Cô nàng sư tử - Chương 14

"Thời tiết đang ấm dần, phải không? Một số người cho rằng
mùa thu năm nay là mùa thu ấm nhất trong vài năm qua", nàng nói thêm, dán
chặt mắt xuống đôi tay đang đặt trong lòng.

Lyon mỉm cười trước sự căng thẳng rõ rệt ấy. Chàng chậm rãi
duỗi dài chân ra, ổn định tư tưởng cho cuộc đối đầu sắp tới. Việc tìm kiếm câu
trả lời sẽ trở nên dễ dàng hơn nếu Christina vẫn còn đang căng thẳng.

Mũi giày của chàng chạm vào gấu váy nàng. Christina lập tức
lùi về sau dựa sát vào ghế, nhìn chằm chằm xuống sàn nhà và bật ra tiếng thở hổn
hển nho nhỏ.

"Ngài có muốn uống chút gì đó không?", nàng nói to
đến sửng sốt, đột ngột ngước mắt nhìn và lại ngồi dịch ra mép ghế.

Trông nàng lo lắng như một chú mèo con bị bỏ rơi.

"Em vừa hỏi ta câu hỏi đó rồi", Lyon nhắc nhở.
"Không, ta không cần đồ uống. Ta làm em không thoải mái sao?", rồi hỏi
thêm, cười toe toét đủ để nàng biết mình sẽ rất vui vẻ nếu điều đó xảy ra.

"Tại sao ngài nghĩ vậy?" Christina hỏi.

"Em đang ngồi ở mép ghế, có vẻ như sẵn sàng bỏ chạy bất
cứ lúc nào, em yêu."

"Tên của tôi là Christina, không phải em yêu",
nàng đáp lại. "Và tất nhiên là tôi không thoải mái. Ngài có thể khiến ngay
cả một con trâu rừng cũng cảm thấy căng thẳng."

"Một con trâu rừng sao?"

"Ngài làm cho bất kỳ ai cũng thấy căng thẳng khi cau
mày", Christina giải thích kèm theo một cái nhún vai thanh nhã.

"Tốt."

"Tốt? Là sao Lyon, ngài nói chuyện thật kỳ quặc."

"Ta nói là..." Lyon bật cười lớn. "Christina,
em nói chuyện chẳng có chút logic nào kể từ lúc chúng ta gặp nhau. Cứ mỗi lần
nhìn thấy em là ta tự hứa với mình rằng chúng ta sẽ có một cuộc trò chuyện bình
thường, rồi sau đó thì..."

"Lyon, ngài thật kỳ lạ", Christina cắt ngang.
"Đây chỉ là lần thứ hai... không, là lần thứ ba tôi gặp ngài, nếu tính cả
hai lần trong một buổi tối..."

"Em lại đang làm thế", Lyon nói.

"Làm gì?"

"Đang cố đẩy ta ra khỏi trọng tâm."

"Tôi không thể đẩy ngài đi đâu hết. Ngài quá cao lớn.
Tôi hiểu rõ sức của mình, Lyon."

"Em luôn hiểu mọi thứ theo nghĩa đen, đúng không?"

"Tôi không biết. Tôi như vậy sao?"

“Đúng vậy."

"Có lẽ ngài mới là người có vấn đề về đầu óc. Phải",
Christina gật đầu thêm vào, "Ngài biết không Lyon, ngài không hỏi những
câu logic".

Nàng bật cười khi thấy chàng trừng mắt và hỏi lại lần nữa.
“Tại sao ngài ở đây?"

Nàng quay lại với việc nhìn chằm chằm vào hai bàn tay. Hai
gò má đột nhiên ửng hồng cho thấy Christina bỗng xấu hổ vì điều gì đó.

Lyon chẳng có chút ý tưởng nào về lý do tại sao hay chuyện
gì khiến Christina đỏ mặt. Dù điều đó không hề làm chàng ngạc nhiên. Những chuyện
bất thường đã trở nên bình thường hễ ở nơi nào có dính dáng tới Christina. Lyon
thầm nghĩ hiện tại mình đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho bất kỳ chuyện gì xảy ra, tin
chắc sẽ khám phá ra trò chơi của nàng trước khi kết thúc chuyến thăm viếng.

