Hãy Cứ Yêu Như Chưa Từng Tổn Thương - Chương 07 - 08 - 09

Chương
7. Nuôi dưỡng niềm tin.

Tô Cẩn với lấy quả táo, cắn một miếng, nhanh chóng
chuyển chủ đề câu chuyện: “Mình thấy vẫn đói, quả táo này ngọt quá!”

Lâm Tiêu tất nhiên sẽ không bị cô mắc lừa: “Mình
nói, cậu có nghe rõ không hả?”

Tô Cẩn thấy cách này không hữu dụng, cắn thêm một
miếng táo nữa, nuốt rồi mới nói: “Thật sự cũng không thể trách anh ấy được. Là
lỗi của mình, mơ mơ màng màng nên đã uống cốc sữa đó... Không uống thì không
biết, hóa ra tửu lượng của mình quá kém, một cốc đã say.”

“Cậu đừng có lấy cớ này cớ nọ mà biện hộ. Cậu nói
xem, giờ phải làm sao đây? Có cần mình gọi điện cho bố mẹ cậu không?”

Tô Cẩn vội xua xua tay, nói:
“Đừng đừng, cậu đã nói là sẽ ở đây chơi với mình hai ngày mà, bảo họ không phải
lo lắng.”

Lâm Tiêu khẽ thở dài.

“Giờ cậu cứ bảo vệ anh ta đi, sau này gặp trái đắng,
một mình cậu nếm nhé!”

Tô Cẩn nghe thấy thế liền cười.

“Cậu nghĩ mình và anh ấy có hy vọng không?”

“Hy vọng cái đầu cậu ấy! Cậu không thấy người ta
chính thức công khai bạn gái rồi sao? Mình hỏi thật cậu nhé, cậu không yêu anh
ta đến kinh thiên động địa đấy chứ?” Lâm Tiêu gí tay lên trán cô và liếc xéo
một cái.

Tô Cẩn giơ quả táo đang cầm ra trước mặt Lâm Tiêu,
cười lấy lòng, nói: “Khi nào cậu yêu thì biết. Rồi sẽ giống mình thôi, cái gì
cũng không màng tới. Có bạn gái cũng được, trái tim có chốn rồi cũng chẳng sao,
đó là tất cả những gì thuộc về anh ấy.”

Lâm Tiêu cắn một miếng táo Tô Cẩn đưa rồi nói: “Mình
sẽ không ngốc như cậu đâu. Mình sẽ có cách xử trí thông minh hơn.”

“Đúng, cậu thông minh hơn mình. Nhưng dù là cách xử
trí thông minh hay ngu ngốc, chỉ cần đạt được mục đích thì cách nào cũng tốt
cả.”

“Nói thế có nghĩa là cậu vẫn không từ bỏ ý định?”

“Đương nhiên, mình ngay cả bệnh viện cũng đi rồi,
nếu giờ từ bỏ, chẳng phải quá dễ dàng cho bọn họ sao?” Tô Cẩn ngồi thẳng người,
vẻ mặt cương quyết.

Tranh luận mãi vẫn chưa đến hồi kết, lại thấm mệt,
Tô Cẩn ngáp một cái rồi nằm xuống giường nói: “Mình nằm nghỉ một lát, cậu đi ăn
trước đi.”

Lâm Tiêu trong phòng bệnh bước
ra, nhìn thấy Nhan Bác đang lúng túng đứng đó, không biết có nên vào hay không.
Thấy vậy, Lâm Tiêu nghĩ bụng, không chừng nha đầu này lại mèo mù vớ phải cá rán
ấy chứ, có chút hy vọng rồi!

Lâm Tiêu kìm nén sự vui mừng, ngẩng đầu nói với Nhan
Bác: “Đến đúng lúc lắm! Em đi ăn một chút, anh giúp em để ý cô ấy, bình truyền
hết thì gọi y tá nhé?”

