Cuộc sống nhàn nhã ở Thiên Khải - Chương 22

Chương 22: Đầu tháng ba (1)

Buổi sáng đầu năm của Mèo Con chính là bị thanh âm tiếng
pháo làm cho bừng tỉnh, phong tục đất Ngô, lúc mở cửa đầu năm, cũng phải bắn ba
tiếng pháo, thanh âm tiếng pháo đầu năm “Pháo tam cấp”. Năm nay nhân lúc Cố
Phúc, Trần Quân Ngọc đều phải đi thi hương, Cố Tứ Ngưu càng đặc biệt coi trọng,
bảo hai người bọn họ đi đốt pháo, kỳ vọng có thể mang đến may mắn.

Trong nhà treo lên thần trục, thắp nến hương, cùng bánh kẹo để
cúng tổ tiên, sáng sớm thức dậy, vái lạy trước tổ tiên, cái này gọi là “Bái hỉ
thần”. Sau khi bái hỉ thần xong, lại đến bậc tiểu bối chúc tết bậc trưởng bối,
sau đó mới có thể bắt đầu ăn điểm tâm. Điểm tâm cũng là bánh mật, nem rán, bánh
trôi nước, sủi cảo, mang ý nghĩa là đoàn viên.

Ăn xong điểm tâm, Vương thị kích động mặc cho Cố Toàn cùng
Mèo Con quần áo màu đỏ, lại đội cho hai người khăn bao tóc màu đỏ, cuối cùng ở
giữa mi tâm của hai người điểm lên một chút son. Hắc! Trông như hai búp bê bước
ra từ trong tranh. Vương thị ôm hai đứa con của mình, thấy thế nào cũng rất
đáng yêu, mỗi tay ôm đứa, hung hăng hôn một cái.

Mèo Con giống như mắt nhắm mắt mở để cho Vương thị chuẩn bị
sửa sang cho mình, tối hôm qua nàng nghe xong thanh âm tiếng pháo, buổi sáng mới
mơ mơ màng màng ngủ, hiện tại đầu óc toàn bộ đều hỗn loạn, đối hết thảy hành động
của Vương thị cũng không có phản kháng. Cố Toàn cúi đầu: “Mẹ, con không cần tô
son a! Con là nam nhân! Cũng không phải búp bê! Đâu có chết người!”

Mèo Con nghe được lời nói của hắn, thiếu chút nữa cười ra tiếng,
cười chết người! Tám tuổi, ách, không đúng là đứa trẻ mới chín tuổi! Nàng mở
hai mắt buồn ngủ, buồn cười nhìn tiểu ca.

Vương thị cũng vui vẻ cười ha ha, ôm chầm con trai nhỏ, ở
trên gương mặt phấn hồng của hắn hôn một cái, kiên quyết nói: “Không được!”

Nhìn Cố Toàn suy sụp hạ khuôn mặt nhỏ nhắn, Mèo Con rất
không phúc hậu cười ra tiếng, Cố Toàn trừng mắt nhìn muội muội một cái, thấy
Vương thị không chú ý, tia xấu xa trong mắt càng nồng đậm, Mèo Con khanh khách
cười, bất quá thấy thái độ của tiểu ca, biết là đã quá đáng bèn dựa vào trên
người hắn: “Tiểu ca không cần! Muội sai lầm rồi!”. Nói xong đô khởi cái miệng
nhỏ nhắn, ở trên mặt hắn hôn một cái.

Gương mặt nhỏ của Cố Toàn đỏ lên, miệng vẫn như cũ không
buông tha nói: “Nhìn muội còn dám cười ta”. Tay lại nhẹ nhàng đỡ lại tiểu muội
muội. Tiểu muội từ nhỏ thân thể không tốt, lại thường xuyên không chịu đi lại
nhiều, làm cho hai chân trở nên vô lực, thường xuyên sẽ té ngã, Cố Toàn cũng
không dám cùng nàng đùa giỡn quá mức, có chuyện gì xảy ra với nàng người chịu
thiệt chính là bản thân.

