Người tình bắc hải - Chương 04 - Phần 3

 

Hai người ôm nhau thiếp
đi. Anh tưởng cô đã ngủ, nằm cuộn như con mèo trong lòng anh, cô cũng tưởng anh
đã ngủ, anh ôm cô hơi thở đều, thực ra mỗi người một tâm trạng, hoàn toàn không
thể ngủ, cô nằm nhắm mắt trong bóng tối, lòng rối như tơ vò, những lời ngọt
ngào của Triệu Thành Tuấn dưới mắt Mao Lệ rõ ràng đang che giấu điều gì. Cô
không tin anh cố tình lừa cô, cô quả thực chẳng có gì đáng lừa, con người như
anh có thể chinh phục bất kỳ cô gái nào, hà rất phải nhọc lòng đi lừa một người
chẳng qua có vài phần nhan sắc? Mao Lệ cảm thấy có thể cô nghĩ quá nhiều, có lẽ
do ngày xưa cô từng bị lừa, bây giờ như chim sẻ sợ cành cây cong, tất cả là tại
gã đê tiện Ngô Kiến Ba đã khiến cô trở nên đa nghi như vậy, dẫu hắn đã chết, cô
vẫn không thể tha thứ.

Nhưng so sánh Ngô Kiến
Ba với Triệu Thành Tuấn quả thực không thỏa đáng, hắn không đáng lau giày cho
anh, sao cô có thể để hắn ảnh hưởng đến tình cảm của cô với anh?

Hít một hơi thật sâu, cô
quyết tâm gạt bỏ những ý nghĩ miên man đó, con người với nhau nên có lòng tin,
huống hồ hai người yêu nhau, nếu cứ hoài nghi thì sống có ý nghĩa gì?

Nghĩ như vậy, cô bình
tĩnh lại, vươn tay ôm cổ anh. Rõ ràng anh cũng chưa ngủ, anh ôm cô chặt hơn, vỗ
nhẹ lưng cô: “Ngoan nào, ngủ đi.”

Sáng hôm sau khi Mao Lệ
thức dậy, Triệu Thành Tuấn vẫn đang ngủ, cô biết dạo này anh rất vất vả, không
nỡ đánh thức anh, bản thân cô cũng bận, công việc cuối năm không thể bê trễ.

Lúc đi làm bận rộn thời
gian trôi rất nhanh, đến tôi cô đột nhiên nhận được điện thoại của Triệu Thành
Tuấn, nói anh có việc gấp phải trở về Penang, Mao Lệ hết sức bất ngờ: “Xảy ra
chuyện gì ư? Sao lại vội như thê?”

“Việc rất gấp, về bên đó
anh sẽ gọi cho em.” Giọng Triệu Thành Tuấn bên kia không có gì khác thường, chỉ
có tiếng thở hơi gấp, anh nói đang trên đường ra sân bay.

“Nhưng hai ngày nữa là
tiệc Giáng sinh, em đã chuẩn bị từ lâu.” Mao Lệ khó tránh khỏi thất vọng.

Triệu Thành Tuấn vui vẻ
dỗ dành: “Thôi, lúc trở về anh sẽ bù cho em. Em nhớ tự chăm sóc, có chuyện gì
cứ gọi A Mạc, anh đã dặn cô ấy rồi.”

Mao Lệ vô cùng chán
ngán, bận rộn túi bụi bao lâu, bây giờ anh lại phải về Mã Lai. Nhưng nghe giọng
anh hình như đúng là có việc gấp, cô cũng không muốn trách anh. Lúc đó đang
trong phòng làm việc, Bạch Hiền Đức nghe nói Triệu Thành Tuấn không tham dự
tiệc liền phấn khởi ra mặt: “Như thế cũng tốt, sếp Dung sẽ không khó xử.”

“Bạch Hiền Đức!” Mao Lệ
rên lên.