"Thật ra tôi biết lý do ngài đến gặp tôi",
Christina thì thầm bẽn lẽn.

"Ồ?" Lyon hỏi. "Lý do gì vậy?"

"Ngài thích ở cùng tôi", nàng trả lời, mạnh dạn
ngước nhanh mắt lên để xem phản ứng của đối phương. Khi thấy chàng không tỏ ra
cáu kỉnh trước sự thành thật của mình, nàng liền hâm nóng chủ đề.

"Lyon? Ngài có tin vào định mệnh không?"

Ôi Chúa ơi, trông chàng lại có vẻ bối rối. Christina bật ra
tiếng thở dài. "Ừm, ngài có thừa nhận là thích ở cùng tôi không?", và
gợi ý.

"Có, nhưng chỉ có Chúa mới biết tại sao", Lyon thừa
nhận rồi chồm người tới trước, đặt cả hai khuỷu tay lên đầu gối.

"Phải, chỉ có Linh Hồn Vĩ Đại mới biết lý do."

"Linh Hồn Vĩ Đại?" Lyon lắc đầu. "Chúa ơi,
hình như ta bắt đầu thấy tai mình ong ong thì phải. Được rồi, ta sẽ hỏi. Ai là
Linh Hồn Vĩ Đại?"

"Tất nhiên là Chúa rồi. Mỗi nền văn hóa khác nhau đều
có một cái tên riêng chỉ Sức Mạnh Toàn Năng của họ, Lyon. Ngài không phải là kẻ
ngoại đạo chứ?" Nàng có vẻ khá kinh hoàng trước khả năng đó.

"Không, ta không phải kẻ ngoại đạo."

"Vậy, ngài không cần phát cáu. Tôi chỉ hỏi thôi.

Chàng nhìn chăm chăm, im lặng cả một phút dài. Sau đó đứng dậy.
Trước khi biết Lyon định làm gì, nàng đã bị kéo vào lòng và ôm lấy, Lyon tựa cằm
lên đầu nàng. "Ta sẽ siết cổ em hoặc là hôn em", chàng tuyên bố.
"Em chọn đi."

Christina thở dài. "Tôi thích được ngài hôn hơn. Nhưng
trước tiên, vui lòng trả lời câu hỏi của tôi, Lyon. Nó rất quan trọng đối với
tôi."

"Câu hỏi gì?"

"Tôi đã hỏi ngài có tin vào định mệnh không",
Christina nói rồi đẩy Hầu tước ra và ngước nhìn lên. "Ngài thật sự gặp khó
khăn trong việc nắm bắt suy nghĩ à?"

Nàng cả gan bật ra vài tiếng bất mãn.

"Ta không có vấn đề gì với việc nắm bắt suy nghĩ",
chàng càu nhàu.

Vẻ mặt của Christina cho thấy nàng không nghĩ như vậy. Nàng
là một phù thủy, đang cố gắng phù phép lên chàng.

Lyon có cảm giác mụ mẫm giống như một chàng công tử bột ngớ
ngẩn, vô dụng, và yếu ớt như một đứa bé còn ẵm ngửa mỗi khi nàng chiếu luồng mắt
đầy quyến rũ lên người mình.

"Sao?"

"Sao cái gì?" Lyon hỏi, lắc đầu trước phản ứng buồn
cười về việc cảm thấy giống như có một nữ thần đang chăm chú nhìn mình. Một lọn
tóc của nàng bay về phía trước, che đi một phần vết sẹo trên khuôn mặt chàng.
Christina với tay cố kéo lọn tóc ra và vuốt nó về vị trí cũ. Sự đụng chạm nhẹ
nhàng đó kéo Lyon quay lại với câu hỏi.

"Không, ta không tin vào định mệnh

"Thật đáng tiếc."

