Cuộc sống nhàn nhã ở Thiên Khải - Chương 08
Chương 8: Hôn lễ
Vào buổi tối, hai người Vương thị và Cố Tứ Ngưu, một người
ôm con gái đang buồn ngủ, Vương thị thuận miệng nói lên việc đại tráng tẩu cầu
hôn, nàng một bên vỗ tiểu nhi tử vừa nói: “Tứ tiểu tử nhà nàng năm nay cũng mới
sáu tuổi, ai biết tương lai có thể thành ra bộ dáng gì? Sớm như vậy đã muốn
cùng Mèo Con đính thân, không phải là hại nàng sao?”
Cố Tứ Ngưu ôm con gái nói: “Đúng vậy, nàng xem con gái thứ
ba nhà Đại Đầu, một nha đầu còn nhỏ như vậy, ba tuổi đã đính thân, nhưng đứa trẻ
kia tự nhiên sang năm lại mất, làm cho đứa bé kia chưa gì đã mang tiếng khắc
phu, đến bây giờ còn không dám đi ra ngoài!”
Vương thị thở dài nói: “Cũng không phải! Đáng tiếc tiểu cô
nương này, bộ dạng nhu hòa như nước, gánh chịu một cái thanh danh như vậy, ai
chịu lấy nàng? Tương lai không phải làm làm mẹ kế cũng là làm thiếp. Ta chỉ luyến
tiếc con gái nhà của chúng ta cũng ủy khuất như vậy”
Cố Tứ Ngưu yêu thương ôm con gái nói: “Trong nhà năm tiểu tử,
sớm muộn gì đều đính hôn cả, nam hài tử dù sao cũng không sợ, con gái chúng ta
nhất định phải đầy mười hai tuổi mới có thể tìm người đính thân”
Mèo Con kỳ thật cũng không có ngủ, nghe được cha mẹ nói chuyện,
không khỏi trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng vẫn là may mắn! Ít nhất kiếp
này của nàng được cha mẹ vô cùng thương yêu.
Vương thị còn nói thêm: “Tứ Ngưu, chàng xem Phúc Nhi của
chúng ta cũng mười ba tuổi rồi, có cần để hắn cùng Nam Qua viên phòng không?
Nam Qua đã mười tám, cứ để như vậy hoài cũng không được”
Cố Tứ Ngưu đem con gái để trên giường nói: “Cũng tốt, sớm
ngày viên phòng để cho con bé mau sinh hài tử. Phụ nữ có con rồi, thì một mực
khăng khăng đi theo nam nhân mà sống, đỡ phải để nàng làm ra chuyện lung tung
gì!”
Vương thị hừ nhẹ một tiếng: “Nó dám! Ta sẽ đánh gãy hai chân
của nó!”
Cố Tứ Ngưu nói: “Hôn sự Phúc Nhi định xong rồi, hôn sự Ngọc
Nhi cũng nên chuẩn bị, cũng may cha hắn cho hắn không ít bạc, hẳn là có thể tìm
vợ”
Vương thị nói: “Ngọc Nhi cũng là mệnh khổ, cần phải tìm cho
thằng bé một người tốt!”
Hai người nói liên miên hồi lâu, mới thổi đèn lên giường nghỉ
ngơi. Chỉ chốc lát hai người liền ngủ say.
Mà lúc này Mèo Con tưởng đã ngủ say lại tỉnh dậy, nghe cha mẹ
nói chuyện xong, Mèo Con phát hiện một việc làm cho mình thực khiếp sợ! Nguyên
lai ở thời đại này, vô luận nam nữ mười ba tuổi là có thể thành thân, một khi
qua hai mươi tuổi còn chưa thành thân, các dạng thuế trong nhà sẽ tăng gấp đôi!
Nói như vậy, có nghĩa là muốn làm thặng nam, thặng nữ ở cổ đại sẽ phải trả giá
rất cao a!
