Người tình bắc hải - Chương 04 - Phần 4

 

“Không hiểu sao?” Triệu
Mai nhướn mày: “Thế thì tôi đành nói thẳng ra vậy, cô chẳng qua là con cờ anh
tôi dùng để trả thù Chương Kiến Phi, đương nhiên, anh ấy thích cô là điều không
nghi ngờ, nhưng mục đích trả thù lớn hơn tình yêu. Vừa có được người phụ nữ
mình yêu, đồng thời lại có thể trả thù được Chương Kiến Phi, đó là thành công
lớn nhất đối với anh ấy. Anh tôi hận Chương Kiến Phi, hận từng người nhà họ
Chương, để trả thù anh ấy không từ thủ đoạn, trên thương trường, người với người
vốn chỉ trọng lợi ích, không có tình cảm, anh tôi có thể coi là vẫn tốt, ít
nhất anh ấy cũng từng niệm tình anh em mà nương tay với Hồng Hải, nhưng lần này
anh ấy tuyệt đối không, tôi biết.”

“Anh ấy đã mưu định từ
lâu để tiếp cận cô, cũng chịu bỏ tiền nữa, ví dụ anh ấy đến Nam Ninh đầu tư
không loại trừ nguyên nhân chủ yếu chính là vì có cô ở đó, có thế nói anh ấy
một đòn trúng hai đích, không chỉ tấn công Chương Kiến Phi mà còn dồn Hồng Hải
vào chỗ chết, cho nên công ty của anh ấy hiện đang dốc sức thu mua cổ phiếu của
Hồng Hải, chuyện này chắc cô có biết? Mao tiểu thư, cô có thể khiến hai người
đàn ông đánh nhau vỡ đầu thật đáng ngưỡng mộ...”

“Không, không đúng, A
Tuấn không lừa dối tôi.” Mao Lệ hoảng sợ run run, nước mắt trào ra từ lúc nào,
cô lắc đầu, phản đối một cách khó nhọc: “Cô dựa vào đâu mà phủ định tình cảm
của tôi và A Tuấn? Làm như vậy cô được ích gì?”

“Mao tiểu thư, đầu óc cô
lú lẫn hay sao, tôi với Chương Kiến Phi là vợ chồng, bất luận chúng tôi có
chuyện gì tôi cũng không muốn nhìn thấy anh ấy bị tổn thương, anh trai tôi lợi
dụng cô chống lại Kiến Phi, anh ấy rất phải đánh trả, đến lúc đó huynh đệ tương
tàn, một người là chồng, một người là anh trai, cô thử nghĩ xem, nếu là cô, cô
sẽ làm thế nào?”

Mao Lệ cứng họng.

“Rời xa anh trai tôi!
Nếu như cô có tình cảm với anh ấy thật, xin cô hãy rời xa anh ấy, như vậy sẽ
tốt cho rất cả mọi người. Bất luận là Chương Kiến Phi bị thương hay anh trai
tôi bị thương, chắc hẳn thâm tâm cô cũng không muốn? Cô và Chương Kiến Phi dù
gì cũng từng có duyên vợ chồng, cô tự vấn lương tâm, cô có đành lòng nhìn họ
tàn sát lẫn nhau?”

Mao Lệ không nhớ mình đã
ra khỏi sơn trang Lệ Chi thế nào, cô đứng ngoài phố rất lâu, ánh mặt trời gay
gắt khiến cô nhức đầu, mắt nảy đom đóm, cả người mềm nhũn như không còn gân
cốt. Cuối cùng nhớ ra cô lái xe đến đây, liền lảo đảo sang đường lấy xe, đi
lang thang vô định trên phố, không hiểu sao tông vào thân cây bên đường, vội
vàng xuống xe, luống cuống không biết làm thế nào, nước mắt tuôn đầy mặt, có
người qua đường tốt bụng gọi giúp cảnh sát giao thông, xe lập tức được kéo đi.
Mao Lệ vẫn khóc, khóc đến đầu óc mê lú không biết tại sao mình khóc, lang thang
rất lâu trên đường, cuối cùng không biết về đâu, liền đến nhà Bạch Hiền Đức.

