Người tình bắc hải - Chương 04 - Phần 6

Có câu thời gian là liều
thuốc trị thương tốt nhất, nhưng di chứng mãi vẫn không có dấu hiệu thuyên
giảm, cô sắp phát điên, mỗi ngày mấy lần nhìn vào chỗ ngồi cạnh cửa sổ quán trà
bên kia đường. Hết giờ làm trở về nhà, cô thường đứng trên ban công nhìn tòa
cao ốc phía xa, hình dung bóng anh đi lại trong phòng làm việc sau những bức
tường kính. Điều này quá bất thường, tuyệt đối không phải là tác phong vốn có
của cô.

Có lúc nhìn vào gương
trong nhà tắm cô tự hỏi, mình bận tâm đến người ta như vậy sao? Ngay từ đầu
mình đâu có tin anh, tưởng là đã tin, nhưng trong lòng không ngừng thuyết phục
bản thân, tin tưởng thực sự là như thế ư? Cô chưa thực tin anh, chẳng qua hai
người đều diễn kịch mà thôi, mình cũng chẳng mất gì, sao lại buồn như vậy?

Mao Lệ không muốn nghĩ
nhiều, có lẽ cô sợ sự thật phũ phàng, cô không muốn kết cục đó, bởi vì cô không
chịu nổi, cô đã không còn đường lui.

Thời gian trôi nhanh,
nhoáng cái mưa đã ít dần, hàng cây ven đường đã nảy chồi non, ánh mặt trời tỏa
chiếu, xanh nõn long lanh đến nao lòng.

Một ngày, khi Mao Lệ
nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện quán trà bên kia đường đã đóng cửa, tấm biển
với hàng chữ “Cho thuê lại” treo trước cửa khiến người ta nẫu ruột. Mao Lệ cùng
đồng nghiệp thường ăn trưa ở quán cơm bên kia đường, ăn xong lại kéo nhau vào
đó uống trà, hầu như ngày nào cũng thế, từ khi chia tay Triệu Thành Tuấn cô ít
đến đó, không ngờ mới qua mấy ngày, nơi đó đã là bộ mặt mới, trên đời rốt cuộc
có gì vĩnh hằng không?

Mặt tiền quán trà cũ bắt
đầu sửa chữa lại, xem ra chủ nhà đã tìm được người thuê. Bạch Hiền Đức có phần
luyến tiếc, thường thở dài: “Sau này muốn uống trà cũng chẳng có chỗ, đến là
chán.”

“Chị đoán xem, họ chuyển
thành cửa hàng gì?” Buổi trưa phòng làm việc vắng vẻ, Mao Lệ ngao ngán, hỏi
Bạch Hiền Đức.

Bạch Hiền Đức nhìn ra
ngoài cửa sổ: “Làm việc đi, người ta mở hàng gì không liên quan đến cô!”

“Không liên quan, nhưng
tôi thích đoán, người ta thường tò mò những chuyện không liên quan.” Mao Lệ dạo
này gầy đi rõ rệt, mắt hõm sâu, tinh thần vẫn chưa phục hồi.

Cô cũng biết bộ dạng như
vậy là không hay, cô thầm giễu bản thân: Cô chưa yêu anh, anh cũng không mấy
bận tâm đến cô, không đúng sao? Chia tay bằng ấy ngày, một dòng tin nhắn hỏi
thăm cũng không có, anh thoải mái hơn cô nhiều!

Lại tự dằn vặt, Mao Lệ
chưa bao giờ coi thường bản thân như thế.

Trưa hôm đó, một mình
Mao Lệ sang bên kia đường ăn cơm, Bạch Hiền Đức và Đường Khả Tầm đi hiệu sách
chưa về, có lẽ đã ăn ở bên ngoài, Mao Lệ gẩy mãi chưa hết bát cơm, ăn một mình
thật vô vị. Ánh nắng buổi trưa hơi gay gắt, nắng xuyên qua kẽ lá, từng đốm nhảy
nhót trên mặt đất. Thỉnh thoảng có chiếc xe hơi lặng lẽ lướt qua, thời gian như
bị chia cắt. Khi Mao Lệ ăn cơm một mình, không hề biết có một chiếc xe hơi màu
đen đỗ dưới bóng cây bên kia đường, cửa sổ ghế sau hé mở, một làn khói thuốc
bay ra.

