Cuộc sống nhàn nhã ở Thiên Khải - Chương 81

Chương 81: Sinh con 2

Vì Mèo Con sắp sinh nở, Cố Tứ Ngưu cùng Vương thị chờ Nam
Qua hết tháng ở cữ, vừa qua ngày mười lăm tháng giêng, liền vội vàng chạy vào
thành thăm con gái.

“Mẹ, tiểu Trụ Tử đâu? Sao lại không dẫn nó đến đây?” Mèo Con
thấy chỉ có hai người Vương thị cùng Cố Tứ Ngưu đến, không khỏi nghi hoặc hỏi.

“Con sắp sinh rồi, làm sao có thời gian để chăm sóc nó, mẹ để
nó ở lại trong trấn, dù sao Nam Qua cũng sắp khỏe rồi, có thể chăm sóc cho nó”
Vương thị nói.

Mèo Con không khỏi nhíu mày nói: “Nhưng mà Trí Viễn đã chuẩn
bị cho tiểu Trụ Tử vài vị lão sư, nếu nó không đến, việc học làm sao bây giờ? Từ
khi đại tẩu sinh con đến giờ, nó cũng đã ngưng học được gần một tháng rồi, như
vậy học hành sau này phải làm sao đây ?”

Vương thị nói: “Nhưng con sắp sinh rồi, đem nó đến đây không
phải thêm phiền sao? Không có nhiều thời gian chăm sóc cho nó đi?”

Mèo Con nói: “Nó ở đây rất ngoan, trong nhà nhiều nha hoàn
bà tử như vậy, cần gì đến chúng con phí tâm sức chứ. Lại nói cho dù sau này có
vội đến đâu, việc học hành của nó cũng không thể để bị đứt đoạn”

Vương thị nghe Mèo Con nói xong, liền nói: “Để mẹ phái người
đưa nó đến đây”. Vương thị chần chờ một chút, hỏi Mèo Con: “Mèo Con, Nhân tỷ của
con muốn hỏi con, có thể để Tiểu Thất đến đây học hay không?”. Trước mắt Tiểu
Thất là đứa con trai duy nhất của Lan Nhân cùng Cố Quý.

Mèo Con kinh ngạc hỏi: “Tiểu Thất mới ba tuổi, có phải còn sớm
quá hay không? Chờ lớn hơn một chút, lúc năm, sáu tuổi thì đến đây”

Vương thị nghe Mèo Con nói xong, yên tâm cười nói: “Đúng vậy,
Tiểu Thất còn nhỏ . Lan Nhân cũng không phải hiện tại muốn đưa nó đến đây, nàng
chỉ nghĩ muốn hỏi trước hỏi con một tí mà thôi”

Mèo Con nói: “Dạ, chờ Tiểu Thất tròn năm tuổi, chỉ cần Nhân
tỷ chịu cho nó đi, liền đem Tiểu Thất đến đây”. Dù sao lão sư cũng đều mời đến
đây, dạy một người hay nhiều người cũng đều như nhau.

Vương thị lại hỏi Mèo Con vài câu, mới kinh ngạc phát hiện,
Nhiếp Tuyên cùng Mèo Con cư nhiên đến bây giờ còn không có phân phòng ngủ!
Không khỏi chấn động: “Cái đứa nhỏ này, sao lại không hiểu chuyện như vậy? Bụng
đã lớn đến như vậy còn cùng chồng ngủ chung một giường, nếu truyền ra ngoài
không sợ bị người ta chê cười? Cũng may mẹ chồng con không có ở đây” Vương thị
điểm vào cái trán của nàng nói.

Mèo Con ủy khuất nói: “Là chàng muốn ngủ với con , con bảo
chàng đến ngủ trong thư phòng chàng cũng không chịu, cũng không phải con muốn,
lại nói chuyện này có gì buồn cười chứ?”

