Đại Đường Song Long Truyện - Chương 100

Mỹ nhân Như Ngọc

 
Mùi bánh bốc lên thơm ngào ngạt. Khấu Trọng
nhìn Từ Tử Lăng, rồi lại nhìn loại bánh quái dị mới sáng tạo ra đang
cháy xèo xèo trong chảo, hai hàng lông mày nhướng lên đắc ý, thế nhưng
khi gã dùng xẻng xúc lên thì chiếc bánh đang bốc hơi ngào ngạt ấy lập
tức vỡ tan ra làm bốn năm mảnh. Hai gã chỉ biết nhìn nhau cười khổ, dở
khóc dở cười. Hai gã đã tốn công cả một buổi chiều, đến giờ mặt trời đã
khuất sau rặng núi xa xa ở phía trời tây, vậy mà một cái bánh cũng không
làm ra. Khổ nhất là Lương Khiêm, Phức tỷ và Lan Cô đều đã mấy lần phái
người tới nhắc nhở bọn gã, khiến hai gã càng thêm khẩn trương lo lắng.
Vấn đề làm bánh này xem ra còn khiến bọn gã đau đầu hơn cả câu đố về
Loan Loan.

 
Khấu Trọng nói: "Chi bằng dứt khoát lấy cái này
làm nhân bánh, rồi lấy mì thay cho bột đậu bọc bên ngoài, sau đó thêm
vừng và trứng gà phết lên trên, cho vào chảo nướng, đảm bảo vừa thơm vừa
ngon".

 
Từ Tử Lăng làu bàu nói: "Vậy thì có khác gì Tô Nhi
Ấn bình thường chứ? Hay là chưng lên? Như vậy vừa thơm vừa không tổn hại
mùi vị".

 
Lúc này Lan Cô lại đến, thì cố làm ra vẻ ngạc
nhiên hỏi: "Trong đó là gì vậy? Rốt cuộc là các người làm bánh hay là
nấu cháo đấy?".

 
Khấu Trọng đang đầy một bụng tức, liền quay
sang trừng mắt nhìn Lan Cô một cái, khiến thị cảm thấy ớn lạnh toàn
thân, khẽ run lên một cái, ngoan ngoãn cúi đầu đi ra ngoài như một con
gà bại trận. Khấu Trọng thu nhiếp tâm thần nói: "Hay là chúng ta lần
lượt dùng bốn cách hấp, rán, trần, luộc làm bốn loại bánh khác nhau, chỉ
cần có một loại khiến bà nương quỷ đó thấy ngon, là chúng ta có thể vãn
hồi lại thể diện rồi? Cứ nghĩ đến bà nương Lan Cô đó là ta lại cảm thấy
trận này tuyệt đối không được phép thua".

 
Từ Tử Lăng đồng
tình nói: "Vậy để ta làm ra một loại bánh rán độc đáo đặc sắc mùi vị
thơm ngon trước, ba loại kia thì ngươi tự nghĩ cách lấy đi".

 
Lúc này Tiểu Quyên lại đến, hai gã vội vàng chạy tới nhờ ả đi thu xếp nguyên liệu.

 
o0o

 

 
Hai
gã mệt nhọc ngồi phệt xuống, bốn loại bánh mới cuối cùng cũng xuất thế.
Tiểu Quyên vỗ tay hoan hô, cầm khay bánh bưng đi: "Ta mang đi cho Phức
đại tỷ. Ôi! Thơm quá! Chỉ nhìn đã biết là rất ngon rồi".

 
Hai
gã vội nhảy dựng lên, một tả một hữu đi sát bên Tiểu Quyên ra ngoài.
Tiểu Quyên dừng bước ngạc nhiên hỏi: "Các người làm gì vậy?".

 
Khấu
Trọng cười cười nói: "Thứ chân quý thế này, không có chúng tôi hộ tống
làm sao được. Không may giữa đường bị người khác cho thêm thứ khác vào,
không phải chúng tôi hết đời hay sao?".

