Ba Đêm Định Mệnh - Phần 02 - Chương 14 - Part 02
Phần 2 : Sau đó
..........*•♥•*..........
Chương 14
Một người hầu gái xuất
hiện trong khung cửa, gưong mặt đỏ bừng và thở hổn hển. Đôi mắt cô ta trợn to
lúng túng khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong; rồi nhún chào nhanh một cái.
"Thứ lỗi cho tôi, phu nhân DuFeron. Tiểu thư chạy nhanh quá, tôi không thể
đuổi kịp được cô ấy."
Aveline bật cười.
"Tin tôi đi, Martha, tôi biết bé cưng nhà tôi có thể chạy nhanh thế nào
mà. Cứ dành chút thời gian lấy lại hơi thở trước khi cô đưa con bé trở lại
phòng trẻ nhé."
"Cảm ơn người, phu
nhân."
Lây lại vẻ cứng rắn
trước lời chê trách không thể tránh được, Aveline quay chú ý về phía vị Công
tước. Cậu ta hết nhìn cô lại nhìn Chloe với cái nhíu mày lúng túng. "Thứ
lỗi cho tôi vì sự cắt ngang, thưa Đức ngài", cô giải thích. "Con gái tôi
đang may vài bộ váy mới và có vẻ chúng tôi đã gặp rủi ro với người thợ
may."
"Con gái chị? Vậy
ra chị là góa phụ?"
Cô cự tuyệt lảng tránh
khi trả lời, "Không".
"Ra vậy."
Cô phát hiện những phán
xét khắc nghiệt hiện trên nét mặt của cậu ta, nhưng cô không cho phép bản thân
phải phiền lòng vì điều đó. Thay vào đó, cô cúi xuống và gỡ hai bàn tay cô bé
đang bấu lên váy mình. "Chloe à, đây là Công tước Huntley. Con lại đây và
chào ngài ấy đi."
Chloe quay đầu ra khỏi
vạt váy của mẹ và tròn mắt nhìn Công tước đầy nghi ngờ. Rồi con bé nghe sự thúc
giục của mẹ và đúng đối mặt với cậu ta, thận trọng cúi chào một cách miễn
cưỡng.
Robert nghẹt thở khi
nhìn thấy trọn vẹn gương mặt Chloe. "Nhưng con bé trông hệt như…"
"Hệt như cha
nó", Aveline nói, kiêu hãnh nâng cằm lên.
"Con bé bao nhiêu
tuổi rồi?"
"Gần năm
tuổi."
Chloe gật đầu đồng ý và
chìa năm ngón tay ra.
"Xin chào,
Chloe", Công tước nói. "Ta là chú Robert của cháu."
Trước khi đứa trẻ có thể
trả lời, Aveline đã ra dấu cho người hầu gái. "Đi với Martha nào, Chloe.
Mẹ sẽ lên giúp con đo quần áo trong lát nữa thôi."
"Mẹ hứa rồi
nhé?" Chloe hỏi, khi nhét bàn tay vào tay Martha.
Aveline nắn má con gái.
"Mẹ hứa."
Robert nhìn chằm chằm
sau lưng con bé khi nó rời khỏi phòng với người hầu gái. Chỉ đến khi đứa trẻ đi
mất, Aveline mới hướng sự chú ý trở lại với cậu em chồng của mình. "Ý ngài
là sao khi nói với con bé điều đó?"
Cậu ta ngần ngại, rõ
ràng bị giật mình bởi giọng nói khắt khe của cô. "Nói với con bé cái gì?
Rằng tôi là chú nó?"
"Ngài dường như chỉ
thừa nhận thân nhân khi thuận tiện thôi nhỉ, Đức ngài."
"Tôi đã bảo chị cứ
gọi tôi là Robert."
"Tôi chỉ giới hạn
kiểu gọi thân mật ấy với bạn bè và người thân trong gia đình, còn ngài thì
không", cô nói. "Tôi sẽ không để Chloe phải bối rối. Ngài dường như
không thể tự quyết định Lucien có là anh trai của ngài hay không thì phải, cho
đến khi nào ngài suy nghĩ thấu đáo, Chloe sẽ chỉ coi ngài như Công tước Huntley
mà thôi."
Vẻ sưng sỉa, ngạo mạn
hiện lên trên gương mặt đẹp trai của cậu ta. "Địa vị xã hội của con bé sẽ
tăng lên nếu tôi xác nhận con bé là cháu mình."
"Tạ ơn Chúa, dù sao
con bé cũng còn quá nhỏ để lo lắng đến vị thế trong giới thượng lưu."
"Nhưng chị thì
không."
Cô cứng người trước
giọng nói hiểu biết êm ái của cậu ta. "Thứ lỗi cho tôi?"
"Chị không lo về
tương lai của Chloe sao? Tôi có mắt, chị dâu thân mến ạ, tôi có thế nhìn thấy
rõ ràng Lucien là cha đứa nhỏ. Do hai người mới kết hôn gần đây, chị hẳn đã
sinh con ngoài giá thú. Và đảm bảo tôi sẽ không phải là người duy nhất nhận ra
sự khác biệt đâu."
"Không phải chuyện
của ngài, thưa Đức ngài."
