Vào Nhầm Phòng Thượng Sai Giường - Chương 10

Là giọng của mẹ! Hàn Tiểu Dạ bị tiếng gọi của mẹ làm
bừng tỉnh , nàng ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ báo thức. Trời ạ! Đã mười một rưỡi
rồi. Sao nàng có thể ngủ đến giờ này, khó trách mẹ đang muốn phát hỏa.

Từ từ, đây là phòng của Đường Tuấn n, sao mẹ lại đến
đây gọi nàng dậy?

Phải chăng là, mẹ đã biết nàng qua đêm ở phòng Đường
Tuấn n. . . . . .

Đây không phải là lúc Hàn Tiểu Dạ nên xấu hổ, nàng
nghe thấy mẹ nói bạn của Đường Tuấn n đến đây, nếu nàng tiếp tục ngủ, chắc chắn
sẽ bị mẹ mắng đến nổ đầu; nói thân là bạn gái của Đường Tuấn n, nàng cũng phải
đi rót nước pha trà, chiêu đãi bạn bè của hắn vân vân, giúp Đường Tuấn n có
chút mặt mũi.

Không biết bạn Đường Tuấn n là những người như thế
nào. . . . . .

Hàn Tiểu Dạ thật sự là tò mò cực kỳ, nàng từ bỏ ý định
sẽ thoải mái ngâm mình trong bồn nước nóng, nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, thay bộ
quần áo mới, rồi đi xuống lầu.

Một lúc sau, nàng bị mẹ gọi vào phòng bếp. “Bạn của
thiếu gia ở phòng khách, thanh niên đều thích uống cà phê, mẹ không rõ khẩu vị
lắm, con pha đi!”

“Có mấy người ạ?”

“Có ba người.”

“Còn cả Đường Tuấn n nữa, con sẽ pha bốn tách.” Hàn
Tiểu Dạ thuần thục pha cà phê, bởi vì đây là lần đầu tiên gặp mặt bạn bè hắn,
nên nàng rất chuyên tâm, hy vọng có thể pha ra được những tách cà phê ngon nhất,
gây cho bọn họ ấn tượng tốt.

Trong phòng khách, Đường Tuấn n ngồi trên ghế sô
pha, hai chân vắt chéo lên nhau. “Sao chưa nói tiếng nào đã chạy đến nhà tớ, có
chuyện gì quan trọng à?”

Hắn thà cùng Tiểu Dạ ngủ, ăn cơm trưa với nàng, chứ
không muốn phải tiếp chuyện với ba thằng bạn này, nhàm chán muốn chết.

Từ sau khi lĩnh ngộ ra hương vị tuyệt vời của tình
yêu, hắn chỉ muốn quên hết bạn bè anh em, không thích tham gia các cuộc tụ hội
của cánh đàn ông, dù sao mùi vị của đàn ông cũng không thể so sánh được với
hương thơm ngọt ngào trên người phụ nữ. Hắn chỉ muốn lúc nào cũng có thể cùng
Tiểu Dạ triền miên ở trên giường. . . . . .

A Tề liếc mắt một cái nhìn A Bân đang say rượu, rồi
ngả người trên ghế sô pha, thay hắn lên tiếng: “Tối hôm qua tâm trạng cậu ấy rất
tệ, ở nhà tớ uống rượu hò hét suốt một đêm, tớ và A Đường muốn đưa cậu ấy về
nhà, cậu ấy lại nói thuận đường muốn tới nhà cậu chơi, hỏi cậu xem có đi họp lớp
cấp ba không? Bọn mình bị cậu ấy lôi kéo, không làm gì được?”

Họp lớp?

Đường Tuấn n lạnh lùng nhếch miệng, chỉ vì một việc
nhỏ như thế mà đến náo loạn nhà hắn, “Tớ không đi.” Ba chữ này hắn nói từng tiếng
rất rõ ràng, tầm mắt lại nhìn ra hướng khác, cũng không biết có lọt vào tai A
Bân được chữ nào không, lặp lại một lần nữa. “Nghe thấy chưa? Tớ không đi!”