 
Tiểu Quyên cười khúc
khích nói: "Có lồng che lại rồi mà, người khác làm sao giở trò được
chứ, mới lại làm gì có kẻ nào có gan đó? Có điều, nếu hai người muốn đi
chơi khắp nơi một phen thì cứ đi theo người ta cũng được".

 
Chợt
một bóng người loáng lên hiện ra trước mặt, Lương Khiêm đứng chặn ngay
trước mặt ba người, tỏ vẻ không vui nói: "Ta còn chưa thử qua làm sao có
thể dâng lên được?".

 
Tiểu Quyên ưỡn ngực nói: "Đây là do
Phức đại tỷ phân phó, bánh làm xong phải dâng lên cho trường chủ nếm thử
ngay lúc còn nóng, không liên quan đến Lương phó tổng quản ngài".

 
Lương
Khiêm hiển nhiên rất úy kỵ Phức đại tỷ, nghe vậy liền ngây người ra.
Thanh âm của Lan Cô chợt vang lên bên cạnh: "Hai tên tiểu tử các ngươi
đã quên quy củ rồi sao? Ai cho các ngươi đi lại lung tung như vậy?".

 
Từ
Tử Lăng điềm nhiên nói: "Chúng tôi chính là những người tôn trọng quy
định nhất, hiện giờ có Tiểu Quyên tỷ dẫn đường, đâu thể xem là đi bừa
được chứ?".

 
Ba người hiên ngang ngẩng đầu bước đi, để lại
Lan Cô và Lương Khiêm sắc mặt hằm hằm tức tối ở phía sau. Nơi ở của
trường chủ Thương Tú Tuần là Phi Điểu Viên, nằm ở trung tâm của toà nội
bảo này, do hơn ba mươi gian phòng khác nhau hợp lại mà thành, bốn phía
đều có tường cao và chòi canh, kiến trúc rất kiên cố vững chắc. Hai gã
đi theo Tiểu Quyên vào từ cửa sau, đi qua một đạo hành lang ngoắt ngoéo,
dọc đường cây cối tầng tầng lớp lớp, bài trí hài hoà, khiến cho nơi này
không những không mất đi vẻ hùng vĩ mà còn thêm phần phong nhã. Điểm
đặc biệt nhất là trang viên này được xây trên vùng đất cao, dõi mắt nhìn
ra có thể thấy được toàn bộ cảnh quan của Phi Mã Mục Trường trải dài ra
trước mắt, dưới ánh sáng của vầng trăng mới mọc, khung cảnh an tịnh một
cách lạ thường.

 
Những tì nữ gia bộc gặp ba người bọn Khấu
Trọng, đều đưa mắt nhìn hai gã với vẻ ngạc nhiên, nhưng thấy có nữ tỳ
thân cận của trường chủ là Tiểu Quyên dẫn đường, trên người hai gã lại
đang mặc trang phục của sư phụ trong nhà bếp, biết là người mới đến, nên
cũng không ai can thiệp.

 
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng không
phải là chưa từng thấy qua đình đài lầu các hoa lệ, nhưng kiến trúc nơi
này quả thật hết sức tân kỳ, những phù điêu tinh mỹ khắc trên xà nhà và
cột cộng với những hình vẽ hoa lệ trên tường hành lang, tạo nên cảm giác
sâu thẳm, kết hợp vói khu viên lâm bên ngoài, khiến cho người ta cảm
thấy hết sức u tĩnh. Ba người đi qua cửa lớn, cửa nhỏ, rồi lại đi vào
hành lang, qua sân, cuối cùng Tiểu Quyên dẫn hai gã đến một căn phòng
khách nhỏ xinh đẹp, đặt khay bánh lên bàn rồi nói: "Hai người ngồi đây
một lát, ta đi thông báo cho Phức đại tỷ".