Peter ngồi trước tay
lái, quay đầu dè dặt hỏi: “Có nên chào một tiếng?”

Triệu Thành Tuấn nhả một
hơi thuốc dài, búng tàn thuốc, nói: “Đi thôi.” Chiếc xe lập tức lướt đi.

Thông thường trong quan
hệ nam nữ, ai quan tâm nhiều hơn, người đó thua càng thảm, Triệu Thành Tuấn cảm
thấy lần này anh thua sạch cả vốn, không phải thua Mao Lệ mà thua chính mình.
Tâm trạng bất an đã đành, cảm giác bồn chồn khó chịu, giống như đốt lửa trong
ngực, đau rát nghẹn ứ, không nói ra được. Anh đột nhiên nghĩ đến cái tên công
ty mà Chương Kiến Phi mới thành lập: “Nirvana” âm tiếng Phạn là “Niết bàn”,
nghĩa là trải qua đau khổ được trùng sinh, thật nực cười, Chương Kiến Phi cả
đời thuận buồm xuôi gió, không biết anh ta còn muốn trùng sinh gì nữa.

Triệu Thành Tuấn vừa mới
biết Chương Kiến Phi thành lập công ty ở Nam Ninh, là do Peter tìm hiểu. Trong
thời gian Triệu Thành Tuấn rời khỏi Nam Ninh, Bác Vũ buộc phải dừng thu mua
Hồng Hải, sau đó không lâu, một công ty khác lập tức tấn công thu mua cổ phiếu
của Hồng Hải, còn mạnh hơn cả Bác Vũ, khí thế như muốn dồn Hồng Hải vào chỗ
chết. Peter lúc đầu không chú ý, tưởng là công ty cạnh tranh khác nhân lúc Hồng
Hải sa sút tranh thủ kiếm lời, nhưng tình hình sau đó càng đáng ngờ, trước Tết
đấu thầu mảnh đất ở Phong Lĩnh kết thúc, kết quả không phải Bác Vũ cũng không
phải Hồng Hải trúng thầu, mà là Nirvana - một công ty bất động sản mới hoàn
toàn chưa có tiếng, trước đó anh chưa từng nghe tên, không ngờ công ty đó vừa
ra tay đã làm lớn. Sau khi mua thành công lô đất số 12 ở Phong Lĩnh, lại mua
tiếp vùng Vịnh Liễu - địa chỉ vàng ai cũng thèm muốn, đáng kinh ngạc nhất là,
công ty này không chỉ đầu tư bất động sản ở Nam Ninh, còn vươn ra tận Bắc Hải,
cảng Phòng Thành, nhanh như chớp giành được một dự án khai thác du lịch của đảo
Huy Châu Bắc Hải, dự án này vốn là trọng điểm cạnh tranh giữa Bác Vũ và Hồng
Hải, Hồng Hải ngầm ngăn cản công tác giải phóng mặt bằng làng nghỉ mát của Bác
Vũ chính là vì dự án đó.

Peter lập tức cho người
đi điều tra lai lịch công ty Nirvana, kết quả khiến anh ta kinh ngạc, ông chủ
đứng sau lại là Chương Kiến Phi. Nhưng Chương Kiến Phi vừa rời khỏi Hồng Hải,
duyên cớ gì đột nhiên quay lại tấn công Hồng Hải? Hơn nữa, anh ta lấy đâu ra số
vốn lớn như vậy? Lẽ nào đằng sau anh ta là một thế lực nào đó rất mạnh?

