Vào Nhầm Phòng Thượng Sai Giường - Chương 09
“Tiểu Dạ!” Mẹ Đường vui sướng nắm chặt lấy hai tay
nàng, đáy mắt hồng hồng ánh lệ. “Dì sớm đã coi con là con dâu Đường gia, giờ rốt
cuộc cũng nhìn thấy con và Tuấn n ở bên nhau, sau này kết hôn rồi, nếu A Tuấn
dám ức hiếp con, con cứ nói với dì, dì sẽ làm chủ cho con.”
“Đúng vậy! Ngày nào dì con cũng nói phải giúp các
con tổ chức hôn lễ, xem ra giấc mộng này sẽ mau chóng được thực hiện.”
Khuôn mặt tràn ngập nếp nhăn của ba Đường cũng không
giấu được niềm vui sướng, thời đại bây giờ mọi người đều có thói quen kết hôn
muộn, nhưng ông không muốn phải đợi đến khi bảy, tám mươi tuổi rồi mới được ôm
cháu nội.
Hàn Tiểu Dạ xấu hổ trừng mắt lườm Đường Tuấn n một
cái, tất cả đều tại hắn, hại nàng bị ba mẹ hắn thúc giục chuyện kết hôn!
Quay lại chuyện vừa rồi, kết hôn sớm một chút cũng
không có gì là xấu, trong tiềm thức của nàng, nàng vẫn là cô bé ngày đó luôn hi
vọng được gả cho hắn, hơn nữa ba nàng mất khi nàng còn nhỏ, không có một gia
đình trọn vẹn, cho nên nàng rất khát khao chuyện hôn nhân, hy vọng có thể cùng
người nàng yêu xây dựng một gia đình hạnh phúc.
Trái ngược với sự mong đợi của nàng, dường như Đường
Tuấn n lại đang mất hứng.
Chuyện hẹn hò cũng không thể làm cho hắn thay đổi những
dự định ban đầu. “Ba, mẹ, Tiểu Dạ còn đang học đại học, không cần nói những
chuyện xa vời với cô ấy!” Hắn ôm Hàn Tiểu Dạ vào lòng, không muốn nàng bị ba mẹ
hắn tẩy não lung tung.
“Cái gì mà chuyện xa vời, mẹ chỉ quan tâm đến chuyện
hôn nhân đại sự của các con thôi!” Sau khi mẹ Đường trách cứ con trai, lại bật
cười mơ mộng hão huyền. “Tốt nhất là các con đính hôn trước, chờ Tiểu Dạ tốt
nghiệp sẽ kết hôn, để mẹ được ôm cháu nội sớm một chút. . . . . .”
Dì Đường muốn ôm cháu rồi sao! Nàng mới ngoài hai
mươi tuổi đã sinh con, liệu có phải còn quá sớm không?
Hàn Tiểu Dạ đang suy nghĩ về vấn đề này, nhìn xuống
cái bụng bằng phẳng của mình, tưởng tượng bộ dáng của nàng lúc bụng to, dáng vẻ
thùy mị do mang bầu cũng không tệ.
Đường Tuấn n sớm nên lường trước sau khi công khai
chuyện tình cảm, nhất định sẽ bị bức hôn, hiện tai hắn có chút hối hận vì đã
xúc động quá mức.
“Ba, mẹ, con và Tiểu Dạ tính toán đến chuyện hôn
nhân, giờ thanh niên sống chung cũng không có gì là lạ.” Hắn nghiêm túc nói, lại
nói một cách đắc ý.
Hắn còn trẻ, còn muốn cố gắng phát triển sự nghiệp
trong vài năm tới, trước mắt hắn chỉ muốn sống cuộc sống ngọt ngào của riêng
hai người cùng Hàn Tiểu Dạ, không muốn bị trói buộc sớm.
Sống chung?
Hàn Tiểu Dạ kinh ngạc nhìn hắn, nàng nghĩ cho dù hắn
không muốn kết hôn sớm như vậy, cũng sẽ nói những lời dễ nghe một chút để cự
tuyệt, không nghĩ rằng hắn cự tuyệt quyết liệt như chém đinh chặt sắt đến thế,
cũng không hỏi qua ý kiến của nàng, như thể hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện
xây dựng gia đình với nàng.
