Cuộc sống nhàn nhã ở Thiên Khải - Chương 80

Chương 80: Sinh con 1

“Đại tẩu sinh một đứa con trai? Thân thể đại tẩu như thế
nào? Đứa trẻ thì sao?”. Mèo Con nghe Xuân Nha hồi báo xong, không khỏi vui sướng
xoay người, đối mặt với Xuân Nha. Vì để lúc sinh dễ dàng hơn nên mỗi buổi sáng
cùng chạng vạng tối, nàng đều đi bộ trong hoa viên một canh giờ. Nhưng mà hành
độ bất giác xoay người của nàng rất nguy hiểm, làm cho nha hoàn hầu hạ bên cạnh
hoảng sợ vội tiến lên bao vây nàng: “Phu nhân, ngài cẩn thận một chút”

Xuân Nha cũng bị hành động của Mèo Con dọa ra một thân mồ
hôi lạnh, liên thanh nói: “Phu nhân, ngài cẩn thận một chút! Lão phu nhân nói,
tối hôm qua sinh một bé trai trắng trẻo mập mạp, nặng khoảng sáu, bảy cân, mẹ
tròn con vuông”

Mèo Con thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói với Xuân Nha: “Muội đi
gọi tiểu Trụ Tử đến đây, bảo nó thu dọn đồ đạc, trở về thăm mẹ cùng đệ đệ đi!”

“Dạ!”

Tiểu Trụ Tử nghe nói mẹ sinh một tiểu đệ đệ cho mình, không
khỏi vui vẻ quay về thu dọn đồ đạc, còn lấy mấy món đồ chơi mà cô cô và dượng
đã tặng, đem về để đệ đệ chơi.

Mèo Con hơi tiếc hận vuốt ve bụng tròn của mình, nàng cũng rất
muốn đi thăm đại tẩu, nhưng mà hiện tại nàng đã hơn bảy tháng, bụng giống như một
trái bóng tròn, mỗi ngày lại lớn thêm một vòng, nàng hiện tại cơ hồ ngay cả cửa
cũng ra không nổi, càng không đến việc trở về nhà. Từ sau buổi tối hôm đó, tâm
tình Mèo Con cũng tốt lên rất nhiều, biết rõ Nhiếp Tuyên chỉ là đang an ủi
nàng, nhưng hắn có tâm ý này đã khiến nàng thỏa mãn, dù sao cũng không thể yêu
cầu quá nhiều đối với một nam nhân ở cổ đại.

Mèo Con và Xuân Nha trở về phòng, cùng Vãn Chiếu thu thập lễ
vật tặng đại tẩu, nhìn một rương toàn đồ vật tốt, Mèo Con không khỏi thở dài một
hơi: “Đáng tiếc không thể đi thăm đại tẩu và đứa bé !”

“Phu nhân chờ khi tiểu thiếu gia chọn đồ vật đoán tương lai
là có thể đi” Vãn Chiếu an ủi nói.

Mèo Con đem một đôi kim hoa tai đặt ở trong hộp nhỏ: “Đúng vậy,
chỉ có thể chờ đến lục chọn đồ vật đoán tương lai”. Nàng đem hộp nhỏ đưa cho
Xuân Nha nói: “Đây là ta lễ vật ta cho đứa trẻ lúc làm lễ tắm ba ngày, muội bảo
mẹ giúp ta bỏ vào bồn tắm”

Xuân Nha có chút đau lòng nói: “Dù sao cuối cùng cũng là để
mấy bà mụ cầm lấy, phải cho vật quý trọng như vậy sao? Chỉ cần thêm một chút là
thành một lượng vàng đi?”

Mèo Con nghe xong cười cười, Vãn Chiếu thân thủ điểm điểm
cái trán của nàng sẵng giọng: “Bụng dạ hẹp hòi! Muội tiếc chút đồ này, phu nhân
nghe xong lời muội nói, liền biến thành trò cười”

Xuân Nha cúi đầu, biết mình nói sai, ngượng ngùng cười bảo
nha hoàn đem mọi thứ chuẩn bị xong ra ngoài.

