Yêu hận vô tận- Chương 35-36

Chương 35

Xe ngựa vừa rung vừa xóc, nhưng
nhờ có để các tấm nệm dày trong toa xe, nên mềm mại và ấm áp, nằm ở một góc của
toa xe là một cái lò ủ ấm nho nhỏ, lúc nào cũng có than cháy đỏ, rất ấm áp, vì
thế nàng không cảm thấy lạnh lẽo. Uất Lam không nén nổi tò mò vén tấm rèm dày
bên cửa sổ toa xe lên, nhìn ra cảnh vật bên ngoài, xung quanh là một vùng đất
rộng lớn bị che phủ bởi tuyết trắng. Mùa đông ở Giang Nam khắc nghiệt là thế, vẫn thấy
được màu xanh, cây cối bị tuyết che phủ nhưng vẫn nhìn thấy dưới tuyết, là
những tán lá xanh đang xao động, rất vui mắt.

Từ nhỏ tới giờ….Nàng luôn hy
vọng mình có thể tự do tự tại đi khắp trời đất này. Có lẽ là bởi vì bệnh tình
của nàng, mà nàng luôn bị nhốt ở trong phòng, không được bước ra ngoài lấy nửa
bước, chuyến đi xa nhất mà nàng đã từng đi chính là theo cha nàng đến một biệt
viện ở một huyện khác, nàng thấy được hòn núi giả cao tít của ngôi nhà ấy, cao
hơn cả bức tường của ngôi nhà nữa, chuyến đi ấy, nhờ vậy mà nàng đã được mở
mang tầm mắt thêm một chút.

Từ sau khi nàng mắc bệnh, nàng
đã gặp qua rất nhiều đại phu có danh tiếng, nàng thích nhất là nghe bọn họ kể
về những chuyến đi lang bạt khắp nơi của bọn họ để hành nghề, rất nhiều điều
mới lạ. Có lần, nàng từng nói với mẹ nàng rằng, nàng hy vọng có thể cùng với
Nguyên Ngạo đi du sơn ngoạn thủy, muốn đi tới đâu, thì đi tới đấy, cùng nhau đi
đến những vùng đất thật xa.

Lúc ấy, nàng không hiểu tại sao
mẹ nàng lại im lặng không nói - Bây giờ, nàng đã hiểu.

Mẹ nàng nói với nàng, không có
một người chồng nào lại thích đưa vợ mình đi xa nhà, bởi vì sẽ rất phiền phức.
Lúc ấy, nàng thất vọng, nhưng cũng không hỏi thêm ... Bởi vì thật sự, mang theo
một nữ tữ mang người mang đầy bệnh tật như nàng đi xa nhà quả thật rất phiền
toái.

Bây giờ, giống như nàng đang
nằm mơ, nàng….Bây giờ đang đi chung đường với hắn! Mặc kệ mục đích của hắn là
gì khi đem nàng theo, nàng vẫn rất hưng phấn và háo hức, cho dù là thế nào….
Cũng coi như hoàn thành một phần tâm nguyện trước khi chết của nàng đi.

Xe ngựa hơi chậm lại, sau đó,
Bộ Nguyên Ngạo bước vào trong toa xe.

Hắn liếc nhìn nàng một cái, rồi
đẩy cánh tay nàng đang vén rèm cửa sổ ra, kéo lại, rèm cửa buông xuống, lại
ngăn cách nàng với thế giới bên ngoài.

“Lạnh! Gấp gáp cái gì? Từ từ
rồi sẽ được thấy thôi!” Hắn cúi người xuống, đạt mông ngồi cạnh nàng, dù hắn
biết rằng, sự quấn quýt si mê này của hắn với nàng cuối cùng cũng sẽ biến thành
oan nghiệt, nhưng hắn vẫn tham lam, muốn níu giữ nó! Cho dù có là một chén rượu
độc đi nữa, hắn cũng cam lòng há miệng uống cạn…..Thời gian của hắn và nàng, đã
không còn bao nhiêu, hắn không muốn nghĩ nhiều nữa, cũng không muốn tính toán
gì nữa!

