Cuộc sống nhàn nhã ở Thiên Khải - Chương 23
Chương 23: Đầu tháng ba (2)
Lúc Lan Nhân dắt tay Mèo Con cùng nhau xuất hiện trong nhà
ăn thì đã thấy vài đứa trẻ của Cố gia, Trần Quân Ngọc đang cùng Cố Quý đánh cờ,
vài vị ca ca khác đang đứng bên cạnh xem, trưởng bối một người cũng không thấy,
Mèo Con không khỏi kinh ngạc hỏi: “Cha, mẹ đâu? Cậu, mợ đâu?”
Cố Lộc thuận miệng nói: “Cha mẹ vừa được cậu mợ mời vào nói
chuyện, có thể đang thương lượng việc gì đó”. Hai mắt vẫn như cũ nhìn không
chuyển mắt vào bàn cờ.
Mèo Con liếc mắt nhìn quân cờ trắng đen trên bàn, cảm thấy
không có hứng thú. Nàng không biết chơi cờ, đừng nói là đến là cờ vây, chính là
cờ năm quân cũng không hiểu rõ lắm, rất nhiều quy tắc đều không có hiểu hết. Kiếp
trước người bạn dạy nàng chơi cờ đối kỳ nghệ của nàng đánh giá là: “Gỗ mục
không thể khắc hoa”. Nàng ở phương diện này cũng giống như thể thao, đều là ngu
ngốc như nhau.
Mèo Con suy nghĩ một chút mới phát hiện, kỳ thật nàng đối với
rất nhiều thứ cũng ngu ngốc như vậy, ví dụ như toán học. Từ nhỏ nàng tính toán
cũng chỉ là tàm tạm, năm đó đi học nghệ thuật, cũng là bởi vì thi nghệ thuật
thì không cần thi toán. Cho nên sau khi tới cổ đại, cũng không có hứng thú làm
buôn bán, nàng trời sinh đối với mấy con số đã chán ghét, như thế nào mà có thể
đi buôn bán a!
Cố Thọ đối với chơi cờ cũng cảm thấy không có hứng thú, thấy
muội muội nhìn không chuyển mắt vào bàn cờ, liền đẩy nhẹ nàng nói: “Mèo Con, muội
xem không hiểu sao? Biết ai thua ai thắng không?”
Mèo Con lắc lắc đầu, vừa định nói “Xem không hiểu” , đảo mắt
liền nhìn thấy Cố Quý cau mày, ngón tay phải kẹp quân cờ trắng xoa xoa, trầm
ngâm không nói. Mà Trần Quân Ngọc khóe miệng thanh thản tươi cười, ngón tay hắn
linh hoạt xoay xoay quân cờ đen, nàng nghiêng đầu nói: “Là Ngọc ca thắng”
Lan Nhân hé miệng cười khẽ: “Ta đoán cũng là Ngọc ca thắng”
Cố Thọ nghe nói, không khỏi cười ha ha, không để ý muội muội
nũng nịu kháng nghị, điểm nhẹ cái trán của nàng: “Quỷ nha đầu!”
Mèo Con chu miệng nói: “Cái này gọi là thuật quan sát a!”
“Mọi người mau tới đây ăn cơm!”. Thanh âm Tôn thị truyền đến,
Mèo Con ngẩng đầu, liền thấy cậu, mợ cùng cha mẹ mặt mày hớn hở tiêu sái bước
vào phòng khách, trên mặt tràn đầy ý cười.
Vương Thế Trạch nhìn hai người chơi cờ, không khỏi cười hỏi:
“Ngọc Nhi cùng Quý Nhi đang chơi cờ sao? Ai thắng?”
Trần Quân Ngọc nói: “Còn không có đánh xong a!”
Cố Quý ngẩng đầu nói: “Ngọc ca, ta thua”
Tôn thị cười nói: “Không phải nói chưa đánh xong sao? Con
làm sao biết con sẽ thua?”
