Người tình bắc hải - Chương 07 - Phần 2
Chương Kiến Phi
đứng bật dậy: “Tôi đã cử người đi tìm, tôi sẽ đích thân đi! Nhất định tìm được
cậu ấy!” Nói xong anh vội vã đi ra cửa, giống như Triệu Thành Tuấn đang đợi anh
ở dưới nhà.
Peter gọi lại:
“Chương tiên sinh bình tĩnh, những nơi có thể tìm chúng tôi đã tìm cả rồi,
không có dấu vết của anh ấy.” Nói rồi anh ta nhìn Chương Kiến Phi, vẻ đắn đo:
“Thực ra, tôi đã muốn nói chuyện với Chương tiên sinh từ lâu, nhưng e ngại thân
phận, lời tôi nói chưa chắc tiên sinh đã tin. Hôm nay tôi đến, ngoài hỏi thăm
tin tức Triệu tiên sinh, còn có chuyện rất quan trọng muốn nói với ông, Triệu
tiên sinh không cho tôi nói, nhưng tôi thấy vẫn nên nói thì hơn.”
“Chuyện...
chuyện gì?” Chương Kiến Phi chỉ thấy người phát run, ngay hàm dưới cũng run lập
cập, nhưng anh lập tức nhận ra đây không phải là lúc hoảng loạn, anh nhất thiết
phải bình tĩnh, nhất thiết phải bình tĩnh, anh chầm chậm ngồi vào sofa, hít sâu
một hơi, ra hiệu cho Peter: “Anh nói đi.”
Peter đăm đăm
nhìn anh, ánh mắt buồn rầu: “Ông luôn hiểu lầm Triệu tiên sinh, chuyện này ông
có biết không?”
“Có... có thể
có một số hiểu lầm, tôi rất áy náy tự trách mình, chuyện tai nạn của Mao Lệ
hoàn toàn không liên quan đến cậu ấy...” Chương Kiến Phi nói xong nghẹn ngào:
“Bây giờ lòng tôi rối loạn, không biết làm thế nào, không biết làm thế nào cầu
xin cậu ấy tha thứ.”
Peter thở dài:
“E là điều ông biết chỉ là một góc của núi băng, Chương tiên sinh. Sở dĩ tiên
sinh hiểu lầm Triệu tiên sinh vẫn là bởi vì tiên sinh không hiểu anh ấy lắm, có
lẽ tiên sinh cho là mình rất hiểu, hai người là anh em, nhưng Chương tiên sinh,
tôi nghĩ trên đời người không hiểu anh ấy nhất e chính là tiên sinh.”
Chương Kiến Phi
sững người nhìn anh ta...
“Trước tiên nói
về chuyện của tiểu thư Mao Lệ, ngay từ hồi du học ở Anh quốc, Brant đã thích
tiểu thư Mao Lệ, chuyện này ông có biết không? Anh ấy luôn giữ ảnh Mao tiểu thư
bên người, giữ đến ngày nay. Vốn dĩ có thể đường hoàng theo đuổi Mao tiểu thư,
nhưng vì tiên sinh cũng thích cô ấy, nên Brant đành để trong lòng, mãi đến khi
tiên sinh và Mao tiểu thư ly hôn đã ba năm, được Henson tiên sinh khích lệ, anh
ấy mới đến Nam Ninh, đi gặp Mao tiểu thư. Tại sao phải đợi ba năm sau khi Mao
tiểu thư trở về cuộc sống độc thân anh ấy mới đến, ông có biết nguyên nhân?”
Henson hắng giọng
nói thay Peter: “Bởi vì hồi đó bệnh của Brant tái phát đã không thể khống chế,
tôi dự đoán Brant không sống quá hai năm nữa, cho nên khích lệ anh ấy đi thổ lộ
với cô gái anh ấy thầm yêu, ít nhất cũng cho cô ấy biết tình cảm của mình, cuộc
đời chỉ có một lần, tôi không muốn Brant phải hối tiếc, bởi vì anh ấy quả thật
rất đáng thương. Tôi không biết vì sao mọi người không tin Brant, cho dù cách
làm việc của anh ấy có hơi tuyệt tình, nhưng cũng là do thương trường ép buộc,
không có nghĩa Brant không có quyền theo đuổi tình yêu, như vậy là không công
bằng với anh ấy.”