Buổi tối, lúc Nhiếp Tuyên trở về phòng, nghe được tin tức
Nam Qua sinh con, nói với Mèo Con: “Thân thể nàng nặng nề, vẫn là đừng đi, ta đến
đó xem một chút, vừa lúc dẫn tiểu Trụ Tử trở về”

“Chàng rảnh?” Mèo Con nghe Nhiếp Tuyên nói xong, không khỏi
vừa mừng vừa sợ, nhưng nhớ tới bình thường Nhiếp Tuyên bận rộn như vậy, không
khỏi có chút do dự, đi đến trấn Đông Sơn chắc không tốn nhiều thời gian đâu?

Nhiếp Tuyên cúi đầu hôn hai má của nàng nói: “Thời gian về
thăm nhạc phụ, nhạc mẫu luôn luôn có, lại nói mấy ngày này nhạc phụ nhạc, mẫu
nhân vì chuyện sinh con của đại tẩu, không thể đến thăm nàng, nhất định rất nhớ
nàng. Ta đến thăm họ, cũng có thể nói với họ một ít tình hình gần đây của nàng”

Mèo Con vui vẻ gật gật đầu, thân thủ nắm cánh tay hắn làm
nũng nói: “Trí Viễn, chàng thật là tốt”

Nhiếp Tuyên cười vỗ nhẹ mặt của nàng nói: “Nha đầu ngốc”

Sáng sớm hôm sau, sau khi mọi người chuẩn bị lễ vật cho Cố
gia xong, Nhiếp Tuyên cưỡi ngựa, mang theo tiểu Trụ Tử về trấn Đông Sơn, nếu
không phải tiểu Trụ Tử tuổi còn quá nhỏ, Nhiếp Tuyên đã muốn cho hắn cưỡi một
con ngựa nhỏ.

Sau khi Nhiếp Tuyên đi rồi, Mèo Con nói với Vãn Chiếu: “Món
kê ti ngân nhĩ tối hôm kia không tệ, rất ngon miệng, ta thấy gia ăn hơn nửa
đĩa, tối mai tỷ bảo đầu bếp lại làm một lần nữa”. Nàng phỏng chừng tối nay Nhiếp
Tuyên sẽ không về nhà.

“Dạ!” Vãn Chiếu đem viết vào thực đơn tối mai, sau đó hỏi:
“Phu nhân, bát đũa trong nhà đều đã dùng hơn ba tháng, có cần thay bộ mới
không?”

Mèo Con nói: “Sắp đến tết rồi, đổi bộ mới cho có không khí
vui mừng, tỷ bảo người ta đem mẫu đến cho ta xem”

“Đó là hàng tết ở trong thôn đem đến đi? Phu nhân muốn nhìn thử
ư?” Vãn Chiếu hỏi.

Mèo Con nói: “Tỷ đi kiểm kê một chút, sau đó đem ra cho ta
xem thì tốt rồi. Đúng rồi, lễ vật tặng cho các nhà chuẩn bị xong chưa?”

“Chuẩn bị gần xong rồi”. Vãn Chiếu nói: “Lễ vật bên phía Ký
Châu hôm nay đã để lên thuyền, vì thời gian đi đường dài, trừ bỏ một ít chế phẩm
ra, còn lại đều không dám tặng thức ăn này nọ. Lễ vật đưa đến Tô Châu niên thì
mỗi nhà nô tỳ tặng thêm hai con heo và dê”

“Vậy còn hạ nhân, quản gia trong nhà thì sao?” Mèo Con hỏi.

“Đều chuẩn bị xong rồi, lễ vật nô tỳ chuẩn bị theo ba cấp bậc,
lễ vật ở Tô Châu thì gửi đi vào ngày hai mươi bảy”. Nói xong liền đem giấy cho
Mèo Con xem.

Mèo Con lướt mắt nhìn một lần, nhất đẳng thì có một con heo,
nửa con dê, mười đấu gạo, năm lượng bạc. Nhị đẳng thì có nửa con heo, nửa con
dê, năm đấu gạo, ba lượng bạc. Tam đẳng thì chỉ có nửa con heo, nửa con dê, một
đấu gạo, một lượng bạc.

