Người tình bắc hải - Chương 07 - Phần 1

Phần kết:

Anh bắt đầu từ em, anh kết thúc ở em

 

Cuộc đời anh
chẳng còn gì, ít nhất vẫn còn chút tự tôn.

__ “Cổ tích mùa
thu” __

Mưa rả rích
suốt ngày, đến tối vẫn không ngớt, trái lại dường như mỗi lúc càng to hơn, Nam
Ninh hàng năm vào mùa này thường mưa rất nhiều. Một đêm yên tĩnh như vậy, nước
mưa gõ vào cửa kính, rả rích ngoài cửa mãi không thôi, trong phòng không khí
rất ẩm, khiến lòng người càng thêm sầu muộn, không biết thời tiết u ám này đến
bao giờ mới chấm dứt.

Chương Kiến Phi
ngồi dưới ánh đèn, như một pho tượng. Thường nói con người có ba hồn bảy vía,
anh bây giờ chỉ có mỗi cái vỏ ngoài trống không. Luôn muốn ngăn cản bi kịch
này, muốn để cô tránh xa những tổn thương, muốn cô được bình an hạnh phúc. Cuối
cùng...

Tất cả như con
ác mộng, nếu là mộng thì tốt, tỉnh lại là không sao, họ đều bình an, dẫu cãi
nhau, dẫu tức giận, dẫu chán ghét cũng dễ sống hơn bây giờ, sống không bằng
chết. Khi cãi nhau gay gắt nhất, khi Triệu Mai hoàn toàn mất kiểm soát, anh đã
cho rằng, thật tồi tệ, không còn gì tồi tệ hơn, đâu ngờ sự thể còn thảm khốc
hơn mọi tưởng tượng của anh.

Bệnh viện đã ba
lần thông báo tình trạng nguy kịch của Mao Lệ, cô bị thương rất nặng, đã sáu
ngày từ khi xảy ra sự việc, cô vẫn hôn mê trong phòng cấp cứu, người nhà đều
trực ở bệnh viện, nghe nói mẹ cô bị ngất, bây giờ vẫn đang điều trị, người rất
yếu, nếu Mao Lệ không tỉnh lại, e rằng bà cũng khó qua khỏi. Cha và anh cô từ
Thượng Hải đến, Chương Kiến Phi sợ không dám đối diện với họ, cho nên anh chỉ
có thể tranh thủ vào thăm cô lúc họ không có mặt. Mỗi lần đến bệnh viện anh đều
gặp Dung Nhược Thành, cấp trên của Mao Lệ. Ông ta ngồi một mình trên ghế ngoài
phòng cấp cứu, mới bấy lâu trông ông đã tiều tụy, già hẳn đi, dáng đờ đẫn, như
không bận tâm gì hết. Sở dĩ Chương Kiến Phi nhận ra ông là bởi vì sau lần Triệu
Mai đến nhà xuất bản gây chuyện ầm ĩ, anh đã đến tận nơi xin lỗi với tư cách là
gia quyến, người tiếp anh là Dung Nhược Thành.

Ấn tượng của
anh về con người này rất tốt, nho nhã, ôn hòa lịch thiệp, lúc đó anh đã nghĩ,
Mao Lệ được làm việc dưới quyền người này quả là may mắn, bởi vì anh có thể
nhận ra ông ta rất thiện cảm với cô, luôn miệng nói Mao Lệ vô tội, nhất định là
do hiểu lầm, còn lo lắng sợ cô bị sốc vì chuyện này, vân vân. Về sau qua Triệu
Thành Tuấn được biết có tin đồn về quan hệ giữa ông và Mao Lệ, Chương Kiến Phi
không hề nghi ngờ tình cảm của người đàn ông này đối với cô, chỉ có điều tình
yêu không phải một người muốn là có được, đạo lý hiển nhiên như vậy nhưng biết
bao người đau khổ rơi vào vòng luẩn quẩn đó lại không hiểu, ví như Triệu Mai.

“Các cậu xác
định đúng là vợ tôi?” Chương Kiến Phi nhắm mắt, dựa vào thành ghế sofa phòng
làm việc, anh chỉ mong đó là cơn ác mộng.