Bạch Hiền Đức nói gì cô
hoàn toàn nghe không lọt, cô chỉ khóc, khóc mãi, hình như cả thế giới đều bỏ cô
mà đi, trước mắt chỉ có một màu đen tối, không có ánh sáng, không có điểm cuối.
Cô dốc hết sức lực cũng không thể thoát khỏi màn đêm mông lung đó, mãi đến khi
kiệt sức ngủ thiếp đi.

Hai ngày sau, Mao Lệ thu
dọn toàn bộ đồ đạc của mình ra khỏi căn hộ của Triệu Thành Tuấn, duy nhất giữ
lại chiếc chìa khóa căn hộ mà anh đưa cho cô. Trước khi đi cô để lại mảnh giấy
trên bàn trà phòng khách, trên đó chỉ viết hai câu.

Em sẽ không hận anh, bởi
vì em từng tin anh.

Cũng may em chưa kịp yêu
anh.

Mao Lệ

Hiệu ảnh tháng Tám

Chương Kiến Phi lưu lại
Bắc Hải ba ngày. Lần này đến Trung Quốc, ngoài giải quyết việc riêng, anh còn
có công việc quan trọng phải làm, mặc dù đã rời khỏi Hồng Hải, nhưng sự nghiệp
của anh vừa mới bắt đầu.

Anh vốn không thích kinh
doanh, sự tráo trở của chốn thương trường khiến anh chán ghét. Nhưng sau khi
lăn lộn bằng ấy năm, cộng với tuổi tác đã lớn, nhìn nhận vấn đề càng khách
quan, càng chín chắn hơn, Chương Kiến Phi dần dần nhận ra, người đàn ông cần có
sự nghiệp, sự nghiệp đó không chỉ để thể hiện giá trị bản thân của mình, mà còn
là noi gửi gắm tinh thần. Nhưng nguyên nhân thực sự khiến anh quyết tâm xây
dựng sự nghiệp riêng của mình lại bắt nguồn từ trận đối đầu giữa anh với ông
bác Chương Thế Đức. Khi tin tức Bác Vũ tấn công thu mua Hồng Hải lần thứ hai
thông qua nội tuyến truyền đến thành phố Penang, Chương Thế Đức phẫn nộ, trong
cuộc họp hội đồng quản trị, trước mặt bao người ông ta lớn tiếng mắng Chương
Kiến Phi là kẻ bất tài. Chương Kiến Phi có trăm miệng cũng không biện bạch
được, đành cắn răng nhẫn nhịn, đằng nào anh cũng chẳng có địa vị gì trong gia
tộc này, từ nhỏ đã bị coi thường, anh đã sớm quen.

Nhưng sau đó trong tiệc
mừng thọ một bậc trưởng bối, Chương Thế Đức một lần nữa mượn rượu, trước mặt họ
hàng lại mắng anh, còn mắng cả Triệu Thành Tuấn, gọi anh là con chó Chương gia
nuôi không, lại mắng người cha đã qua đời của anh không có mắt nuôi một con chó
vô ơn để bây giờ bị nó cắn lại. Những lời đó khiến Chương Kiến Phi nổi xung,
anh đứng phắt dậy, hỏi Chương Thế Đức cớ sao mở miệng là hạ nhục người khác,
ngay người chết cũng không tha.