Đây chính là lý tưởng trước kia của mình, thật sự là quá
ngây thơ rồi! Nếu hiện tại nhìn kĩ thì có thể nhìn thấy hai hàng nước mắt của
Mèo Con! Vì sao?! Vì sao quy củ cổ đại nhiều như vậy a! Nàng bi phẫn cơ hồ phải
ngửa mặt lên trời thét dài, chẳng lẽ nàng chỉ có thể đi làm ni cô sao?
Nghi thức viên phòng của Cố Phúc cùng Nam Qua phi thường đơn
giản, vốn Cố Tứ Ngưu cùng Vương thị cũng muốn tổ chức một buổi tiệc, nhưng Cố
Phúc không đáp ứng, lý do rất đơn giản, Cố Lộc nhỏ hơn hắn có một tuổi, cũng đã
mười hai, nên chuẩn bị hôn sự, tiền trong nhà vẫn nên để cho Cố Lộc cưới vợ!
Cố Tứ Ngưu cùng Vương thị do dự mãi, vì dù sao vẫn là ủy khuất
cho con cả, nhưng Vương thị còn đem tơ tằm nhà mình ra dệt rồi đưa đến phường
nhuộm trấn trên nhuộm màu làm một bộ đồ cưới cho Cố Phúc và Nam Qua, lại làm
cho Nam Qua một đôi vòng bạc.
Lấy dầu vừng trong nhà ra, bảo người khác cắt tổ ong lấy mật,
Vương thị gọi đến vài tỉ muội tốt, mỗi ngày ở nhà làm quà mừng, cho dù không
làm tiệc lớn gì, cũng muốn gửi cho bạn bè một chút quà biếu. Cố Tứ Ngưu đi làm
về, liền vùi đầu vào đóng giường, đóng thùng tắm cho con. Lại tìm thợ tu sửa
phòng ở trong nhà, dán giấy tường, làm cực kỳ chỉnh tề.
Vương thị không rảnh trông Mèo Con, liền đem Mèo Con đưa đến
nhà đại tráng cách vách, nhờ đại tráng tẩu giúp đỡ chiếu cố. Mấy ngày nay, Mèo
Con cùng con cái nhà đại tráng tẩu chơi chung với nhau. Mạc gia tổng cộng có
năm con trai ba con gái, tên rất đơn giản, con trai thì đặt theo thứ tự, từ Mạc
Đại, Mạc Nhi tới Mạc Ngũ, con gái đều lấy tên hoa cỏ sống dưới nước Hà Hoa, Lục
Bình, Hồng Lăng.
Con gái lớn Mạc gia sắp xuất giá, Lục Bình cũng mười ba tuổi,
lễ mừng năm mới sẽ xuất giá, mỗi ngày đều ở trong phòng may đồ cưới. Hồng Lăng
tuổi còn nhỏ, tính tình thô lỗ, cả ngày đi theo Mạc Tứ, Mạc Ngũ thượng xuyến hạ
khiêu, bắt gà bắt chim. Từ sau khi gặp Mèo Con, thấy nàng cả ngày ngồi ở nhà,
không phải thêu hoa chính là thắt lạc, mẹ lại khen lên khen xuống, trong lòng rất
không phục. Sau lại thấy nàng có điểm tâm hay trái cây để ăn, nghe nói dùng kết
lạc để đổi lấy, trong lòng rất là hâm mộ, cũng nhu thuận hơn, đi theo Mèo Con hảo
hảo học nữ công gia chánh. Hồng Lăng trở nên nhu thuận, làm cho đại tráng tẩu
vui vẻ rất nhiều thấy Vương thị liền khen, trong lòng càng muốn cưới đứa trẻ
này, đối Mèo Con rất tốt.
Vương thị bị đại tráng tẩu lần nữa nhắc tới hôn sự, cũng dần
dần động tâm, dù sao cũng là hàng xóm nhiều năm, nếu Mèo Con đó qua đó, cũng
không để nàng chịu ủy khuất, lại nói gia cảnh Mạc gia so lại vẫn tốt hơn rất
nhiều, Mèo Con qua đó sẽ không chịu khổ.