Christina hành động như thể chàng vừa thú nhận một tội ác
nghiêm trọng không thể tha thứ.

"Được rồi", chàng nói. "Ta biết tốt hơn mình
nên hỏi, nhung Chúa giúp ta, thế nào ta cũng bị rối loạn. Tại sao lại đáng tiếc?"

"Ngài dám cười nhạo tôi sao?", nàng hỏi khi thấy nụ
cười của Lyon.

"Chưa bao giờ", chàng nói dối.

"Thôi, dù sao tôi cũng cho rằng điều đó không thật sự
quan trọng?"

"Việc ta cười em sao?"

"Không, việc ngài có tin vào định mệnh hay không cũng
không quan trọng", Christina trả lời.

"Tại sao lại không quan trọng?"

"Bởi những điều phải xảy ra thì cũng sẽ xảy ra dù ngài
có tin hay không. Ngài thấy nó đơn giản như thế nào chưa, Lyon?"

“A”, Lyon nói, kéo dài giọng. "Ta hiểu rồi, em là một
nhà triết học."

Nàng cứng người lại trong vòng ôm của Lyon, một lần nữa trừng
mắt nhìn. Sự thay đổi tâm trạng quá mức chóng vánh của nàng lại khiến chàng lạc
đề. "Ta đã nói gì khiến em khó chịu sao?", chàng hỏi.

“Tôi không phải là một cô ả thích ve vãn. Tại sao ngài có thể
dễ dàng phỉ báng tôi như thế? Tại sao chứ, tôi đã rất thành thật với ngài trong
suốt cuộc trò chuyện này. Tôi nói tôi thích nhìn ngài và còn nói thích ngài hôn
tôi. Một kẻ thích ve vãn à, hừm."

Người phụ nữ này đang biến ta thành kẻ ngớ ngẩn.
"Christina, nhà triết học chính là dành hết tâm trí của mình cho việc
nghiên cứu các đức tin khác nhau. Đó không phải là một sự phỉ báng khi ta gọi
em như thế."

"Làm ơn đánh vần lại từ đó", nàng nói, vẻ mặt cực
kỳ ngờ vực.

Lyon làm theo yêu cầu. "Ồ, bây giờ tôi hiểu rồi",
nàng nói. "Tôi bị lẫn lộn giữa từ kẻ thích tán tỉnh với người cống hiến
[1] cho nghiên cứu. Đúng rồi, đó là những gì tôi đã nghĩ. Đừng choáng váng thế,
Lyon. Thật dễ bị nhầm mà."

[1]Nguyên văn: philosopher - nhà triết học và philanderer -
kẻ thích tán tỉnh.

"Dễ sao?" Chàng tự nói với mình là không được hỏi.
Nhưng sự tò mò lại lần nữa giành chiến thắng. ''Tại sao lại dễ?"

"Bởi vì hai từ đó phát âm gần giống nhau", nàng trả
Iời.

Christina nói như thể đang chỉ dẫn cho một đứa trẻ ngớ ngẩn.
Lyon lập tức phản đối lại. "Không nghi ngờ gì, đây là sự giải thích thiếu
logic nhất mà tôi từng nghe. Trừ phi... em chỉ vừa mới học tiếng Anh, đúng
không Christina?"

Bởi trông có vẻ hết sức hài lòng với kết luận của mình,
Christina thật sự không nỡ nói không, nàng không phải mới học tiếng Anh. Nàng
đã nói chuyện bằng thứ tiếng khó hiểu này được vài năm.

"Đúng vậy, Lyon", nàng nói dối. “Tôi nói nhiều thứ
tiếng và đôi khi bị lẫn lộn. Mặc dù, không phải đối với ai cũng thế. Hình như
tôi chỉ quên mất những quy tắc khi ở cùng ngài. Tôi thích nói tiếng Pháp hơn.
Nó dễ hơn tiếng Anh rất nhiều."

