Đại Đường Song Long Truyện - Chương 021 Part 2

Khấu Trọng nói: "Mỹ nhân sư phụ không phải là Vũ Văn Hóa Cập, tại sao lại cần cuốn sổ đó làm gì?".

 
Vân
Ngọc Chân bực mình gắt: "Ngươi không cần biết chuyện của ta làm gì, tóm
lại là chỉ cần trộm cuốn sổ đó về đây, ta sẽ trả tự do và tặng hoàng
kim cho các ngươi, nếu không có việc gì nữa, thì các ngươi hãy tận dụng
thời gian hơn mười ngày này, ta sẽ sai người dạy cho các ngươi thuật ăn
trộm thượng thừa nhất.

 
Đã rõ cả chưa?".

 
Tiếng gõ cửa vang lên, Vân Chi bước vào nói: "Có một chiếc thuyền nhỏ đuổi tới, có lẽ là Lý công tử!".

 
Vân Ngọc Chân má phấn thoáng hồng: "Kẻ này đúng là phiền phức mà, cứ để y lên thuyền cho xong!".

 
Nàng ngưng lại giây lát rồi nói tiếp: "Dẫn hai tên tiểu quỷ này đi gặp Trần Công".

 
Hai
gã thấy nàng có vẻ yêu thức Lý công tử nào đó, trong lòng đã thầm bất
mãn. Giờ lại bị nàng gọi là hai tên tiểu quỷ, lòng tự tôn càng bị tổn
thương nhiều hơn, tức giận theo Vân Chi ra ngoài.

 
Vân Chi
nhận lệnh của Vân Ngọc Chân, dẫn hai gã lên hành lang tầng trên, đến
trước cửa một căn phòng, gõ cửa nói: "Trần Công! Hai vị công tử đến
rồi!".

 
Một giọng nói già nua vang lên đáp lại: "Đưa bọn họ vào đây!".

 
Vân Chi liền đẩy cửa ra, để hai gã tự vào.

 
Hai
gã bước vào trong phòng mới phát hiện gian phòng này rất lớn, bên trong
bày đủ các loại khoá, mô hình nhà cửa khác nhau, lại có cả một số công
cụ không biết dùng để làm gì nữa. Trên tường có treo rất nhiều bức tranh
kiến trúc, hình như đây là một công trường lớn được thiết kế trên con
thuyền này vậy.

 
Trong phòng có một lão nhân gù lưng, râu dài
đang dựa lưng vào cửa sổ chăm chú quan sát một chiếc khoá. Lão nhân
không thèm liếc mắt nhìn hai gã, chỉ cất giọng khan khan nói: "Đóng cửa
lại!".

 
Từ Tử Lăng liền đưa tay đóng cửa lại.

 
Lão
nhân đặt chiếc khóa xuống, bước về phía hai gã. Vì lão thấp hơn hai gã
cả cái đầu nên phải ngẩng mặt lên mới nhìn rõ được mặt mũi hai gã. Chỉ
nghe lão cười khan một tiếng rồi nói: "Nghe nói từ nhỏ các ngươi đã sống
nhờ nghề ăn trộm! Ha! Đưa tay ra cho lão xem nào!".

 
Lão
nhân lật đi lật lại bốn bàn tay của hai gã lên xem xét, một hồi lâu sau
mới lộ vẻ kinh ngạc nói: "Lão đây chưa từng thấy đôi tay nào tốt như các
ngươi cả.

 
Không ngờ một lần lại được thấy cả hai đôi nữa. Ha! Trần Lão Mưu này có truyền nhân rồi!".

 
Tiếp
đó lão chắp tay bước đến cửa sổ rồi dừng lại, dõi mắt nhìn ra bên ngoài
nói: "Muốn ăm trộm đồ, ngoại trừ đôi tay linh hoạt ra, còn cần phải có
cơ trí tuỳ cơ ứng biến và một học vấn nhất định về kiến trúc cơ quan
nữa".

 
Nói đoạn, lão lại quay người lại, bảo hai người đến
trước một mô hình kiến trúc rồi nói: "Toà kiến trúc này do mười toà tứ
hợp viện tổ thành, giả như các ngươi muốn trộm một viên bảo ngọc, các
ngươi sẽ tìm nó như thế nào?".

 
Thấy hai gã không nói gì, lão lại đắc ý dương dương chỉ một toà kiến trúc khác, nói: "Các ngươi nhận ra nó không?".

 
Khấu Trọng thất thanh nói: "Đây không phải là phủ đệ của Dương Châu tổng quản sao?".