Nhan Bác, mặt không chút biểu cảm, gật gật đầu. Lâm
Tiêu vẫn không yên tâm, lại nói: “Để ý một chút, không được để cô ấy xảy ra
chuyện gì đấy!”

Từ tối qua đến giờ, anh chưa thấy ai nhìn anh bằng
ánh mắt thiện cảm. Thật không ngờ Nhan Bác anh lớn bằng từng này mà còn bị một
cô gái nhỏ hơn hai tuổi chặn cho câm như hến.

Cô ấy và Tô Cẩn đúng là đôi bạn thân.

Nhan Bác bước vào phòng bệnh. Tô Cẩn đang ngủ ngon
lành, anh nhẹ nhàng kéo chiếc ghế đến cạnh giường và ngồi xuống.

Đây là lần thứ hai cô ngủ thiếp đi trước mắt anh.
Khuôn mặt vẫn còn xanh xao, nhợt nhạt, cô hơi chau mày, không giống như trước
đây, không chút lo lắng, ưu phiền.

Nói thật, lúc nãy đứng ngoài cửa nghe cô nói, anh
cảm thấy rất giận. Thì ra cô chỉ coi anh như một mục tiêu, một con mồi. Dù rất
tức giận, nhưng tận đáy lòng anh lại có chút hân hoan, vui sướng không thể che
giấu được.

Rốt cuộc cô vẫn không từ bỏ anh.

Tối qua anh mới nghe nói, có người lại bị dị ứng với
sữa, sau đó còn nghe Lâm Tiêu nói với bác sĩ, cô không chỉ bị dị ứng với sữa mà
ngay cả trứng cũng vậy.

Hai loại đồ ăn có nhiều chất dinh dưỡng nhất, cô đều
không ăn được. Chẳng trách lại gầy yếu như thế!

Vậy cô ấy thích ăn gì nhỉ? Nhan Bác chợt nhận ra
mình đã bắt đầu chú ý đến sở thích của cô.

Rốt cuộc cô ấy là người thế nào? Càng gần cô, anh
càng hiểu cô, từ đó lại muốn gần thêm chút nữa, cái cảm giác kỳ lạ này anh chưa
từng trải qua.

Kể từ khi cô xuất hiện trong cuộc đời anh, thế giới
của anh trở nên hỗn loạn, anh không thể khống chế được. Anh thích cuộc sống
tĩnh lặng, không ồn ào, nhưng cô lại luôn làm anh hoang mang, hỗn loạn, chẳng
khác nào sống trong cảnh chiến tranh loạn lạc.

Anh còn nhớ khi ở ga tàu, Phương Lạc Dịch có nói:
“Xem ra, cho dù em không nói chia tay thì anh cũng vì thế mà đến tìm em thôi.”

Thật không? Nếu đúng như thế, chẳng lẽ là vì cô sao?

Nhan Bác nghĩ mà thấy sợ, cảm giác hoang mang. Nhưng
anh không có cách nào giữ Phương Lạc Dịch, cũng như không có cách nào giữ nổi
mình.

Tô Cẩn lúc này đã tỉnh dậy, nhìn thấy Nhan Bác liền
ngây ra một hồi, rồi nở một nụ cười.

Nhan Bác thất thần nhìn cô
cười, lập tức lấy lại được dáng vẻ bình thường, nói: “Xin lỗi đã khiến em phải
nằm viện.”

Lời xin lỗi của anh làm cô thấy
dễ chịu, cô cười rạng rỡ hơn.

“Thực ra đó không phải là lỗi
của anh, là do em đã say.” Nhan Bác có chút áy náy, nhưng cũng không biết phải
nói sao.

Tô Cẩn đành phải nói sang chủ đề khác: “Bạn gái của
anh đâu, về rồi à?”

Lời vừa thốt ra cô đã hối hận, như vậy có khác gì tự
lấy đá đập vào chân mình? Đang yên đang lành lại kiếm chuyện! Trong lúc cô đang
suy nghĩ tìm một chủ đề khác thì nghe anh nói: “Bọn anh chia tay rồi.”