Mọi thứ bỗng dưng sáng tỏ trong đầu. Chàng đã giải được câu
đố. "Không có gì đáng ngạc nhiên khi ta gặp khó khăn trong việc hiểu em,
Christina. B em chỉ vừa mới học ngôn ngữ của bọn ta, là thế đúng không?"

Chàng quá vui mừng khi suy ra được mọi thứ và lặp lại câu kết
luận khi nãy của mình.

Christina lắc đầu. "Tôi không nghĩ thế, Lyon. Không ai
khác gặp chút khó khăn nào trong việc hiểu tôi. Ngài đã nói tiếng Anh bao lâu rồi?"

Chàng lại ôm lấy công chúa và bật cười bởi cách nàng quay
ngược vấn đề. Ở góc nào đó trong tâm trí, chàng cảm thấy mãn nguyện nếu có thể
cứ đứng ở giữa phòng khách ôm người con gái này cho đến hết buổi sáng.

"Lyon? Ngài có thấy phiền lòng không nếu tôi thật sự là
một nữ triết gia? Dì tôi nói điều đó không được ưa chuộng chút nào, thậm chí
ngay cả thừa nhận việc mình thích đọc sách. Đó là lý do tôi cũng phải giả vờ là
mình không hiểu rõ."

"Cũng phải giả vờ?" Lyon hỏi lại câu tuyên bố kỳ
quặc ấy.

"Tôi thật sự rất thích đọc sách", Christina thú nhận,
phớt lờ câu hỏi. "Quyển sách yêu thích của tôi chính là câu chuyện về vua
Arthur. Ngài đã tình cờ đọc nó chưa?"

"Rồi, em yêu. Ngài Thomas Mallory đã viết nó",
Lyon nói. "Bây giờ ta đã biết những ảo tưởng của em đến từ đâu rồi. Hiệp
sĩ, chiến binh – cả hai đều giống nhau. Em có một bản chất rất lãng mạn,
Christina."

"Tôi sao?" Christina nói và mỉm cười. "Thật
tuyệt khi biết điều đó", rồi thêm vào khi thấy Lyon gật đầu. "Lãng mạn
là đức tính tốt mà một quý cô cần có, đúng không Lyon?"

“Phải." Chàng kéo dài giọng.

"Tất nhiên, chúng ta không thể để cho dì Patricia biết
về chuyện này, vì điều đó chắc chắn..."

"Để ta đoán", Lyon cắt ngang. "Điều đó sẽ làm
cho bà ta không hài lòng, đúng không?"

"Phải, tôi e là thế. Tốt hơn hết bây giờ là ngài nên ra
về. Chừng nào nhớ ra được điều muốn nói với tôi, ngài có thể ghé lại đây."

Lyon không định đi đâu hết, dù tự nhủ mình không thể tiếp tục
cuộc trò chuyện. Chàng quyết định hôn người con gái này chỉ để có được một khoảnh
khắc bình yên rồi sau đó sẽ có được sự dễ bảo của nàng đủ để trả lời vài câu hỏi
thích đáng, với điều kiện lúc đó chàng còn nhớ ra được những câu hỏi đó là gì.
Chàng đã thu lượm được kha khá thông tin. Rõ ràng Christina lớn lên ở nước
Pháp, hoặc một nước láng giềng nói tiếng Pháp. Lúc này điều mà chàng muốn khám
phá chính là lý do vì sao nàng lại quyết liệt muốn bảo vệ một sự thật đơn giản
như thế. Nàng xấu hổ, ngượng ngùng chăng? Có lẽ chiến tranh chính là lý do cho
sự dè dặt này.

Lyon vuốt ve lưng nàng, nhằm xao lãng việc nàng lại muốn đuổi
mình đi. Sau đó cúi xuống, nhẹ nhàng ngậm lấy môi nàng trong khi tay vẫn tiếp tục
vuốt ve, mơn trớn. Christina một lần nữa quay trở lại trong vòng ôm của Lyon.
Hai tay chậm rãi vòng lên ôm lấy cổ chàng.

