Từ khi có em - Chương 01

Tựa lên chồng gối satanh giữa chiếc giường vải lanh nhàu
nhĩ, Helene Devernay ngắm nhìn thân hình cơ bắp màu đồng với nụ cười tán thưởng
khi Stephen David Elliott Westmoreland, Bá tước Langford, Nam tước Ellingwood,
Tử tước thứ năm Hargrove, Tử tước Ashbourne, lồng vai vào chiếc áo sơ mi có
viền mà chàng đã hất qua chân giường từ đêm qua.

“Chúng ta vẫn định đến rạp hát tuần tới chứ?” Cô hỏi.

Stephen liếc nhìn cô với vẻ ngạc nhiên khi chàng nhặt cái ca
vát lên. “Dĩ nhiên”. Quay lại chiếc gương ở trên lò sưởi, chàng bắt gặp cái
nhìn của cô trong khi chàng khéo léo luồn dải lụa trắng vào những nếp gấp rắc
rối quanh cổ.

“Sao em còn phải hỏi vậy?”.

“Vì Mùa lễ hội bắt đầu vào tuần tới, và Monica Fitzwaring sẽ
tới thành phố. Em biết được từ thợ may của em - cũng là của cô ấy”.

“Và?” chàng nói, điềm tĩnh nhìn vào cô trong gương, chàng
thậm chí còn không biểu hiện lấy một phản ứng nhỏ nhất. Thở dài, Helene cuộn
người về chỗ của cô và chống lên bằng một khuỷu tay, giọng cô hối tiếc nhưng
thành thật.

“Và tin đồn cho là chàng cuối cùng cũng sẽ cho cô ta lời cầu
hôn mà cô ta và bố cô ta đã chờ từ ba năm trước.”

“Đó là điều mà người ta đồn đại sao?” Chàng hỏi một cách
bình thường, nhưng hơi nhướn lông mày lên, một cử chỉ yên lặng, và rất có hiệu
quả để xoay sở truyền đạt sự không hài lòng của chàng với Helene vì đã gợi lên
một đề tài mà chàng rõ ràng cảm thấy là chẳng liên quan gì tới cô ta cả.

Helene đã chú ý tới lời khiển trách không lời và kèm theo sự
cảnh cáo ấy, nhưng cô đã nắm lấy lợi thế của cái mối quan hệ cởi mở - và rất
hứng khởi - giữa họ mấy năm nay. “Trong quá khứ, có hàng tá lời đồn đại rằng
chàng đã gần như sẽ cầu hôn một trong đám phụ nữ khao khát chàng”, cô chỉ ra
một cách bình thản, “và, tới giờ, em chưa bao giờ yêu cầu chàng xác minh hay
phủ nhận bất kỳ cái nào trong số đó cả.”

Không trả lời, Stephen quay lại cái gương và nhặt áo choàng
buổi tối của chàng từ cái ghế dài thêu hoa lên. Chàng nhét cánh tay mình vào
những chiếc tay áo, rồi bước tới cạnh giường và cuối cùng cũng chịu chú ý vào
người phụ nữ nằm trên đó. Đứng đó, nhìn vào cô, chàng cảm thấy sự khó chịu của
chàng đang giảm xuống đáng kể. Chống lên bằng một khuỷu tay, với mái tóc vàng
trải dài qua tấm lưng và bộ ngực trần, Helene Devernay trông thật ngon mắt. Cô
cũng thông minh, thẳng thắn, và thạo đời không kém, tất cả khiến cô trở thành
một cô nhân tình đáng yêu cả trong lẫn ngoài phòng ngủ. Chàng đã biết là cô quá
thực tế để không nuôi dưỡng bất kì hi vọng bí mật nào rằng chàng sẽ cầu hôn,
điều mà tuyệt đối không nên nhắc tới với một phụ nữ trong hoàn cảnh của cô, và
cô cũng quá độc lập để không có mong muốn thực sự nào trong việc trói buộc cả
đời mình với một người khác – những điều này cho phép củng cố chắc chắn mối
quan hệ của họ. Hoặc chỉ là chàng nghĩ vậy.

“Nhưng giờ em lại yêu cầu tôi xác định hay phủ nhận rằng tôi
có dự định sẽ cầu hôn Monica Fitzwaring hay không chứ gì?” Chàng hỏi một cách
bình thản.

Helene tặng chàng một nụ cười ấm áp, quyến rũ mà thường thì
khiến cả cơ thể chàng muốn đáp lại. “Phải”.

