Y nữ xuân thu - Chương 21-22
Chương 21: Thiếu niên [2]
Tiêu dao Vương gia Long Tiêu
đã trên đường quay về Lương quốc, tâm trạng đang treo trên cao (Cào: :đề cao cảnh
giác) của Liên Kiều cũng được thả xuống, không biết vì sao mà chỉ cần cái tên
Long Tiêu kia ở lại thượng kinh một ngày thì tâm trí nàng sẽ không yên, ngủ cũng
bất ăn, dường như hắn có ảnh hưởng nghiêm trọng đến tính mệnh của mình, hiện giờ
hắn đi rồi nàng rốt cuộc cũng có thể vô tư thả lỏng cảnh giác.
Liên Kiều mang theo tâm trạng
vui vẻ hiếm thấy rời khỏi y quán, ngoài cửa, ngoại trừ một hàng dài người đang
xếp hàng chờ chẩn bệnh còn có một ít khuân vác dỡ hàng. Đúng rồi, lần trước ở
Bách Thảo đường đã mua một ít hàng, hôm nay là ngày chuyển đến.
Liên Kiều đứng bên xe vận chuyển
xem mặt hàng, Tiểu Đức đi theo kiểm tra hàng hoá. Bỗng nhiên nàng nhìn thấy có
một người nhìn rất quen mắt, Liên Kiều liền tóm lại nhìn thử.
“Là ngươi?”
Thiếu niên ngẩng đầu, cũng ngạc
nhiên nhìn Liên Kiều.
Liên Kiều cười lạnh: “Ngươi
không phải không nhận sự bố thí của ta sao? Sao lại chạy tới chổ ta làm việc?”
Thiếu niên sửng sốt, khuôn mặt
lập tức lạnh đi, đem bao lớn đang khiêng trên vai phóng xuống mặt đất giọng căm
hận nói: “Ai nhận bố thí của ngươi, nếu biết trước là chổ của ngươi ta sẽ không
tới.”
A, tính cách khí khái nha, tuy
là khá nóng nảy, Liên Kiều đảo vòng mắt chuyển sang cố ý kích hắn: “Vậy ra
ngươi cũng có chút tiền đồ, sớm biết ngươi vô dụng như vậy, ngày đó ta sẽ không
cứu ngươi.”
“Ngươi nói cái gì?” Hai mắt
thiếu niên quả thực muốn bốc hoả.
Liên Kiều cười thầm, tiếp tục
nói lời châm chọc hắn: “Như thế nào? Không phục? Có bản lĩnh thì ở lại y quán
giúp ta, một ngày cơm ba bữa ăn no, còn phát tiền công, chỉ là nhìn ngươi như vậy
chắc không chịu khổ nỗi, không chịu bị ức hiếp được, tóm lại là vô tích sự.”
Thiếu niên phát điên, rống lớn:
“Ngươi..nữ nhân này…ngươi, được! Ta làm cho ngươi xem, rốt cuộc ai là vô tích sự,
ai là giá áo túi cơm.”
Liên Kiều cười giễu hắn, nói:
“Tiểu Đức, dẫn vị này đến hậu đường thay đổi quần áo, đừng để hắn bẩn như vậy,
sẽ làm y quán của chúng ta mất mặt.”
“Tuân lệnh.” Tiểu Đức thuận
theo, liền dẫn thiếu niên ly khai.
Đã xong một ngày xem bệnh, ngồi
ở đại sảnh y quán, Liên Kiều nhìn thiếu niên trước mặt từ trên xuống dưới đã sạch
sẽ và đã thay đổi bộ quần áo mới. Thanh tú thoát tục, ngũ quan tinh xảo nhẵn nhụi
có chút giống nữ hài tử, làn da trắng nõn ngay cả một nốt đậu cũng không có.