Trời đất thay đổi, giao mùa,
dường như đem những phiền não lo âu của hắn gác qua một bên, vứt vào một không
gian khác. Trên khuôn mặt nàng, đã nhìn thấy một chút sức sống, ánh mắt của
nàng lại có thể bừng sáng lên, nhìn thấy nàng vừa tò mò vừa yếu ớt vén rèm cửa
lên nhìn trời đất xung quanh … Trái tim hắn như nhảy lên, hắn nhíu mày, không
biết là cay đắng hay ngọt ngào đây?! Nàng cuối cùng cũng không giả chết nữa
rồi!

Hắn đưa tay đỡ lấy lò ủ ấm
trong tay nàng, nắm lấy tay nàng…. Hơi ấm từ bàn tay của nàng, lan dần tới tận
trái tim băng giá của hắn, tốt quá, cuối cùng, hắn cũng đã cảm nhận được một
chút ấm áp của nàng rồi.

Khi bọn họ rời xe để lên
thuyền, thì một trận tuyết bắt đầu rơi.

Uất Lam đứng ở đầu thuyền, trận
tuyết ngày hôm nay, cũng không quá lạnh, nàng nhìn theo cảnh sắc ở bên bờ, nhìn
người đi lại trên đường phố… Người ta đều nói mưa Giang Nam là đẹp nhất, nàng lại thấy, tuyết Giang Nam, còn đẹp
hơn!

Thuyền rẽ vào một nhánh sông
không lớn lắm, con đường sông mà bọn họ đang đi là con đường đi vào con kênh
đào duy nhất, hai bên bờ sông hết sức tấp nập và náo nhiệt. Bộ Nguyên Ngạo sắp
xếp mọi việc cho gia nhân của hắn xong, cũng đi lên mũi thuyền, sóng vai với
Uất Lam…Vẻ mặt khao khát của nàng với những thứ mới mẻ hai bên đường, có chút
giống với nàng năm xưa, ít nói nhưng lại có chút bướng bỉnh và nghịch ngợm.

Trời đã chạng vạng tối, thuyền
neo ở bến tàu trên bờ sông, mọi người nghỉ ngơi một chút, chuẩn bị cho ngày mai
bắt đầu đi vào kênh đào.

Trên bến tàu của kênh đào là
một nơi phồn hoa, ồn ào náo nhiệt, rất nhiều thuyền buôn đều nghỉ ở đây, lâu
dần nơi này đã trở thành một khu chợ đêm nổi tiếng.

Uất Lam nghe thấy tiếng người
nói chuyện rôm rả, có chút tò mò. Vì đi chung đường với nhau, làm cho rất nhiều
thứ bị thay đổi, lòng nàng…dường như cũng thoải mái thêm được một chút. Ở một
nơi xa lạ thế này, gặp những thứ mới mẻ thế này, khiến cho những dằn vặt đau
đớn trong lòng nàng cũng vơi đi.

Được nhìn thấy trời đất bao la
thế này, vẫn luôn là khát vọng của nàng.

Bộ Nguyên Ngạo đi vào khoang
thuyền, mở hành lý tùy thân ra, tìm kiếm một lát, lấy ra một bộ quần áo rất bắt
mắt, rất dày, hắn đưa lưng về phía nàng nói: “Mặc vào đi, chúng ta đi chợ.”

Lòng của nàng nảy lên một cái,
không thể tin được vào tai mình nữa, mở to mắt mà nhìn hắn.

Nàng muốn đi chợ! Rất muốn! Cho
dù là có đi cùng với hắn đi chăng nữa.

[ Bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn ]

Chương 36

Mùa đông trời nhanh tối, chưa
kịp ăn xong bữa cơm chiều, thì trời đã tối mịt, Uất Lam đứng ở mũi thuyền ngắm
nhìn bầu trời, trên bờ hàng lọat đèn đuốc chiếu sáng trưng, soi rọi những bóng
người đang đi lại. Nàng chưa từng được thấy ánh sáng nào rực rỡ như thế, chưa
từng được nhìn thấy nhiều người như thế…Nàng nhìn ra phía xa xa, nơi những ngọn
đèn rực rỡ đầy màu sắc và nhộn nhịp, nhưng nàng cứ cảm thấy dường như là ảo
giác của nàng, một sự đẹp đẽ không có thực.