Mèo Con đối này cách ăn mặc của bản thân không lấy gì phản cảm,
nàng cùng Cố Toàn cơ hồ hàng năm lễ mừng năm mới đều là ăn mặc như vậy, có một
thân ăn mặc như vậy, còn có thể nhiều lấy một ít tiền mừng tuổi a! Đôi mắt hạnh
trắng đen rõ ràng của Mèo Con cười đến cong thành hình trăng khuyết, từ sau khi
đại ca thi đậu Lẫm sinh, tiền mừng tuổi của nàng hàng năm cũng không cần phải
giao ra !

Ăn xong điểm tâm, mọi người tựu lại trước cửa chúc tết trưởng
bối trong nhà, sau đó vài đứa trỏ lại đến mấy nhà trong thôn chúc tết. Sau đó,
mọi người trong nhà đó sẽ cho bọn trẻ kẹo.

Bữa cơm trưa đầu năm là ăn ở nhà đại bá, gia đình của Cố Tứ
Ngưu có tổng cộng là bốn vị đường huynh đệ, đại bá cùng tam bá là huynh đệ ruột,
đều là con của đại gia gia, nhị bá là con của nhị gia gia, phụ thân của ba vị
bá bá đều là đường huynh đệ. Bất quá tới đời này, con nít trong nhà nhiều lên,
đại bá có ba con trai, bốn con gái, nhị bá có sáu con trai năm con gái, tam bá
có năm con trai năm con gái, số này là còn chưa tính những đứa trẻ chết non a!
Tính đi tính lại thì nhà bọn họ vẫn là ít nhất. Tuy nói mọi người đều là thân
thích, nhưng Mèo Con rất ít cùng đường ca, đường tỷ chơi với nhau, trên cơ bản
chỉ tới khi gặp mặt mới biết tên nhau, có gặp nhau cũng phải tới tết mới gặp.

Sau khi ăn cơm trưa xong, mấy nam hài tử tự nhiên cùng nhau
đi ra ngoài chơi, nữ hài tử cũng tìm một khoảnh sân bằng phẳng chơi đá cầu.
Vương thị bảo con gái đi theo các vị tỷ tỷ chơi đùa, nhưng mà Mèo Con lắc lắc
thân mình không chịu đi ra ngoài.

Cố Toàn chỉ vào tiểu muội cười ha ha nói: “Muội muội làm gì
biết đá cầu, ai mà chịu cùng muội chơi chứ?”

Mèo Con mặt đỏ hồng, Cố Toàn nói không sai, nàng từ kiếp trước
đến kiếp này đều là dở vận động, phàm là nữ hài tử thì đều đá cầu, nhảy dây,
ném bao cát, nhảy lò cò… Nàng không giống thế. Nàng từ nhỏ đến lớn thành tích
thể dục trừ bỏ thầy giáo dễ nhìn kia dạy dỗ một năm đã tính là kỳ tích còn những
mặt khác đều là tàm tạm, có lẽ cũng chính vì thế mà nàng không bao giờ quên bài
múa kia.

Tuy nói năm đó nàng ghét bỏ cực khổ mới không chịu đi tập
múa nữa, nhưng hơn phân nửa nguyên nhân vẫn là bởi vì cha mẹ thấy con gái học
múa nhiều như vậy, liền quên cả mấy môn học khác, mặt khác chính là bảo nàng
múa một bài múa luyện tập còn không được, chứ đừng nói tới đi biểu diễn, không
giống như tài năng trời cho, do đó mới đồng ý cho nàng nghỉ học.

Mèo Con chu cái miệng nhỏ nhắn, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở
trong lòng mẹ, Vương thị cũng biết con gái từ nhỏ đã như vậy, nhưng vẫn như cũ
nói: “Đi, bé ngoan, cùng các tỷ tỷ chơi đi. Toàn Nhi, không được khi dễ muội muội”

Cố Toàn lầu bầu nói: “Là bản thân muội ấy không biết đá cầu,
trách con làm cái gì”. Hắn cầm lấy quả cầu vứt trên mặt đất, một cái lại một
cái đá lên, hắn một bên đá một bên đắc ý nhìn muội muội.

