Ở Lại Nơi Này Cùng Anh - Chương 29-P1

Chương 29: Nợ anh một lời nói thật

Nhận được điện thoại của Chu Lệ Sa, Vu Mục Thành chẳng chút
gì hứng thú, còn Chu Lệ Sa thì nói rất thẳng thắn: “Ngày mai em đi công tác qua
đó, xem có rảnh chút thời gian nào không chúng mình ăn cơm, nhớ mời cả bạn gái
anh nhé, em rất muốn làm quen với cô ấy”.

Vu Mục Thành cười thiểu não: “Em cứ đến đi rồi tính, dạo này
cô ấy cũng bận. Em bay chuyến mấy giờ, anh bảo tài xế đến đón”.

“Không cần đâu, em đi với một đồng nghiệp nữa, bên đó đã có
người đón rồi, ngày mai mình liên lạc lại nhé”.

Đến nơi Chu Lệ Sa lại gọi điện cho anh, rõ ràng chẳng để ý
gì đến tâm trạng hờ hững của anh, còn anh tự cảm thấy có gì hổ thẹn, nên hẹn
ngày mai bảy giờ tối sẽ đến đón cô cùng đi ăn. Nghe đến địa điểm, anh mới nhận
ra đó là tòa nhà Tạ Nam làm việc, bất giác nghĩ đến việc nhỡ đâu trong tình thế
ngẫu nhiên lại gặp Tạ Nam, thì không biết cô ấy sẽ liên tưởng đến đâu, có khi
giải thích thế nào cũng không được, thế thì khác gì lấy mạng của anh chứ. Anh vội
vàng lấy lý do là không tiện đỗ xe ở đó, nên sẽ đợi đầu con phố cạnh tòa nhà.

Lần này Chu Lệ Sa tỏ ra rất tự nhiên phóng khoáng, không hề
nhắc gì đến mối quan hệ trước đây của hai người và khả năng gương vỡ lại lành
kia. Chu Lệ Sa nói như khướu, hết chuyện này sang chuyện khác, hai người vừa ăn
vừa chuyện trò, Vu Mục Thành cảm thấy cũng thoải mái vui vẻ. Ăn xong, hai người
cùng đến bar đã hẹn để gặp đồng nghiệp người Hồng Kông của Chu Lệ Sa.

Quán bar này là một quán rượu của người Pháp, thường tụ tập
đông người nước ngoài và cũng rất nổi tiếng với dàn âm thanh chát chúa. Anh Sam
chơi ở đó rất vui vẻ, còn Vu Mục Thành thì cảm thấy hơi ồn, nhưng nghĩ đến việc
trở về biệt thự lúc này cũng chỉ một mình ngồi ở ban công tầng ba uống rượu giải
sầu, rồi lặng lẽ quan sát từng ánh đèn ở khu cao tầng bên kia hồ, nên cũng đồng
ý ở lại vui chơi.

Chu Lệ Sa và Sam nói gì đó, nhưng một câu trong số ấy làm
anh chú ý. Anh hỏi cô: “Lisa, lần này em đến làm giám sát cho công ty bia rượu
kia phải không?”.

“Vâng, nói ra cũng thật là tình cờ, hôm qua em còn gặp cô
hàng xóm của anh đấy, hóa ra cô ấy làm kế toán trong công ty mà bọn em đến.”

Vu Mục Thành đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, đành
nói như không có chuyện gì: “Đúng là tình cờ thật”.

“Em đã xin lỗi cô ấy rồi, lần đó em hơi trẻ con. Cô Tạ này
cũng thật phóng khoáng, chẳng để ý đến chuyện cỏn con ấy.”

Vu Mục Thành cười méo xệch, anh biết con người Tạ Nam chỉ cần
muốn là có thể phóng khoáng đến mức độ nào rồi.

“Lisa, cô Tạ ấy bây giờ là bạn gái của anh đấy.”

Chu Lệ Sa sững người giây lát: “Ôi, hôm qua em lại tiện miệng
nói là hôm nay sẽ đi ăn với anh, cô ấy chẳng nói năng gì, không biết có hiểu nhầm
hay không. Cái này phải trách anh, Kevin, ai bảo trước đây anh nói cô ấy chỉ là
hàng xóm.”