Peter nói: “Còn
nữa, Chương tiên sinh, tiên sinh có biết anh ấy bằng lòng để tiên sinh thu mua
Bác Vũ, cũng bởi vì anh ấy thấy bệnh tật ngày càng xấu đi, sự nghiệp cần có
người tiếp quản, giao cho Nirvana anh ấy cũng yên lòng.”
Henson sốt ruột
xen vào: “Mọi người nghĩ xem, Brant có khả năng đi đâu? Tôi không thông thạo
vùng này, không thể đoán được phút cuối cùng anh ấy sẽ giấu thân ở đâu.”
Chương Kiến Phi
lúc này mặt đã trắng bệch, môi mấp máy: “Bắc Hải, cậu ấy sẽ đi Bắc Hải..”
“Ý ông nói là
Hải Thiên Uyển? Tôi đã gọi điện, cũng đến tận nơi, anh ấy không ở đó.” Peter
nói.
“Không, cậu ấy
chỉ đến đó...” Chương Kiến Phi buột miệng, mọi ý nghĩ về Triệu Thành Tuấn lúc
này đều như con dấu đỏ đóng vào lòng anh: “Nếu cậu ấy cố tình không để chúng ta
tìm thấy, sẽ không nhận điện, không mở cửa...”
Peter và Henson
nhìn nhau: “Đúng, tại sao tôi không nghĩ ra?” Peter nhảy lên, lập tức rút di
động gọi điện: “Chuẩn bị xe, đi Bắc Hải! Ngay bây giờ!”
Lúc này Chương
Kiến Phi chỉ thấy trời đất quay cuồng, không còn sức đứng lên, cũng không thể
thở được, anh chỉ muốn chết đi: “A Tuấn... A Tuấn, hãy chờ anh, chờ anh...”
Chương Kiến Phi
run rẩy gọi, hình ảnh những ngày thơ ấu vùn vụt hiện lên trước mắt như một cuốn
phim, khuôn mặt thanh tú, ít cười, trông lúc nào cũng đầy tâm trạng, ánh mắt ưu
tư như người lớn, Triệu Thành Tuấn lúc nào cũng một dáng vẻ như thế, dù đám bạn
vui vẻ ồn ào bao nhiêu, cậu vẫn đứng cô đơn một góc. Họ là anh em, không cùng
huyết thống, nhưng hơn cả tình ruột thịt, nhưng lúc này anh chợt hiểu, thì ra
anh chưa bao giờ thực sự hiểu Triệu Thành Tuấn, anh đã tưởng anh hiểu cậu em đó
nhất, thực ra chưa bao giờ đi vào lòng cậu ấy.
“Chương tiên
sinh, đi cùng chúng tôi chứ?” Peter gọi xong điện thoại hỏi anh.
Chương Kiến Phi
lắc đầu, lảo đảo đứng lên.
Henson giơ tay
đỡ: “Chương tiên sinh.”
“A Tuấn...” Anh
gắng bước đi, nhưng không cất nổi bàn chân, cả căn phòng cơ hồ nghiêng ngả,
người anh lắc lư mấy cái, mắt tối sầm, ngã lăn ra đất.
Lúc chập tối,
Bắc Hải có mưa, sau cơn mưa lại hy hữu xuất hiện cầu vồng. Triệu Thành Tuấn
đứng trên ban công lộ thiên của Hải Thiên Uyển, ngắm nhìn cầu vồng, lòng yên
tĩnh lạ thường, đã lâu lắm, anh không nhìn thấy cầu vồng, thật là đẹp.
Lúc nhỏ nghe mẹ
nói, mỗi khi cầu vồng xuất hiện là có một người sắp lên trời, cầu vồng đó là do
ông trời bắc để đón những người đó lên. Mẹ dỗ anh, cha con cũng được đón lên
như thế, cha lên đó sống rất hạnh phúc, thỉnh thoảng cũng xuống thăm chúng ta.
Triệu Thành Tuấn hỏi mẹ, cha xuống thế nào, mẹ nói, cũng đi cầu vồng, cầu vồng
vừa đón người lên trời, cũng để người trên trời đi xuống thăm trần gian.
