Yêu hận vô tận- Chương 33-34
Chương 33
Nha hoàn Cẩm Vân bận rộn đến
mình đầy mồ hôi, kêu vài gia đinh khênh mấy cái tủ ra ngoài, lại nhìn vào danh
sách hành lý trên tay, tỉ mỉ đối chiếu từng thứ đồ nha hoàn bưng qua, chuẩn bị
đóng thùng.
Trong phòng hơi lộn xộn chút,
bọn người hầu vào vào ra ra, ai nấy vui cười hớn hở. Để tiện cho việc đi lại,
rèm cửa từ đầu đến cuối đều được vén lên trên khung cửa, Uất Lam nhẹ nhàng di
chuyển ghế dựa đến gần bồn sưởi hơn. Từng cơn gió thổi vào, mang theo chút lạnh
lẽo.
Chủ nhân đi xa, điều này tuyệt
đối là tin tốt lành cho đám người hầu, đặc biệt là dạng chủ nhân xấu tính như
Bộ Nguyên Ngạo.
Còn đối với nàng mà nói…. Hắn ở
đây, nàng vẫn ăn cơm và ngủ nghỉ, hắn không ở đây, nàng cũng vẫn ăn cơm và ngủ
nghỉ như thường. Trừ việc tiếp tục sống là chuyện tất yếu, những việc khác… đều
không còn quan trọng nữa.
Không có ai nói chuyện cùng
nàng, thậm chí chẳng có ai để mắt đến nàng, trong tình cảnh náo nhiệt này,
nàng, cùng cái góc mà nàng đang ngồi dường như đều bị tất cả mọi người bỏ qua,
bị tất cả quên lãng.
Sau vụ việc của Hương Cầm, bọn
họ đối với nàng đều kính nhi viễn chi (*), thậm chí họ bắt đầu ghét bỏ nàng.
Điều này Uất Lam biết, họ trách nàng không đi cứu Hương Cầm … tránh thì cứ
trách đi, nàng nhìn vào đống than đỏ hồng, có một số việc nàng thực sự lực bất
tòng tâm.
* Đáng kính đấy nhưng cần xa
lánh
“Tuyết rơi rồi!’ không biết ai
ở bên ngoài kia thốt lên một tiếng đầy vui mừng.
Tất cả mọi người ngưng công
việc đang làm lại, cười nói ngước mặt lên nhìn, đây chính là trận tuyết rơi đầu
tiên của năm nay.
Tuyết?
Đôi mắt của Uất Lam cũng dần
dần di chuyển đến phía cửa sổ, ngoài màu u ám của sắc trời, không nhìn rõ gì
cả.
Nàng vẫn luôn thích tuyết, rất
rất là thích. Trong 3 năm bệnh tật, mỗi lần tuyết rơi nàng đều thất vọng muốn
khóc, nàng không thể đi xem, điều đó sẽ dẫn đến hàn độc phát tác, nàng chỉ có
thể co rúc trong tấm chăn dày cộm, ngây dại nhìn ra bên ngoài cửa sổ… không
nhìn thấy gì cả.
Nàng đứng dậy bước ra phía cửa,
nàng muốn xem tuyết, muốn tận tay sờ vào cái giá lạnh mềm mại như lông tơ kia.
Tất cả mọi người dường như đều
bất ngờ với hành động này của nàng, tiếng cười nói ngừng lại hẳn, im lặng bao
trùm trong chốc lát, tất cả mọi người lại cúi thấp đầu ai nấy đều quay về làm
việc của riêng mình.
Nàng đã bao lâu chưa đến khuôn
viên của viện rồi? Uất Lam ngước nhìn những áng mây đen vừa thấp vừa dày, trong
mùa đông, chỉ có những đám mây đang hoài thai tuyết mới có thể khiến con người
ta cảm thấy ấm áp. Mới ban đầu chỉ là những bông tuyết lác đác, nay đã thành
một bức rèm tuyết lông vũ phủ đầy bầu trời, mặt đất ẩm ướt cũng dần dần tích tụ
một lớp trắng xoá.