Nhưng Cố Tứ Ngưu lại chướng mắt họ Mạc nhiều đời làm buôn
bán, ghét bỏ bọn họ môn hộ rất thấp “tóc dài thì kiến thức ngắn” Cố Tứ Ngưu
nói: “Nhà bọn họ tính cái gì cũng đều là tiền? Thương gia…, tổ tiên nhà của
chúng ta chính là tiến sĩ, lương dân nhiều thế hệ! Năm đứa nhỏ Mạc gia không phải
bảo con gái suốt ngày luyện chữ trên phiến đá a! Lại nói Mạc Tứ đó vừa không phải
là con trai cả được nể trọng cũng không phải là con trai út được sủng ái yêu
thương, tương lai phân chia gia sản có thể có được cái gì tốt?”
Vương thị vừa nghe Cố Tứ Ngưu nói như vậy, cũng hiểu được rất
ủy khuất con gái mình, liền không nghĩ đến ý tứ kết thân gia nữa, lúc đại tráng
tẩu nhắc đến nàng liền qua loa vài câu cho xong.
Nhưng thật ra đại tráng tẩu lại nghĩ Cố gia tin vào lời thầy
tướng số, không nên sớm đính thân cho Mèo Con mới không chịu đáp ứng. Nghĩ Cố
gia, Mạc gia cũng gần, chờ con cái lớn một chút thì bàn tính lại cũng không muộn,
bèn tạm thời không đề cập tới. Làm cho Vương thị thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Mà bản thân Mèo Con hiện tại lại không rảnh quan tâm hôn sự
của mình. Dù sao mình còn nhỏ, cha mẹ cũng thương nàng, dù thế nào bọn họ cũng
sẽ không để nàng ủy khuất ! Nàng hiện tại mong chờ nhất là khi hôn lễ cử hành.
Hôn lễ Trung Quốc hiện đại sớm đã không còn nghi thức cổ truyền nào nữa cả,
nàng là lòng tràn đầy mong chờ muốn xem hôn lễ truyền thống.
Chính là tới ngày hôm đó, Vương thị lại sợ tiếng pháo làm
con gái hoảng sợ, lại sợ lúc hôn lễ người đông con gái bị bắt cóc, liền đem
nàng nhốt lại ở trong phòng, không cho nàng đi ra ngoài, làm cho Mèo Con cực kỳ
buồn bực. May mắn chờ pháo chấm dứt, Vương thị liền đem nàng ôm vào tân phòng,
cho nàng nhìn Nam Qua một chút.
Trong tân phòng tất cả đều là phụ nữ, Mèo Con nhìn lướt qua,
hơn phân nửa đều là không biết, Nam Qua thấy Vương thị bế Mèo Con tiến vào, vội
vàng nghiêng người để nàng ngồi trên giường, Hồng Lăng của Mạc gia bị té ngã một
bên.
“Tẩu tử” Mèo Con nãi thanh nãi khí kêu một tiếng, trong tay
nắm một quả mừng: “Ăn trái cây” Nàng nghĩ chắc Nam Qua chưa có ăn gì đâu a?
Mọi người cười một tiếng: “Thật sự là hảo muội muội a! Cùng
tẩu tử thực thân a!”
Vương thị vỗ nhẹ cái trán nói: “Xem ta sơ ý rồi, một lát nữa
ta làm chút đồ ăn cho con và Phúc Nhi!”
Nam Qua đỏ mặt lên tiếng, nàng hôm nay một thân hồng y mới
tinh, trên mặt một tầng son phấn, mặt mày ngượng ngùng, phi thường xinh đẹp.
“Tẩu tử thật xinh đẹp”. Mèo Con vỗ tay nhỏ bé nói.
Nam Qua yêu thương sờ sờ đầu nhỏ của nàng, người một bên
chúc nàng sớm cùng Phúc Nhi sinh một tiểu hài tử trắng trẻo mập mạp, lại khen
tay nghề Cố Tứ Ngưu thật cao, đóng giường vừa tinh xảo lại bền, Nam Qua xấu hổ
cùng các nàng nói chuyện. Mèo Con cùng Hồng Lăng hai người ngồi ở trên giường,
bốc đậu phộng, ăn long nhãn. Mà Cố Phúc ở ngoài, bị già trẻ lớn bé trong thôn
lôi kéo cùng nhau uống rượu.