Thân cao 170cm, cơ thể thiếu dinh dưỡng nên thân hình có chút gầy yếu, nhìn
không ra là đã bao nhiêu tuổi. Đôi con ngươi đen láy, mi mắt thật dài, ánh mắt
cũng đặc biệt to, điểm này làm cho hắn thêm nét gợi cảm, um, cũng có chút hương
vị. Một người nam nhân nếu ánh mắt quá lớn chính là một nét bút hỏng, nhưng hắn
lại không phải. Lông mi dài mà cong vút trên mặt lại tạo thành một bóng râm che
đi đôi mắt khiến người ta không biết được bên trong đó chứa đựng điều gì, gương
mặt không phân biệt rõ giới tính đúng là mẫu thần tượng mà giới trẻ thế kỷ 21
đang theo đuổi. Như vậy đứa trẻ này mà đến thời điểm đó thì tuyệt đối là đạt giải
quán quân.
“Ngươi tên gì?” Liên Kiều thập
phần giống tư thế của giai cấp địa chủ, tay bưng trà, chân bắt chéo, ra câu hỏi
với thiếu niên đứng ở dưới.
“Lạc Phong”
“Bao nhiêu tuổi?”strong>“Mười
bảy.”
Liên Kiều có chút kinh ngạc,
nhìn không ra đứa nhỏ này đã mười bảy tuổi, dưới chế độ phong kiến bốc lột này,
để vượt qua cuộc sống thật khó khăn.
“Cha mẹ đâu?”
“………”
Thấy hắn như vậy là hiểu rõ,
nàng không hỏi tiếp nữa.
“Nơi này là một y quán, làm việc
ở chổ này không cho phép có sai lầm, ta không cho phép có người mang tính mạng
người khác ra đùa giỡn. Làm tốt có phần thưởng, không tốt phải chịu phạt, ai cũng
đều giống nhau.”
“Được.”
Thiếu niên kêu Lạc Phong này rất
thú vị, nhìn qua thì yếu đuối nhưng bên trong lại kiên cường khiến Liên Kiều cảm
động, đứa nhỏ này hẳn không phải là người trong gia đình bình thường sinh ra,
nói không chừng cũng là gia cảnh tốt nhưng gặp rủi ro.
Hai tháng sau, bộ dạng Lạc
Phong khoẻ mạnh hơn, người cũng cao lên không ít. Ngoài ra, hắn đang trong độ
tuổi lớn, ở y quán của nàng, tuy phải lao động chân tay nhưng cũng là một loại
rèn luyện, hơn nữa thức ăn ở đây lại tốt, hắn đương nhiên lớn lên nhanh chóng.
Một đoạn thời gian tiếp xúc, địch
ý của Lạc Phong đối với Liên Kiều cũng dần phai nhạt, trong lòng hắn biết lúc
trước, vì muốn hắn lưu lại nên Liên Kiều mới kích hắn. Tuy rằng ngoài miệng cũng
không nói một câu cảm tạ nhưng làm việc gì cũng luôn cố hết sức hơn ai hết, hắn
hy vọng dùng cách này để báo đáp nàng, cho dù hắn vẫn phòng bị đối với mọi người
như cũ.
Hôm nay lại là ngày Liên Kiều
ra y quán chẩn bệnh. Giữa trưa đột nhiên có hai gã đại hán xông tới, muốn tìm
đích danh Lạc Phong, Liên Kiều nhíu mi, không biết tiểu tử này có ra ngoài chọc
ai gây hoạ không.
Lạc Phong bị gọi lên tiền sảnh,
hai gã hán tử kia thấy hắn có chút cung kính ôm quyền hành lễ: “Hạt nhân* thỉnh
quay về.” (Cào:* người thế chấp, con tin)
Lạc Phong cũng không phản
kháng, xoay người nhìn về phía Liên Kiều, một hơi cuối đầu nói: “Đã nhiều ngày
nay nhận được chiếu cố, vô cùng cảm kích, từ nay về sau không hẹn gặp lại.”
“Chờ đã.” Liên Kiều ra tiếng
ngăn cản, không ai có thể tự tiện ở chổ của nàng đi.