Bộ Nguyên Ngạo dặn dò Đinh quản
sự vài câu, rồi đi ra mép thuyền nơi Uất Lam đứng. Hắn nhìn nàng một cái, rồi
nói: “Bữa cơm chiều nay, chúng ta vào chợ rồi ăn nhé.”

Nàng im lặng nhìn hắn, lần đầu
tiên….Sau khi trở thành Bộ Gia đứng trên trăm ngàn người, hắn dùng giọng nói
thân thiết thế này để nói chuyện với nàng.

Hắn nhảy lên bờ sông, rồi đưa
tay ra với nàng.

Nàng chần chờ một chút, những
ngọn đèn, những bóng người, nụ cười này….sự thân thiết này của hắn với nàng,
chỉ là một giấc mơ của nàng sao? Có thể là như vậy, tất cả đều là ảo giác của
nàng! Đột nhiên, nàng muốn buông bỏ tất cả, muốn cho bản thân có thể phóng túng
một lần. Đau thương, thống khổ, hận thù…. Buổi tối này, sẽ là toàn bộ hy vọng
lẫn giấc mộng đời này của nàng. Nàng mỉm cười, cho dù chỉ là một giấc mộng, cho
dù ngày mai hắn muốn nàng chết, nàng cũng không quan tâm nữa…hãy để nàng quên
đi tất cả đau khổ, cho dù giấc mơ này mong manh đi nữa, thậm chí sự ngọt ngào
trong giấc mơ mà nàng được nhận lấy này, sau khi tỉnh dậy lại biến thành cay
đắng xót xa…. Cho dù phải rơi vào tầng cuối cùng của địa ngục, nàng vẫn muốn
nắm thật chặt giấc mộng này!

Nàng đưa tay về phía hắn, được
hắn nắm lấy, hắn kéo nhẹ một cái, nàng đã ở trên bãi đá bờ sông. Ánh mắt nàng,
bị ngọn đèn phía sau lưng hắn làm cho chói mắt, nàng nheo nheo mắt lại…..

“Chúng ta đi thôi.” Hắn kéo
nàng đi về phía ngôi chợ đang thắp đèn rực rỡ, nàng cảm thấy …. Nàng đã chìm
vào trong giấc mộng này thật rồi, những bước chân của nàng, như lướt đi theo Bộ
Nguyên Ngạo, có cảm giác không thực.

Sát với mặt nước là một tòa nhà
với ban công xinh đẹp, muốn đi vào trong chợ, phải đi qua tòa nhà này, trước
tòa nhà này là một mảnh sân lớn, rất đẹp. Nàng nhìn thấy những cô gái mặc những
bộ quần áo đủ mọi màu sắc, đủ mọi kiểu dáng đang đứng thành một hàng dài, trong
tay cầm những chiếc đèn lồng đỏ, ánh sáng từ đèn rọi vào những khuôn mặt họ, ai
ai cũng xinh đẹp, quyến rũ vô cùng. Trong tòa lầu truyền tới những tiếng cười
đùa, những tiếng đàn ca mê hoặc lòng người, theo nhịp của đàn, mà bàn tay những
cô gái ấy cũng đưa lên hạ xuống, phất qua khuôn mặt những người thanh niên đang
đi đường, khi những người thanh niên ấy nhìn tới bọn họ, đôi mắt của các cô gái
này, tất cả đều lúng liếng đưa tình…

Uất Lam đứng nhìn tới nỗi ngơ
ngác, bị Bộ Nguyên Ngạo kéo đi qua. Giống như những người con gái bình thường,
nàng đối với các cô gái ấy hiếu rất kỳ, vẻ mặt đưa tình của họ, sự táo bạo của
họ…. Đằng sau khuôn mặt đang tươi cười rạng rỡ của họ, nàng như cảm thấy được
sự tuyệt vọng của họ, nàng nhìn đến mê mẩn, trong cuộc đời của nàng, lần đầu
tiên nàng không quan tâm đến lễ giáo, chỉ mở to mắt, nhìn chăm chăm vào những
cô gái này.