Giọng nói muốn chấm dứt
vấn đề của cô chỉ ngăn được cậu ta trong thoáng chốc. "Chị nói năng khá
thẳng thắn so với một người phụ nữ."
"Tôi tin mình nói
những gì đáng để nói."
"Thật ra tôi thấy
thế sảng khoái hơn rất nhiều. Con người ta dần trở nên mệt mỏi bởi những thông
điệp ẩn ý từ những kẻ đeo mặt nạ trong một cuộc chuyện trò lịch sự."
"Ngài sẽ luôn nhận
thức được vị trí của mình khi nói chuyện với tôi, thưa Đức ngài. Tôi chỉ có thể
hứa với ngài điều đó. Giờ nếu ngài thứ lỗi cho tôi, tôi phải lên với con gái
đây. Elton sẽ chỉ lối cho ngài."
Cô bỏ cậu ta đứng đó và
đi giải thoát Chloe khỏi những chiếc ghim của
♥♥♥
Lucien cởi áo khoác và
nới lỏng ca vát. Cuối cùng, gã lại đi ăn tối với vài đối tác kinh doanh nên về
trễ hơn mong đợi. Gã liếc nhìn cánh cửa thông giữa hai phòng ngủ và tự hỏi
không biết vợ có nhớ tới mình không.
"Vậy sao?" Tên
thuyền trường cười khinh bỉ khi đàn em của hắn hí lên. "Bọn tao đã được
cảnh báo về mày, quý ngài ạ. Ngoài đống quần áo là lượt trên người, mày chỉ là
một con bạc và một tên dối trá rỗng túi."
"Không." Con
thuyền dốc xuống. Hay đó là gã? "Tôi có... tôi có thể trả cho ông."
"Mày sẽ trả, được
thôi. Với lưng và cơ bắp của mày. Chào mừng lên tàu, ranh con. Giờ mày là một
phần trong thủy thủ đoàn của tàu Rồng Biển."
♥♥♥
Aveline bấu chặt bức thư
trong tay và nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, đôi mắt ráo hoảnh một cách kỳ lạ.
Có lẽ cô đã chết lặng. Có lẽ cô đang trong cơn sốc. Cô chắc chắn nên khóc như
mưa ngay lúc này.
Nhưng cô đã khóc và thực
sự không thể nữa.
Cô nhìn xuống lá thư,
vuốt lại thứ nhàu nát đó trên mặt bàn phẳng lì. Nét chữ màu đen mạnh mẽ lạ lùng
hơn những gì cô tưởng tượng về chữ của Lucien, nhưng không thể hiểu sai thông
điệp mà nó mang theo.
Chúc mừng sự kiện hạnh
phúc của cô. Làm ơn đừng tìm cách liên hệ với tôi về vấn đề này thêm nữa.
Làm sao gã có thể lạnh
lùng và tàn nhẫn đến thế? Cô đặt một bàn tay lên bụng mình. Làm sao gã có thể
không quan tâm đây?
Cánh cửa phòng ngủ bật
mở, cô cuốn lá thư vào lòng khi cha xuất hiện. Ông không biết cô đã liên lạc
với Lucien, hoặc thậm chí lý do vì sao. Cô đã tưởng sẽ có Lucien đứng bên để
cùng thông báo cho cha tin tức mới
Thật ngu ngốc.
Vị Nam tước thoáng trầm
ngâm nơi khung cửa, vẻ mặt thảm đạm khi nhìn con gái cho thấy một điềm báo rất
xấu. "Sao vậy cha?" Cô hỏi. "Có chuyện gì thế?"
Ông ngập ngừng, rồi nói,
"Lucien DuFeron chết rồi".
"Sao cơ?" Cô
siết lá thư chặt hơn, những khớp ngón tay trở nên trắng bệch. "Cha vừa nói
gì?"
Vị Nam tước thở dài, nét
cảm thông làm mềm mại biểu cảm của ông. "Cậu ta đã chết. Một vụ cướp
đường, người ta nói thế. Họ tìm thấy thi thể cậu ta trong một kho hàng bị thiêu
rụi trên bến cảng."
"Không, không thể
thế được." Cô đứng bật dậy. "Đó là sự nhầm lẫn."
"Ta không nghĩ thế.
Họ không thể..." Ông dừng lại, rõ ràng đang chật vật để khiến mọi thứ nhẹ
nhàng hết mức có thế.
"Cơ thể bị đốt cháy
trầm trọng, nhưng họ tìm thấy đồng hồ bỏ túi của cậu ta. Đó là DuFeron."
"Không." Cô
dần sụp xuống trên chiếc ghế và đờ đẫn nhìn ông. "Không."
"Ta xin lỗi."
Cha cô bắt đầu tiến đến, nhưng cô quay đi, nhìn trân trân ra ngoài cửa sổ. Ông
ngừng chân. Nhưng khi mỗi giây cứ tích tắc trôi qua, cô vẫn không quay lại, ông
cuối cùng cũng xoay người và cẩn thận rời căn phòng.
Một giọt nước mắt lăn
khỏi má làm nhòe đi nét chữ trên bức thư Aveline vẫn giữ chặt trong tay.