Đại Đường Song Long Truyện - Chương 021 Part 1

Chương 21: Sổ Sách Cơ Mật

 
Từ một tảng đá lớn cao chừng ba trượng, Khấu Trọng phi thân bay xuống.

 
"Bịch!".

 
Gã ngã huỵch xuống mặt cát, lăn bảy tám vòng, đầu váng mắt hoa, không còn phân biệt được đông tây nam bắc gì nữa.

 
Từ
Tử Lăng cúi xuống bên cạnh gã, cười khổ nói: "Mỹ nhân sư phụ của chúng
ta nói đúng lắm, Ô Độ Thuật của nàng ta vô luận là về vận khí, đổi khí
hay phương pháp phát lực đều hoàn toàn tuyệt nhiên chẳng hề liên quan
đến cái mà chúng ta vẫn gọi là tuyệt thế thần công gì cả, có lẽ mãi mãi
cũng không thể hòa hợp lại với nhau được, xem ra giấc mộng khinh công
này đành phải gác lại một bên thôi".

 
Khấu Trọng quay người
lại, ngẩng mặt lên nhìn gã nói: "Đừng nhận thua sớm như vậy có được
không? Ngươi còn nhớ lý luận vĩ đại của chúng ta không?

 
Chỉ
cần nội ngoại hợp nhất, chúng ta sẽ có thể phát động chân khí trong nội
thể, mà phương pháp duy nhất để làm được nội ngoại hợp nhất chính là vật
ngã đồng vong(1), ngươi có còn nhớ không?"

 
Từ Tử Lăng khổ
não nói: "Vấn đề là chúng ta chỉ là phàm phu tục tử, không thể nào lần
nào cũng trèo lên cao rồi nhảy xuống như vậy! Hê... ta có một phương
pháp rất ngu ngốc!".

 
Khấu Trọng ngồi dậy nói: "Vấn đề khó
như vậy mà cũng nghĩ ra được một phương pháp giải quyết, vậy thì đó
tuyệt đối không phải là một phương pháp ngu ngốc".

 
Từ Tử Lăng nói: "Ngươi còn nhớ lần chúng ta nhảy xuống từ chiếc thuyền lớn của Đông Minh Phái không?".

 
Khấu Trọng gật đầu: "Nằm mơ ta cũng không quên nổi! Chút nữa thì chết ngộp rồi còn gì?".

 
Từ
Tử Lăng nghiêm mặt nói: "Chúng ta không những không chết, mà tự nhiên
còn học được phương pháp dùng nội tức hô hấp dưới nước sâu. Có thể thấy
mỗi khi chúng ta lâm vào tuyệt cảnh, tự nhiên sẽ phát huy được cái mà mẹ
gọi là bảo tàng trong nội thể. Bảo tàng của chúng ta sớm đã được công
năng kỳ dị của Trường Sinh Quyết mở cửa ra rồi, mỗi lần gặp phải chuyện
nguy hiểm, bảo tàng mới có thể phát huy tác dụng một cách triệt để".

 
Khấu Trọng đưa mắt nhìn tảng đá lớn mà gã vừa ngã xuống, biến sắc nói:

 
"Không phải ngươi đề nghị chúng ta nhảy xuống từ vách đá cao trăm trượng đấy chứ?".

 
Từ Tử Lăng nhún vai nói: "Sợ cái gì! Bên dưới là mặt biển, dù thế nào cũng không ngã chết được đâu".

 
Khấu
Trọng lắc đầu phản đối: "Như thế cũng không được. Chỉ khi gặp nguy
hiểm, nếu ngã sẽ tan xương nát thịt, chân khí của chúng ta mới có thể
phát huy được tác dụng".

 
Lần này đến lượt Từ Tử Lăng biến sắc: "Ngươi không nghiêm túc như vậy chứ?".