Cố Quý mỉm cười nói: “Cho dù Ngọc ca có đánh với con thêm ba
ván, ta cũng sẽ không thắng, thua chính là thua”. Hắn tiếc hận nói: “Ngọc ca,
hôm nào huynh rảnh, lại đánh tiếp với đệ một ván”
Trần Quân Ngọc gật đầu nói: “Được!”
Vương Thế Trạch nói: “Đến đây, nhanh đi ăn cơm, đồ ăn đều đã
lạnh rồi!”
“Đúng đúng! Nhanh đi ăn cơm! Muội muội, muội cùng Tiểu Miêu
ăn chay, ta cũng chuẩn bị xong rồi!”. Tôn thị lôi kéo tay của Mèo Con cùng
Vương thị bảo các nàng ngồi xuống.
Vương thị vội hỏi: “Đại tẩu, tẩu không cần khách khí như vậy,
chúng ta ăn cái gì cũng được mà!”
Tôn thị nói: “Cái này mà khách khí gì, người một nhà mà làm
như hai nhà”
Đôi mắt tròn của Mèo Con chuyển vòng vo, hôm nay mợ kỳ quái
a! Như thế nào mà trở nên nhiệt tình như vậy? Không phải Tôn thị bình thường
không nhiệt tình, mà là hôm nay thật sự có chút nhiệt tình thái quái...
Ở nhà cậu ăn cơm thật sự rất vui vẻ, trưởng bối trong nhà
không nhiều lắm, cậu, mợ tính tình lại hiền lành, cho nên mấy đứa trẻ Cố gia đều
thích đến nhà cậu chơi. Ăn cơm trưa, mọi người ăn rất hoà thuận vui vẻ, trên
bàn cơm tiếng cười không ngừng. Sau khi ăn xong, Vương thị nhắc tới việc năm
sau bọn họ muốn vào trấn ở một thời gian, hỏi Vương Thế Trạch phòng ở có dễ tìm
không.
Vương Thế Trạch nói: “Bảo các ngươi đến đây ở, các ngươi lại
không chịu, sau khi lấy Tứ Ngưu, tính tình của ngươi cũng cứng đầu hơn!”. Lời
cuối cùng, hắn nhìn muội muội trách cứ.
Vương thị cười nói: “Bọn muội sẽ ở rất lâu a! Sẽ phiền toái
ca ca và tẩu tẩu! Lại nói sau này không chừng Thọ Nhi, Quý Nhi cũng phải thường
xuyên ở đây, cứ ở trong nhà của huynh không phải là việc tốt, vẫn nên có một
nhà riêng”
Vương Thế Trạch nói: “Phòng ở thì dễ tìm lắm, đối diện nhà của
chúng ta, các ngươi ở đó, ta cũng yên tâm. Các ngươi mau đến xem sao?”
Cố Tứ Ngưu nghĩ nghĩ nói: “Dù sao buổi chiều cũng không có
việc gì, cũng không vội về nhà, liền cùng đi xem thử”
Cố Tứ Ngưu liền mang theo Cố Phúc, Trần Quân Ngọc còn có Cố
Lộc bốn người đi theo Vương Thế Trạch xem phòng ở, Cố Toàn cũng đòi đi. Vương
thị nói: “Nhân dịp này chàng cũng mang dẫn con đi chơi đi, chờ bé ngoan lớn
chút nữa, cũng không dễ dàng đi ra ngoài a. Tiểu tứ, con ở lại đây”
Cố Quý sửng sốt, liền vô vị gật gật đầu. Hắn không giống đệ
đệ và muội muội, ít khi lên trấn, hắn ngay cả Tô Châu phủ thành đều đã đi. Mèo
Con vừa nghe phải đi dạo phố, vội vàng ôm lấy chân của cha, hai chân nhỏ của
nàng rất yếu nha, Cố Tứ Ngưu ôm lấy con gái, để nàng ngồi ở trên cổ mình, đoàn
người liền chậm rãi xuất môn.