Đi đến trước mặt hai gã tráng
hán, Liên Kiều khách khí hành lễ nói: “ Hai vị đại ca, Lạc Phong là tạp dịch ở
y quán của ta, xin hỏi hắn phạm vào chuyện gì, hai vị phải mang hắn đi?”
Một người trong đó nói: “Liên
thái y có điều không biết, hắn là nhị thái tử Phiên quốc, phải ở lại Cách tát
chúng ta làm hạt nhân, chưa cho phép là không được ở nơi này làm việc gì cả.”
Liên Kiều có chút ngạc nhiên
nhìn về phía Lạc Phong, không nghĩ tới hắn lại là vương tử Phiên quốc, trách
không được trên người hắn không có chút khí chất của người bình thường, thì ra
là quý tộc. Nhưng vì thế mà nghi hoặc cũng theo nhau lũ lượt tràn tới.
“Nếu là hạt nhân, vì sao người
này xanh xao vàng vọt, như là cơm ăn không đủ vậy?”
Hai gã tráng hán lộ vẻ mặt xấu
hổ, không nói được lời gì, Liên Kiều lại nhìn về phía Lạc Phong.
Lạc Phong cười lạnh, thản
nhiên nói: “Đúng vậy, ngân lượng mỗi tháng làm gì có đến tay hạt nhân? Nếu
không đi ra ngoài lao động, sợ là đã chết đói ở hạt nhân phủ rồi.”
Một gã tráng hán vội ho một tiếng
nói: “Hạt nhân theo chúng ta về đi.”
Lạc Phong nhìn Liên Kiều liếc
mắt một cái, không nói gì nữa, theo hai gã tráng hán rời đi.
Tiểu Đức nhìn Lạc Phong rời
đi, có phần luyến tiếc: “Không thể nhờ cậy tiểu tử kia nữa rồi…..”
Liên Kiều hạ mí mắt, không nói
tiếng nào, thân phận người này đặc thù, việc này không phải nàng có thể quản được,
tiểu tử kia chỉ có thể tự cầu phúc thôi.
“Tiểu Đức, đi hỏi thăm hắn ở
chổ nào, thuận tiện xem xét hổ trợ một chút.”
“Dạ.”
Chương 22: Tứ hôn
Thời gian qua tạm thời cũng có
chút yên bình, nguyên là Liên Kiều còn sợ hắc y nhân buổi tối hôm đó lại đột ngột
đến thăm, hỏi nàng về vật gì đấy, mà mấy tháng trôi qua rồi hắn vẫn chưa xuất
hiện lại, điều này làm cho tư tưởng bị buộc chặt của nàng có chút thả lỏng. Mỗi
ngày sau khi mặt trời mọc, cuộc sống sinh hoạt bình thường và thoải mái, cái
này không phải là mộng tưởng ban đầu của nàng sao?
Thế nhưng hết lần này tới lần
khác Liên Kiều vừa trải qua mấy tháng thái bình thì cũng là lúc lão thiên gia cảm
thấy được nàng rất nhàn nhã, để như vậy sẽ càng làm nàng mốc meo đi, vì thế vào
một ngày sáng sớm, trời trong xanh, mây trôi lững lờ, chim kêu ríu rít thì đột
nhiên lại sáng tạo cho nàng cơ hội một lần được hoạt động gân cốt. (Cào: ac..ac
chém a…)
Sự tình này muốn nói tiếp còn
phải quay ngược lại thời gian hai tháng trước a, thái tử tự dưng phi lễ làm
nàng bắn tiễn,..bắt đầu…e hèm.. Mục Sa Tu Hạ thật sự đem ám tiễn trên cổ tay
Liên Kiều ra nghiên cứu, đột nhiên phát hiện đây là một loại vũ khí giết người
tuyệt hảo, nếu có thể đem loại vũ khí này phóng đại lên thì uy lực không chỉ có
thể gia tăng mấy chục lần đâu. Vì thế bí mật triệu tập một người tay nghề giỏi,
tiến hành bí mật nghiên cứu khám phá cái vũ khí nho nhỏ này. Nhưng là hai tháng
đó, một cái nỏ lớn được làm ra, tầm bắn cùng độ mạnh yếu đều không đạt được như
dự đoán của hắn, hắn rất rõ ràng rằng nhất định có một cửa ải kỹ thuật khó khăn
không đột phá được. Cuối cùng, công tượng (Cào: nghệ nhân) đã nói, nếu muốn làm
ra cái nỏ có uy lực lớn thì cần phải mau chóng tìm ra người phát minh ra ám tiễn
này. Vì thế, từ hôm đó, những ngày tốt lành của Liên Kiều cũng sắp kết thúc.