Uất Lam ngước mặt lên, để tuyết
phủ lên mặt nàng, tuyết vừa chạm mặt nàng liền biến thành hạt nước, có vài
miếng rơi trên môi nàng, nàng hơi nghịch ngợm dùng lưỡi liếm… không có mùi vị.
Rốt cuộc nàng lại có thể ngắm được tuyết rồi! Nàng quỳ xuống, dùng tay sờ vào
tấm thảm tuyết trên mặt đất.
Tại sao nàng lại thích tuyết
như vậy nhỉ?
Đó là năm nàng mấy tuổi? Mười
một hay mười hai? Nàng cũng không còn nhớ rõ nữa… Khi hắn đến nhà họ Uất vừa
khéo tuyết rơi trận đầu tiên, hắn chắp tay sau lưng mỉm cười tiến về phía nàng,
đem món đồ chơi giấu sau lưng ra tặng cho nàng, đó là một người tuyết nhỏ bé có
đôi mắt viền đen… nàng nhìn, rồi bật cười, phát hiện ra rằng trong nền tuyết
trắng xoá kia, đôi mắt của hắn còn đen lay láy hơn cả đôi mắt của người tuyết
này.
Hai cục tuyết to bằng nắm tay,
được tạo ra từ bàn tay hắn như được thổi vào một luồng sinh mệnh, đó là người
tuyết dễ thương nhất mà nàng từng thấy, trận tuyết rơi đẹp nhất….
Lòng bàn tay nhói đau, trong
bất giác nàng nắm lên một nắm tuyết, nắm một hồi lâu, tất cả đều tan thành nước
chảy qua kẽ ngón tay, nàng hít vào một hơi thật sâu, ký ức! Lại là ký ức! Làm
sao để những mảnh ký ức này vĩnh viễn tan biến khỏi đầu óc nàng đây? Bây giờ,
chỉ có ký ức kia đôi lúc vẫn làm cho nàng đau lòng thôi!
Nàng duỗi bàn tay, nhìn những
hạt nước rơi khỏi kẽ ngón tay… bắt đầu tuyệt vọng, đây cũng chính là điều làm
nàng bất lực. Thứ có thể bị quên đi… thì không còn gọi là ký ức nữa rồi.
Tiếc bước chân hỗn loạn và
tiếng nói chuyện rì rào nhanh chóng tiến lại gần cửa viện. Trong tiếng ồn áo
náo nhiệt, Uất Lam nghe rõ được tiếng thôi thúc lanh lảnh vội vàng của Hình
Phấn Tuyết: “Nhanh lên! Nhanh lên! Không thì ả ta lại quay về phòng mất!”
Họ đến cũng nhanh thật, lời vẫn
chưa dứt, người đã bước vào trong viện, chạy bổ qua, vây lấy nàng.
Đích thực có rất nhiều người,
quen mặt có, xa lạ cũng có… đều là thê thiếp của hắn. Bọn họ quả thật rất trẻ
trung, lại khoẻ mạnh, khuôn mặt phù dung mười sáu, mười bảy, mặc dù không trang
điểm vẫn rất xinh đẹp. Uất Lam bình tĩnh nhìn họ, thậm chí mang chút ngưỡng mộ.
Họ mang theo nha hoàn của riêng
mình, thân thế càng thêm to lớn. Khi Cẩm Vân cùng người hầu trong Di Luân Quán
nghe tiếng ồn ào từ phòng bước ra, bọn nha hoàn của các thiếu phu nhân rất ăn ý
cùng tiến lên chặn đường, hiển nhiên đây là điều họ đã sớm tính toán từ trước
rồi.