Bước chân chậm chạp của nàng
khiến tốc độ của Bộ Nguyên Ngạo cũng chậm đi rất nhiều, các cô gái đang đứng ở
cửa vừa nhìn thấy hắn, như nhìn thấy ngọc quý, xúm lại vây quanh lấy hắn, càng lúc
càng nhiều, ở nơi gió trăng đã lâu như thế, bọn họ mới được nhìn thấy một người
đàn ông tuấn tú như hắn, trên người hắn lại còn tỏa ra khí chất tôn quý, khiến
các cô gái ấy theo bản năng mà sinh ra khát vọng với hắn, tựa như một người
đang bị nghẹt thở, bỗng được tiếp thêm một nguồn khí mới.

Thân thể mềm mại quyến rũ của
họ đưa đẩy lại gần Bộ Nguyên Ngạo, còn giả bộ vô tình đẩy Uất Lam ra xa. Uất
Lam bị bọn họ đẩy ra, càng lúc càng cách xa Bộ Nguyên Ngạo, không biết vì sao,
nàng cố gắng nắm thật chặt tay của hắn, không chịu buông ra. Cánh tay nàng bị
kéo căng, đau tới nỗi không khó chịu đựng được, những đốt ngón tay tê dại, đau
đớn.

Cuối cùng, Bộ Nguyên Ngạo không
thể nhịn được mà hét lên một tiếng lạnh lùng, vẻ mặt các kỹ nữ kia sửng sốt,
hơi hơi lùi lại, hắn nhân cơ hội đó mà kéo Uất Lam vào lòng hắn, vừa giống như
tuyên cáo lại như uy hiếp quét mắt một lượt qua các nàng ấy: “Biến hết cho ta!”

Các kỹ nữ kia thất vọng thở dài
một hồi, sau đó tản ra, tiếp tục đi câu dẫn những người đàn ông đi trên đường.

Bộ Nguyên Ngạo ôm Uất Lam đến
chỗ an toàn, hắn trừng mắt nhìn nàng: “Đều tại nàng hết! Mấy ả đó có gì đẹp mà
nàng nhìn mê mẩn như thế!”

Nàng nhìn vẻ mặt vừa ủ rũ vừa
xấu hổ của hắn, mới nhớ lại cảnh tượng lúc vừa rồi hắn bị những kỹ nữ kia vây
quanh, nhìn hắn hết sức chật vật, nhịn không được mà nở nụ cười rạng rỡ….Con
ngươi đen của hắn, nhìn thấy nụ cười của nàng, chợt lóe sáng, nàng…cuối cùng
cũng nở nụ cười rồi.

Hắn và nàng rời khỏi kỹ viện
bên bờ sông ấy, mới đến được khu chợ, nhìn thấy những ngọn đèn lồng đơn sơ,
những ngọn đuốc đứng thẳng tắp thắp sáng cho cả khu chợ.

Những tiểu thương trong chợ
chạy qua chạy lại, có rất nhiều thức ăn nàng chưa bao giờ thấy dù chỉ trong
tưởng tượng, đồ trang sức, vải vóc thì rẻ và nhiều vô cùng….Đôi mắt Uất Lam
càng lúc càng mở to, nàng đối với những sự vật xung quanh vô cùng háo hức và tò
mò, Bộ Nguyên Ngạo đang cầm tay dắt nàng đi, cũng cố gắng đi chậm lại, để cho
nàng có thể nhìn rõ một vị đại nương đang khản cổ trả giả với một người bán
trâm cài đầu, sau đó hắn dừng bước chân lại, cho nàng có thể ngắm nhìn rõ hơn.

Ở mỗi quầy hàng, Bộ Nguyên Ngạo
không thể không dừng lại, bởi vì hắn nhìn thấy trong mắt nàng lộ ra ánh mắt tò
mò và vui sướng. Nàng nhìn xem xung quanh rất chăm chú, rất thích thú, thậm chí
còn cắn cắn môi. Hắn cũng nhìn chằm chằm vào nàng, hắn đã thấy qua vô số lần
nàng cắn môi, chỉ là…lúc này, đáng yêu quá.