 
Trần
Lão Mưu nói: "Chính là cái ổ chó của Uất Trì Thắng. Kỳ thực, ăn trộm đồ
cũng không phải quá khó, giả dụ như lão muốn các ngươi trộm một cuốn sổ
cơ mật, xem xong phải nhớ hết những gì ký tải trong đó, rồi lại đặt
cuốn sổ về chỗ cũ, khiến cho không ai biết nó đã bị ngươi xem qua, như
vậy thì không những cần có bản lĩnh cao cường, còn phải có trí nhớ rất
tốt nữa. Ồ! Hai ngươi có biết chữ không?".

 
Khấu Trọng vốn đã
có nghi tâm với Vân Ngọc Chân, đương nhiên không chịu nói thật, ra vẻ
xấu hổ nói: "Chúng tôi có cơ hội đến trường học hay sao?".

 
Trần Lão Mưu đồng tình nói: "Cũng chẳng trách các ngươi được. Cũng may nhiệm vụ lần này, căn bản không cần các ngươi biết chữ".

 
Nói
đoạn lão dẫn hai gã đến trước một tấm bản đồ treo trên vách tường bên
phải rồi nói: "Đây chính là Phiêu Hương Hiệu mà các ngươi đã từng lên
rồi, những chỗ bôi đen là chỗ chúng ta còn chưa tình hình".

 
Trên tường là một bức tranh lập thể của con thuyền Phiêu Hương Hiệu, nhưng phần lớn đều đã bị bôi đen.

 
Trần
Lão Mưu thao thao bất tuyệt giảng giải, hai gã cũng cảm thấy có hứng
lên chú tâm lắng nghe, thỉnh thoảng còn đưa ra câu hỏi. Đến khi trời
sáng, Vân Chi mới đến dẫn bọn gã đến một căn phòng ở cuối hành lang gần
đuôi thuyền nghỉ ngơi, hai gã đặt lưng xuống là ngủ luôn, đến tận hoàng
hôn mới tỉnh giấc.

 
Hai tên tì nữ đến thị hầu hai gã tắm rửa
thay đồ, lại cạo râu, chải tóc cho cả hai. Đến khi Vân Chi đến dẫn hai
gã đi ra phòng khách, phải ngạc nhiên thốt lên:

 
"Thì ra hai vị công tử đều là nhất biểu nhân tài, thật là thất kính, thất kính!".

 
Khấu
Trọng thấy nàng tú lệ đáng yêu, liền cúi đầu nói: "Tỷ tỷ năm nay bao
nhiêu tuổi? Xem ra cũng tương đương với chúng ta nhỉ?".

 
Vân Chi không hiểu sao lại bực dọc nói: "Nhiều hơn hai người là được. Đi thôi!".

 
Nói đoạn, quay người bỏ đi trước.

 
Hai gã biết nàng ta coi thường mình, đưa mắt nhìn nhau chán nản rồi vội cất bước đi theo phía sau.

 

phòng khách đã bày sẵn một bàn tiệc rượu, chỉ có ba chỗ ngồi, ở giữa là
một đại hán cẩm bào, dáng vẻ thô lỗ xấu xí, má bên phải còn có một vết
sẹo dài chừng hai thốn, khiến người ta có cảm giác y là một kẻ hung dữ,
tàn bạo, nhưng hai mắt lại sáng rực có thần, vừa nhìn đã biết là nội
công cao thủ.

 
Người này không ngờ lại rất khách khí, đứng
dậy nghênh tiếp hai gã, đoạn nói: "Bản nhân Bốc Thiên Chí, phó bang chủ
Cự Kình Bang. Vân bang chủ có chuyện phải lên bờ, nên đã giao phó trọng
trách tiếp đãi hai vị tiểu huynh đệ cho Bốc mỗ".

 
Hai gã
không thấy mỹ nhân sư phụ, lại đoán nhất định nàng đã đi cùng với Lý
công tử gì đó kia rồi, trong lòng cảm thấy hụt hẫng vô cùng, có điều
thức ăn trên bàn quá hấp dẫn nên hai gã cũng mau chóng quên đi nỗi buồn
thoáng qua ấy. Hai gã trả lời mấy câu xã giao rồi ngồi xuống ăn uống thả
cửa.

 
Bốc Thiên Chí câu được câu mất hỏi chuyện của hai gã. Khấu Trọng thuận miệng đáp bừa, bịa đến nỗi chính gã cũng cảm thấy vừa ý.