 
Sau khi Tiểu
Quyên đi ra, Từ Tử Lăng thật thà ngồi xuống, còn Khấu Trọng thì đi xung
quanh nhìn dáo dác, thấy ở cửa sổ phía tây có một căn nhà, liền bước tới
quan sát, thì ra là một gian thư phòng. Gia cụ trong phòng đều đóng
bằng hồng mộc, trên bàn có đặt văn phong tứ bảo, giá sách cạnh tường bày
đủ thứ đồ cổ, dưới ánh sáng của ngọn cung đăng, có thể nhìn thấy trên
tường còn treo một đôi liễn, bên trên có viết: "Ngũ luân chi trung tự
hữu lạc thú, lục kinh dĩ ngoại biệt vô văn chương". Trong phòng sáng đèn
nhưng lại không thấy có người nào.

 
Khấu Trọng quay lại ngồi
xuống bên cạnh Từ Từ Lăng: "Vị trường chủ này chẳng những là một người
tao nhã, mà cơ hồ còn có chút học thức nữa, có điều lại có vẻ là người
chỉ biết cô độc tự thưởng một mình, hy vọng nàng ta không xấu xí giống
như Trác Kiều hung dữ kia!".

 
Từ Tử Lăng tỏ vẻ bực mình nói:
"Trời sinh tướng mạo xấu đâu phải là tội ác, tao ngộ của Trác Kiều rất
đáng thương, tốt nhất là ngươi đừng lấy nàng ta ra làm trò đùa nữa".

 
Khấu Trọng gật đầu tỏ vẻ ăn năn. "Đúng vậy! Là ta không đúng!".

 
Từ
Tử Lăng động dung nói: "Đây có lẽ là một điểm mạnh của ngươi, chính là
biết nhận lỗi sửa sai, hơn thế nữa còn có thể học tập từ trong những sai
lầm đó của mình, gần đây ngươi thích nói nhân nghĩa đạo đức, có phải
chính là vì hay bị ta chỉ trích ngươi quá tư lợi hay không?".

 
Khấu Trọng lưỡng lự nói: "Tên tiểu tử này lại chọc ta rồi?".

 
Từ
Tử Lăng nhìn khu vườn tràn ngập ánh trăng ngoài cửa sổ, mỉm cười nói:
"Ngươi nói đúng lắm, Thương Tú Tuần này tuyệt đối không phải là một nữ
tử tầm thường, chỉ nhìn cách sắp xếp giả sơn kỳ thạch, mai vàng, ba
tiêu, tử đằng, quế hoa vô cùng xảo diệu, giống như một bức tranh lập thể
bày ra trước mặt, khiến cho người ta phải trầm trồ thán phục là biết
nàng ta cao minh nhường nào rồi".

 
Khấu Trọng cười cười nói:
"Nàng ta còn rất biết ăn ngon nữa". Sau đó gã ngả người ra trước, cười
khì khì nói: "Nếu nàng ta đẹp như Đơn Uyển Tinh, Từ gia ngươi liệu có
nghĩ lại không, với nhân phẩm võ công của ngươi, có lẽ không khác gì lấy
đồ trong túi đâu? Hắc...".

 
Tử Tử Lăng cười khổ nói: "Tốt
nhất là ta lấy cả Đơn Uyển Tinh lẫn Thương Tú Tuấn một lượt, như vậy thì
lúc ngươi đánh dẹp thiên hạ, muốn binh khí có binh khí, muốn chiến mã
có chiến mã rồi".

 
Khấu Trọng bị Từ Tủ Lăng nói trúng tim đen, đuôi cáo lộ ra, hai mắt sáng rỡ: "Hảo chủ ý! Ôi da!".

 
Từ
Tử Lăng đấm mạnh lên đùi gã một cái, cười hắc hắc nói: "Giờ thì ngươi
biết cái gì gọi là Loa Hoàn Kình rồi chứ? Hà, lẽ nào ta lại vô đạo đức
như là tên tiểu tử ngươi chứ?".