Hết giờ làm trở về căn
hộ, đột nhiên cảm thấy lạnh ngắt trông trải, cô ngơ ngẩn không yên, gọi cho
Triệu Thành Tuấn không được, có lẽ anh đang trên máy bay. Đột nhiên cô lại thấy
bất an, bao nhiêu ý nghĩ rối ren trong đầu cố nén đêm qua giờ lại đột nhiên
tràn ra, những ý nghĩ đó dâng ứ trong lòng, ngực tức đến nghẹn thở. Mặc dù Mao
Tấn nói Bác Vũ thu mua Hồng Hải chỉ là hoạt động thương mại bình thường, nhưng
cô vẫn thấy chuyện không đơn giản như vậy, đoán là Mao Tấn cũng không biết
nhiều, ép hỏi, anh cũng không nói ra được nguyên do, bây giờ Triệu Thành Tuấn
lại đột ngột quay về Penang, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Lòng đang bấn loạn thì A
Mạc đến, còn mang theo rất nhiều hoa tươi: “Mao tiểu thư, tôi đến giúp cô trang
trí căn phòng, ông chủ đã dặn tôi như vậy, bảo tôi chăm sóc cô, hy vọng tôi có
thể được việc.”

Mao Lệ đương nhiên rất
vui, một mình trong căn nhà rộng thế này quá buồn, có người nói chuyện còn gì
bằng. Cô rôì rít cảm ơn, đón hoa trong tay A Mạc, lại nhiệt tình mời: “Hay là
ngày mai cô cũng tham dự tiệc với chúng tôi, đằng nào cũng là thanh niên với
nhau, Triệu Thành Tuấn không có đây, cô càng thoải mái.”

“Được thôi, cung kính
không bằng tuân mệnh.” A Mạc vui vẻ nhận lời, cười nói: “Vừa hay tôi có thể
giúp cô, chiêu đãi khách rất mệt, cô mà mệt, ông chủ về sẽ không tha cho tôi.”

Mao Lệ kéo tay cô: “Anh
ấy dám!” Nghĩ một lát, cô lại hỏi: “Anh ấy có việc gì gấp thế, đột nhiên bay về
Mã Lai, trước đó chẳng thấy nói gì.”

A Mạc nói: “Tình hình cụ
thể tôi cũng không rõ lắm, buổi chiều ông chủ không ở văn phòng, tôi cũng bất
ngờ nhận được điện của ông chủ nói có việc gấp phải về Penang.”

Mao Lệ yên lặng một lát,
lại tiếp: “A Mạc, cô làm việc với A Tuấn bao lâu rồi?”

“Sáu năm.” A Mạc ngạc
nhiên nhìn cô, không hiểu tại sao cô lại hỏi chuyện đó.

Mao Lệ đăm chiêu, lại
hỏi: “Cô có hiểu anh ấy không?”

“Chuyện này... có thể
coi là hiểu. Ông chủ rất có sức cuốn hút, làm việc nghiêm túc, cũng yêu cầu rất
nghiêm đối với chúng tôi, nhưng anh ấy là người khoan hậu chưa bao giờ làm khó
cấp dưới, rất có uy tín trong công ty.”

“Anh ấy cũng vất vả, tay
trắng lập nghiệp.”

“Đúng, chúng tôi rất
khâm phục anh ấy.”

“Cô có biết Chương Kiến
Phi không?” Mao Lệ bỗng chuyển chủ đề câu chuyện, đôi mắt to long lanh, nhìn A
Mạc, rõ ràng câu hỏi này đã đắn đo rất lâu.

A Mạc cười: “Đương nhiên
biết, đó là anh trai ông chủ.”

“Nhưng không phải anh em
ruột.”

“Đúng, nhưng tình cảm
của họ rất tốt.”

“Vậy công ty các cô tại
sao lại thu mua cổ phần của Hồng Hai?”

A Mặc lúng túng, dường
như sợ nói lỡ lời: “Đây là hoạt động thương mại bình thường, nhân viên chúng
tôi chỉ biết làm việc, cụ thế thế nào chúng tôi cũng không rõ... Nhưng theo tôi
hiểu, có lẽ không liên quan đến Chương tiên sinh, ông ấy đã thôi giữ chức ở
Hồng Hải, cho nên ông chủ thu mua Hồng Hải có thể là vì nguyên nhân khác.”

“Cô có hiểu Chương Kiến
Phi không?” Mao Lệ có quá nhiều nghi vấn muốn hỏi, nhưng lại không tiện tỏ ra
quá nôn nóng trước mặt A Mạc, cô hỏi như vậy là muốn thăm dò A Mạc có biết cô
là vợ cũ của Chương Kiến Phi không. Còn A Mạc rõ ràng quá thận trọng, mỗi câu
trả lời đều đắn đo hồi lâu, thận trọng nói: “Tôi... tôi không biết ông ấy lắm,
ông ấy rất ôn hòa, mấy hôm trước có đến công ty chúng tôi...”