Stephen vuốt lại phần sau của chiếc áo vét, chàng đặt tay
lên hông và nhìn cô lạnh lùng. “Và nếu tôi nói đúng là như vậy…?”

“Vậy thì, thưa ngài, tôi phải nói rằng ngài sẽ mắc một sai
lầm lớn. Ngài có thích cô ta thật, nhưng đó không phải là tình yêu lớn, thậm
chí cũng chẳng phải niềm đam mê gì lớn lao. Tất cả những gì cô ta có thể cho
ngài chỉ là vẻ đẹp bên ngoài, dòng dõi huyết thống của cô ta, và viễn cảnh về
một người thừa kế. Cô ta không có sức mạnh ý chí của ngài, không có trí tuệ của
ngài, và mặc dù cô ta có thể quan tâm tới ngài, cô ta sẽ không bao giờ hiểu
ngài. Cô ta sẽ khiến ngài chán ngắt cả trong lẫn ngoài phòng ngủ, và ngài sẽ
dọa dẫm, xúc phạm và chọc giận cô ta.”

“Cám ơn, Helene. Tôi phải cho là mình thật có phúc khi được
em quan tâm như vậy tới cuộc sống riêng của tôi, và em đã có thiện ý chia sẻ sự
am hiểu của em trong việc tôi phải sống như thế nào.”

Cách lảng chuyện đầy châm chọc khiến nụ cười của cô giảm đi
nhưng không hề biến mất. “Đó, chàng thấy không”. Cô hỏi êm ái. “Em chỉ bị cảnh
báo và uốn nắn nghiêm túc bởi giọng nói của chàng, nhưng Monica Fitzwaring sẽ
hoặc là bị giày vò hoặc là bị xúc phạm ghê gớm”.

Cô nhìn thấy vẻ mặt chàng cứng đanh lại cùng lúc với giọng
nói chàng trở nên lịch sự và vô cùng lạnh lùng, “Tôi xin lỗi, thưa bà,” chàng
nói, có vẻ như cúi đầu chế nhạo, “nếu tôi có lỡ dùng một giọng kém lịch sự với
bà.”

Helene vươn dậy và lôi mạnh chiếc áo vét của chàng với nỗ
lực kéo chàng ngồi xuống giường cạnh cô. Khi đã thất bại, cô buông tay xuống,
nhưng không buông vấn đề đó, và nụ cười của cô mở rộng để làm dịu đi tâm trạng
của chàng. “Chàng không bao giờ nói với ai bằng cái giọng không lịch sự,
Stephen. Thực ra, chàng càng khó chịu bao nhiêu thì lại càng trở nên ’lễ độ’
bấy nhiêu - cho tới khi chàng quá lịch sự, quá tỉ mỉ rành rọt, tới mức ảnh
hưởng của nó thực sự là rất đáng sợ. Thậm chí có thể nói là… khủng khiếp.”

Cô run rẩy minh họa, và Stephen toét miệng cười không kìm
được.

“Đó chính là điều em muốn nói đấy,” cô mỉm cười lại với
chàng. “Khi chàng trở nên lạnh lùng và tức giận, em biết làm thế nào…” Hơi thở
của cô ngừng lại vì bàn tay to lớn của chàng đã trượt xuống dưới tấm ga trải
giường và phủ lên ngực cô, những ngón tay của chàng như trêu ngươi cô.

“Tôi chỉ muốn sưởi ấm cho em thôi”, chàng nói, bởi cô đã
vươn tay quanh cổ chàng và kéo chàng xuống giường.

“Và làm em mất tập trung ư?”

“Tôi nghĩ một bộ lông thú có thể làm việc đó tốt hơn nhiều”.

“Sưởi ấm cho em ư?”

“Không, làm em mất tập trung”, chàng nói khi môi chàng phủ
lên môi cô, và chàng tiếp tục công việc đầy hứng khởi là sưởi ấm, và đánh lạc
hướng cả hai bọn họ.

Đã gần năm giờ sáng khi chàng bắt đầu mặc lại quần áo lần
nữa.

“Stephen?” cô thì thào giọng buồn ngủ khi chàng cúi xuống và
ấn một nụ hôn tạm biệt lên trán cô.

“Mmmm?”

“Em có một lời thú tội.”

“Không thú tội gì cả”, chàng nhắc nhở cô. “Chúng ta đã thỏa
thuận ngay từ đầu rồi. Không thú tội, không buộc tội, và không hứa hẹn. Đó là
cách mà cả hai ta đều muốn.”

