Y nữ xuân thu - Chương 53
Chương 53: Bệnh tim
Cách Tát quốc không thể đi,
Phiên quốc là chư hầu của Cách Tát cũng không thể ở lại, nơi duy nhất có thể đi
chính là Lương Quốc. Ngân lượng trên người nàng cũng đủ cho nàng được an toàn mấy
năm, chỉ cần đừng quá xa xỉ thôi.
Qua mấy lần hòa vào đoàn người
giao thương của Phiên quốc vào Lương Quốc, một ngày kia, Liên Kiều tới được trấn
Cẩm Tú, thuộc địa giới của Lương Quốc, tại đây cũng có một số người Phiên quốc ở
lại lập nghiệp.
Mục đích của nàng, Phượng
Hoàng thành, chỉ còn cách sáu ngày đường nữa sẽ đến. Nghe nói đó là một thành
thị phồn hoa vừa phải, có câu nói ‘không đâu ẩn nấp tốt hơn ở một thành thị lớn’,
hơn nữa ở thành thị lớn cuộc sống cũng dễ dàng hơn, Liên Kiều cũng không tới một
cuộc sống đào nguyên thoát tục gì gì, bảo nàng cày ruộng trồng rau nàng thật sự
làm không được.
“Khách quý tới”. Một khách sạn
nhỏ, tối nay cứ tá túc chỗ này đi.
Tiến vào khách sạn, trong đại
sảnh cũng không có mấy người, chủ yếu là thương nhân. Tiểu nhị lim dim ngồi ở
bàn cạnh cửa, chưởng quỹ lách cách cạch cạch đánh bàn tính, hai nam tử đang ngồi
gần cửa sổ ăn cơm nói chuyện phiếm. Liên Kiều tiến vào làm cho khu vực này xôn
xao nho nhỏ, hai nam tử đang ăn cơm dừng đũa lại, ngẩng đầu si ngốc nhìn mỹ nữ
vừa đột nhiên tiến vào điếm, tiếng gạt bàn tính của chưởng quỹ cũng ngừng lại,
hai mắt nhìn chằm chằm, không dám xác định nữ tử vừa tiến vào điếm đến tột cùng
là người phàm hay là tiên tử, chỉ có tiểu nhị kia là vẫn ngủ gật.
Nhìn đám người đều biến thành
tượng thạch cao, Liên Kiều có chút buồn cười mà nói: “Nơi này có phòng trống
không?”
Sửng sốt nửa ngày, chưởng quỹ
mới giống như đột nhiên giật mình tỉnh lại, gật đầu như mổ thóc: “Có, có, trên
lầu có nhã gian, sạch sẽ!” Rồi chớp mắt sau liền quay về hướng tiểu nhị ngồi dựa
cạnh cửa trợn mắt quát lên: “A Phúc, thằng quỷ lười kia, mau đứng lên tiếp đón
khách quý cho ta!”
Bị chưởng quỹ mắng to, a Phúc
giật mình tỉnh giấc, xoa xoa cặp mắt mập mèm vì buồn ngủ, vẻ mặt choáng váng.
Nhìn thấy bộ dạng ngu xuẩn
không có tiền đồ của hắn, chưởng quỹ giận đến đỉnh đầu bốc khói: “Đồ ngu như
heo, mau dậy đi, nhìn dáng vẻ lười nhác này của ngươi đúng là khiến người ta
chê cười!” Nói xong còn làm bộ giơ tay lên như muốn đánh hắn.
Tiểu nhị lúc này mới thật sự tỉnh
hẳn, kêu một tiếng đứng phắt lên, nhưng khi hắn nhìn thấy Liên Kiều thì lại lập
tức trở nên ngớ ngẩn, đứng cứng ngắc tại chỗ không động đậy như khúc gỗ.
Chưởng quỹ vừa nóng vừa giận,
cầm sổ sách lên gõ trên đầu hắn bồm bộp. A Phúc bị đánh mấy cái mới tỉnh hồn lại,
miệng lúng ba lúng búng không thốt nổi ra lời.