Triệu Thành
Tuấn tưởng thật, mỗi khi nhìn thấy cầu vồng là rất vui, vì tưởng cha sẽ xuống
thăm, nhưng tiếc là chưa bao giờ anh nhìn thấy cha từ cầu vồng bước xuống...
Sau này lớn lên, nhớ lại lời nói dối của mẹ, anh thấy vô cùng chua xót, cha
không thể xuống, còn anh lúc nào cũng có thể lên. Bây giờ nhìn thấy cầu vồng,
anh hiểu, đã đến lúc rồi, anh như nghe tiếng cha mẹ trên trời đang gọi: “A
Tuấn, chúng ta đang đợi con.”
Triệu Thành
Tuấn từ Nam Ninh đến Bắc Hải sáng nay, anh đã không thể tự lái xe, đành thuê xe
ngoài. Trước khi đi, anh loanh quanh trước cổng bệnh viện rất lâu, Mao Lệ nằm
trong phòng theo dõi vẫn hôn mê chưa tinh, anh đứng ngoài cửa kính nhìn cô đầu
quấn băng, cả người đầy dây dẫn, anh nguyền rủa ông trời, tại sao người nằm
trong đó không phải là anh, đằng nào anh cũng sắp chết...
Bên cạnh giường
là các thiết bị theo dõi, trên màn hình nhỏ màu xanh nhấp nháy là bằng chứng sự
sống của cô lúc này, cô vẫn sống, nhưng không biết gì, không tri giác, còn anh
đứng ngoài cửa kính đau tận tâm can. Cô nằm như người ngủ, hàng mi dài rủ bóng,
như đang mơ một giấc mơ sâu, bằng ấy năm cô chính là giấc mơ của anh, anh bay
qua sống núi trùng khơi đến gần giấc mơ này, luôn không thể chạm tới, anh biết,
đã là giấc mơ cuối cùng sẽ tan biến. Sau khi tỉnh lại chỉ còn nỗi buồn thấm
thía và nồi tuyệt vọng khôn nguôi, cách một lần cửa kính, anh và cô như cách cả
một thế giới.
Anh thầm thì
tạm biệt cô, tay nhè nhẹ vuốt tấm kính lạnh giá, má cô, mắt cô, môi cô, giữa
ngón tay anh hình như cũng lạnh giá, anh chỉ muốn dùng tất cả hơi ấm cuối cùng
của cơ thể mình truyền cho cô, để cô ấm lại, nhiệt độ sống lại bùng lên, anh
muốn cô sống, cho dù anh phải xuống mười tám tầng địa ngục cũng muốn cô sống.
Mao Lệ, anh
không thể để em chết trước mặt anh, không thể! Anh không chịu nổi cuộc chia ly
đó, nếu hai ta nhất định phải một người ra đi, xin hãy để anh.
Em ở lại, anh
đi.
Từ Nam Ninh đến
Hải Thiên Uyển đã gần trưa, Triệu Thành Tuấn ăn chút ít rồi đi ngủ, tỉnh dậy
trời đã tối, anh tắm xong, cạo râu cẩn thận, sấy khô tóc, thay chiếc sơ mi
trắng muốt, chỉnh trang bản thân gọn gàng tươm tất. Bên ngoài gió hơi lớn, anh
lại khoác chiếc áo nỉ màu tro, chiếc áo này Mao Lệ mua cho anh năm ngoái, mỗi
khi trời trở mát lại đem ra mặc. Anh nhìn mình trong gương, vẻ ốm yếu gần như
biến mất, thậm chí còn có khí sắc, thực ra anh đã ngừng dùng thuốc mấy ngày,
đằng nào thuốc cũng chẳng còn tác dụng, anh dứt khoát không dùng nữa, không có
thuốc, sắc diện vẫn tươi tỉnh như vậy, anh thầm nghĩ có lẽ là phút lóe sáng
cuối cùng của người sắp chết.
Anh cẩn thận
cài từng chiếc khuy, đeo chiếc đồng hồ bạch kim, động tác chậm rãi, cẩn trọng.
