Y nữ xuân thu - Chương 19-20

Chương 19: Ngộ thương

Liên tiếp nhiều ngày nay xảy
ra nhiều việc làm Liên Kiều quên mất Tô Lạp. Không phải Tiểu Đức nhắc nhở Mạc Y
còn nhốt trong lao lý nên xử lý thế nào thì nàng có thể đem bà mụ hổn đản kia
nhốt đến chết già trong đó luôn, không nhớ nỗi là có nhân vật lớn này ở đây
nha.

Canh thời gian Hoàng đế bãi
triều, Liên Kiều chặn đường Mục Sa Tu Hạ lại,

“Thái tử điện hạ.”

Mục Sa Tu Hạ lạnh lùng nhìn
nàng nói: “Chuyện gì?”

“Đã lâu rồi ta không gặp Tô Lạp.”
Nàng đi thẳng vào vấn đề rõ ràng.

“Không được.” Hắn cũng một tiếng
từ chối rõ ràng.

Liên Kiều vẫn như cũ không từ
bỏ ý định, tiếp tục đuổi theo hắn hỏi: “Không gặp cũng được, Điện hạ có thể
giúp ta truyền lời không?”

Lá gan nữ nhân này quả là càng
ngày càng lớn, Mục Sa Tu Hạ híp mắt lại, hai tay khoanh trước ngực: “Ta được lợi
gì?” Nếu nàng muốn luận điều kiện thì hắn cũng thử nghe xem nàng có cái gì để
trao đổi.

Liên Kiều nghĩ nghĩ, buông tay
ra nói: “Ta nghèo, hai bàn tay trắng, không có gì gọi là đáng giá, nếu nhất định
phải có vật trao đổi ta có thể cho ngươi một lần yêu cầu ta làm một việc.”

Nhìn lên thì thấy đáy mắt hắn
chợt lóe sáng, nàng vội bổ sung nói: “Đương nhiên trừ việc bảo ta đi tìm chết.”
(Yu: sao nàng lại học theo ku Trương Vô Kỵ zậy a, thất sách thất sách.)

Hắn cười châm chọc: “Mạng
không đáng giá.”

“Vậy giao dịch này ngươi không
đáp ứng à?” Liên Kiều bị thái độ không rõ ràng của hắn khiến cho nàng mất kiên
nhẫn.

Nàng liếc mắt thì thấy hắn
đang thanh thanh thản thản dựa người vào tường nói: “Nói cái gì, nói đi.”

Liên Kiều suy tư một chút rồi
nói: “Ngươi chỉ cần hỏi Tô Lạp một vấn đề: Bà mụ Mạc Y bán đứng Ngạc lỗ tộc nên
xử trí như thế nào?”

Hắn nháy mắt nhìn nàng, không
ngờ nàng lại bắt được Mạc Y, càng buồn cười hơn chính là lại dám bảo hắn là người
truyền lời, đầu óc nàng có phải bị hỏng ở đâu rồi không.

Liên Kiều nhìn hắn nói: “Ngạc
Lỗ tộc ngoài mẹ con Tô Lạp ra không còn người nào khác, ngươi không cần lộ ra
ánh mắt kinh dị như vậy nhìn ta, ngươi muốn giết ai ta không xen vào, nhưng người
phản bội phải bị trừng phạt. Những lời này truyền hay không truyền, ngươi xem rồi
quyết định đi.”

Xoay người định rời đi, lại bị
hắn nắm cánh tay kéo lại ngã vào lòng ngực hắn, tiếng nói trầm thấp từ đỉnh đầu
nàng vang lên.

“Nữ nhân, nếu đây là thủ đoạn
câu dẫn ta thì chúc mừng ngươi, ngươi đã thành công khiến ta chú ý đến ngươi rồi
đó.” (Yu: câu này quen thiệt, dạo này mấy soái ca thích tự kỷ ghê nơi.)

