Địa đồ di cốt -chương 13 part 2
Mũi súng của Raoul buộc Gray phải ra khỏi chỗ anh nấp. Một gã thợ lặn khác nhấc mũi lao thứ hai nhằm vào họng Gray.
Khi Gray vừa di chuyển, một con dao từ chỗ Raoul vung vào người anh.
Anh lui lại, lưỡi dao chỉ cắt được cái khoá móc bình dưỡng khí. Cái vật nặng kềnh càng đó rơi tõm xuống đáy biển. Raoul vẫy anh tháo nốt cái khoá điều chỉnh. Liệu chúng định dìm anh chết đuối chăng?
Raoul chỉ lối vào hang ngầm gần đó.
Rõ ràng chúng muốn tra hỏi anh trước đã.
Anh không còn sự lựa chọn nào.
Gray bơi tới cửa vào hang hai bên có hai gã bơi kèm. Anh nhào vào trong, cố nghĩ ra một kế hoạch. Anh lướt vào vùng nước đã thấy ở đó đầy cứng những gã khác mặc quần áo lặn. Chúng đeo các bình ôxy nhỏ nên có thể dễ dàng đi vào trong hầm ngầm. Vài tên đã cởi bỏ áo lặn và bình ôxy. Những tên khác chĩa súng.
Gray bước ra khỏi vũng nước rồi bỏ mặt nạ. Mọi động tác của anh đều bị khống chế bởi một lưỡi giáo.
Anh để ý Seichan đứng dựa vào một bên tường, một đầu gối đang co lên. Cô ta làm mỗi động tác giơ một ngón tay lên chào anh.
Bên phía kia, một thân hình to lớn lội vào hang, Raoul.
Bằng một động tác, gã đàn ông kềnh càng này nhảy vọt từ dưới vũng nước lên bờ, như để chứng minh sức mạnh của mình. Cơ thể của hắn chỉ vừa đủ lọt vào qua hầm ngầm. Hắn cũng bỏ lại bình ôxy ở phía ngoài.
Trút bỏ mặt nạ kéo mũ lặn xuống, hắn bước tới chỗ Gray.
Lần đầu tiên, Gray có dịp nhìn kỹ hắn. Khuôn mặt hắn thật sắc sảo, mũii khoằm, dài và mỏng. Mái tóc đen nhánh của hắn xoã xuống hai vai. Cánh tay nổi u gân guốc, to như cặp đùi của hắn, chắn chắn phải là kết quả của quá nhiều thời gian trong phòng tập thể hình chứ không phải do công việc lao động chân tay.
Đường nét Châu Âu, Gray nghĩ.
Raoul cúi khom xuống anh, cố đe doạ.
Gray rướn một lông mày hóm hỉnh “Cái gì vậy?”
“Mày sẽ nói với chúng tao mọi thứ mày biết chứ?” Raoul nói. Tiếng Anh của hắn thật trôi chảy, nhưng âm điệu nghe đúng là Đức.
“Còn nếu như tao không?”
Raoul vẫy một tay rồi thấy một hình người nữa bị đẩy vào vũng nước. Gray lập tức nhận ra Vigor. Chúng cũng tóm được vị linh mục.
“Không có rađa nào có thể phát hiện được đâu”. Raoul nói.
Vigor bị chúng lôi xềnh xệch vào vũng nước không hề nhẹ tay chút nào. Máu từ vết thương trên đầu vẫn rỏ tong tong xuống một bên má. Ông bị ấn tới trước mặt bọn chúng. Mất máu nhiều và quá mệt nên ông ngã vật xuống.
Gray cúi xuống định đỡ ông dậy nhưng một mũi giáo đã đẩy lùi anh lại.
Một gã thợ lặn nữa xuất hiện ở vũng nước. Rõ ràng hắn phải xách quá nặng. Raoul bước tới đỡ hắn. Đó là một thứ có hình dạng như quả chuông - một quả lưu đạn cháy.