Sau khi Triệu Thành Tuấn
từ Tân Thành trở về Nam Ninh, Peter trình lên một báo cáo phân tích nguồn gốc số
vốn của Nirvana, Triệu Thành Tuấn bất chợt nhớ đến một tài khoản dự trữ lớn của
Hồng Hải ở nước ngoài mất tích năm xưa, cũng chính vì tài khoản đó mà Triệu
Hiền Văn, cha anh bị người ta coi đó là chứng cứ phạm tội khiến ông mất mạng.
Cha anh chết, nhiều sự việc của Hồng Hải phải gác lại vì không có người đối
chứng, tài khoản này sau đó không cánh mà bay, Chương Thế Huân phụ trách điều
tra sự việc, năm đó tuyên bố đại bộ phận số tiền đã bị Chương Thế Đức vung phí,
Chương Thế Đức sống chết không thừa nhận, anh em tranh chấp bao năm xung quanh
chuyện đó, cho đến khi Chương Thế Huân qua đời vẫn chưa có kết luận. Rõ ràng,
tài khoản bí mật lai lịch bất minh đó đã bị Chương Thế Huân lấy làm của riêng,
nhưng để che đậy tai mắt, ông ta đã chuyển đứng tên con trai Chương Kiến Phi
lúc đó còn chưa thành niên, để tránh truy cứu của Chương Thế Đức. Số vốn hùng
hậu để Chương Kiến Phi khởi nghiệp bây giờ có lẽ chính là số tiền đó.

“Chương Kiến Phi quả là
biết giữ mồm giữ miệng, ung dung ngồi hưởng số vốn mấy tỷ đồng, qua mắt được cả
con cáo già Chương Thế Đức.” Triệu Thành Tuấn cuối cùng khi tìm ra nguồn gốc số
vốn của Nirvana, không khỏi ngưỡng mộ sự kín tiếng của Chương Kiến Phi: “Anh ta
nhẫn nhịn bằng ấy năm, không biết lão già Chương Thế Đức trêu chọc gì khiến anh
ta trở mặt. Lão già đó luôn mắng tôi là con chó vô ơn, xem chừng Chương Kiến
Phi mới giống con chó vô ơn. Chương Thế Đức chắc bầm gan tím ruột lắm.”

Lúc này trong văn phòng
ngoài Peter và phó tổng giám đổc Rosen, còn mấy vị cao cấp trong ban lãnh đạo.
Rosen nói: “Tôi có biết chuyện, nghe nói trong bữa tiệc gia đình Chương Thế Đức
mắng Chương Thế Huân khiến Chương Kiến Phi phẫn nộ, hai bên còn lao vào đánh
nhau, ngày hôm sau Chương Thế Đức triệu tập cuộc họp hội đồng quản trị khẩn
cấp, cách chức Chương Kiến Phi. Chương Kiến Phi tức giận lập tức rời Penang đến
Nam Ninh thành lập công ty Nirvana, tuyên bố đối đầu với Chương Thế Đức. Hiện
nay Chương Kiến Phi đang vận động để mua cổ phần của Tô Nhiếp Nhĩ, nếu thành
công anh ta sẽ trở thành cổ đông lớn nhất của Hồng Hải, Hồng Hải sẽ thuộc về
anh ta.”

“Rất thú vị, ha ha...”
Triệu Thành Tuấn thấy buồn cười: “Sớm biết thế chúng ta khỏi cần đấu với Hồng
Hải, có Chương Kiến Phi ở phía trước đánh trận đầu...”

“Chúng ta chi cần làm
ngư ông ngồi thu lợi.” Rosen mặt tươi như hoa.

Triệu Thành Tuấn giơ
tay: “Không, tôi còn muốn giúp anh ta một tay. Peter, hẹn cho tôi gặp Chương
Kiến Phi, nói là tôi cần bàn chuyện làm ăn với anh ta, ngày mai gặp nhau trên
sân golf.”

Giám đốc tài chính không
kịp phản ứng: “Tổng giám đốc tìm anh ta làm gì, chúng ta có gì làm ăn với anh
ta?”

Rosen gõ đầu giám đốc
tài chính: “Đầu óc mít đặc, đương nhiên là bán cổ phần, anh quên chúng ta là cổ
đông lớn của Hồng Hải? Nếu chúng ta bán cổ phần cho Chương Kiến Phi, nói xem
Chương Kiến Phi còn cần vận động Tô Nhiếp Nhĩ không?”

Giám đốc tài chính vỗ
đùi: “Chính thế! Sao tôi không nghĩ ra!”