Hắn chỉ muốn cùng nàng sống chung thôi sao?
Mẹ Đường luôn đối xử với Tiểu Dạ như con gái, lại
nghe được những lời nói vô tâm như này. “Sao lại không tính đến! Sao con có thể
nói như vậy, cô gái nào mà chẳng có mong muốn kết hôn? Con nói vậy sẽ khiến Tiểu
Dạ bị tổn thương!”
Hàn Tiểu Dạ quả thật bị thương nghiêm trọng rồi,
trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, nàng miễn cưỡng cười nói. “Cháu xin phép,
cháu vào bếp giúp mẹ. . . . . .” Nàng rời khỏi cái ôm nóng bỏng của hắn, đi vào
bếp.
Hàn Tiểu Dạ chỉ là thuận miệng nói vào phòng bếp
giúp mẹ, nhưng khi đi vào bếp rồi, nàng lại không biết nên nói chuyện gì với mẹ
mình, nhìn mẹ đang bận rộn nấu nướng, nàng gọi nhỏ: “Mẹ. . . . . .”
“Còn đứng ngốc ở đó làm gì, mau mang đồ ăn lên bàn,
phải ăn cơm rồi!” Mẹ Hàn nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của nàng, muốn chờ nàng
nói chuyện, nhưng thấy canh trong nồi sắp sôi rồi, nàng cũng không rảnh nghe,
liền bảo con gái bê đồ ăn ra ngoài.
“Vâng” Hàn Tiểu Dạ chưa kịp nói gì, đem đồ ăn đặt
lên bàn.
Sau khi ăn xong nàng rầu rĩ đứng trong bếp rửa bát,
định sau khi ăn cơm xong sẽ nói chuyện với mẹ, nhưng một câu cũng chưa kịp nói,
nghĩ đến việc Đường Tuấn n muốn sống chung với nàng, không muốn kết hôn, tâm
tình của nàng lại rối tung.
“Tiểu Dạ, anh giúp em rửa bát nhé.” Đường Tuấn n vừa
bước vào bếp liền xắn tay áo lên, muốn trổ tài nghệ của mình, hắn thật sự rất
có năng khiếu rửa bát, cái nào cái nấy đều sạch bong sáng bóng.
Hàn Tiểu Dạ trợn mắt lên nhìn hắn, đại thiếu gia thật
sự đang rửa bát nha! Nàng không nhìn lầm chứ.
“Anh từng nói là anh không biết làm việc nhà sao?”
Đường Tuấn n nhìn nàng một cách khinh khỉnh, muốn nàng đừng xem thường hắn.
Hàn Tiểu Dạ cười khúc khích, hắn nói đùa với nàng,
khiến tâm trạng nàng tốt hơn nhiều. “Vậy anh có thể mặc cái này sao?” Nàng vội
vội vàng vào tháo tạp dề ra.
“Em muốn chết à?” Đường Tuấn n cười nham hiểm.
“Được rồi ~ anh mặc tạp dề vào nhất định sẽ rất dễ
nhìn. . . . . .” Hàn Tiểu Dạ tỏ vẻ không sợ chết nhìn từ đầu tới chân hắn, thật
sự muốn nhìn hắn mặc tạp dề.
“Được, anh mặc.” Đường Tuấn n rửa chén bát được một
nửa, rửa sạch tay cho hết xà phòng, thỏa hiệp mặc tạp dề vào, nhưng lại có yêu
cầu nhỏ! “Nhưng mà đến tối thì đổi lại em mặc cho anh xem.”
“Mặc cho anh xem?” Ánh mắt hắn trở nên rất tà ác! “Anh
biến thái thật đấy! Không phải muốn em không mặc gì ở trong đấy chứ. . . . . .”
“Đây chính là em nói đấy nhé.” Đường Tuấn n nói như
đấy không phải ý mình, saud đó xoay người nàng một cái, ôm lấy nàng từ phía
sau, như một đứa trẻ bướng bỉnh, vùi đầu thật sâu vào hõm vai nàng.
Tiểu Dạ của hắn thơm quá, thật mềm mại, quả thực là
ôm rồi không muốn buông tay. “Tiểu Dạ, tâm trạng của em không tốt sao? Còn đang
lo lắng chuyện của mẹ em à?” Hắn thấy bữa cơm tối lúc nãy nàng ăn rất ít.