A Bân biết rõ hắn kiêng dè, thế nhưng còn không thức
thời chạy tới hỏi hắn có muốn tham dự họp lớp hay không, thật là nực cười! Sao
hắn lại có thể muốn tới buổi họp lớp cấp ba cơ chứ!

Lớp 11 luôn là bóng ma trong tâm trí hắn, hắn bị bạn
học châm chọc khiêu khích, chế giễu suốt một năm. Đoạn chuyện cũ này đối với hắn
đã dần dần phai nhạt, mấy ngày trước lại nhận được thiệp mời, một lần nữa gián
tiếp khơi lại nỗi tức giận trong lòng hắn.

 

Trên danh nghĩa thì họp lớp cũng là một bữa tiệc khá
lớn, luận chức vị, luận thành tựu, hắn đều không sợ bị so sánh với bất kì ai,
nhưng họp lớp khó tránh khỏi. . . . . . Không, nhất định mọi người sẽ lại tán gẫu
về chuyện cũ năm xưa của hắn, thiệp mời có quy định cần phải tham gia cùng người
yêu, điều này làm cho hắn không thể không suy nghĩ.

Đưa Hàn Tiểu Dạ đi cùng? Để nàng trở thành động vật
tuyệt chủng bị người ta nghiên cứu soi mói sao?

Cho dù hắn không đề cập tới chuyện nàng là cô dâu
nuôi từ bé của hắn, nhưng họp lớp có nhiều việc sẽ không thể lường trước được,
hắn không muốn khiến nàng phải chịu nhiều ánh mắt tò mò không thiện chí.

Nói ích kỷ một chút thì, hắn muốn đem Hàn Tiểu Dạ giấu
đi, không chỉ là muốn bảo vệ nàng, còn là vì muốn bản thân không bị mọi người
chỉ trỏ bàn tán. . . . . .

“Bạn à, đi họp lớp một chút cậu sẽ chết sao. . . . .
.” A Bân đã say chuếnh choáng, nửa say nửa tỉnh nói, đột nhiên như nhớ tới điều
gì, vội vã tìm rượu uống. “A Tuấn, nhà cậu có rượu không?”

Sẽ không chết người sao? Xem ra hắn ta thật sự là
say đến không biết trời đất gì nữa rồi, mới dám chọc giận hắn nhiều lần như vậy!

Đường Tuấn n nheo nheo mắt. “Cậu đang say rượu, tớ sẽ
không so đo với cậu.” Nhưng mà đừng hòng nghĩ đến chuyện uống rượu, cái gì cũng
không cho hắn uống?

“Không biết A Bân gặp phải chuyện gì mà tâm tình
không tốt, chỉ muốn mượn rượu giải sầu” A Tề bất đắc dĩ nhún nhún vai, A Đường
bị A Bân náo loạn một đêm, dáng vẻ cũng vô cùng mệt mỏi.

“Rốt cuộc thì có rượu để uống hay không? Người tới
a!” A Bân lớn tiếng đòi rượu.

“Cậu coi nhà tớ là khách sạn sao! Việc cậu nên làm
bây giờ không phải là uống rượu, mà là ngủ một giấc thật sâu. Như thế này đi, tớ
sẽ bảo lái xe đưa cậu về nhà.” Đường Tuấn n không nhịn được nữa, tuy rằng ba mẹ
không ở nhà, nhưng trong nhà còn có Hàn Tiểu Dạ và dì Hàn, hắn cũng không muốn
bị hai người họ hiểu lầm bạn bè hắn quen đều là những con ma rượu.

“Không, tớ không về đâu, tớ đến là muốn cậu dẫn theo
cô dâu nuôi từ bé của cậu đi họp lớp!”

“Tớ sẽ không đưa cô ấy đi cùng!” Khuôn mặt tuấn tú của
Đường Tuấn n trầm xuống, nếu không vì A Bân uống say đến nỗi hồ ngôn loạn ngữ,
hắn chắc chắn sẽ chỉnh A Bân một trận.

