Lãnh Lệ Chi Tinh – Chương 12

Hai hàng lông mày hắn nhíu chặt, Thiên Xu vẫn không muốn gặp
hắn sao? Vì sao? Đang trầm ngâm, có báo hiệu người khác kết nối, hắn mở cửa sổ
khác, Thiên Toàn Diêm Quýnh cũng đang trực tuyến.

“Thiên Quyền, nhiệm vụ ở Hồng Kông của ngươi thuận lợi chứ?”
Gương mặt dương cương lạnh lùng của Diêm Quýnh để sát vào màn hình, hỏi hắn.

“Vẫn ổn. Ngươi đang ở đâu?” Hắn lập tức hỏi lại.

“Ta ở Nhật Bản, chờ chút nữa sẽ đáp máy bay đến Hồng Kông,
đại khái buổi chiều sẽ đến, những người khác cũng sắp đến, ngươi không biết
sao? Thiên Xu muốn chúng ta tập hợp ở đây!” Diêm Quýnh hiển nhiên cũng không
biết Thiên Xu muốn hắn đến Hồng Kông làm gì.

“Thiên Xu không nói cho ngươi tới Hồng Kông để làm gì sao?”
Hắn nhíu mày.

“Không, ngươi cũng không phải không biết, hắn thích nhất là
thừa nước đục thả câu.” Diêm Quýnh hừ lạnh.

“Rốt cuộc hắn muốn làm gì?” Gia Cát Tung Hoành thì thào nói
nhỏ.

“Có phải là muốn bọn ta giúp ngươi? Có điều, chuyện trên
thương trường bình thường mình ngươi có thể thu phục, sao lại muốn năm người
bọn ta tới giúp vui?”

“Có lẽ… Hắn muốn các ngươi đối phó ta……” Hắn cũng chỉ có thể
suy đoán ra được kết luận như vậy.

“Đối phó ngươi? Vì sao? Ngươi làm chuyện gì sao?” Diêm Quýnh
biến sắc.

“Ta? Ta không làm gì, chỉ là……” Chỉ là giống ngươi yêu phải
một cô gái. Hắn than thở trong lòng.

“Này, Thiên Quyền, ngươi không sao chứ?” Diêm Quýnh có dự
cảm không tốt lắm.

“Không có gì, chờ ngươi đến Hồng Kông chúng ta lại liên
lạc.” Hắn nói qua màn hình, ngắt kết nối, gấp máy tính lại.

Buổi chiều Bắc Đẩu Thất Tinh sẽ lần lượt đến, tốt nhất hắn
nên đưa Trình Duy n về nhà trước, hắn không hy vọng nàng bị cuốn vào trong cãi
do ý kiến hắn và tổ chức bất đồng, lỡ xảy ra chuyện gì, thì mình hắn đối mặt là
tốt rồi.

Đi đến bên giường, hắn khom người vỗ nhẹ tay nàng, kêu: “Dậy
đi! Duy n.”

“Ừm……” Trình Duy n trở mình, tiếp tục ngủ.

“Nên dậy rồi, Trình Duy n tiểu thư.” Hắn buồn cười vỗ vỗ hai
má nàng.

“Vâng, cháu biết rồi…… Má Trương……” Nàng vẫn nhắm mắt lẩm
bẩm.

Hắn mỉm cười một trận, cúi đầu, dùng nụ hôn đánh thức con
sâu ngủ là nàng.

Trình Duy n chỉ cảm thấy cái gì đó nóng rực bao phủ đôi môi
nàng, nàng hơi kinh ngạc, mở mắt ra, vừa nhìn thấy Gia Cát Tung Hoành, kinh
hoảng lập tức hóa thành lòng tràn đầy vui vẻ bất ngờ.

“Chào buổi sáng.” Hắn ngẩng đầu, lấy tay vuốt mái tóc hỗn
độn của nàng, trong mắt lộ vẻ ôn nhu làm người ta rung động.