Đem xưởng nghiên cứu chế tạo nỏ
bí mật đổ lên Liên Kiều, Mục Sa Tu Hạ dùng âm thanh lạnh lùng nói: “Ngươi xem
xem, cái nỏ này không đúng chổ nào?”
Liên Kiều trong lòng nói thầm,
người này muốn nàng làm việc lại trưng ra bộ dạng không nóng không lạnh, quả thực
muốn đập cho bẹp luôn quá, có điều nàng cũng chỉ có thể YY ở trong đầu chút
chút, thật không có can đảm làm gì hắn.
Cầm cái nỏ lên, Liên Kiều chỉ
liếc mắt một cái đã biết vấn đề mấu chốt nằm ở đâu.
“Cái nỏ này bắn không được xa
phải không?”
Đáy mắt sáng lên: “Ngươi biết
cải tiến như thế nào không?”
Liên Kiều đắc ý cười cười,
nói: “Ta được ưu đãi gì?”
Khuôn mặt tuấn tú của Mục Sa
Tu Hạ lập tức tối đi: “Nếu ta không nhớ lầm, người nào đó dường như có hứa hẹn
qua, ngoài trừ cái chết thì điều kiện gì cũng có thể đáp ứng.”
Ách, cái tên gia hoả âm hiểm
này, ngươi hãy chờ đấy! Liên Kiều âm thầm căm giận.
“Thế nhưng, thái tử cũng không
có thay ta mà?” Không có chút tài năng còn muốn chiếm tiện nghi của nàng?
Khoé miệng Mục Sa Tu Hạ khẽ nhếch
lên, lộ tia phúng ý: “Thế nhưng ai có thể thoải mái đi gặp Tô Lạp, thậm chí còn
cho là thần không biết quỷ không hay mà làm biến mất bà mụ, ngươi cho là ta mù
sao?”
Nữ nhân này còn dám nói ra
chuyện này nữa ư, quả thật là không biết sống chết. nàng nghĩ nàng làm ra được
loại chuyện tốt gì mà hắn không biết chứ? qua là mở một con mắt nhắm một con mắt,
không muốn so đo với nàng thôi. Thế nhưng nàng lại bắt đầu lên mặt. Xem ra đối
với nữ nhân thật không thể cho quá phóng túng, hắn dung túng nàng đã đủ lâu rồi.
Liên Kiều xụ mặt, không ngờ
người này âm hiểm giả dối đến vậy, lông gà vỏ tỏi việc nhỏ gì cũng không buông
tha, cứ tưởng hắn là thái tử đại nhân quyền cao chức trọng nhất định có nhiều đại
sự chờ hắn để ý đến, không rảnh để ý đến loại nhàn sự nhỏ nhoi của dân chúng
bình thường, thế nên mới lớn gan cho tay chân làm chút việc sau lưng hắn, ai ngờ
hắn lại có thể nhàn như vậy, cái gì cũng không tránh được tầm mắt của hắn.
Cười gượng vài tiếng: “Cái kia
a, ta cho ngươi bản vẽ phác thảo, ngươi kêu công tượng làm cái linh kiện nhỏ
này chiếu theo bản vẽ của ta.” Hảo nữ trước mắt không nên ăn thua như vậy, tạm
thời hãy cứ cố gắng đừng khinh suất mà vuốt râu hùm là tốt rồi.
Liên Kiều lấy giấy ra vạch
xiêng vẽ xéo từng vòng từng vòng, xong rồi, cầm lấy vừa nhìn vừa gật đầu vừa
lòng đưa cho Mục Sa Tu Hạ.