Christina rõ ràng thích sự xao lãng này. Khi cuối cùng Lyon
từ bỏ trêu chọc và đòi hỏi sự chiếm lĩnh hoàn toàn khuôn miệng, nàng liền nhón
chân lên. Bàn tay luồn vào tóc, mang đến một cơn chấn động khắp thân mình. Lyon
nâng Christina lên khỏi sàn để miệng nàng ngang tầm với miệng mình.

Bị giữ như vậy khiến nàng cảm thấy một cảm xúc rất lạ kỳ, dù
vậy nó cũng không kỳ lạ bằng cách mà Lyon đang tác động lên các giác quan cùa
nàng. Mùi hương của chàng khiến nàng trở nên cuồng dại. Nó quá nam tính, quá
phàm tục. Ham muốn mãnh liệt cuốn nàng vào một cơn sóng nóng bỏng khi lưỡi Lyon
trượt sâu vào miệng nàng để tăng thêm sự thân mật.

Christina cũng không mất quá nhiều thời gian để bắt kịp sự
táo bạo của Lyon. Lưỡi của nàng phối hợp rất ăn ý với lưỡi chàng, lúc đầu là rụt
rè, sau đó trở nên cuồng nhiệt. Nàng biết chàng thích sự táo bạo của mình, bởi
vì miệng chàng đang chuyển động trên miệng nàng một cách điên cuồng và nàng có
thể nghe thấy tiếng rên rỉ thỏa mãn.

Christina là người phụ nữ đáp trả cuồng nhiệt nhất mà Lyon từng
gặp. Sự hoang dại của nàng khiến chàng choáng váng. Hầu tước luôn điều chỉnh,
phối hợp bản thân với trò chơi mà phần lớn những phụ nữ ngây thơ thường chơi.
Tuy nhiên, Christina lại trung thực một cách đầy mới mẻ với ham muốn của chính
mình. Nàng cũng nhanh chóng khuấy động chàng. Lyon thật sự run rẩy khi tách miệng
mình ra khỏi nàng. Hơi thở của chàng dồn dập, đứt quãng.

Nàng không muốn chàng dứt ra. Christina choàng tay quanh thắt
lưng và ôm ghì lấy Lyon một cách mạnh mẽ đến kinh ngạc. "Ngài thích hôn
tôi, đúng không Lyon?"

Làm sao lúc này giọng điệu của nàng lại có vẻ rụt rè đến vậy
sau cách nàng vừa mới hôn như thế? Lưỡi của nàng còn dữ dội hơn cả chàng.
"Chết tiệt, em biết rõ là ta thích hôn em mà", chàng gầm gừ bên tai
nàng. ''Đây là một phần của trò giả vờ ngây thơ, đúng không Christina? Em không
cần phải tỏ ra rụt rè. Ta thật sự không quan tâm có bao nhiêu gã đàn ông đã lên
giường với em. Ta vẫn muốn em."

Christina chậm rãi đưa mắt lên nhìn xoáy vào mắt Lyon, có thể
nhìn thấy rõ sự đam mê mãnh liệt đang dâng trào trong đó và cả sự chiếm hữu nữa.
Cổ họng đột nhiên bị thít chặt lại không thể phát ra tiếng. Lyon có được sự mạnh
mẽ của một chiến binh.

Chúa giúp nàng, nàng có thể dễ dàng sa vào tình yêu với một
người Anh.

Lyon bắt được sự sợ hãi lóe lên trong mắt Christina, cho rằng
nàng lo sợ bởi vì mình đã đoán ra sự thật. Chàng tóm lấy một lọn tóc của nàng,
xoắn nó quanh ngón tay, sau đó kéo Christina áp sát vào người cho đến khi ngực
nàng như bị ép phẳng vào ngực mình. Sau đó chàng nhẹ nhàng buộc nàng ngửa đầu
ra sau rồi cúi đầu xuống, cho đến khi miệng chỉ cách miệng nàng một hơi thở và
nói, "Điều đó không quan trọng đối với ta. Ta cam đoan với em, Christina.
Khi ở trên giường của ta, em sẽ không thể nghĩ đến bất kỳ gã nào khác ngoài ta

Chàng lại hôn nàng, đóng dấu lời thề của mình. Nụ hôn đầy nhục
dục. Ngấu nghiến. Không kéo dài quá lâu. Chỉ khi nàng vừa bắt đầu đáp lại, Lyon
liền bứt ra.