Nào có loại bạn bè gì mà… mà … lại, lại cố tình khơi
mào nỗi phiền muộn trong lòng hắn, bắt buộc hắn tham gia buổi họp lớp mà vốn dĩ
hắn không thích, còn muốn hắn đưa Hàn Tiểu Dạ đi cùng?

A Bân bị làm sao vậy, say là có thể vô ý thương tổn
bạn bè sao?

“A ~~ Vậy là cậu đang bảo vệ cô dâu nuôi từ bé của cậu
sao?” A Bân bất mãn kêu gào nói: “Cậu gọi cô ta ra đây! Tớ muốn nhìn xem người
có thể khiến cậu bỏ rơi Trần đại tiểu thư là một nhân vật tầm cỡ đến thế nào!”

Rốt cuộc thì Đường Tuấn n cũng biết mấu chốt tại sao
A Bân lại khác thường như vậy, khẳng định là có dính líu đến vị Trần đại tiểu
thư kia.

Hắn khoanh hai tay trước ngực, cao ngạo nói: “Trần Đại
tiểu thư đã chạy tới kể lể điều gì với cậu sao?”

Chính xác là vì hắn cự tuyệt mà nàng mang hận ý
trong lòng.

Nghe vậy, A Bân đột nhiên nhảy xuống sô pha, điên cuồng
tóm lấy cà vạt của hắn, “Trần Đại tiểu thư nói cậu có bạn gái, cậu thà chọn cô
gái kia mà không để ý tới cô ấy! Cô ấy còn khóc lóc ép hỏi tớ, vì sao tối hôm
đó tớ lại mang cậu vào nhầm phòng? Đều là do tớ đưa cậu vào nhầm phòng, cậu mới
có thể yêu thương người con gái khác! Cậu nói thử xem, người mà Trần Đại tiểu
thư nhìn thấy có phải chính là cô dâu nuôi từ bé của cậu không?”

“A Bân, chuyện gì cũng từ từ, không nên động tay động
chân!” Thấy thế, A Tề vội vàng ôm lấy A Bân, sợ hắn gây bất lợi cho Đường Tuấn
n, còn thúc giục gọi A Đường sớm đã ngủ say sưa ở một bên. “A Đường, cậu còn ngủ
cái gì nữa? Còn không mau tới đây giúp một tay!”

Đường Tuấn n nhìn A Tề với ánh mắt ‘Đừng lo’, A Tề mới
buông A Bân ra.

“Cậu nên cảm thấy may mắn vì đã mang tớ vào nhầm
phòng đấy, bằng không nhất định tớ sẽ đánh chết cậu.” Dướn cao mi, ngay cả cổ
áo bị tóm chặt lấy, hắn cũng không có một chút sợ hãi, kiêu căng hất cằm lên.

Người phải nao núng ngược lại là A Bân, hắn còn chần
chờ vài giây, nhưng tưởng tượng đến cảnh Trần Đại tiểu thư bị Đường Tuấn n bỏ
rơi, hại hắn cũng bị em họ của nàng ‘đá’. Hắn liền trút hết nỗi oán giận lên đầu
Đường Tuấn n, cho rằng Đường Tuấn n hại hắn thất tình!

Hơn nữa Đường Tuấn n cũng không phủ nhận lời hắn
nói, hắn càng khẳng định cô gái mà Trần Đại tiểu thư nhìn thấy chính là cô dâu
nuôi từ bé của hắn!

“Trần Đại tiểu thư là mỹ nhân hiếm có khó tìm, cậu
xác định vì cô dâu nuôi từ bé đó mà từ bỏ cô ấy sao?” Chỉ cần Đường Tuấn n quay
đầu lại tìm Trần Đại tiểu thư, có lẽ hắn cũng có thể hợp lại với em họ nàng.

Đường Tuấn n cảm thấy bực bội, cứ phải nghe hắn lải
nhải một câu Trần Đại tiểu thư, hai câu Trần Đại tiểu thư, đối với người mê
trai như cô ta mà cứ ca ngợi như vậy, người bạn này như hắn thì tính là cái gì?