Nàng bối rối ngẩng đầu lên, liền
rơi vào một vùng nước sâu thẫm .Lưng bị cánh cay cứng như thép ôm chặt, gáy bị
chế trụ, khuôn mặt tuấn tú của Mục Sa Tu Hạ phóng đại trong mắt nàng, cho đến
khi đôi cánh hoa nhỏ nhắn trơn bóng của nàng bị dán chặt vào môi hắn. Đầu nàng
vang lên ầm ầm như sắp mất đi ý thức, chỉ mãnh liệt cảm nhận được hơi thở nam
tính đang cường ngạnh chiếm lấy tất cả cảm quan của nàng. Chỉ thấy người bá đạo
lãnh khốc như vậy nhưng môi thì lại mềm mại mê người như thế. Á, nàng đang miên
man nghĩ vớ vẩn cái gì đây.

Đẩy ra, ra sức đẩy hắn ra
nhưng đều phí công. Hắn tựa như cái vòng thiết cô, trói chặt nàng vào lồng ngực,
khiến nàng không thể động đậy.

Hắn hôn lên cánh hoa môi mềm mại
của nàng cực kỳ bá đạo, lưỡi linh hoạt khiêu khai hàm răng của nàng, cường ngạnh
mà chiếm đoạt lấy khoan miệng ngọt ngào của nàng. Công thành đoạt đất không
chút thương tiếc. Liên Kiều vừa thẹn vừa giận, nơi này là con đường chúng thần
vào triều, bãi triều đi ra cũng đường này, hắn đối đãi nàng như vậy làm cho mọi
người đều nhìn thấy.

Người này quả thực là giống
man ngưu (Cào:ac, sao thấy giống như [trâu điên] nên để man ngưu đi cho văn vẻ,
thực ra là trâu đực a…), tay đấm vô ngực hắn thì lại như đánh lên trên tường cứng,
đã vô ích còn làm cho tay nàng đau, hắn rốt cuộc làm bằng gì, thiết cốt à? Nàng
gấp quá, há mồm cắn hắn, không ngờ hắn lại sớm phát hiện ý định của nàng, cánh
tay phía sau càng siết chặt. Nàng hé miệng ra định cắn vào lưỡi hắn, ngược lại
làm cho hắn càng tiến sâu vào. Liên Kiều cảm thấy được phổi mình như bị hắn hút
hết dưỡng khí, dưới tình thế cấp bách, khoát tay, một ám tiễn bắn ra..

Tiếng kêu rên vang lên bên
tai, Liên Kiều được như nguyện, thoát khỏi gông cùm của hắn.

Mục Sa Tu Hạ khó có thể tin được
trừng mắt nhìn nàng, cúi đầu nhìn xuống ngực mình, một vùng đỏ sẫm ở trên trường
bào màu đay dần dần mở rộng, họa thành một đóa hoa hồng đỏ thẩm xinh đẹp.

Nhìn ám tiễn của mình gây
thương tích cho Mục Sa Tu Hạ, Liên Kiều cũng có chút ngây ngốc, nàng không ngờ
mình lại làm hắn bị thương, nàng vô tình đã thương người rồi.

Xa xa, thị vệ cảnh giác đi tới:
“Điện hạ, ngài không có việc gì chứ?”

Liên Kiều sợ tới mức thở cũng
không dám thở, ám sát thái tử chính là tử tội, nếu bị phát hiện… Da đầu nàng
run lên nhìn bọn họ đang đi tới…

Không ngờ Mục Sa Tu Hạ trầm giọng
quát: “Đứng lại, không được rời khỏi cương vị công tác.” Dứt lời, một phen kéo
Liên Kiều lại che trước ngực mình, che lại đóa hoa màu đỏ chói mắt kia.

“Đi, không được quay đầu lại,
không nhìn đông nhìn tây.”

Liên Kiều ngây ngốc nhìn hắn
kéo đi, thẳng đến khi ra cung mới một phát ném nàng vào trong xe ngựa, chính
mình cũng tiến vào.

Thở ra một hơi dài, nàng có
chút cảm kích, có chút áy náy, lại có chút cáu giận nhìn ám tiễn ngắn nhỏ vẫn cấm
trên ngực hắn, không rõ hắn vì sao không vạch trần nàng

“Ngươi thế nào rồi?” Liên Kiều
nhịn không được hỏi.