Hàn Tiểu Dạ mở nước rửa bàn tay dính xà phòng, may mắn
là nàng đứng trước hắn, tiếng nước cũng đủ lớn, có thể để nàng nói những lời
trái với lương tâm một cách tự nhiên. “Ừ, em sẽ tìm cơ hội nói chuyện với mẹ. .
. . . .” Nói xong, nàng thử hỏi: “Anh thật sự muốn sống chung sao?”
“Đương nhiên , anh hận không thể sống cuộc sống ngọt
ngào chỉ có hai người với em ngay, mỗi giây mỗi phút đều có thể dính sát nhau,
có thể làm những việc khiến người khác thấy buồn nôn, cũng không sợ bị người lớn
nhìn thấy.” Hắn đã thuê nhà trọ gần trường nàng, hắn muốn đưa nàng tới ở cùng.
“Vậy. . . . . . Anh thật sự chưa từng nghĩ đến chuyện
kết hôn sao?” Hàn Tiểu Dạ cẩn thận hỏi, nàng không bài xích sống chung, nhưng
nàng muốn nhìn vào tương lai, hy vọng chuyện tình của bọn họ sẽ có kết quả. “Em
không nói bây giờ, em là nói chuyện sau này, có kế hoạch trong tương lai sớm một
chút cũng tốt. . . . . .”
Ngay cả nàng cũng muốn mau chóng kết hôn sao? Dù
nghe thế nào thì Đường Tuấn n cũng không cảm nhận được tâm tư của nàng, nhiệt
tình tràn ngập trong đáy mắt hắn bỗng chốc lạnh băng, hắn buông nàng ra, bất đắc
dĩ nói: “Xin em, đừng giống ba mẹ anh bức hôn anh nữa được không, không cần gia
tăng áp lực cho anh!”
“Em bức hôn?” Hàn Tiểu Dạ cứng đờ, nàng có bức hôn
sao?
Đường Tuấn n nghịch nghịch tóc. “Bây giờ trọng tâm của
anh đều đặt vào công việc, trước khi anh chính thức tiếp nhận công ty của ba,
anh không có cách nào nghĩ tới chuyện kết hôn, hơn nữa sau khi kết hôn, nhất định
ba mẹ anh sẽ bắt sinh em bé. Trẻ con vừa khóc lại vừa nháo, ồn ào muốn chết,
anh còn chưa chuẩn bị tâm lý làm baba, mà em cũng còn trẻ, tương lai nếu có
tính toán đi làm, em cũng không muốn sớm như vậy đã phải bận rộn chăm sóc con
chứ?” Hắn cũng chỉ muốn tốt cho nàng.
Hàn Tiểu Dạ yên lặng không nói, kì thực nàng rất yêu
trẻ con, rất muốn sinh con cho hắn. Từ giây phút biết mình yêu hắn, người đầu
tiên nàng nghĩ đến chính là hắn, người luôn chiếm một vị trí quan trọng trong
lòng nàng cũng là hăn.Cho nên khi hắn nói đối với hắn công tác quan trọng nhất,
nàng cảm thấy rất không công bằng. “Nói cũng đúng, em còn trẻ, còn có thể chơi
thêm vài năm nữa.” Nàng cười có chút cô đơn.
Thật ra nàng cũng không muốn ép buộc hắn lấy nàng,
nàng chỉ hy vọng hắn muốn cùng nàng bạc đầu giai lão, cho dù là hống nàng vui vẻ
cũng được, nàng chỉ muốn nghe lời hứa hẹn của hắn.
Nàng tựa như một cô gái bốc đồng, lúc đầu thì muốn hắn
nói yêu nàng trước, đến bây giờ lại muốn hắn hứa hẹn cả đời. Nàng vĩnh viễn
cũng đều không cảm thấy thỏa mãn, càng ngày càng đòi hỏi ở hắn nhiều hơn. . . .
. .
“Tiểu Dạ?” Sao không nói gì nữa? Không phải vì hắn
nói không muốn kết hôn mà nàng lại miên man suy nghĩ chứ!