Vương Thế Trạch tìm phòng ở, cách nhà rất gần, đi được vài
bước, căn nhà này có ba tầng, vừa vào cửa là hai tầng bốn mặt lầu; tiếp theo là
một cái sân, nền lót đá tảng, có hai cái giếng, bên trái là một sương phòng, bốn
gian phòng khách, một gian giữa; lối đi nhỏ, tầng thứ ba vẫn là lầu, nhưng so với
lầu trước thì lớn hơn rất nhiều, phía sau còn có một cái sân nhỏ, bên trong còn
có một gốc cây chuối tây, thật là lịch sự tao nhã, mọi người vừa thấy từ đáy
lòng không khỏi thích thú.
“Cha, căn nhà này không tồi!” Cố Phúc khen.
Ngay cả Cố Tứ Ngưu cũng vừa lòng gật đầu nói: “Đại ca, thật
sự là phiền toái huynh rồi, khiến huynh phải tìm giúp đệ một căn nhà tốt thế
này!”
Bạn đang đọc ebook được edit và làm ebook đăng tải bởi,
Hãy vào
http://cungquanghang.com/list-ebooks-truyen-phuong-tay/
http://cungquanghang.com/list-ebooks-ngon-tinh/
để được tải trên 2000 ebook đủ thể loại nhé.
Chủ của căn nhà này họ Đổng, đứng hàng thứ ba, mọi người đều
xưng hắn là Đổng tam, cùng Vương Thế Trạch có mối quan hệ buôn bán. Căn nhà này
là một trong tài sản của Đổng tam, sau khi khách trọ căn nhà này đi được nửa
năm, căn nhà vẫn để trống. Vương Thế Trạch biết nhà bọn họ cần tìm nhà ở, cho
nên tìm Đổng tam thuê nhà, tiền thuê nhà mỗi tháng là ba đồng tiền.
Vài ngày trước Vương Thế Trạch đã phái người lại đây sửa chữa,
lại thay nồi thay bếp, chuẩn bị gạo và lương khô, gia vị đầy đủ: “Dụng cụ bàn
ghế trong nhà vẫn còn dùng được, có lấy thêm vài thứ mà trước đây muội muội đã
sử dụng, mọi người có thể ở lại đây, không cần phải sửa sang gì nữa”
“Ca, cám ơn huynh”. Cố Tứ Ngưu cảm kích nói: “Dù là nhà của
đệ cũng không có tiện lợi như thế này”
Vương Thế Trạch vỗ bờ vai của hắn nói: “Khách khí cái gì!
Trước không nói chúng ta sắp trở thành thân gia, lại nói đệ là muội phu của ta
nhiều năm rồi, chút việc nhỏ này, chẳng lẽ ta còn tính toán phải không?”
“Thân gia?” Mèo Con sửng sốt, có ý tứ gì?
“Cha với mẹ của con đã thương lượng xong, để cho Nhân Nương
và Quý Nhi đính hôn với nhau, chờ Nhân Nương đủ mười sáu tuổi, thì để cho hai đứa
thành thân”. Cố Tứ Ngưu nói.
Cái miệng nhỏ nhắn Mèo Con khẽ nhếch, Nhân tỷ tỷ cùng tứ
ca?! Bọn họ hình như là biểu huynh muội a? Nhưng nàng nhớ lại một chút, dù sao ở
cổ đại biểu huynh muội kết hôn cũng không hiếm, lại chưa nghe việc mấy đứa trẻ
sinh ra trở thành ngu ngốc. Nàng cùng Nhân tỷ tỷ quan hệ cũng tốt lắm, nếu Nhân
tỷ tỷ có thể làm tứ tẩu của mình, cũng là không tồi! Nghe vậy nàng không khỏi vỗ
tay nhỏ bé nói: “Tốt! Con thích Nhân tỷ tỷ nhất!”
Vương Thế Trạch bật cười nhẹ điểm cái mũi nhỏ của nàng:
“Đáng tiếc cậu không có con trai, bằng không liền rước bé ngoan vào nhà!”
Mèo Con thẹn thùng xoay người: “Cậu hư a, con không để ý tới
cậu”
Vương Thế Trạch cười ha ha, nhìn hắn bộ dạng vui sướng thả lỏng,
cậu cũng đau lòng khi gả Nhân tỷ tỷ cho tứ ca a? Mèo Con âm thầm suy nghĩ nói.