Mao Lệ như con thỏ tinh
ranh, hình như tóm được vấn đề mấu chốt: “Anh ấy ở Nam Ninh?”

Mấy ngày liền Triệu
Thành Tuấn bặt tin.

Gọi điện không thể nào
liên lạc được, người của công ty cũng nói không biết cụ thể anh đi đâu, dường
như biến mất. Mao Lệ đã hủy bỏ tiệc Giáng sinh, lúc này cô không có tâm trạng
để tụ tập, lòng cô không còn sự bất an như trước mà là sợ hãi cực độ, cô lo
lắng thắt ruột, hỏi Mao Tấn lúc này đã trở về Thượng Hải, nhưng anh cũng không
biết.

Vạn bất đắc dĩ, cuối
cùng Mao Lệ lây hết can đảm hỏi A Mạc về Chương Kiến Phi, A Mạc khẳng định, lúc
này Chương Kiến Phi vẫn còn lưu lại Nam Ninh, còn đưa số điện thoại cho Mao Lệ.
Nhưng cô không có can đảm gọi điện, bấm máy vô số lần, nhưng khi gọi được lại
hốt hoảng ngắt máy.

Cuối cùng quả thực cô
không thể chờ đợi hơn nữa, bất chấp trong lòng có bao nhiêu nghi vấn, sức khỏe
Triệu Thành Tuấn có vấn đề đó là sự thực, anh đột nhiên mất tích, lòng cô như
lửa đốt. Điều khiến cô không dám tưởng tượng nhất là, hiện nay Bác Vũ và Hồng
Hải đã lâm vào thế xung khắc như nước với lửa, Triệu Thành Tuấn đắc tội với
không ít người, những cổ đông có cổ phiếu phút chốc biến thành nắm giấy lộn do
cuộc đấu giữa Bác Vũ và Hồng Hải cơ hồ ai cũng muốn anh chết. Càng nghĩ cô càng
tim đập chân run, cô nhất định đi gặp Chương Kiến Phi, bây giờ xem ra, có lẽ
chỉ có Chương Kiến Phi biết tung tích của Triệu Thành Tuấn. Nếu như cả anh cũng
không biết, có nghĩa là không ai biết.

Ba năm rồi, Mao Lệ không
bao giờ có thể tưởng tượng có ngày cô đi tìm Chương Kiến Phi trong hoàn cảnh
như vậy. Theo tin do A Mạc cung cấp, cô đi lại hồi lâu bên ngoài sơn trang Lệ
Chi, chỗ ở của Chương Kiến Phi, khiến anh chàng bảo vệ nghi ngờ, đi đến hỏi cô
muốn tìm ai. Mao Lệ ấp úng nói ra tên Chương Kiến Phi, anh ta lắc đầu nói:
“Ngày mai cô đến, Chương tiên sinh hôm nay ra ngoài rồi.”

“Sao anh biết anh ấy ra
ngoài?”

“Nực cười! Sơn trang này
là nơi thường dân có thể tùy tiện cư trú hay sao, nhiều khách quan trọng chúng
tôi còn phải chuẩn bị thủ tục tiếp đón, Chương tiên sinh ở đây hơn nửa tháng,
hàng ngày ra vào đều có người tháp tùng, sao chúng tôi không biết?” Anh ta sốt
ruột vẫy tay: “Đi đi, nếu Chương tiên sinh quen cô, cô để tên lại đây, tôi sẽ
nhắn giúp.”

Mao Lệ đành nói: “Nhưng
buổi tối ông ấy nhất định về, tôi có thể đứng chờ ở cổng không?”

“E là không được, cô làm
thế là ảnh hưởng đến công việc của chúng tôi. Hơn nữa theo tôi biết, Chương
tiên sinh tối nay sẽ không về, bởi vì mới sáng sớm đã được phía Bắc Hải cử
người đến đón đi.”

“Anh ấy đi Bắc Hải?”

“Phải, cô đi đi, đừng
loanh quanh ở đây.”

Mao Lệ ngao ngán đành bỏ
đi, chính lúc cô quay người chuẩn bị sang bên kia đường lấy xe, một chiếc xe
đua màu đỏ dừng lại bên đường, một cô gái trẻ bước xuống. Thực tế, khi anh
chàng bảo vệ nói chuyện với Mao Lệ, cô gái đó đã ngồi trong xe quan sát, hình
như nhận ra Mao Lệ, cô ta hạ kính xe nhìn cô rất lâu.