Peter đứng dậy: “Tôi đi
liên hệ.”

Sáng hôm sau Triệu Thành
Tuấn và Chương Kiến Phi gặp nhau trên sân golf vùng núi Thanh Tú. Thời tiết rất
đẹp, buổi sáng còn chút mưa nhỏ, mặt trời vừa hiện ra, bầu trời như được thau
rửa tinh khôi. Sương trên đầu ngọn cỏ long lanh như ngọc dưới ánh nắng ban mai.
Một vùng núi triền miên chập chùng trải ra trước mắt, không khí tràn trề hương
cỏ cây. Sân golf tựa sơn cận thủy, những thảm cỏ mềm quanh co khéo léo liên kết
những hổ nước xanh và dải núi hùng vĩ, phía xa xa là dòng Ấp Giang uốn khúc,
không cần đánh golf, chỉ cần ngắm cảnh cũng là thiên đường.

Đã lâu Triệu Thành Tuấn
không động đến chiếc gậy golf. Sau khi bị bệnh anh từ chối nhiều hoạt động, lại
thêm nơi này anh không có bạn bè, sân golf này tổng cộng mới đến hai lần.

Chương Kiến Phi lại
giống thường khách ở đây, ngay chủ sân cũng quen anh, nhìn thấy từ xa đã mặn mà
chào hỏi. Điều khiến Triệu Thành Tuấn ngạc nhiên hơn là, không biết từ bao giờ
Chương Kiến Phi học được tiếng địa phương mặc dù còn chưa thạo, nhưng cũng ứng
đáp khá tự nhiên.

“Anh có vẻ sống rất tốt,
sắp bén rễ ở đây rồi.” Lời Triệu Thành Tuấn có phần châm biếm kín đáo. Hai
người lúc này đang ở trên một con dốc, dưới chân dốc là chiếc hồ nhân tạo in
bóng trời xanh mây trắng. Chương Kiến Phi vung gậy golf, cười lớn. “Anh nói vẫn
kém, cần hòa nhập vào cuộc sống ở đây mới phát triển sự nghiệp tốt hơn.”

“Anh không định trở về
Penang?”

“Tạm thời thì chưa.”
Chương Kiến Phi chống gậy golf nhìn Triệu Thành Tuấn: “Còn cậu, khi nào trở
về?”

“Khi Chương Thế Đức tắt
thở.”

“Nhưng gần đây không
thấy cậu có động tĩnh gì.”

“Bây giờ còn cần tôi
động đến ông ta sao?” Triệu Thành Tuấn liếc anh, khóe miệng hơi nhếch: “Có
Chương thịếu gia đối phó với cây đại thụ đó, tiểu bối như tôi chỉ cần đứng xem
thôi, khi nào đến lượt tôi động thủ?”

Chương Kiến Phi lơ đãng
nói: “Hôm nay cậu hẹn anh không phải để chơi golf.”

Triệu Thành Tuấn giơ
ngón tay cái: “Thông minh đấy!”

“Bán cổ phần cho anh?”

“Anh biết à?”

“Ha ha, chúng ta là anh
em, biết gốc biết rễ.” Chương Kiến Phi quả nhiên thông tuệ, anh chậm rãi nhằm
lỗ golf phía xa, dường như đã đoán trước cuộc gặp hôm nay: “A Tuấn, anh đợi cậu
từ lâu, chính là chờ cuộc hẹn này, chỉ sợ cậu không thèm nhìn anh nữa.”

“Làm ăn thôi mà, tôi có
thể làm ăn với Tô Nhiếp Nhĩ, đương nhiên cũng có thể làm với anh.”

“Sao cậu có thể so sánh
anh với Tô Nhiếp Nhĩ?”

“Có khác ư?”

“A Tuấn, anh biết cậu
vẫn giận anh, năm trước Mao Tấn đến Nam Ninh định hòa giải nhưng cậu không chịu
gặp, sau đó lại mất tích ba tháng, cậu có biết anh lo cho cậu thế nào không!”
Chương Kiến Phi hoàn toàn không có tâm trạng choi golf, đập bóng đi, anh cũng
không nhìn nó có trúng hố không, chỉ mải nói chuyện với Triệu Thành Tuấn:
“Đúng, ba tháng đó rốt cuộc cậu đi đâu?”