Sau đó anh chầm chậm đi lại trong phòng, đồ dùng của Mao Lệ đã đưa đi hết,
nhưng trong phòng dường như vẫn phảng phất mùi hương của cô, căn phòng cô đã
thu dọn nhất định cũng còn lưu dấu ấn của cô. Anh cầm lên mỗi đồ vật nhìn ngắm
rất lâu, cơ hồ cô ở ngay trước mặt, giơ tay là có thể chạm tới, nhắm mắt là
ngửi thấy mùi thơm.
Cuối cùng anh
dừng lại ở phòng sách, sách trên giá rõ ràng bị xáo trộn, anh không để ý tới
chúng, mục tiêu của anh là chiếc ngăn kéo ở góc trong cùng trên bàn viết, anh
ngập ngừng, phấp phỏng, hy vọng, run run mở ngăn kéo, kéo hết ngăn vẫn không thấy
chiếc hộp đó, anh mỉm cười như trút được gánh nặng.
Chiếc vi tính
trên bàn đang mở, anh ngồi xuống, vào Facebook của cô.
Sau khi chia
tay, Facebook của Mao Lệ hầu như không có gì mới, lần cuối cùng cô gửi cho anh
một bức ảnh qua điện thoại di động, có lẽ cô dùng máy di động chụp ở phòng
trang điểm của ảnh viện đó, trong ảnh còn có nửa khuôn mặt của anh chàng thợ
làm đầu, phía trên ghi dòng chữ: “Đã từng nghĩ sẽ chụp ảnh cưới ở đây, đáng
tiếc không được như ý.” Khi Mao Lệ chụp bức ảnh đó chắc cô cũng không ngờ, một
tiếng sau bộ tiểu lễ phục trắng muốt trên người cô đã thấm đầy máu đỏ...
Bàn tay anh run
run nhích chuột, lòng như có tảng đá đè lên, từ từ nghiến nát, anh lại vào
Facebook của mình, do dự một lát, rồi xóa đi hầu hết nội dung kể cả phần thông
tin cá nhân. Hồi đó anh lập Facebook là vì Mao Lệ, bây giờ tất cả đã hết, còn
giữ lại làm gì. Anh lặng lẽ đến, hãy để anh lặng lẽ ra đi.
Ra khỏi ngôi
nhà lúc trời chập tối, cánh mặt trời lặn trên biển thật tráng lệ huy hoàng,
ráng hồng rực phía chân trời, khắp mặt biển được tráng một lớp men đỏ như màu
lửa, trên bãi cát còn lưu rất nhiều vỏ ốc biển, chúng lóng lánh dưới sắc trời
đỏ rực. Mao Lệ rất thích nhặt ốc biển. Cô từng nói trong vỏ ốc cất giữ ký ức vô
biên, lúc còn nhỏ những lúc nhớ cha cô lại ra bãi biển nhặt rất nhiều vỏ ốc,
nói vào đó, rồi ném xuống biển, cha nhặt được sẽ nghe được lời cô nói. Thật
ngây thơ, mỗi đứa trẻ hồi bé hầu như đều tin những câu chuyện cổ tích như vậy,
giống như anh đã tin cha đi cầu vồng xuống thăm mẹ con anh, sự ngây thơ đó lớn
lên không còn nữa, cho nên thế giới của người lớn vĩnh viễn tàn khốc hơn thế
giới của trẻ con, bởi vì họ không còn tin vào chuyện cổ tích. Thậm chí không
tin chính mình.
Triệu Thành
Tuấn cúi xuống nhặt một chiếc vỏ ốc biến, cũng thử nói vào đó: “Mao Lệ! Mao
Lệ!” rồi áp bên tai, chỉ nghe thấy bên trong truyền ra tiếng uâng uâng diệu kỳ,
giống như tiếng gió biển, lại giống như tiếng sóng biển, có phải lời anh vừa
gọi cô đã được vỏ ốc lưu lại?
“Mao Lệ, em có
nghe thấy anh gọi không?”
“Mao Lệ, anh
rất muốn hỏi em, hôm đó nằm trên chiếc băng ca cứu thương em định nói gì với
anh? Em nhất định có điều gì muốn nói với anh, em định nói gì?
“Về sau nhiều
lần anh lặp lại khẩu hình em lúc đó, hình như em nói ‘em hận anh’... Em lặp đi
lặp lại chính là ba chữ đó sao? Cuối cùng em vẫn hận anh, đúng không?