Liên Kiều vô ý mà đưa tới sự
chú ý của người khác, cái mà nàng không muốn nhất hiện thời là bị người khác
chú mục. Nàng lấy ra một chút bạc vụn bỏ lên trên bàn, lạnh lùng nói: “Chưởng
quỹ xem đưa lên chút thức ăn vừa đủ số bạc này.” Nói xong cũng không nhìn a Phúc
vẫn còn đang đứng ngẩn người nơi đó, bước sang một bên chọn một cái bàn dựa vào
góc, ngồi xuống.
Sau khi lấy lại tinh thần, tiểu
nhị liền đi vào hậu đường chuẩn bị thức ăn, hai nam tử bên cửa sổ cũng tiếp tục
uống rượu dùng bữưởng quỹ cúi đầu tính sổ, chỉ thì thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn
Liên Kiều đang ngồi trong góc một cái, trong mắt thoáng vẻ kinh ngạc.
Trong không khí tĩnh lặng nơi
này, bỗng dưng có một hồi tiếng vó ngựa dồn dập phá vỡ cảnh an bình, từ xa tiến
đến gần, cuối cùng dừng lại trước cửa khách sạn.
Một chiếc xe ngựa xuất hiện tại
cửa, bề ngoài bình thường đến nỗi sẽ chẳng ai quay lại nhìn nó lần thứ hai,
nhưng những người từ trong xe bước xuống lại khiến cho người ta không nhịn được
quay về hướng đó mà tò mò nhìn ngó. Một nam nhân trung niên dáng vẻ lực sỹ nhảy
từ trong xe xuống trước, rồi xoay người, vẻ mặt cung kính nhún nhường vén rèm
xe lên, ôm một ông lão từ trong xe ngựa ra ngoài. Cuối cùng một cậu bé khoảng
12, 13 tuổi cũng theo sau nhảy ra ngoài. Hai người một lớn một nhỏ đều cung
kính vịn bên trái bên phải ông lão, từ từ nâng ông lão vào trong điếm.
Ông lão mặt mũi quắc thước,
hàm râu bạc trắng thật dài phất phơ trước ngực, xương gò má khá cao, mắt sáng
như đuốc, nếu đôi môi không tím bầm thì dáng vẻ cũng có chút tiên phong đạo cốt.
Trước khi vào điếm, ông lão đã
liếc đôi mắt sắc sảo quan sát tình huống bên trong thật kỹ, mặc dù ánh mắt vô
tình hay cố ý rơi vào người Liên Kiều cuối cùng, nhưng cũng không hề tỏ ý kinh
ngạc như những người trước đó, mà có ý suy nghĩ và tìm tòi nghiên cứu nhiều
hơn.
Cuối cùng, lão giả cũng chọn một
nơi hẻo lánh ngồi xuống, một lớn một nhỏ cung kính đứng phía sau, không khoa
trương la lối, chỉ ngoắc ngoắc tay gọi tiểu nhị vừa bưng món ăn ra tới. Tiểu nhị
đặt một ít món ăn trên bàn của Liên Kiều xong, liền quay sang bàn bọn họ. Người
đàn ông trung niên phân phó mấy câu bằng giọng thật thấp, tiểu nhị gật gật đầu
lui xuống. Không bao lâu, một ít món ăn được dọn lên, mặc dù không gọi nhiều
món, nhưng người đàn ông trung niên lại thưởng rất hậu, vung tay là cả một thỏi
bạc. Tiểu nhị vui mừng đón được, mặt mày hớn hở, phục vụ càng thêm ân cần.
Trong điếm lại khôi phục sự
yên tĩnh vốn có, chỉ có giọng nói nịnh nọt của tiểu nhị. Người đàn ông trung
niên cảm thấy phiền, liền đưa tay vẫy lui hắn. Liên Kiều lặng lẽ ăn cơm, vừa ăn
xong đang chuẩn bị đứng dậy rời đi thì đột nhiên phát hiện khuôn mặt ông lão xuất
hiện một màu tím nhàn nhạt. Cậu bé bên cạnh cũng vừa nhìn thấy vẻ mặt ông lão
không đúng, vội vàng móc ra một bình thuốc nhỏ, đổ ra một viên dược hoàn cho
ông lão nuốt vào. Nhưng hô hấp của ông lão càng lúc càng khó khăn, thân thể đã
không còn sức chống đỡ ngã nghiêng về một bên, nếu không có người đàn ông trung
niên nhanh tay vịn lại thì đã sớm té xuống đất.