Chương Thế Đức chỉ mặt
anh mắng: “Khốn kiếp! Mày lại dám bênh người ngoài, soi mói ta, cha Triệu Thành
Tuấn tự tìm đến cái chết thì can gì đến ta? Ta có bảo ông ta đi chết đâu? Ông
ta chết cũng chết rồi, một hèn mệnh! Năm xưa ông ta chẳng qua là con chó trong
tay ta, Chương gia chúng ta đối với ông ta không bạc, ông ta điều động số vốn
lớn của Hồng Hải lập quỹ riêng, ta không đưa ông ta ra tòa đã là quá tốt, ông
ta chết, cha mày đã nuôi vợ con ông ta, ta cũng chẳng nói gì, ta đã chí nhân
chí nghĩa như vậy, không ngờ con trai ông ta cũng là con chó, họ Triệu kia đời
nào cũng là giống chó!”

Chương Kiến Phi tức run
người, chỉ con cháu họ Chương ngồi đó: “Bao nhiêu con cháu đều đang nhìn vào
bác, bác nói năng nên thận trọng một chút!”

Chương Thế Đức gầm lên:
“Súc sinh, mày là đồ súc sinh! Tao thấy mày cũng chẳng hơn gì Triệu Thành Tuấn.
Tao cho mày biết, tao có thể đưa mày ngồi lên ghế tổng giám đốc thì tao cũng có
thể hất mày xuống, ngày mai tao triệu tập cuộc họp cách chức mày...”

“Ông cứ việc cách chức,
tôi không thèm! Mà tôi cũng nhắc ông, Hồng Hải hình như không phải của mình
ông, tôi cũng có quyền thừa kế. Tôi là trưởng tôn của Chương gia, ông nội năm
xưa đã lập di chúc, tôi là người thừa kế thứ nhất thế hệ thứ ba nhà họ Chương.
Trước đây tôi không tranh giành là bởi vì tôi không mấy quan tâm đến những cái
đó, tôi không thích kinh doanh, nhưng hôm nay tôi nói thẳng cho ông biết, ngày
mai tôi rời khỏi ghế đó, một ngày khác khi tôi lại ngồi vào ghế đó, tuyệt đối
sẽ không có chỗ cho ông!”

Lúc đó, Chương Gia Minh
bên cạnh đứng lên, xông đến túm áo Chương Kiến Phi: “Mày muốn gì? Mày dám nói
với cha tao như thế, mày chán sống rồi hả!” Nói xong hắn vung nắm đấm.

Nhưng nắm đấm của Chương
Gia Minh chưa kịp rơi xuống, nắm đấm của Chương Kiến Phi đã vung lên, anh xưa
nay nho nhã, chưa từng động thủ, cú đấm này khiến cả phòng chấn động. Còn
Chương Gia Minh là công tử ăn chơi, lúc nào cũng dương dương ra oai, thực ra
chẳng có bản lĩnh gì, chỉ một cú đấm của Chương Kiến Phi đã ngã nhào.

Chương Kiến Phi chỉ vào
anh ta nói: “Cú đấm này là trả nợ cho Triệu Thành Tuấn, năm xưa ở London anh
đánh cậu ta suýt chết, món nợ đó tôi chưa tính với anh, có gan đứng dậy đấu với
tôi!”

“Súc sinh! Súc sinh!”
Chương Thế Đức thấy con trai bị đánh ngã, tức tím mặt: “Người đâu, người đâu,
tống cổ tên súc sinh này đi cho ta, từ nay cấm cửa nó không cho bước vào Chương
gia!”

Đám người bên cạnh ào
lên, lao vào đấm đá hỗn loạn. Tình hình sau đó Chương Kiến Phi không nhớ rõ,
chỉ biết khi trở về phòng, toàn thân anh đầy thương tích. Phải, anh bị đánh, là
ai đánh anh không biết, anh chỉ biết, từ buổi tối hôm đó con người anh bắt đầu
thay đổi.

Sự vô liêm sỉ và nhẫn
tâm của gia tộc này một lần nữa ngoài sức tưởng tượng của anh. Anh không thể
nhẫn nhịn hơn nữa.