Triệu Thành Tuấn quay
mặt nhìn anh, giễu cợt: “Nói vậy là anh sai người theo dõi tôi không thành,
theo dõi ba tháng cũng không tìm ra manh mối?”

Chương Kiến Phi không
biết nói thế nào.

“Không cần theo dõi, tôi
vẫn sống sờ sờ trên trái đất này, dù có chết cũng vùi trong đất, tôi có thể
trốn đi đâu?”

“A Tuấn!”

“Được rồi, không nói
nhiều, tôi đến đây là bàn chuyện làm ăn với anh, không phải để ôn chuyện cũ.”

Triệu Thành Tuấn không
muốn tiếp tục chủ đề đó.

Chương Kiến Phi ngại lại
làm anh nổi nóng, tựa cằm vào gậy golf: “Làm ăn không phải rất dễ sao? Anh em
chúng ta liên kết, thiên hạ vô địch! Em có tin không, hôm nay chúng ta chơi
golf ở đây, ngày mai cổ phiếu của Hồng Hải đại sụt giá?”

Triệu Thành Tuấn cười:
“Chắc chắn rồi, người sốt ruột nhất e có lẽ là Tô Nhiếp Nhĩ, ngày mai chắc chắn
hắn phải bán tháo cổ phần của mình ở Hồng Hải, lúc đó anh sẽ kiếm món lớn?”

“Anh kiếm lời của hắn
làm gì, chỉ cần cậu nhượng cổ phần của cậu cho anh, Hồng Hải sẽ đại loạn.”

“Tôi chờ chính là câu đó
của anh, nói đi, anh trả bao nhiêu?”

Chương Kiến Phi nói ra
một con số.

Triệu Thành Tuấn cười ha
hả: “Ok, coi như xong!”

Sau đó hai người vào câu
lạc bộ cạnh sân ngồi nghỉ, tầng một câu lạc bộ là quán trà, những bức tường
kính trong suốt không hề cản trở tầm nhìn, phóng mắt nhìn xa, trời thắm mây
bay, hồ nước trong, bức tranh thiên nhiên sơn thanh thủy tú hoàn toàn thu vào
tầm mắt.

“Khí sắc cậu xem ra khá
tốt.” Chương Kiến Phi nhìn Triệu Thành Tuấn, vẻ quan tâm, lại quay về chủ đề
vừa nãy. “Cậu nói thật đi, ba tháng vừa rồi rốt cuộc cậu đi đâu, anh đã tìm
khắp nơi, ngay đến Mao Lệ cậu cũng bỏ mặc, có chuyện gì chăng?”

“Tôi chia tay với cô ấy
rồi.” Triệu Thành Tuấn nói thản nhiên.

Chương Kiến Phi đăm đăm
nhìn anh, cơ hồ không quá ngạc nhiên, mắt lại u ám. Anh quay mặt nhìn ra cảnh
trí bên ngoài, cau mày.

Triệu Thành Tuấn lấy hộp
thuốc lá, rút một điếu cầm trong tay: “Vừa trúng ý anh, không phải sao?”

“A Tuấn, không thể nói
như vậy, mặc dù anh luôn cảm thấy hai người không hợp lắm, nhưng nếu hai người
có thể đi đến kết quả, anh vẫn chúc phúc. Mao Lệ đã chịu nhiều đau khổ về tình
cảm, anh mong cô ấy có thể sống hạnh phúc, không ngờ...”

“Anh còn yêu cô ấy?”

“Anh không biết nói thế
nào, yêu hay không đã không còn quan trọng. Xảy ra nhiều chuyện như vậy, anh
cảm thấy cuộc đời còn những thứ khác quan trọng hơn tình yêu. Bây giờ anh đã có
Tiểu Mai, anh có trách nhiệm chăm sóc cô ấy tốt nhất, còn Mao Lệ, anh chỉ có
thể mong cô ấy gặp được một người thật lòng yêu cô ấy, mang đến cho cô ấy hạnh
phúc.”