Mấy thuộc cấp
bối rôi đứng trước mặt anh, nhìn nhau không dám nói.

Sau khi Triệu
Mai lao xe đâm Mao Lệ, tối qua đã đến sở cảnh sát tự thú. Mặc dù khi Chương
Kiến Phi nhìn thấy chiếc xe đua màu đỏ quen thuộc qua đoạn băng ghi hình của
cảnh sát, anh cũng thoáng nghi ngờ Triệu Mai, nhưng thâm tâm vẫn hy vọng đó chỉ
là trùng hợp. Loại xe như thế ở Nam Ninh đâu phải chỉ có một hai chiếc, Triệu
Mai không có gan làm chuyện đó... Sau khi được tin người gây ra tai nạn đã ra
tự thú, anh thậm chí không đám đi xác nhận, chỉ phái trợ lý tìm hiểu tình hình.
Mặc dù đã có chuẩn bị về tâm lý nhưng tin do trợ lý đưa về vẫn khiến anh sốc
nặng, trợ lý Dương Kiếm nói: “Đúng là phu nhân đã ra tự thú, cảnh sát nói, phu
nhân rất bình thường.”

Chương Kiến Phi
cúi đầu, ôm ngực, chìm trong tuyệt vọng đau đớn tưởng có thể chết đi, anh lặp
đi lặp một câu: “Tại sao lại như thế? Tại sao... Cô ta điên rồi, cô ta nhất
định đã phát điên! Chính tôi đã khiến cô ta phát điên, chính tôi, tất cả là tại
tôi!”

“Chủ tịch... có
cần cử luật sư tới đó?”

Chương Kiến Phi
nghẹt thở xua tay: “Các cậu đi xử lý.”

“Vâng, chúng
tôi sẽ thu xếp.” Dương Kiếm ra hiệu cho mấy người xung quanh, lại nói tiếp:
“Vậy chúng tôi đi đây, tôi bảo lái xe đợi chủ tịch dưới nhà, khi nào chủ tịch
cần đi gọi điện cho anh ta.”

Mọi người ra
hết, văn phòng lập tức rơi vào yên lặng.

Không có ai,
cuối cùng Chương Kiến Phi đã có thể khóc tự nhiên, vừa khóc vừa gọi Mao Lệ:
“Mao Mao, Mao Mao...” Anh ấn tay vào ngực, cảm giác trong đó có một lỗ hổng,
máu phun ra, đã nhiều năm, anh không dám gọi tên cô, dù trong mơ hay ngoài đời,
anh đều không dám, bởi vì cô đã không còn là của anh, nhưng anh vẫn một lòng
quan tâm đến cô, từ xa bảo vệ cô, không ngờ sự thể lại ra thế này.

Điều khiến anh
không thể nào tha thứ cho mình là, lúc đầu anh đã nghi ngờ Triệu Thành Tuấn,
bởi anh vẫn không tin lắm Triệu Thành Tuấn thật lòng yêu Mao Lệ, mặc dù bề
ngoài anh nói anh tin, nhưng trong lòng vẫn cảnh giác với Triệu Thành Tuấn, đó
cũng là lý do anh kiên quyết ép Triệu Thành Tuấn trở về Penang. Bởi theo anh
hiểu, Triệu Thành Tuấn là người không dễ bỏ qua, ra tay tuyệt tình, không được
thì phá, cho dù ngọc nát gương tan cũng không cho đối phương đường sống, đó là
cá tính trước nay của Triệu Thành Tuấn.

Lúc đó khắp người
Triệu Thành Tuấn toàn máu, nhưng lại không thanh minh cho mình, chỉ đỏ mắt, hỏi
anh mấy lần: “Anh khẳng định là tôi làm ư?”

“Không phải cậu
thì ai?” Chương Kiến Phi căm giận: “Tôi không tin đó là rủi ro, cũng không tin
cậu đã dứt tình với Mao Lệ, cậu không muốn cô ấy yên ổn, cho đến chết cậu cũng
không muốn để cô ấy yên.”

