đặt gã vào thế 
phải quyết định sinh tử của cả ngàn người, đành cười khổ nói: “Huynh có tư
cách  quyết định hơn ta mà”. 
Tuyên Vĩnh tự tin vỗ ngực nói: “Từ gia yên tâm, Thiếu Soái nhất định có 
cách khiến cho bọn Tào Ứng Long phải qua sông trong tình trạng rối loạn mà”. 
Từ Tử Lăng thầm nhủ chỉ là do Tuyên Vĩnh xưa nay chưa từng thấy Khấu  Trọng
thảm bại bao giờ nên mới có lòng tin như vậy. 
Sự thực thì trước khi đại phá Lý Mật, bọn gã cũng không có mấy chuyện gọi 
là thành công. Chuyện xảy ra với Tố Tố chính là hậu quả của một chuỗi những 
thất bại liên tiếp khi đó. 
Nếu hôm đó bọn gã không gặp Hương Ngọc Sơn trên phố, hỏi thăm y  đường đến
kỹ viện, thì Tố Tố sẽ không đến nỗi phải u uất mà chết. Nghĩ sâu hơn  nữa,
nếu nàng không gặp Lý Tịnh thì có phải càng mỹ mãn hơn không? 
Đáng tiếc là cuộc sống thực tế không có “nếu”, giống như ông trời có một 
đôi tay vô hình kéo mọi người lại với nhau, gây nên ân oán tình cừu, đan chéo vận 
mệnh của họ với nhau thành một tấm lưới khổng lồ vậy.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3