Hắn hồ nghi nhìn nét chữ như
gà bới, nhìn nhìn lại vẻ mặt đắc ý của Liên Kiểu, nhìn thế nào cũng cảm thấy
nàng đang đùa giỡn hắn.
“Cái này xong rồi?”
“Đúng vậy, mau kêu công tượng
đi làm đi, nhớ kỹ nhất định phải dùng thiết làm nha, không có thiết thì đồng cũng
được.” Liên Kiều đột nhiên nhớ tới thời đại này hình như chưa bắt đầu khai thác
quặng sắt, đúng là xã hội lạc hậu!
Mục Sa Tu Hạ vẫn đang ở bộ
dáng không quá tin tưởng, lạnh lùng hỏi: “Đây là cái gì?”
Liên Kiều đảo cặp mắt trắng
dã, thật sự nàng lười giải thích nhiều với hắn giải, miệng phun ra một từ: “Lò
xo.”
Có nàng vẽ thêm lò xo, việc chế
tác cung nỏ liền đại công cáo thành.
Có một lần, Mục Sa Tu Hạ lại
mang nàng đi đến doanh trại duyệt binh, làm cho nàng có chút cảm giác như thụ sủng
nhược kinh. Hôm nay, Mục Sa Tu Hạ cũng như ngày trước, mặc trên người trang phục
bằng cây đay nhuốm màu tang tóc, một thân giáp sắc đen dưới ánh mặt trời phát
ra ánh sáng lờ mờ ảm đạm, áo choàng màu đen đón gió phần phật, sợi tóc màu bạc
theo gió tung bay, làm cho hắn càng thêm tuấn mỹ, phiêu dật tiêu sái, lại thâm
trầm nội liễm, mạnh mẽ bộc phát, thập phần đẹp!
Binh lính Cách Tát đều dũng
mãnh, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, khi Mục Sa Tu Hạ đi ngang qua mặt
bọn họ thì những binh sĩ dũng mãnh không gì sánh được này lại mang một loại ngưỡng
vọng để nhìn người lãnh đạo của họ. Tại đây, doanh trại duyệt binh này, hắn
chính là thần của bọn họ.
Mục Sa Tu Hạ dẫn Liên Kiều thẳng
một đường đi lên đài cao, xoay người đối mặt với chúng tướng sĩ, vừa cao giọng
quát, một đôi nỗ binh (Cào: binh sĩ cầm cung tên, ở đây là cầm nỏ) cầm trong
tay chiến nỗ, bước đi theo nhịp đều nhau bước lên trên sàn, phía sau bọn họ một
trăm thước là một bia ngắm. Nỗ binh cung kính hướng về phía Mục Sa Tu Hạ chào
theo nghi thức của quân đội Cách Tát, sau đó xoay người lại, quỳ một gối xuống
đất, cầm cung nỏ trong tay giơ lên, ngắm ngay giữa hồng tâm, chỉ nghe quan phát
lệnh ra lệnh một tiếng, mũi tên nỏ được bắn ra, mắt người không thể nắm bắt được
tốc độ xuyên thấu hồng tâm của mũi tên. Trên sân mọi người ầm ầm cao giọng hô
vang: “Cách Tát uy vũ, Cách Tát dũng mãnh phi thường, Cách Tát uy vũ, Cách Tát
dũng mãnh phi thường, Cách Tát uy vũ, Cách Tát dũng mãnh phi thường…”
Mục Sa Tu Hạ khoát tay chặn lại,
bên dưới thoáng chốc im lặng.
Ánh mắt sắc bén quét nhìn tướng
sĩ, Mục Sa Tu Hạ nói lớn: “Hôm nay Cách Tát ta có được thần binh lợi khí, sang
bằng Phiên quốc là trong tầm tay.”
Bên dưới ầm ầm đáp lại.
Chờ tất cả mọi người yên lặng
hắn mới nói: “Hôm nay bổn vương đưa đến một người mà chúng tướng sĩ phải cảm tạ.”