 
Tiếng bước chân vang lên bên
tai hai gã. Cả hai liếc mắt nhìn nhau, đều nhận ra vẻ kinh ngạc trong
mắt đối phương. Thì ra lúc tiếng bước chân vang lên, người kia đã ở bên
ngoài hành lang của gian sảnh nhỏ này rồi, khoảng cách chỉ còn không đầy
hai trượng. Như vậy có nghĩa là, người kia đến gần trong phạm vi hai
trượng, bọn gã mới bắt đầu nảy sinh cảm giác. Đương nhiên đây không phải
tiếng bước chân thân thuộc của Tiểu Quyên, ả tỳ nữ khả ái này hôm nay
đến căn phòng làm bánh của hai gã không dưới hai mươi lần, tiếng bước
chân tự nhiên đã ăn sâu vào tiềm thức của hai gã. Khinh công của người
này tuyệt đối không thua Phó Quân Du.

 
Hai gã tóc gáy dựng
ngược nhìn ra cửa, thầm nhủ nếu là Phó Quân Du đến đây thì hỏng bét.
Tiếp đó bốn con mắt của cả hai cùng lúc sáng bừng lên. Một nữ lang thần
thái cao ngạo, nàng đẹp tới mức dị thường, hầu như có thể so bì với Loan
Loan bước vào trong phòng, dáng vẻ dường như chẳng hề quan tâm đến sự
tồn tại của hai gã. Phong cách trang điểm thanh nhã nhẹ nhàng càng làm
gương mặt xuất chúng và làn da phơi nắng ánh lên màu đồng của nàng thêm
nổi bật, tràn đầy vẻ khỏe mạnh và sức sống thanh xuân. Đôi mắt của nàng
đẹp mà sâu thẳm, hai hàng lông mày rậm càng làm đôi phụng nhãn ấy thêm
phần thần bí.

 
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng cứ ngây người ra
nhìn, nàng không lý gì đến hai gã, tự nhiên bước tới bên bàn ngồi xuống,
đưa cánh tay ngọc ngà ra nhấc chiếc lồng che lên, liếc nhìn một cái
chun cái mũi nhỏ hít một hơi rồi nói: "Hương vị tầm thường, nhưng hình
dáng thì rất đặc biệt, bởi vì trước nay ta chưa từng thấy món bánh nào
xấu xí như vậy".

 
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng ngạc nhiên nhìn
nhau, sau đó luống cuống đứng dậy, cúi mình thi lễ nói: "Trường chủ! Xin
thứ tội vô lễ!".

 
Thương Tú Tuần không thèm liếc nhìn hai gã
lấy một cái, chậm rãi nhón tay lấy một miếng bánh đưa lên chiếc miệng
nhỏ xinh, cẩn thận dùng hàm răng trắng như bạch ngọc cắn nhẹ một miếng,
từ từ thưởng thức. Hai gã khẩn trương nhìn cử động nhè nhẹ của quai hàm
nàng, thế nhưng một lúc lâu sau khi nàng đã hoàn toàn ngừng nhai, vị
tuyệt sắc giai nhân này vẫn không lên tiếng, cũng không thèm ngẩng mặt
lên nhìn bọn gã.

 
Nàng không nói chuyện, hai gã nào dám lên
tiếng hỏi. Không phải vì hai gã không có đảm lượng, mà là bọn gã sợ biết
được đáp án, đặc biệt là khi nghĩ đến bản mặt đáng ghét của Lan Cô.
Trong giây phút tựa như sinh tử đại chiến ấy, nàng chợt lộ ra một nụ
cười như trăng sáng vén mây mờ, đảo đôi mắt long lanh nhìn hai gã, gật
đầu nói: "Cũng coi như có thể ăn được, tuy không phải thượng phẩm, nhưng
rất có sáng tạo, hơn xa lũ người chỉ biết giữ quy củ tự xưng là thần
bếp kia. Ngồi xuống cho ta!".

 
Hai gã thầm kêu may mắn, vui
vẻ ngồi xuống đối diện với nàng. Thương Tú Tuần đảo mắt nhìn hai gã một
lượt, ánh mắt sắc bén không hề đơn giản của nàng cứ nhìn chằm chằm khiến
cả Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đều cảm thấy có chút không tự nhiên cho
lắm. Bọn gã đều đã thu liễm chân khí vào trong nội thể, khiến thần quang
không xạ ra ở song mục gây bại lộ thân phận.