“Xin hỏi cô là Mao Lệ
tiểu thư?” Cô gái yểu điệu đi đến, cách mấy mét đã lên tiếng hỏi cô.

Mao Lệ ngạc nhiên nhìn
sang, thấy người đó vận toàn đồ đen, dung mạo hoàn toàn xứng là trang nhan sắc,
mặc dù chiếc áo khoác màu đen hơi rộng, nhưng vẫn nhận ra vóc dáng thon thả
diễm kiều, cô khoác chiếc túi xách nhãn hiệu HM số lượng rất hạn chế dáng vẻ
khoan thai, khí chất cao quý, cô ta là ai?

“Xin hỏi cô là...?” Mao
Lệ tìm nhanh những gương mặt trong đầu, xác nhận chưa từng gặp cô.

Cô gái đó đứng trước mặt
Mao Lệ, nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, nở nụ cười khó hiểu: “Tôi là em
gái Triệu Thành Tuấn.”

Mao Lệ tròn mắt, cô gái
lại cười: “Đương nhiên, cũng là vợ của Chương Kiến Phi.”

Bạch Hiền Đức tức muốn
chết, Mao Lệ cả ngày không đi làm. Gọi di động không được, gọi về nhà không ai
nghe, cô lo lắng, dạo này Mao Lệ vô cùng thất thường, lúc đầu vui như con chim
én mời mọi người đến nhà tham dự tiệc Giáng sinh, cuối cùng lại hủy bỏ, mấy
ngày nay người lại như mất hồn, không biết xảy ra chuyện gì, cô hỏi thăm, Mao
Lệ lại nổi nóng.

Bạch Hiền Đức hiểu Mao
Lệ, trừ phi có chuyện thật, nếu không rất ít khi cô không đi làm, hơn nữa không
hề xin phép như hôm nay hầu như chưa từng có. Bạch Hiền Đức đi làm về, sau khi
đến vườn trẻ đón con gái, định đưa nó về rồi đến nhà Mao Lệ, khi đưa con gái về
đến nhà, phát hiện có người ngồi trước cửa, chính là Mao Lệ. Mặt đầy nước mắt,
môi tím tái, có lẽ do bị lạnh, Bạch Hiền Đức kéo cô đứng lên, cũng không nói
được.

“Mao Lệ, Mao Lệ, có
chuyện gì thế?” Bạch Hiền Đức kéo cô vào nhà, để nhiệt độ máy sưởi mức cao
nhất, lại lấy áo khoác to trùm lên người cô. Mao Lệ mới dần dần ấm lại. Bạch
Hiền Đức đang định hỏi, Mao Lệ đã bật khóc: “Hiền Đức...”

Tiếng khóc thê thảm và
tuyệt vọng, khiến Bạch Hiền Đức hoảng sợ.

“Em thế là hết, không
sống nổi nữa, Hiền Đức, em chết mất!” Mao Lệ ôm đầu khóc đến kiệt sức khàn
tiếng, cả người run lẩy bẩy, môi tím tái: “Em không làm gì ai, tại sao họ không
chịu buông tha em, Hiền Đức, tin một người khó đến thế sao? Lòng người sao lại
quanh co đến thế, em tuyệt đối tin tưởng anh ấy, cuối cùng vẫn bị anh ấy lừa
dối, cuộc đời này có phải cần dùng tính mạng đi đổi lấy một chút chân tình?”

Bạch Hiền Đức ôm lây tấm
thân run run của cô: “Mao Lệ, em bình tĩnh lại đi, nói chị nghe, rốt cuộc xảy
ra chuyện gì, cứ nói rõ ra rồi chúng ta cùng nghĩ cách được không? Đừng khóc,
bây giờ em nói rõ ra đã.”

Nhưng Mao Lệ có thế nói
rõ được chăng?

Sự thật còn đáng sợ hơn
trăm ngàn lần tưởng tượng, khi mọi dự đoán, nghi hoặc được lạnh lùng bày ra
trước mặt, Mao Lệ choáng váng, tai ù đặc như có cả tòa nhà lớn đổ sụp bên mình,
sau tiếng nổ ngắn ngủi là sự im lặng xám xịt của tử thần. Cô gái tên Triệu Mai
đó kể hết với cô, giọng bình tĩnh đến mức như đang nói với cô về thời tiết,
nhưng từng câu từng chữ đều sắc hơn dao, đâm cô từng nhát, Mao Lệ hoàn toàn
không chịu nổi.