Mèo Con đã sớm nghe nói ở nông thôn có tục nháo động phòng,
cũng muốn xem như thế nào, nhưng mà nàng lại quên, tiểu hài tử không có quyền
xem, Vương thị như thế nào lại để một cái đứa nhỏ lưu lại xem nháo động phòng
đây? Trời còn chưa tối, không đợi Mèo Con làm nũng, đã đem nàng ôm đi! Cố Toàn
thấy tiểu muội làm nũng cũng không làm mẹ đồng ý, liền ngoan ngoãn đi theo phía
sau Vương thị không dám la lối nữa, hắn cũng không muốn bị đánh!
Cố Phúc thấy mọi người như hổ rình mồi vội vàng nói: “Mỗ mẹ,
không sao, để cho Mèo Con lưu lại đi”
Vương thị buồn cười nói: “Một đứa con nít như nàng ở lại làm
gì?” Nàng đối với đám trai trẻ trong thôn ở bên cạnh nói: “Các ngươi chơi vui vẻ
a!”
Trần Quân Ngọc cười gian nói: “Đệ biết rồi, huynh muốn lấy
Mèo Con làm bình phong, nào có chuyện dễ dàng như vậy?”
“Đúng!” Một tên tiểu tử hú lên quái dị, hướng phía Cố Phúc
nhảy dựng: “Các huynh đệ, trước lột quần áo hắn!”
“Được! A…”
Vương thị thấy tình cảnh náo động như thế, vội vàng dẫn con
gái cùng con trai đi. Cố Phúc ai oán nhìn mẹ ôm tiểu muội rời đi, Mèo Con ghé
vào trên vai mẹ, lưu luyến không rời nhìn bộ dạng đại ca xấu hổ.
Vương thị điểm nhẹ cái mũi nhỏ của nàng, nói: “Làm gì mà bĩu
môi như vậy a! Yên tâm đi, chờ bé ngoan nhà chúng ta lớn lên, mẹ sẽ tìm cho con
một trượng phu tốt!”
Mèo Con nũng nịu nói: “Không muốn, sau này con không lấy chồng,
con sẽ ở bên cạnh mẹ mãi!”
Vương thị nghe được cười ha ha: “Hảo! Về sau ở lại bên cạnh
mẹ!”
“Ca! Ca! Ta cũng đi lên trấn!” Cố Quý, Cố Toàn lôi kéo tay Cố
Phúc, không ngừng lắc.
Ba ngày sau khi viên phòng, vừa lúc đến phiên chợ ba tháng mới
có một lần, Vương thị liền bảo Cố Phúc dẫn Nam Qua đi, coi như là để giải sầu,
thuận tiện mua vài thứ. Cố Quý, Cố Toàn nghe xong, náo loạn muốn đi cùng.
Cố Tứ Ngưu đánh một cái lên đầu Cố Quý: “Một lát nữa phải đi
học, đi lên trấn làm gì?!” Từ sau khi thu hoạch mùa vụ, gia cảnh trong nhà cũng
tốt hơn một chút, Cố Tứ Ngưu liền cho vài đứa nhỏ đi học.
Cố Quý cúi đầu, đáng thương hề hề nhìn Cố Tứ Ngưu, Cố Tứ
Ngưu bất vi sở động nói: “Nhanh lên, cùng ca ca đến trường đi!”
Cố Quý miệng giật giật, chung quy không dám trái ý của Cố Tứ
Ngưu, lặng lẽ đi theo các ca ca đi đi học!
Cố Toàn cũng không buông tha, lôi kéo tay của Cố Phúc: “ Ca,
đệ muốn đi! Đệ muốn đi mua trái cây ăn!”
Thấy sắc mặt Cố Tứ Ngưu càng ngày càng khó coi, hắn liền nằm
trên mặt đất, gào khản cổ: “ Oa… mẹ… oa!”
Cố Tứ Ngưu tiến lên hung hăng đánh vào hai chân của Cố Toàn:
“Khóc cái gì mà khóc? Còn khó lão tử ta đánh ngươi chết!”