“Vậy tôi chẳng
còn gì để nói.” Triệu Thành Tuấn dựa vào tường cười chua chát, nước mắt chảy
dài: “Đằng nào xưa nay anh cũng chưa từng thực sự tin tôi, đó chính là bi kịch
của tôi, cuối cùng cũng là bi kịch của anh, Chương Kiến Phi, nhất định có ngày
anh hối hận vì câu nói hôm nay.”

Sau đó Chương
Kiến Phi không nhìn thấy Triệu Thành Tuấn ở bệnh viện nữa, càng khiến anh thêm
nghi ngờ, chỉ do mấy ngày nay bận lo lắng công việc điều trị của Mao Lệ và an
ủi người nhà cô, không có thời gian rỗi, mãi đến khi có tin Triệu Mai ra tự
thú, anh mới ý thức được anh đã không lường hết sự điên cuồng của Triệu Mai,
đồng thời cũng nhận ra có lẽ anh đã hiểu lầm Triệu Thành Tuấn, phán đoán của
anh đã sai.

Khi sự thật đã
phơi bày, Chương Kiến Phi vô cùng bất an, gọi điện cho Triệu Thành Tuấn mấy
lần, không có người nhận. Trong buổi tối trước hôm nhận được tin Triệu Mai tự
thú, thực ra anh vẫn còn gặp Triệu Thành Tuấn, lúc đó anh vừa từ bệnh viện trở
về nhà, Triệu Thành Tuấn đứng đợi anh dưới tầng trệt, mặc chiếc áo sơ mi đen
rộng, do quá gầy, cơ thể đặc biệt mảnh khảnh.

“Sao cậu đến
đây?” Lúc đó anh hơi cau mày.

“Chẳng có nơi
nào để đi, đành đến đây.” Trước câu nói lạnh lùng của Chương Kiến Phi, Triệu
Thành Tuấn lại tỏ ra vui vẻ, vì là buổi tối, đèn dưới tầng trệt lờ mờ, anh
không nhìn rõ mặt Triệu Thành Tuấn, chỉ cảm thấy hình như cậu ta còn cười.

Đã đến nước này
vẫn còn cười được! Chương Kiến Phi càng bực: “Không có nơi nào đi thì đến đây
à? Cậu biết rõ tôi không muốn nhìn thấy cậu!”

Lúc đó Triệu
Thành Tuấn châm thuốc hút, đầu điếu thuốc lập lòe lúc sáng lúc tối, hình như
đầy tâm tư. Anh nhả một làn khói dài: “Yên tâm, sau này anh muốn nhìn thấy tôi
cũng không thấy đâu.”

Chương Kiến Phi
tưởng anh nói trở về Penang thì khó gặp nhau: “Cậu chỉ về Penang đâu có đi
chết, sao tôi không gặp được? Cậu về đi, chuyện bây giờ vẫn chưa điều tra rõ
ràng, cậu cũng không thể chứng minh cậu trong sạch, bất luận có phải cậu làm
hay không, tôi chỉ xin cậu tránh xa Mao Lệ!”

Triệu Thành
Tuấn búng tàn thuốc, vẻ tư lự: “Chương Kiến Phi, nếu có kiếp sau anh có còn
muốn làm anh em với tôi không?”

“Không!” Chương
Kiến Phi trả lời ngay: “Kiếp này tôi đã chịu đủ, kiếp sau xin cậu để tôi yên
thân, cậu và Triệu Mai không ai để tôi yên.”

Câu nói đã quá
rõ ràng, cả người anh chấn động, sững sờ nhìn Chương Kiến Phi, giống như đang
mơ...

Lặng lẽ nhìn
hồi lâu, Triệu Thành Tuấn cơ hồ lại cười: “Anh hận tôi thế sao? Có lẽ chưa bao
giờ anh tin tôi, đúng không? Kiến Phi, trên đời này người không hiểu tôi nhất
lại chính là anh.”

“Thôi, thôi,
không nói mấy thứ vô dụng đó, bâv giờ tôi rất mệt, có chuyện gì để sau.” Chương
Kiến Phi hoàn toàn không muốn tiếp chuyện, xua tay định lên cầu thang.