“Nhưng, Mao Lệ,
anh yêu em, em biết không?”
Triệu Thành
Tuấn ném chiếc vò ốc trong tay xuống biển, anh đã qua tuổi cổ tích, nhưng lúc
này anh muốn tin vào chuyện cổ tích, như thế khi Mao Lệ nhặt được vỏ ốc đó nhất
định nghe thấy những lời cuối cùng anh nói với cô. Bây giờ anh đã không còn bận
lòng cô yêu hay hận anh, bởi vì đã không còn quan trọng nữa, bởi vì cô đã biết
anh yêu cô, chiếc di động và những bức thư trong hộp là minh chứng rõ nhất, vậy
tại sao cô còn hận anh, cô nhắc lại mấy lần “cảm ơn”, trong lòng lại hận anh.
Anh nghĩ, có lẽ
cô hận anh bởi vì anh yêu cô như vậy, âm thầm bằng ấy năm, đến bây giờ mới cho
cô biết, đến bây giờ tất cả đều đã muộn, cho nên nếu cô hận, anh cũng không
trách cô.
Từ phía xa có
tiếng ồn ào vọng lại, anh nhìn theo hướng tiếng động, thấy một tốp học sinh
không biết từ đâu đến đang tíu tít chụp ảnh, nghịch cát trên bãi biển, nói cười
thật vô tư, thật sung sướng.
Anh ngưỡng mộ
chúng biết bao!
Tốp học sinh và
những người dân đánh cá quay về, sau này đều chứng thực, Triệu Thành Tuấn đi
lại rất lâu trên bãi biển, lúc trời tối vẫn chưa rời đi. Anh thẫn thờ nhìn hải
âu chao liệng trên mặt biển, có lúc đi bách bộ, có lúc đứng ngây, im lìm như
pho tượng đã qua mưa nắng. Không ai biết anh đang nghĩ gì.
Trời tối dần,
những cặp tình nhân vui nhộn trên bãi biển lục tục ra về, ngư dân cũng về nhà,
giống như sân khấu sáng rực ánh đèn đã hạ màn, đèn tắt dần, ngoài tiếng sóng và
tiếng gió, bốn bề một dải tĩnh mịch. Trăng đêm nay đẹp quá, vầng trăng không thật
tròn, thanh lộ treo trên bầu trời, ánh vàng nhuộm cả một quầng mây, Triệu Thành
Tuấn nhìn quầng mây đỏ cảm giác giống như cánh cửa thiên đàng đã mở, vô vàn vì
sao rơi xuống biên, gợn lên những con sóng lấp loáng, dập dờn nối nhau, lớp lớp
xô bờ, xô vào vách đá bùng lên những đóa hoa sóng trắng xóa đẹp tuyệt vời.
Đây là thế giới
tĩnh mịch đến mức tường chừng không tồn tại ở cõi nhân gian, Triệu Thành Tuấn
cảm giác linh hồn mình đã thoát ra khỏi thể xác, anh như không nghe thấy bất kỳ
âm thanh nào nữa, những con sóng dập dềnh trước mặt. Trong mắt anh chỉ còn một
phiến im lặng màu đen.
Trước đây vô số
lần anh tưởng tượng ra hình thù của cái chết, giờ đây anh đã biết, cái chết
chính là lặng lẽ kết thúc, không đáng sợ như tưởng tượng, anh trốn đến đây, kết
thúc không ngoài hy vọng khỏi bị quấy rầy, khỏi bị người đời nhìn thấy, cơ thể
anh, da thịt anh chỉ thuộc về mình anh, anh không muốn thân xác mình sau khi
chết lộ ra trước mắt thiên hạ, lúc còn sống anh đã chịu nhiều đau khổ, bây giờ
chỉ muốn giữ lại chút tôn nghiêm, đó là lặng lẽ ra đi.
Phải, biển cả
là chốn ẩn náu cuối cùng của anh.
Anh không biết
mình lang thang trên biển bao lâu, hai chân đã tê cứng, anh không còn sức lực
dùng bước chân đo khoảng cách đến thiên đường, chỉ có thể lặng lẽ chờ nước biển
tràn tới, nhấn chìm anh. Thực ra anh đang hoài nghi mình có thể lên thiên đường
hay không, một người như anh sao có tư cách lên thiên đường, có lẽ anh chỉ có
thể xuống địa ngục. Đời này anh đã làm sai quá nhiều, dù thiên đường, dù địa
ngục, cuối cùng anh vẫn mất cô. Trên đường đến kiếp sau, liệu họ có gặp nhau?