“Lúc đó thì chỉ thế thôi”. Vu Mục Thành cảm thấy không thể
ngồi thêm được nữa, “Xin lỗi em nhé, Lisa, và anh Sam nữa. Tôi phải về trước có
chút việc.”

Chu Lệ Sa mệt lắm rồi, muốn về sớm nghỉ ngơi, anh Sam vẫn
còn muốn ở lại nên tạm biệt hai người.

Hai người bước ra ngoài xe, Vu Mục Thành đưa cô về khách sạn
trước.

“Kevin, hóa ra có tình yêu và không có tình yêu hoàn toàn
khác nhau đấy.” Chu Lệ Sa ngồi lên xe thắt dây an toàn rồi đột nhiên nói.

Vu Mục Thành ngạc nhiên, vừa lái xe ra khỏi bãi đỗ rẽ vào đường
lớn anh vừa hỏi lại: “Em nói thế có ý gì?”

“Trước đây khi ở cùng em, chẳng bao giờ thấy anh sốt ruột
như thế, có em ở bên được đến đâu hay đến đó. Có khi nhận được email chia tay của
em, anh cùng lắm cũng chỉ nhún vai thôi nhỉ?”

“Anh thì cho rằng chúng mình không cần phải nói đến chuyện
cũ nữa”. Vu Mục Thành cười nhẹ.

“Anh yên tâm, em không phải là kẻ đáng ghét như kiểu đến tìm
bạn gái anh mà kể lể những chuyện xưa cũ đâu, chỉ là có chút xúc cảm thôi. Anh
có biết tại sao khi về nước em lại gửi email cho anh đề nghị chia tay không? Thực
ra trong lòng em rất muốn tiếp tục.”

“Có lẽ em thất vọng về anh rồi.” Vu Mục Thành vẫn lái xe rất
thận trọng, mắt nhìn về phía trước.

“Em muốn thử anh, muốn đợi anh nói lời theo đuổi, nhưng em
đã nhận ra rằng dù em cứ chờ đợi anh mãi như vậy cũng chưa chắc có kết quả như
em mong muốn. Được thôi, em đành thử chủ động chia tay, anh chấp nhận luôn
không do dự, nhưng em vẫn nghĩ, chắc anh cũng phải có chút cảm tình với em chứ?”
Chu Lệ Sa mơ màng nghĩ về ngày xưa.

“Anh từng thừa nhận là chúng ta đã có một khoảng thời gian rất
vui vẻ.”

“Đúng vậy, nhưng với em nó còn là một ký ức rất đáng trân trọng,
còn với anh nó chỉ là quãng thời gian vui vẻ thôi. Rốt cuộc em không thể để lại
dấu ấn gì trong cuộc đời anh.”

Vu Mục Thành không biết nói lại như thế nào.

“Chỉ cần luôn được ở bên anh, em cảm thấy mình có thể là một
người bạn gái hiểu anh và chia sẻ được với anh, chúng ta có thể thoải mái vui vẻ
khi ở bên nhau. Anh là người khoan dung, là một người bạn trai rất tình cảm. Có
lúc em thậm chí còn trộm nghĩ, nếu mình cứ tiếp tục như vậy, có khả năng tiến đến
hôn nhân lắm chứ. Nhưng khi xa nhau, em chẳng chắc chắn về anh điều gì nữa, em
cũng không chịu được cảm giác lơ lửng giữa trời mà không chạm đất, khiến em mất
hẳn niềm tin vào bản thân mình.”

Vu Mục Thành tự giễu: “Hóa ra anh là một người đàn ông thật
tồi tệ và ích kỷ”.

“Anh rất tốt chỉ là em nghĩ mình không phải người có thể thật
sự khiến anh rung động. Sau khi gửi email kia đi em cũng đã từng hối hận, muốn
níu kéo nhưng mà vô dụng. Bây giờ xem ra quyết định hồi đó của em hoàn toàn
đúng.” Chu Lệ Sa ngả người trên ghế, “Cho nên em cũng rất ngưỡng mộ cô Tạ đó.”