Cái nhìn của chàng lập tức thu hút hoàn toàn sự chú ý của
Christina. "Tất cả những gì ta có thể nghĩ chính là cảm giác tuyệt vời thế
nào khi chúng ta ở cùng nhau. Em cũng nghĩ đến điều đó, đúng không
Christina?" Lyon hỏi, giọng nói khàn khàn đầy nhục dục.

Chàng đã chuẩn bị sẵn sàng cho câu từ chối, mong đợi một điều
diễn ra theo lẽ thường. Nhưng nhận ra mình đã nhầm, và chắc chắn đó là lý do
làm cho chàng quá choáng váng, khi đáp Iời, "Ồ đúng vậy, tôi đã nghĩ đến
việc làm tình với ngài. Điều đó sẽ rất tuyệt vời đúng không?".

Trước khi Lyon có thể đáp lại, Christina đã thoát khỏi vòng
tay chàng.

Nàng chậm rãi bước ngang qua phòng. Dáng đi của nàng cũng
mang theo vẻ xấc xược như nụ cười ném qua vai cho chàng lúc hất mái tóc ra sau.
Khi mở cánh cửa ra hành lang, Christina quay lưng lại. "Ngài phải quay về
ngay bây giờ, Lyon. Chúc một ngày tốt lành."

Chuyện này lại diễn ra một lần nữa. Chết tiệt, sao cô ấy cứ
xua đuổi mình vậy chứ?

"Christina", Lyon gầm lên, "Quay lại đây. Ta
vẫn chưa xong với em đâu. Ta có vài vấn đề muốn hỏi em".

"Hỏi tôi chuyện gì?" Christina đáp lại khi đang
lách người ra khỏi cửa.

"Hãy vứt bỏ vẻ đề phòng quá mức như thế đi", Lyon
càu nhàu rồi khoanh tay trước ngực, cau có. "Đầu tiên ta muốn hỏi xem em
có muốn đến xem nhạc kịch vào..."

Christina ngăn lại bằng cái lắc đầu. "Nữ bá tước sẽ
không cho phép ngài hộ tống

Nàng còn dám cả gan mỉm cười sau lời cự tuyệt. Lyon thở dài
đáp lại. "Em giống như một con tắc kè hoa, em có biết không? Mới giây trước
em còn cau mày và rồi giây tiếp theo lại mỉm cười. Em có biết mình có ý nghĩa
như thế nào với ta không?'' Lyon hỏi.

"Tôi tin là ngài vừa mới sỉ nhục tôi."

"Ta không sỉ nhục em", Lyon cáu kỉnh, phát lờ sự
thích thú trong giọng nói của Christina. Lạy Chúa, lúc này nàng lại đang nhìn với
ánh mắt cực kỳ ngây thơ. Đủ để khiến chàng phải nghiến chặt răng. ''Em cố tình
biến ta thành một kẻ ngớ ngẩn, đúng không?"

"Nếu ngài nghĩ rằng gọi tôi là thằn lằn thì có thể
giành được sự yêu mến của tôi, thật đáng buồn là ngài sai rồi."

Lyon phớt lờ câu nhận xét. "Em có muốn cưỡi ngựa cùng
ta ở công viên vào ngày mai không?"

"Ồ, tôi không cưỡi ngựa.”

"Em không à?", chàng hỏi. "Em chưa bao giờ học
cưỡi ngựa à? Ta rất vui lòng được hướng dẫn em, Christina. Một chuyến cưỡi ngựa
nhẹ nhàng... bây giờ thì ta nói tới đâu rồi? Em dám cười nhạo ta hả?"