Vương thị thở dài nói: “Cũng phải, mẹ cũng đã quên các con
là vợ chồng son, bên người lại không có bậc tiền bối nào để chiếu cố, không biết
quy củ”. Nhưng mà nghe thấy con rể thương con gái như vậy, trong lòng bà cũng
vui vẻ, vỗ tay Mèo Con nói: “Cô gia thương con như vậy, cũng là phúc khí của
con”

Vợ mang thai, chồng cũng nên ở bên cạnh ! Bất quá Nhiếp
Tuyên làm trượng phu quả thật không tồi: “Ừm, đúng vậy! Trí Viễn thật sự đối
con tốt lắm”. Mặt mày Mèo Con hớn hở nói.

“Ai, quên đi, mẹ nói không lại con, dù sao từ khi bắt đầu
cho đến nay, hai con cũng chưa tách ra ngủ”. Vương thị thấy mặt mày con gái hạnh
phúc, tràn đầy ý cười, lắc lắc đầu nói: “Hiện tại lúc nào con cũng có thể sinh,
để cho chồng thấy máu là điềm xấu”

Mèo Con bĩu môi “À” một tiếng: “Nhưng mà hiện tại nửa đêm
con luôn giật mình tỉnh lại, có đôi khi muốn uống uống nước hay ăn gì đó”. Mèo
Con đáng thương hề hề nhìn Vương thị, hiện tại nửa đêm nàng thật sự hay tỉnh dậy
, cho nên mấy tháng này bên ngoài phòng của bọn họ thường có nha hoàn luân
phiên trực đêm.

Vương thị nghe xong dở khóc dở cười: “Nha đầu này! Làm thê tử
không hầu hạ chồng mình thì thôi, sao có thể để cô gia hầu hạ con ? Tối ta đến
ngủ với con”

“Không cần!” Mèo Con cự tuyệt nói: “Mẹ tuổi cũng đã lớn, buổi
tối vốn ngủ không tốt, nửa đêm lại bị con làm mệt, mẹ cũng ngủ không được, vẫn
là bảo Xuân Nha cùng Vãn Chiếu thay phiên giúp con là được rồi, dù sao mấy ngày
nay cũng là hai người bọn họ thay phiên gác đêm”

“Cũng tốt” Vương thị thấy Mèo Con không hiểu chuyện như thế,
việc cần làm lại không làm, không khỏi lo lắng hỏi một câu: “Đúng rồi, con có
tìm ni cô niệm kinh cho con không?”

“Niệm kinh?” Mèo Con nghi hoặc hỏi: “Niệm kinh gì?”

“Huyết bồn kinh !” Vương thị thấy vẻ mặt nghi hoặc của Mèo
Con, liền biết nàng căn bản không có làm việc này, không khỏi vội la lên: “Sao
con lại không biết là thế nào?”

“Huyết bồn kinh?” Mèo Con nghi hoặc hỏi: “Trong Phật giáo có
kinh này sao?”

“Như thế nào mà không có?” Vương thị giải thích nói: “Chúng
ta làm nữ nhân bởi vì sinh con quá nhiều, làm ô uế thần thánh, nếu không để người
niệm Huyết bồn kinh, sau khi chết xuống địa ngục, sẽ phải ở trong chậu máu mà
chịu khổ”

“Nói bậy!” Mèo Con thốt ra: “Cái gì sinh con quá nhiều là ô
uế thần phật? Nếu nữ nhân không sinh con, thì làm sao có thế hệ sau? Lại nói
sinh con có cái gì dơ bẩn? Cần gì phải niệm cái gì mà Huyết bồn kinh? Ưm…” Mèo
Con nhớ đến Huyết bồn kinh kia tựa hồ là một loại mê tín lưu truyền ở cổ đại,
nhưng còn chưa nói xong, đã bị Vương thị gắt gao che miệng lại.

“Đứa nhỏ này sao lại nói như vậy!” Vương thị vội vàng chắp
hai tay tạo thành chữ thập nói: “A di đà phật! Con gái nhà con tuổi còn nhỏ,
không biết kiêng kị! Bồ Tát chớ trách!” Trong miệng bà lẩm bẩm, vội sửa sang lại
quần áo, đi về phía Phật đường đốt hương thỉnh tội với Bồ Tát.