Lúc đó Triệu Mai đang
nằm tại viện điều dưỡng ở ngoại ô, bình phục rất tốt, Chương Kiến Phi đón cô về
nhà. Ngày hôm sau, Triệu Mai biến mất, không ai biết đi đâu. Chương Kiến Phi
sau khi điều tra biết cô đã xuất cảnh sang Nam Ninh liền đuổi theo, bây giờ anh
không muốn nghĩ gì hết, chỉ muốn cùng Tiểu Mai làm lại từ đầu, có tình yêu hay
không đã không còn quan trọng nữa, bởi vì trên đời còn nhiều điều quan trọng
hơn tình yêu. Trước kia anh sống quá lý tưởng, chìm trong thế giới riêng của
mình, trốn tránh thế sự, không tính toán so đo với ai, tưởng như thế là bảo vệ
mình. Có thể sống bình yên tự tại, nhưng bây giờ ngoảnh nhìn lại, chính sự trốn
tránh của anh khiến Chương gia càng bất chấp trong cư xử. Nếu năm xưa anh không
đi Thượng Hải chạy theo tình yêu của mình, Chương gia sẽ không cắt nguồn viện
trợ kinh tế của Triệu Thành Tuấn, Triệu Thành Tuấn sẽ không bị bọn lưu manh
đánh suýt chết. Đểu là lỗi của anh, khi Triệu Thành Tuấn và Triệu Mai bi thảm
nhất anh đang chìm đắm trong hạnh phúc tình yêu, quên hết rất cả, anh quá ích
kỷ, làm anh lại không bảo vệ được các em, cho nên hôn nhân của anh không hạnh
phúc, cho nên anh không có được tình yêu của Mao Lệ.

Bây giờ anh đã tỉnh ngộ,
hối hận, muốn làm lại từ đầu, không chỉ là hôn nhân, mà cả sự nghiệp, với tầm
nhìn đủ khiến Hồng Hải thần phục!

Anh đặt tên cho công ty
của mình là “Nirvana” nghĩa là “Niết bàn”, ngụ ý trải qua đau khổ đã được trùng
sinh. Công ty mới nhanh chóng thành lập, không đăng ký ở Mã Lai, mà đăng ký
ngay ở Nam Ninh, cũng không tổ chức bất kỳ nghi thức tuyên bố công khai nào,
Chương Kiến Phi vốn hành sự kín đáo.

Trước khi đến Nam Ninh
anh gọi điện cho Chương Thế Đức, yêu cầu ông ta xin lỗi anh em Triệu Thành
Tuấn, không ngờ Chương Thế Đức không thèm đếm xỉa, còn giễu cợt anh, nói chỉ
cần Chương Kiến Phi ngoan ngoãn cụp đuôi, ông ta sẽ niệm tình ruột thịt cho anh
bát cơm ăn.

Chương Kiến Phi nhắc ông
ta: “Chủ tịch Chương, chính ông đang dồn Hồng Hải vào đường chết.”

“Được lắm, tiểu tử, có
bản lĩnh thể hiện cho ta xem, đừng để ta chờ quá lâu, ta lớn tuổi rồi, không
biết có chờ được không, ha ha ha...”

Sự ngạo mạn của Chương
Thế Đức còn hơn ngày xưa, ông ta cho Chương Kiến Phi là kẻ nhu nhược, bất tài.
Trong mắt ông ta, Triệu Thành Tuấn khả dĩ hơn nhiều, tay trắng lại lập nên
nghiệp lớn như vậy, nhiều lần ép Hồng Hải vào khốn cảnh, điều này Chương Gia
Minh con trai ông ta không bao giờ sánh được.