Bị ánh mắt điềm tĩnh của Uất
Lam nhìn vào, các cô nương trao đổi ánh mắt cùng nhau, đều đang hối thúc đối
phương giở trò trước. Giằng co một hồi, vẫn là Hình Phấn Tuyết chửi trước: “Đồ
con đàn bà thối tha! Đồ bệnh hoạn! Cả ngày chỉ biết giả vờ tội nghiệp để lừa
gạt Nguyên Ngạo!”
Có người cầm đầu, bọn họ đều
bộc phát hết, mỗi người đều ra sức thể hiện tài năng riêng của mình. Kéo cánh
tay nàng, giật tóc nàng, bấm, véo, làm tất cả vẫn không giải được nỗi hận.
Một bạt tai giáng xuống, khuôn
mặt nhói đau, đầu óc ong ong. Uất Lam rũ mắt xuống, đến cả là ai đã đánh nàng,
nàng cũng không muốn xem.
“Vừa già, vừa xấu, ả dựa vào gì
mà đòi ở trong phòng của Nguyên Ngạo? Ả dựa vào gì để Nguyên Ngạo đối xử tốt?!”
Rốt cuộc các cô nương tuổi vẫn
còn nhỏ, nói những lời này còn kèm theo tiếng nức nở.
Nàng không hận bọn họ, không
trách bọn họ, nàng cũng không biết tại sao họ lại bám riết lấy cái cơ thể nhàm
chán này của nàng. Lại thêm hai cái bạt tai giáng xuống, nàng thà nhắm mắt lại,
nếu như lúc nàng mười sáu tuổi, có người đến cướp mất Nguyên Ngạo, nàng cũng sẽ
hận người đó như vậy cũng nên?
Bọn người hầu cũng la hét ầm ĩ,
giằng kéo thành một đám hoảng loạn, rốt cuộc người trong Di Luân Quán cũng
đông, các cô nàng thấy tình hình không còn gắng hơn được lâu, liền nhanh chóng
tăng cường hành hạ Uất Lam.
Thân thể chợt lạnh, quần áo bị
lột sạch, nàng khẽ run rẩy, bởi vì lạnh. Nàng không còn vì thân thể này bị hành
hạ mà run rẩy rồi. Lại bị ai đó tàn nhẫn đẩy ngã, trong áo lót và quần lót bị
bọn họ vừa mắng vừa nhét vào trong rất nhiều tuyết.
“Bầu ngực nhỏ tí tẹo thế này,
dường như chả có gì cả!”
“Chỗ này cũng chẳng ra sao cả!”
Một chiếc chân ghê tởm đạp vào giữa hai đùi nàng, rồi nhanh chóng di chuyển đạp
vào mặt nàng.
Thân thể loã lồ, mặt, tai, mắt
đều chìm vào trong tuyết, trong miệng ngoài tuyết ra còn bùn đất bị tuyết làm
ướt nhẹp. Lạnh giá, bẩn thỉu… nàng bật cười, đây chính là hình ảnh về tuyết khi
nàng hai mươi tuổi. Sau việc này__ nàng sẽ không còn yêu thích tuyết nữa chứ?
[ Bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn ]
Chương 34
Đột nhiên xung quanh đều trở
nên rất yên tĩnh…. Tất cả âm thanh hỗn tạp đều đột nhiên bị gián đoạn.
Uất Lam chỉ cảm thấy bị người
nào đó kéo ngồi dậy từ trong tuyết, cánh tay bị kéo rất đau.
“Nhìn vào ta!” Hắn nói, lạnh
lùng nhưng đầy phẫn nộ. “Nhìn vào ta!”
Nàng ngước mắt lên nhìn hắn…
trong tuyết trắng, đôi mắt của hắn vẫn đen như thế, sáng như thế, nàng nhìn
thất rõ mình trong đôi mắt ấy, quả nhiên rất xấu.