Cố Tứ Ngưu nhìn xung quanh một vòng, đột nhiên hỏi: “Đại ca,
căn nhà này là do Đổng tam kia mua?”. Cố Tứ Ngưu trong lòng phi thường thích
căn nhà này, trong lòng hắn nghĩ, cho dù hắn cùng Châu Nương cả đời ở trong Lão
Hòe thôn cũng được, nhưng mà mấy đứa trẻ không thể giống như bọn họ, cả đời ở
trong cái thôn này.
Hiện tại Thọ Nhi, Quý Nhi tìm vợ đều là người trong trấn, Lộc
Nhi còn ở trong trấn mở một cửa hàng, nhà bọn họ cũng phải có một căn nhà trong
trấn. Hắn thấy căn nhà rất hợp ý mình, cũng đủ lớn, có thể để mọi người ở chung
với nhau, còn có cửa hàng ở mặt tiền đường phố, nói không chừng tương lai còn
có thể buôn bán !
Vương Thế Trạch cúi đầu nghĩ nghĩ nói: “Chờ thêm một năm, ta
đi hỏi Đổng tam một chút. Bất quá giá có thể không rẻ lắm”
Cố Tứ Ngưu nói: “Hỏi thử một chút. Căn nhà này thật sự là
không tồi”
Vương Thế Trạch gật đầu nói: “Như thế đi!”
Nhân bây giờ còn là đầu tháng ba, nhà Vương Thế Trạch mặc dù
ở trên ngã tư đường phồn hoa trong trấn, nhưng vẫn chưa có nhiều cửa hàng mở cửa,
đoàn người xem nhà xong, cũng liền trở về. Sau khi trở lại Vương gia, Mèo Con
liền chú ý tới trên mặt Nhân tỷ tỷ có một chút thẹn thùng, mà tứ ca mặc dù cố gắng
bảo trì trấn định, nhưng trên mặt vẫn có chút đỏ ửng, nhất là sau khi nhìn thấy
bọn huynh trưởng cười ám muội, thần tình lại đỏ bừng.
Vương Thế Trạch cùng Tôn thị liếc mắt nhìn nhau, trong lòng
đồng thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, tảng đá treo nặng trong tim mấy tháng nay
cuối cùng cũng bỏ xuống được! Nguyên lai hai người bọn họ chỉ có Lan Nhân là một
đứa con gái, mấy tháng trước đại diện trong dòng tộc họ Vương đến tìm Vương Thế
Trạch, muốn bảo hắn chọn một đứa nhỏ trong tộc thừa tự hắn. Nghĩ đến việc sản
nghiệp mà cả đời hắn làm ra chắp tay tặng cho một người khác, Vương Thế Trạch
liền không cam lòng. Nếu phải giữ Lan Nhân lại ở nhà, bắt rể thì nhà người ta
cũng không chịu, mà có ở rể thì hắn cũng cảm thấy chướng mắt. Càng nghĩ, hắn và
Tôn thị liền nghĩ tới Cố Quý.
Thứ nhất, Cố gia nhiều con, tương lai tôn tử cũng nhiều, ít
đi một người họ Cố thì Cố gia cũng sẽ không phản đối. Vương Thế Trạch cùng Cố Tứ
Ngưu bàn bạc, thứ nhất để cho con của Lan Nhân cùng Quý Nhi họ Vương; thứ hai,
Quý Nhi là con của Vương thị, trong người có dòng máu của Vương gia, tài sản của
hắn để cho con của Lan Nhân và Quý Nhi kế thừa trong tộc vô luận như thế nào đều
không nói được gì; thứ ba, Lan Nhân là con một của Vương Thế Trạch, tuy nói
không đến việc cẩm y ngọc thực hay cưng chiều hết sức, nhưng cũng có sự yêu
thương luyến tiếc con gái nhà mình về nhà người ta chịu khổ. Vương thị là cô ruột
của Lan Nhân, từ nhỏ đã nhìn nàng lớn lên, Lan Nhân gả cho Quý Nhi, tương lai
cũng sẽ không chịu khổ.