Raoul khoác quả lựu đạn lên vai rồi bước tới họ. Hắn giơ súng chĩa vào hạ bộ Vigor. “Vì ngài đây đã thề không sử dụng thứ này trên cơ thể nên chúng ta sẽ bắt đầu từ đây. Bất kỳ sự trượt chân nào thì ngài đây sẽ tham gia dàn đồng ca của những kẻ bị thiến ở nhà thờ của y”.
Gray đứng thẳng dậy. “Thế mày muốn biết điều gì?”
“Tất cả mọi thứ... nhưng đầu tiên, hãy chỉ cho chúng ta xem chúng mày tìm thấy gì.”
Gray giơ tay chỉ vào mộ Alexander rồi chỉ vào đường hầm thứ hai, cái thấp hơn, đòi hỏi phải cúi người xuống để vào. “Vào lối đó”. Anh nói.
Cặp mặt của Vigor mở rộng.
Raoul cười toác miệng, nhấc khẩu súng lên. Hắn vẫy một nhóm tiến vào trong hầm. “Hãy kiểm tra lối đó.” Hắn nói.
Năm tên đi vào, ba tên ở lại với Raoul.
Seichan dựa vào gần cửa vào hang, nhìn tốp người biến mất. Cô ta định bước theo sau.
“Không phải cô,” Raoul nói.
Seichan liếc xéo nhìn lại. “Liệu anh và đồng bọn có muốn rời hải cảng này không?”
Mặt Raoul đỏ bừng.
“Tàu là của bọn ta.” Cô ta nhắc hắn rồi cúi người khom vào.
Raoul bóp chặt nắm tay, nhưng vẫn giữ im lặng.
Phiền toái trên thiên đường.
Gray quay lại. Cặp mắt Vigor nhìn chằm chằm vào anh. Gray cũng đưa ánh mắt ra hiệu. Hãy lặn đi ngay lúc có thể.
Anh nhìn vào cái hang một lần nữa. Anh cầu mong mình đúng về câu đó của con nhân sư. Sẽ là cái chết nếu giải sai câu đố. Chắc chắn điều đó được chứng minh ở đây, cách này hay cách khác.
Chỉ còn mỗi một bí mật phải trả lời.
Ai sẽ chết?
*
* *
Monk tránh luồng đạn. Bàn lặn của anh trườn trên mặt nước. Rachel bám chặt vai anh, làm anh ngột thở.
Hải cảng thật hỗn loạn. Nhưng chiếc thuyền khác tìm cách trốn khỏi vụ đụng độ, tản đi như một bày cá. Monk lao trúng vào một chiếc thuỳen câu tôm rồi bay vọt lên không trung.
Luồng đạn bắn vào những đợt sóng phía dưới.
“Bám chặt vào!” Anh hét lên.
Anh vẫn giữ chặt cái bàn lặn khi nó chạm nước. Họ lặn xuống dưới rồi lại tiếp tục lặn xuống sâu hơn tới ba feet.
Ít nhất đây là điều anh hy vọng.
Monk phải nheo mắt. Không có mặt nạ anhchả nhìn thấy gì. Nhưng trước khi lao xuống anh đã nhìn thoáng một cái thuyền thả neo ngay phía trước...
Nếu như anh có thể chui xuống dưới cái thuyền đó... để nó vào giữa anh vào tàu cao tốc....
Anh đếm nhẩm trong đầu, tính toán và cầu nguyện.
Mọi vật hình như tối sầm đi qua mi mắt anh. Bị che khuất bởi bóng tối của chiếc thuyền buồm. Anh đếm bổ sung thêm số bốn rồi ngóc lên mặt biển.
Monk quay đầu lại. Họ không chỉ vượt qua được cái thuyền buồm. “Mẹ kiếp...” Con tàu cao tốc phải vòng tránh vật cản đã mất hướng.
“Monk!” Rachel hét lên bên tai anh.
Anh nhìn trước mặt thấy hàng tá thuyền đang ở đó, có cả chiếc thuyền với cặp vợ chồng trần như nhộng trên boong. Họ đang lao như bay về phía cổng cảng. Xem ra họ chẳng chút gì ngượng ngùng cả.