Hàn Tiểu Dạ đặt bát đĩa đã rửa sạch sẽ lên chạn,
nhón chân lên, hôn môi hắn một cái thật mạnh. “Đường Tuấn n, em yêu anh, anh có
yêu em không?”
Đường Tuấn n sửng sốt, hiếm khi thấy nàng chủ động
hôn hắn.
“Nói mau!” Nàng lại hôn hắn.
Trái tim Đường Tuấn n run lên, xem ra đêm nay sẽ
không cô đơn. “Tiểu Dạ, anh yêu em.”
Hàn Tiểu Dạ cảm thấy thỏa mãn, giống như nội tâm trống
rỗng của nàng vì những lời này mà được lấp đầy. “Nói lại một lần nữa. . . . .
.”
“Anh yêu em, Tiểu Dạ, anh yêu em. . . . . .” Lặp đi
lặp lại vài lần, Đường Tuấn n không kiềm chế được cảm xúc mà ôm lấy đầu nàng,
tùy ý hôn nàng. Tiểu yêu tinh này thật sự là mau bức điên hắn, hắn muốn nàng
ngay bây giờ!
Tay hắn nâng mông nàng lên, gần sát vào dục vọng
đang bừng bưng phấn chấn của hắn.
“Từ từ thôi ~~” Hàn Tiểu Dạ kéo bàn tay đang tùy tiện
ôm mông nàng ra, mặt hồng hồng nói: “Không thể, trong nhà có người lớn, sao có
thể. . . . . .”
“Ba, mẹ anh đều đang xem TV, cho dù là ‘làm’ trong
này cũng không thành vấn đề. . . . . .” Đường Tuấn n không kiêng kị địa điểm.
“Anh điên à! Ở trong này?”
“Rất kích thích đấy chứ?”
“Kích thích cái đầu anh á. . . . . . Em không cần! Bếp
đầy dầu mỡ, lại có gián bò vào. . . . . .” Vừa nghĩ đến nàng đã nổi da gà, tuyệt
đối không thể!
“Vậy vào phòng anh đi, giường của anh rất lớn. . . .
. .” Hắn nói nhỏ bên tai nàng, khiến vành tai nóng rần lên.
“Không được! Em mà qua đêm ở phòng anh, nếu như bị mẹ
em phát hiện . . . . . .”
Cái này không được, cái kia cũng không được, Đường
Tuấn n cũng không có nhiều kiên nhẫn đến vậy, hắn cúi đầu muốn hôn nàng, lại cảm
giác cả người nàng đang cứng đờ.
“Thì sao?” Hắn nghiêng người, lúc này mới nhìn thấy
mẹ Hàn đang đứng cạnh bình uống nước: “Dì.” Hắn vô cùng bình tĩnh gật gật đầu với
nàng, bàn tay to cũng không rời khỏi cái mông của con gái nàng,
Hàn Tiểu Dạ liếc mắt nhìn xuống bàn tay đang ôm lấy
mông nàng, tức giận gạt tay hắn ra, cố gắng mỉm cười với mẹ: “Mẹ. . . . . .”
Đường Tuấn n lúc này mới nghĩ đến hắn còn mặc tạp dề,
khuôn mặt tuấn tú có chút ngượng ngùng.
Ánh mắt mẹ Hàn tuần tra một lượt trên người bọn họ,
cứng nhắc nói: “Tiểu Dạ, con lại đây một chút.”
Yu: Toi cơm ku Đường Tuấn n, dám ăn đậu hủ trước mặt
cô đậu nành, hắc hắc.
Chương 9
Hàn Tiểu Dạ khẩn trương đến nỗi đau cả dạ dày, từ nhỏ
nàng và mẹ đã nương tựa nhau mà sống, tuy nói là mẹ con thường thân thiết,
nhưng lý tưởng sống của mẹ là luôn cố gắng đạt tới sự hoàn mỹ. Bình thường luôn
nghiêm túc làm cho nàng cảm thấy rất khó gần.
Lần trước khi mẹ nằm viện, nàng nắm tay mẹ, nói với
mẹ những lời nàng giấu kín trong lòng, có thể nói là khó được trân quý, nhưng
còn chưa đủ, nàng cảm thấy vẫn chưa đủ, nàng còn muốn nhào vào trong lòng mẹ,
làm nũng với mẹ, cùng mẹ đàm luận về người mà nàng thích. . . . . .