Mèo Con bĩu cái miệng nhỏ nhắn: “Cái này có gì đặc biệt hơn
người! Huynh xem Phúc ca cùng Ngọc ca không phải cũng không biết sao, nhưng mà
các huynh ấy lại học giỏi! Muội không biết đá cầu, nhưng Ngọc ca nói muội học
giỏi!”

Cố Phúc cười khanh khách nói: “Ai nói huynh với Ngọc ca của
muội không biết đá cầu”

Cố Toàn chân vung lên, quả cầu hướng Cố Phúc bay tới, Cố
Phúc nhanh chân tiếp nhận, thuần thục đá lên: “Kính Chi, tiếp!”. Trần Quân Ngọc
cũng nổi lên hứng thú, chân vung lên, vững vàng tiếp nhận, hai người vui vẻ đá
cầu, một bên người lớn cùng mấy đứa trẻ đều ủng hộ.

Cố Toàn cười nói: “Ai nói Phúc ca cùng Ngọc ca không biết đá
cầu? Chỉ có tiểu ngu ngốc như muội mới không biết a! Ngọc ca nói muội thông
minh, đó là lừa muội a! Một quyển Tam Tự kinh ta nửa ngày đã học thuộc, còn muội
thì lắp bắp đến nửa tháng”. Mọi người nghe xong, liền cười ha ha.

Lần này thì mất mặt rồi, nội tâm bé gái nhỏ nào đó đã muốn
thành đại thẩm, nhưng da mặt vẫn là trẻ con, tiểu nhân nhi ngượng ngùng xoay tới
ôm Vương thị, lần này dù Vương thị nói thế nào nàng cũng sẽ đi ra. Mọi người cười
ha ha, Cố Toàn cười ngã xuống đất, lần đầu tiên hắn ở trước mặt tiểu muội có cảm
giác thắng lợi.

Cố Phúc trách cứ nhìn tiểu đệ liếc mắt một cái, xoay người
đem Mèo Con thẹn thùng trong lòng mẹ kéo ra: “Mèo Con, đến đây, đại ca dạy muội
đá”

Mèo Con dùng sức lắc đầu: “Muội không muốn đá, chân sẽ
đau!”. Nàng làm nũng nói, nàng chán ghét vận động, nàng sở dĩ mỗi ngày kiên trì
múa ballet là bởi vì không cần vận động nhiều lại có thể bảo trì dáng người.

Cố Phúc điểm nhẹ vào trên mũi của nàng: “Tiểu nha đầu!”

Cố Đại Ngưu cười tủm tỉm nói: “Nữ hài tử văn tĩnh tốt hơn,
không đá sẽ không đá, đến đây, Tiểu Miêu đến với đại bá, đại bá bóc đậu phộng
cho con ăn”

Mèo Con vừa nghe lập tức chạy qua, vô cùng thân thiết lôi
kéo cánh tay Cố Đại Ngưu nói: “Đại bá, con không cần đại bá bóc cho con, ta bóc
đậu phộng cho đại bá, chúng ta cùng nhau ăn”

“Được!” Cố Đại Ngưu bị lời nói của cháu gái nhỏ làm mặt mày
vui mừng, cầm lấy đĩa đậu phộng, hai người vừa bóc vừa ăn, một bên nói nhỏ đùa
giỡn, một lớn một nhỏ vui vẻ hòa thuận.

Vương thị thấy thế, dở khóc dở cười lắc đầu, nha đầu kia
tính tình tinh quái, thật không biết giống ai.

Cơm chiều thì ăn ở nhà Cố Nhị Ngưu, cơm trưa ngày thứ ba thì
ăn ở nhà Cố Tam Ngưu, buổi tối ăn cơm ở nhà Cố Tứ Ngưu. Vài ngày ăn uống, trừ bỏ
Vương thị cùng Mèo Con, mỗi người ăn đến mặt mày tươi rói. Đầu tháng ba là con
gái về nhà mẹ ruột chúc tết, sáng sớm Vương thị đã chuẩn bị xong xuôi, sớm mang
theo người nhà vào trấn chúc tết.