“Cậu luyên thuyên đã đủ chưa? Chuốc cho tớ quá chén,
rồi an bài tớ qua đêm cùng cô ta, tớ đều có thể tha thứ cho cậu, rốt cuộc thì cậu
còn muốn lôi kéo cô ta vào tớ để làm gì nữa? Hay là tớ phải đánh cho cậu một trận,
cậu mới có thể tỉnh táo lại?”

A Bân tỏ vẻ không sợ hãi nắm chặt tay, hắn đã sớm bị
rượu làm mất hết lý trí rồi, trong đầu óc chỉ có oán hận, chỉ muốn trút hết những
hận thù trong lòng hắn! “Cậu bảo vệ cô dâu nuôi từ bé của cậu cẩn thận thật đấy!
Trước đây không phải cậu chán ghét cô ta lắm sao? Hóa ra là cậu yêu thương cô
dâu nuôi từ bé a!”

“Bỏ tay ra!” Đường Tuấn n không thể nhịn được nữa,
dùng sức gạt tay A Bân đang tóm cổ áo hắn ra, hung hăng đấm một đấm vào cằm A
Bân, làm A Bân mất trọng tâm, ngã xuống đất.

Yêu thương Hàn Tiểu Dạ là chuyện sớm hay muộn hắn
cũng sẽ nói chuyện thẳng thắn với bọn họ, nhưng không phải là lúc này, hắn
không muốn sau khi nói xong chuyện hắn yêu thương Hàn Tiểu Dạ, lại bị một kẻ
say rượu cười chê nhạo báng!

Có người cố tình muốn gây sự, vốn đang ngủ ngon giấc,
đột nhiên tỉnh dậy lại bắt đầu khơi mào chiến hỏa. “Đúng vậy! A Tuấn, không phải
cậu ghét nhất là cô dâu nuôi từ bé của cậu sao, còn nói cô ta vừa xấu xí lại bẩn
thỉu, cậu yêu cô ta từ khi nào thế?”

“A Đường, câm miệng!”

A Đường lập tức bị A Tề che miệng lại, miễn cho khó
giữ được cái mạng nhỏ này. Nhưng câu nói này lại khiến A Bân đang ngã ngồi dưới
đất vỗ tay hoan nghênh cười điên cuồng. “Thần thánh ơi! Đường Tuấn n, cậu lại
yêu thương cô dâu nuôi từ bé a! Nếu tớ đem chuyện này nói tại buổi họp lớp, cậu
nhất định sẽ trở thành người nổi tiếng; nghe nói một bạn học đang làm phóng
viên, đến lúc đó sẽ bảo cậu ấy đến phỏng vấn cậu, còn có thể nhờ giới truyền
thông đến chụp ảnh đám cưới cậu cùng cô dâu nuôi từ bé đó, đến lúc ấy cậu sẽ trở
thành người nổi tiếng! Tớ hâm mộ các cậu chết đi được.”

“A Bân, cậu hơi quá đáng rồi đấy, mau giải thích với
A Tuấn đi!” Những lời nói quá đáng này cực kì đả thương người, từng câu từng chữ
đều khiến A Tề và A Đường thở dốc vì kinh ngạc.

Đường Tuấn n cảm thấy trước mắt tối sầm lại, như
đang quay về thời điểm năm đó, những hình ảnh bị bạn bè chế giễu và cười trộm lần
lượt hiện lên trong tâm trí Đường Tuấn n.

Khuôn mặt tuấn tú của hắn trở nên xanh mét, dường
như có thể nghe thấy được tiếng máu trong toàn thân đang sục sôi vì phẫn nộ, nhắc
nhở hắn nỗi nhục nhã này đã vượt quá khả năng chịu đựng của hắn rồi, hắn chịu đủ
rồi! Hắn thống hận tất cả mọi thứ, hắn phải vứt bỏ cái quá khứ chết tiệt này :
“Các cậu đừng hiểu lầm, cô ta chỉ là con gái của người làm, hại tớ mất mặt còn
không kịp rồi, sao tớ lại có thể yêu thương cô ta, còn lấy cô ta làm vợ chứ?”