“Ừm, không tồi”. Mèo Con gật gật đầu, Vãn Chiếu chia lễ vật
như vậy, cho dù là bậc thấp nhất cũng đủ ăn, nàng tán dương nói vớiVãn Chiếu:
“Chia không tệ. Đúng rồi nếu trong nhà có con trẻ thì lì xì cho từng đứa năm
mươi văn đồng tiền”

“Dạ!” Vãn Chiếu thấy mặt Mèo Con lộ vẻ mệt mỏi, liền hầu hạ
nàng lên giường ngủ: “Phu nhân nghỉ ngơi trước một hồi đi, đợi lát nữa lại nhìn
hàng mẫu !”

“Ừm, cũng tốt”. Mèo Con gật gật đầu, trùng hợp lúc này khố
phòng lại đưa đến mười mẫu bát, tất cả đều là đỏ thẫm khảm men vàng, Mèo Con chọn
một bộ có đồ án hình chim khách đăng chi xong, liền lên giường ngủ.

“Ưm…” Mèo Con đang thoải mái ngủ, cuối cùng là bị đứa trẻ
trong bụng đá mà tỉnh, mới vừa tỉnh lại chợt nghe nha hoàn bên ngoài cúi đầu
hô: “Gia, sao người lại trở về?”

Mèo Con ngẩn người, nhìn nhìn đồng hồ tây dương bên cạnh, đã
mười hai giờ, sao hắn lại trở về? Nghĩ vậy nàng liền giãy dụa đứng dậy.

Nha hoàn hầu hạ gian ngoài nghe thấy động tĩnh, vội tiến vào
hỏi: “Phu nhân, người tỉnh rồi?”

Nhiếp Tuyên nghe thấy thanh âm nha hoàn, liền đi vào phòng.

“Trí Viễn, sao chàng lại trở về?” Mèo Con được nha hoàn giúp
đỡ định đứng dậy.

Nhiếp Tuyên vội ngăn cản nói: “Đừng đứng dậy, ta qua liền”.
Nói xong cởi áo choàng bên ngoài, sau đó đi đến trước chậu than sưởi ấm.

Mèo Con thấy hắn làm như thế vội nói: “Chàng đừng như vậy,
lúc lạnh lúc nóng sẽ sinh bệnh, Vãn Chiếu mau chuẩn bị nước ấm giúp gia tắm rửa”.
Lại hỏi Nhiếp Tuyên: “Chàng ăn cơm chiều chưa? Có đói bụng không?”

“Đã ăn rồi, ta xong mới trở về, nàng ăn chưa?”. Nhiếp Tuyên
cởi áo khoác, nghe nói Mèo Con còn chưa có ăn cơm, liền đứng ở trước màn nói với
Mèo Con: “Bảo phòng bếp lấy thức ăn khuya đến đây, ta cùng ăn với nàng. Mấy
ngày nay buổi tối nàng vẫn ngủ không ngon, ta lo lắng liền nhanh trở về. Tiểu
Trụ Tử ở lại Cố gia ăn tết, chờ hết năm ta lại đến đó đón nó về”

Mèo Con nghe xong, hốc mắt đỏ lên, vươn tay đinh bổ nhào vào
ngực hắn, Nhiếp Tuyên vội nói: “Đừng, trên người ta lạnh, đơn lát nữa ôm nàng
được không?”

Nghe ngữ khí hắn như dỗ con nít, Mèo Con không khỏi cười
khúc khích, lúc này bọn nha hoàn đã chuẩn bị xong nước ấm, Nhiếp Tuyên đi tắm rửa
trước, Mèo Con phân phó Vãn Chiếu chuẩn bị hai bát mì gà đến, nàng cũng cảm thấy
được bản thân có chút đói bụng.

Chờ lúc Nhiếp Tuyên tắm xong trở lại, nha hoàn cũng đã đem
mì đến, hai bát mì gà thơm ngào ngạt, phía trên còn có cải bó xôi.

Mèo Con không khỏi kinh ngạc nói: “Hiện tại làm sao lại có
rau xanh?”. Nàng nhìn cọng cải xanh ngắt kia, không tự chủ được nuốt một ngụm
nước miếng, nàng đã thật lâu rồi chưa ăn rau cải, mấy ngày gần đây trên bàn chỉ
có cải trắng mà thôi.

