Ở Lại Nơi Này Cùng Anh - Chương 06-P1

Chương 6: Ký ức tuổi trẻ

Tạ Nam thoát khỏi QQ, tắt máy tính xách tay.

Cô không trách, cũng chẳng hận Hạng Tân Dương, nhưng có gì mà
nói với anh chứ. Tạ Nam cởi áo khoác, bắt đầu công tác vệ sinh nhà cửa mỗi tuần
một lần của mình. Căn hộ ba phòng ngủ, hai gian khách và hai nhà vệ sinh rộng một
trăm hai mươi sáu mét vuông này tuy đồ đạc đơn giản, chỉ có những thứ thật cần
thiết nhưng việc thu dọn cũng tốn khá nhiều thời gian của cô.

Tạ Nam lau dọn gian bếp trước. Cũng may, hầu như cô không
xào nấu gì nên bếp không nhiều dầu mỡ. Sau đó, cô chuyển sang dọn nhà vệ sinh
và phòng ngủ rồi lấy chổi lau một lượt căn hộ.

Cô nhẩm tính đã đến lúc mua một chiếc máy giặt rồi, ở căn
nhà trọ trước, cô đã dùng tạm chiếc máy cũ của chủ nhà, giờ không thể cứ giặt
tay mãi, vừa phí thời gian lại phí sức lực. Cô đã dần dần trang bị cho căn
phòng từng thứ, từng thứ một từ điều hòa, ti vi, tủ lạnh, lò vi sóng, và giờ
đây khi nhìn lại, cô bỗng phát hiện rằng càng ngày mình càng sống quy củ và chỉn
chu hơn.

Thế này thì cần thêm một người đàn ông để làm gì? Cô vừa vắt
chổi lau vừa nhủ thầm trong lòng.

Buổi trưa, sau khi thưởng thức món mỳ nấu với rau và trứng,
Tạ Nam bắt đầu hầm món canh như thường lệ. Hôm nay cô nấu canh thịt bò hầm. Thịt
bò sau khi thái cho vào chần với nước sôi để khử mùi tanh, trộn đều gia vị, cô
cho vào nồi hầm cùng gừng tươi và ớt rồi để chế độ ninh. Sau cùng, cô nhắc mình
nhớ bỏ thêm củ cải vào sau hai tiếng. Cuối tuần nào cô cũng chế biến một món
canh để đảm bảo đủ dinh dưỡng cho mình, phần còn lại chia ra bỏ vào hộp cất
trong tủ lạnh, một mình cô có thể ăn đến hết tuần.

Tay cầm cuốn sách chuyên ngành, cô bê một chiếc ghế ra sân.
Dưới ánh nắng chan hòa của mùa thu, cô kéo ô che đầu, vừa tắm nắng vừa đọc
sách. Khung cảnh lúc này khiến cô cảm thấy rất thoải mái, rồi mơ màng thiếp đi
lúc nào không hay. Đang say sưa trong giấc nồng, cô bất chợt tỉnh giấc bởi tiếng
gọi khe khẽ: “Nam Nam ơi, Nam Nam”.

Mơ màng trong cơn ngái ngủ, nhưng Tạ Nam vẫn cảm nhận được
tiếng gọi vang lên rất chân thật, cô choàng tỉnh dậy mở tròn mắt, cuốn sách rơi
trên nền đất từ lúc nào. Cô nhìn về phía người đứng ngoài cổng, là Hạng Tân
Dương. Anh đang vịn tay vào cánh cửa sắt dưới ánh nắng, mắt nhìn đăm đăm như thể
mỗi ngày anh đều trở về và gọi tên cô như thế, rồi đợi cô ra mở cửa cho mình.

Tạ Nam dụi mắt, nghĩ trong tuyệt vọng: Cảnh tượng trước mắt
có chút quen thuộc, dường như nó đã từng diễn ra ở một không gian khác, hay là
sự tái hiện trong một giấc mơ không có thực.

Cô hy vọng đây chỉ là giấc mơ giữa ban ngày, hy vọng sau khi
bỏ tay xuống, khoảng không trước mặt sẽ không có ai. Cô thà chịu đựng một chút
đau buồn, một chút thẫn thờ chứ không muốn đối diện với anh bằng xương bằng thịt.

Nhưng Tạ Nam biết rằng đó chỉ là suy nghĩ hoang đường mà
thôi. Cuối cùng, cô cũng bỏ tay xuống, đứng dậy ra mở cổng. Xuất hiện trước mắt
cô lúc này là một Hạng Tân Dương hoàn toàn khác. Anh không còn trẻ trung vô tư
như ngày nào, mà đã là một người đàn ông trưởng thành. Anh mặc chiếc sơ mi trắng
khoác ba lô màu ghi, thân hình cao gầy, khuôn mặt thanh tú giờ đã điểm thêm nét
ưu tư.