“Muốn chết!” Vương thị ôm con gái đang mơ mơ màng màng ngủ
đi ra, vừa thấy Cố Tứ Ngưu đánh tiểu nhi tử, không khỏi đau lòng, đem con gái để
vào trong lòng ngực Cố Tứ Ngưu, nói: “ Nó muốn đi, chàng để cho nó đi! Đánh cái
gì đánh!” Nói xong đau lòng ôm con: “ Tâm can, đau không? Mẹ thổi cho ngươi!”
Cố Toàn bị Cố Tứ Ngưu đánh, vừa khóc vừa nói: “ Mẹ, con muốn
đi lên trấn, con muốn ăn trái cây!”
“Được! Được! Bảo ca ca dẫn con đi lên trấn mua trái cây ăn!”
Vương thị một ngụm đáp ứng.
Cố Tứ Ngưu trong tay ôm con gái, cũng không rãnh đánh Cố
Toàn, miệng lầu bầu nói: “Từ mẫu đa bại nhi!” (tương đương với câu “Con hư tại
mẹ” của người Việt ấy!)
Vương thị trừng mắt: “Tầm bậy! Ta sinh sáu đứa con, chàng có
thấy đứa nào hư hỏng?! Ta làm sao lại dạy con hư! chàng nói a!”
Cố Tứ Ngưu lại lầu bầu một tiếng: “Nam tử không tranh với nữ
nhân!” Xoay người sang chỗ khác nói với Cố Phúc: “ Đệ đệ con đã muốn đi, con dẫn
nó đi đi, trông chừng nó cẩn thận, đừng để xảy ra chuyện gì!”
Cố Phúc lên tiếng, Mèo Con trợn tròn mắt, nhìn thấy cảnh
này, thiếu chút nữa không nhịn được mà cười.
“Bé ngoan, có muốn đi cùng ca ca không? Ca ca mang dẫn lên
trấn, mua trái cây cho muội ăn!” Cố Phúc đùa giỡn với tiểu oa nhi đã sớm tỉnh ở
trong lòng Cố Tứ Ngưu. Mọi người sớm đã tụ tập đi chợ rồi, hôm nay tất cả mọi
người dậy rất sớm, hiện tại trời không còn sớm đâu!
Nam Qua đã ăn mặc như một thiếu phụ, thấy Cố Phúc ở đùa với
tiểu muội, không khỏi cười nói: “ Phúc Nhi, hay là dẫn Toàn Nhi và bé ngoan đi
chung đi?”
Mèo Con che miệng đánh ngáp một cái, lắc đầu, khuôn mặt nhỏ
nhắn hướng trong lòng phụ thân nhắm mắt, nàng mới không làm bóng đèn đâu! “ Phụ
thân, con muốn”
Cố Tứ Ngưu ôm con gái ôn nhu nói: “Được, bé ngoan, phụ thân
mang con đi ngủ một lát. Hôm nay con dậy sớm quá!”
Vương thị cười nói: “Các con đi đi, muội muội còn nhỏ, không
chịu được đường xa xóc nảy”
Cố Phúc điểm nhẹ cái mũi nhỏ của muội muội, không để ý muội
muội nũng nịu kháng nghị, ôm nàng qua hôn khuôn mặt nhỏ nhắn nộn nộn của nàng
vài cái, mới nói: “Tiểu nha đầu! Tương lai xuất giá muốn đem theo cả cha mẹ
sao?”
Vương thị cười mắng đánh hắn một chút: “ Không quy củ! Sắp
làm cha người ta rồi, còn khi dễ muội muội của con!”
Cố Phúc nghe xong lời nói của Vương thị, mặt không tự chủ đỏ
lên một chút, liếc mắt nhìn Nam Qua một cái, ho nhẹ một tiếng, đứng đắn nói: “
Mẹ, chúng con đi đây”
Vương thị nói: “Đi đi, sớm trở về”
“Dạ!”