“Chào buổi sáng……” Nàng áy náy nhìn hắn, lúc sáng sớm hắn
xem ra càng thêm tuấn dật nhã nhặn, làm người ta tim đập thình thịch.

“Rời giường đi! Anh đưa em về nhà, em một đêm chưa về, em
trai em nhất định sẽ lo lắng.” Hắn mỉm cười.

“A! Nguy rồi…… A!” Vừa nghe hắn nhắc, nàng mới nghĩ đến
chính mình ngủ ở ngoài một đêm, hoang mang rối loạn gấp gáp ngồi dậy, nhưng vừa
ngồi dậy nàng lại phát hiện trên người không có mảnh vải nào, lại hô nhỏ một
tiếng, nắm chăn bao lấy thân, mặt lập tức toàn màu đỏ.

Hắn nhìn nàng, cười thở dài: “Đừng che, anh đã thấy hết
rồi.”

“Đừng nói nữa!” Nàng thẹn thùng liếc hắn một cái.

“Sao phải không nói? Em cực kỳ xinh đẹp!” Hắn thâm tình nói.

“Thật sao?” Nhiệt độ trên mặt nàng càng lúc càng tăng.

“Thật……” Hắn một tay ôm nàng vào lòng, cảm nhận hơi ấm từ
nàng phát ra.

Nàng ôm lại hắn, hạnh phúc nhắm mắt lại, hưởng thụ cảm giác
phong phú và an toàn trong vòng tay hắn.

Nàng không cần danh lợi phú quý, chỉ cần có thể nhìn thấy
hắn đầu tiên khi mở mắt ra mỗi sáng, nàng đã là cô gái hạnh phúc nhất trên thế
giới.

Hai người hôn nhau một lát, hắn lại hôn lên tóc nàng, mới
nói: “Đi rửa mặt chải đầu một chút, chúng ta đi ăn sáng, sau đó anh đưa em về.”

“Được.” Nàng gật gật đầu, luyến tiếc rời khỏi vòng tay hắn,
bọc chăn tiến vào phòng tắm.

Sau khi họ dùng bữa sáng, liền trực tiếp trở lại Trình gia.

“Đúng rồi, lần trước anh muốn một số tư liệu, em đã chuẩn bị
xong, vào đi, em đưa cho anh.” Nàng xuống xe, quay đầu nói với hắn.

“Bây giờ vào được không?” Hắn chần chừ.

“Không sao, ba em còn đang ngủ, không cần lo lắng……” Nàng
cười khẽ, nháy mắt mấy cái.

“Được rồi!” Hắn cười xuống xe, cùng nàng tiến vào trong.

Mới vừa vào, Trình Duy Trạch tựa như cảnh sát bắt trộm rình
ngay trước cửa, vẻ mặt ta đây đã biết tất cả, nhìn hai người.

[ Bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn ]

“Chị, tối qua chị đi đâu?”

Nàng xấu hổ liếc Gia Cát Tung Hoành, ấp úng: “Cái này… Chị…
Chị ở….”

“Chị cậu tối qua ở cùng tôi, Duy Trạch.” Gia Cát Tung Hoành
giải vây giúp nàng.

“Hả? Hai người tối qua ở cùng nhau à……” Trình Duy Trạch
không nghĩ là hắn lại lập tức thừa nhận, ái muội cười trộm.

Mặt nàng hồng lên, tránh ánh mắt em trai, nói nhanh sang
chuyện khác, “Ách…… Bây giờ chị phải lấy tài liệu cho Gia Cát tiên sinh…..”

“Còn gọi là Gia Cát tiên sinh? Quá khách khí thì phải? Đúng
không chị?” Trình Duy Trạch kỳ thật rất cao hứng vì nàng có thể tìm được đối
tượng, nhưng hắn nhịn không được muốn trêu chọc nàng.

“Duy Trạch!” nàng giận dữ lườm hắn một cái.