Xe đã đến khách sạn mà Chu Lệ Sa ở, Vu Mục Thành quay đầu
nhìn lại: “Ngủ ngon nhé, Lisa, em là người con gái tháo vát và phóng khoáng, lại
biết cách kìm chế tình cảm của mình, em chẳng cần phải ngưỡng mộ ai cả, anh vẫn
muốn chúc phúc cho em, sớm tìm được Mr Right nhé.”

Chu Lệ Sa cười: “Ha ha, đúng là bài cũ rích, nhưng em vẫn cảm
ơn anh, Kevin, chúc anh ngủ ngon.”

Vu Mục Thành lái xe ra khỏi khách sạn, nhìn đồng hồ, đã sắp
đến mười giờ. Anh dừng xe bên đường bấm số điện thoại của Tạ Nam, Tạ Nam nhanh
chóng bắt máy, giọng nói có chút ngái ngủ chưa tỉnh hẳn.

“Nam Nam, em đang ở nhà à?”

Tạ Nam không muốn ngồi ỳ ra trước ti vi trong khách sạn, rồi
đầu óc lại nghĩ đến cuộc hẹn hò giữa Vu Mục Thành và Chu Lệ Sa. Cô uống viên
thuốc ngủ, đầu óc mơ mơ màng màng, đang định tắt điện thoại đi ngủ, thì nhận được
cuộc gọi này. Cô tự nhiên thấy khổ não, lẽ nào lại tiếp tục diễn ra cái màn đi
công tác mà không báo khiến anh ấy nổi giận nữa ư? Nhưng cô cũng đành phải nói
ra thôi: “Em lại đi công tác rồi, Mục Thành, hôm nay là cuối tháng mà, lịch
công tác thường niên thôi, ngày mai em về.”

Vu Mục Thành sực nhớ ra hôm nay đã là cuối tháng, lời nói của
Tạ Nam rõ ràng có ý phòng bị nên anh ái ngại: “Ừ thế nhé, em nghỉ sớm đi, có việc
gì chúng ta sẽ nói sau.”

“Vâng, tạm biệt.” Tạ Nam tắt máy, thử suy nghĩ xem cuộc nói
chuyện vừa rồi là gì, nhưng lúc này thuốc ngủ bắt đầu phát tác, cô chẳng còn sức
mà suy nghĩ nữa, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Tìm hiểu trên mạng cô biết phụ thuộc vào thuốc sẽ có nguy hại
về sau, nên bình thường cố gắng không dùng. Nhưng khi đi công tác ngoại tỉnh,
cô rất cần một giấc ngủ sâu và chất lượng, nếu cứ trằn trọc cả đêm trong một
môi trường lạ lẫm, thì không những công việc hôm sau khó hoàn thành mà lái xe cả
đoạn đường dài cũng rất nguy hiểm.

Ngày hôm sau, Tạ Nam trở về công ty báo cáo kết quả công việc
với giám đốc Mạc. Giám đốc Mạc đã nhận được thông báo là phải đi họp ở tổng
công ty tại Thượng Hải vào dịp nghỉ lễ. Cuộc họp này đại khái đề cập đến khả
năng điều động công tác sắp tới. Đồng nghiệp của cô ở bộ phận kế toán đang bàn
tán xôn xao, nhưng không ai dám có ý kiến riêng gì, tất cả chờ sự sắp xếp của
công ty.

Tạ Nam đi công tác hai đợt liền, thể lực hao tổn nghiêm trọng
mà sức khỏe cũng ảnh hưởng rất nhiều. Cô dùng thuốc ngủ chỉ an ủi được lúc ban
đêm, đến ban ngày tinh thần rất mệt mỏi, chẳng cần soi gương cũng biết mình hốc
hác thế nào, thật sự không thể chịu đựng được sự vất vả như vậy. Cô chẳng còn
tâm sức nào tham gia vào những buổi bàn tán sau lưng kia, chỉ lặng lẽ nghe họ
xì xào.

Cũng may tất cả đều phải chờ Giám đốc Mạc đi họp ở Thượng Hải
về rồi mới rõ ràng được, có đoán già đoán non cũng thế thôi. Hôm nay là ngày cuối
cùng của tháng Tư, từ mai là đợt nghỉ lễ 1/5 dài ngày rồi. Nghe nói nghỉ lễ kéo
dài quá cũng mang lại những hậu quả không tốt, nên có khi sẽ phải điều chỉnh. Dân
công sở rất coi trọng đợt nghỉ lễ ấy vì sau này có khi không còn nữa, nên trước
khi tan ca mọi người vẫn ưu tiên bàn tán về kế hoạch đi du lịch của mỗi người.