Rốt cuộc mấy hôm nay gặp nhiều chuyện vui, cho dù Cố Phúc
luôn luôn cũ kỹ cổ hủ, mấy ngày nay cũng hoạt bát rất nhiều, hơn hẳn một đứa
nam hài ngỗ nghịch. Mèo Con bĩu môi, tiểu nam hài mới mười ba tuổi, làm gì có vẻ
là nam nhân chính chắn a! Nàng lập tức nhíu nhíu đầu mày, Cố Phúc mới mười ba
tuổi, vừa mới phát dục, cho dù Nam Qua có thể mang thai, thì có thể sinh ra một
đứa bé khỏe mạnh sao? Mèo Con suy nghĩ một hồi, không khỏi run rẩy khóe miệng,
nàng đang suy nghĩ miên man cái gì? Cho dù nàng nói ra, phỏng chừng cũng sẽ
không ai tin, chứ đừng nói là cùng người nhà bàn luận cái vấn đề này!
Vương thị sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, yêu thương
đón lấy con gái, vỗ về thân thể nàng, nói: “Bé ngoan, ngủ một chút đi, hôm nay
dậy sớm quá rồi!” Nàng ôm con gái đặt lên giường.
Mèo Con ngáp một cái, vừa tiếp xúc với đệm chăn mềm mại, chớp
mắt liền ngủ.
“ Mèo Con, mau dậy! Mau dậy đi!” Lúc Mèo Con đang ngủ say, bị
người mạnh mẽ lay tỉnh.
“Hồng lăng?” Mèo Con che miệng ngáp một cái, mở to mắt nhìn
Hồng Lăng, không khỏi nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy?”
“Mèo Con, mau dậy đi, Quế Hoa tỉ về nhà rồi, ăn mặc rất đẹp,
ngươi mau dậy đi, mang ta đến nhà tỉ ấy xem” Hồng Lăng hưng phấn nói.
“Quế Hoa tỉ?” Mèo Con lắc lắc đầu, muốn làm cho mình thanh tỉnh
một chút, nghi hoặc hỏi: “Ai là Quế Hoa tỉ? Tự mình người đi không được sao?”
“Ngươi ngủ đến choáng váng rồi a! Quế Hoa tỉ không phải là
con gái thứ hai của đại bá nhà ngươi sao?” Hồng Lăng nói: “Chính là Quế Hoa tỉ
làm nha hoàn của nhà Vương viên ngoại ở trên huyện lý a!”
Mèo Con nghiêng đầu suy nghĩ một lát, nàng chợt nhớ Quế Hoa
là con gái thứ hai của đại đường bá trong nhà nàng, sáu tuổi bị đại đường bá
bán cho kẻ có tiền làm nha hoàn, nghe nói cuộc sống không tệ, hiện tại lại trở
thành đại nha hoàn.
Hồng Lăng thúc giục nói: “Mau dậy! Mau dậy!”
Mèo Con trở mình một cái nói: “Không đi, muốn đi ngươi đi
đi, ta muốn đi ngủ!”
Hồng Lăng đô miệng nói: “Ta mới vừa nghe Nghênh Xuân nói,
lúc nàng nhìn thấy Quế Hoa tỉ, Quế Hoa tỉ cho nàng một đóa hoa, cài lên rất đẹp!”
Mèo Con dở khóc dở cười: “Tiểu khoe mẽ này, hoa có cái gì
hay chứ? Cũng không phải như hoa?” Nàng lầu bầu nói.
“Ai ya! Ta mặc kệ, ngươi dậy đi! Đứng lên đi!” Hồng Lăng liều
mạng lắc lắc nàng.
Mèo Con bị nàng lay đến hết cả buồn ngủ, chỉ có thể đứng dậy
mặc quần áo: “Được, được, được! Ta dậy! Ngươi đừng vội a, dù sao người nhất thời
cũng không có biến mất” Nàng lấy súc miệng, rửa mặt.
Hồng Lăng không ngừng thúc giục nói: “Chải đầu nhanh lên,
chúng ta đến chậm, nói không chừng sẽ không có hoa cài tóc a!”
Mèo Con nói: “ Đã biết rồi, ngươi tốt nhất nên để cho ta rửa
mặt đi”
Hồng Lăng nói: “Vậy ngươi nhanh lên”
“Được”