Cô biết lần này cô thực
sự xương tan thịt nát.

Lúc đó tại ngôi biệt thự
độc lập trong sơn trang Lệ Chi chỗ ở của Chương Kiến Phi, cô gái đó mời cô vào.
Không thẹn là em gái Triệu Thành Tuấn, vợ Chương Kiến Phi, cô gái tao nhã đoan
trang, rất gia giáo, vẫn vô cùng lịch thiệp với Mao Lệ: “Tôi nên gọi cô là chị
dâu mới phải, nếu cô bằng lòng.” Lúc nói mặt cô ta tươi cười, ánh mắt ôn hòa,
dường như họ là quan hệ chị dâu em chồng thân thiết.

Cô gái đó rõ ràng có
chuẩn bị, ít nhất là nói gì, nói thế nào đã có chuẩn bị, cô ta nói trơn tru lưu
loát như được thục luyện. Mao Lệ lúc đó hết sức căng thẳng, cô vốn là người
hoạt khẩu, nhưng trước cô gái này lại rơi vào thế yếu, không thể chế ngự được
sự căng thẳng, bởi vì thân phận cô ta quá đặc biệt, vừa là vợ hiện nay của
chồng trước, cũng là em gái của bạn trai hiện tại. Cô rất ít khi thấy Triệu
Thành Tuấn nhắc đến em gái, cơ hồ cố ý né tránh. Triệu Thành Tuấn sở dĩ né
tránh, bây giờ xem ra có thể cảm thông bởi vì Triệu Mai lấy anh trai của anh,
em gái trở thành chị dâu, cảnh ngộ éo le và sự khó xử có lẽ Triệu Thành Tuấn
chịu đủ. Mao Lệ bình thường rất ít hỏi chuyện riêng tư của Triệu Thành Tuấn,
tuy có tò mò nhưng cô cảm thấy giữa cô và anh vẫn chưa đến mức cùng thổ lộ hết
chuyện gia đình, hai người mặc dù yêu hết lòng, nhưng dường như mỗi người đều
giữ lại một khoảng riêng.

Mao Lệ không ngờ, khoảng
riêng đó của Triệu Thành Tuấn đối với cô hoàn toàn không phải là chuyện nhà
bình thường, những lời ngọt ngào mấy hôm trước của anh, sự mẫn cảm của anh đối
với Chương Kiến Phi và quá khứ của hai người, tất cả đều có thể tìm được lời
giải ở Triệu Mai.

Triệu Mai rõ ràng hiểu
hết suy nghĩ của Mao Lệ, nhìn vẻ hồ nghi của cô, cô ta cũng không cố ý kéo dài,
sau mấy câu hàn huyên đi ngay vào chủ đề chính: “Tất cả những gì cô muốn hỏi,
tôi đều biết hết, hay là tôi kể cho cô nghe vậy, tất cả những gì cô muốn biết
đều ở trong câu chuyện đó.”

“Câu chuyện ư?”

“Phải, cô muốn nghe
không?”

“Câu chuyện” được Triệu
Mai thong thả kể ra, rõ ràng là một bộ phim truyền hình về ân oán chốn danh
gia, anh em lừa gạt, cốt nhục tương tàn thì ra không chỉ trong phim ảnh mới có,
đằng sau bề ngoài hào nhoáng vàng son là bao nhiêu sự tàn nhẫn vô liêm sỉ tột
cùng. Trong một gia đình như thế, không có tình thân, chỉ có nhẫn tâm máu lạnh
mới có thể sinh tồn. Mặc dù Triệu Mai chỉ nói mấy câu, Mao Lệ vẫn có thể hình
dung mọi tủi nhục mà anh em Triệu Thành Tuấn từ nhỏ phải chịu đựng trong gia
đình đó. Quá khứ cay đắng chắc chắn đã ngấm quá sâu nên anh chưa bao giờ nói
với cô. Giờ đây khi Triệu Mai kể ra những chuyện đó, cô không khỏi xót xa,
không ngờ Triệu Thành Tuấn dưới bề ngoài điềm tĩnh lạnh lùng lại có một tuổi
thơ đau buồn như thế.