Có người hỏi Tạ Nam nhưng cô chỉ lắc đầu. Vu Mục Thành có lần
đã nói với cô là đến kỳ nghỉ 1/5 sẽ sắp xếp một chuyến đi chơi bất ngờ. Nhưng
vào lúc mà hai bên đều lần lượt đề nghị tạm thời không gặp nhau để tĩnh tâm một
thời gian thì không cần phải suy nghĩ đến việc đó nữa, cô tự có kế hoạch của
mình. Cô dọn dẹp đồ đạc, xếp máy tính xách tay vào túi, rồi lái xe về nhà.

Vu Mục Thành xếp lịch cho nhân viên thay ca nghỉ lễ và trực
làm thêm xong, nhanh chóng lái xe về. Anh lái xe vào bãi đỗ của khu nhà cao tầng,
mặt trời vừa lặn hẳn nhưng bầu trời vẫn còn rất sáng. Chiếc Citroen trắng của Tạ
Nam đã đỗ ở bãi đậu xe rồi, anh xuống xe định đi sang đó thì thấy cậu Tiểu
Vương làm ở văn phòng môi giới bất động sản của ban quản lý chung cư từ vườn
nhà Tạ Nam bước ra, tiện tay còn đóng cửa vườn lại, rồi cất tiếng chào anh.

“Anh Vu đấy à, chào anh.”

“Chào cậu, Tiểu Vương.”

“Anh ở đây có thấy thoải mái không?”

“Cũng thoải mái”. Vu Mục Thành hoài nghi nhìn về căn nhà của
Tạ Nam, Tiểu Vương mỉm cười.

“À, đúng rồi, trước đây anh Vu cũng hỏi về căn nhà này, giờ
chủ nhà lại liên lạc với em, nói là có khả năng sẽ chuyển ra ngoại tỉnh làm việc,
nên muốn bán căn nhà này đi. Em đến xem nhà và cũng để tiện định giá luôn, nếu
anh hay bạn bè có hứng thú mua căn nhà này thì liên lạc với em nhé.”

Vu Mục Thành gật đầu. Tiểu Vương đi rồi, anh đứng đó hết sức
kiềm chế cơn tức giận, cố giữ bình tĩnh, nhưng cứ có cái gì đó uất nghẹn muốn
dâng lên tận cổ, ngay cả hai động mạch ở thái dương cũng muốn giật giật. Anh
quay đầu trở về nhà của mình, ngồi trên sofa nghĩ một chút, rồi đi lên lầu vào
phòng ngủ, lấy túi du lịch ra bắt đầu thu dọn hành lý, nhét đại mấy chiếc áo
phông và quần dài trong tủ vào. Quay đầu lại bỗng thấy Tạ Nam đứng dựa người
vào cửa phòng ngủ. Cô vẫn cứ đi lại nhẹ nhàng như vậy, nên anh chẳng rõ cô lên
từ lúc nào. Khuôn mặt cô trắng bệch, trên tay cầm chiếc comle màu ghi.

“Mục Thành, đây là chiếc áo anh quên ở nhà em lần trước.”

Vu Mục Thành cầm chiếc áo tiện tay vứt lên giường: “Cảm ơn,
lại còn phải tự tay cầm lên trả nữa.”

Chiều nay ở công ty, Tạ Nam đã gọi điện cho Tiểu Vương ở ban
quản lý chung cư, hẹn anh ta sang xem nhà. Sau khi tiễn anh ta đi rồi, cô mới
đun nước chuẩn bị cho mình một bát mỳ sợi.