 
Khấu
Trọng nghiêm mặt nói: "Vách đá trăm trượng thì hơi khoa trương một
chút, e rằng cả mỹ nhân sư phụ cũng ngã đến ngọc nát hương tan mất. Theo
ta thấy thì khoảng hơn mười trượng là đủ rồi! Hê... Tiểu Lăng! Để lão
ca này đi thử xem sao! Nếu ta mà ngã chết, thì hãy hoả táng thi thể cho
ta, rồi đem đến sơn cốc nhỏ đó an táng cạnh mộ của mẹ chúng ta nhé. Còn
ngươi thì cũng nên quên đi giấc mộng làm võ lâm cao thủ, trở về làm một
đầu bếp bình thường, sau này lấy vợ sinh con, đặt cho nó cái tên Từ
Trọng để kỷ niệm người huynh đệ vĩ đại này là được rồi".

 
Từ Tử Lăng thất thanh nói: "Nói cho ta biết là ngươi chỉ nói đùa thôi đi!".

 
Khấu
Trọng lắc đầu: "Một khi ngươi đã gặp loại người như Vũ Văn Hóa Cốt, Đỗ
Phục Uy, thì ngươi vĩnh viễn sẽ không chịu sống một cuộc sống bình lặng.

 
Cũng
một lý lẽ như vậy, một khi ngươi đã gặp những mỹ nhân như mẹ hay mỹ
nhân sư phụ, thì e rằng rất khó tình nguyện lấy một nữ tử tầm thường làm
thê tử.

 
Vì vậy, thế nào ta cũng phải đánh một ván này.
Thắng thì có thể luyện được tuyệt thế khinh công, thua thì có thể xuống
hoàng tuyền báo hiếu cho mẹ chúng ta?

 
Hảo huynh đệ, ngươi đã hiểu chưa?".

 
Từ
Tử Lăng chán nản ngồi xuống, thở dài nói: "Lời ngươi nói lúc nào cũng
rất có sức thuyết phục. Được rồi, nếu chết thì cùng chết chung cho
xong!".

 
Hai gã đứng trên mép bờ đá, cúi đầu nhìn những bụi cỏ và loạn thạch bên dưới, do dự không quyết.

 
Khấu
Trọng thấp giọng nói: "Hình như hơi cao một chút thì phải. Chúng ta
thật ngốc, quyên mất không hỏi mỹ nhân sư phụ xem cao thủ bình thường
khi mới luyện thì có thể nhảy từ độ cao bao nhiêu trượng xuống?".

 
Từ Tử Lăng ngẩng mặt lên nhìn bầu trời sao tráng lệ, cười khổ nói: "Có phải nên về đi ngủ hay không?".

 
Khấu
Trọng hít sâu vào một hơi, nhắm chặt mắt lại nói: "Ta đếm ba tiếng, sau
đó thì cùng nhảy xuống. Nhớ kỹ phải... là không được nghĩ gì hết, tất
cả thuận theo tự nhiên là được!".

 
Từ Tử Lăng cao giọng đếm: "Một!".

 
Khấu Trọng tiếp lời: "Hai!".

 
Sau đó hai gã cùng hét thật lớn: "Ba!".

 
Đoạn vận lực vào hai chân, nhảy khỏi vách đá.

 
Trong sát na ngắn ngủi, những hồi ức khó quên trong quá khứ như gặp gỡ

 
Phó
Quân Sước bên bờ suối, cái chết của nàng, bị Đỗ Phục Uy kiềm gìữ, gặp
gỡ với Tố Tố và Lý Tịnh, bị Thanh Thanh lạnh nhạt trong kỹ viện, vẻ đẹp
của Vân Ngọc Chân buổi sơ kiến... tất cả đều hiện lên trong khoảnh khắc
rồi lập tức biến mất, tiếp đó, đầu óc hai gã trống rỗng.

 
Rồi bắt đầu cảm thấy thân thể mình đang rơi xuống nhanh chóng.

 
Chính
vào sát na sinh tử tồn vong này, đột nhiên hai gã hoàn toàn không hô
hấp bằng ngoại khí, mà nội tức như được một đốm lửa đốt cho bốc cháy lên
phừng phừng.

 
Tựa như mộng cảnh.

 
Trong nháy mắt, hai gã đã hiểu ra phương pháp thúc đẩy chân khí vận hành trong nội thể.

 
Chính
là phải đoạn tuyệt hô hấp với bên ngoài trước, như thế mới có thểp hát
động được sự hô hấp nội tại bên trong cơ thể. Đây cũng chính là hô hấp
tiên thiên mà đạo gia vẫn thường hay nói tới.