Lúc này nước
biển đã tràn đến trước mặt, chỉ lát nữa sẽ hoàn toàn nhấn chìm anh. Sắp âm
dương cách biệt, nói gì đây? Thật bất lực, anh chỉ có thể nhớ lại lần đầu gặp
cô, chớp mắt đã bằng ấy năm, chớp mắt anh đã sắp lìa đời. Một cuộc chia ly lạ
lùng, thậm chí anh còn không chờ được cô tỉnh lại!
Nước biển đã
tràn tới chân, lạnh phát run, anh không muốn đợi thêm nữa. Anh gắng đứng dậy,
đi từng bước về phía biển sâu. Nước biển rất lạnh, thấm vào da thịt, làm máu
anh lạnh dần, nhưng ý thức của anh vẫn còn tỉnh táo, cát dưới chân sao mịn đến
thế, anh cảm giác mình đang đi vào giấc mơ, nhiều năm nay anh thường mơ thấy
cảnh này, anh khoác ánh trăng đi về phía biển dưới ánh sao, nước biển dịu dàng
vỗ về cơ thể mệt mỏi của anh, mọi đau khổ, mọi oán hận, mọi tiếc nuối đều bị
nước biển xóa tan, anh sạch sẽ nhập vào lòng biển cả...
“Mao Lệ, vĩnh
biệt! Anh nên sớm kết thúc, nếu anh sớm kết thúc, có lẽ em sẽ không đến nỗi
phải nằm hôn mê trong bệnh viện. Em ngốc quá, tại sao lại đẩy anh ra, anh đáng
chết! Bây giờ anh phải đi đây, anh nhận ra người anh lưu luyến nhất là em, em
yêu dấu, anh sẽ dùng sinh mạng của mình để đánh thức em, thế giới này không còn
gì khiến anh lưu luyến, ngoài em!”
Nói xong anh từ
từ vươn tay, như hải âu dang cánh bay lên...
“Nào, em yêu,
hãy để anh ôm em, ôm em thật chặt như những ngày xưa. Anh thể không bao giờ
buông tay, kiếp này, kiếp sau anh đều không buông tay... Nghe thấy không, tim
anh đang đập, giây phút này nó vẫn còn đập, mỗi nhịp đập đều là lời anh đang
nói cùng em, anh yêu em, anh luôn yêu em...”
Ầm một tiếng,
một con sóng lớn ập tới.
Cả thế giới kết
thúc ở đây.
Tất cả đã kết
thúc, không phải sao?
Nhưng Triệu
Thành Tuấn không biết, sáu ngày trước, lúc tai nạn xảy ra, kỳ thực vẫn còn một
câu đố mà anh đã giải sai, ba chữ mà Mao Lệ nói không như anh nghĩ. Vụ tai nạn
xảy ra quá đột ngột, Mao Lệ đẩy anh ra là hoàn toàn bản năng, không có thời
gian đắn đo, cô muốn để anh sống. Khi Triệu Thành Tuấn bế cô lên, cô đã bất
động, ý thức mất dần, nhưng cô vẫn cảm thấy mình đang khóc, không phải vì đau,
mà vì ông trời không cho cô thời gian, dẫu chỉ thêm một phút, cô chưa kịp nói
ba chữ đó với anh, chiếc xe đã lao đến. Thực ra nói hay không đã không còn ý
nghĩa bao nhiêu, cô sắp rời khỏi thành phố này, anh cũng sắp ra đi, đời này
kiếp này chưa chắc họ còn gặp lại, nhưng lòng vẫn biết, anh mong cô nói ra ba
chữ đó, như anh đã nói trong những bức thư không gửi, anh vượt sông núi trùng
khơi đến với cô chính là hy vọng cô có thể cảm nhận được tình yêu của anh và
đáp lại tình yêu đó, hai người giống như thân và phím của một cây đàn, vì tình
yêu họ sẽ tấu lên khúc nhạc lay động nhất.