“Nhìn ta!” Hắn lại nhấn mạnh
lần nữa, nàng mới khẽ rời ánh mắt khỏi hình bóng của mình, nhìn khuôn mặt tím
tái của hắn, ngay huyệt thái dương thậm chí còn nhìn thấy động mạch đang đập
dồn dập.
“Cô muốn ta xử lý việc này sao
đây?” Hắn hỏi, bất giác gia tăng thêm lực nơi bàn tay. Hắn muốn nàng nói ra,
chỉ cần chính miệng nàng nói ra, giết hết bọn họ hắn cũng đồng ý!
Nhưng nàng chỉ khẽ lắc đầu,
dùng đôi môi đang chảy máu kia lạnh nhạt nói: “Bỏ đi.”
Bỏ đi?
Tim phổi hắn trong phút chốc
như bị lửa thiêu thành tro bụi! Hắn hất tay nàng, nàng lại ngã xuống tuyết,
“Được! Vậy thì thôi!” Hắn ngước mắt quét qua tất cả mọi người đang đứng trong
viện, ánh mắt của hắn khiến tất cả mọi người rùng mình.
“Cút. Cút hết.” Hắn thấp giọng
nói, nhưng giọng nói đang kìm nén này còn khiến người khác sợ hãi hơn việc hắn
la hét ầm ĩ. Các cô nàng kia và bọn người hầu đều sợ xanh mặt, nối đuôi nhau
chạy không dám bật ra bất kỳ tiếng động nào, giống như đang chạy trốn khỏi một
bóng dáng ma quỷ nào đó, họ đều nín thở để chạy.
Những người hầu đi theo chủ
nhân của mình đều chạy sạch, người làm tại Di Luân Quán đều cúi đầu cung kính
đứng đó toàn thân run lẩy bẩy, thầm ngưỡng mộ những người có thể trốn chạy đi.
Bộ Nguyên Ngạo đứng nguyên tại
chỗ không lên tiếng, hắn trầm mặc càng khiến cho mọi người thêm khẩn trương.
Cuối cùng hắn cũng nói chuyện, vẫn là giọng nói trầm thấp ấy, còn mang theo
chút lãnh đạm không hề lên xuống: “Đinh quản sự, phát hai tháng lương cho tất
cả những người hầu trong viện này, sau đó cuốn gói cút hết cho ta, bao gồm cả
ngươi.”
Đinh quản sự ngơ người, hai má
già nua chảy xệ khẽ run rẩy, cúi lưng xuống đáp: “Dạ___”
Bọn người làm ngơ ngác nhìn
nhau, lần lượt quỳ xuống xin tha thứ, Bộ Nguyên Ngạo đến cả nhìn cũng không
thèm nhìn, đi thẳng vào phòng.
Uất Lam nhìn vào một bên khuôn
mặt lạnh lùng nhưng rất anh tuấn kia, nàng nên thử chút không? Nếu vì nàng nói
mà giải quyết được, hắn liền dễ dàng tha cho những cô ả đến gây chuyện kia, vậy
nếu nàng cầu xin cho những người hầu tại Di Luân Quán thì sao?
Nàng đưa tay ra bắt lấy, chỉ
bắt được phần dưới áo bào của hắn.
“Tha cho bọn họ, được không?”
Nàng nói, lại không dám ngước nhìn vẻ mặt của hắn.
Hắn ngừng bước chân, không trả
lời liền. Bọn người hầu đều mong đợi nhìn hắn, mong chờ đáp án của hắn.
Hắn im lặng rất lâu, Uất Lam
nhìn tuyết trên mặt đất, quả nhiên…. Hắn tha cho những cô ả kia là vì hắn không
muốn trừng phạt bọn họ? Nàng lại không biết tự lượng sức mình rồi, thôi kệ, chí
ít nàng cũng đã dốc hết sức rồi.
“Đứng lên, cút hết cho ta!” Hắn
nói.