Mặt hắn không đổi sắc nói:
“Không chết được.” Đưa tay rút ám tiễn ra, chân mày cũng không nhăn một chút,
Liên Kiều nhìn mà cả người nỗi cả da gà. Lực sát thương ám tiễn cũng không lớn,
Liên Kiều biết nếu ám tiễn này nhích xuống một chút thì mạng của hắn…mà khi nãy
cận kề quá nên ám tiễn cũng cấm sâu, nếu cắm trên người mình chắc đau đến chết
đi sống lại. Theo gốc độ y học phân tích, chỉ có thể nói người này trời sinh thần
kinh cảm giác đau bị trì độn.

Nhìn người cương nghị, lạnh
lùng lại có thân hình lập thể tuấn mỹ bên cạnh, rồi nhớ tới cái hôn nồng nhiệt
kia, tim gia tốc nhanh hơn, toàn thân máu đều chảy hết lên trên mặt.

“Bị thương là ta, ngươi đỏ mặt
cái gì?” Hắn vừa tựa vào nhuyễn tháp trên xe ngựa vừa trêu ghẹo nàng

Trừng mắt liếc hắn một cái,
nàng tức giận nói: “Tốt nhất ngươi cứ chảy máu tới chết đi.”

Hắn mang theo trong mắt chút
đùa cợt: “Ta chết, ngươi cũng trốn không thoát, ngươi cũng phải chôn cùng ta.”

Lườm hắn một cái, quay mặt qua
chổ khác không nhìn hắn, trong lòng âm thầm nguyền rủa hắn tốt nhất nên mất máu
nhiều một chút, người nhiều máu quá thì không phải người tốt. Nói lầm bầm. Nhìn
xem hắn từ nay về sau còn dám đối với nàng như vậy không.

Mục Sa Tu Hạ sai người cho xe
ngựa chạy thẳng vào phủ thái tử, tuy rằng Liên Kiều trong lòng đối với người
này cực kỳ khó chịu, nhưng thấy hắn không tố giác mình nên Liên Kiều vẫn hảo
tâm đỡ hắn đi vào phòng ngủ.

Liên Kiều tiến lên làm động
tác dìu hắn, làm cho Mục Sa Tu Hạ có một giây giật mình, chưa có một nữ nhân
nào chưa có sự cho phép của hắn mà tới gần hắn trong tình huống này, càng không
nói đến đụng vào thân thể hắn, kỳ lạ chính là Liên Kiều đụng chạm đến hắn lại
không làm cho hắn có phản cảm, ngược lại làm cho hắn thấy thực sự được hưởng thụ,
thật ra là chuyện gì đang xảy ra, hắn có chút hoang mang.

“Ngươi có thuốc trị thương
không?” Liên Kiều đưa hắn đến bên giường nằm xuống.

Thị vệ thân cận của Mục Sa Tu
Hạ đã ở bên ngoài cửa nói: “Điện hạ, thuốc trị thương.”

Liên Kiều bước đến lấy ra thuốc
trị thương và băng gạc, huyết thị vệ chợt lóe rồi lại biến mất, huyết thị vệ ẩn
thân ở một nơi nào đó tuy rằng không thấy nhưng vẫn đang canh giữ ở chung quanh,
Liên Kiều bổng nhiên sinh ra một loại ý tưởng, không biết lúc Mục Sa Tu Hạ ngoạn
nữ nhân, tắm rửa, đại tiện, có phải bọn họ cũng ở bên cạnh nhìn, ý niệm này chợt
nảy ra trong đầu làm nàng không khỏi thoáng nhìn người trên giường với ánh mắt
thương hại.

Mục Sa Tu Hạ quay đầu nhìn
nàng, bỗng nhiên cảm thấy được Liên Kiều nhìn hắn với ánh mắt thập phần quái dị,
khiến lòng hắn một trận lại một không thoải mái.

Liên Kiều đem dược đặt lên
bàn, sau đó vạch vạt áo trước ngực của Mục Sa Tu Hạ, làm lộ ra vòm ngực màu đồng
cường tráng, da thịt tựa nhung tơ, vân da rõ ràng, vô cùng lực lưỡng, so với những
người thoa dầu ôliu trong cuộc thi lực sĩ trên tivi thì đẹp hơn nhiều.