 
Toàn thân hai gã như có kiến bò, chân khí không ngừng dịch chuyển khắp các đường kinh lạc.

 
Chân khí của Từ Tử Lăng từ huyệt Dũng Tuyền chạy lên. Còn của Khấu Trọng lại từ Thiên Linh Cái đổ xuống.

 
Hai
gã cùng lúc nhớ lại khẩu quyết Ô Độ Thuật của Vân Ngọc Chân đã truyền
dạy, lập tức đề khí, ấn mạnh song chưởng xuống dưới theo nguyên lý

 
"phản
kình". Một luồng lực đạo theo chiều ngược lại lập tức nảy sinh, chẳng
những làm giảm bớt tốc độ rơi của hai gã mà còn đẩy cả hai lên cao thêm
nửa thước, lộn một vòng trên không, rồi rơi "bịch" xuống một bụi cỏ rậm
rạp, bốn vó chổng lên trời, đầu óc choáng váng.

 
Khấu Trọng bò dậy trước, vui mừng hét lớn: "Mẹ! Chúng con thành công rồi!".

 
Khấu
Trọng và Từ Tử Lăng cuối cùng cũng đã tiến một bước dài trong võ đạo,
đột phá được một cửa ải vô cùng quan trọng đối với người luyện võ. Tuy
rằng vẫn còn một khoảng cách lớn với các cao thủ chân chính, nhưng tin
rằng không lâu nữa, hai gã sẽ đạt được trình độ đó.

 
Một hôm,
Từ Tử Lăng đột nhiên nảy ra ý nghĩ quái lạ, kéo Khấu Trọng xuống đáy
biển luyện công, nhưng hai gã làm thể nào cũng không thể đứng vững được,
thế là hai gã đem hai tảng đá lớn buộc vào chân mình, như vậy tình hình
mới được cải thiện đôi chút.

 
Dần dần hai gã cảm thấy có thể
vận khí ngưng tụ chân lực vào hai chân, thậm chí có thể đối kháng với
dòng hải lưu ngầm dưới biển mà không cần dùng tảng đá lớn để trụ vững
thân mình nữa.

 
Từ sau khi phát hiện ra điều này, hai gã bắt đầu thử nghiệm nhảy lên cao từ dưới biển, càng luyện càng cảm thấy hứng thú.

 
Khi
lên trên bờ, do đã có kinh nghiệm khi ở dưới nước nên việc luyện Ô Độ
Thuật của hai gã càng thêm thuận lợi, càng luyện càng cảm thấy đắc tâm
ứng thủ, bọn gã đã có thể dễ dàng tung mình nhảy lên những cây cao hơn
hai chục trượng, lúc nhảy xuống thì càng giở đủ thứ tư thế ra để chơi
đùa.

 
Vừa luyện khinh công, hai gã vừa lấy binh khí ra tập luyện với nhau, dần dần từng bước cũng nắm được pháp môn vận kình.

 
Đêm nay là đêm mà Vân Ngọc Chân hẹn ước. Hai gã ăn mặc chỉnh tế đi ra bãi biển chờ đợi.

 
Khấu
Trọng ngồi xuống nghĩ ngợi hồi lâu rồi trầm ngâm nói: "Phòng nhân chi
tâm bất khả vô, ta quên mất câu này là mẹ nói hay là Đỗ Phục Uy nói
rồi".

 
Từ Tử Lăng nói: "Hình như là mẹ chúng ta nói thì phải. Có phải ngươi không tin mỹ nhân sư phụ không?".

 
Khấu
Trọng nói: "Võ lâm cao thủ người nào người nấy đều cao thâm khó dò,
không thể để người khác biết chúng ta có bao nhiêu bản lĩnh được. Ta
thấy tốt nhất chúng ta nên dấu diếm thực lực đi, không để cho mỹ nhân sư
phụ biết được chúng ta đã học được Ô Độ Thuật, đề phòng lúc nàng ta có ý
định hại chúng ta, cũng còn có chút vốn mà đào tẩu".

 
Từ Tử Lăng gật đầu đồng ý, đoạn đưa mắt nhìn ra biển nói: "Nhìn kìa!".