“Được được được, không nói nữa, chị không sao là tốt rồi, má
Trương còn lo lắng cả một đêm, sau này muốn nghỉ ở ngoài nhớ phải gọi điện báo
một tiếng, biết không?” Trình Duy Trạch giáo huấn.

“Biết rồi!” Nàng hết cách trừng mắt với em một cái, xú tiểu
tử này, được tiện nghi liền khoe mẽ.

“Này, Thiên Quyền, anh cũng không thể làm chị tôi đau lòng,
yêu là phải yêu cả đời, bằng không đừng yêu, đừng cho là chị tôi không biết
nghĩ, thực ra chị ấy rất yếu đuối!” Trình Duy Trạch trong lời nói mang cảnh
cáo.

“Tôi biết.” Gia Cát Tung Hoành nở nụ cười.

“Đủ rồi, Duy Trạch, đi chơi điện tử đi!” Nàng quát khẽ.

“Wow, mặt trời mọc ở đằng tây kìa, chị lại bảo em đi chơi
điện tử……” Trình Duy Trạch đang muốn nói móc một phen, đột nhiên từng đợt tiếng
kêu hoảng loạn từ tầng hai vọng xuống ngắt lời hắn.

Trình Duy n nhăn mày. “Là ba……”

“Sao vậy?” Gia Cát Tung Hoành khó hiểu.

“Tinh thần ba em gần đây không được ổn định, em phải lên
xem……” Nàng lo lắng chạy lên lầu.

Trình Duy Trạch cùng Gia Cát Tung Hoành cũng theo lên tầng
hai, tiến vào phòng ngủ của Trình Nhất Hoa.

Bên trong Trình Nhất Hoa đang kêu lên sợ hãi, hơn nữa hai
tay còn không ngừng vung lên trong không trung.

“Tha cho tôi! Đừng tới đây! Đừng lại đây…… Tôi sai rồi…… Tôi
biết sai rồi……”

Trình Duy n tiến lên giữ lấy hai tay cha, vội la lên: “Ba,
ba tỉnh lại đi, đừng mơ ác mộng nữa!”

“Cứu mạng! Họ muốn tới giết tôi! Cứu mạng với……” Trình Nhất
Hoa đã lâm vào vực sâu ác mộng, căn bản không tỉnh lại.

“Duy Trạch, má Trương đâu?” Nàng lo lắng hỏi.

“Má Trương ra ngoài mua đồ ăn……” Trình Duy Trạch vừa nhìn
cha vừa trả lời.

“Gọi điện mời bác sĩ Trần đến khám cho ba.”

“Vâng.” Hắn lao ra khỏi phòng gọi điện thoại.

Gia Cát Tung Hoành hơi kinh ngạc, tuy hắn biết Trình Nhất
Hoa ốm liệt giường, lại không nghĩ rằng nghiêm trọng như thế, thân hình gầy trơ
xương, hơn nữa tình thần bất ổn, vị cường giả một tay sáng lập Xí nghiệp Hải An
này đã là ngọn nến trước gió.

“Ba, con là Duy n, ba tỉnh lại đi!” Trình Duy n tiếp tục gọi
cha, nàng biết rõ chỉ có lay tỉnh cha, hắn mới có thể thoát khỏi trói buộc của
cơn ác mộng.

“Cứu tôi với…… Cứu tôi…… Mấy đứa trẻ đều đến rồi…… Tất cả
chúng đã trở lại……” Trình Nhất Hoa thanh âm càng lúc càng rít lên.

“Ba……” Trình Duy n nắm chặt hai tay run run của cha, vừa vội
lại bất đắc dĩ.

“Tôi sai rồi…… Tôi không nên vì tiền mà hại mấy đứa nhỏ……
Tôi sai rồi……” Trình Nhất Hoa liên tục kêu.

Gia Cát Tung Hoành sợ Trình Duy n không chịu nổi, im lặng
xoay người rời đi, nhưng lúc hắn đang muốn mở cửa phòng, Trình Nhất Hoa đột
nhiên kêu một tiếng như phát cuồng.