Lại nói Cố Quý bình thường tuy là một người có cá tính tối
trầm mặc, nhưng thái độ làm người xử sự cũng rất ổn trọng, không giống với mấy
đứa trẻ cùng trang lứa. Nói tuy không nhiều lắm, nhưng đều là lời Tử dạy. Đọc
sách mặc dù không so được với Cố Phúc, mười ba tuổi đã thi đậu Lẫm sinh, nhưng
mà nghe Cố Phúc nói, hắn đã đọc sách hai ba năm, thi tú tài không phải là vấn đề.
Vương Thế Trạch đời này hy vọng lớn nhất là con cháu có thể thoát hỏi nghiệp
buôn bán, đem Lan Nhân gả cho Cố Quý, tương lai Cố Quý thi đậu tú tài, nhà bọn
họ sẽ không còn hạng con buôn nữa, tốt xấu cũng có thể xem là dòng dõi thư
hương. Huống chi Cố Quý còn có một người đại ca học giỏi như vậy!
Vợ chồng hai người suy nghĩ mấy tháng, càng nghĩ càng cảm thấy
được đem con gái gả cho Cố Quý là lựa chọn tốt nhất, liền thừa dịp lần này
Vương thị cùng Cố Tứ Ngưu đến nhà làm khách thì nhắc đến việc này. Vương thị
cùng Cố Tứ Ngưu tự nhiên là một ngụm đáp ứng, không nói đến bọn họ đã nhìn thấy
Lan Nhân lớn lên từ nhỏ, để cho đứa trẻ này làm con dâu của bọn họ, bọn họ vui
vẻ còn không kịp, lại nói Vương Thế Trạch giúp đỡ bọn họ mấy năm nay, đừng nói
là bảo một đứa cháu mang họ Vương, cho dù Vương Thế Trạch muốn Cố Quý ở rể, hai
người cũng đáp ứng.
Vốn Cố Tứ Ngưu còn muốn nói với Vương Thế Trạch có phải nên
để Lan Nhân gả cho Cố Lộc. Cố Lộc dù sao cũng lớn tuổi hơn một chút, người cũng
so với Cố Quý càng giỏi giang hơn. Nhưng mà Vương Thế Trạch nói, Lan Nhân tuổi
còn nhỏ, nhà bọn họ còn muốn ở chung với nhau thêm vài năm, đợi đến khi nàng mười
lăm tuổi thì mới gả đi, Cố Lộc chỉ sợ đợi không được Lan Nhân đến mười lăm tuổi.
Kỳ thật vợ chồng Vương Thế Trạch cũng không phải không nghĩ
đến Cố Lộc, nhưng hai người nghĩ: thứ nhất là thật muốn là để cho Lan Nhân ở
chung với cha mẹ thêm vài năm, thứ hai cũng cảm thấy được mấy năm nay Cố Lộc ở
bên ngoài tôi luyện đã sớm không còn là đứa trẻ đơn thuần như ngày xưa, xử sự giỏi
giang lại khéo đưa đẩy, mất tính kiên nhẫn, chiếu theo tính tình dịu dàng của
Lan Nhân, chỉ sợ không chịu được một vị phu quân như thế này. Nếu tương lai bị
thất sủng thôi thì để Lan Nhân tìm một vị hôn phu tốt, hai người mới chọn Cố
Quý. Vợ chồng hai người khổ tâm suy nghĩ vì hôn nhân hạnh phúc cả đời của con
gái, thật là cảm động thay tấm lòng của cha mẹ!
Người nhà hai bên sau khi bàn bạc vấn đề hôn nhân xong, Cố Tứ
Ngưu liền cùng Vương thị hai người ở lại trấn một vài ngày, cùng vợ chồng Vương
Thế Trạch thương lượng thời điểm đính hôn năm sau. Đầu tháng ba ở lại trấn một
vài ngày, đến ngày thứ tư sau khi ăn xong cơm trưa, đoàn người liền cáo từ về
nhà, chuẩn bị ngày thứ năm đón thần tài.