 
Một ánh đèn xuất hiện trên mặt biển, nhanh chóng lại gần hai gã.

 
Một chiếc khoái thuyền luồn lách giữa đám loạn thạch, đi đến chỗ nước nông.

 
Hai
gã liền tụ công lực vào song mục, tình hình trên thuyền nhỏ lập tức
hiện ra rõ như ban ngày. Chỉ thấy lái thuyền là bốn gã đại hán thân hình
vạm vỡ, đầu thuyền có một nữ tử trẻ tuổi vận kình trang màu trắng,
nhưng không phải là Vân Ngọc Chân.

 
Thiếu nữ tung mình nhảy
lên, chỉ nhấp nhô hai cái đến trước mặt hai gã, cung kính nói: "Tiểu tỳ
Vân Chi, phụng lệnh bang chủ Vân Ngọc Chân tiểu tử, đặc biệt đến đây đón
tiếp hai vị công tử lên thuyền".

 
Hai gã không ngờ Vân Ngọc Chân lại có chiêu này, đưa mắt nhìn nhau một cái rồi theo Vân Chi lên thuyền.

 
Sau khi lên thuyền nhỏ, Vân Chi đưa hai gã đến thuyền lớn đậu ở ngoài xa.

 
Lúc này, Vân Ngọc Chân đang ngồi trên một chiếc thái sư ỷ đợi sẵn.

 
Đợi
hai gã ngồi xuống hai bên tả hữu của nàng, Vân Chi liền xin phép thoái
lui. Trong phòng chỉ còn lại ba người, hai gã và Vân Ngọc Chân.

 
Vân Ngọc Chân mỉm cười nói: "Luyện thế nào rồi?".

 
Khấu Trọng giả vẻ xấu hổ, khẽ lắc đầu.

 
Từ
Tử Lăng cũng phối hợp nhịp nhàng với gã, thở dài nói: "Hễ luyện là
huyết khí đảo lộn, nên chúng tôi không dám luyện tiếp nữa".

 
Vân
Ngọc Chân không che dấu được vẻ thất vọng trên nét mặt, cúi đầu trầm
ngâm, sau cùng mới miễn cưỡng nói: "Chưa luyện thành thì bàn tính kế
sách trước vậy!".

 
Hai gã lập tức hiểu ra, tuy Vân Ngọc Chân
nói thật hay ho, nhưng kỳ thực nàng ta truyền khinh công cho hai gã cũng
chỉ vì muốn hai gã hoàn thành nhiệm vụ đó mà thôi, trong lòng bất giác
cảm thấy may mắn vì đã không đem sự thực nói ra cho nàng biết.

 
Vân Ngọc Chân thở dài một tiếng nói: "Các ngươi có biết hôm đó tại sao Đông Minh Phái lại cho các ngươi lên thuyền không?".

 
Khấu
Trọng nói: "Mỗi năm bọn họ đều đến Trung Thổ, chọn một số thiếu nam có
tư chất, không cần nói cũng biết là để về làm chồng đám nữ nhân ấy rồi,
đúng không?".

 
Vân Ngọc Chân nói: "Các ngươi hãy đem những việc mình đã gặp trên thuyền kể hết ra, không được để sót chi tiết nào!".

 
Khấu Trọng chỉ nói vài câu đã kể hết chuyện ra, bởi vì lúc ấy quá trình sự việc diễn tiến cũng chỉ chưa đến nửa tuần trà.

 
Vân
Ngọc Chân nghe xong thì nhíu mày lại, một hồi lâu sau mới nói: "Thật là
kỳ quái, tại sao Đông Minh Phu Nhân lại hỏi các ngươi những câu hỏi kỳ
quái như vậy?".

 
Từ Tử Lăng nói: "Còn phải hỏi nữa sao? Đã
chọn nữ tế thì phải chọn những kẻ có hoài bão một chút, nên khi bà ta
phát giác hai chúng tôi chỉ là những kẻ tham tài hám lợi, liền động nộ
mà đuổi xuống thuyền".