Người đàn ông gấp gáp kêu nhỏ:
“Lão gia, lão gia, ngài không sao chứ..
Lúc này, mắt của ông lão đã trợn
trắng, màu tím nhạt trên mặt đã biến thành màu đỏ tím, mặt mũi trông hết sức
kinh người. Liên Kiều vừa nhìn tình hình này đã biết ngay là ông lão giả nhất định
đang phát bệnh tim, bên cạnh lại không có bất kỳ dược vật khẩn cấp nào, nếu như
không có biện pháp cấp cứu mạnh tay, ông lão này nhất định hít thở không thông
mà chết.
Mặc dù không muốn gây phiền
toái, nhưng trơ mắt nhìn người khác chết ngay trước mắt mình nàng vẫn không
đành lòng, bèn bước nhanh sang bên đó, đưa tay dò hơi thở của ông lão —— chết.
Đặt tay lên mạch cổ tay, mạch đã mất, nhưng nhìn biểu hiện thì có thể xem là một
cơn sốc tạm thời.
Động tác của Liên Kiều khiến
người đàn ông và cậu bé nhất thời không biết phải phản ứng làm sao, nhưng một
màn kế tiếp có thể nói là khiến cho bọn họ trọn đời khó quên.
Nàng lập tức đặt ông lão nằm
ngang xuống đất, một tay đè lên vị trí trái tim, một tay nắm thành nắm đấm nện
mạnh xuống mu bàn tay, vật lộn và đọ sức tới tử thần cứu lại trái tim của ông
lão. Sau mấy cú đập liên tục, nàng lại một tay bóp mũi ông lão, một tay nắm cằm,
hô hấp nhân tạo cho ông. Cứ tuần tự vừa đập kích trái tim vừa hô hấp nhân tạo
như vậy, ông lão vốn đã ngưng tim vì sốc cuối cùng cũng hít vào được một hơi dưới
sự cứu trị của Liên Kiều.
Hít một hơi thật sâu, ông lão
từ từ tỉnh lại, một lớn một nhỏ cũng đã hồi hồn lại từ tình trạng ngây ngô vì sốc,
rụp một cái quỳ xuống trước mặt Liên Kiều.
“Cảm tạ cô nương trượng nghĩa
tương trợ, đại ân đại đức này, Trần Nhị ta làm trâu làm ngựa cũng không để đáp
đền.” Phải biết từ trước đến nay Lương Quốc luôn lấy lễ nghi làm đầu, một cô
nương miệng đối miệng mớm hô hấp cho một ông lão trước mặt công chúng, dù là trị
bệnh cứu người, cũng là lần đầu tiên họ mới được mục kích trong cuộc đời. Dù
sao, ngại cho danh tiết, một cô gái bình thường tuyệt đối sẽ không làm một chuyện
như vậy. Hành động của nàng khiến cho tất cả mọi người trong khách sạn giật
mình không thôi.
Liên Kiều cũng không quan tâm,
cầm bình nước trên bàn đổ vài ngụm vào súc miệng, rồi không nhìn ai mà xoay người
đang định rời đi.
Ông lão sau lưng gọi nàng lại,
“Cô nương, xin dừng bước!”
Người đàn ông đặt ông lão ngồi
lại trên ghế, tiếp tục cúi đầu cung kính đứng một bên.
Liên Kiều quay đầu lại nhìn
ông lão, mặc dù đã cắt cơn nhưng sắc mặt vẫn không tốt, chắc chắn bệnh tim của
ông sẽ lấyông bất cứ lúc nào, mới vừa rồi chẳng qua cũng chỉ là cấp cứu nhất thời
thôi.
Cậu bé đứng cạnh đút cho ông
lão một ngụm nước xong, ông lão mới chậm rãi nói: “Đa tạ ân cứu mạng của cô
nương!”
“Đừng khách khí!”
Cảm thấy không cần thiết phải
tiếp tục ở lại nơi này để nhận cảm tạ của người khác, Liên Kiều muốn quay đi
ngay, không ngờ ông lão lại nói: “Xin hỏi quý tánh của cô nương, nhà cô nương
nơi nào, lão hủ định tự thân tới cửa để trọng tạ!”
“Giang hồ cứu cấp, không cần
giữ lễ tiết làm gì.”
“Cô nương hiểu được y thuật?”