Nhưng mà, đó chỉ có thể là ảo tưởng của nàng mà
thôi!
Giờ nghĩ tới việc mẹ gọi nàng vào trong phòng, có lẽ
là muốn nàng chia tay với Đường Tuấn n, nàng liền nơm nớp lo sợ vô cùng. . . .
. .
Mẹ Hàn vỗ vỗ giường, muốn nàng ngồi cạnh.
Hàn Tiểu Dạ không dám chần chờ liền ngồi ngay xuống,
giường rất êm, nhưng nàng lại cảm thấy như đang đứng trên đống lửa, ngồi trên đống
than.
“Tiểu Dạ, con thật sự thích thiếu gia sao?”
Hàn Tiểu Dạ gật gật đầu, rồi sau đó dường như sợ mẹ
phản đối, nàng nói liền một mạch như bắn súng liên thanh: “Mẹ, mẹ không thể vì
Đường Tuấn n là thiếu gia mà ngăn cản chúng con ở bên nhau, bây giờ xã hội ngày
càng tân tiến, mọi người sinh ra đều ngang hàng nhau, không phân biệt ai cao ai
thấp. . . . . .”
“Mẹ có nói không cho phép sao?”
Não bộ Hàn Tiểu Dạ ầm ầm vang lên một tiếng ‘sửng sốt’,
mẹ vừa mới nói gì cơ? Nói nàng không xứng với thiếu gia, nàng phải lập tức cùng
thiếu gia chia tay, tốt nhất là có chết cũng không được gặp lại. . . . . .
Không không không, mẹ đang nói là ‘mẹ không cho phép sao’?
Như vậy, chính là cho phép?
Hàn Tiểu Dạ cảm thấy thật ngoài ý muốn, nàng đã mất
công tính toán vô ích, giờ lại có thể được mẹ cho phép, nàng thấy cứ như đang
mơ vậy, nhưng cũng không dám cao hứng quá sớm. “Nhưng mà, từ nhỏ mẹ đã nói với
con, phải luôn mang ơn mà chuyên tâm hầu hạ thiếu gia, phải biết bổn phận của
mình, không thể quá thân cận với thiếu gia, giờ tụi con lại thế này, me sẽ
không cảm thấy. . . . . . Con không xứng với anh ấy chứ?”
Mẹ Hàn như là bị ý tưởng của con gái đánh bại, cười
lắc đầu. “Tiểu Dạ, con có biết vì sao mẹ lại đồng ý để con làm con dâu nuôi từ
bé của Đường gia không?”
“Bởi vì báo ân. . . . . .” Hàn Tiểu Dạ hạ mi xuống,
chỉ cần là vì báo ân, kể cả chuyện vượt lửa qua sông mẹ đều có thể làm, việc
này nàng cũng đã biết từ lâu rồi. . . . . .
“Đúng là báo ân, nhưng kỳ thật còn có nguyên do
khác, phu nhân nói sẽ nguyện ý chi trả tất cả học phí trong tương lai của con.”
Hàn Tiểu Dạ ngẩn người, ngẩng đầu nhìn mẹ.
Mẹ Hàn từ ái nở nụ cười. “Mẹ là người phụ nữ của gia
đình, các kỹ năng cao siêu gì gì đó đều không có, cũng chỉ biết một chút chuyện
nấu nướng, cho nên mẹ hy vọng con có thể đọc nhiều sách, học thêm được những điều
hay, sau này không cần dựa vào bất cứ ai vẫn có thể tự mình đứng vững trong xã
hội này. Như vậy thì sau khi chết gặp được ba con, mẹ có thể ngẩng đầu mà nói với
ông ấy rằng ‘Tôi đã dạy con gái chúng ta thành tài!’”
“Mẹ. Con cũng không biết. . . . . .” Hàn Tiểu Dạ
kinh ngạc khi biết được suy nghĩ của mẹ.
“Vậy nên cho tới bây giờ mẹ chưa bao giờ nghĩ rằng
con không xứng với thiếu gia, con là do mẹ mang nặng đẻ đau mười tháng, so với
những đứa trẻ khác, đương nhiên là con quan trọng hơn. Chỉ là, đối với công việc
này mẹ luôn rất cẩn thận, dù sao chúng ta đang trả ơn, tuyệt đối không thể ỷ
vào tình cảm của chủ nhân mà quên bổn phận của chính mình.”