 
Thương Tú Tuần
hơi nhíu mày, khiến vầng trán thanh tao hiện lên một nếp nhăn mờ mờ, tỏ
vẻ không hiểu hỏi: "Các ngươi tuyệt đối không phải hạng người làm công
việc này đúng không?".

 
Khấu Trọng giật mình sực tỉnh, thầm
than "tiên nữ lợi hại", gật đầu đáp: "Trường chủ thật lợi hại, làm bánh
đúng thật chỉ là nghề tay trái, còn buôn muối mới là nghề nghiệp chính
của chúng tôi".

 
Thương Tú Tuần che miệng cười khúc khích,
một lát sau mới hạ tay xuống, giống như lần đầu tiên nhìn thấy Khấu
Trọng vậy, vừa cười vừa nhìn gã một lúc lâu mới nhẹ nhàng nói: "Con
người ngươi thật dí dỏm, làm cho ta cũng phải thất lễ nữa, chỉ cần dựa
vào điểm này, mỗi tháng ta có thể trả cho hai ngươi mỗi người nửa lạng
hoàng kim rồi, thế nào? Không có vấn đề gì chứ? Như vậy cũng không kém
lợi nhuận đi buôn muối là bao nhiêu, đúng không?".

 
Khấu
Trọng và Từ Tử Lăng đều cảm thấy bất ngờ, vừa không ngờ Thương Tú Tuần
lại sảng khoái như vậy, càng không đoán được làm sư phó trong nhà bếp
lại có thu nhập cao đến vậy, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác ly
kỳ cổ quái".

 
ttt không đợi bọn gã trả lời, lại nói tiếp:
"Mấy ngày tới đây ta sẽ có rất nhiều khách nhân, hai người các ngươi
cũng giống như mấy cái bánh này vậy, ngoại mạo cũng tạm được, chỉ là
thiếu chút thần quang mà thôi, có điều ta cũng không để ý điều này, khi
có yến tiệc các ngươi sẽ ra chiêu đãi khách nhân cho ta, hoặc giả ta sẽ
gọi các ngươi ra giải thích cách làm thứ bánh quái dị này".

 
Hai
gã chỉ đành gật đầu đáp ứng. ttt vươn người lười nhác đứng dậy. Hai gã
vội vàng cung kính cúi người tiễn hành. Ttt quay người bước ra cửa, chậm
rãi nói: "Mục trường có quy củ của mục trường, kẻ nào phạm lỗi sẽ bị
trừng trị nghiêm khắc, cả nhị chấp sự cũng không bảo vệ được các ngươi
đâu. Chuyện này đại quản gia sẽ nói rõ hơn với các ngươi". Nói đoạn
không quay đầu lại mà bước đi luôn.

 
Hai gã tròn mắt nhìn
nhau. Sau khi khẳng định nàng đã đi khỏi, Khấu Trọng mới thở hắt ra một
hơi nói: "Mỹ nhân này vừa đẹp vừa lợi hại, ngươi thấy nàng ta có nhìn ra
chúng ta không?".

 
Từ Tử Lăng cười khổ nói: "Chuyện này khó
nói lắm, nhưng bà nương này đích thực có thể làm cho bất cứ nam nhân nào
cũng phải chết mê chết mệt".

 
Khấu Trọng gật đầu đồng cảm:
"Nàng ta đúng là được trời cao ưu đãi, chẳng những có dung mạo tuyệt
thế, phong thái quyến rũ mà không lộ vẻ lẳng lơ, lại còn cả tài phú,
quyền lực, võ công, không thứ gì là không có nữa! Hắc! Ngươi có hứng thú
không?".

 
Từ Tử Lăng bực tức nói: "Ngươi tự mình động tâm
thì kệ ngươi, nói ra những lời này làm gì, có tin là ta đánh ngươi một
trận hay không?".