“Hả?” Tô Cẩn há hốc miệng vẻ ngạc nhiên.

Không thể tin được, hôm qua bọn họ vẫn còn thân mật
lắm mà. Không phải là vì cô đấy chứ? Mặc dù mục tiêu của cô là muốn phá vỡ mối
quan hệ của hai người, nhưng sao có thể nhanh thế được! Hơn nữa... cảm giác này
khiến cô không thoải mái cho lắm.

Cô cảm thấy có lỗi, liền lắp bắp
nói: “Em thích anh... cũng hy vọng hai người chia tay... nhưng... em không
nghĩ... sẽ phá hoại tình cảm của hai người... Anh có thể không tin, nhưng em
thật sự nghĩ vậy... Thật đấy, không lừa anh đâu...”

Nhan Bác nhìn thấy vẻ bối rối của cô, cuối cùng cũng
mỉm cười.

Sao cô vừa mâu thuẫn lại vừa đáng yêu như thế? Tại
sao anh lại tin tưởng cô đến vậy?

Tô Cẩn thấy anh cười thì chẳng hiểu gì cả, buột
miệng nói: “Cùng lắm thì em làm bạn gái của anh cũng được, coi như bồi thường
cho anh!”

“Bạn thì được, còn bạn gái thì phải xem đã.” Nhan
Bác không cười nữa, nhẹ nhàng nói.

“Hả?” Tô Cẩn lại há hốc miệng không nói được gì, một
lúc sau mới hiểu ý anh, vui mừng nói: “Anh muốn làm bạn với em à?”

“Không muốn hả?” Nhan Bác hỏi lại.

“Muốn muốn, đương nhiên là muốn rồi.” Tô Cẩn mừng
quýnh trả lời.

Bạn gái, bạn gái. Bạn trước,
sau đó thêm một cô gái chẳng phải là bạn gái hay sao? Cô lẽ nào không phải là
con gái?

Chính là làm bạn trước, nhưng dù sao cũng vẫn thiếu
một từ, cố gắng thêm chẳng lẽ lại không thành công?

Chương
8. Trong sách nói, quan hệ nhập nhằng là khởi đầu của một tình yêu. Vậy thì cứ
để bọn họ nhập nhằng như vậy đi!

Bệnh viện là cái máy hút tiền của người dân. Tô Cẩn
cảm thấy trong người không sao, nhưng vẫn ở lại viện ba ngày để truyền nước.
Thoạt đầu, Lâm Tiêu ở bên chăm sóc cô, về sau mỗi khi Nhan Bác xuất hiện, Lâm
Tiêu liền tự động ra ngoài rồi mất hút. Đã thế, cô ấy còn làm Tô Cẩn cảm động
đến rơi nước mắt, mỗi lần trước khi đi cũng không quên nói thêm một câu: “Cậu
vẫn còn nợ mình một bữa cơm trong kỳ nghỉ đông đấy, nhớ nhé!”

Nói chuyện gì với Nhan Bác, cô cũng không thấy ấn
tượng, vì anh luôn giữ một vẻ mặt, cứ như đeo khẩu trang vậy, cô phải dốc hết
tâm sức mới khiến anh cười một chút.

Trước đây, cô không bao giờ nghĩ mình sẽ thích một
người như thế này: lãnh đạm, cao ngạo, không quan tâm đến suy nghĩ của người
khác. Nhưng biết làm sao được? Cô chưa kịp hiểu gì thì đã yêu anh mất rồi, còn
không thể dứt ra được.

Có lần, cô liến thoắng đọc cho anh nghe đoạn tin
nhắn chứa đầy những từ ngữ khêu gợi mà một cậu bạn cùng lớp gửi cho cô khiến
anh mặt đỏ tía tai, trong khi cô không hề cảm thấy ngượng nghịu.

Biểu hiện của anh khiến Tô Cẩn có cảm giác thành
công. Cô nói với tất cả những nam sinh bạn cô, nếu có những tin nhắn kiểu như
vậy thì gửi cho cô, hễ nhận được là cô lại hào hứng đọc cho Nhan Bác nghe.

