Người tình bắc hải - Chương 03 - Phần 3

 

Mao Lệ phật ý: “Thực tế
đúng là tôi muốn làm thục nữ gái ngoan.”

“Đi với tôi, em không
làm nổi gái ngoan đâu.” Triệu Thành Tuấn giơ tay kéo cô vào lòng. Hôn thật sâu.
Nụ hôn mãnh liệt và gấp gáp, anh dán chặt vào cô, dường như muốn ép cô tan vào
cơ thể mình, cái bờ đê lý trí cuốỉ cùng không chịu nổi cơn sóng cuồng ham muốn.
Làn môi cô có mùi hương thanh khiết khác thường, cơ thể tỏa mùi thơm phảng phất
như say, bị anh ghì chặt như vậy, cô không còn chỗ lùi, họ đều không còn chỗ
lùi, chỉ quấn chặt nhau một cách tuyệt vọng, không muốn rời, không thể rời. Anh
cảm thấy đây là giây phút thần tiên, cô cảm thấy anh là thân xác tái sinh của
cô, cô muốn tái sinh, cô không cần quá khứ, cô vĩnh viễn không cần trở về quá
khứ.

Rất lâu rất lâu, hai
ngươi mới rời nhau, anh mỉm cười hỏi cô: “Sau đây em muốn làm gì?”

“Còn anh, muốn làm gì?”

“Em muốn tôi làm gì tôi
sẽ làm cái đó.”

“…”

Mặt Mao Lệ hơi nóng, đối
với một người đàn ông và một người đàn bà, lời đối đáp thẳng thắn như thế quả
thực quá nóng, cho dù cả hai đều muốn làm chuyện đó, nhưng vẫn còn một chút e
ngại bởi họ chưa thật quen nhau, nói chính xác là nửa quen nửa lạ, muốn vượt
qua bước đó còn khó khăn hơn nếu hai người hoàn toàn xa lạ. Mao Lệ xưa nay
không tự cho mình trong sáng bao nhiêu, lần này vẫn không nén bật cười: “Nói
đi, như thế mới là người lịch thiệp.”

Triệu Thành Tuấn nghiêm
túc gật đầu: “Đúng, khúc dạo đầu, không nên quá vội.”

Mao Lệ bĩu môi: “Vị tiên
sinh này gian quá, tư tưởng nên trong sáng một chút, đừng có chỉ nghĩ đến
chuyện xấu xa. Tôi thấy hình như tiên sinh làm nhiều chuyện xấu quen rồi.”

Triệu Thành Tuấn liếc
cô: “Sao cô biết tôi làm chuyện xấu? Có chứng cứ không?”

“Anh khéo giả bộ!”

“Vậy chúng ta không giả
bộ nữa, mệt lắm.” Anh giơ tay quàng vai cô, đôi mắt sâu lóng lánh như biển dưới
ánh sao, dịu dàng nhấn chìm cô: “Như thế này thật tuyệt, Mao Lệ, được ở bên em,
dù không làm gì tôi cũng mãn nguyện. Tôi biết chúng ta quen nhau chưa lâu, em
vẫn chưa hiểu tôi, nhưng xin em hãy tin vào thành ý của tôi, tôi không dám tham
vọng mang lại cho em hạnh phúc như em mong muốn, nhưng ít nhất tôi sẽ khiến em
hiểu rằng tôi... tôi...” Lời tiếp theo anh không biết nói thế nào, trông anh vô
cùng căng thẳng, chưa bao giờ anh căng thẳng như thế.

Mao Lệ ngắt lời anh:
“Anh đừng nói gì nữa, em hiểu cả rồi! Thật mà, đừng nói gì hết, có những điều
nói quá rõ lại không hay, em thích đơn giản, không thích phức tạp, hơn nữa
Brant, em cảm thấy...”

“Gọi tôi là A Tuấn.”

“A Tuấn, em thấy chúng
ta đều cần thêm thời gian, không phải sao?” Nói đến đó cô hơi vếch chiếc cằm
nhọn xinh xắn nhìn anh, gió thổi rối tung tóc cô, khuôn mặt như vầng trăng
trong ngần dưới ánh đèn đêm đẹp đến hư ảo, có gì lay động tự đáy lòng, dâng
lên, dâng mãi, sống mũi cay cay, đáy mắt ăm ắp sóng sánh như sắp tràn nước.

Triệu Thành Tuấn nghiêm
trang trả lời: “Mao Lệ, tôi có thời gian cả cuộc đời, tất cả cho em, có đủ
không?”