Chương Kiến Phi cũng
không buồn đấu khẩu với ông ta, bởi vì tất cả đang tiến triển theo đúng ý anh,
công ty lặng lẽ ra đời ở Nam Ninh, sau đó lặng lẽ vươn lên. Chương Kiến Phi sở
dĩ lựa chọn lập nghiệp trước tiên ở Nam Ninh, ngoài quy hoạch kinh tế của Vịnh
Bắc Bộ hấp dẫn anh, quan trọng là anh yêu thích thành phố này, thích bầu trời
nơi này, thích ánh mặt trời nơi này, thích con người nơi này. Ở đây có tình yêu
của anh, có mộng ước của anh, có quá khứ nhiều mất mát của anh, anh vẩn vơ ám
ảnh, chỉ muốn suốt đời phấn đấu ở đây.

Một dự án rất quan trọng
mà công ty đang triển khai là phát triển du lịch ở Bắc Hải. Bắc Hải với tư cách
là cảng quan trọng của Vịnh Bắc Bộ có tài nguyên du lịch độc đáo mà thiên nhiên
ban tặng. Anh chuẩn bị tiến hành khai thác tổng thể đảo Huy Châu, sau khi được
quan chức địa phương đón về Bắc Hải, anh lập tức đi khảo sát đảo Huy Châu, liền
mấy ngày anh say sưa giữa trời xanh biển biếc không muốn về, cơ hồ quên cả mục
đích chuyến đi.

Đàm phán khá thuận lợi,
sau khi Chương Kiến Phi ký hàng loạt hợp đồng và biên bản ý tưởng hợp tác, cuối
cùng có một chút thời gian riêng, anh tranh thủ đi Kiều Cảng thăm mẹ Mao Lệ,
cũng từng là nhạc mẫu của anh.

Mỗi lần đến Bắc Hải -
thành phố ven biển bé nhỏ thân thuộc này, Chương Kiến Phi đều có ảo giác về
thời gian, luôn cảm thấy anh chưa từng rời xa thành phố này, đây mới là “cố
hương” của anh.

Anh cho lái xe và trợ lý
lui hết, một mình bách bộ.

Đường phố vẫn yên tĩnh
như trong ký ức, vẫn những cây đa tán rậm trên đường to phố nhỏ, thỉnh thoảng
có tiếng xe máy lướt qua, hai bên đường hàng quán san sát, không khí có mùi
tanh tanh ẩm ướt của biển, gió từ biển thổi về mang hơi khí của thủy triều đang
lên, quen thuộc như vậy.

Vô số lần trong mơ anh
đã đi trên đường phố đó, một mình tản bộ trong đám đông, tham lam thưởng ngoạn
cảnh hoàng hôn và thưởng thức gió biển bao la mang theo cái nóng giữa hè, khiến
toàn thân anh nóng ran ấm áp.

Trong những giấc mơ đó,
có lúc anh đi một mình, có lúc nắm tay Mao Lệ. Cuộc sống như vậy từng ở rất gần
anh, mới mấy năm, tất cả đã đổi thay. Anh thường chạy triền miên trong giấc mơ,
đuổi theo quá khứ, mồ hôi nhễ nhại, nước mắt chan hòa, không sao đuổi được thời
gian đã xa. Cái mất cuối cùng đã mất, cho dù đuổi được cũng không còn hình hài
ban đầu, anh nhất thiết phải đối diện với hiện thực này.

Khi Chương Kiến Phi tìm
được ngôi nhà trong ký ức, mẹ Mao Lệ đang ngồi trên sân giặt quần áo. Tóc bà đã
bạc, dáng nặng nhọc cúi xuống, Chương Kiến Phi đứng ở cổng rất lâu, bà vẫn
không phát hiện ra.

“Mẹ...” Khi anh gọi lên
như vậy, nước mắt đã ứa ra.

Bà chậm chạp ngoái đầu,
nhìn thấy anh dường như còn tưởng chiêm bao, ngồi ngây như tượng, đến khi anh
nghẹn ngào gọi lần nữa: “Mẹ, con đây”, bà mới sực tỉnh, buông quần áo trong
tay, đứng lên xiêu vẹo chạy ra, bật khóc thành tiếng: “Kiến Phi, con đúng là
Kiến Phi...”