Tiếng đóng cửa ô tô bên ngoài vọng vào, Tạ Nam vô thức ngẩng
đầu nhìn lên, đưa mắt hướng về bãi đỗ xe đối diện, Vu Mục Thành từ trong xe bước
ra, mỉm cười gật đầu chào cô, Tạ Nam lơ đãng gật đầu theo rồi nói với Hạng Tân
Dương: “Vào trong ngồi đi!”.

Hạng Tân Dương vào phòng ngồi trên ghế sofa, Tạ Nam rót trà
đưa cho anh. Trà Mao Tiêm chính là đặc sản quê hương cô, lần trước về thăm nhà
mẹ cô đã ép cô mang theo một chút. Thường xuyên mất ngủ nên cô không có thói
quen uống trà, cũng chẳng nghĩ nó lại được dùng trong dịp này. Hạng Tân Dương
đón tách trà, chiếc nhẫn bạch kim họa tiết trang trí đơn giản trên ngón áp út
tay phải của anh lọt vào mắt cô, cô nhìn qua hướng khác rồi ngồi xuống chiếc ghế
bên cạnh.

“Nam Nam, mấy năm nay em sống tốt chứ!”

“Cũng không đến nỗi nào, còn anh?”, Tạ Nam đáp lại một cách
máy móc.

“Anh cũng ổn”, mấy năm nay nhà đất tăng giá đột ngột, làm về
thi công công trình bất động sản, nên công ty của Hạng Tân Dương phát triển rất
tốt. Ngập ngừng một lúc, anh nói tiếp: “Có lẽ anh sẽ ở đây một thời gian dài”.

“Em nghe Băng Băng nói rồi”, cô bình thản trả lời.

Sau một hồi im lặng, khó khăn lắm Hạng Tân Dương mới tìm được
chủ đề, nói: “Nên trồng một ít hoa cỏ trong vườn, để không như thế phí quá”.

“Em mới chuyển tới, chẳng buồn thu xếp, mà mùa trồng hoa
cũng qua rồi, để đầu xuân sang năm tính sau.”

Tạ Nam thuận miệng trả lời, kỳ thực trong lòng cô chỉ cảm thấy
lố bịch, hai người xa nhau đã bảy năm trời giờ mới gặp lại, vậy mà cô có thể đối
đáp trơn tru, như thể chưa từng có mối liên hệ nào giữa hai người.

Nhưng dù sao căn nhà này cũng do hai người mua, dù họ chia
tay trong những ngày mặn nồng nhất, thì mối quan hệ ấy đâu phải là số không mà
dễ dàng lờ đi được.

Hạng Tân Dương nhìn chén trà, chẳng biết nói gì, Tạ Nam lại
cố tình không chủ động tiếp chuyện.

“Hy vọng anh không làm phiền em, Nam Nam. Chỉ là anh không
yên tâm, muốn tận mắt nhìn thấy giờ em sống như thế nào.”

“Em rất ổn”, Tạ Nam trả lời với vẻ mệt mỏi: “Cảm ơn anh đã
quan tâm, em đoán anh sống rất tốt, nên chưa bao giờ lo lắng về điều đó cả”.

Câu nói có vẻ mỉa mai, sự góc cạnh đó trước kia cô chưa từng
thể hiện với anh, dù đã có những hờn dỗi, những ngập ngừng, ngây thơ, những dịu
dàng đắm đuối, anh bàng hoàng nhận thấy mọi thứ giờ đã khác xưa rồi.

Thời gian đã kịp hằn lên vết tích với Tạ Nam đang ngồi trước
mặt anh, da mặt cô không còn mịn màng, đôi mắt không còn lúng liếng linh hoạt
như trước nữa, chỉ có những đường nét thanh tú trên khuôn mặt vẫn vẹn nguyên. Sự
thay đổi lớn nhất của cô chính là vẻ điềm tĩnh không chút gợn sóng, không còn
là cô thiếu nữ luôn miệng cười nói trước mặt anh nữa rồi.

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt”, anh khẽ lẩm bẩm, cầm chén trà
lên một cách vô thức, mắt nhìn qua cửa kính. Lá trà trong chén đang nở dần,
xanh tươi, chỉ thoáng nhìn anh cũng biết đây là trà Mao Tiêm đặc sản quê cô.

Khi anh đưa Tạ Nam về nhà cô vào kỳ nghỉ hè của năm thứ ba đại
học, bố mẹ cô đã tiếp đãi anh bằng thứ trà này. Anh vốn không có thói quen uống
trà, nhưng mấy năm làm việc bên ngoài, anh vẫn hay nhờ người mua cho thứ trà ấy,
mỗi ngày pha một tách, chậm rãi thưởng thức.