Sau vài lần nghe cô đọc, Nhan Bác dường như không
chịu nổi nữa, liền cao giọng nói với cô: “Em là con gái mà suốt ngày chỉ đi sưu
tầm những chuyện này, không thấy xấu hổ à?”

Tô Cẩn trố mắt hỏi: “Có gì phải xấu hổ chứ? Em chưa
làm những chuyện như vậy bao giờ mà. Còn anh, làm gì rồi mà chưa gì mặt đã đỏ?”

Nhan Bác bị cô làm cho tức đến không nói được câu
gì, liền quay người đi ra ngoài.

Tô Cẩn thấy mình đã làm anh phát cáu, chắc chắn anh
sẽ không đến nữa, cô ân hận vô cùng. Nhưng chỉ một lúc sau, cô liền thấy anh
bước vào với vẻ mặt lạnh tanh, không nói một lời, cũng không để ý đến cô, tiện
tay với mấy quyển sách lật lật giở giở. Cứ thế cho đến khi cô rụt rè thăm dò ý
tứ của anh, nhờ anh mang cho cô một cốc nước. Thực ra lúc không nói gì, cô đã
ngồi ngắm anh đọc sách. Tô Cẩn lấy làm lạ, ngày nào anh cũng mang sách đến, rốt
cuộc có thể vào đầu được bao nhiêu?

Nhưng khi anh đọc sách, tư thế nhìn rất đẹp. Anh đọc
rất chăm chú, cô cứ thế ngắm nhìn, không muốn bỏ lỡ dù chỉ một giây.

Anh nói hai người chỉ là bạn. Cô cũng không quan tâm
giữa họ là mối quan hệ gì, chỉ cần anh để cho cô được gần bên, chỉ cần cô được
danh chính ngôn thuận ở bên anh thì còn có gì quan trọng nữa?

Bước ra đến cổng bệnh viện, Tô Cẩn dõng dạc nói: “Em
nghĩ là em sẽ rất nhớ nơi này.”

Nhan Bác đi bên xách đồ, không đừng được gõ một cái
vào đầu cô. “Đừng có nói dại thế!”

Tô Cẩn nhìn anh cười, rồi như nhớ ra điều gì đó.
“Anh nói chiều nay sẽ đi tàu về quê phải không?”

“Ừm, hai giờ ba mươi. Đưa em về trường trước, rồi
anh ra ga.” Nhan Bác giơ tay nhìn đồng hồ, nhẹ nhàng đáp.

“Ờ.” Tô Cẩn cụp mắt xuống, sau lại ngẩng đầu lên,
nhẹ nhàng hỏi: “Hay là em tiễn anh rồi tự quay về trường?”

Nhan Bác nhìn đôi mắt đầy kỳ vọng của cô, nghĩ cả
một kỳ nghỉ đông cô sẽ không làm phiền anh nữa nên cũng không nhẫn tâm cự
tuyệt. Anh gật gật đầu, nói: “Đến ga tiễn anh xong thì phải về trường ngay,
nghe rõ chưa?”

Tô Cẩn lòng vui khôn xiết, gật đầu lia lịa.

Cô cũng biết việc nhỏ không
nhẫn nại thì đại sự khó thành, bất kể việc gì cũng không thể bước một bước là
với tới được. Dù sao cô đã dần dần tiến vào lãnh thổ của anh rồi, không lâu nữa
sẽ hoàn toàn chiếm được pháo đài của anh.

Đến lúc đó, không biết ai phải nghe ai đây!

Nhan Bác thấy Tô Cẩn cười cười thì chột dạ. Có lẽ,
anh đã phạm một sai lầm rất lớn.

Hai người vào nhà hàng KFC gần ga ăn trước. Lúc này
là giờ cao điểm, mọi người đến ăn trưa rất đông, Nhan Bác phải xếp hàng mua đồ,
nhân lúc đó Tô Cẩn nhìn ngó xung quanh xem có chỗ nào ngồi được không.