Uất Lam bỏ tà áo hắn ra, tại
sao lại không chịu từ bỏ hết mọi hi vọng chứ? Rốt cuộc nàng còn ngốc thêm bao
nhiêu lần nữa đây?
“Sau này viện của ta bất cứ ai
cũng không được bước vào! Một đám phế thải! Đây là lần sau cùng! Còn ai dám đến
đây ngông cuồng, bất luận là ai, đánh đuổi ra ngoài cho ta!” Hắn hơi bực bội
chậm rãi thốt lên: “Tản ra đi, ai làm việc nấy.”
Trong viện truyền đi nhiều dạng
tiếng thở ra.
“Giúp nàng ta tắm rửa sạch sẽ!”
Hắn trừng mắt nhìn Cẩm Vân - người đang quỳ ở trước cửa, Cẩm Vân lập tức luống
ca luống cuống bò dậy nhào đến bên Uất Lam, dìu nàng vào trong phòng.
“Đinh quản sự, đi đến phía
trước dọn tủ lớn của ta tại thư phòng lên xe, tủ nhỏ khiêng đến đây.”
Uất Lam tắm rửa xong, Cẩm Vân
dùng trứng gà cẩn thận tỉ mỉ giúp nàng lăn các vết thương sưng tấy trên mặt.
Nàng mặc quần áo do Bộ Nguyên Ngạo gửi đến, hơi lơ đãng, áo choàng và găng tay
lông chồn vẫn còn đặt trong rương… đây đều là những dạng quần áo khi ra ngoài
mới cần mặc.
Hắn vén màn bước vào, trong tay
cầm một lò sưởi bằng tay tinh xảo vất lên giường, bản thân cũng ngồi xuống mép
giường lạnh lùng ngắm nhìn.
Cẩm Vân muốn hành lễ với hắn,
liền bị hắn chán ghét vẫy tay, ra dấu kêu nàng tiếp tục. Hắn tiếp tục ngắm một
lúc, đột nhiên nói: “Lui xuống!”
Cẩm Vân như chú chim nhỏ bị
cung tên làm kinh động, run rẩy quá mức, vội vội vàng vàng lui xuống.
Trong phòng lại chìm trong tĩnh
lặng.
“Thật sự không hận?” Rốt cuộc
vẫn là hắn chịu đựng không nổi nữa, nhìn chằm chằm vào vết thương đang dần khô
miệng ngay khoé miệng nàng, tuy sắc mặc không thay đổi, nhưng lại cảm thấy
dường như lồng ngực bị tắc nghẹn.
Nàng khẽ gật đầu. Hận? Nếu như
hễ bị thương đều sẽ hận… Vậy nàng nên hận hắn đến mức nào đây? Không hận, không
hận ai cả.
Hắn lại tức giận, bước qua bóp
lấy cằm của nàng, “Cô đừng có mà giả ra cái dáng sống dở chết dở này nữa đi! Có
gì thì nói! Nói đi!”
Hắn ghét cay ghét đắng sự im
lặng của nàng
Đôi mày của nàng khẽ run, nói?
Có thể nói được sao?
Hắn trừng mắt nhìn nàng, chăm
chú nhìn vào biểu cảm mỏng manh trên khuôn mặt nàng.
“Tha… tha cho Hương Cầm.”
Hắn hít sâu một hơi, nắm chặt
nắm đấm, răng cắn chặt lại, cuối cùng cũng nhịn xuống được tâm trạng lỗ mãng
muốn bóp chết nàng ngay lập tức, hắn lạnh lùng thốt ra: “Chuẩn bị chút đi, ra
ngoài cùng ta!”
Nàng ngơ người, hắn thực sự
muốn đưa nàng ra ngoài?
Nhìn thấu sự bất ngờ của nàng,
hắn cười lạnh: “Để cô ở nhà làm gì? Để cô cùng Mẫn Lan Thao cắm sừng lên đầu ta
à?
Mẫn công tử … vẫn còn ở Du Hợp
Trang?