“A! Đừng tới đây! Lũ tiểu quỷ các ngươi tránh hết ra! Chạy
trở về phòng thí nghiệm đi! Đừng nhìn ta…… Đừng tìm ta…… Không phải ta…… Đem
các ngươi biến thành người không đâu vào đâu không phải ta làm! Không phải
ta……”

Gia Cát Tung Hoành đột nhiên biến sắc, chấn động quay đầu
lại, nhìn Trình Nhất Hoa, mơ hồ nhớ ra điều gì từ lời hắn.

“Ba! Rốt cuộc là sao vậy……” Trình Duy n khổ sở hô to.

“Không phải ta! Ta không làm gì cả…… Ta chỉ là đem các ngươi
bán cho họ thôi…… Ta căn bản không biết họ sẽ ra tay với các ngươi…… Cái này
không thể trách ta…… Cút ngay! Đừng tới đây! Muốn tìm phải đi tìm mấy nhà khoa
học gì đó…… Đừng tìm ta…… Tất cả đều cút về địa ngục cho ta!” Trình Nhất Hoa
kích động nhúc nhích thân thể, nói đến cuối lại biến thành chửi ầm lên.

Gia Cát Tung Hoành giật mình, sắc mặt càng lúc càng khó coi,
lời Trình Nhất Hoa giống như một phát búa đập vào đầu hắn, một đoạn trí nhớ mơ
hồ từ chỗ tối đen trong óc hắn nháy mắt hiện rõ……

Căn phòng chật chội, không khí buồn thảm, chung quanh là
tiếng khóc kinh hoàng……

Hắn bốn tuổi sợ hãi ngồi trong một đám đứa nhỏ, có đứa còn
nhỏ hơn hắn, thậm chí có đứa còn phải được ẵm, trong không gian tràn ngập mùi
nước tiểu và mùi nôn trớ.

Một cỗ buồn nôn nảy lên trong ngực, hai hàng lông mày hắn
kết sương, lửa giận thiêu đốt từng tế bào (đây là khi anh nhớ lại).

Sau khi đến hắn mới biết, không gian tối tăm này là khoang
chở hàng của một con thuyền, đầu sỏ mang hắn cùng những đứa trẻ khác tới địa
ngục.

Tại phòng thí nghiệm như địa ngục, vào cùng hắn còn có
khoảng 50 đứa trẻ, và còn hơn 30 đứa nữa lần lượt bị chuyển đến từ những nơi
khác, sau cùng chỉ còn sáu đứa!

Bọn họ sống trong nỗi thống khổ bị biến đổi gen người……

Nhiều năm qua, hắn luôn luôn tìm chiếc thuyền kia, cùng với
tên buôn người năm đó đem hơn trăm đứa nhỏ bán cho phòng thí nghiệm, nhưng vì
ấn tượng quá mỏng manh, lại không có manh mối, tất cả thù hận cũng chỉ có thể
chôn sâu ở đáy lòng.

Mà giờ phút này, lời Trình Nhất Hoa lộ ra tin tức hắn muốn
biết nhất, hắn giật mình hiểu được mục đích Thiên Xu muốn hắn đoạt Xí nghiệp
Hải An, rõ ràng dụng ý muốn tất cả thành viên Bắc Đẩu Thất Tinh đến Hồng Kông
tập hợp, ở đây, lão già trước mặt hắn, rất có thể là kẻ thù mà nhóm người đột
biến hắn thống hận nhất!

Đây, chính là đáp án Thiên Xu cho hắn.

Khiếp sợ, phẫn nộ, ghét cay ghét đắng, oán hận…… Chừng đó
cảm xúc phút chốc đánh úp hắn từ bốn phương tám hướng, hắn đi từng bước đến bên
giường, nhìn chằm chằm vào gương mặt tiều tụy của Trình Nhất Hoa, lại nhìn
Trình Duy n không ngừng lau mồ hôi cho cha, lòng hắn co rút đau đớn như bị xé
rách.