“Trước đây con lại rất nghịch ngợm, thân thể của thiếu
gia không tốt, nói thật, mẹ còn phải lo lắng con sẽ bắt nạt thiếu gia đó! Cho
nên mới vô lý mà bắt con được không tiếp cận với thiếu gia, đỡ phải gây chuyện
phiền toái, đến lúc đó cả hai mẹ con ta đều không gánh nổi. . . . . .”
“Anh ấy không bắt nạt con thì tốt rồi. . . . . .”
Hàn Tiểu Dạ nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Tiểu Dạ, thiếu gia thường bắt nạt con sao?”
A ~~ bị nghe được rồi, Hàn Tiểu Dạ vội chối. “Không,
không phải. . . . . .”
Gương mặt mẹ Hàn trở nên nghiêm túc hơn hẳn, vậy thì
không thể cho qua được. “Tiểu Dạ, hôm đó nằm viện mẹ đã nghe thấy hết rồi, mẹ
biết con và thiếu gia là tình đầu ý hợp, cũng biết chuyện trước đây thiếu gia
luôn ức hiếp con.”
Vậy mẹ cũng nhìn thấy nàng khóc đến chết đi sống lại
rồi sao?
Hàn Tiểu Dạ chỉ cảm thấy vô cùng mất mặt, nàng chưa
bao giờ khóc trước mặt mẹ a!
“Mẹ rất áy náy. Không biết chuyện con bị thiếu gia
khi dễ, nếu lúc ấy mẹ biết, nhất định sẽ giúp con dạy dỗ cậu ấy một chút!”
Nhưng mà quá khứ thì vẫn chỉ là quá khứ, đối với chuyện này, mẹ Hàn cảm thấy có
phần day dứt.
“Mẹ xin lỗi, Tiểu Dạ, vì con không có ba, cho nên mẹ
phải đồng thời sắm cả vai ba con để giáo dục con, mẹ nghĩ chỉ cần quản giáo con
thật chặt, con mới không bị lạc lối. . . . . . Nhưng mẹ lại chưa từng quan tâm
suy nghĩ của con, đi vào lòng của con. Không hề biết con bị tủi thân. Là do mẹ
luôn cố chấp buột con phải đi theo mẹ hầu hạ gia đình thiếu gia, mẹ thật sự là
quá đáng. . . . .”
Mẹ đang giải thích với nàng sao?
Nghe được những lời này, hốc mắt Hàn Tiểu Dạ đỏ lên,
những oán hận tích lũy trước đây trong nháy mắt đều tan biến, đến giây phút này
nàng mới biết được, có lẽ mẹ yêu thương thiếu gia, nhưng điều này cũng không có
nghĩa là mẹ không yêu thương nàng, chỉ là mẹ không có biểu đạt ra ngoài mà
thôi.
“Mẹ, cám ơn mẹ. . . . . .” Nàng làm chuyện mà nàng
đã muốn làm từ rất lâu rồi! Nhào vào trong lòng mẹ ấm áp, giống như một đứa trẻ,
làm nũng nói: “Mẹ, tất cả đều đã là quá khứ, con không trách mẹ, là do con
không hiểu chuyện, chỉ biết giận dỗi, không dám nói cho mẹ chuyện con bị bắt nạt,
mẹ cũng không nên tự trách. . . . . . , với lại, Đường Tuấn n không phải cố ý
khi dễ con đâu, anh ấy đã giải thích với con rồi, mẹ cũng không nên mắng oan
anh ấy. . . . . .” Nàng đau lòng nói.
“Tiểu Dạ, đối với chuyện giữa con và thiếu gia, mẹ vẫn
không tỏ thái độ rõ ràng, là bởi vì mẹ cảm thấy không yên tâm, trước đây mẹ
luôn cho rằng các con không thể có khả năng, trong một thời gian ngắn không biết
phải thừa nhận chuyện này như thế nào.” Mẹ Hàn nhẹ nhàng vỗ về lưng con gái,
trong mắt đều là sự yêu thương của người mẹ. “Hơn nữa nhân duyên giữa thiếu gia
với phụ nữ lại tốt như vậy, những cô gái trước đây từng hèn họ đều rất xinh đẹp,
mẹ lo cậu ấy có mới nới cũ, sợ con phải chịu thiệt thòi. . . . . .”