Vừa vặn Hàn Tiểu Dạ bưng cà phê đi vào phòng khách,
bắt đầu từ lúc bạn Đường Tuấn n hỏi hắn có phải đã yêu thương cô dâu nuôi từ bé
rồi hay không, nàng chợt nghe đoạn đối thoại của bọn họ.

Những lời Đường Tuấn n nói, một chữ nàng cũng không
nghe lầm, sao hắn lại có thể yêu thương nàng, còn lấy nàng làm vợ! Mặt nàng trắng
bệch, tưởng chừng như có thể ngất bất cứ lúc nào, nhưng nàng cố gắng đứng thẳng
người lên, không để cho bản thân lùi bước.

“Tiểu Dạ. . . . . .” Lúc này Đường Tuấn n mới phát
hiện Hàn Tiểu Dạ đứng ở phía sau hắn, nguyên bản đang phẫn nộ bừa bãi trong
nháy mắt bỗng dưng đứng hình, cả người cũng tỉnh táo lại, chỉ còn nỗi sợ hãi
trong lòng khiến hắn phát run lên, những lời nói xúc động khi nãy khiến cho hắn
hối hận không thôi, sợ nàng bưng cà phê sẽ bị bỏng tay.

Hàn Tiểu Dạ cúi đầu, hai mắt đẫm lệ mù sương, bả vai
run rẩy, chỉ sợ nàng thất thần một chút, sẽ lỡ tay làm đổ cà phê lên người hắn.

‘Bởi vì em rất đẹp, nên anh muốn giấu em đi’. Hắn thật
sự muốn giấu nàng đi sao? Đừng mơ mộng, nàng chính là con gái của người làm, hắn
mất mặt còn không còn kịp, sao lại có thể yêu nàng, còn lấy nàng làm vợ!

Bởi vì nàng khiến hắn rất mất mặt, nên hắn mới muốn
giấu nàng đi? Mất mặt đến nỗi hắn phủ nhận tình yêu của hắn dành nàng, còn
không buồn lấy nàng!

Khó trách hắn lại xin nàng đừng ép hắn phải kết hôn,
đừng tăng thêm áp lực cho hắn, thì ra hắn vẫn không thể quên được chuyện bị bạn
bè giễu cợt trong quá khứ, chỉ cần một ngày nàng còn ở bên hắn, nàng sẽ giống
như bóng ma bao phủ lấy hắn, làm cho hắn mệt mỏi, không có can đảm để giới thiệu
nàng với bạn bè. . . . . .

Hàn Tiểu Dạ tự nhận là nàng không trộm, không cắp,
chưa từng làm những chuyện trái với luân thường đạo lý; hắn vội vàng chối bỏ
quan hệ với nàng khiến nàng cảm thấy vô cùng nhục nhã, lòng nàng rất đau, rất
muốn học theo những người đàn bà chanh chua vừa chửi vừa đánh mắng hắn một trận,
đánh đến khi hắn bị đầu rơi máu chảy, mới mát lòng mát dạ của nàng.

Nhưng nàng chỉ hít thật sâu, rồi thở ra một hơi, lặp
đi lặp lại những động tác này.

Rốt cuộc nàng cũng có thể bình tĩnh để ngẩng đầu lên
đối mặt với hắn, hai tay bưng cà phê không ngừng run rẩy.

“Tiểu Dạ, em hiểu lầm rồi, em hãy nghe anh nói. . .
. . .”

Nàng nhanh miệng ngắt lời hắn, không có chút lưu luyến
nói với hắn. “Đường Tuấn n, chúng ta tạm thời tách ra nhé!”

 

Chương
10

Hàn Tiểu Dạ nói phải rời xa nhau là sự thật, nàng
không để ý đến những lời ngăn cản của Đường Tuấn n, thu thập hành quay về ký
túc xá ngay trong ngày hôm đó.