Người hắn yêu nhất, lại là con gái người hắn thống hận nhất?
Không…… Hắn không hy vọng Trình Nhất Hoa là người hắn muốn tìm, có lẽ đây chỉ
là trùng hợp, có lẽ tin tình báo của Thiên Xu sai, cũng có lẽ hết thảy đều do
hắn nghĩ quá nhiều……

“Quái vật! Mấy đứa nhỏ ấy biến thành quái vật…… Bọn họ sẽ
tới tìm ta…… Cứu mạng!” Trình Nhất Hoa điên cuồng hô lớn.

“Ba! Ba mau tỉnh lại! Ba……” Trình Duy n khóc, hoàn toàn
không biết Gia Cát Tung Hoành phía sau vẻ mặt sớm đã xám xanh.

Một tiếng “quái vật” giống như kim châm vào trái tim Gia Cát
Tung Hoành, hắn lập tức muốn giết người, nhưng cố gắng đè nén xúc động muốn nắm
lấy Trình Nhất Hoa để chất vấn, chỉ lạnh lùng nói với Trình Duy n: “Anh đi
trước.”

Trình Duy n xoay người đứng lên, thấy có lỗi nhìn hắn. “Thực
xin lỗi, để anh thấy ba em như vậy……”

“Không sao……” Nhìn mặt nàng, trong đầu hắn một mảnh hỗn
loạn.

Yêu hận tình cừu, bên nào nặng bên nào nhẹ? Cho tới năm phút
trước, hắn đối với nàng chỉ có lòng tràn đầy tình yêu, nhưng hiện tại, bóng ma
cừu hận từng tấc bao trùm toàn bộ trái tim hắn, nếu Trình Nhất Hoa là người Bắc
Đẩu Thất Tinh muốn tìm, như vậy, hắn nên làm sao với Trình Duy n bây giờ? Hắn
nên làm thế nào với tình cảm dành cho nàng?

“Tung Hoành, anh sao vậy?” Nàng phát hiện thần sắc hắn âm u
đau đớn kịch liệt, kinh ngạc lấy tay vuốt mặt hắn.

Cơ hồ là phản xạ, hắn lập tức ngăn tay nàng lại, Trình Duy n
bị động tác của hắn dọa sợ, tay dừng giữa không trung, kinh ngạc mở to hai mắt.

“Tung Hoành?” Vì sao trong mắt hắn tất cả đều là hận ý? Nàng
không hiểu, hắn lại đang tức giận cái gì? Hắn thống khổ hít vào một hơi, cố làm
dịu đi suy nghĩ hỗn loạn như ma trào, giọng điệu lạnh như băng. “Anh còn có
việc, đi trước.”

“Anh…… Không có việc gì chứ (mấy cái người này suốt ngày hỏi
nhau có sao không)?” Đột nhiên nàng rất muốn hắn lưu lại, không biết vì sao,
nàng cảm thấy lần này hắn đi giống như sẽ không xuất hiện nữa.

[ Bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn ]

“Không có gì.” Hắn hờ hững xoay người, ra khỏi phòng, như
muốn chạy trốn cái gì đó lao ra khỏi Trình gia.

Bên ngoài ánh mặt trời thật chói mắt, hắn nhắm mắt, nhất
thời nhớ tới lời cảnh cáo của Thiên Xu — trăm ngàn lần đừng yêu Trình Duy n.

Thiên Quyền, ngàn vạn lần đừng yêu Trình Duy n……

Đáng giận! Hắn một quyền đấm vào thành xe, phẫn hận rủa
thầm.

Đây là “trò chơi” của Thiên Xu! Tên kia đem một lòng muốn
báo thù của hắn trở thành trò chơi, hơn nữa sớm tính ra Trình Duy n sẽ là
chuyện xấu lớn nhất trong trò chơi này.