Christina đã phải vất vả lắm mới có thể kìm lại tràng cười của
mình. "Ồ, tôi không cười ngài", nàng nói dối. "Chỉ là tôi không
thích cưỡi ngựa thôi."

"Tại sao vậy?" Lyon hỏi.

"Yên ngựa khiến tôi quá rối trí", Christina thú nhận
rồi xoay người nhanh chóng băng qua đại sảnh. Lyon vội vã đuổi theo, nhưng
Christina đã đi được hơn nửa cầu thang trước khi chàng chạm tới được tay vịn.

"Yên ngựa khiến em rối trí sao?", chàng hỏi với
theo, tin chắc là mình đã nghe nhầm.

"Đúng vậy, Lyon."

Lạy Chúa, chàng hoàn toàn bị á khẩu trước câu phát biểu quái
đản đó, và đành bỏ cuộc. Christina đã thắng trong trận chiến này.

Tuy nhiên cuộc chiến vẫn chưa đến hồi kết thúc.

Lyon đứng đó, lắc đầu, quyết định tự thỏa mãn với việc quan
sát hông Christina đung đưa duyên dáng theo mỗi bước đi, và trước khi nàng biến
mất khỏi tầm mắt, chàng đột nhiên phát hiện ra điều gì đã làm mình băn khoăn khi
thấy nàng lúc đầu. Công chúa Christina đi chân trần.

Nữ bá tước Patricia đang trong tâm trạng rất phấn khởi khi
quay về nhà sau cuộc gặp mặt. Việc hẹn gặp một ứng cử viên thích hợp cầu hôn cô
cháu gái thật là không đúng phép tắc, phải, nhưng kết quả đó lại làm bà ta hết
sức hài lòng. Nữ bá tước cười khẩy, vứt bỏ mọi lo lắng nhen nhúm trong lòng.

Emmett Splickler hoàn toàn là mẫu người mà Nữ bá tước mong đợi.
Bà ta đã thầm cầu nguyện Emmett sẽ kế thừa đức tính ghê tởm của cha gã. Và
Patricia đã không thất vọng. Emmett là một tên ngốc nghếch nhu nhược, nhỏ bé
trong cả vóc người lẫn tính tham lam. Hoàn toàn là phiên bản của cha gã, đũng
quần Emmett đã kiểm soát bộ não của gã. Gã biểu lộ sự thèm khát được lên giường
với Christina quá mức lộ liễu. Tại sao ư, gã đàn ông đó hiển nhiên đã chảy nước
dãi khi Nữ bá tước giải thích lý do cho chuyến viếng thăm của bà ta. Và ngay
khi đề cập đến việc kết hôn với Christina, gã đàn ông ngu ngốc đó lập tức biến
thành món thạch hoa quả trong tay bà ta. Gã ta đồng ý ký vào bất cứ thứ gì và
làm mọi thứ để có được phần thưởng của mình.

Nữ bá tước biết Christina sẽ không tài nào có cảm tình được
với Emmett. Gã đàn ông đó quá mức nhu nhược. Và để xoa dịu cô cháu gái,
Patricia sẽ lên một danh sách những ứng cử viên thích hợp. Bà ta thậm chí còn
đưa tên của tên Hầu tước Lyonwood ghê tởm đó lên đầu danh sách. Tất nhiên mọi
thứ chỉ là một màn kịch, điều mà bà Bá tước muốn chính là dễ bảo và không hề
nghi ngờ chuyện gì sẽ xảy đến sau đó.

Nữ bá tước sẽ không phó mặc bất cứ thứ gì cho sự may rủi.

Bà ta sẽ không cho phép cô cháu gái mình kết hôn với một ai
đó đáng kính như quý ngài Lyon.

Lý do rất đơn giản. Patricia không chỉ muốn một phần trong số
tài sản của cha mình. Bà ta có ý định lấy tất cả.