Monk lại lao xuống tiếp. Họ lặn một mạch nhưng liệu có đủ sâu để lặn dưới tàu cao tốc giống như anh đã làm với chiếc thuyền buồm.
Không có câu trả lời.
Monk đâm sầm vào sườn tàu bằng mũi của máy lặn. Cái bàn lặn đâm thẳng vào phần gỗ của mạn tàu, vai anh bị sây sát. Anh lại vọt lên và đâm sâu vào hơn.
Cuối cùng anh thoát được phía dưới của con tàu rồi lại lao vào khoảng nước trong.
Anh vọt lên, biết rằng mình không còn nhiều thời gian.
Rachel bị rơi đâu mất, chắc là sau vụ va chạm đầu tiên.
*
* *
Gray bặm môi lại.
Một sự hỗn loạn có thể nghe thấy ngay phía dưới cái hầm thấp. Kẻ đầu tiên trong bọn chúng vừa tới ngưỡng cửa hầm. Chắc đường hầm cũng ngắn thôi.
“Một cái cánh cửa bằng vàng”. Anh nghe thấy tiếng hét to.
Raoul vội vã lao đi vẫn kéo xềnh xệch Gray theo cùng. Vigor bị giữ lại đó bởi tên thợ lặn có khẩu súng lục.
Cái hầm ngầm được thắp sáng bởi ánh đèn flash kéo dài chỉ độ ba mươi thước Anh, hơi chếch một chút. Không thể nhìn thấy điểm cuối cùng, nhưng hai tên cuối hàng và Seichan soi bóng chập chờn qua ánh đèn, tất cả đều hướng về phía trước.
Gray bỗng có cảm giác e ngại biết đâu họ đã sai về chiếc chìa khoá vàng vừa tìm thấy. Có thể nó được sử dụng cho cánh cửa này.
“Cửa không khoá.” Một giọng nữa hét lên bằng tiếng Đức.
Từ chỗ đang đứng. Gray nghe thấy tiếng động khi cánh cửa mở ra.
Tiếng động quá lớn.
Seichan chắc cũng nghe thấy. Cô ta xoay người định nhảy lui lại. Đã quá muộn.
Từ cả bốn bức tường, các mũi xiên thép nhọn hoắt lao ra từ các khe hõm và khoảng tối. Chúng lao qua lối đi, đâm xuyên thịt xương rồi dính năm tên kia vào tướng đối diện. Vụ hành quyết này diễn ra trong vòng vài giây.
Đèn tắt ngóm. Những gã kia kêu gào, bị xiên ngang người rồi ghim chặt vào đó.
Seichan chỉ kịp nhảy ra còn hai bước tới cửa thoát nhưng đoạn cuối của cái bẫy đã túm được ả. Một mũi lao nhọn hoắt thò ra xuyên ra vai ả. Cô ả bị giữ chặt lại, thò cả chân ra ngoài.
Một tiếng kêu đau đớn là tất cả những gì cô ả có thể làm được, rồi rũ người xuống mũi lao thép.
Quá sốc, Raoul tuột tay ra. Tranh thủ cơ hội này, Gray vùng mạnh rồi lao xuống vũng nước.
“Đi nào.” Anh hét với Vigor.
Trước khi có thể tiếng bước tiếp, một vật gì đâm mạnh vào sau gáy. Rất mạnh. Gray khuỵu xuống. “Anh lại bị đánh mạnh bên thái dương bằng báng khẩu súng ngắn.
Anh đã đánh giá thấp tốc độ của gã khổng lồ.
Một sai lầm.
Raoul đá thẳng vào mặt Gray rồi lấy hết sức bình sinh giẫm mạnh chiếc ủng lên cổ anh.
Ngáp mạnh. Gray nhìn thấy Vigor lao ra khỏi vũng nước nhưng vị linh mục đã bị tên kia tóm lấy cổ chân không chạy đi đâu được.
Raoul cúi xuống nhìn Gray giễu cợt.