Bên đường, một ông lão đang nặn
đồ chơi là các con tò he bằng đường, các loại đường đủ màu sắc đặt trong những
cái chén nhỏ, lấp lánh dưới ánh nến, ông lão dùng những ngón tay linh hoạt nặn
ra những hình đứa bé rất sinh động và dễ thương. Đứa bé gái mặc váy đỏ, còn đứa
bé trai thì mặc áo dài màu xanh…Nàng nhìn xem thích thú, như quên mất mình là
ai.

“Phu nhân, thích cái này sao?”
Ông lão đưa mắt lên nhìn, thấy Uất Lam đang nhìn, bèn từ trên giá rơm lấy hình
tò he bé gái xuống, đưa đến trước mặt nàng. Uất Lam rũ mắt xuống lắc đầu…Nàng
không có tiền.

Bộ Nguyên Ngạo liếc qua nàng
một cái, lấy con tò he kia từ trong tay ông lão, không chút khách khí nhét vào
tay nàng, nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn hắn, lúc này, hắn đã tránh đi ánh
mắt của nàng.

“Cái này ta cũng lấy.” Hắn lấy
ra một khối bạc vụn, ném cho ông lão, rồi đưa tay lấy con tò he hình đứa bé
trai đang treo trên giá xuống. Hắn thấy mình cầm như thế thì có có vẻ ngây ngô,
buồn cười quá, bèn phụng phịu nhét vào tay kia của nàng.

“Vị đại gia này…lão không có
tiền lẻ.” Ông lão không biết làm sao, nói.

“Phần còn lại thưởng cho lão.”
Hắn quay mặt lại, thấy Uất Lam đã cầm hai đứa bé vào cùng một tay, hai đồ chơi
kề sát vào nhau, như là đang tay cầm tay.

Lúc này, nàng không cười
nữa…Hắn cùng với nàng như là hai món đồ chơi này, tuy làm cùng một loại đường,
nhưng khi đã thành hình, tách rời nhau, thì không thể dính lại với nhau được
nữa.

“Đi! Chúng ta đi ăn vằn thắn
đi!” Hắn kéo tay nàng đi lên phía trước, khiến nàng lảo đảo suýt ngã, tí nữa
thì va vào lưng hắn.

Nàng hé miệng muốn nói gì…Thôi,
mặc kệ đau thương gì đang đợi nàng, chuyện của ngày mai thì để ngày mai tính
đi. Nàng nhanh chóng đuổi kịp theo bước chân của hắn.

Bà lão bán vằn thắn đem một
chén đưa đến cho Bộ Nguyên Ngạo, hắn bèn lấy thìa gạt hết hành lá trên mặt ra,
rồi đưa cho Uất Lam. Bà lão thấy thế, khe khẽ nở nụ cười, Bộ Nguyên Ngạo trừng
mắt nhìn bà một cái, khóe miệng mấp máy, hắn bị bà lão cười như thế, hắn có
chút ngượng.

Uất Lam nhìn bát vằn thắn không
có hành trước mặt…Hắn vẫn còn nhớ nàng không ăn hành sao? Có một thứ cảm xúc ở
chỗ quan trọng của nàng, là trái tim, như muốn phá băng thoát ra, nàng nuốt một
ngụm nước bọt. Cố ý bỏ qua sự đau đớn trong khoảnh khắc nàng, lòng của nàng đã
muốn kết băng, giờ lại như sắp bị tan chảy…nếu thế, linh hồn nàng cũng sẽ bị
hủy diệt theo. Nàng múc một thìa to vằn thắn, cho vào miệng, nàng cảm thấy có
một cảm xúc thỏa mãn cực độ, cho dù mộng đẹp này của nàng sẽ khiến nàng phải
trả giá bằng đầy rẫy đau thương, nhưng nàng không màng…Nàng cảm thấy rất đáng
giá!

“Ngon thật đấy….” Nàng nói câu
đầu tiên trong buổi tối ngày hôm nay “Ta còn muốn ăn thêm một chén nữa cơ.”

Hắn để lộ ra một nụ cười đầu
tiên “Ăn hết bát này đã hẵng tính, tham lam!

 

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3