“Sao anh lại đoán tôi
không thật lòng với cô ấy?”

“Nếu thật lòng, cậu đã
không bỏ mặc cô ấy suốt mấy tháng. Trước Tết có lần anh gặp cô ấy trên phố, hôm
đó trời rất lạnh, gió to, nhưng Mao Lệ ăn vận rất phong phanh, đi một mình như
mất hồn, người lạnh run, lúc đó anh rất muốn cởi áo choàng của mình khoác cho
cô ấy, nhìn bộ dạng tuyệt vọng của cô ấy anh rất đau lòng. A Tuấn, đó là thái
độ của cậu đối với tình yêu? Thích thì theo đuổi, không thích thì đá, làm sao
anh tin cậu?”

Triệu Thành Tuấn lại tỏ
ra bất cần: “Tôi không muốn giải thích, quan hệ giữa tôi và cô ấy không liên
quan đến anh, anh không nên nhắc đến cô ấy, đừng quên bây giờ anh là chồng
người khác.” Nói đoạn, anh lập tức chuyển chủ đề: “À, tôi lại muốn hỏi anh, sao
bỗng dưng anh lại không đội trời chung với Chương Thế Đức? Muốn lật ông ta?”

“Ông ta nói năng bạt
mạng, chửi anh đã đành, còn chửi cha anh, chửi cả cậu nữa.Chương Kiến Phi mặt u
ám: “Mấy năm vừa rồi, cậu cũng biết, anh luôn nhẫn nhịn, không ngờ ông ta không
biết điều.”

“Anh định tính sổ với
ông ta đến mức nào?”

“Chỉ cần ông ta chịu xin
lỗi cậu và Tiểu Mai, anh sẽ tha cho ông ta. Nếu ông ta không chịu, anh sẽ không
nể tình bác cháu. Đó là một mặt, nguyên nhân quan trọng là Hồng Hải cũng có cổ
phần của anh, anh cũng là người thừa kế Hồng Hải, anh có thể không tham gia
kinh doanh, nhưng anh có trách nhiệm gìn giữ sản nghiệp gia tộc. Hồng Hải bây
giờ đã sa sút, hồi còn sống cha anh đã dốc hết tâm huyết vào đó, bây giờ Chương
Thế Đức làm cho nó rối beng, ông ta không tập trung phát triển sự nghiệp, suốt
ngày chỉ lo để phòng người này người kia, nội bộ cũng không quản lý nổi, các bè
phái đấu đá nhau. Ông ta không hề nghĩ đến người đáng đề phòng nhất chính là Tô
Nhiếp Nhĩ, gã này mắt hổ hau háu, chỉ mong Hồng Hải càng loạn càng tốt, như vậy
hắn có thể giậu đổ bìm leo chiếm đoạt Hồng Hải, dã tâm của Tô Nhiếp Nhĩ cậu
cũng biết, chắc chắn anh không để hắn đắc ý!”

Nhưng Chương Kiến Phi
vẫn có chút băn khoăn, trong đợt Bác Vũ tổng thu mua cổ phiếu của Hồng Hải lần
thứ hai, rõ ràng Hồng Hải không nghênh chiến như trước, thái độ gần như ngồi chờ
chết, không có bất kỳ phản kích nào. Mấy ngày Bác Vũ thu mua nhiều nhất, Chương
Kiến Đức lại đưa tùy tùng đi nghỉ mát ở Địa Trung Hải, bỏ mặc Hồng Hải như bàng
quan ngồi xem kịch, không hề có phản ứng trước khả năng Hồng Hải có thể rơi vào
tay Triệu Thành Tuấn.

“A Tuấn, cậu nhìn nhận
thế nào?” Lúc này Chương Kiến Phi nhắc đến chuyện đó, lòng vẫn băn khoăn.