Vương Thế Trạch đã sớm đứng ở cửa chờ, vừa thấy xe ngựa Cố
gia đến, liền cười ha hả nghênh đón.

“Cậu, cung hỉ phát tài! Vạn sự như ý!” Mèo Con cùng Cố Toàn
vẫn ăn mặc như ngày đầu tiên, cách ăn mặc giống như đồng tử bên cạnh thần tài,
miệng nói lời may mắn, làm cho ánh mắt Vương Thế Trạch đều mang ý cười, vội
vàng cho mỗi người một bao lì xì đỏ thẫm.

Mọi người vào trong nhà, mấy đứa trẻ Cố gia cúi đầu chúc tết
Vương Thế Trạch và Tôn thị, Tôn thị chỉ sinh một đứa con gái, thích nhất là con
trai, nhất là nam hài tử, thấy Cố Toàn, vội vàng đem hắn ôm vào trong ngực, gọi
là bảo bối tâm can.

Cố Toàn bình thường cũng thực thân cận Tôn thị, bởi vì Tôn
thị từ nhỏ cũng rất thương hắn, hắn ôm cổ Tôn thị, ở trên mặt của nàng dùng sức
hôn một cái: “Mợ, đã lâu không thấy, con nhớ người sắp chết rồi a!”

Tôn thị ánh mắt mừng rỡ, ôm Cố Toàn cũng hung hăng hôn một
cái: “Mợ cũng nhớ con muốn chết!”

Con gái của Vương Thế Trạch và Tôn thị là Vương Lan Nhân
cũng tiến lên chúc tết cô và dượng, Vương thị vội vàng lôi kéo tay Lan Nhân
nói: “Nửa năm không gặp, Nhân Nương càng lớn càng xinh đẹp! Càng ngày càng giống
đại cô nương”

Khuôn mặt phấn của Lan Nhân đỏ lên, nâng nhẹ tay vuốt vuốt
tóc mai, miệng không thuận theo kêu một tiếng: “Cô!”. Nàng là điển hình của nữ
tử vùng sông nước Giang Nam, thướt tha tinh tế, thanh tú như nước, tuy không phải
tuyệt mỹ, nhưng có một loại ôn nhu triền miên.

Tôn thị mỉm cười nói: “Qua tết là nha đầu này đã được mười
hai tuổi, vài năm nữa là phải lập gia đình, như thế nào có thể không giống đại
cô nương đâu?”

Vương thị quan tâm hỏi: “Có người đánh tiếng rồi sao?”

Tôn thị tràn đầy ý cười nhìn con gái liếc mắt một cái, Lan
Nhân đỏ mặt, kéo tay nhỏ bé của Mèo Con nói: “Tiểu Miêu, đi, chúng ta đi vào
trong nói chuyện đi! Tỷ có thêu cho muội hai cái hà bao a!”

Mèo Con cùng với vị biểu tỷ ôn nhu xinh đẹp này luôn hòa hợp,
thấy Lan Nhân như thế, vội vàng cười nói: “Nhân tỷ tỷ, hôm nay muội có mang quà
đến cho tỷ tỷ a!”

Chờ Lan Nhân cùng Mèo Con sau khi rời khỏi, Tôn thị mới nói:
“Cầu hôn thật ra thì có, nhưng mà ca ca muội ai cũng chướng mắt, chọn tam lấy tứ”

Vương Thế Trạch ho nhẹ một tiếng nói: “Ta yêu thương con gái
từ nhỏ đến lớn, chẳng lẽ liền đem nàng tùy tùy tiện gả ra ngoài phải không? Lại
nói Nhân Nương còn nhỏ, chúng ta còn muốn ở chung với nhau thêm vài năm a!”

Vương thị gật đầu nói: “Cũng đúng, chuyện con gái lấy chồng
chính là chuyện cả đời, cũng phải chọn lựa thật tốt, dù sao Nhân Nương cũng mới
mười hai tuổi, không vội”

Vương Thế Trạch cùng Tôn thị liếc mắt một cái, Vương Thế Trạch
lôi kéo Cố Tứ Ngưu nói: “Đi, Tứ Ngưu, Phúc Nhi, chúng ta đi uống rượu”

Tôn thị cũng ôm Cố Toàn, lôi kéo tay Vương thị nói: “Đi,
sáng sớm ta liền đốt chậu than, chúng ta đi vào bên trong nói chuyện đi”

Trong sương phòng, Lan Nhân yêu thích không buông thưởng thức
quyên hoa của Mèo Con: “Thật xinh đẹp !’”