 
Trước
khi tiệc tàn, Bốc Thiên Chí sai người mang đến một chiếc hộp gấm, mở ra
hộp ra cho hai gã xem. Bên trong là một cuốn sổ hết sức tinh kỳ, bên
trên có hình biểu tượng của Đông Minh Phái giống như biểu tượng được
thêu trên buồm của Phiêu Hương Hiệu vậy".

 
Hai gã ngạc nhiên nhìn Bốc Thiên Chí.

 
Bốc
Thiên Chí không nói gì, lật trang đầu tiên ra, chỉ thấy bên trong chi
chít những chữ được viết bằng hai màu đen, đỏ. Những chữ đen là tên binh
khí và số mục, còn chữ màu đỏ bên cạnh là viết số tiền, tất cả đều dùng
hoàng kim để tính toán, món lớn nhất lên tới ba ngàn lượng hoàng kim,
đủ để cho một người bình thường sống sung túc cả đời. Ngoài ra còn có cả
ngày giờ và địa điểm giao hàng nữa.

 
Điểm nổi bật nhất là
sáu chữ "Lũng Tây Lý Phiệt Đệ Nhất" ở trên cùng, nhưng nhìn thấy con dấu
hay chữ ký hoặc thứ gì đó tương tự như vậy.

 
Khấu Trọng cố làm ra vẻ hồ đồ nói: "Nó nhận ta tôi, nhưng tôi lại không nhận ra nó. Bên trên viết những gì vậy?".

 
Bốc Thiên Chí lại giở trang thứ hai ra, bên trong hoàn toàn không có gì.

 
Bốc
Thiên Chí lật lại trang đầu tiên rồi nói: "Thứ mà chúng tôi nhờ hai vị
tiểu huynh đệ đi trộm chính là cuốn sổ như thế này, mở ra trang đầu tiên
thì là như vậy.

 
Hai người phải lưu tâm nhớ cho thật kỹ, đến lúc đó không thể lầm lẫn được".

 
Từ
Tử Lăng thử thăm dò, chỉ tay vào chữ nhất trong dòng "Lũng Tây Lý Phiệt
Đệ Nhất" nói: "Chữ này thì tôi biết, đó là chữ nhất. Những chữ khác thì
không biết, rốt cuộc là bên trên này viết những gì vậy?".

 
Bốc Thiên Chí nói: "Viết những gì hai người không cần quan tâm đến làm gì.

 
Chữ nhất này là chỉ trang thứ nhất. Đến khi nào hai người rời thuyền, Bốc mỗ sẽ cho xem một lần nữa".

 
Hai
gã càng thêm hoài nghi, có điều ngay sau đó hai gã lại phải đi học "kỹ
thuật ăn trộm vĩ đại" của Trần Lão Mưu nên không có thời gian để nghĩ
nhiều, những lúc nhàn rỗi thì lại ở trong phòng lén lút luyện công.

 
Năm
ngày sau thì thuyền đi vào Trường Giang, dừng lại bên bờ bốn ngày,
nhưng lại không cho hai gã lên bờ. Tiếp đó lại khởi trình lên phía Bắc,
đến giờ cơm tối, hai gã mới biết Vân Ngọc Chân đã trở lại, nhưng Bốc
Thiên Chí lại không thấy đâu.

 
Vân Ngọc Chân thần thái hào
hứng, đẹp đến độ như làm cả căn phòng sáng bừng lên. Có điều hai gã tiểu
tử sớm đã biết nàng không có ý gì với mình, nên cảm giác với nàng cũng
không được như lúc đầu nữa. Bởi vì nàng tuyệt đối không phải là một Phó
Quân Sước hoặc Tố Tố thứ hai.

 
Khấu Trọng nói: "Rốt cuộc là chúng ta đang đi đâu?".

 
Vân
Ngọc Chân đáp: "Giờ chúng ta đang Bắc thượng lên sông Hoài, sau đó đi
về Chung Dương ở phía Tây, đến lúc đó ta sẽ sắp xếp cho các ngươi gặp
người của Đông Minh Phái".

 
Nói đoạn, nàng đưa mắt ngắm hai
gã một lượt, cười cười nói: "Hai năm nữa thì các ngươi nhất định sẽ trở
thành hai bậc nam nhi anh tuấn khôi ngô, hiện giờ cạo râu, cắt tóc đi,
so với trước đây đã có thần khí hơn rất nhiều rồi, năm nay các ngươi bao
nhiêu tuổi rồi?".

 
Khấu Trọng nói: "Tôi vừa qua mười tám, hắn nhỏ hơn tôi một tuổi".