Từ lúc nhìn thấy Chương
Kiến Phi đến gần tới khi anh rơi đi, nước mắt bà không lúc nào cạn, bà nắm tay
anh, giống như đứa con thất lạc nhiều năm đã quay về, không biết vui hay buồn.
Khi hai người già vào bếp chuẩn bị bữa ăn, Chương Kiến Phi lên tầng, đứng trước
cửa phòng Mao Lệ rất lâu, anh đang do dự có nên bước vào không thì mẹ bưng đĩa
hoa quả đi đến nhìn thấy, vội nói: “Vào đi con, nhà dưới lem nhem lắm.”

Hai tuần trước Mao Lệ có
về nhà, đầu giường vẫn còn cuốn tạp chí cô từng xem và đồ ăn vặt chưa ăn hết,
bàn trang điểm vẫn còn thỏi son, có lẽ lúc đi vội không mang. Chương Kiến Phi
cầm thỏi son lên ngắm nghía, nhãn hiệu Dior, là loại son cô thích nhất, mùi
hương lan thoang thoảng, chính là mùi hương cơ thể cô.

Căn phòng quen thuộc,
hơi khí quen thuộc, nhưng không còn là nơi anh nên dừng lại. Anh đứng cạnh cửa
sổ nhìn con ngõ tồi tàn và ráng chiều đỏ chói trải trên đó, nước mắt tuôn đây
mặt từ lúc nào, anh biết mình không nên đến đây, cảnh cũ là vết thương chưa
lành trong lòng anh, tựu trung vẫn là anh đã bỏ cô.

Buổi tối, anh một mình
đi bộ đến Hải Thiên Uyển, cổng ngoài khóa chặt, anh thử dùng khóa mở, nhưng
không được, anh biết, Triệu Thành Tuấn đã thay khóa. Hôm đó hai người tranh
luận rất căng trong phòng, Triệu Thành Tuấn nói thẳng: “Đây không còn là nhà
của anh nữa, tôi không hoan nghênh anh!” Anh không biết nói thế nào, đành lặng
lẽ ra đi.

Bên tai là tiếng sóng
biển rất gần. Chương Kiến Phi sực tỉnh, vòng qua căn nhà tối om, theo con đường
nhỏ đi bộ ra bãi biển, trên bầu trời tối đen lơ lửng một vầng trăng thanh, mặt
biển lao xao những vụn sóng như rắc bạc, nước biển thân thiết hôn bờ cát, lại
cảnh cũ ám ảnh, biển dưới ánh sao giống như trong mơ hiện ra, kích thẳng vào
mắt anh đau nhức.

Anh ngửa nhìn trời sao,
đứng mãi trên bờ biển, lòng cuối cùng dần dần tĩnh lại. Anh rút ra chiếc chìa
khóa đã trở nên vô dụng, ném xuống biển, ném đi, ném đi, dừng mãi trong quá khứ
phỏng ích gì, ở đây đã không còn gì thuộc về anh nữa, anh nên trân trọng những
gì mình có chứ không phải những cảnh cũ này.

Khi quay người đi,
Chương Kiến Phi không ngoái đầu lại. Ánh trăng chiếu lên bóng anh, tiễn anh
suốt dọc đường trở về khách sạn, anh dẫm lên bóng mình, lần đầu tiên nhìn một
cách chân xác mình đang đi con đường thế nào, cảm ơn ánh trăng.

Tạm biệt tình yêu.

Ba tháng sau.

Mao Lệ bất ngờ nhận được
điện thoại của Triệu Thành Tuấn hẹn gặp cô. Nghe thấy giọng nói trầm ấm của
anh, cô ngây ra, lâu rồi, ba tháng nay anh mất tăm mất tích ngay một câu hỏi
thăm cũng không, chỉ có trợ lý Peter liên lạc với cô, cô hỏi gì Peter cũng
không nói, bọn họ coi cô là gì? Lần này anh lại nhớ ra gọi điện cho cô, giọng
thản nhiên đến kinh ngạc, không có bất kỳ biểu cảm nào, dường như họ thực sự đã
không còn liên quan. Họ là người lạ, trước đây là thế, bây giờ là thế, vẫn luôn
là thế.