“Nhưng em không dám hứa
gì với anh, bản thân em còn chưa chắc chắn, bởi vì em thường phạm sai lầm, làm
tổn thương bản thân, cũng làm tổn thương người khác, em không dễ tin vào tình
yêu như trước, em rất sợ, em sẽ làm tổn thương anh.”

“Tôi dùng thời gian cả
cuộc đòi còn chưa đủ khiến em tin vào tình yêu ư?” Giọng Triệu Thành Tuấn trở
nên khàn tắc, rõ ràng lời rất dịu dàng nhung nói ra không hiểu sao hơi lạnh
lùng: “Mao Lệ, rất nhiều chuyện bây giờ tôi không thể nói hết với em, tôi cũng
không biết làm gì mới có thể khiến em tin thành ý của tôi. Tôi chỉ có một trái
tim, dựa vào trái tim đó hôm nay tôi mới có can đảm đứng trước mặt em... Em
cũng đừng hỏi tại sao, trên đời có rất nhiều điều không cần hỏi tại sao, giống
như mặt trời mọc từ hướng đông, như cá có thể thở trong nước, em có thể biết
tại sao không? Em chỉ cần biết chúng vẫn luôn như thế, vốn đã như thế, là bản
năng, cũng là số mệnh. Giống như tôi và em, bắt đầu từ lúc nhìn thấy em, tôi đã
không thoát khỏi số mệnh đó.”

Một khung cảnh như thế,
những lời bộc bạch như vậy, không thể nói là không cảm động, nước mắt tích tụ
đã lâu trong mắt Mao Lệ bỗng túa ra, cô không biết trả lời anh thế nào, gió
ngoài đường rất lớn, mũi cô đỏ ửng, không phải vì buồn mà vì hạnh phúc, nhìn cô
lúc này rất giống trẻ con: “Được rồi, tối nay em chẳng muốn làm gì nữa, em muốn
uống rượu!”

Triệu Thành Tuấn do dự
một lát, mỉm cười: “Được, tôi sẽ uống cùng em, chúng ta đi đâu?”

“Đi theo em.”

Mao Lệ dẫn Triệu Thành
Tuấn đến phường Điền Tử nổi tiếng, cô thành thạo bước vào quán rượu như vào một
chỗ quen, chủ quán là một cô gái xinh xắn tuổi cũng trạc Mao Lệ, tên là Phi
Phi. Nhận ra người quen, cô ta nhanh miệng: “Mao Lệ, con quỷ, vẫn còn nhớ chỗ
này hả!” Liếc nhìn người đàn ông đi sau, cô ngạc nhiên trố mắt: “Ôi chà, minh
tinh ở đâu thế này, đẹp trai thế, chưa gặp bao giờ...”

“Thôi thôi, được rồi,
còn chỗ trống nào mau phục vụ đi, vị tiên sinh này rất lắm tiền, cậu nên tranh
thủ cơ hội.”

“Ôi chà, người ta có
tiền hay không lại còn cần cậu quảng cáo, tôi vừa liếc mắt là biết ngay không
phải loại đi Audi.”

“Vậy đi loại gì?”

“Ít nhất cũng BMW.”

“Mắt cậu lệch rồi.”

“Vậy thì Mercedes,
Bentley, hay là Wombat?”

“Anh ta đi máy kéo!” Mao
Lệ nhìn tầng một đã hết chỗ trống, dẫn Triệu Thành Tuấn lên thẳng tầng trên, bà
chủ đi sau, không nén nổi tò mò, bắt đầu điều tra Triệu Thành Tuấn: “Tiên sinh
quý danh gì? Lần đầu đến phải không? Có phải là bạn trai của Mao Lệ? Cô nàng
đổi khẩu vị rồi...” Câu cuối khiến Triệu Thành Tuấn chú ý, anh ngoái lại, hứng
thú hỏi: “Khẩu vị trước đây của cô ấy là gì?”

“Phi Phi, tối nay không
định bán hàng sao?” Mao Lệ đi phía trước nói.

“Ôi chà! Có vụ làm ăn
sao lại không làm, đúng không tiên sinh?” Cô chủ nở nụ cười mê hồn, dẫn hai
người đến chiếc bàn sát cửa sổ tầng hai, chỗ này vừa may có thể nhìn xuống cả
khuôn viên bên dưới, tầm nhìn tuyệt vời.