Helene không phủ nhận điều đó, nhưng sáng nay cô không thể
khiến bản thân mình tuân theo. “Lời thú nhận của em là em đã phát hiện ra mình
hầu như ghen tị khủng khiếp với Monica Fitzwaring”.

Stephen đứng thẳng lên với một tiếng thở dài thiếu kiên
nhẫn, và chờ đợi, chàng biết cô ta nhất quyết phải nói ra, nhưng chàng không
giúp cô ta việc đó. Chàng chỉ đơn giản là nhướn lông mày lên nhìn cô.

“Em biết là chàng cần có người thừa kế”, cô bắt đầu, đôi môi
đầy đặn của cô cong lên với nụ cười bối rối, “nhưng chàng có thể không cưới một
phụ nữ trông xanh xao nhợt nhạt khi so sánh với em được không? Một người độc
miệng nữa. Một phụ nữ đanh đá với một cái mũi hơi cong hay đôi mắt nhỏ tí sẽ
rất hợp với em”.

Stephen cười khúc khích trước sự hài hước của cô, nhưng
chàng muốn đề tài này được đóng lại vĩnh viễn nên chàng nói “Monica Fitzwaring
không phải mối đe dọa với em, Helene. Tôi không nghi ngờ gì về việc cô ấy biết
mối quan hệ của chúng ta và cô ấy sẽ không định xen vào, kể cả khi cô ta nghĩ
mình có thể làm điều đó”.

“Điều gì khiến chàng chắc chắn thế?”

“Cô ấy đã tự nói ra điều đó”, chàng nói dứt khoát, và Helene
vẫn có vẻ không tin nên chàng thêm vào, “Với lợi ích là chấm dứt cả sự lo ngại
của em lẫn chủ đề này, tôi nói thêm rằng tôi thực sự đã có một người thừa kế
hoàn toàn được chấp nhận là con trai của anh trai tôi. Hơn nữa, tôi không có dự
định phải giữ vững phong tục, bây giờ hay tương lai cũng vậy, bằng việc tự cùm
mình lại với một người vợ cho mục đích duy nhất là sinh ra một đứa trẻ thừa kế
hợp pháp.”

Khi Stephen kết thúc những lời nói thẳng thừng đó, chàng
quan sát biểu hiện của cô thay đổi từ ngạc nhiên thành sự thất vọng một cách
thú vị. Câu nói tiếp theo giải thích rõ sự bối rối rõ rệt của cô: “Nếu không
phải để có một người thừa kế, thì có lý do khả dĩ nào khác để một người đàn ông
như chàng cuối cùng có thể kết hôn?”

Nụ cười ngắn ngủi và cái nhún vai hờ hững của chàng đã khiến
cho tất cả những lý do thông thường của hôn nhân bị gạt đi vì chúng thật tầm
thường, ngớ ngẩn, hoặc ảo tưởng. “Với một người đàn ông như tôi”, chàng trả lời
với vẻ thích thú nhẹ nhàng không thể ngụy trang nổi sự khinh bỉ thật sự đối với
hai trò hề song song với nhau: niềm hạnh phúc khi kết hôn và tính thiêng liêng
của hôn nhân, hai ảo tưởng được nuôi dưỡng thậm chí ngay trong cái xã hội đầy
mong manh và thạo đời mà chàng sống, “Có vẻ như chẳng có đến một lý do thuyết
phục nào để kết hôn cả”.

Helene chăm chú quan sát chàng, khuôn mặt cô ánh lên vẻ hiếu
kỳ nhưng cẩn trọng, và dần dần hiểu ra. “Em luôn tự hỏi rằng tại sao chàng
không cưới Emily Lathrop. Ngoài khuôn mặt và thân hình rất đáng ngưỡng mộ , cô
ta cũng là một trong số ít những phụ nữ Anh thật sự đáp ứng đủ các điều kiện về
tên tuổi và dòng dõi để xứng đáng được kết hôn với người nhà Westmoreland cũng
như được sinh cho chàng một người thừa kế. Mọi người đều biết rằng chàng đã đấu
súng với chồng cô ta vì cô ta, nhưng chàng đã không giết ông ấy, mà cũng chẳng
kết hôn với cô ta một năm sau, khi Ngài Lathrop già cả cuối cùng cũng ngã lăn
quay và nằm chơi với giun dưới lỗ.”