Quay đầu lại ánh mắt hướng về phía Liên Kiều.
“Liên thần y!” Hắn điểm danh
nàng, “Là nàng đã làm ra thần khí này để bảo vệ tính mệnh dân Cách Tát chúng
ta.”
Liên Kiều ngạc nhiên nhìn về
phía Mục Sa Tu Hạ, không nghĩ hắn lại thông cáo khuyết trương giữa toàn quân thế
này, mà như thế, cũng có nghĩ là hắn đã đưa nàng hướng về đầu ngọn gió của chiến
tranh.
Trên đường hồi cung, Liên Kiều
chỉ có một ý nghĩ duy nhất, tên Mục Sa Tu Hạ này bụng dạ thật khó lường, nhưng
rốt cuộc là hắn có ý đồ gì, nàng thật không hiểu rõ.
Đã nhiều ngày trôi qua, lòng
Liên Kiều luôn luôn không yên, ngày ngày thấp thỏm lo sợ, dường như cảm thấy có
chuyện gì sắp xảy ra. Quả nhiên, không lâu sau, vào một buổi sáng, ngày vừa mới
lên tới chân trời, cánh cửa thái y viện đã bị đập đến rung trời.
“Mở cửa, mở cửa nhanh..”
Thái y trong viện từ thủ tịch
thái y cho tới đám tôi tớ, chưa bao giờ có thói quen dậy sớm, mới sáng sớm mà
ai đã kêu gào bên ngoài. Liên Kiều dùng ánh mắt giết người nhìn xuống dưới lầu.
Tiểu Đức còn buồn ngủ ngơ ngơ
đi ra mở cửa, nhìn thấy Phú công công đang đứng ngoài cửa lập tức sợ tới mức
toàn bộ cơn buồn ngủ điều tiêu tan, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ xuống, kinh sợ
nói: “Nô tài không biết Phú công công giá lâm, không từ xa tiếp đón, tội đáng
chết vạn lần.”
Phú công công tinh tế đảo con
ngươi, nhỏ giọng cả giận: “Ngươi thật sự đáng chết, nửa ngày mới đến mở cửa, lỡ
mất đại sự, mười cái mạng của ngươi cũng không đủ đền.”
Tiểu Đức sợ tới mức mồ hôi
tuôn rơi đến phát run, làm một cái dập đầu tạ tội.
Liên Kiều từ trên lầu xuống dưới,
chỉ thấy Phú công công đang giáo huấn tiểu Đức.
“Chào buổi sáng Phú công
công!”
Nhìn thấy Liên Kiều, Phú công
công lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười, cái cằm mỡ càng thêm nhiều nếp, nhìn
qua giống như có đến ba bốn cái cằm.
“Chúc mừng Liên thái y, chúc mừng
Liên thái y. Nô tài xin chúc phúc ngài.”
Liên Kiều nhíu mi, này mới
sáng sớm lại có cái hỉ rắm gì chứ?
“Không biết hỉ là từ đâu đến?”
Giọng nói nhẹ nhàng này đi cùng với tác phong của một thục nữ nha.
Phú công công cười đến mức quả
thực nhìn giống kẻ mê gái, vui vẻ nói: “Hôm nay lâm triều, thái tử điện hạ thỉnh
Hoàng thượng tứ hôn, muốn Liên thái y gả cho điện hạ a. Liên thái y, xin chúc mừng.
Từ nay về sau người chính là thái tử phi. Hơn nữa nô tài nói cho ngài biết nha,
thái tử điện hạ mặc dù có vài sườn phi, nhưng đến bây giờ vẫn chưa có chính phi
đâu, nên người không phải chịu ủy khuất gì cả, chiếu thư đã hạ, người tiếp chỉ
đi…”
Từ lúc Phú công công nói hai
chữ ‘tứ hôn’ thì đoạn sau Liên Kiều không còn nghe thấy gì được nữa, bây giờ,
điều duy nhất nàng muốn làm là đem đại đao chém chết cái tên sắc ma kia.