“Hiểu sơ.”
Đáy mắt ông lão thoáng qua một
tia sáng tinh quái, nói: “Cô nương muốn đi đâu? Nếu không ngại, lão hủ sẽ đưa
cô nương một đoạn đường.”
Nàng thở dài, biết không phủi
tay bỏ rơi được nữa, đáp lời: “Phượng Hoàng thành.”
Ông lão mỉm cười: “Thật thuận
tiện, chúng ta cũng đang đi đến Phượng Hoàng thành. Không bằng sáng mai chúng
ta cùng lên đường!”
“Được!” Không nói thêm gì nữa,
Liên Kiều quay người đi lên lầu.
“Lão gia, việc này... thích hợp
không? Dù sao nàng ấy cũng là người ngoài.” Đợi Liên Kiều đi khỏi, người đàn
ông trung niên mới ngập ngừng mở miệng. Cô gái dung mạo như thiên tiên đó nhìn
thoáng qua cũng biết không phải là người bình thường. Mặc dù nàng vừa mới cứu
được lão gia, nhưng cùng đi đường với nàng nhìn cách nào cũng không thích hợp,
không bằng đáp tạ bằng một chút ngân lượng.
Không ngờ lại nhận được một
cái trừng mắt của ông lão, hắn liền lập tức im lặng, biết rằng mình đã vượt quy
củ. Lão gia đã ra quyết định há lại có chỗ cho hắn xen vào sao. Quay sang nhìn
thì thấy đáy mắt lão gia có phần tính toán.
Sáng sớm ngày hôm sau, Liên Kiều
vừa ra khỏi khách sạn thì đã thấy ngay xe ngựa đã dừng trước cửa, chẳng qua chiếc
xe ngựa này hình như rộng rãi hơn cỗ xe ngày hôm qua một chút. Đáng lẽ bọn họ
còn chưa thức dậy mới phải chứ!
Đế tránh bọn họ, nàng đã cố ý
dậy thật sớm rồi mà! Đang muốn nhẹ nhàng rời đi thì người đàn ông trung nhiên
đã nhảy từ trên xe xuống, khiến nàng biết ngay lần này là tránh không khỏi rồi.
“Cô nương, mời lên xe.” Trần Nhị
cung kính hành lễ.
Liên Kiều âm thầm thở dài,
nhún nhún vai, ngồi vào trong xe.
Ông lão và cậu bé đang ngồi
trên nệm êm, dựa vào buồng xe nhắm mắt dưỡng thần. Xem ra vì muốn cắt đứt ý định
của nàng, có khi cả đêm qua bọn họ đều ngủ trên xe.
Thấy nàng bước lên, ông lão mở
mắt ra, cười nói với nàng: “Chào buổi sáng!”
“Sớm an!” Thật sự là quá sớm.
Liên Kiều lúng túng đáp lời. Thôi kệ đi, coi như đi nhờ xe đi.
Dọc theo đường đi, Liên Kiều
biết nhà của ông lão này ngay tại Phượng Hoàng thành, mở ngân hàng tư nhân. Ông
lão tên là Trần Quắc Phong, có hai đứa con trai, hai đứa con gái, là nhà giàu
nhất trong những nhà giàu tại đây. Chứ gì nữa, mở ngân hàng tư nhân mà, ngân
hàng chẳng lẽ lại không có tiền sao?
Khi ông lão hỏi tình trạng
thân gia của Liên Kiều thì nàng cố ý giấu diếm, chỉ nói mình là một thầy lang
lãng du, họ Xa tên Vũ, lấy hai bộ trong hai chữ “Liên Kiều” làm tên họ. (Liên
Kiều 连翘, Liên thuộc bộ Xa 车, Kiều thuộc
bộ Vũ 羽)
Sau đó, Trần Quắc Phong lại đề nghị sẽ để cho nàng ở lại trong nhà
ông mà mưu sống, cũng thuận tiện chăm sóc cho bệnh của ông. Liên Kiều suy nghĩ
một chút, cảm thấy làm thế cũng có thể được, dù sao ở Phượng Hoàng thành không
ai biết đến nàng, ở lại trong một gia đình giàu có để mưu sống cũng không tồi,
được bao ăn bao ở, cuộc sống cũng thong dong an bình, nên đồng ý.