 
Khấu Trọng chán nản ngồi xuống: "Vì Tống
Ngọc Trí mà ta đã mất tư cách theo đuổi nàng ta rồi. Đây có lẽ chính là
cái giá rất đắt mà ta buộc phải trả ra để tranh lấy thiên hạ này đấy!".

 
Tiếng
bước chân quen thuộc lại vang lên ở phía đầu hành lang, Tiểu Quyên vui
vẻ lướt vào mang theo một làn gió thơm mát, mừng rỡ nói: "Trường chủ
đồng ý nhận hai ngươi rồi! Bây giờ ta sẽ dẫn các ngươi đi gặp đại quản
gia!".

 
o0o

 

 
Tiểu quyên dẫn hai gã đến
cửa lớn của phủ quản gia, ra hiệu cho hai gã dừng lại, rồi một mình bước
vào bên trong, cung kính nói với người ngồi trong đại sảnh: "Đại quản
gia, hai vị sư phụ đến rồi!".

 
Hai gã liếc mắt nhìn trộm vào
trong, chỉ thấy khói bay mù mịt, chẳng những có khói từ ống điếu thổi
ra, còn có cả khói từ mấy chiếc lò trầm hương đặt ở các góc phòng, tạo
thành một thứ mùi vị đặc biệt tràn ngập khắp gian đại sảnh. Một vị nam
tử đầu hói thân hình khôi vĩ đang dựa người thoải mái trên chiếc thái sư
ỷ, sau lưng là hai nữ tỳ xinh đẹp đang giúp y đấm bóp. Vị đại tổng quản
của Phi Mã Mục Trường này tay cầm ống điếu nhả khói mù mịt, dáng vẻ tự
đắc dương dương, đầu ngẩng cao nhìn lên trần nhà, nhàn tản nói: "Tuổi
còn trẻ mà đã có tay nghề khiến trường chủ vừa ý rồi, thật là hiếm có!".

 
Khấu
Trọng và Từ Tử Lăng chỉ đành cúi đầu lắng nghe, thầm nhủ người này còn
biết làm dáng hơn cả trường chủ ttt nữa. Nhìn từ bên cạnh, vị đại tổng
quản này niên kỷ có lẽ chừng trên năm mươi, mũi thẳng, môi trên hơi
cong, còn môi dưới lại hơi vểnh một chút, khiến cho khuôn mặt y trở nên
rất có mỵ lực, tỏ rõ y là một người có cá tính mạnh và rất tự tin.

 
Thương
Chấn lẩm bẩm như đang nói với chính bản thân mình: "Vào mục trường này
làm việc thì phải tuân theo quy định của mục trường, kẻ nào phạm quy, sẽ
tùy theo mức độ mà trừng phạt, hai người đã hiểu chưa?".

 
Hai
gã vội vàng gật đầu lia lịa. Thương Chấn đưa mắt nhìn hai gã một lượt,
rồi lại ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, ho khan một tiếng nói: "Chúng ta
rất ít sử dụng người ngoài, có điều lần này tình hình tương đối đặc
biệt, lại có Liễu nhị chấp sự giới thiệu các ngươi, ta cũng không có gì
để nói cả". Y ngưng lại một chút rồi quay sang trừng mắt nhìn hai gã,
song mục sáng rực hàn quang: "Hiện giờ tuy các ngươi đang mặc y phục có
thêu biểu tượng của Phi Mã Mục Trường chúng ta, nhưng vẫn không được xem
là người của mục trường, trừ phi trong ba năm liền các ngươi không vi
phạm quy củ, lại có người ở cấp chấp sự giới thiệu, và được trường chủ
phê chuẩn, bằng không thì vẫn là người ngoài, đã hiểu chưa?".

 
Chỉ
cần nhìn ánh mắt sắc bén của y cũng biết nội công của họ Thương này đã
đạt cảnh giới của nhất lưu cao thủ, chẳng trách mà Phi Mã Mục Trường đến
giờ vẫn có thể an nhiên đứng ngoài những phân tranh của thiên hạ. Khấu
Trọng và Từ Tử Lăng chỉ biết gật đầu, vâng dạ.