 
Vân Ngọc Chân lại hân hoan nói: "Nghe Trần Công nói, hai người học gì hiểu đấy, thật không uổng kỳ vọng của ta".

 
Từ Tử Lăng nói: "Sau khi chúng tôi lấy được cuốn sổ đó thì làm sao mà rời khỏi Phiêu Hương Hiệu?".

 
Vân
Ngọc Chân đáp: "Chuyện này các ngươi không cần phải lo lắng, ta sẽ bảo
người dạy các ngươi cách sử dụng đèn tín hiệu để liên lạc với chúng ta,
đến lúc đó ta sẽ đích thân lên thuyền đưa các ngươi đi, bảo đảm an toàn
cho cả hai".

 
Khấu Trọng nói: "Tại sao Đông Minh Phái lần này lại ở Trung Nguyên lâu như vậy?".

 
Vân
Ngọc Chân nói: "Cứ ba năm một lần, họ lại đến Trung Nguyên một thời
gian để nhận đơn đặt hàng mới và kết toán sổ sách, còn binh khí thì do
một thuyền khác chuyên trách vận chuyển, những chuyện này các ngươi
không cần để ý".

 
Từ Tử Lăng nói: "Tình hình bên ngoài có biến hóa gì không?".

 
Vân
Ngọc Chân nhạt giọng kể: "Đỗ Phục Uy vẫn trấn thủ ở Lịch Dương, nhiều
lần đánh bại quân Tuỳ. Bốn tháng trước, Đậu Kiến Đức đã tự xưng Trường
Lạc Vương, thanh thế đã vượt quá Đỗ Phục Uy. Gần đây lại nổi lên mấy
người nữa, một là Từ Viên Lãng, một người khác là Lư Minh Nguyệt. Hai
người này đều là nhân vật có ảnh hưởng trong võ lâm Trung Nguyên, nhưng
nếu luận về náo động thì hai người này lại không bằng Lương Sư Đô và Lưu
Vũ Châu của Ưng Dương Phái đồng loạt khởi binh phản Tuỳ. Bọn họ vốn là
tướng quân của triều đình, vì vậy nên lần này lực lượng của Tuỳ thất đã
giảm đi một phần đáng kể".

 
Nói đến đây nàng lại thở dài một
tiếng: "Hai người này có quan hệ rất thân thiết với lũ Đột Quyết, gần
đây Lương Sư Đô còn bái Võ Tôn Tất Huyền của Đột Quyết làm sư phụ, được
người Đột Quyết chống lưng. Tàn cục này thật không biết phải thu dọn thế
nào đây".

 
Hai gã nhớ lại nhi tử của Lương Sư Đô là Lương Thuấn Minh với Trầm Vô Song, nữ nhi của Trầm Thiên Quần, nhất thời ngây người.

 
Từ Tử Lăng quan tâm đến Tố Tố, liền hỏi đến Trác Nhượng, chủ nhân của nàng.

 
Vân
Ngọc Chân đích thực là nắm rõ tình hình đương cục như lòng bàn tay, ung
dung đáp: "Trác Nhượng và Lý Mật tập trung binh lực, chuẩn bị tấn công
Lạc Thương, nếu như thành công, thì Tuỳ thất sẽ nguy to. Nếu luận về
đức, thì Đại Long Đầu Trác Nhượng là người có thanh thế nhất trong đám
nghĩa quân, nhưng thanh thế của y đều nhờ vào Lý Mật mới có được, như
vậy sớm muộn gì cũng xảy ra vấn đề thôi".

 
Tiếp đó lại nói: "Hình như các ngươi cũng có chút kiến thức về mặt này thìp hải?".

 
Khấu Trọng nói: "Đều là do Đỗ Phục Uy nói cho chúng tôi cả".

 
Hai gã đều lo lắng cho Tố Tố, ăn vội ăn vàng rồi lại đi học nghệ với Trần Lão Mưu, đến khi về phòng thì đã quá canh ba.

 
Hai gã giả vẻ đã ngủ say, nằm trên giường thương lượng.

 
Khấu
Trọng nói: "Mỹ nhân sư phụ của chúng ta đẹp thì có đẹp thật đấy, nhưng
tâm địa lại chẳng tốt chút nào. Rõ ràng là muốn lợi dụng chúng ta đi ăn
cắp đồ để hại người".

 
Từ Tử Lăng nói: "Phải nói là uy hiếp chúng ta đi uy hiếp Lý Phiệt mới đúng.