Nhưng khi nghe kể đến ân
oán giữa Triệu Thành Tuấn và thế hệ trưởng bối của Chương Kiến Phi, Mao Lệ càng
kinh ngạc, không thể tin, lẽ nào chính cha của Chương Kiến Phi đã ép chết cha
của Triệu Thành Tuấn?

“Đúng thế năm xưa cha
tôi làm việc ở Hồng Hải, chức vụ rất cao, là giám đốc tài chính cho Chương Thế
Đức, cha tôi đi theo ông ấy đã nhiều năm, coi như là tâm phúc. Chương Thế Đức
năm xưa rất coi trọng cha tôi, cha tôi cũng một lòng một dạ, vất vả tận tụy
phục vụ ông ta. Cha tôi rõ ràng quá tin tưởng Chương Thế Đức, không hề nghĩ đến
cuộc chiến tranh giành quyền điều hành Hồng Hải giữa Chương Thế Đức và người em
trai Chương Thế Huân. Để đạt được mục đích ông ta hoàn toàn bất chấp tình anh
em, càng không có chuyện nhân từ với một thuộc hạ. Năm xưa Chương Thế Đức tự
tiện điều động một lượng vốn lớn của Hồng Hải, khi sự việc bại lộ, ông ta không
ngần ngại đẩy cha tôi ra làm vật thế mạng. Cha tôi bị đuổi khỏi Hồng Hải đã
đành, còn phải gánh món nợ khổng lồ, cả gia đình chúng tôi vì thế phải ly tán.
Vậy mà cha của Chương Kiến Phi vẫn chưa chịu buông tha cho cha tôi, ông ta muốn
moi từ cha tôi nhiều chứng cứ sai phạm của Chương Thế Đức để mong có ngày triệt
để hạ bệ Chương Thế Đức, chỉ có như vậy, ông ta mới có thể hoàn toàn nắm Hồng
Hải sau khi Chương lão gia lui về nghỉ ngoi. Nhưng cha tôi quá trung thành với
Chương Thế Đức, rõ ràng biết mình bị ông ta đưa ra làm vật thế mạng vẫn không
chịu phản bội chủ cũ, cuối cùng rơi vào đường cùng buộc phải tự sát.”

Có luồng gió nhẹ lọt qua
cửa sổ, căn phòng đột nhiên im ắng đến ngột thở.

Trên bãi cỏ ngoài cửa
sổ, một người làm vườn vận chế phục đang xén tỉa cỏ, tiếng máy xoèn xoẹt nghe
đến rùng mình, tấm rèm màu kem bị gió vén lên, gió lạnh đầu đông lùa vào có mùi
ngai ngái của cỏ cây, khiến tập tư liệu trên bàn bay lật phật, ánh mắt Mao Lệ
bị hút về phía đó. Cô nhìn rất rõ chữ ký của Chương Kiến Phi ở phía cuối những
tờ giấy đó, cô nhận ra chữ ký của anh, từng sống chung hai năm, tưởng rằng đã
thân thuộc mọi thứ về anh, nhưng không hề biết xưa nay cô chưa từng đi vào thế
giới của anh.

Mao Lệ chỉ cảm thấy đầu
u u, ánh mắt long lanh hướng vào Triệu Mai, cô ước gì nghe cô ta nói một câu
“Xin lỗi, tôi nói đùa” để xóa đi câu chuyện hoang đường mà cô ta vừa kể, nhưng
Triệu Mai mỉm cười, hoàn toàn không có ý đùa bỡn, hình như còn rất thỏa mãn khi
nhìn vẻ mặt thất kinh của Mao Lệ, điều cô cần chính là cái đó.

“Bất ngờ quá phải không,
giữa anh trai tôi và Chương Kiến Phi có mối thâm thù, nói cách khác, cha tôi
chết bởi tay cha và bác Chương Kiến Phi, đây là mối thù không đợi trời chung,
cô hiểu không?”

Triệu Mai xoay chiếc
thìa cà phê trong tay, những ngón tay móng sơn bóng nhè nhẹ vuốt qua những họa
tiết màu vàng hoa lệ khắp thân cốc, ánh mắt thất thần không nhìn vào đâu. Nhắc
lại chuyện quá khứ, cơ hồ cô cũng trở nên đau buồn.