Triệu Thành Tuấn nhả một
hơi khói dài, lơ đãng nói: “Có lẽ là do ông ta bị Tô Nhiếp Nhĩ kiềm chế quá dữ,
anh nghĩ xem, với tình trạng thất thường hiện nay của Hồng Hải, tương lai không
ngoài hai số phận, hoặc là bị chúng ta thu mua, hoặc là rơi vào tay Tô Nhiếp
Nhĩ. Chương Thế Đức không ngốc, nếu hai khả năng chỉ có thể chọn một, có thể
ông ta muốn Hồng Hải rơi vào tay chúng ta, Tô Nhiếp Nhĩ dù gì cũng là người
ngoài.”

“Có lý, nhưng ông ta hận
hai chúng ta muốn chết, lẽ nào giương mắt nhìn Hồng Hải rơi vào tay chúng ta?”

Triệu Thành Tuấn cười ha
hả: “Nhung vẫn còn hơn rơi vào tay tập đoàn Duy La Phan, tâm huyết mấy thế hệ
của Hồng Hải lại lọt vào tay ngoại tộc, tội này chắc ông ta không gánh nổi!”
Nhưng cuối cùng anh vẫn có chút băn khoăn: “Đương nhiên, tôi cũng là ngoại tộc,
đây là điều tôi khó hiểu, tôi đã là ngoại tộc, lẽ nào Chương Thế Đức cam lòng
trao Hồng Hải cho tôi? Lần thu mua vừa rồi, rõ ràng ông ta ngồi chờ chết, không
hiểu rốt cuộc lão già đó có ý đồ gì?”

Chương Kiến Phi lẩm bẩm:
“Có lẽ bởi vì... ông ta ít nhiều cũng niệm tình xưa.”

“Vớ vẩn! Tôi và ông ta
có tình xưa gì?”

“A Tuấn, không thể nói
như vậy, ông ta hận cậu, hình như rất ghét cậu, nhưng cậu không nhận ra ư, có
lúc ông ta rất tốt với cậu, nếu không, năm xưa đã không cho cậu sang Anh du
học. Cậu nhớ lại xem, hình như lúc đó rất cả những gì anh và Gia Minh được
hưởng, cậu cũng được hưởng, thậm chí sinh nhật hàng năm ông ta còn tặng quà cho
cậu, nếu anh nhớ không nhầm, anh lớn bằng này chưa bao giờ được ông ta tặng
quà, cậu nói xem có lạ không?”

Triệu Thành Tuấn nhất
thời không biết nói sao.

Chương Kiến Phi lại
tiếp: “Anh cảm thấy quá kỳ quặc, hình như thái độ của ông ta với cậu rất mâu thuẫn,
có lúc hận đến mức muốn lột da cậu đem rán, có lúc lại gần như cưng chiều, cảm
giác đó rất khó diễn tả, giống như coi cậu là con, để mặc cậu làm theo ý mình,
cậu muốn gây sự thế nào, chống đối thế nào cũng không chấp, đó là thái độ khoan
dung điển hình của trưởng bối với con cháu, mặc dù bề ngoài tỏ ra giận dữ,
nhưng trong lòng dường như không chấp...”

“Anh càng nói càng vớ
vẩn! Tôi không phải là con ông ta, sao ông ta có thể không chấp tôi?”

“Cho nên anh mới thấy kỳ
lạ.”

Đêm đó, Tnệu Thành Tuấn
hầu như không ngủ, anh không ngốc, mối băn khoăn của Chương Kiến Phi thực ra
cũng là băn khoăn của anh. Trong quá trình Bác Vũ thu mua Hồng Hải lần thứ hai,
thái độ ngồi chờ chết của Chương Kiến Đức quá đáng ngờ, nhất định ẩn chứa bí
mật không thể nói ra. Chương Kiến Đức mong anh chết, sao có thể giương mắt nhìn
Hồng Hải rơi vào tay anh? Để đối phó lâu dài với Bác Vũ thậm chí ông ta còn
không ngại dẫn sói vào nhà, lôi kéo tập đoàn Duy La Phan làm chỗ dựa, bây giờ
lại đột nhiên đầu hàng, giơ cổ cho anh chém, quả thực không phải là phong cách
của Chương Thế Đức, hai lần thu mua, phương thức đối phó hoàn toàn khác hẳn,
trong quá trình đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3