Tên âm hiểm kia vì sao không nói cho hắn từ khi bắt đầu? Như
vậy, hắn sẽ không yêu Trình Duy n, sẽ không lâm vào loại cục diện tiến thoái lưỡng
nan này.

Ảo não ngồi trên xe, hắn ngửa đầu dựa vào lưng ghế, bỗng
nhiên, di động vang, hắn cầm lấy nghe, giọng nói đơn điệu của Thiên Xu theo di
động truyền ra.

“Thiên Quyền, nghe nói ngươi muốn tìm ta.”

“Mục tiêu của ngươi kỳ thật là Trình Nhất Hoa đúng không?”
Hắn trầm giận hỏi.

“Thì ra ngươi cũng biết……”

“Vì sao không sớm nói cho ta?” Hắn lại hỏi.

“Nói sớm cho ngươi, ngươi còn có thể để Trình Nhất Hoa sống
sao?” Thiên Xu hừ lạnh.

“Ngươi không muốn hắn chết?”

“Giết một người rất dễ, Thiên Quyền, nhưng tra tấn một
người, xem một người từ giàu có trở nên hai bàn tay trắng lại càng thú vị.”
Thiên Xu khẩu khí lạnh như băng.

Hắn giật mình, Thiên Xu cũng hận Trình Nhất Hoa? Đó không
phải tỏ vẻ hắn cũng là một trong hơn năm mươi đứa nhỏ năm đó sao?

“Ngươi đang làm phức tạp vấn đề, phải không? Ta sớm nói qua
đừng yêu Trình Duy n, hiện tại, ngươi muốn làm gì?” Thiên Xu một bộ thái độ chờ
xem gió mát.

“Ta……” Đối mặt Thiên Xu, đây là lần đầu hắn không còn gì để
nói.

“Đừng quên, hận Trình Nhất Hoa không chỉ mình ngươi, ta để
mọi người đến Hồng Kông, là để họ thấy kẻ buôn người năm đó vì món lãi kếch sù
mà nhẫn tâm đem hơn năm mươi đứa nhỏ bán cho phòng thí nghiệm, hơn nữa phải tra
hỏi hắn ai là người mua bọn nhỏ vào phòng thí nghiệm.” Thiên Xu nói ra toàn bộ
kế hoạch của hắn.

“Ngươi muốn tìm kẻ chủ mưu đứng phía sau?” Hắn biết, từ khi
phòng thí nghiệm bị hủy, Thiên Xu luôn luôn tìm người đứng đằng sau phòng thí
nghiệm năm đó.

“Đúng, thật ra…… Việc Trình Duy n yêu ngươi với chúng ta mà
nói không phải không có ích, ngươi có thể lợi dụng nàng tìm được danh sách ta
muốn.”

“Thì ra đây mới là nguyên nhân ngươi không nói cho ta biết
tình hình thực tế……” Hai hàng lông mày nhíu chặt, hắn cắn răng cả giận nói.

Hắn cùng Trình Duy n mến nhau cũng là một nước cờ của Thiên
Xu! Tên này dám lợi dụng tình cảm của hắn!

“Chờ toàn thành viên tập hợp, lập tức triển khai hành động.”
Thiên Xu không để ý tới hắn, nói tiếp.

“Chờ chút……”

“Thiên Quyền, ta nói rồi, trò chơi tuy là ta khởi đầu, nhưng
từ giờ tới chung kết, phải xem ngươi.” Nói xong, Thiên Xu không đợi hắn đáp
lại, lập tức ngắt điện thoại.

Gia Cát Tung Hoành chưa bao giờ suy sụp như hiện tại, trong
tay Thiên Xu, bất quá hắn cũng chỉ là một quân cờ.

Hắn lần này làm cách nào kết thúc trò chơi? Hắn hy sinh cái
gì mới có thể thắng lợi? Trong nháy mắt ra quyết định, lòng hắn ẩn ẩn đau, chỉ
vì cuối cùng hắn hoàn toàn giác ngộ, hạnh phúc khoái hoạt sớm cùng hắn cách
biệt……

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3