 
Thương Chấn
lại ngẩng mặt lên trần nhà, hút một hơi thuốc rồi từ từ nhả ra một làn
khói nhạt: "Ngoại nhân thì phải giữ quy tắc của ngoại nhân, đầu tiên là
không được tư thông với bất cứ nữ tử nào trong mục trường. Nếu cần nữ
nhân, thì những ngày nghỉ các ngươi có thể đến các kỹ viện ở thôn trấn
phụ cận giải quyết, bằng không thì ta sẽ thiến. Đã nhớ chưa?".

 
Tiểu
Quyên đứng cách hai gã không xa, cúi đầu im lặng, hai tai đỏ bừng lên.
Hai gã thì hết sức lúng túng. Thương Chấn chẳng hề để ý, chậm rãi nói
tiếp: "Trừ phi là có phê chuẩn đặc biệt không thì bình thường các ngươi
không được rời khỏi nội bảo, còn những quy định khác Lương Khiêm sẽ nói
kỹ hơn sau. Giờ thì lui đi!".

 
Sau khi bái kiến Lương Khiêm,
trở về phòng của hai gã thì cũng đã là đầu canh một, Tiểu Quyên giờ mới
vui vẻ tạm biệt hai gã, trở về phủ trường chủ. Khấu Trọng đưa tay lên
ngửi ngửi, rồi lại dí mũi vào ngửi người Từ Tử Lăng. Sau đó đề nghị:
"Chúng ta toàn là mùi dầu mỡ, lại còn phải ngủ chung một giường nữa, làm
sao mà ngủ được chứ. Hay là đi tắm bà một trận cho mát, dù sao thì
trong gia pháp cũng không có điều lệ nào cấm ngủ dậy muộn cả, tắm xong
thì ngủ bà nó đến giữa trưa cho bõ".

 
Từ Tử Lăng chau mày
nói: "Nhưng nhà tắm ở đâu chứ? Bây giờ thì mọi người đều đã yên giấc cả
rồi, muốn tìm người để hỏi cũng khó nữa".

 
Khấu Trọng nói:
"Ta vừa thấy một số căn phòng vẫn còn ánh đèn, hơn nữa nhà tắm chắc cũng
không xa đây lắm đâu, chúng ta cứ vừa đi vừa hỏi là được. Hắc, cứ coi
như là luyện tập tìm kiếm Dương Công Bảo Khố đi!".

 
Từ Tử
Lăng cuối cùng cũng phải đồng ý, hai gã tìm lấy mấy bộ quần áo sạch rồi
mò mẫm ra khỏi phòng. Cả khu nhà vắng lặng không người, trừ căn phòng
của hai gã thì các gian khác đều đã tắt đèn tối om, có một số gian còn
vang lên tiếng ngáy đều đều nữa. Cũng may là ở các góc hành lang và chỗ
ra vào đều có đèn lồng chiếu sáng. Trên trời sao sáng lấp lánh, nhưng
vẫn chưa thấy vầng nguyệt xuất hiện. Ở phía mục trường vang lên tiếng
ngựa, tiếng cừu, thi thoảng lại có tiếng chó sủa oắc oắc, tạo nên một
không khí rất đặc sắc mà chỉ riêng sơn thành mới có.

 
Khấu
Trọng lại vận dụng tài năng địa lý thiên bẩm của mình tính toán: "Phía
tả chính là Phi Mã Viên của trường chủ, sau lưng là Trù Lầu, bên hữu là
hậu sơn, chỉ có lối ra trước mặt chúng ta đây là không biết dẫn đi đâu,
muốn thử thì phải thử phía này trước".

 
Từ Tử Lăng nghiêng
tai lắng nghe rồi nói: "Nhưng phía hậu sơn lại có tiếng nước chảy róc
rách, ít ra thì cũng có suối nước hay ao hồ nhỏ gì đó, theo ta thế tốt
hơn là cứ đi mò mẫm mà không biết gì, chẳng may phạm phải những điều cấm
kỵ ở đây, phải ăn côn trượng hay roi da thì lỗ vốn lắm".