“Kiến Phi, anh
có nhớ tôi không?” Triệu Thành Tuấn đột nhiên hỏi từ phía sau,

Chương Kiến Phi
quay người, nhìn anh không hiểu: “Hôm nay cậu làm sao thế, tôi thực sự rất mệt.
Cậu xem, sắc mặt cậu cũng rất kém, về nghỉ đi. Chuyện Mao Lệ...” Anh dừng lại,
giọng đã dịu đi: “Tôi cũng hy vọng cậu không liên quan, ngày mai tôi sẽ đi xem
băng ghi hình ở chỗ cảnh sát, tôi sẽ giải thích với người nhà Mao Lệ, mọi người
đều mệt rồi, thực sự không chịu được giày vò hơn nữa, A Tuấn, dừng lại ở đây
thôi.”

“Nhưng tôi sẽ
nhớ anh.” Triệu Thành Tuấn như không hiểu lời anh, vẫn nói: “Cho dù anh không
tin tôi, cho dù kiếp sau anh không muốn làm anh em với tôi, nhưng tôi vẫn sẽ
nhớ anh, cũng như với Mao Lệ, cô ấy không yêu tôi, tôi vẫn nhớ cô ấy, tình cảm
đó đã đi vào máu thịt tôi, cho dù tôi chết, máu có đông lại, tình cảm đối với
hai người vẫn còn.”

Anh lại nói:
“Thực ra tôi không tin có kiếp sau, nhưng bây giờ tôi rất muốn tin là có, như
thể tôi có thể lựa chọn cuộc đời mình ở kiếp sau, ít nhất tôi cũng sẽ lựa chọn
cùng dòng máu với anh... Hèn quá phải không, anh đã không cần, tôi vẫn bám lấy
anh, ai bảo tôi với anh từ nhỏ đã ở bên nhau, tôi không dứt được tình lưu
luyến.”

“Nếu có kiếp
sau, tôi sẽ lựa chọn sinh ra trong cùng một gia đình với anh, cùng cha mẹ với
anh, chúng ta là anh em ruột thực sự, bởi vì trên đời mọi thứ đều có thể dứt
bỏ, duy chỉ có tình ruột thịt là không thể, giống như tôi và Triệu Mai, mặc dù
có lúc tôi tức muốn giết nó, nhung tôi và nó vẫn là anh em ruột thịt, điều này
vĩnh viễn không thể thay đổi.”

“Nếu giữa chúng ta có quan hệ ruột thịt hoặc là anh biết chúng ta cùng
huyết thống, liệu anh có nghĩ về tôi hoang đường như vậy? Liệu anh có tin tôi?
Kiến Phi, mặc dù tôi vẫn cho rằng tình cảm giữa chúng ta còn hơn ruột thịt,
nhưng tôi và anh đều không thể phủ định, chúng ta coi trọng nhất tình ruột thịt,
cho nên trước giờ anh luôn biết rõ Chương Thế Đức là người thế nào, vẫn bênh vực
ông ta, chỉ vì anh và ông ta cùng huyết thống.”

Lúc đó Triệu
Thành Tuấn đứng dưới bóng cây bên bồn hoa, nửa khuôn mặt khuất trong bóng tối,
ánh trăng lọt qua kẽ lá nhảy nhót trên vai anh, những đốm sáng trong và lạnh,
còn nửa mặt bên này được ánh trăng soi lại nhìn thấy ngấn nước mắt: “A Tuấn...”
Chương Kiến Phi nhìn anh, cơ hồ động lòng trắc ẩn, chầm chậm bước xuống cầu
thang, bước đến vỗ nhẹ vai anh: “Tôi luôn coi cậu là em, luôn luôn.” Anh chỉ có
thể nói một câu như vậy.