Nhiếp Tuyên ôm Mèo Con ngồi xuống trên ghế: “Đây là nhạc phụ
trồng cho nàng, lúc ta vừa về, đã bảo người đem đến phòng bếp, bọn họ thật
thông minh, biết dùng ngay”

“Cha trồng?”. Mèo Con kinh ngạc hỏi: “Cha làm sao mà biết trồng
loại rau này?” Cha làm sao mà biết loại rau này? Chẳng lẽ cha cũng xuyên không?
Không đúng ! Nếu cha xuyên không thì ở chung nhiều như vậy năm nàng đã sớm phát
hiện.

“Nhạc phụ từ sau khi dọn vào trong trấn, không có việc gì
làm, nói cả ngày nếu cứ nhàn hạ sẽ hỏng. Vừa lúc mùa hè, nghe nói nàng có thai,
không thích ăn thịt, lo lắng đến mùa đông, nàng không có rau tươi để ăn, liền bảo
nhị ca giúp đỡ xây một cái ôn động, ở bên trong trồng rau xanh” Nhiếp Tuyên
nói.

“Nhưng mà…” Mèo Con chỉ vào rau trong bát: “Cha làm sao biết
loại rau mùa đông này ?” Nàng kinh ngạc chính là, cha sao lại biết loại rau được
trồng bằng kỹ thuật hiện đại này.

Nhiếp Tuyên cười ôm nàng nói: “Nha đầu ngốc, thật sự là bị
nhạc phụ làm hư! Ngay cả rau mùa đông cũng không biết. Đây là loại rau mùa
đông, tất cả đều trồng ở trong động, đều có thể làm cống phẩm. Nếu đem bán ra
bên ngoài, như vậy một đĩa rau nhỏ, mua ít nhất cũng phải năm lượng bạc, có khi
còn nhiều hơn”. Nhiếp Tuyên nói xong, cảm khái nói: “Cũng chỉ có nhạc phụ cả đời
đối mặt với ruộng đất, mới có thể trồng ra loại rau mùa đông này, nhạc phụ thật
giỏi”

Nhìn rau xanh kia, Mèo Con không khỏi đỏ hốc mắt, Nhiếp Tuyên
cúi đầu nhẹ lau nước mắt trên mặt nàng, cười nói: “Thật sự là túi nước mắt !”

Mèo Con ngượng ngùng cúi đầu, từ sau khi mang thai, nàng là
càng ngày càng thích khóc: “Trí Viễn, rau mùa đông này đã có từ lâu rồi à?”

“Ừm, đã sớm xuất hiện, muốn trồng rau mùa đông chủ yếu phải
có ôn động cùng có kinh nghiệm lão nông. Xây ôn động thì đơn giản hơn, chỉ cần
hao chút bạc là được, khó chính là kinh nghiệm lão nông. Lại nói cãi trời thì bị
phạt, nếu không phải nàng có thai, không ăn đồ mặn được, phỏng chừng cha cũng
không muốn trồng loại rau mùa đông này” Nhiếp Tuyên giải thích nói.

Mèo Con ở Nhiếp Tuyên giải thích hạ, mới biết được nguyên
lai cổ đại sớm đã có rau quả trái mùa, chỉ vì cổ nhân cho rằng cãi trời thì bị
phạt, cho nên không có mở rộng diện tích, loại thức ăn này chỉ có lưu hành
trong hoàng thất cùng quý tộc, dân chúng bình thường rất ít có thể ăn được. Trước
kia Cố Tứ Ngưu cũng chỉ là nghe nói qua, nếu không phải hắn thật sự đang nhà
nhàn rỗi, lại nghe nói con gái ăn không được thức ăn mặn, cũng sẽ không làm.

“Đến đây, đừng suy nghĩ miên man nữa, mau ăn mì đi”. Nhiếp
Tuyên nhẹ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nói: “Mì sắp nở hết rồi”

“Dạ!”. Sau khi hai người ăn mì xong, liền leo lên giường ngủ.