Anh nhẹ nhàng nhấp một ngụm, vị chan chát đi qua để lại dư vị
dịu ngọt quen thuộc ngày nào.

Hạng Tân Dương ngẩng đầu nhìn căn phòng, sơ đồ căn phòng này
anh đã quen thuộc như trong lòng bàn tay, anh đã từng tranh luận rất sôi nổi với
cô về cách phối màu như thế nào, trang trí ra sao, dùng đồ gì, ngoài vườn trồng
cây gì, hoa gì.

Vậy mà giờ đây, tất cả hiện lên trước mắt anh hoàn toàn khác
hẳn. Nghĩ đến đó, anh đột nhiên cảm thấy không thể tiếp tục ngồi nơi này thêm nữa,
vội vã bỏ chén trà xuống rồi nói: “Anh có chút việc phải đi đây”.

Tạ Nam tiễn anh ra cửa, anh không quay đầu nhìn cô, lên chiếc
xe Volvo S80 màu xám đậm, khởi động rồi rời đi. Tạ Nam tựa người vào cửa một
lúc, tới khi bình tâm trở lại cô mới mệt mỏi xoay người, chầm chậm trở về phòng
khách, nằm trên chiếc ghế bành.

Từ ban công nhà mình, Vu Mục Thành đã nhìn thấy toàn bộ cảnh
ấy.

Anh không có ý định thăm dò đời tư của người khác, nhưng chiều
Chủ nhật hôm nay, Vu Mục Thành vừa đi tiếp khách về, cảm giác nhàn rỗi và thoải
mái, lại thấy tiết trời mùa thu dễ chịu hiếm có nhường này, bèn ra ngoài ban
công với chiếc máy tính xách tay, vừa để giải quyết một số việc, vừa tranh thủ
ngắm mặt trời lặn. Trong lúc vô tình cúi xuống, anh đã nhìn thấy toàn bộ sự việc.

Anh đặt máy tính xách tay lên chiếc bàn tròn bằng gỗ sơn rồi
đứng dậy nhìn xuống, Tạ Nam ủ rũ đi vào, dáng người mảnh khảnh, cô đơn khiến
anh bỗng thấy đau lòng. Anh thừa nhận bản thân chưa từng được trải nghiệm những
bão giông trong tình yêu một cách sâu sắc, nhưng dường như anh cũng thấy rung động,
đau đớn trước vết thương lòng của cô.

Tạ Nam thầm cảm ơn cái không gian tĩnh mịch này, nó khiến cô
dần tĩnh tâm lại, không cần giải thích hay chia sẻ cho ai.

Thực ra, lúc này cô cũng chẳng còn tâm trạng nào nữa rồi.

“Sau này chúng ta không nên liên hệ với nhau nữa.”

“Vâng.”

“Quên anh đi.”

“Yên tâm, em sẽ làm thế.”

“Hứa với anh, em phải sống thật tốt, tốt hơn anh.”

“Đồ chết tiệt, Hạng Tân Dương, đừng ra vẻ tình sâu nghĩa nặng
nữa, tôi hy vọng anh sẽ sống không hạnh phúc, sống chẳng ra gì cả.”

Chỉ khi còn trẻ, ta mới có thể tùy tiện nói lên trong nỗi tức
tưởi những câu như vậy. Khi đó, sự phẫn nộ và tuyệt vọng đều dễ dàng thể hiện
ra ngoài. Vài năm trôi qua, ta đã học được cách giấu đi những cảm xúc của mình
mà lịch sự chúc phúc cho người khác.

Thực ra có chúc phúc hay không thì cũng thế mà thôi, cuộc sống
vẫn cứ phải tiếp tục. Mọi người đều sống rất ổn, thôi được, lần này gặp rồi có
thể yên tâm sống cuộc sống riêng của mình, Tạ Nam nghĩ vậy. Cô nằm dài không
nhúc nhích cho tới khi bầu trời tối sầm lại.

Cô lặng lẽ đứng dậy, ra ngoài thu ô, mang sách và ghế về
phòng rồi đi vào bếp, chuyển cái nhìn vô cảm về phía nồi canh hầm.

Thời gian ninh quá lâu nên thịt bò đã quá nhừ, nhưng cũng chẳng
sao, cô cắt củ cải nhỏ hơn một chút, sau đó cho vào nồi, dù thế nào nó vẫn là một
nồi canh.