“Vậy anh có thể
ôm tôi không, tôi sắp đi rồi.” Triệu Thành Tuấn đột nhiên cười, dang tay ra,
xưa nay anh không phải là người đa cảm, luôn giấu kín tình cảm trong lòng,
nhưng phút này anh chỉ muốn một cái ôm, giống như ngày trước, những lúc vui họ
thường đấm nhau một cái. Nhưng từ khi xảy ra mâu thuẫn, đã lâu không đến gần
nhau, xa lạ đến xót xa, tình anh em thân thiết đã bị thời gian cuộc đời xóa
sạch trơn, còn lại bây giờ chỉ là ánh mắt nhìn nhau không nói.

Chương Kiến Phi
lòng rối ren quả thực không có hứng thú: “Sao cậu lại nghĩ ra trò đó, về đi về
đi, muộn rồi, đợi Mao Lệ ổn định tôi sẽ nói chuyện với cậu, bất luận chân tướng
sự việc thế nào tôi cũng phải nói chuyện với cậu.”

Nhưng không còn
cơ hội nữa, về sau Chương Kiến Phi căm giận bản thân tột độ đã lạnh lòng từ
chối yêu cầu của Triệu Thành Tuấn, cậu ta chỉ cần một cái ôm mà thôi, tại sao
không cho, không còn cơ hội nữa, suốt đời này không còn cơ hội nữa...

Bởi vì hai ngày
sau, anh được tin Triệu Thành Tuấn đột nhiên mất tích.

Người đầu tiên
báo tin đó với anh là trợ lý Dương Kiếm, anh ta hỏi anh: “Chủ tịch, ông có biết
tin tức của Triệu tiên sinh? Hôm qua Peter đến công ty hỏi thăm tin về Triệu
tiên sinh, nói là có chuyện gấp nhất định phải gặp anh ta.”

“Tôi cũng đang cần
tìm, tôi cần xin lỗi cậu ta, tôi đã hiểu lầm cậu ta.” Khi nói như vậy Chương
Kiến Phi khổ tâm vô cùng, sau buổi tối Triệu Thành Tuấn nói chuyện dưới lầu với
anh, anh không gặp lại nữa, hôm đó anh đã giật mình bởi bộ dạng của Triệu Thành
Tuấn, gương mặt trắng bệch đáng sợ, gầy rộc bất thường, chắc chắn là lại ốm,
lúc này nghe nói Peter cũng không biết tin tức, anh đột nhiên ý thức ra sự
nghiêm trọng của vấn đề: “Peter cũng không biết cậu ta ở đâu sao?”

“Vâng, anh ta
nói đã tìm Triệu tiên sinh mấy ngày, không tài nào liên lạc được.”

“Sao có thể?
Chúng ta lập tức đi tìm!”

“Vâng!” Dương
Kiếm đang định quay ra thì Peter xin gặp, còn mang theo một người, một người
đàn ông vận comlê màu xám, đeo cà vạt lụa, kính giọng vàng, chỉnh tề nho nhã,
khuôn mặt hiền hậu. Peter giới thiệu đó là Henson, bác sĩ riêng của Triệu Thành
Tuấn, Chương Kiến Phi giật mình, bác sĩ riêng?

Henson nhẫn nại
kể chi tiết bệnh sử của Triệu Thành Tuấn từ khi bị thương hồi du học ở Anh
quốc, đến khi vết thương tái phát lúc trở về Penang dẫn tới nhiều bệnh cùng
phát, được Henson hỗ trợ đã làm phẫu thuật hai lần, lần phẫu thuật gần nhất là
vào Giáng sinh năm ngoái, khi phải phẫu thuật có nghĩa bệnh đã đến giai đoạn
không thể kiểm soát... Chương Kiến Phi sững người, anh vẫn biết sức khỏe Triệu Thành
Tuấn không tốt, từ nhỏ đến lớn luôn phải tiêm, uống thuốc, nhưng không ngờ lại
nghiêm trọng như vậy. Anh bàng hoàng nhìn Henson, như bị sét đánh trên đầu,
người đờ đẫn, mắt trống rỗng như không hiểu lời Henson, không, không phải thế,
đó là giấc mơ, nhất định là giấc mơ!