Mặt Mèo Con đầy hắc tuyến nhìn Vương thị hành động, Vương thị
đốt hương cho Bồ Tát xong, lại quỳ xuống vái lạy..., sau khi bồi bội, mới quay
lại trừng mắt với nàng, nói: “Về sau không cho nói lời phạm húy thế này, biết
không?”

Mèo Con có vẻ gật đầu nói: “Đã biết!”

Vương thị nói: “Đúng rồi, lộc nhung mẹ gửi người đem đến cho
con, sao con lại không ăn?”

Mèo Con nói: “Là đại ca cho người ăn đúng không? Sao mẹ lại
không ăn? Con là phụ nữ có thai cũng không phải bị bệnh gì, ăn đồ bổ như vậy để
làm gì?”. Ngay cả tổ yến nàng cũng không dám ăn nhiều, mỗi buổi sáng khi bụng
còn rỗng nàng mới ăn một muỗng nhỏ thôi. Nàng luôn luôn cho rằng uống thuốc bổ
không bằng ăn thức ăn bổ, cho nên vô luận phản ứng nôn nghén của nàng lợi hại
như thế nào, vô luận nàng đối hương vị thức ăn có bao nhiêu chán ghét, chỉ cần
là thức ăn có lợi cho nàng cùng con, nàng đều cố gắng ăn hết.

“A!” Mèo Con ôm cái trán, mắt nước mắt lưng tròng nhìn Vương
thị.

Sau khi Vương thị gõ cái trán con gái xong, chống nạnh phụng
phịu nói: “Phi phi phi! Ăn nói bậy bạ! Con nói cái gì ! Đại phu cũng đã nói, lộc
nhung là thuốc hay của phụ nữ”

Mèo Con le lưỡi, lôi kéo tay Vương thị làm nũng nói: “Con đã
hỏi Bạch Cập , Bạch Cập nói con có thể ăn một chút tổ yến, lộc nhung thì không
được ăn. Nhưng mà mẹ có thể ăn ! Nghe nói ăn lộc nhung, sẽ trẻ lại ! Cho nên đại
ca mới gửi người đem về !”

Vương thị bị con gái làm nũng, liền hết tức giận, vỗ về mặt
mình nói: “Mẹ đã già rồi, còn ăn mấy thứ này để làm chi? Con mới phải ăn nhiều
một chút !”

“Mẹ không có già !” Mèo Con tựa vào trong lòng Vương thị,
nói: “Mẹ, con nghe nói mấy vị nương nương ở trong cung đều ăn lộc nhung để dưỡng
nhan !”

“Thật sự?” Vương thị có chút hoài nghi hỏi.

“Đương nhiên, con không gạt người”. Mèo Con còn thật sự nói:
“Con nghe Bạch Cập nói, cho nên mới bảo đại ca đưa cho lộc nhung người, người nên
ăn , đừng cho con, ở chỗ này cái gì con cũng không thiếu”

Vương thị nghĩ nghĩ cảm thấy cũng đúng, con rể thương con
gái như vậy, nếu nàng muốn ăn cái gì, làm sao mà không có để nàng ăn chứ? “Lộc
nhung có thể không ăn, bất quá kinh cũng không thể không niệm! Đúng rồi, con bảo
Vương ni cô in lại mấy cuốn kinh thư, đặt ở trong chùa, bảo khách hành hương đến
thì mang về nhìn xem, cũng coi như cầu phúc cho đứa trẻ”

Mèo Con nghe xong nhíu mi uyển chuyển cự tuyệt, nói: “Vẫn là
quên đi, đứa trẻ còn nhỏ, cầu cho nó nhiều phúc, con sợ lại làm nó tổn thọ, để
Vương ni cô niệm giúp con ba ngày Huyết bồn kinh là được rồi”

Vương thị ngẫm lại nói: “Con nói đúng”

Sau khi Mèo Con tiễn Vương thị ra về, lặng lẽ gọi Vãn Chiếu
nói với nàng: “Ta nhớ rõ gia có công danh trong người, cho nên không cần phải
đóng thuế đi? Tá tiền trong nhà chúng ta chỉ cần giao địa tô cho chúng ta thì
được rồi, phải không?”