 
Chúng ta quyết không thể trợ giúp nàng ta hại người được, chi bằng chạy trốn đi cho xong".

 
Khấu Trọng thở dài nói: "Ngươi tưởng rằng ta không muốn đào tẩu hay sao?

 
Vấn
đề là nếu như mỹ nhân sư phụ thực sự thủ lạt tâm lang, đem hành tung
của chúng ta công cáo thiên hạ, thậm chí còn vẽ tôn dung của chúng ta
đem treo khắp nơi nữa, vậy thì e rằng chúng ta khó mà sống được. Vì vậy,
ta và ngươi phải nghĩ một kế sách thoả đáng để thoát thân mới được".

 
Từ
Tử Lăng nói: "Ta thật muốn khi gặp Đông Minh Phu Nhân sẽ nói hết tất cả
ra, sau đó nhờ bà ta dẫn chúng ta đi Lưu Cầu, nhưng làm vậy lại không
thể báo thù được cho mẹ của chúng ta rồi".

 
Khấu Trọng cũng tiếp lời: "Cũng không thể gặp được Lý đại ca và Tố Tố tỷ".

 
Hai
gã trầm ngâm một hồi, cuối cùng Khấu Trọng cũng lên tiếng nói: "Ngươi
có phát giác mấy ngày nay tình hình trên thuyền có chút dị dạng không?".

 
Từ
Tử Lăng gật đầu nói: "Từ khi mỹ nhân sư phụ trở về, không khí trên
thuyền đột nhiên trở nên khẩn trương, hướng đi cũng bất thời thay đổi,
xem ra là đang phòng bị địch nhân nào đó".

 
Khấu Trọng vỗ đùi
nói: "Có rồi! Những người này không chừng là vì chúng ta mà đến đó. Có
thể là Hải Sa Bang hoặc người cha hờ Đỗ Phục Uy, ngươi có thể sắp xếp
gian tế ở trong đám bộ hạ của người khác, người ta cũng có thể làm như
vậy với ngươi đúng không?

 
Từ Tử Lăng cười khổ nói: "Đó thì
gọi là phương pháp khỉ mốc gì chứ? Nếu để cha hờ hay Hàn Bổ Địa bắt
được, thì thà ở đây còn hơn, chí ít thì cũng được đối xử khách khí một
chút".

 
Khấu Trọng vỗ ngực nói: "Bản sơn nhân tất có diệu kế.
Chúng ta còn một chiêu "Tá Tử Độn" mà, cứ giả như bị giết rồi lén trốn
đi sau là được".

 
Từ Tử Lăng chán nản nói: "Nói thì dễ nhưng liệu có làm được không?".

 
Khấu
Trọng nói: "Nếu ở chỗ khác, hoặc giả công phu chúng ta kém cỏi như lúc
trước tự nhiên là không thể làm được, nhưng hiện giờ đang ở trên thuyền,
chúng ta chỉ cần giả vờ trúng chiêu bay xuống biển, thuận tiện thì phun
ra chút máu, sau đó lẩn đi dưới đáy nước, lúc đó ai cũng nghĩ chúng ta
đã tang thân dưới lòng nước rồi. Như vậy không phải chúng ta đã được tự
do rồi hay sao?".

 
Từ Tử Lăng lại hỏi: "Lấy đâu ra máu bây giờ?".

 
Khấu
Trọng ra hiệu bảo đi ăn trộm, cười cười nói: "Ngày nào chúng ta cũng ăn
thịt gà, như vậy có thể thấy trong nhà bếp nhất định là nuôi không ít
gà...hì hì... người đã hiểu chưa?".

 
Từ Tử Lăng cười khổ nói:
"Vấn đề là chúng ta không biết địch nhân đến lúc nào, nếu như trộm máu
quá sớm thì sẽ bị đông lại thành cục. Đến khi đó, chúng ta phun ra một
cục máu gà đã đông cứng, không phải là khiến người ta cười đến nhe cả
răng hay sao?".

 
Khấu Trọng nói: "Chúng ta có thể bắt gà về
đây, rồi giấu dưới gầm giường, nếu gà chết mà địch nhân vẫn chưa tới thì
lại tìm một đôi khác, cách này nhất định có thể được".

 
Từ
Tử Lăng còn đang do dự thì Khấu Trọng đã ngồi dậy nói: "Đã đến lúc chúng
ta thử khinh công thân pháp và thâu thuật của Trần Lão Mưu dạy rồi".Chú
thích:

 
(1) Nghĩa là quên

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3