“Mẹ, sẽ không có chuyện đó xảy ra đâu, Đường Tuấn n
thật lòng với con. Mẹ không cần lo lắng. Mẹ, con thật sự rất thích anh ấy, rất
thương anh ấy. . . . . .” Rốt cuộc thì nàng cũng nói ra, nằm trong lòng mẹ, nói
nàng yêu người đàn ông kia biết bao nhiêu.
Nếu con gái đã chọn, mẹ Hàn cũng chỉ biết tôn trọng,
“Được, mẹ sẽ thử tin tưởng thiếu gia một lần, nhưng nếu con phải chịu chút thiệt
thòi gì, nhất định phải nói với mẹ, mẹ sẽ luôn đứng về phía con.”
Nghe được những lời này, trái tim Hàn Tiểu Dạ trở
nên rất ấm áp, còn muốn làm nũng nhiều hơn nữa. “Mẹ, thật ra con có rất nhiều
điều chưa từng nói với mẹ. . . . . .”
“Con muốn nói tới chuyện con bán ví da ở vỉa hè chợ
đêm sao? Nếu không phải bác hàng xóm nhìn thấy nói với mẹ, không biết là con muốn
giấu mẹ tới khi nào!” Mẹ Hàn không vui nói.
“Không nói là bởi vì mẹ muốn con trưởng thành, muốn
con luôn độc lập, cho nên mẹ không muốn can thiệp vào những chuyện mà con thích
làm, chỉ là mẹ không nghĩ rằng con cố gắng kiếm tiền như vậy là để mua nhà. . .
. . .” Tâm tư của con gái trước đó bà luôn không hiểu, nhưng từ giờ trở đi, bà
sẽ đóng tròn vai một người mẹ thấu hiểu biết con gái mình, hy vọng là còn kịp.
“Tiểu Dạ, vậy giờ con yêu thiếu gia rồi, con xác định
còn muốn mua nhà, rời khỏi Đường gia sao?” Những lời này phần lớn mang hàm ý chế
nhạo.
“Mẹ, mẹ đừng trêu con!” Trước kia vì chán ghét Đường
Tuấn n nên mới muốn chuyển ra ngoài, giờ nàng còn hận không thể luôn dính chặt
vào một chỗ với hắn.
“Được, không cười cũng không trêu con nữa, điều cuối
cùng mẹ muốn nói với con là, Tiểu Dạ, mẹ chưa bao giờ cho rằng con là cô dâu
nuôi từ bé của thiếu gia, thì nhất định phải gả cho thiếu gia hoặc là con trèo
cao tới thiếu gia, đây là cuộc sống của con, con phải tự mình quyết định, biết
chưa?”
Đây là cuộc sống của con, con phải tự mình quyết định,
biết chưa? Những lời này còn lưu lại sự ấm áp đến khi mẹ nàng ra khỏi phòng. Những
gì còn vấn vương trong lòng Hàn Tiểu Dạ lúc này, chính là nguyên nhân vì sao Đường
Tuấn n không nghĩ tới chuyện kết hôn, làm cho nàng hết sức bất an.
Ở bên ngoài, Đường Tuấn n nhìn thấy mẹ Hàn mỉm cười
đi ra, liền ngang nhiên bước vào. “Nói chuyện với mẹ em thế nào rồi?”
Hàn Tiểu Dạ ngẩng mặt lên, nở nụ cười tươi sáng lạng
với hắn.
Đường Tuấn n khóa cửa, liền nhận được cái trừng mắt
của nàng.
“Anh vốn đang suy nghĩ, nếu mẹ em không cho phép
chúng mình ở bên nhau, anh sẽ đi cầu xin bà, xin đến khi bà gật đầu đáp ứng mới
thôi.” Nếu không đáp ứng, liền lấy kết hôn làm điều kiện đầu tiên, mong nàng
đem con gái phó thác cho hắn.