“Anh đang trong quán trà
đối diện nhà xuất bản của em.”

“Được, anh đợi một lát,
em ra ngay.” Mao Lệ cũng rất bình tĩnh, anh ta đã đến, gặp một lần cũng chẳng
sao, đều là người từng trải, cô không muốn tỏ ra cố chấp trong mắt anh.

Mao Lệ nói với Bạch Hiền
Đức một câu rồi đi sang quán trà bên kia đường. Triệu Thành Tuấn ngồi đợi cô ở
chiếc bàn cạnh cửa sổ trên tầng hai, hai người ngồi đối diện, rất khách khí hàn
huyên, loanh quanh mãi anh vẫn chưa đi vào được chủ đề chính. Khó xử là chắc
chắn, may là cả hai đều có chuẩn bị về tâm lý, sự thể đã đến nước này, không
cần thiết làm tình hình phức tạp thêm, họ đều có đủ trí tuệ để giải quyết mọi
chuyện, vui vẻ đến vui vẻ đi, gặp lại dù không còn là bạn bè, cũng không nhất
thiết trở thành thù địch.

Triệu Thành Tuấn ngắm
nhìn Mao Lệ, thấy cô gầy đi nhiều, làn da càng trắng trong, mi mắt đầy đặn, vẫn
đẹp mê hồn, nhất định cô đã trải qua những ngày đau đớn thắt ruột, cho nên lúc
này mới bình tĩnh như vậy.

Cô cúi đầu, hàng mi rũ
xuống, tâm thế thản nhiên như không đó khiến lòng anh se thắt, anh đột nhiên
cảm thấy, như vậy cũng tốt, mặc dù không tránh khỏi bị tổn thương, nhưng ít
nhất anh không cần nói dối, không cần ngụy trang, hãy để tất cả lặng lẽ kết
thúc. Cho nên trước khi đến gặp cô anh đã quyết định, bất luận cô nói gì anh
cũng sẽ không thanh minh. Nhưng điều khiến anh bất ngờ là Mao Lệ từ đầu đến
cuối luôn bình tĩnh, ánh mắt ôn hòa, nói lời rành rọt khúc chiết, dường như
chuyện đó không tác động đến cô, kết thúc một cuộc tình giống như đánh mất ví
tiền: “tổn thất” không thể bù đắp, nhưng cũng không đến mức đau khổ chết đi
sống lại.

“Em đã tin anh hết mức
có thể, mặc dù kết cục không tốt lắm, nhưng em không trách anh, bởi vì em nhận
ra, anh cũng có tình cảm, giống như em gái anh đã nói, quả thực anh có bỏ tâm
sức vào em, em được hưởng sự chăm sóc đó của anh, em không nên trách anh. Chỉ
có điều, tình cảm đó xây dựng trên mục đích báo thù, em không thể chấp nhận,
cho dù là anh hay Chương Kiến Phi em đều không muốn bất kỳ ai bị tổn thương,
cho nên em chỉ có thể rút lui.”

“Tình yêu là thuần
khiết, cũng rất thiêng liêng, không pha tạp, nếu không chỉ là cuộc mua bán tình
cảm không hơn, mặc dù em không còn tin vào tình yêu nữa, nhưng em không phủ
nhận sự tồn tại của nó, có người suốt cuộc đời cũng không gặp được tình yêu
chân thật, đi con đường thế nào, gặp người thế nào đều là số mệnh của mỗi
người, em đã thừa nhận số mệnh.”