Kế hoạch mà bà ta vạch ra cho Splickler thật đáng ghê tởm,
thậm chí có thể sánh với tiêu chuẩn của một con quỷ.

Sắc mặt của Emmett trắng bệch khi bà ta điềm tĩnh bảo gã phải
bắt cóc cô cháu gái mình, lôi nàng đến Gretna Green, rồi buộc nàng cưới gã ở
đó. Gã có thể hoặc không cưỡng bức cô gái trước hoặc sau khi tờ hôn thú được
ký. Điều đó chẳng làm bà ta bận tâm.

Emmett trông hoảng sợ hơn bà ta tưởng. Và khi bà ta bảo là
có thể gọi thêm hai hoặc ba người nữa giúp để kiềm chế Christina, gã đàn ông
ngu ngốc đó lập tức vứt hết những lời kêu ca phàn nàn và một lòng một dạ tuân
theo kế hoạch. Bà ta chú ý thấy chỗ phồng lên giữa hai chân gã, biết rõ đầu óc
của gã lúc này đang đắm chìm trong hình ảnh ái ân với cô cháu gái của mình, tưởng
tượng như vậy để có đủ liều lĩnh làm theo những gì được yêu cầu.

Những nỗi lo lắng đã vắt kiệt sức lực của Nữ bá tước. Luôn
có một khả năng dù ít ỏi là sự nhút nhát của Emmett sẽ vượt qua thèm khát được
lên giường với Christina. Kế hoạch có thể thất bại nếu xảy ra bất kỳ trở ngại
nào.

Vì lý do dó, Patricia biết mình sẽ phải tìm cách tống khứ
cái gia đình da đỏ bẩn thỉu của Christina đi. Nếu cô cháu gái của bà không lấy
Emmett, và rốt cuộc lại kết hôn với gã nào đó có ý chí sắt đá như Lyon, cuộc
hôn nhân sẽ không thể kéo dài. Sớm hay muộn chuyện Christina đã được nuôi dạy ở
đâu và bởi những ai sẽ bị tiết lộ. Cô ta sẽ không thể che giấu bản tính man rợ
của mình mãi được. Và liệu một người chồng bình thường nào có thể chịu đựng được
cái quan niệm đáng ghê tởm của cô ta về tình yêu và danh dự chứ? Lẽ dĩ nhiên
anh ta sẽ bị khiếp sợ bởi bản tính thật sự của cô ta. D điều đó sẽ không thể
khiến anh ta vứt bỏ cô ta bằng một cuộc ly hôn âm thầm được, chắc chắn anh ta sẽ
bỏ rơi cô ta và chạy theo ả đàn bà khác để thỏa mãn nhu cầu của mình.

Việc bị bỏ rơi sẽ là cơ hội tuyệt vời để Christina nhanh
chóng trở về với cái gia đình mọi rợ đã nuôi lớn cô ta. Con ranh ngu ngốc đó vẫn
cứ khăng khăng quay trở về nhà. Nữ bá tước sẽ không để điều đó xảy ra.
Christina đã trở thành phương tiện giúp bà ta quay trở lại xã hội thượng lưu.
Cho dù đối với cả những kẻ vẫn còn ghi nhớ những hành động hớ hênh của bà ta
trong quá khứ thì với việc đưa Christina đi cùng sẽ khiến họ buộc lòng phải chấp
nhận lại bà ta.

Nỗi lo lắng cuối cùng là Edward. Cha của Christina sẽ không
vui vẻ với việc bị bà ta đánh lừa. Dù rất thân thiện hòa nhã như bà ta vẫn nhớ,
thì có lẽ Edward vẫn sẽ cố gắng chạm tay vào phần tài sản thừa kế. Christina chắc
chắn sẽ có thể kiểm soát được cha cô ta, Nữ bá tước tin tưởng điều đó.

Ồ, phải, việc cấp thiết chính là khiến con chó cái nhỏ đó vẫn
còn ở lại Anh quốc cho tới khi bà ta xong việc với cô ta. Quả thật đó chính là
điều cấp thiết hàng đầu.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3