Do ban ngày trời mưa,
khách buổi tối không đông, khi khách cũ lục tục ra về, tầng hai chỉ còn Mao Lệ
và Triệu Thành Tuấn, lúc này Mao Lệ đã chếnh choáng say, cô không che giấu tửu
lượng của mình, uống hết ly này đến ly khác, hoàn toàn bộc lộ con người thật,
Triệu Thành Tuấn ngăn không được, rượu là một thứ hết sức thần kỳ, đại não con
người một khi bị nó làm tê liệt, mọi ý thức đề phòng, mọi điều kiêng kị, mọi điều
khó nói... tất cả đều từ miệng Mao Lệ tuôn ra.

Triệu Thành Tuấn lấy cớ
bị bệnh dạ dày không uống nhiều, đa phần chỉ ngồi nhìn Mao Lệ uống, anh cũng
không xen lời, chỉ lắng nghe cô nói. Mao Lệ nói rất nhiều, cả những chuyện xa
xưa từ hồi nhỏ, Triệu Thành Tuấn yên lặng lắng nghe, đó chính là quá khứ của
cô, anh từng dùng thời gian bảy năm, bao lần trong tâm trí hình dung quá khứ
của cô!

Trong lúc đầu óc bốc lửa
Mao Lệ cũng nói về mối tình đầu, đã lâu rồi, nhắc đến Ngô Kiến Ba lòng cô vẫn
đau đớn không nguôi. Cô đau khổ, căm ghét, kinh tởm, nguyền rủa chính mình, rõ
ràng rất thông minh, không biết ma xui quỷ khiến thế nào để bản thân phải chịu
nỗi nhục cả đời rửa không hết.

“Lúc đó em thật ngốc,
tất cả mọi người đều nhận ra hắn là người thế nào, chỉ có em không nhìn thấy.
Thực ra, có lẽ em cũng biết con người hắn là thế nào, nhưng tại em quá gan lì,
không chịu thừa nhận mình thua, rõ ràng biết phía trước là ngõ cụt vẫn cố lao
vào, vậy là vỡ đầu chảy máu. Vì thế em không ngần ngại làm tổn thương những
người yêu em chân thành, kể cả anh trai em, em đã từng vì Ngô Kiến Ba suýt ném
vỡ đầu anh ấy, bây giờ trên đầu anh ấy vẫn còn vết sẹo.”

“Chuyện đó xảy ra khi
nào?” Triệu Thành Tuấn thản nhiên hỏi.

Mao Lệ mặt đỏ hồng, chớp
mắt nhớ lại: “Năm thứ hai đại học, anh trai em không thích Ngô Kiến Ba, cho
người dằn mặt hắn ta, vậy là em đi dằn mặt anh trai em. Ôi chao, lúc đó em thật
ngông cuồng, làm rất nhiều chuyện ngu xuẩn.”

“Chi tiết cụ thể hôm đó
em còn nhớ không?”

“Không nhớ lắm, những
chuyện nát bét đó ai còn muốn nhớ, em bất đắc dĩ mới bới lại trong đầu, như vậy
để vĩnh viễn không nghĩ đến nữa.” Mao Lệ đã say chếnh choáng, nhưng trí óc vẫn
tỉnh táo, lại bổ sung: “Nhưng chính là qua lần đó em quen... anh ấy, lúc đó anh
ấy cũng có mặt, hình như đến Thượng Hải nghi hè, anh trai em mời anh ấy đi
uống. Phải, chính là lần đó...”

Mặc dù say, cô vẫn không
chịu nói ra cái tên đó, chứng tỏ cô kiêng kị thế nào! Đau đớn tuyệt vọng và bất
lực thế nào, nếu không do men rượu, cô tuyệt nhiên không nhắc đến.

Triệu Thành Tuấn lặng lẽ
nhìn cô, thử thăm dò: “Anh ấy có một mình thôi à?”

“Không, hôm đó còn có
mấy người cùng ngồi.” Mao Lệ hơi buồn ngủ, lẩm bẩm đẩy Triệu Thành Tuấn: “Này,
đến lượt anh, kể về mối tình đầu của anh đi. Nhất định anh cũng có mối tình đầu
chứ?”

Triệu Thành Tuấn khó
giấu nỗi thất vọng trong lòng, đúng là cô không hề có ấn tượng về anh.

“Này, anh có nghe thấy
không, em đã bộc bạch rồi, anh cũng nên thể hiện một chút chứ?”

Triệu Thành Tuấn cười:
“Em uống nhiều rổi, để tôi đưa em về.”