“Một trò ngu xuẩn.” Hắn nói.
“Tôi không biết.”
Chiếc ủng lại giẫm mạnh hơn, làm anh nghẹn lời.
“Tuy nhiên mày cũng loại bớt một vấn đề cho tao.” Hắn nói. “Loại con chó cái đó ra khỏi cuộc chơi. Nhưng giò thì còn có vài việc phải làm giữa tao và mày …”
*
* *
Rachel cố gắng trồi lên mặt nước, va mạnh đầu vào mạn tàu. Cô bị sặc vì một ngụm nước rồi cố hít được chút khí trời. Cô ho, vật vã không thể nào ngừng được. Chân tay quều quào.
Một cánh cửa bỗng mở toang ra rồi cô thấy một người đàn ông trung niên trần như nhộng đứng đó không một mảnh vải, hỏi bằng tiếng Bồ Đào Nhà xem cô có sao không.
Cô lắc đầu, tiếp tục ho.
Ông ta cúi xuống đưa tay cho cô. Hãy cầm lấy, cô đồng ý để được kéo lên rồi đứng đó run rẩy. Monk ở đâu rồi nhỉ?
Cô nhìn chiếc tàu cao tốc rời đi, hạ thấp xuống vùng nước sâu hơn. Lý do chả mấy chốc trở nên rõ ràng. Một vài chiếc tàu cảnh sát Ai Cập lao ra từ phía cầu tàu, tăng tốc độ, cuối cùng thì cũng đáp ứng. Sự hỗn loạn trên hải cảng chắc làm họ chậm trễ nhưng thà chậm còn hơn không.
Cô cảm thấy nhẹ nhõm.
Rachel quay lại nhìn thấy cả người đàn ông và vợ ông ta đều trần truồng như nhau.
Trừ khẩu súng.
*
* *
Monk lặn xuống bên cạnh chiếc thuyền buồm tìm kiếm Rachel. Phía xa ở hải cảng, một chiếc thuyền cảnh sát kéo còi rền rĩ. Ánh sáng xen lẫn màu đỏ và trắng. Chiếc tàu cao tốc lao vọt đi, tăng tốc độ tối đa.
Bỏ trốn.
Cảnh sát không có cách nào bắt nó được. Chiếc tàu cao tốc hướng về phía vùng biển quốc tế hoặc tới một bến cảng bí mật nào đó.
Monk tập trung mọi sự chú ý vào việc tìm kiếm Rachel. Anh sợ phải tìm thấy cô nằm úp mặt nổi lênh bênh trên mặt nước biển ô nhiễm. Anh vòng quanh con thuyền, cố tiến vào gần hơn.
Anh phát hiện có gì đó động đậy trên boong tàu phía sau.
Rachel… cô đứng quay lưng về phía anh, trông có vẻ khập khiễng. Người đàn ông trung niên trần truồng đang dùng một tay đỡ cô.
Anh chậm lại. “Rachel… cô có”
Cô quay lại nhìn, cặp mắt khiếp sợ. Người đàn ông giơ tay kia lên. Y cầm một khẩu tự động dẹt nòng, chĩa vào mặt Monk.
“Ồ không… tôi nghĩ rằng không nên.” Monk lắp bắp.
*
* *
Gray cảm giác như cổ mình sắp bị gãy.
Raoul quỳ lên trên người anh, một đầu gối của hắn ấn vào giữa lưng còn đầu gối kia ấn vào sau gáy. Một tay vặn tóc anh, giật mạnh ra phía sau. Bàn tay kia của hắn cầm khẩu súng chĩa thẳng vào mắt trái của Vigor.
Vị linh mục đang quỳ trên đầu gối, hai bên là hai gã thợ lặn cùng cầm súng. Tên thứ ba đứng nhìn gườm gườm tay lăm lăm con dao. Tất cả các cặp mắt đầu vằn lên sự thù hận. Trò chơi của Gray đã cướp đi sinh mạng năm đồng đội của chúng.
Vẫn nghe thấy tiếng rên rỉ trong đường hầm nhưng không thể cứu chúng được. Chỉ có trả thù.