Buổi tối Vương thị cùng Cố Tứ Ngưu nói chuyện: “Ai, Nhân
Nương tốt xấu gì còn có một vị biểu ca như Quý Nhi, bé ngoan của chúng ta,
tương lai phải tìm người nào ?”
Cố Tứ Ngưu chậm rãi nói: “Con cháu đều có phúc của con cháu,
nàng nghĩ nhiều làm gì”
Vương thị trừng mắt hắn nói: “Ta như thế nào mà không vội a?
Tết năm nay bé ngoan đã chín tuổi, tuy nói chúng ta có thể kéo dài thêm mấy
năm, nhưng mà con gái nhà ai lại có thể không tính toán chuyện này! Cũng nên
suy nghĩ đến hôn sự của bé ngoan !”
Cố Tứ Ngưu nói: “Chờ sau khi Phúc Nhi thi đậu hãy nói. Phúc
Nhi nếu lần này có thể thi đậu, Mèo Con chính là thiên kim quan gia, nói như thế
nào cũng có thể ở trong huyện hoặc trong phủ, thông qua quan hệ Liễu gia, tìm
được người tốt. Còn nếu không được thì chúng ta suy nghĩ một chút, vài ngày trước
đó ta có đến Tôn gia, thấy Gia Bảo nhà bọn họ cũng là một đứa nhỏ không tệ, bộ
dạng thanh thanh tú tú, tuy nói không phải người đọc sách, nhưng lại có một tay
nghề dệt vải cực tốt, Mèo Con qua đó cũng không lo ăn mặc. Khuê nữ nhà bọn họ
là con dâu nhà ta, nói như thế nào Tôn viên ngoại, Tôn phu nhân cũng sẽ không bạc
đãi nàng”
Vương thị nói: “Chàng nói như vậy, làm ta cũng nhớ lại lúc
ta đi cầu hôn cho Thọ Nhi, tựa hồ Tôn phu nhân cũng có cái ý tứ này, ta lúc ấy
chưa thấy qua Gia Bảo nhà bọn họ, cũng không có tiếp lời, chàng đã nói nó không
tồi, ta cũng an tâm. Chờ Phúc Nhi thi đậu kỳ thi Hương này, nếu không qua được,
chúng ta liền hướng Tôn gia tính chuyện hôn sự?”
Cố Tứ Ngưu tức giận nói: “Con còn chưa có thi a! Nàng đã nói
nó như thế, thật là không may mắn!”
Vương thị liếc hắn hắn nói: “Đi chết đi! Ta không có cái ý
đó, chàng chỉ suy nghĩ lung tung!”
“Là buồn lo vô cớ!” Cố Tứ Ngưu lầu bầu nói: “Cho dù Phúc Nhi
thi không tốt, còn có lần sau ! Lần sau Mèo Con cũng mới mười hai tuổi!”
“Hừ! Có cô nương nhà ai mười hai tuổi còn không lo làm mai?”
Vương thị mày liễu dựng thẳng đứng: “Ta nói cho chàng biết, ta sẽ không trì
hoãn hôn sự bé ngoan nhà chúng ta!”
“Biết rồi! Làm như Mèo Con không phải là con gái của ta vậy!
Trong lòng ta đã biết rồi! Được rồi! Được rồi! Ngủ đi!”. Cố Tứ Ngưu không kiên
nhẫn nói. Hắn đứng dậy thổi tắt ngọn nến, ánh mắt đảo qua, nhìn thấy Vương thị
xõa tóc, vạt áo hơi mở, lộ ra một mảng da thịt trắng noãn, không khỏi động tâm,
mạnh mẽ ôm lấy Vương thị.
Vương thị bị hắn hù một cái: “Chàng làm cái gì?” Nàng dùng sức
đẩy hắn ra: “Đừng, sẽ bị bọn trẻ nghe thấy được!”
“Sợ cái gì, bọn chúng đã ngủ hết rồi!” Cố Tứ Ngưu hàm hồ
nói, hai người thanh âm dần dần trầm thấp...
*****
P/s: Chương sau nam chính dẫn Cố Phúc và Trần Quân Ngọc
đi... kỹ viện đấy các nàng! ^^