Sau khi tìm được một chỗ gần cửa sổ, cô liền ngó
nghiêng sang hai bên, rõ ràng không chỉ hy vọng tìm được chỗ cho mình mình
ngồi. Cô khéo léo nhích dần nhích dần về phía hai người ngồi bên cạnh, nhanh
chóng giữ lại chỗ đó, ngồi ngay ngắn rồi quay đầu nhìn bọn họ mỉm cười.

Nhan Bác mua được đồ ăn, quay ra thì thấy cô đang
ngồi ở chỗ cửa sổ, mặc chiếc áo lông vũ thường thấy ở sân trường, người như lọt
thỏm trong chiếc áo; chiếc quần bò cũ như thể đã mặc lâu lắm rồi, hai chân khua
khoắng không yên; mái tóc không ngắn cũng chẳng dài, rủ xuống mang tai, giống
như kiểu tóc của các cô học sinh thời xưa vậy.

Trông cô giản dị đến mức không thể giản dị hơn được
nữa, nhưng sao anh vẫn tìm thấy cô giữa đám người đông đúc kia?

Tô Cẩn quay đầu lại thấy Nhan Bác đang đứng ngẩn ra
đó, nghĩ là anh không nhìn thấy mình, liền huơ huơ tay, cười gọi anh: “Ở đây!
Nhan Bác, ở đây!”

Chính là nụ cười đó, tươi sáng, thuần khiết, không
chút vướng bận. Nhan Bác hình như nghe thấy tim mình đập rộn ràng, một cảm giác
rất lạ, khiến anh không cách nào tự chủ, từng bước, từng bước tiến về phía cô.

“Anh sao thế?” Tô Cẩn huơ huơ tay trước mặt anh.

Nhan Bác lấy lại tinh thần,
cầm chiếc bánh hamburger đưa cho cô, có chút nôn nóng nói: “Ăn nhanh đi rồi còn
về trường.”

Tô Cẩn cảm thấy thái độ của anh
thật khó nắm bắt, vừa nãy vẫn còn rất vui vẻ, chớp mắt đã thay đổi nét mặt. Cô
buồn buồn cúi mặt xuống ăn, cố nuốt cho xong, cứ như chiếc bánh hamburger là
anh vậy, nuốt từng miếng, từng miếng.

“Ai da!”

“Sao thế?” Nhan Bác chau mày nhìn cô.

Tô Cẩn ngẩng đầu, thè lưỡi ra, nói với anh: “Em cắn
vào lưỡi rồi.”

“Ai bảo em ăn uống không cẩn thận?” Nhan Bác đã
không thể hiện đúng cảm xúc của mình, trong lòng sốt ruột, lời nói càng gay gắt
hơn.

Tô Cẩn cúi đầu, lẩm bẩm: “Không
phải tại anh sao?...”

“Cái gì?” Nhan Bác không nghe rõ nên hỏi lại.

“Em nói là không phải tại anh sao?!” Tô Cẩn cao
giọng khiến mọi người xung quanh đều hướng ánh mắt về phía cô, cô càng được
thể: “Anh sao có thể như thế chứ? Em đang đau muốn chết được đây này!”

Ý cô là, sao anh cứ mỗi lúc một khác, hại cô phân
tâm nên mới cắn vào lưỡi, đã thế còn lớn tiếng, không quan tâm đến cô.

Những người xung quanh chỉ nghĩ đôi trai gái yêu
nhau đang giận hờn, có ý mỉm cười đồng tình với cô và trách anh không để tâm.

Nhan Bác như thấy một bên mang tai mình nóng bừng,
còn Tô Cẩn thì vẫn cái dáng vẻ vô tâm ấy. Anh thấy ngạt thở nếu tiếp tục ở lại
đây nên kéo tay cô bước ra ngoài.

Đây là lần đầu tiên anh nắm tay cô. Bàn tay anh rất
to, bàn tay bé nhỏ của cô như nằm gọn trong tay anh. Tay anh rất ấm, hơi ấm
truyền sang lòng bàn tay cô.