Raoul cúi xuống gần hơn. “Thôi chơi thế là đủ rồi. Mày biết gì ở…”
Một tiếng xoẹt ngắt lời hắn.
Khẩu súng tuột ra khỏi tay Raoul. Một tiếng gào bật lên từ miệng hắn rồi ngã nhào xuống khỏi Gray.
Thoát ra, Gray lăn một vòng trên sàn, giật lấy khẩu súng bắn thẳng vào một tên đang giữ Vigor.
Viên đạn xuyên qua cổ y làm y ngã bật ngửa.
Tên kia đứng thẳng dậy, quay súng về phía Gray nhưng trước khi y kịp bắn thì một mũi lao từ vũng nước xuyên qua không trung đâm thẳng vào bụng y.
Khẩu súng của y bắn loạn xạ khi y ngã nhào xuống.
Vigor đạp mạnh khẩu súng về phía Gray rồi cúi người xuống.
Gray nắm lấy khẩu súng rồi quay về phía Raoul.
Gã khổng lồ chạy về phía hầm bên cạnh, đường hầm dẫn đến ngôi mộ của Alexander. Raoul vẫn lấy tay ôm chặt cổ tay kia bị một lưỡi lao xuyên suốt qua.
Cú phóng dao của Kat thật chính xác, đã tước vũ khí và sức lực của hắn.
Tên cuối cùng của tốp lính Long Đình, kẻ mang con dao, là tên đầu tiên bước vào trong đường hầm và dẫn đường.
Gray bước vội tới nhắm vào Raoul rồi nhả đạn.
Ngọn lao được phóng vào phía đường hầm. Raoul không thể kịp tới chỗ ngoặt được. Phát đạn bắn trúng vào lưng gã khổng lồ rồi bật mạnh đi.
Ngọn lao đâm xuống nền đá vô hại.
Gray thầm rủa sự may mắn của mình. Anh cố bắn vào quả lựu đạn cháy vẫn còn ở trên vai Raoul. Hắn đã được cứu vì chính quả bom chết tiệt đó.
Gã khổng lồ biến mất sau khúc quánh đầu tiên của đường hầm.
“Chúng ta phải đi thôi.” Kat nói. “Tôi đã giết hại tên đứng gác bên ngoài, chui vào đây bằng một trong mấy bàn lặn của chúng làm chúng hoàn toàn bất ngờ. Nhưng không biết còn bao nhiêu tên vẫn ở ngoài đó.”
Gray vẫn nhìn vào đường hầm, phân vân.
Vigor vẫn ở dưới vũng nước. “Rachel…?”
“Tôi đã đưa cô ta lên một chiếc bàn lặn khác cùng với Monk. Có thể lúc này họ đã ở trên bờ rồi.”
Vigor ôm chặt lấy Kat, đôi mắt ánh nước mắt vì xúc động. Ông kéo mặt nạ xuống.
“Chỉ huy?”
Gray tính đuổi theo Raoul nhưng e chó cùng dứt giậu. Anh không biết liệu Raoul có còn khấu úng hay thứ vũ khí nào nữa không nhưng chắc chắn gã khốn kiếp đó vẫn còn một quả bom. Raoul có thể ném ra đây bằng một đoạn dây ngắn rồi giết tất cả.
Anh quay đi.
Họ đã có những gì mình cần.
Một tay đặt lên cái túi bên đùi nơi cất chiếc chìa khoá vàng.
Đã đến lúc phải đi.
Gray kéo mặt nạ lên rồi nhập vào hai người kia. Trên nền đá, một gã bị anh bắn xuyên qua cổ đã chết. Tên kia rên rỉ, bị bắn vào bụng, một vũng máu ở dưới lưng. Bắn trúng vào thân hoặc chỗ nào đó. Y sẽ chết trong vài phút nữa.
Gray không hề thương xót, anh nhớ tới thăm cánh ở Cologne và Milan.
“Chúng ta hãy nhanh chóng rút khỏi đây”.