Tuy nói rằng hắn không nghĩ tới chuyện kết hôn,
nhưng hắn không muốn nàng luôn cảm thấy bất an, hắn đã suy nghĩ rất nhiều, muốn
dùng hành động để chứng minh hắn yêu nàng biêt bao nhiêu. Hắn đã quyết định chờ
công tác của hắn đi vào quỹ đạo, sẽ lập tức cầu hôn nàng.
“Tiểu Dạ, anh mang tạp dề đến rồi này, mặc cho anh
xem đi.” Đường Tuấn n thật đúng là không biết xấu hổ, lấy tạp dề từ trong áo
khoác ra.
“Sắc lang!” Hàn Tiểu Dạ kéo kéo áo hắn, nhiệt tình
hôn hắn.
Người quyết định là nàng, vậy nên nàng quyết định phải
tin tưởng hắn, hắn đã vì nàng trả giá so với những vấn đề kia quan trọng hơn.
Chỉ cần trái tim hắn thuộc về nàng, vậy là đủ rồi.
Bị Đường Tuấn n gây sức ép một đêm, lúc Hàn Tiểu Dạ
tỉnh lại, đã là hơn mười giờ sáng.
“Tiêu rồi! Mình còn phải đi học. . . . . .” Nàng
hoang mang khẩn trương định ngồi dậy, không phát hiện chăn bị tuột xuống gần thắt
lưng, lộ ra một phần da thịt tuyết trắng nõn nà.
“Hôm nay là cuối tuần, không phải đến lớp.” Đường Tuấn
n khàn khàn nói, cố gắng áp chế dục vọng muốn ăn nàng ngay lập tức, kéo chăn
lên giúp nàng.
“Ừa ~~” Hàn Tiểu Dạ nhắm mắt lại, cuộn tròn người giống
con mèo nhỏ, tiếp tục ngủ.
Đường Tuấn n biết nàng mệt, cúi người xuống hôn lưng
nàng.
Làn da nàng mềm mại nhẵn nhụi như sữa vậy, dù có hôn
thế nào cũng không cảm thấy thỏa mãn.
“Hay nhỉ ~~ anh là cún à?” Hàn Tiểu Dạ bị hắn hôn
nên thấy nhột nhạt, muốn trốn tránh nụ hôn của hăn, lùi người về phía bên trái
giường, đột nhiên nhìn thấy trên mặt tủ đầu giường có một tấm thiệp, nàng tò mò
ngẩng đầu lên hỏi: “Đây là cái gì? Thiếp cưới à?”
“Đó là mời họp lớp cũ.” Đường Tuấn n liếc tấm thiệp,
không giấu được vẻ phiền muộn.
“Họp lớp cũ. . . . . .” Hàn Tiểu Dạ đáng yêu ngáp một
cái, lẩm bẩm nói: “Có vẻ rất thú vị nha! Muốn em đi cùng anh không?”
“Không cần!” Đường Tuấn n cự tuyệt quá nhanh, dường
như đã cảm nhận được mình vừa bộc lộ biểu cảm không nên có, giọng nói trở nên dịu
dàng hơn: “Ý anh là, anh muốn giấu em đi, không cho bất luận kẻ nào nhìn thấy.”
Đây cũng là nói thật, Tiểu Dạ của hắn rất đẹp, là nữ thần chỉ thuộc về riêng hắn.
“Anh đùa à, em cũng đâu phải là đại mỹ nhân khuynh
quốc khuynh thành. . . . . .” Hàn Tiểu Dạ lẩm bẩm nói, bên môi còn tràn đầy nụ
cười đắc ý, hắc hắc, xem ra người đàn ông này mê mệt vì nàng rồi.
Ông trời ơi! Thật hy vọng hạnh phúc của nàng có thể
vĩnh viễn dừng lại tại giây phút này.
“Tiểu Dạ, em ngủ thêm một chút đi, đến trưa anh sẽ gọi
em dậy ăn cơm.”
Hàn Tiểu Dạ chậm rãi ngủ, không nghe thấy bất kì tiếng
động nào, cho đến khi bị những tiếng đập cửa đánh thức.
“Tiểu Dạ, bạn của thiếu gia đến chơi, con còn muốn
ngủ tới khi nào nữa? Còn không mau dậy tiếp khách!”