“Ngươi nhìn đủ chưa.”

Ai? Liên Kiều ngạc nhiên ngẩn
đầu, nhìn thấy một đôi mắt muốn phun lửa. Nghĩ đến mình vừa rồi nhìn không chuyển
mắt, lập tức muốn sung huyết não. Làm sao vậy hả? Sao lại như chưa từng nhìn thấy
qua nam nhân. Cuối cùng Liên Kiều căm giận mà đem trạng thái không bình thường
này mà qui kết cho cái tên đại gian đại ác kia.

Lại nói, đối với ánh mắt nam
nhân này Liên Kiều cũng không có nhiều ác cảm, tuy rằng hắn cường bạo nàng,
thương tổn nàng, nghĩ là hắn muốn xác định thân phận nàng, nam nhân nếu muốn
xác định tình nhân của mình thực hay giả, trực tiếp nhất là phương pháp thượng
nàng ta, điểm này nàng có thể lý giải như vậy. Cho nên, cùng với nói hắn là cường
bạo nàng không bằng nói hắn cùng tình nhân cũ vui vẻ đi. Sau lại nói, hắn đem
nàng tới nơi này tuy rằng đối với nàng hoài nghi, lời nói lạnh nhạt, ít nhất cũng
không ngược đãi nàng, ngược lại nàng mới có cơ hội làm chủ thái y viện, cuộc sống
tạm ổn, còn lại coi như không tồi. Về phần hắn lãnh huyết, hắn tàn khốc, hắn giết
người không chớp mắt, chỉ cần người chết không phải nàng, vậy không có quan hệ
đến nàng. Cho nên đối với việc xử lý quan hệ của mình và Mục Sa Tu Hạ thì chỉ cần
kiên trì một nguyên tắc là tốt rồi, chính là không cần nhìn hắn.

Liên Kiều vừa suy nghĩ vừa đem
khăn mặt thấm nước ấm lau sạch xung quanh miệng vết thương. Đắp lên chút thuốc
trị thương rồi dùng băng gạc đem hắn buộc thành xác ướp cho hả giận.

Mục Sa Tu Hạ nhìn nàng tay
chân loạn xạ, đoán chắc là đang làm xằng làm bậy trên người hắn, hai tròng mắt
yên lặng khóa trên người nàng, không rên lên một tiếng.

“Thứ ngươi dùng để đánh lén ta
là cái gì?” Thật lâu sau hắn đột nhiên mở miệng.

Ơ? Liên Kiều ngạc nhiên ngẩng
đầu chống lại ánh mắt thâm trầm của hắn, giật mình nửa giây lập tức có chút xấu
hổ khụ thanh, nói: “Ám tiễn”

“Cho ta xem”

Liên Kiều bất đắc dĩ phải kéo
tay áo lên lộ ra trên cổ tay nàng là chiếc nỏ bắn tên.

Mục Sa Tu Hạ cởi ám tiễn của
nàng xuống, đưa lên tay cẩn thậnt, đôi mắt xanh thâm trầm bỗng nhiên lóe sáng,
vẻ mặt có chút kích động nhìn về phía Liên Kiều: “Thứ này ai làm?”

Liên Kiều cho hắn xem xong
trong lòng sợ hãi, ngập ngừng nói: “Ta… ta làm.”

Hắn nhìn nàng không nói được một
lời, nàng chật vật cúi thấp đầu.

“Thứ này có thể phóng lớn
không?” Thật lâu sau hắn mới phun ra được một câu.

Liên Kiều ngẩng đầu nghi hoặc
nhìn hắn, sau một lúc lâu mới gật đầu nói: “Có thể.”

Chương 20: Thiếu niên [1]

Cái kia… hắn giống như là đang
ngủ nha. Liên Kiều vươn một ngón trỏ nhẹ nhàng chạm vào cánh tay hắn,…không phản
ứng, thật tốt quá, nếu đã tới phủ thái tử rồi thì cũng nên đến nơi này một chuyến.