Đôi lông mày của chàng khẽ nhếch lên một cách thú vị khi cô
sử dụng những từ lóng thiếu tôn kính với cái chết của Lathrop, nhưng thái độ
của chàng đối với cuộc quyết đấu thì cũng hờ hững và bình thường như cô.
“Lathrop có một vài ý nghĩ rất kì cục và ngông cuồng về việc bảo vệ danh dự cho
Emily và chấm dứt hết mọi lời đồn về cô ta, bằng cách chọn một trong số những
kẻ được coi như là tình nhân của cô ta để thách đấu. Tôi sẽ chẳng bao giờ hiểu
được tại sao lão già tội nghiệp ấy lại chọn tôi giữa cả một đống những ứng cử
viên có thể sống sót được”.

“Bất kể ông ta dùng cách nào, thì hiển nhiên là tuổi tác đã
làm rối trí ông ta rồi”.

Stephen nhìn cô tò mò. “Tại sao em nói vậy?”

“Bởi vì cả kĩ năng dùng súng của chàng lẫn kĩ năng trên đấu
trường đều gần như là huyền thoại rồi còn gì.”

“Bất kỳ đứa trẻ mười tuổi nào cũng có thể thắng nếu đọ súng
với Lathrop,” Stephen nói, phớt lờ lời tâng bốc của cô về tài năng của chàng.
“Ông ta quá già và yếu đuối, đến nỗi còn không thể giữ cho vững được khẩu súng
của mình hoặc là cầm nó cho thẳng. Ông ta đã phải dùng cả hai tay kia mà”.

“Và vì vậy chàng đã để ông ta rời khỏi Rockham Green bình an
vô sự?”

Stephen gật đầu. “Tôi cảm thấy sẽ thật bất lịch sự khi giết
ông ta trong hoàn cảnh đó”.

“Nếu xem xét việc ông ta cố tình thách đấu với chàng trước
bằng việc gọi thẳng chàng ra trước mặt rất nhiều nhân chứng, thì rõ ràng chàng
đã thật tử tế khi giả vờ bắn trượt với mục đích tha cho niềm kiêu hãnh của ông
ta.”

“Tôi không giả vờ bắn trượt, Helene”, chàng cho cô biết, rồi
Stephen nhấn mạnh thêm, “Tôi đã bắn lên trời”.

Hành động bắn chỉ thiên vốn ám chỉ lời xin lỗi và do đó cũng
ám chỉ một sự thừa nhận về tội lỗi của người bắn. Nghĩ rằng chàng có thể có một
vài cách giải thích khác cho việc đứng cách đối thủ hai mươi bước chân và cố ý
bắn lên trời thay vì nhắm vào Ngài Lathrop, cô nói chậm rãi, “Ý chàng nói là
chàng đã thực sự là người tình của Emily Lathrop ư? Chàng đã thực sự cảm thấy
có lỗi ư?”

“Như phạm tội ác ấy”, Stephen xác nhận dứt khoát.

“Liệu em có thể hỏi thêm một câu nữa không, thưa ngài?”

“Em cứ việc hỏi,” chàng nhấn rõ ràng, cố gắng để che giấu sự
khó chịu đang gia tăng vì mối bận tâm chưa từng có và không hề được chào đón
của cô ta đối với cuộc sống riêng tư của chàng.

Trong dịp bày tỏ sự không chắc chắn đầy nữ tính rất hiếm
hoi, cô thoáng nhìn đi chỗ khác như để lấy lại hết dũng khí, rồi cô quay lại
nhìn thẳng vào chàng với nụ cười quyến rũ, bối rối mà chàng đáng ra đã không
thể cưỡng lại nổi nếu như nó không kèm theo ngay một câu hỏi quá đáng tới nỗi
xâm phạm vào những tiêu chuẩn thậm chí vốn rất dễ dãi của riêng chàng về sự
đúng mực khả dĩ giữa hai giới với nhau. “Ở Emily Lathrop có cái gì có thể khiến
chàng lên giường với cô ta vậy?”

Mối ác cảm tức thời của chàng đối với câu hỏi đã hoàn toàn
bị lu mờ khi so với phản ứng tiêu cực của chàng đối với câu tiếp theo của cô.
“Ý em là, có điều gì cô ấy đã làm cùng với chàng - hoặc làm cho chàng - mà em
không làm khi chúng ta ở trên giường không?”

“Thực ra thì”, chàng trả lời, kéo dài giọng một cách lười
biếng, “Có một việc mà Emily đã làm khiến tôi đặc biệt thích.”