 
Khấu
Trọng gật đầu đồng ý: "Xem ra ngươi thích hợp làm nô tài hơn ta, ta thì
chưa từng nghĩ qua sẽ bị ăn côn trượng hay là roi da gì cả, hà...".

 
Hai
gã lẩm bẩm đùa giỡn, vừa rón rén bước về phía hậu sơn. Sau khi đi qua
cánh cửa hình bán nguyệt, hai gã mới biết nơi này có một hoa viên, tuyệt
nhất là có một con đường có mái che nối thẳng vào trong vườn, tạo thành
một cảnh đẹp hết sức đặc sắc, bên trái còn có một hồ sen, giữa hồ có
một tòa lục giác đình, nối với bờ bằng một chiếc cầu nhỏ. Mặt trăng hiện
ra nơi góc trời bên phải, rải xuống nhân gian u tĩnh những tấm màn ánh
sáng nhàn nhạt lấp lánh ánh bạc, khiến cho cảnh sắc càng thêm mê người.

 
Hai
gã quên cả đi tắm, đứng ngây người ra ngắm cảnh. Khấu Trọng ngửa mặt
nhìn vách núi dựng đứng phía sau hoa viên, trên đó những cây tùng lâu
năm mọc trên vách đá không ngừng rung rinh như đang khiêu vũ với gió,
không khỏi thở dài tán mỹ: "Từ khi xuất đạo đến nay, đây là lần đầu tiên
ta có cảm giác muốn ần thế lánh đời. Hà... sức ảnh hưởng của nơi này
thật lớn".

 
Từ Tử Lăng đồng cảm nói: "Người xây dựng ngự hoa
viên này nhất định phải là cao thủ trong nghề, ta thấy dù là ngự hoa
viên của Dương Quảng cũng không có thứ cảm giác khiến người ta phải tâm
mê thần loạn như nơi này.

 
Khấu Trọng thúc nhẹ một cái vào
người gã, cười cười nói: "Ngươi nhìn dòng suối nhỏ kia xem, ta thấy nhất
định là được khơi nguồn từ trong núi ra đó. Hay là chúng ta thử đi tìm
đến đầu nguồn, sau khi tắm rửa sạch sẽ rồi thì lên Lục Giác Đình ngắm
trăng. Hà... thật là sảng khoái!".

 
Tâm tình Từ Tử Lăng cũng
rất tốt, nghe gã nói vậy liền lập tức bước đi. Bọn gã cứ nhàn tản đi
trên hành lang, hai bên đường cây cối sum suê, vượt qua một rừng trúc
thì liền nghe thấy tiếng nước chảy róc rách. Thì ra nơi tận cùng của
đường hành lang này là một tòa phương đình nhỏ, đối diện với vách đá
trăm trượng, gần đó là một thác nước đổ từ trên cao xuống, khí thế bức
nhân. Nếu không phải có rừng trúc cách biệt, ở trong viện nhất định cũng
có thể nghe được tiếng thác đổ ầm ầm.

 
Hai gã ngẩn người
ngắm nhìn khung cảnh hùng tráng trước mắt. Bên trái có một con đường lát
đá trắng, nối thẳng đến phương đình, dọc theo bên đường là hai hàng cây
rậm rạp mọc ven theo vách núi, gây cho người ta một cảm giác chỉ muốn
đi sâu vào thám hiểm. Hai gã vừa đi, vừa ngắm cảnh, rẽ tả ngoặt hữu, đột
nhiên không gian trước mắt mở rộng, sát bờ đá có một căn tiểu lâu hai
tầng, hình thế hiểm yếu phi thường. Lúc này trên lầu hai vẫn còn sáng
đèn, hiển nhiên trên lầu chẳng những có người sống, mà giờ này người đó
vẫn còn chưa đi nằm.

 
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đâu ngờ ở cuối
đường lại có một căn lầu thế này, đang định quay đầu đi về thì chợt
nghe một giọng nam nhân già nua vang lên bên tai: "Quý khách đã tới, sao
không lên đây gặp lão phu một lần!".

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3