Liên Kiều lén lút bước ra
phòng ngủ, vẫn chưa phát hiện có đôi mắt yên lặng phía sau đang chăm chú nhìn
nàng.

Tuỳ tiện bắt một tiểu thị nữ lại,
Liên Kiều vẻ mặt ôn hoà hỏi: “Ngươi có biết Tô Lạp bị giữ ở nơi nào không?”

Tiểu thị nữ hiển nhiên không
hiểu vấn đề của nàng, nghiêng đầu nói: “Tô Lạp? Ở đây không có người này?”

“Không thể nào, ngươi ngẫm lại
xem, thái tử gia của các ngươi ba tháng trước mang về một nữ nhân mà.”

Tiểu thị nữ giật mình nói: “Ơ,
người mà ngươi nói là Tô phi à?”

Bong bóng trong đầu Liên Kiều
không ngừng bay lên, Tô phi?

“Nàng ngụ ở Ly uyển, mời theo
ta.” Tiểu thị nữ tâm địa vô cùng tốt dẫn đường cho Liên Kiều đi.

Cái gọi là Ly uyển thực chất
chính là một tiểu viện không đến hai trăm thước vuông, so với sự xa hoa của phủ
thái tử thì nơi đây có vẻ vắng lặng lại tồi tàn. Tạ ơn tiểu thị nữ xong Liên Kiều
nhẹ nhàng đi đến cạnh cửa, nâng tay định gõ cửa thì cánh cửa lại “chi nha” một
tiếng mở ra.

“Tô Lạp” Liên Kiều kinh hỉ kêu
lên.

Tô Lạp hiển nhiên không dự
đoán được vừa mở cánh cửa ra thấy Liên Kiều đã nhiều tháng không gặp, khẽ giật
mình, khóe mắt rơi ra hai giọt lệ trong suốt, kích động ôm cổ nàng, vui mừng mà
khóc: “Liên tỷ tỷ, nhìn thấy tỷ thật tốt, thật tốt quá….”

Liên Kiều cũng có chút kích động,
dùng sức ôm chiếc eo mảnh khảnh của Tô Lạp, cảm xúc mênh mông. Từ khi đi vào thế
giới này, Tô Lạp là người đầu tiên nàng nhìn thấy khi mở mắt ra, với nàng, Liên
Kiều trước sau đều tồn tại cảm giác như một một đứa trẻ sau khi sinh có tình cảm
đặc thù đối với người nó gặp đầu tiên.

Tô Lạp kéo Liên Kiều vào trong
phòng, nhìn chung quanh bốn phía, tuy ràng bài trí đơn giản nhưng rất thoải
mái, thanh lịch. Ngồi xuống, đánh giá tỷ mỹTô Lạp, không lâu trước đây, trời
xanh mây trắng, cỏ xanh nước trong, khoảng thời gian thoải mái cười vui, tiểu
cô nương tận tình khoái hoạt đã không còn thấy nữa, có lẽ vĩnh viễn đã tan mất.
Tựa như một đoá hoa nhỏ nở ra lặng lẽ, âm thầm tàn lụi.

“Tô Lạp, ngươi thay đổi.” Liên
Kiều cảm khái.

Nhẹ nhàng chớp đôi mắt trong
suốt của mình, Tô Lạp gợi lên một nụ cười yếu ớt: “Có ai có thể không thay đổi
đâu?”

“Ngươi sống được không? Hắn có
khi dễ ngươi không?”

Tô Lạp lắc đầu nói: “Hắn đối với
ta tốt lắm, cho ta cẩm y ngọc thực, cho ta nơi ở cùng nữ hầu, ta còn có cái gì
không hài lòng chứ?” Nàng tuy rằng nói hắn đối xử tốt với nàng nhưng từ chính
đáy mắt cô đơn kia lại không lừa được người.

“Trừ cái này ra, hắn cho ngươi
được cái gì nữa?” Bất luận Tô Lạp nói như thế nào, Liên Kiều vẫn cảm thấy được
nàng không vui, rất không vui.