Từ sau khi trong nhà có rau tươi, Mèo Con ăn uống tốt hơn
chút ít, nhưng mà sau khi mang thai tròn bảy tháng, so với lúc trước còn vất vả
hơn rất nhiều, nàng cũng không béo lên, ngược lại càng gầy hơn một ít.

Nguyên bản mỗi khi tết đến đều phải quay về Ký Châu một chuyến
thăm Nhiếp lão thái gia và Nhan thị, vì Nhiếp lão thái gia sinh vào tháng
giêng, mà Nhan thị sinh vào tháng mười hai, vừa lúc còn có thể trở về chúc thọ
cho Nhan thị cùng Nhiếp lão thái gia. Hiện tại vì Mèo Con hoài thai, Nhan thị
liền viết thư đến bảo nàng an tâm ở nhà dưỡng thai, không cần chạy tới chạy
lui.

Nhưng mà người có thể không đến, nhưng lễ cũng không thể thiếu,
vừa đến tháng mười một Mèo Con liền sớm đem thọ lễ tặng Nhan thị gửi đi, Nhan
thị thấy Mèo Con thêu một pho kinh Phật, lòng tràn đầy vui mừng, bèn tặng cho
Mèo Con một đôi vòng tay. Vòng tay của Nhan thị buổi chiều đưa đến, Nhiếp Tuyên
vừa thấy đôi vòng tay này, liền đem đến cho Mèo Con.

Mèo Con thấy đôi vòng tay xanh biếc như nước, liền biết giá
trị xa xỉ, vội bảo Xuân Nha thận trọng dùng vải đỏ bao lại, để vào bên trong hộp
trang sức.

“Sao lại không đeo a?” Nhiếp Tuyên thấy hành động này của
nàng, không khỏi buồn cười nói: “Ngọc có thể dưỡng thần, bởi vì mẹ biết nàng
đang mang thai nên mới tặng cho nàng !”

“Vòng ngọc quý trọng như vậy, mang trên tay bị hỏng rồi thì
làm sao?” Mèo Con nói, vòng ngọc trân quý như vậy nếu là hỏng rồi, nàng sẽ đau
lòng đến không chịu được.

“Sao lại bị hỏng ?” Nhiếp Tuyên bật cười: “Đôi vòng tay này
đã theo mẹ hơn ba mươi năm, cũng không có bị hỏng. Đây là ngọc, cũng không phải
đậu hủ”

Mèo Con le lưỡi nói: “Mẹ cẩn trọng như vậy đương nhiên sẽ
không làm hư, nhưng mà thiếp không giống vậy, chàng xem trâm ngọc của thiếp sắp
hỏng hết rồi nè!”. Nói xong liền lấy bạch trâm trên đầu xuống đưa cho hắn xem.

Lúc này Nhiếp Tuyên mới chú ý tới đôi trâm bạch ngọc này đã có
chỗ bị nứt gãy, ở chỗ bị gãy là dùng bạc bọc lại: “Gãy rồi thì mua lại là được,
nàng cài cây trâm gãy này làm gì ?”

Mèo Con nói: “Dù sao trâm ở trên đầu, người bên ngoài cũng
nhìn không thấy. Đổi rồi mà vẫn bị hỏng thì làm sao bây giờ?” Nàng lầu bầu nói:
“Ngọc thạch xinh đẹp như vậy làm hỏng rồi rất đáng tiếc !”

Nhiếp Tuyên dở khóc dở cười lắc đầu: “Tùy nàng”. Hắn thấy
Mèo Con giật giật thân thể, tựa hồ muốn xoay người, liền bước lên phía trước hỗ
trợ. Mèo Con dưới sự trợ giúp của Nhiếp Tuyên, cố gắng trở mình một cái, trên bụng
của nàng nhô lên nho nhỏ, theo hành động của Mèo Con, từ bên trái chuyển sang
bên phải. Hiện tại bụng của nàng đã rất lớn, nếu hoàn toàn nằm xuống ngủ, nàng
liền cảm thấy được đứa nhỏ trong bụng đè chặt nàng, khiến nàng không thở nổi, mỗi
đêm chỉ có thể ở sau lưng lót một tầng chăn dầy, ngồi ngủ mà thôi.