Với niềm háo hức khám phá ra bí mật của một người phụ nữ
khác, Helene đã bỏ qua sự mỉa mai trong giọng nói của chàng. “Điều gì cô ấy làm
khiến chàng đặc biệt thích vậy?”

Ánh mắt chăm chú của chàng lướt xuống môi cô đầy gợi ý. “Tôi
có nên chỉ cho em thấy không?” chàng hỏi, và khi cô gật đầu, chàng cúi xuống
cô, chống tay chàng lên cả hai bên gối để cho thắt lưng và hông chàng chỉ cách
vài inch trên đầu cô. “Em hoàn toàn chắc là muốn tham gia vào cuộc trình diễn
này chứ?” chàng hỏi, cố ý thì thầm một cách quyến rũ.

Cái gật đầu dứt khoát của cô đã đủ sự khôi hài và mời gọi để
khiến chàng bớt khó chịu, để chàng ở đâu đó giữa sự tức cười và bực bội. “Cho
em thấy điều cô ta làm khiến chàng đặc biệt thích đi”, cô thì thầm, trượt hai
tay mình lên cánh tay chàng.

Stephen chỉ cho cô bằng cách đặt bàn tay phải lên miệng cô
một cách dứt khoát, khiến cô giật mình với “cuộc trình diễn” rất phù hợp với
lời giải thích hớn hở của chàng: “Cô ấy đã kiềm chế không hỏi tôi những câu hỏi
giống như của em về em hay bất kì người phụ nữ nào khác, và đó là cái điều mà
tôi đặc biệt thích.”

Cô quay lại nhìn chằm chằm vào chàng, đôi mắt xanh của cô mở
rộng với sự chán nản thất vọng, nhưng lần này cô đã không quên chú ý tới sự
cảnh báo không chút khoan nhượng trong giọng nói êm dịu rất dễ hiểu lầm của
chàng.

“Chúng ta hiểu ý nhau rồi chứ, hả người đẹp tò mò của tôi?”

Cô gật đầu, rồi lại liều lĩnh cố gắng đẩy cán cân sức mạnh nghiêng
về phía có lợi cho cô bằng cách lướt lưỡi trên lòng bàn tay chàng một cách tinh
tế.

Stephen cười khoái trá trước mánh khóe của cô và bỏ tay ra,
nhưng chàng chẳng còn tâm trạng cho trò chơi ái tình hay cuộc trò chuyện nào
nữa,vì vậy chàng ấn một nụ hôn lướt qua trên trán cô và bỏ đi.

Bên ngoài, sương mù xám xịt và ẩm ướt che phủ cả màn đêm,
chỉ có làn ánh sáng huyền bí yếu ớt từ những ngọn đèn dọc theo con phố là có
thể xuyên qua nó. Stephen cầm lấy dây cương từ gã người hầu vừa thở phào và dịu
dàng nói với cặp ngựa màu hạt dẻ đang giậm chân và lắc lắc đôi bờm. Đây là lần
đầu tiên chúng chạy trong thành phố, và khi Stephen nới lỏng dây cương để cho
chúng chuyển sang phi nước kiệu, chàng đã để ý thấy con ngựa đeo cương đang trở
nên vô cùng bất kham trong sương mù. Tất cả mọi thứ đều làm con vật tức tối, từ
âm thanh lóc cóc của chính chân nó trên con đường rải sỏi tới các bóng đèn bên
dưới những ngọn đèn đường. Khi một cánh cửa đập mạnh ra phía bên trái, nó lồng
tránh sang một bên, rồi cố gắng tháo chạy. Stephen tự động siết chặt dây cương,
và quay cỗ xe ngựa lại đường Middleberry. Những con ngựa phi nước kiệu nhanh và
dường như đã bình tĩnh hơn một chút. Bất ngờ một con mèo hoang gào lên và lao
ra khỏi chiếc xe bò chở trái cây khiến một núi táo đổ ầm ầm ra phố. Cùng lúc
đó, cánh cửa của một quán rượu mở ra, khiến ánh sáng ùa ra ngoài đường. Sự hỗn
loạn như tuôn trào: lũ chó hú lên, những con ngựa trượt chân và lao điên cuồng,
và một bóng đen lảo đảo bước khỏi quán rượu, hắn biến mất giữa hai cỗ xe ngựa đang
cố gắng kìm lại… rồi ngay lập tức hiện ra trước cỗ xe của Stephen. Tiếng hét
cảnh báo của Stephen đã tới quá trễ.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3