Henson nhìn
anh, lắc đầu: “Anh có thể không tin, nhưng đó là sự thật, sức đề kháng của anh
ấy vốn đã có vấn đề, chứng bệnh thiếu sức đề kháng chỉ cần điều trị thỏa đáng
dù không thể trị tận gốc, nhưng không đến nỗi nguy hiểm tính mạng. Anh ấy chủ
yếu là quá mệt, cơ thể không được nghỉ ngơi đầy đủ, vậy là bệnh ngày càng diễn
biến xấu, cuối cùng phát triển đến giai đoạn không thể khống chế. Bệnh này
không phổ biến, Brant có thể sống đến giờ cũng coi là kỳ tích, tôi nghĩ ngày
xưa cha mẹ anh ấy hẳn đã hao tổn nhiều tâm huyết vì bệnh tật của anh ấy. Tôi là
bác sĩ của Brant, hơn ai hết tôi hiểu nỗi khổ của bệnh này, mỗi năm hai ba lần
viêm phổi, nhẹ thì sốt ho, nặng thì nôn ra máu, hôn mê, vì vậy Brant phải định
kỳ truyền vào cơ thể chất miễn dịch thay thế điều trị, hiệu quả không tốt lắm.
Về sau tôi tìm giúp anh ấy thuốc uống, có thể duy trì chức năng cơ bản của cơ
thể, nhưng thuốc đó có tác dụng phụ, dùng lâu đài sẽ có hại đối với các cơ quan
khác của cơ thể, tôi đã nhiều lần cảnh báo Brant cần khống chế lượng thuốc, nếu
không coi như tự sát, nhưng anh ấy bỏ ngoài tai... Tôi hiểu Brant, anh ấy rất
hiếu thắng, nhất định không chịu bộc lộ yếu điểm trước mặt mọi người, cũng rất
ghét sự thông cảm an ủi, cho nên anh ấy giữ kín bệnh, anh ta nói, cho dù chết
cũng muốn chết một cách đường hoàng ở một nơi không có ai làm phiền, điều này
khiến tôi rất lo lắng...”

Cơ mặt Chương
Kiến Phi đột nhiên giật mạnh, ánh mắt tối sầm, giọng run run: “Tình hình cậu ấy
bây giờ... bây giờ cậu ấy thế nào?”

“Rất tồi tệ. Lần
phẫu thuật sau cùng đó là giới hạn cuối cùng của cơ thể anh ấy, một khi tái
phát là ra đi, tôi vội đến đây là bởi vì tôi mất liên lạc với anh ấy, điều này
rất bất thường, trước đây mỗi khi cơ thể có vấn đề là Brant gọi điện cho tôi
nói rõ tình hình. Bởi vì bệnh viện của tôi đang tiến hành nghiên cứu trị liệu
liên quan, Brant là bệnh nhân đặc biệt, tôi cần theo dõi sát tiến triển của
bệnh để có những tư liệu mới nhất, anh ấy cũng đồng ý phối hợp với nghiên cứu
của tôi, hy vọng những người cùng mắc bệnh sớm có ngày được giải thoát, còn tôi
cũng hứa giữ bí mật, cho nên chúng tôi chưa bao giờ mất liên lạc, cho dù cả thế
giới không tìm thấy anh ấy, anh ấy vẫn cho tôi biết mình ở đâu, đó là quy ước
của chúng tôi, nhưng bây giờ tôi không tìm thấy anh ấy. Hôm nay tôi đến đây
không chỉ vì lo cho tình hình của Brant, mà còn có một tin rất quan trọng báo
cho anh ấy, qua nỗ lực chung của tôi và cơ quan nghiên cứu Mỹ, chúng tôi đã tìm
ra phương án điều trị mới, chính là dùng kỹ thuật cấy ghép tế bào gốc dị thể,
sau khi cấy ghép cơ thể sẽ xảy ra quá trình tự đào thải, có thể trị tận gốc căn
bệnh, hơn nữa tôi đã tìm được tế bào gốc tương thích để cấy ghép cho Brant,
nhưng hiện nay chúng ta không tìm thấy anh ấy, nếu việc điều trị tiếp tục trì
hoãn sẽ...”

“Sẽ thế nào?”

Henson không
nói, chỉ khẽ thở dài.


 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3