Đứa trẻ trong bụng đá rất nhiều, mỗi lần mới vừa ngủ sẽ bị
đá đến tỉnh, mà Nhiếp Tuyên lại rất cảnh giác, mỗi lần Mèo Con vừa mở mắt, hắn
cũng sẽ liền tỉnh lại, nàng thấy vậy liền bảo hắn đến thư phòng ngủ. Nhưng Nhiếp
Tuyên đau lòng nàng mang thai vất vả, như thế nào cũng không chịu.

Nhiếp Tuyên tuy rằng không phải lần đầu tiên gặp tình cảnh
này, nhưng vẫn còn có chút lo lắng, nhẹ nhàng sờ bụng của nàng hỏi: “Đau
không?”. Tay còn lại giúp nàng sửa sang lại chăn phía sau.

“Không đau!” Mèo Con lắc lắc đầu.

“Thật vất vả cho nàng” Nhiếp Tuyên yêu thương nói.

“Không vất vả” Mèo Con vuốt bụng thật to, cười đến ngọt
ngào: “Đứa trẻ đá nhiều chứng tỏ thân thể khỏe mạnh!”. Ở cổ đại, tỉ lệ tử vong
của trẻ nhỏ rất cao, nàng thật không hy vọng nàng sinh ra một con ma ốm, nàng
không thể tiếp nhận nỗi sự thống khổ khi mất đi con cái.

“Tết năm nay nàng đừng lo lắng gì cả” Nhiếp Tuyên nói: “Năm
nay, ai ta cũng không mời, nàng chỉ cần an tâm dưỡng thai chuẩn bị sinh con là
được!”

Mèo Con gật gật đầu, thấy vẻ mặt lo lắng của Nhiếp Tuyên, an
ủi hắn nói: “Chàng đừng lo lắng, không phải mẹ cũng đã phái bà tử đến đây sao?
Kinh nghiệm của họ phong phú như vậy, nhất định sẽ chiếu cố thiếp tốt mà!”

Nhan thị sợ con dâu có thể sinh bất cứ lúc nào, lúc tặng
vòng tay đến, cũng tặng thêm hai bà mụ trong nhà đến đây hầu hạ Mèo Con sinh nở.
Gần đây hai bà mụ đã bắt tay vào chuẩn bị chuyện Mèo Con lâm bồn. Vốn Mèo Con
còn lo lắng cổ nhân không biết tiêu độc, nhưng lại nhìn thấy hai người chuẩn bị,
có nước ấm lại có khăn sạch đã phơi nắng, mới yên tâm để bọn họ đi chuẩn bị.
Nàng tuy là người hiện đại, nhưng dù sao nàng cũng chưa từng sinh con, cũng
không phải bác sĩ khoa phụ sản, đối với chuyện sinh con này dốt đặc cán mai,
nàng vẫn dựa theo cách làm của chuyên gia ở cổ đại.

“Ừm, ta biết rồi!” Nhiếp Tuyên miễn cưỡng cười cười, trong
lòng trừ bỏ vui mừng ra, hiện tại lo lắng càng nhiều. Mèo Con hiện tại bị sức nặng
của đứa trẻ đè đến khó thở, lại nhớ đến thời điểm mới mang thai được ba tháng,
cả người nàng gầy hơn ba vòng. Cả thân thể nhỏ bé vô cùng, lại còn mang thai, hắn
thật sợ nàng có chuyện không hay. Thấy Mèo Con che miệng đánh ngáp một cái, thần
tình buồn ngủ, liền giúp nàng đắp chăn xong, nói: “Nàng ngủ một chút đi, ta ra
ngoài xem sổ sách chút”

“Dạ, chàng cũng sớm một chút trở về, đừng quá mệt mỏi, công
sự luôn làm không xong” Mèo Con quan tâm nói.

“Được!” Nhiếp Tuyên gật gật đầu, thấy Mèo Con ngủ rồi, mới
ly khai khỏi phòng, trong lòng âm thầm suy nghĩ, ngày mai vẫn nên bảo Bạch Cập
trở về, vạn nhất có chuyện gì, cũng có thể đúng lúc ra tay cứu giúp.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3