Khi cô đi ra nhận điện thoại thì vô tình nhìn thấy chiếc xe
của Vu Mục Thành đã trở về, không biết đỗ ở đó từ khi nào. Trái tim cô bỗng đập
dồn dập, cô tắt bếp gas, hai bàn tay đan vào nhau suy nghĩ một lúc, rồi quyết định
cầm chiếc áo của anh lên trả, cũng coi như một lý do. Nhưng Vu Mục Thành lại thể
hiện thái độ lịch sự và lãnh đạm, rõ ràng là không thèm để ý đến lời nói của
cô. Chút dũng khí còn sót lại trong cô giờ bị thổi bay biến phương nào. Nhìn
chiếc túi du lịch đặt dưới chân, chần chừ một lát, cô ngập ngừng hỏi: “Anh định…
đi đâu à?”

“Đúng vậy.”

Tạ Nam im lặng một lúc: “Nếu không phải là quá gấp gáp thì
có thể nói chuyện rồi hẵng đi không?”

“Ý kiến hay đấy, chúng ta cũng có cơ hội để chào nhau một lời
cho chính thức, anh không quen với việc ra đi mà không nhắn lại gì.”

“Cái gì mà đi không nhắn lại, là anh nói chuyện em đi công
tác sao? Không lẽ anh vẫn giận chuyện đó, thôi được, em thừa nhận điều đó là em
sai, sau này em sẽ chú ý.”

Cơn tức giận của Vu Mục Thành đã được cô khơi gợi thành
công, anh xổ ra một tràng: “Thế mà em cũng nói em không có dũng khí phân định
ranh giới rõ ràng, ngay cả việc chuẩn bị đi ngoại tỉnh làm việc, muốn bán đứt
căn hộ kia đi cho thanh thoát, chuyện động trời như vậy mà em cũng có thể lặng
lẽ làm một mình. Anh thật đánh giá thấp tính dứt khoát của em đấy. Vậy anh muốn
hỏi em một chút, có phải em định biến mất luôn khỏi cuộc đời anh, hay là vẫy
tay chào anh một tiếng để cho anh một chút sĩ diện.”

Tạ Nam giờ mới biết Vu Mục Thành định nói chuyện gì. Cô thật
không hiểu sao mình vừa mới tiễn người môi giới ra khỏi cửa mà anh ấy đã biết
mình muốn bán căn hộ, lại còn lên cơn giận dữ đến mức độ này. Nhìn khuôn mặt
nghiêm khắc đang căng ra vì giận của anh, cô cảm thấy đầu óc muốn choáng váng,
chỉ có thể cố gắng thốt ra: “Hãy cho em một cơ hội giải thích, chúng ta ra
phòng khách ngồi đi.”

Tạ Nam cố gắng bước xuống lầu, đi vào trong bếp, mở tủ lấy lọ
đường rồi pha cho mình một cốc nước đường đặc sệt, uống một hơi hết sạch, vị ngọt
đậm khiến cô khé cổ. Cô nhắm mắt đứng dựa vào bàn nấu ăn, đợi cho cơn hạ đường
huyết qua đi.

Một đôi tay mạnh mẽ đỡ lấy cô từ phía sau, Vu Mục Thành ôm
cô, đỡ cô vào phòng khách, ngồi lên ghế sofa. Anh biết chứng bệnh này của cô,
nên giữ cho cô ngồi dựa vào lòng mình.

Nhìn khuôn mặt trắng bệch chẳng chút huyết sắc của cô, cơn tức
giận của Vu Mục Thành bỗng chốc tan biến. Anh chỉ nghĩ cuộc chiến tranh lạnh giữa
hai người mấy ngày nay đã bòn rút hết chút sức lực vừa mới hồi phục không lâu
trong người cô. Tạ Nam ngồi dựa vào anh không cử động, mặt áp vào chiếc áo sơ
mi của anh, rất lâu, cô mới mở mắt ra, ngồi thẳng dậy.

“Nằm yên đừng cử động.”

Tạ Nam nở nụ cười méo xệch, giọng nói khàn đi vì vị đường
khé cổ ban nãy: “Em ổn rồi, nếu cứ nằm thế này, em sợ mình sẽ ôm lấy anh khẩn cầu
anh đừng bỏ đi, đến lúc đó anh sẽ rất khó xử, còn em thì càng căm hận bản
thân.”

“Nhưng em đã cho anh được mấy cơ hội khó xử như thế? Em vẫn
toàn làm theo ý mình thôi, thích đi đây đi đó, thích một mình quyết định.”

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3