Tô Lạp cúi đầu, nói nhỏ: “Người
không thể có lòng tham, như vậy là đủ rồi, chỉ cần có thể cho ta ở cạnh hắn là
đủ rồi.”

Nhìn nàng vốn định nói cái gì,
nhưng lại cảm thấy không thiết yếu nữa, cảm tình không thể hèn mọn mà cầu xin bố
thí, không bằng phóng khoáng mà buông tay, chuyện giữa một người nam nhân và một
nữ nhân, không ai có thể giúp được.

Liên Kiều đổi đề tài: “Mẹ
ngươi thế nào?”

“Tốt lắm, thương thế trên người
đều tốt rồi, nhưng tinh thần có chút hoảng loạn.”

Liên Kiều gật gật đầu, ngày đó
Đằng Triệt dị thường kích động đã để lại ấn tượng sâu sắc cho nàng, bỗng nhiên
nghĩ đến cái gì đó liền hỏi : “Thái tử có hỏi ngươi về vật gì không?”

Tô Lạp mờ mịt lắc đầu: “Ta vốn
là hai bàn tay trắng, còn có thể có cái gì mà cho hắn đâu?”

Cũng đúng, nhưng mà Đằng Triệt
ngày đó điên điên khùng khùng có nói gì đó làm cho nàng luôn bị vướng mắc trong
lòng. Mục Sa Tu Hạ nạp Tô Lạp làm phi thật ra là có động cơ gì? Nàng tin tưởng
tuyệt đối không đơn thuần là tình yêu nam nữ.

Bỏ sự phiền lòng qua một bên,
Liên Kiều nghiêm mặt nói: “Tô Lạp, nói cho ngươi biết một việc, ngươi nghe xong
đừng kích động.”

Thấy nàng gật đầu, Liên Kiều mới
nói: “Ta tìm được người bán đứng Ngạc Lỗ tộc rồi hơn nữa còn là đầu sỏ khiến
các ngươi gặp tai họa diệt tộc a.”

Tô Lạp chấn động, hai mắt nhìn
chằm chằm nàng.

“Mạc Y, bà mụ Mạc Y, ả đem nơi
ẩn cư của người Cách tát quốc bán đứng.” Liên Kiều tránh nhắc đến cái tên Mục
Sa Tu Hạ, dù sao bọn họ hiện tại đã là vợ chồng, nàng không phải đến để khơi
mào mâu thuẫn vợ chồng.

Hai vai Tô lạp run rẩy, hai
tay nắm chặt vạt áo, ánh mắt hoang mang mà điên cuồng, cuối cùng cả người cũng
không khống chế được đứng bật dậy.

“Tô Lạp” Liên Kiều lo lắng ôm
chầm lấy cô, “Phải xử trí ả như thế nào, ngươi nói đi. Ta nhất định thay ngươi
làm được.”

“Ả, ta, phải, chết.” Tô Lạp
nghiến răng nghiến lợi hung tợn bức ra khỏi miệng bốn chữ này, tuy rằng đã sớm
đoán biết kết quả, Liên Kiều vẫn thấy tiểu cô nương Tô Lạp mười lăm tuổi này thốt
ra đáp án như vậy cũng không khỏi đánh cái rùng mình.

Nàng biết, tiểu cô nương luôn
ngọt ngào gọi nàng là Liên tỷ tỷ đã hoàn toàn biến mất.

Trên đường từ phủ thái tử trở
về, Liên Kiều nhìn thấy có nhiều người vây quanh một thiếu niên cười ha ha. Mà
thiếu niên mang theo một vết thương trên người, khập khiễng đi đến trước mặt một
nam nhân dáng người khôi ngô trước mặt, “bùm” quỳ xuống, thế nhưng lại theo khố
hạ nam nhân kia mà chậm rãi chui qua, mọi người lại một trận cười vang.

Nam nhân kia lại đắc ý cười dữ
tợn hơn, khoát tay hung hăng cho một cái tát, đánh thiếu niên ngã trên mặt đất
ngẩng đầu, khoé miệng tràn ra tơ máu, đôi mắt oán hận ngập tràn trừng thẳng vào
nam nhân, đột nhiên xông lên, ôm lấy người nọ, cắn phập xuống.