 
Khấu Trọng ngạc nhiên nói: "Không
phải cô nương muốn chúng tôi đến đó trộm đồ chứ? Vậy chi bằng cô nương
tự xuất thủ còn hơn, chỉ cần bọn họ thu thang dây lên thuyền, là chúng
tôi không trèo lên được rồi".

 
Vân Ngọc Chân mỉm cười chậm
rãi nói: "Nếu không phải không còn sự lựa chọn nào khác, ai thèm nhờ đến
hai tên tiểu quỷ các ngươi chứ. Hiện giờ chỉ có hai ngươi là có thể
đường đường chính chính lên Phiêu Hương Hiệu của Đông Minh Phái mà
thôi".

 
Hai gã ngạc nhiên vô cùng.

 
Khấu Trọng
không hiểu hỏi: "Mỹ nhân sư phụ có lầm không vậy, chúng tôi e rằng cũng
giống như cô nương, đều là nhân vật mà Đông Minh Phu Nhân không hoan
nghênh lắm đâu".

 
Vân Ngọc Chân nói: "Lúc này khác, lúc ấy
khác, làm sao mà giống nhau được. Hiện giờ các ngươi vừa mới lập đại
công cho Đông Minh Phái, Đông Minh Phu Nhân còn phái đi tứ đại hộ pháp
tiên tử tìm kiếm các ngươi khắp nơi, chỉ có điều là không tìm thấy mà
thôi".

 
Hai tên tiểu tử lập tức lộ vẻ đắc ý, nghĩ đến tiểu tì nữ xinh đẹp kia, bất giác lại cảm thấy mặt nóng bừng lên.

 
Vân
Ngọc Chân mỉm cười nói: "Giờ các ngươi đã hiểu ra chưa? Ta sẽ sắp xếp
để các ngươi gặp gỡ họ một cách tình cờ, vậy thì các ngươi có cơ hội để
lên Phiêu Hương Hiệu rồi".

 
Từ Tử Lăng nói: "Cô nương còn chưa nói chúng tôi phải trộm thứ đồ gì?".

 
Vân
Ngọc Chân nhạt giọng nói: "Còn nhớ ta nói mỗi một bang phái trên giang
hồ đều có phương pháp kiếm tiền riêng của họ không? Đông Minh Phái giỏi
nhất chính là chế tạo binh khí chất lượng cao, rất nổi tiếng trên giang
hồ. Trong hơn mười thứ thần binh lợi khí nổi danh nhất hiện nay thì đã
có ba thứ là xuất xứ từ xưởng đúc vũ khí của họ ở Lưu Cầu rồi".

 
Từ Tử Lăng hiểu ra nói: "Thì ra cô nương muốn chúng tôi đi trộm binh khí!".

 
Vân
Ngọc Chân lắc đầu nói: "Trừ phi là thần binh lợi khí như Can Tướng Mạc
Tà, bằng không thì có gì đáng để trộm đâu. Thứ mà ta muốn các ngươi trộm
là một quyển sổ có liên quan rất trọng đại".

 
Hai gã ngạc nhiên đưa mắt nhìn nhau.

 
Vân
Ngọc Chân mắt lộ thần quang, nói: "Cuốn sổ này ghi lại những vụ buôn
bán vũ khí mấy năm gần đây của Đông Minh Phái, bên mua và bên bàn đều
phải đóng ấn triện vào đó. Trong sổ này có ghi rõ các chủng loại binh
khí được mua bán và số lượng của chúng. Vũ Văn Hóa Cập ra lệnh cho Hải
Sa Bang tấn công Phiêu Hương Hiệu cũng chính là vì cuốn sổ này".

 
Hai gã càng nghe càng không hiểu, nghi hoặc nhìn Vân Ngọc Chân.

 
Vân
Ngọc Chân lại giải thích tiếp: "Đây là chuyện minh tranh ám đấu trong
nội bộ triều đình. Ví như một vị đại thần nào đó âm thầm mua binh khí
của Đông Minh Phái với số lượng lớn, vậy thì cuốn sổ này trở thành thiết
chứng như sơn, Vũ

 
Văn Hóa Cập có thể dựa vào nó để tấu lên hôn quân, tiêu diệt đối thủ của y, các ngươi đã hiểu chưa?".

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3