“Đúng vậy!” Vãn Chiếu gật đầu nói, tài sản này cũng là trong
một năm ngắn ngủn mà Nhiếp Tuyên có được, đây là một trong những nguyên nhân lập
tức giàu có, thuế má ở Thiên Khải vẫn rất nặng.

“Địa tô năm nay tỷ giảm ba phần đi” Mèo Con nói: “Xem là vì
con của ta mà cầu phúc” In kinh sách rồi phát cho khách hành hương có gì tốt a?
Muốn làm chuyện tốt, phải làm đúng chỗ.

“Phu nhân thật sự là thiện tâm” Vãn Chiếu nghe xong vui sướng
nói.

Mèo Con ảm đạm cười: “Ta cũng chỉ có thể quản tá điền trong
trang của chúng ta, những người khác ta cũng quản không được”

Vãn Chiếu nói: “Lời nói bất kính này, nếu người khác nghe được
thì phu nhân sẽ gặp rắc rối”

Mèo Con nhìn Vãn Chiếu một cái, cười khanh khách nói: “Cái
này là lẽ phải, làm sao mà là lời nói bất kính”. Nhà giàu ở cổ đại làm việc tốt
rất ít, bình thường đều là kết giao với quan phủ, bằng không chỉ cần tìm đại một
cái tội danh gì đấy, thì chính là cả nhà tịch thu tài sản !

Động tác Vương thị thật nhanh chóng, buổi tối Nhiếp Tuyên trở
về ăn cơm chiều, nhìn thấy quần áo trên giường, thấy bọn nha hoàn đang xếp lại
cho hắn, không khỏi kinh ngạc hỏi: “Làm cái gì vậy?”

“Mẹ nói thiếp lúc nào cũng có thể sinh, nếu để chàng thấy
máu thì không tốt” Mèo Con bất đắc dĩ nói: “Cho nên để chàng đến thư phòng ngủ”

Nhiếp Tuyên ngẩn người, sờ sờ cái mũi: “À, ta đã biết”. Kỳ
thật hai bà mụ ở Ký Châu được Nhan thị phái đến cũng nhắc qua chuyện này, lúc ấy
Nhiếp Tuyên căn bản không đem các lời bọn họ ghi nhớ. Hạ nhân ở Ký Châu biết
tính tình của nhị gia cũng không dám khuyên nhiều. Nhưng Vương thị là nhạc mẫu
của mình, Nhiếp Tuyên không dám vi phạm ý tứ của bà.

Mèo Con nói: “Như vậy cũng tốt, đỡ phải để chàng tối ngủ
không được, chàng lại không giống như thiếp, ban ngày còn có thể ngủ một hồi, cứ
tiếp tục như vậy thì cho dù là người sắt cũng chịu không nổi”

Nhiếp Tuyên nói: “Ta vốn ngủ không nhiều”. Hắn chỉ vào giường
hỏi: “Ai ngủ ở đây?”

“Thiếp bảo Vãn Chiếu cùng Xuân Nha thay phiên ngủ với thiếp”

“Ừm, có hai người các nàng, ta cũng yên tâm”. Nhiếp Tuyên gật
đầu nói, ăn xong cơm chiều, cùng Mèo Con nói một chút chuyện, thấy nàng muốn ngủ,
mới đứng dậy đi đến thư phòng.

Hôm sau, mỗi ngày Mèo Con trừ bỏ đi tản bộ trong hoa viên
ra, chính là ăn ngủ, ngủ ăn. Bụng của nàng đã rất lớn, mỗi ngày tản bộ, đều phải
dựa vào hai bà tử khoẻ mạnh. Vương thị mỗi lần nhìn thấy nàng hành động nguy hiểm
như thế, đều muốn ngăn cản, ngay cả Nhiếp Tuyên nhìn đều sợ. Nếu không phải Bạch
Cập nói Mèo Con tản bộ nhiều, có lợi cho việc sinh nở, Nhiếp Tuyên nhất định sẽ
ngăn cản nàng làm loại việc nguy hiểm thế này.