Tô Cẩn nghĩ, sau này nếu hai người yêu nhau, nhất
định cô sẽ bắt anh nắm tay cô không rời.

Nhan Bác kéo tay cô đến tận trạm xe buýt mới buông
ra, nói: “Đi tiễn cũng để cho em đi rồi, mau quay về đi!”

Tô Cẩn vẫn còn chìm đắm trong
cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay anh, cười ngây ngô. “Về đến nhà nhớ nhắn tin cho
em.”

“Anh lớn chừng này rồi, không lạc được đâu.”

“Vậy thì mỗi tối trước khi đi ngủ nhắn tin chúc em
ngủ ngon nhé?!”

“Em đừng có được đằng chân lân đằng đầu...” Đôi mày
rậm rạp của anh nhíu lại.

Không đợi anh tiếp tục từ chối, Tô Cẩn nhanh chóng
bước lên chiếc xe buýt vừa vào bến.

Cô chen chúc trong đám đông, vẫy tay chào anh. “Nhớ
hôm nào cũng phải nhắn tin cho em đấy!”

Trong sách nói, quan hệ nhập
nhằng là khởi đầu của một tình yêu. Vậy thì cứ để bọn họ nhập nhằng như vậy đi!

Chương
9. Nếu thật lòng yêu một người thì bất kể khi nào cũng không muốn từ bỏ.

Buổi tối hôm đó, Tô Cẩn cứ thẫn thờ nhìn chằm chằm
vào chiếc điện thoại, từ lúc ở trên lớp đến khi về ký túc xá, từ bàn học lại
cầm sang giường, đợi từ bảy giờ đến mười hai giờ, một lời không nói, một việc
không làm, chỉ lặng thinh, lặng thinh chờ đợi.

Cho đến khi màn hình điện thoại sáng lên, cảm nhận
độ rung rung quen thuộc bên gối, rồi nhìn thấy hai từ ngắn ngủi trong tin nhắn,
cô mới hưng phấn giơ chiếc điện thoại lên cao, như trút được gánh nặng hét lên:
“Anh đã nhắn tin cho mình, đã chúc mình ngủ ngon!”

Không biết ai trong phòng trở mình, ngái ngủ nói:
“Nhắn thì tốt rồi, mau ngủ đi, ngày mai là buổi thi cuối cùng đấy!”

Tô Cẩn lại càng không ngủ
được, nghĩ đến Nhan Bác chen chúc trên chuyến tàu đông đúc, cô thấy sống mũi
cay cay.

Nếu không vì cô, có lẽ anh và Phương Lạc Dịch đã
cùng nhau về quê từ lâu rồi chứ không đến bây giờ, ngay cả chiếc vé ngồi cũng
không mua được.

Tô Cẩn không kìm được lòng mình, lập tức gửi lại tin
nhắn cho anh: “Anh sao rồi, có mệt lắm không? Chắc còn lâu nữa mới tới nơi
nhỉ?”

Mãi lâu sau anh mới trả lời: “Sao vẫn không ngủ đi?
Ngày mai phải thi rồi đấy!”

“Em nói chuyện với anh được không? Anh sẽ thấy đỡ
mệt hơn đấy.”

“Càng mệt! Anh có chỗ ngồi rồi, có người giữa đường
xuống tàu. Anh ngủ đây, em cũng mau ngủ đi.”

Tô Cẩn lại gửi tin nhắn nhưng không thấy hồi âm nữa.

Cô nghĩ, may quá, ít nhất anh cũng có chỗ ngồi...
Rồi đột nhiên nghĩ ra, lúc đi vội quên không mua gì cho anh ăn đi đường, không
biết liệu anh có đói không. Tô Cẩn nghĩ ngợi mông lung rồi ngủ lúc nào không
biết.