Nhưng lại không phải là ký túc xá cũ, thời gian này
nàng muốn cắt đứt liên hệ hoàn toàn với hắn, không muốn ‘Dẫu lìa ngó ý còn vươn
tơ lòng’ với hắn, cho nên nàng chuyển tới một khu ký túc xá mới, quyết tâm
không gặp hắn.

Nàng cũng không đi học nữa, có một số chuyện nhất thời
phát sinh khiến nàng không kịp trở tay, khiến nàng lo lắng, nên nàng phải tạm
thời nghỉ học, nghỉ làm thêm ở nhà ăn, ngờ người giới thiệu việc làm nào được
làm trong giờ hành chánh.

Chạng vạng giờ tan tầm, nàng cầm theo hai phần cơm
tiện lợi về, lại nghe thấy người dẫn nàng đến ký túc xá mới này, Lâm Bội Phân,
chia sẽ tâm tình với nàng.

“Tiểu Dạ, hôm nay Đường thiếu gia nhà cậu lại tới
trường tìm cậu đấy! Cho nên. . . . . . Mình không nhịn được mà nói cho anh ấy
biết chuyện cậu đã nghỉ học, hình như anh ấy hiểu lầm là do anh ấy nên cậu mới
nghỉ học, dáng vẻ anh ấy lúc bỏ đi nhìn rất cô đơn, rất đáng thương, mình thấy
anh ấy thật sự rất yêu cậu, rốt cuộc thì đến khi nào cậu mới mới bằng lòng tha
thứ cho anh ấy đây?”

Hành vi của Đường Tuấn n làm cho Lâm Bội Phân cảm thấy
rất khinh thường, nhưng nhìn cảnh hắn vất cả chạy tới trường tìm Hàn Tiểu Dạ mấy
hôm nay, râu ria lỏm chỏm, người cũng gầy hơn trước nhiều, đột nhiên nàng rất
muốn giúp hắn hợp lại với Hàn Tiểu Dạ.

Nhưng mà nàng lại là bạn tốt của Hàn Tiểu Dạ, có muốn
giúp cũng không thể giúp được, chỉ có thể nói cho hắn biết Hàn Tiểu Dạ tạm thời
nghỉ học, bảo hắn đừng nữa uổng phí công sức đến trường tìm nữa. . . . . .

Hàn Tiểu Dạ mở một hộp chân gà nướng, tay cầm chiếc
đũa đảo qua đảo lại, khẩu vị của nàng không được tốt cho lắm, nhưng cũng không
phải vì rời xa Đường Tuấn n, khiến thành bệnh tương tư mà ăn không vô. “

bởi vì cùng Đường Tuấn n tách ra, mà bệnh tương tư đến
nỗi ăn không vô. “Đúng là anh ta yêu mình, nhưng đối với anh ta mà nói, cô dâu
nuôi từ bé như mình đây cũng chính là nỗi sỉ nhục suốt cuộc đời này của anh ấy,
anh ấy không thể đứng trước mặt người khác thừa nhận chuyện anh ấy yêu mình,
cho nên mình cảm thấy rất thất vọng về anh ấy.”

“Mình nghĩ giờ chắc Đường thiếu gia nhất định rất hận
bản thân vì đã nói ra những lời đó, cậu cho anh ấy một cơ hội để bù đắp lại sai
lầm đi! Mình thấy trước đây lúc nào các cậu cũng ngọt ngào như mật, giờ lại
thành ra như vậy cũng thật khó chịu. . . . . .”

“Cho dù anh ấy muốn bù đắp, tớ cũng vẫn rất giận!”
Nói xong, Hàn Tiểu Dạ cắn một miếng chân gà, vừa nhai vừa nói. “Cơn tức của
mình còn chưa tiêu đâu, chỉ cần vừa nghĩ tới những lời mà anh ấy đã nói là cả
người mình tức đến phát run, tim mình như không thể chịu đựng nổi, rất muốn tát
một phát thật mạnh vào mặt anh ấy.” Nàng uống một ngụm nước, nuốt đồ ăn xuống bụng.