***

Sau khi rời khỏi nhà Tạ Nam, Hạng Tân Dương lái xe chầm chậm
vòng quanh thành phố. Anh là người gốc ở đây, nên rất quen thuộc thành phố này,
nơi có quá nhiều kỷ niệm của anh. Qua mỗi con phố, anh đều nhớ lại thời khắc
mình nắm tay một cô gái đi dạo trên con đường này.

Hạng Tân Dương học trên Tạ Nam ba khóa. Họ quen nhau trong
buổi liên hoan khai giảng đầu năm học. Hôm đó, cô biểu diễn tiết mục độc tấu
đàn dương cầm. Cũng giống như tất cả sinh viên năm thứ nhất, trải qua bao vất vả
và áp lực thi đỗ đại học, chân ướt chân ráo bắt đầu bước vào thành phố, Tạ Nam
mang theo vẻ non nớt của thiếu nữ, vừa hồi hộp vừa e lệ ngây thơ. Cô đàn bản
“Ballade pour Adeline” với tiết tấu trữ tình sâu lắng, nhưng trên khóe môi vẫn
hiện rõ nét cười duyên dáng rạng rỡ.

Cô mặc áo len cao cổ màu trắng kết hợp với chiếc váy kẻ sọc
chéo màu xanh và đôi bốt ngắn, những ngón tay thon dài lướt nhẹ trên phím đàn,
mái tóc dài buộc đuôi ngựa bay bay theo gió, khuôn mặt xinh xắn khẽ mỉm cười.
Anh chàng phụ trách việc chụp ảnh Hạng Tân Dương cứ loay hoay tìm tư thế để ống
kính hướng về phía cô. Anh không rành về âm nhạc, nhưng lại ấn tượng sâu sắc với
nụ cười mỉm trong sáng của cô, nhịp tim anh cũng bắt đầu lướt theo ngón tay cô
trên phím đàn.

Anh trở về chỗ ngồi, lấy cuộn phim trong túi ra, cô bé đứng
cạnh chợt nói về Tạ Nam với giọng không được thiện cảm lắm: “Các ngón tay cô ta
rõ ràng là không chuyên nghiệp, không chính quy, trình độ đàn của dân quê không
thể nào chấp nhận được”.

Anh ngạc nhiên quay đầu nhìn, người vừa nói cũng là một tân
sinh viên, dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt tròn tròn, đôi mắt to, rất xinh xắn,
ngoại trừ giọng nói có vẻ đanh đá. Cô bé bên cạnh phụ họa thêm: “Nếu không phải
hôm nay tay cậu bị thương, thì đâu đến lượt cô ta chứ”.

Hạng Tân Dương nhìn hai người một lượt, không để ý đến những
lời đó. Anh thay cuộn phim mới, tiếp tục lên sân khấu chụp ảnh.

Bản nhạc kết thúc, Tạ Nam đứng dậy chào khán giả, ánh mắt chạm
phải ống kính của Hạng Tân Dương.

Anh đang nghiêng đầu, nhìn cô không chớp mắt, ngay lập tức mặt
Tạ Nam đỏ bừng, vội vàng quay người đi vào trong cánh gà.

Hôm sau, Hạng Tân Dương tìm đến ký túc xá của Tạ Nam để đưa ảnh
cho cô, những bức hình cô đang thả hồn theo tiếng nhạc và giây phút đứng lên
chào khán giả, Tạ Nam rất ngạc nhiên và cảm động, luôn miệng nói cảm ơn.

“Bức này anh thấy rất đẹp”, Hạng Tân Dương chỉ vào một bức ảnh
chụp nghiêng, khuôn mặt thanh tú của cô đang thả hồn theo những ngón tay, đôi mắt
sáng vô cùng xuất thần.

Tạ Nam vui thích tột bậc, tươi cười nói: “Vâng ạ, em phải gửi
ngay ảnh này về cho mẹ em mới được. Mẹ em nói lưng em không thẳng, thế mà bức
này em ngồi mới thẳng làm sao”.

“Thế thì để anh rửa thêm cho một bộ nữa, rồi gửi về nhà.”

“Không cần đâu ạ, anh cứ đưa phim gốc cho em. À đúng rồi, những
bức ảnh này hết bao nhiêu tiền ạ?”

Hạng Tân Dương tất nhiên không muốn lấy tiền của cô, anh cười
trừ: “Lúc nào em đàn tặng anh một bài là được rồi”.

Tạ Nam tỏ ra rất nghiêm túc: “Thực ra trình độ chơi đàn của
em không ổn, ngày trước mẹ bắt em luyện, đến cấp mười thì không tập nữa. Chẳng
qua hôm đó em lên thay cho Từ Yến thôi. Cậu ấy đàn hay hơn em nhiều, đã giành
được bao nhiêu giải thưởng. Nếu anh thích nghe thì phải nghe cậu ấy đàn”.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3