Lúc đó, Nhan Bác đang đứng ở lối đi của toa tàu, cầm
điện thoại, lật lật giở giở xem những tin nhắn nhàm chán mấy hôm nay cô gửi cho
anh. Trước mắt anh là nụ cười của cô, khiến cảm giác nhức mỏi do phải đứng quá
lâu dường như cũng vơi đi phần nào.

Tô Cẩn thi xong môn cuối cùng liền kéo va li đi tìm
Lâm Tiêu, không ngờ lại gặp bố của Lâm Tiêu ở đó. Đúng lúc ông đến đây dự hội
thảo, tiện đường đưa hai người về nhà luôn. Tô Cẩn không tiện từ chối, đành vứt
bỏ dự định ngồi tàu về quê.

Những ngày nghỉ ở nhà thật
thoải mái. Đây là lần đầu tiên cô xa nhà lâu đến vậy, bố mẹ rốt cuộc là người
lo lắng nhất. Mẹ cô vừa nhìn thấy đã hỏi cô có phải ở trường ăn uống không tốt
không mà sao gầy quá. Bố cô nghiêm khắc là thế mà lần này cũng nói cô phải ở
nhà bồi bổ thêm mới được.

Tô Cẩn hằng ngày ngoài ăn ngủ thì toàn kéo Lâm Tiêu
cùng đi dạo phố, mua quần áo, xem phim. Điều Tô Cẩn mong chờ nhất là nhận được
tin nhắn chúc ngủ ngon của Nhan Bác mỗi tối. Anh dường như luôn đúng giờ. Hằng
ngày không sớm cũng không muộn, đúng mười giờ tối, không thêm không bớt một từ
nào.

Ban đầu, Tô Cẩn rất chán nản, bảo anh nhắn tin cho
cô thực ra là muốn hằng ngày được cùng anh chuyện trò, sợ rằng tình cảm mới
chớm nở không dễ gì có được giữa hai người sẽ bị kỳ nghỉ đông làm cho phai
nhạt.

Nhưng thực tế thì sau mỗi lần nhắn lời chúc ngủ
ngon, bất kể cô nhắn lại thế nào, anh cũng không nói thêm gì nữa. Điều này
khiến Tô Cẩn rất hối hận, cô chẳng còn muốn anh gửi tin nhắn chúc ngủ ngon nữa.

Nhưng sau đó nghĩ lại, nếu anh trả lời cô thì mới là
chuyện lạ, đây mới đúng là tính cách của Nhan Bác mà cô đã biết. Nếu không thì
dần dần, cô sẽ không muốn để ý đến anh nữa.

Những tin nhắn không đầu không cuối cũng trở thành
thói quen. Hằng ngày, đúng giờ đó anh nhắn tin chúc ngủ ngon cũng là một thói
quen, nó như một thỏa thuận ngầm giữa họ, khiến hai bên có cảm giác yên tâm hơn
về nhau.

Thoáng cái đã đến Ba mươi Tết. Sau khi ăn bữa cơm
Giao thừa, Tô Cẩn và Lâm Tiêu đi ra quảng trường bên bờ sông gần đó chơi. Không
khí ở đây rất náo nhiệt, đám trẻ cầm những quả pháo bông chạy lăng xăng khắp
chốn, một số thanh niên cũng khoa trương biểu diễn, còn các cụ già ngồi đó, tay
trong tay mỉm cười.

Sự kết thúc của năm cũ cũng là bắt đầu của năm mới,
mọi người đều mong muốn gửi gắm những ước nguyện của mình vào cái thời khắc
này, hy vọng những việc năm nay chưa làm được sẽ hoàn thành trong năm tới.

Tô Cẩn và Lâm Tiêu len lỏi giữa đám người, cảm nhận
hương vị độc đáo và sự ấm áp của đêm Giao thừa, khuôn mặt ánh lên niềm vui rạng
ngời.

Nhưng đến giờ vẫn chưa thấy Nhan Bác nhắn tin chúc
ngủ ngon, Tô Cẩn hí hửng thầm nghĩ, có lẽ anh muốn mười hai giờ sẽ bất ngờ nhắn
tin cho mình chăng?