Tối đó Mao Lệ uống say,
khi tỉnh lại đã là hơn mười giờ sáng ngày hôm sau, đầu đau như muốn nứt, nhìn
căn phòng xa lạ còn tưởng mình vẫn nằm mơ, đây rõ ràng không phải là phòng ngủ
của cô, mà giống như phòng đôi trong khách sạn. Triệu Thành Tuấn gõ cửa vào
đúng lúc, có lẽ nghe động tĩnh trong phòng biết cô đã tỉnh. “Có đói không, tôi
gọi chút gì ăn nhé?” Anh mặc áo sơ mi, bên ngoài là chiêc gilê dệt kim màu tro,
ngoài khuôn mặt hơi gầy, tinh thần rất tốt, mặt mũi tươi tỉnh, đi đến bên
giường, nhìn cô lắc đầu: “Tôi cứ tưởng cô bản lĩnh lắm, không ngờ cũng vậy
thôi, chỉ uống một chai vang đỏ đã ngủ như ỉn.”

“Anh mới là ỉn!” Cô bĩu
môi, nhìn anh: “Đây là đâu?”

“Khách sạn chỗ tôi ở.”

Mao Lệ bất giác nhìn
chiếc gối bên cạnh.

Triệu Thành Tuấn mẫn cảm
cười to: “Gay quá, tối qua tôi cũng say, chẳng nhớ gì hết, cô nói xem làm thế
nào bây giờ? Cô phải chịu trách nhiệm với tôi hay là tôi phải chịu trách nhiệm
với cô?”

“Đáng ghét!” Mao Lệ vớ
chiếc gối bên cạnh ném anh: “Nếu anh không đưa tôi đi Hokkaido, tôi sẽ không
tha cho anh!” Trong phim Không chân thành, xin đừng đến họ xem tối qua, rất
nhiều cảnh quay ở Hokkaido Nhật Bản, phong cảnh tuyệt đẹp, Mao Lệ ngây người,
lẩm bẩm nhất định phải đi Hokkaido một chuyến, Triệu Thành Tuấn nói: “Không
thành vấn đề, đợi tôi giải quyết xong công việc sẽ đưa cô đi.” Nói xong anh kéo
cô ra khỏi giường, đẩy vào nhà tắm. “Mau tắm đi, rồi chúng ta xuống tầng ăn gì,
tôi đói rồi.”

Mao Lệ nghi ngờ: “Anh
đưa tôi đi thật chứ?”

“Chỉ là Hokkaido thôi
mà! Ngoài Mặt trăng và sao Hỏa, chỗ nào tôi cũng có thể đưa cô đi! Đương nhiên tiền
để là cô phải đính ước với tôi...”

Mao Lệ cười khanh khách,
chạy biến vào nhà tắm: “Triệu Thành Tuấn, anh không thể giữ gìn một chút sao?
Quân tử nên tế nhị!”

“Cái gọi là quân tử
chẳng qua là biểu diễn nền giáo dục của xã hội thượng lưu, thực ra là cố tình
thể hiện như vậy để quyến rũ phụ nữ, cô đã lên giường của tôi, tôi cần gì phải
đóng vai quân tử!”

“Nhưng tiên sinh, tôi
không được tiếp thu nền giáo dục thượng lưu.” Mao Lệ từ nhà tắm nói vọng ra,
lẫn trong tiếng nước ào ào.

Triệu Thành Tuấn đứng
ngoài cửa: “Vậy thì tốt, tôi cũng xuất thân từ dân nghèo.”

“Không thể!”

“Tại sao không thể? Phú
quý bẩm sinh chỉ thuộc về một số rất ít người, đại đa số người ta muốn vươn lên
đều phải tay trắng lập nghiệp. Tôi nói tôi từng ngủ ngoài đường cô có tin
không?”

“Thật à? Nhưng anh không
giống người từng chịu khổ.”

“Mao Lệ, lúc tôi chịu
khổ, cô còn làm nũng trong lòng anh trai cô.”