Nam nhân hét thảm một tiếng,
giây lát sau lổ tai đã bị cắn đứt, mọi người đứng vây xem bên cạnh choáng váng,
thiếu niên giống như người điên, gặp người liền nhảy tới, mở miệng cắn, mọi người
sợ tới mức bỏ chạy đi bốn phía, vừa chạy vừa kêu: “Điên rồi, hắn điên rồi…”

Nam nhân bị cắn mất lổ tai
phát điên lên, rút chuỷ thủ ra đâm tới thiếu niên. Liên Kiều trong lòng vừa động,
hô to: “Dừng tay.”

Tất cả mọi người đều nhìn nàng
xem nàng đang làm gì, trong đám người kia có nhiều người biết Liên Kiều.

“Là Liên thần y, là nữ thần bảo
hộ của Cách Tát quốc chúng ta.”

Chán, bây giờ là lúc nào rồi
mà còn lời lẽ mê tín lạc hậu như vậy. Liên Kiều đi qua, mọi người tự động dạt
ra hai bên tạo cho nàng một lối đi.

Liên Kiều nhìn về phía thiếu
niên hỏi: “Vì sao ngươi cắn đứt lổ tai hắn?”

Người thiếu niên phun ra một
búng máu, oán hận nói: “Hắn nói chỉ cần ta chui qua khố hạ hắn liền cho ta bạc,
ta đã chui, hắn lại đổi ý.”

Liên Kiều nhìn về phía nam
nhân mang vẻ mặt hung hãn nói: “Có việc này sao?”

“Ta chỉ là nói giỡn với hắn,
ai nói sẽ đưa bạc cho hắn.” Nam nhân thở hổn hển nói.

Liên Kiều nghiêm mặt nói: “Đây
là ngươi không đúng, vô duyên vô cớ để cho người khác chịu nhục chui qua khố hạ
của người là cái sai thứ nhất, thiếu niên chịu nhục chui qua khố hạ của ngươi,
ngươi lại đổi ý không trả tiền là cái sai thứ hai, cuối cùng, thiếu niên đòi bạc
của ngươi, ngươi bỏ đi còn chưa tính, thế nhưng lại còn động thủ đánh người là
cái sai thứ 3, mỗi việc như vậy ngươi có điểm nào là có lý?”

Người bên cạnh nghe xong lời
trần thuật của Liên Kiều cảm thấy được là có đạo lý, cũng đều chỉ trích nam
nhân hung hãn kia là không phải. Quần chúng chỉ trích, thêm Liên Kiều thân phận
cao quý, hắn không dám phạm tới, tức giận lấy bạc trong lòng ngực ném xuống,
gương mặt xám xịt chạy đi.

Liên Kiều quay đầu nhìn thiếu
niên kia, thấy hắn nhặt bạc lên từ mặt đất, xoay người rời đi, không khỏi ra tiếng
gọi hắn lại: “Chờ đã

Thiếu niên dừng cước bộ, chậm
rãi xoay người lại, căm tức nhìn Liên Kiều, oán hận nói: “Thế nào, ngươi cũng muốn
lấy một phần?”

Liên Kiều dở khóc dở cười, đứa
nhỏ này cũng quá đa nghi đi, làm sao mà thấy ai cũng đề phòng như vậy chứ.

“Ngươi tên là gì? Nhà ở đâu?
Cuộc sống có gì khó khăn sao? Nói ra ta có lẽ sẽ giúp được ngươi.” Nhìn vào con
đôi mắt suốt như còn lưu lệ của hắn nàng bổng nhiên tâm sinh ý nghĩ – thương
xót, thầm muốn bảo bang đứa nhỏ này.

Nào biết hắn cũng không cảm
kích, căm giận nói: “Không cần ngươi giả tốt quan tâm tới.” Y quay người lại biến
mất ở đầu phố.

Liên Kiều nhún nhún vai, nếu
người ta không muốn nhận ý tốt của nàng, nàng cũng không cần xen vào việc của
người khác. Vẫn là trở về phân phó cho Tiểu Đức xử lý bà mụ đi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3