Giờ đã là mười một rưỡi, cô rốt cuộc không kiên nhẫn
được nữa, liền gọi cho Nhan Bác, nhưng không ai trả lời.

Chẳng lẽ anh đã ngủ rồi? Cô không cam tâm, cứ cách
ba phút lại gọi cho anh một lần, lần thứ bảy mới thấy anh nghe máy.

Xung quanh Tô Cẩn đang rất ồn ào, nên giọng của anh
hơi nhỏ.

“Anh đang ở đâu đấy?”

“Ở nhà, thế còn em?” Nhan Bác lạnh nhạt nói, thuận
miệng hỏi cho xong chuyện, nhưng đối với Tô Cẩn câu nói này giúp cô có thêm
niềm tin.

Trong điện thoại cô cứ thao thao bất tuyệt kể cho
Nhan Bác nghe mình đã làm những gì trong ngày, mà không để ý xem anh có nghe rõ
hay không.

Nhan Bác từ đầu đến cuối vẫn lặng im. Tô Cẩn nói
xong, không thấy anh trả lời, đợi một lúc mới hỏi: “Anh vẫn nghe đấy chứ?”

Lúc này, phía sau lưng pháo hoa nổ rực trời, vô số
giọng nói không ngừng hô lớn: “Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai,
một...”

Tô Cẩn ngẩng lên, nhìn thấy những màn pháo hoa vô
cùng đẹp mắt lung linh tỏa sáng giữa trời đêm, chiếu rọi xuống từng khuôn mặt,
khiến những nụ cười ấm áp càng thêm rạng rỡ. Họ ôm hôn, mỉm cười, chúc phúc
nhau... như thể hạnh phúc trên thế gian đều hội tụ ở chính thời khắc này vậy.

Cô siết chặt chiếc điện thoại trong tay, hào hứng
hét lên: “Anh có nghe thấy không, đó là những âm thanh của năm mới, chúng ta đã
bước sang năm mới rồi...”

Nhan Bác đưa mắt nhìn ra cửa sổ, hình dung Tô Cẩn
đang đứng giữa đám đông, ngước mắt nhìn lên trời, nụ cười tươi sáng.

Anh cảm thấy cơ thể mình từng chút, từng chút một ấm
dần lên, ngay cả giọng nói cũng trở nên êm dịu: “Tô Cẩn, chúc mừng năm mới!”

Sau khi tắt máy, Tô Cẩn quay người lại, xúc động ôm
lấy Lâm Tiêu, như muốn nhảy lên.

“Lâm Tiêu, Lâm Tiêu, anh ấy đã chúc mình năm mới vui
vẻ. Mình hạnh phúc quá!”

Lâm Tiêu không biết phải làm sao, cũng ôm lấy cô,
khẽ cười, ghé sát vào cô nói: “Cậu vui mừng đến thế sao? Thật lòng yêu một
người thì bất kể khi nào cũng không muốn từ bỏ?”

Tô Cẩn gật đầu, buông tay Lâm Tiêu, bất ngờ chạy ra
giữa quảng trường, đứng trên sân khấu, lấy toàn bộ sức lực hét lên: “Tôi... yêu
Nhan Bác... dù bất kể khi nào... cũng sẽ không từ bỏ...”

Mọi người xung quanh đều quay đầu lại nhìn một cô
gái bé nhỏ, khuôn mặt rạng ngời hạnh phúc, khắp người tỏa ánh hào quang rực rỡ,
như thể minh chứng cho tất cả lòng can đảm của cô, khiến tất cả đều muốn dừng
lại, mỉm cười và gửi tới cô những lời chúc tốt đẹp nhất.

Người con trai mà cô yêu thương nhất định là người
hạnh phúc nhất thế gian này, bởi vì anh được một cô gái dũng cảm nhất trên đời
thương yêu và hứa sẽ không bao giờ từ bỏ.

Nếu thật lòng yêu một người thì bất kể khi nào cũng
không muốn từ bỏ.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3