“Em khuyên anh cũng nên
buông tay, tha cho người khác thực ra cũng là tha cho chính mình, anh muốn đẩy
Chương Kiến Phi xuống mười tám tầng địa ngục để làm gì, phục thù có thể mang
lại sự đắc ý ngắn ngủi nhưng lại phải dùng cả cuộc đòi để hối hận và bồi hoàn,
anh là doanh nhân, một vụ làm ăn lỗ vốn như vậy anh nên cân nhắc, đúng không?
Còn với anh và em, chúng ta không nợ nần gì nhau, em cũng không trách anh, vậy
nhé. Triệu Thành Tuấn, em đã nói hết.”

Mao Lệ nhẹ nhàng đặt
chiếc cốc xuống, mắt không gợn sóng, có lẽ những lời đó cô đã nghiền ngẫm rất
lâu, cho nên mới nói ra nhẹ nhàng như thế

Cuối cùng cô vẫn nhân
từ, cho anh cơ hội: “Anh có gì muốn nói không?”

Triệu Thành Tuấn nhìn cô
rất lâu, mỉm cười: “Anh không có gì muốn nói, bởi vì nói gì cũng vô nghĩa,
không phải anh bất lực, mà là những việc vụn vặt như vậy anh không làm được. Em
có thể bình tĩnh như thế, khoan dung như thế, anh rất cảm tạ, như vậy tốt quá
rồi, đã biết là không có kết quả, anh cũng không cần thiết giải thích những
việc anh làm, bởi vì anh nói thế nào em cũng không tin, hai người khi đã mất
lòng tin còn thảm khốc hơn mất tình yêu, chính anh gây ra kết quả này, nếu làm
em tổn thương, anh rất xin lỗi.”

“Không có gì, mọi chuyện
đã qua.” Mao Lệ cũng cười, nụ cười đó còn chưa kịp lan trên khuôn mặt hơi tái
của cô thì đã biến mất, nhưng đủ bộc lộ một chút xao động. Trái tim cô đâu phải
là sắt đá, sao có thể hoàn toàn tỏ ra dửng dưng vô tình.

“Vậy thì được, em còn
đang giờ làm việc, anh không làm mất thời gian của em nữa, anh cũng có việc.”
Triệu Thành Tuấn nói xong đứng lên, chìa tay về phía cô: “Bắt tay nhé, cùng
trong một thành phố, sau này khó tránh gặp lại, em sẽ không làm như không quen
anh chứ?”

Anh mỉm cười như vừa kết
thúc một vụ giao dịch thương mại, giao dịch không thành, tình cảm vẫn còn.

Mao Lệ bắt tay anh, mặt
vẫn bất động: “Không đâu.”

“Vậy thì tốt.”

Xe của Triệu Thành Tuấn
dừng ở bên đường trước quán trà, nơi này rõ ràng không thể đỗ xe, nhưng anh
không bận tâm. Quả nhiên khi hai người trong quán đi ra, một cảnh sát giao
thông vừa dán hóa đơn phạt lên xe anh, đang ngắm nghía chụp ảnh chiếc xe. Triệu
Thành Tuấn còn lịch sự đứng bên cạnh nhìn anh ta chụp ảnh xong mới lên xe, còn
an ủi một câu: “Cảm ơn, anh vất vả quá!”

Viên cảnh sát đó ngạc
nhiên nhìn anh, có lẽ chưa thấy lái xe nào có thái độ như thế khi bị phạt.

Mao Lệ không nén được,
nói với viên cảnh sát: “Đại huynh, chúng tôi chỉ dừng xe một lát thôi, lần sau
nhất định không dừng ở đây.”

“Không hề gì, mỗi người
đều bị phạt bởi lỗi của mình.” Triệu Thành Tuấn nói một câu đầy ẩn ý, anh bóc
tờ hóa đơn dán trên xe, mỉm cười: “Em về làm việc đi, xin lỗi, làm mất thời
gian của em lâu như thế.”

“Vậy tạm biệt!”

‘Tạm biệt!”

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3