“Cho nên trăm lần ngàn lần mình cũng không muốn gặp
lại anh ấy, vừa nhìn thấy anh ấy, nhất định tớ sẽ kích động mà đem tất cả những
chuyện tớ muốn làm ở trong đầu trút hết lên người anh ấy một lần, sau đó không
còn gì để hối hận nữa.” Nàng cười khổ nói: “Mình phải cố nhẫn nhịn chịu đựng
không gặp anh ấy, cho đến khi tớ hết giận mới thôi, mình không muốn làm bất kì
chuyện gì gây tổn thương cho anh ấy.”

Tình yêu của nàng có tôn nghiêm, nàng không muốn vì
mình bị tổn thương mà đi tổn thương lại người khác. Cũng vì vậy mà lần trước,
nàng và Đường Tuấn n mới có thể lưỡng bại câu thương. Nếu không phải khi ở bệnh
viện nàng vô tình thổ lộ, có lẽ bọn họ cũng sẽ không có ngày được ở bên nhau.

Bắt đầu từ hôm đó nàng đã lập lời thề, nàng sẽ không
bao giờ … cãi nhau với hắn nữa, nàng tuyệt đối không muốn giẫm lên vết xe đổ.

Cho nên khi nàng nghe thấy hắn nói nàng là con gái của
người làm, hắn không yêu nàng cũng sẽ không lấy nàng, nàng đã rất cố gắng đè
nén ý nghĩ muốn trút hết sự tức giận lên đầu hắn, nàng không muốn chỉ vì mấy
câu đấu võ mồm nhất thời mà làm thương tổn hắn, rút cạn sự tự tôn của hắn.

Nàng biết những lời hắn nói không phải là thật lòng,
là vì bị bạn bè chọc giận nên mới nói ra, nhưng nếu không ngại sao có thể tức
giận đến nỗi rít gào lên như thế?

Thân phận cô dâu nuôi từ bé của nàng quả thật đã khiến
hắn bối rối, hôm nay nàng dễ dàng tha thứ cho việc hắn lỡ lời, lần sau nếu lại
lập lại, nàng biết phải làm thế nào đây?

Xa nhau một thời gian cũng tốt, hắn cũng có thể suy
nghĩ lại, với hắn mà nói nàng là gì? Tự tôn đối với nàng mà nói là rất quan trọng,
nhưng nàng không muốn chỉ vì tức giận nhất thời mà lấy tình yêu làm vật hi
sinh. Vì thế, nàng lựa chọn tha thứ cho hắn, im lặng đè nén.

Cuộc sống của nàng là do nàng quyết định, nàng không
hối hận vì đã nhượng bộ.

“Cậu không thấy nhớ anh ấy sao?”

Hàn Tiểu Dạ im lặng không nói, nàng nhớ lắm chứ! Sao
có thể không nhớ, nàng nhớ chết đi được.

“Chắc chắn là cậu đang cực kì nhớ anh ấy, cho nên mới
mà làm món thịt kho tàu cho anh ấy, để mẹ cậu mang về cho anh ấy ăn.” Lâm Bội
Phân thở dài, tình yêu thật sự rất thần kỳ, nhưng lại làm cho Hàn Tiểu Dạ luôn
cao ngạo kia dễ dàng tha thứ cho một người đàn ông, lại còn vì hắn mà xuống bếp.

“Mẹ mình nói gần đây anh ấy rất gầy, cho nên mình muốn
bồi bổ cho anh ấy một chút. . . . . .” Hàn Tiểu Dạ khuấy thức ăn, ăn một miếng,
đau khổ một miếng. “Tớ hy vọng sau khi anh ấy ăn món thịt kho tàu này, có thể
có thêm nhiều dũng khí mà dến tìm tớ. . . . . . Mình hy vọng anh có thể tìm được
mình, nhưng lại không muốn anh ấy tìm được quá sớm, mình rất kỳ lạ đúng không?”