Mèo Con đắc ý dào dạt nói: “Đương nhiên! Đây chính là muội đặt
cả tâm tư mà làm a!” Nàng đắc ý nói, trong nhận thức của nàng, luận về trình độ
nữ hồng, cũng chỉ có Lan Nhân có thể so sánh với nàng, có thể được Lan Nhân
khen so với những người khác khẳng định càng sung sướng hơn.

Lan Nhân vui sướng nói: “Thật sự là quyên hoa xinh đẹp, lần
trước ta nhìn thấy hoa cài của Kiều thái thái cũng không đẹp như thế này!”

Kiều thái thái? Chính là người mua kinh Phật của mình sao?
Xem ra là một người có tiền a! Mèo Con từ trong hà bao lấy ra một cái trâm cài
màu đen, phía trên có hình hoa mai tinh tế, làm thành một quyên hoa đơn giản
nhưng xinh đẹp, sau đó cài vào trên búi tóc của Nhân Nương, mới vừa lòng gật đầu
nói: “Tỷ tỷ, tỷ xem có đẹp không?”

Lan Nhân một bên soi gương, một bên cười nói: “Thật là đẹp,
đúng rồi, tỷ cũng làm cho muội một chút đồ”. Lan Nhân buông gương, vội đi vào
trong phòng của mình. Hà bao, túi hương, khăn thêu, hài, đủ thứ đều đem ra. Nhà
mẹ ruột của Tôn thị chính là mở một tiệm thêu, Lan Nhân từ lúc ba tuổi đã bắt đầu
đi theo tú nương của Tôn gia học thêu, nàng tính tình thông minh, lại bỏ nhiều
tâm tư nghiên cứu, thêu ra thứ gì thì đều trở thành cực phẩm, Mèo Con thấy thế
yêu thích không buông tay.

“Nhân tỷ tỷ, mấy thứ này đều là cho muội sao?” Mèo Con vừa mừng
vừa sợ hỏi.

“Đương nhiên là cho muội” Lan Nhân mỉm cười gật đầu nói.

“Cám ơn Nhân tỷ tỷ!” Mèo Con vui vẻ nói.

“Cảm tạ cái gì, tỷ còn phải đa tạ muội ”. Lan Nhân lôi kéo
tay nàng nói: “Trước không nói muội tặng ta đồ vật này nọ, từ lúc muội nói với
ta pha sữa dê và phục linh, ta mỗi ngày thức dậy đều ăn một chén, hiện tại tay
chân ấm áp rất nhiều”

Mèo Con vừa nghe, cười tủm tỉm nói: “Đương nhiên, nghe ca ca
nói đây là phương pháp của tiền triều trước kia, chuyên môn trị thể chất mang
tính hư. Đúng rồi, tỷ tỷ không nói muội đều đã quên !”. Nàng vỗ nhẹ cái trán của
mình nói: “Tỷ tỷ, ta pha cho tỷ một ly trà mật táo đỏ, tỷ mỗi ngày uống một ly,
cũng là bổ huyết dưỡng khí”

“Trà mật táo đỏ?” Lan Nhân tò mò hỏi: “Làm như thế nào? Muội
chỉ tỷ làm, về sau tự tỷ làm lấy, đỡ phải phiền toái muội làm”

Mèo Con nói: “Không phiền toái, đem hạt táo đỏ bỏ đi, thêm
nước và đường đỏ vào rồi đun, chờ sau khi nước hơi sệt lại, lại đảo thành mứt
táo, thêm một chút mật, cho vào trong bình đậy kín, để trong vài ngày, về sau
có thể ăn rồi. Lúc ăn, dùng nước ấm pha loãng là được. Mấy thứ này trong nhà đều
có, cũng không tốn nhiều tiền. Lại nói nhà muội là nông gia, bó củi cũng không
tốn tiền, táo của muội rất ngon, làm cũng không tốn nhiều sức. Không giống như
trong trấn của tỷ, bó củi đều phải dùng tiền mà mua”

Lan Nhân cười điểm cái mũi nhỏ của nàng nói: “Tiểu nha đầu
thực tiết kiệm, về sau nhà ai thú muội làm phu nhân thì thật là có phúc!”