Hôm nay, Mèo Con ăn xong cơm chiều, muốn đi hoa viên tản bộ,
mới đi được một nén nhang, liền dừng bước, mày bắt đầu nhíu lại.

“Làm sao vậy?” Nhiếp Tuyên khẩn trương hỏi, Mèo Con mỗi ngày
tản bộ, Nhiếp Tuyên đều lo lắng đi theo bên cạnh.

“Bụng có chút đau”. Mèo Con sờ sờ bụng, mấy ngày nay nàng vẫn
thỉnh thoảng đau một chút, nhưng mà bất quá một hồi liền dừng, nhưng hôm nay tựa
hồ có điểm bất đồng, thời gian bụng đau càng dài, tần suất đã gia tăng rồi.

“Nếu không chúng ta nghỉ ngơi một chút?” Nhiếp Tuyên hỏi, bọn
nha hoàn vội đem ghế mềm thoải mái lên, phía trên có gối cẩm, hai bà tử giúp đỡ
Mèo Con ngồi xuống. Lúc Mèo Con tản bộ, sẽ có mấy nha hoàn cầm theo đệm ở đằng
sau, ghế cũng chuẩn bị vài cái, tùy thời có thể giúp Mèo Con ngồi nghỉ ngơi.

Mèo Con nâng bụng, chậm rãi ngồi xuống, nói với Nhiếp Tuyên:
“Trí Viễn, có thể thiếp sắp sinh rồi, chàng bảo người nâng thiếp trở về đi”

Nhiếp Tuyên nghe được Mèo Con nói ba chữ “sắp sinh”, mặt
xoát một chút liền trắng bệch. Vẫn là Vãn Chiếu trấn định, phân phó nha hoàn bà
tử nâng Mèo Con trở về, bảo người khác gọi bà mụ cùng Vương thị đến đây, càng bảo
Bạch Cập vội đến bắt mạch cho Mèo Con.

Lúc này Nhiếp Tuyên mới hồi phục tinh thần lại, lôi kéo tay
Mèo Con hỏi: “Có đau hay không?”

Mèo Con thấy sắc mặt Nhiếp Tuyên trắng bệch, an ủi hắn nói:
“Thiếp không sao, không đau đến thế, chàng đừng lo lắng”

Nhiếp Tuyên còn muốn nói cái gì, lại bị Vương thị ngăn ở cửa:
“Cô gia, nam nhân không thể tiến vào huyết phòng”

Nhiếp Tuyên trơ mắt nhìn Mèo Con bị nha hoàn nâng vào phòng,
sau một lúc lâu trong phòng không một thanh âm nào, hắn không khỏi nóng nảy,
không phải nói khi phụ nữ sinh sẽ hét rất lớn sao? Sao một chút thanh âm của
Mèo Con đều không có?

“Mèo Con! Mèo Con! Nàng không sao chứ? Sao nàng không lên tiếng?”
Hắn đứng ở bên ngoài hô

Bên trong một trận bình tĩnh, sau một hồi truyền đến thanh
âm tinh tế của Mèo Con: “Bây giờ còn không đau lắm, thiếp không sao”

Nhiếp Tuyên nghe thanh âm nhẹ nhàng của nàng, nghĩ đến nàng
đau đến nói không ra lời, sốt ruột nói: ”Mèo Con, nếu nàng đau thì cứ la lên, đừng
chịu đựng !”

Mèo Con ở bên trong nghe được mặt đầy hắc tuyến, hiện tại bụng
nàng có đau nhưng chưa đến mức không chịu nổi, hiện tại liền oa oa hét to, sau
này làm sao có sức để sinh a? Thấy Vương thị cùng bà mụ cố nén cười, nàng đỏ mặt,
nói to: “Thiếp không có chịu đựng, thiếp thật sự không có đau”

“À!” Nhiếp Tuyên nghe thấy thanh âm Mèo Con to lên, mới thở
dài nhẹ nhõm một hơi, một lát sau, hắn lại lo lắng nói: “Mèo Con, nàng có cái
gì không thoải mái, ngàn vạn lần đừng chịu đựng !”