“Đây đúng là một bi
kịch, đúng không? Anh tôi và Chương Kiến Phi từ nhỏ tình cảm sâu đậm, còn thân
thiết hơn anh em ruột, tôi không rõ anh tôi biết chân tướng sự việc từ lúc nào,
sớm nhất có lẽ là khoảng năm mười mấy tuổi, mẹ tôi nói với anh ấy. Cô có thể
tưởng tượng, lúc đó anh tôi đau khổ tuyệt vọng thế nào, người anh yêu mến như
vậy lại thành ra con của kẻ giết cha mình, còn bản thân mình lại ăn cơm lớn lên
trong nhà kẻ thù. Thật đáng sợ! Anh tôi...”

 

Nói đến Triệu Thành
Tuấn, Triệu Mai dừng lại giây lát, cô đặc biệt nhấn manh sự hiếu thắng của anh
trai.

“Anh ấy từ nhỏ đã rất
muốn trở thành kẻ mạnh, do nương nhờ người khác, bị coi thường, nên càng khao
khát vươn lên, trả thù cho người cha chết oan và người mẹ nhẫn nhục của chúng
tôi. Anh ấy không chấp nhận thua, cho dù thua một lần, lần sau cũng nhất định
giành lại. Từ nhỏ đến lớn người anh ấy muốn thắng nhất là Chương Kiến Phi. Còn
Chương Kiến Phi trái với anh tôi, anh ấy không để bụng, không hề muốn tranh
giành, tính nhân hậu ôn hòa, là người tốt có tiếng của Chương gia. Nhưng anh ấy
quá thông minh, mỗi khi có việc gì, anh tôi phải nỗ lực vất vả mới đạt được,
trong khi anh ấy đạt được một cách dễ dàng. Từ nhỏ anh tôi đã không cam chịu,
mặc dù hai người tình cảm rất tốt, nhưng tôi biết anh tôi chưa bao giờ từ bỏ ý
nghĩ phải thắng Chương Kiến Phi, có điều mọi sự không được như ý, anh ấy hình
như luôn không phải là đối thủ của Chương Kiến Phi.

“Anh trai tôi thực ra
cũng rất thông minh, cũng vô cùng ưu tú, nếu không sao trẻ như vậy mà đã có
thành tựu như hôm nay, chỉ có điều anh ấy coi Chương Kiến Phi là đối thủ của
mình, rõ ràng là bi kịch lớn nhất cuộc đời anh ấy. Anh ấy quá hiếu thắng, khao
khát muốn báo thù cho cha, nhưng vào lúc quan trọng lại nghĩ đến tình anh em,
thực ra anh ấy không lạnh lùng vô tình như vẻ bề ngoài, lòng anh ấy quá dịu
mềm, cho nên anh ấy chỉ có thể thua. Chương Kiến Phi lại khác, xem ra là một
người tốt, không tranh giành với đời, đối với ai cũng khiêm nhường hòa nhã,
thực ra bản chất là người lạnh lùng vô tình, tôi là vợ Kiến Phi, quá hiểu con
người anh ấy. Khi cần, anh ấy có thể bất chấp rất cả, anh em, vợ chồng, anh ấy
nói bỏ là bỏ, còn mấu chốt quyết định thắng bại giữa anh trai tôi và anh ấy
chính là cô...”

“Tôi?”

“Phải, là cô!” Khi Triệu
Mai nói câu đó, ánh mắt lóe ra hàn khí: “Chương Kiến Phi yêu cô sâu nặng, mặc
dù đã cưới tôi, nhưng trong đầu anh ấy, trong tim anh ấy vẫn chỉ có cô, tiếc là
anh ấy lại thất bại với cô, đây có lẽ là lần thất bại duy nhất trong đời Kiến
Phi. Có lẽ chính vì là duy nhất, cho nên anh ấy rất để tâm nhưng lại bất lực.
Mà thất bại và bất lực của anh ấy lại trở thành cơ hội cho anh trai tôi, những
năm qua, anh tôi chưa bao giờ từ bỏ ý nghĩ phục thù, đây cũng là nguyên nhân
anh ấy kiên quyết muốn tấn công và báo thù Chương Kiến Phi, hơn nữa anh ấy biết
rõ chỗ duy nhất có thể tấn công được Chương Kiến Phi chính là cô, cô chính là
tử huyệt của Chương Kiến Phi, là điểm yếu nhất của anh ấy, hiểu ý tôi chưa?”

“...”

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3