“Nhân tỷ tỷ!” Mèo Con không thuận theo nũng nịu lại nàng, thấy
Lan Nhân đem trâm hoa mai tháo xuống, không khỏi tò mò hỏi: “Nhân tỷ tỷ, tỷ
không cài sao?”

“Hiện tại không cài, chờ lúc Nguyên Tiêu ngắm đèn, ta lại
cài”. Lan Nhân nói.

Mèo Con trêu tức nói: “Tỷ tỷ chính là muốn cho tỷ phu tương
lai của muội xem sao?” Nguyên Tiêu mười lăm tháng giêng chính là lễ tình nhân
vào thời cổ đại a! Trong một năm, cũng chỉ có mỗi ngày này, mặc kệ là con gái
rượu hay là tiểu thư khuê các đều có thể đi ra ngoài ngắm đèn du ngoạn.

“Nha đầu chết tiệt kia, miệng chó không mọc được ngà voi!
Xem tỷ may miệng muội lại đây!” Lan Nhân thân thủ sẽ nhéo mặt của nàng, Mèo Con
vội cong người né tránh. Tỷ muội hai người cười đùa thành một đoàn, thẳng đến
khi nha hoàn bên ngoài mời ra ngoài phòng dùng cơm, hai người mới dừng tay, Lan
Nhân cười nói: “Mau đứng lên! Tỷ chải đầu lại cho muội, bằng không hai người
chúng ta đi ra ngoài như vậy, sẽ bị người ta cười đến chết”. Mèo Con cũng ngừng
cười, Lan Nhân đứng dậy sửa sang lại tóc tai tán loạn, mở hộp trang điểm ra, một
lần nữa thoa son phấn, vẽ lông mi.

Hai cái khăn bao tóc của Mèo Con cũng rơi ra, mái tóc dài
cũng bay tán loạn: “Nhân tỷ tỷ, tỷ chải đầu lại cho muội đi!”

Lan Nhân nói: “Muội đợi một chút, chờ tỷ vẽ lông mi xong sẽ
chải cho muội”

Mèo Con cầm hộp son của Lan Nhân lên nói: “Nhân tỷ tỷ, tỷ
luôn luôn tại dùng son này sao? Là son Hàng Châu?”

Lan Nhân nhấp môi một chút mới nói: “Son Tô Châu, phấn Dương
Châu, tuy rằng phấn Hàng Châu là quan phấn, nhưng là luận về xuất sắc nhất vẫn
là phấn thơm Dương Châu, son Tô Châu. Tiểu Miêu năm nay muội cũng đã chín tuổi
rồi a? Cũng nên học cách trang điểm đi!”

Mèo Con cười nói: “Nhân tỷ tỷ, ta nghe nói trong phấn này có
bột chì, bột chì cũng không là thứ tốt a! Tỷ vẫn là dùng ít một chút mới tốt”

[ Bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn ]

Lan Nhân điểm nhẹ cái trán của nàng nói: “Nói hưu nói vượn,
từ xưa có son phấn nhà ai mà không có bột chì? Tỷ chưa từng nghe ai nói là bột
chì không tốt a? Muội nghe ở đâu vậy?”

Mèo Con cười nói: “Muội đã quên rồi!”

Sau khi Lan Nhân sửa soạn xong xuôi, lôi kéo nàng ngồi vào
trước gương, thay nàng chải tóc, chỉnh sửa này nọ, khiến cho nàng càng trông
như phấn điêu ngọc mài, Lan Nhân trái phải nhìn nhìn, mới vừa lòng nói: “Đi
thôi, chúng ta ra ngoài để cho mẹ và cô xem thử”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3