Mèo Con mặt tối sầm, miễn cưỡng nhịn xuống cảm xúc muốn chửi
ầm lên nói: “Thiếp biết rồi!”

Kỳ thật quá trình sinh nở của Mèo Con xem như là thuận lợi,
tuy nói buổi tối nàng bắt đầu đau, nhưng mà chút điểm đau ấy cũng tương tự như
mấy lần trước. Nàng thấy mặt có chút bẩn, không để ý Vương thị cùng bà mụ phản
đối, được nha hoàn hầu hạ, tắm rửa một chút, sau khi sinh xong nàng phải ở cữ đến
một tháng lận a! Sau khi tắm rửa xong, nửa đêm nàng còn ngủ thêm một chút, mãi
đến khi trời sáng một chút, mới bị cơn đau làm tỉnh giấc.

Buổi sáng bắt đầu đau liên hồi, Mèo Con vì để khôi phục thể
lực, còn ăn hai bát cháo tổ yến, một cái trứng luộc làm bữa sáng, đợi đến giờ tỵ,
Mèo Con có chút nhịn không được, bắt đầu nhẹ nhàng rên rỉ lên.

“Ưm...” Mèo Con nhẹ nhàng rên rỉ , bà mụ dùng khăn ấm không
ngừng lau đùi trong cho nàng, nói: ”Phu nhân, nhanh! Người cố gắng nhịn một
chút. Hiện tại người cần giữ sức, chờ lúc nô tỳ bảo người dùng sức, người liền
dùng sức a!”

“Ừm!” Mèo Con gật gật đầu.

Bà mụ thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng chưa từng thấy qua vị
phu nhân vào sinh nở chịu hợp tác thế này a! Phu nhân nào vừa mới có chút đau
liền khóc la đến thiên hôn địa ám, chờ đến lúc sinh thì đã không có khí lực!

Từ khi Nhiếp Tuyên thấy Mèo Con tiến phòng sinh, đã bắt đầu
đứng ở cửa, ngơ ngác lắng nghe động tĩnh bên trong, suốt một đêm không ngủ. Lúc
đầu, còn nghe được thanh âm Vương thị cùng vài bà mụ an ủi Mèo Con, Mèo Con
cũng ngẫu nhiên đáp lời, còn nghe nói nàng tựa hồ còn đòi đi tắm rửa. Buổi
sáng, thấy Mèo Con ăn điểm tâm không ít, hắn cũng cảm thấy yên tâm. Nhưng vừa đến
giờ tỵ, hắn bắt đầu nghe được tiếng rên rỉ yếu ớt của Mèo Con, một lòng không
khỏi nóng lên.

“Gia, đã một đêm ngài chưa ngủ, có muốn nghỉ ngơi một chút
hay không?”. Trừng Tâm lo lắng hỏi, trong lòng âm thầm lầu bầu, gia so với phu
nhân còn khẩn trương, phu nhân ở bên trong đều ăn được ngủ được, nhìn sắc mặt bệch
kia của gia, giống như là lúc hắn bị trọng thương không còn chút máu nào.

“Không cần, phu nhân thế nào?” Nhiếp Tuyên vừa dứt lời, liền
truyền đến tiếng hét thảm thiết của Mèo Con: “A!”. Nhất thời sắc mặt Nhiếp
Tuyên trắng bệch, cả người cứng còng.

Trừng Tâm cũng bị tiếng hét thảm thiết của Mèo Con làm cho
hoảng sợ, hắn chưa bao giờ biết phu nhân mảnh mai như vậy lại phát ra thanh âm
lớn như vậy. Nhiếp Tuyên ngơ ngác đứng ở cửa, thấy bọn nha hoàn liên tục chạy
ra từ huyết phòng, trên tay còn bê từng chậu máu loãng, thân thể hắn bắt đầu
lay động! Không biết qua bao lâu, một thanh âm giống như từ chân trời truyền đến:
“A! Sinh rồi! Là tiểu tử béo mập !”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3