Giận hắn nhưng lại muốn nhìn thấy hắn, nhưng cũng
không thể gặp hắn, cố kìm mình không thấy hắn, nàng đang rất cố gắng hàn gắn lại
tình yêu của bọn họ.

Còn hắn thì sao? Nàng có thể vì hắn mà lùi một bước,
hắn có thể dũng cảm nói với bạn bè hắn rằng hắn thực sự đã yêu cô dâu nuôi từ
bé không?

Nàng có thể khiến hắn không còn cảm thấy mất mặt
không?

Đường Tuấn n chỉ nói một câu đã làm cho Hàn Tiểu Dạ
rời xa thế giới của hắn.

“Đừng hiểu lầm, cô ta chính là con gái của người
làm, hại tớ mất mặt còn không kịp rồi, sao tớ lại có thể yêu thương cô ta, còn
lấy cô ta làm vợ!” Hắn hận bản thân trong lúc nóng giận đã nói ra những lời như
thế, ngay lúc đó cho dù hắn có giải thích với nàng một ngàn lần, một vạn lần đi
chắng nữa, thì hắn cũng không còn mặt mũi nào mà giữ nàng lại, chỉ có thể nhìn
nàng cầm hành lý bỏ đi.

Đó không phải là những lời thật lòng, chỉ là hắn nhất
thời bị A Bân khiêu khích. . . . . .

Không. Phải nói là hắn không thể quên được bóng ma
trong lòng chính là tuổi thơ bị bạn bè cười nhạo. A Bân vừa mở miệng, liền khơi
mào cảm xúc tự ti luôn mâu thuẫn tiềm tàng trong lòng hắn bấy lâu nay, tâm hồn
hắn bị một khoảng tối bao trùm tưởng chừng như không thể thở nổi, hắn muốn trốn
tránh, muốn thoát khỏi sự phiền chán này, vì thế mới có thể không khống chế được
bản thân mà nói ra những lời ấy.

Hắn thà là sau khi nàng buồn, sẽ tức giận mà đánh mắng
hắn, xả hết cơn nóng giận, nhưng, nàng lại không hề nói một câu gì, cũng không
hề làm gì, chỉ bình thản mà nói cả hai cần xa nhau một thời gian.

Giây phút đó, hắn thật sự nghĩ rằng nàng đã không
còn tình cảm gì với hắn.

Nhưng hắn không thể để nàng ra đi như thế được, một
tháng nay, hắn điên cuồng tìm kiếm nàng, nhưng nàng lại luôn lẫn tránh hắn ——hắn
không thấy nàng ở chợ đêm, nàng cũng đã nghỉ làm thêm ở nhà ăn, ngay cả trường
cũng tạm nghỉ học.

Không phải nàng nói chỉ tạm thời xa nhau sao? Vậy tạm
thời sẽ là bao lâu?

Mới một tháng mà hắn cảm giác như sắp bị ép đến điên
lên rồi, bất luận tìm nàng thế nào, đều không có kết quả, đủ để thấy những lời
nói vô tình của hắn đã làm tổn thương nàng biết bao nhiêu, nàng không tiếc nghỉ
học cũng không muốn để hắn tìm được nàng, nàng trốn tránh hắn, ngay cả mẹ nàng
cũng không lộ ra một chút tin tức nào, như thể nàng đã biến mất hoàn toàn khỏi
cuộc sống của hắn.

Hắn thật đáng chết, đã làm thương tổn nàng đến nỗi
nàng không muốn nhìn thấy hắn!

Sao hắn lại có thể nói nàng khiến hắn mất mặt? Rõ
ràng là hắn yêu nàng như vậy, thật ra hắn đã sớm không bài xích thân phận cô
dâu nuôi từ bé của nàng. Vì sao hắn lại không thể thoải mái mà giới thiệu nàng
cho bạn bè cũ của hắn chứ? Vì sao hắn không dám nói người hắn yêu chính là
nàng?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3