“Sai rồi, tôi chưa bao
giờ làm nũng trong lòng anh ấy! Tiết lộ với anh chuyện này nhé, từ nhỏ người
quậy phá gây sự bên ngoài là tôi, chứ không phải anh tôi, Mao Tấn nhát gan hơn
tôi, gây ra chuyện chỉ biết bỏ chạy, tôi thì không. Từ nhỏ đã bị thầy giáo đến
tận nhà nói với cha mẹ, tôi liền nói thẳng với thầy: “Chính em làm, thế thì
sao, thầy cứ đuổi học em đi”. Lần nào cũng làm cha tôi tức điên, nhưng người bị
đánh luôn là Mao Tấn, bởi vì cha không nỡ đánh tôi, đành phạt anh tôi không
trông nom tôi cẩn thận, chà chà, nói thật tôi luôn không phải với anh tôi...”
Mao Lệ nhanh chóng tắm xong, quấn người trong chiếc khăn tắm to đùng, khệnh khạng
bước ra, hoàn toàn không đế ý ánh mắt liếc đảo của Triệu Thành Tuấn, cô đứng
trước gương khéo léo búi tóc, phát hiện ánh mắt anh nhìn mãi vào ngực mình, cô
nổi đóa: “Anh nhìn gì?!”

“Gạo đã thổi thành cơm,
nhìn một chút có sao?” Triệu Thành Tuấn đứng tựa vai vào cửa phòng tắm, dáng
nghiêm nghị ngày thường đã biến mất, lúc này trông anh giống một công tử phóng
đãng.

“Này, tối qua có thật
chúng ta đã...”

“Thật!”

“Anh biết tôi muốn hỏi
gì không?”

“Vậy cô muốn hỏi gì?”
Anh thong thả bước đến, ánh mắt như đọng thành đốm lửa, lướt trên mặt cô: “Nếu
tôi nói, tôi không nhớ gì hết, cô sẽ làm gì tôi?”

Mao Lệ đỏ mặt: “Anh
không thể không nhớ, nếu không sao có thể đưa tôi về đây?”

“Điều đó rất quan trọng
ư?”

“Vậy cái gì mới quan
trọng?” Mao Lệ bỗng căng thẳng, bởi vì Triệu Thành Tuấn đã áp đến gần cô, người
anh tỏa mùi hương tươi mát của cơ thể đàn ông trẻ trung, rất ngọt ngào, giống
như khu rừng sau mưa, khiến người ta mê đắm, anh nâng cằm cô lên, giọng hơi
châm biếm: “Muốn biết đáp án thực ra rất đơn giản, trong chiếc tủ đầu giường
sau lưng cô chính là đáp án, cô quá ngốc, không biết thông qua chi tiết để tìm
ra sự thật.”

Mao Lệ đang định quay
người mở ngăn kéo, đột nhiên có tiếng chuông cửa từ phòng khách bên ngoài, ting
tang tình tang vang không ngớt. Triệu Thành Tuấn tưởng là nhân viên phục vụ:
“Ai đấy?”

“Tôi, Mao Tấn!”

Mao Lệ nhảy dựng lên như
khỉ con, quay trước quay sau luống cuống tìm quần áo. Triệu Thành Tuấn vẫn bình
tĩnh, sửa lại trang phục ra khỏi phòng ngủ, thong thả hỏi người bên ngoài: “Mới
sáng sớm, sao anh đã đến?”

Do là phòng đôi, khi Mao
Tấn bước vào không nhìn thấy cảnh trong phòng ngủ, cho nên Mao Lệ vẫn kịp mặc
quần áo, cô nghe thấy tiếng Mao Tấn ở phòng ngoài: “Muộn rồi còn gì, đã gần
mười giờ, chúng ta đi chơi golf, còn mấy người đang đợi bên ngoài.”

“Không đi đâu, tôi muốn
nghỉ ngơi.” Triệu Thành Tuấn tỏ vẻ không hứng thú.

Mao Tấn không chịu:
“Nghỉ ngơi gì, chẳng mấy khi đến đây, chúng ta phải tụ tập mới được.”

“Cuối tuần, không đi
chơi với bạn gái à?”

“Tối qua đưa đi xem phim
rồi!” Mao Tấn không biết có người trong phòng ngủ: “Cô ấy nhất định kéo tôi đi
xem bộ phim quái quỷ gì, hình như là Không chân thành, xin đừng đến khiến tôi
ngủ gật.”

Lúc đó Mao Lệ đang mặc
quần bò, một chân giơ lên, mất thăng bằng, nghe anh trai nói vậy bật cười, ngã
uỵch xuống nền, tay bịt chặt miệng để khỏi cười to. Mao Tấn nghe tiếng động
nhìn quanh, thấy cửa phòng ngủ đóng, chẳng nhìn thấy gì, chỉ tay vào Triệu
Thành Tuấn, cười: “Ha, hiểu rồi, tối qua thể lực tiêu hao, không còn sức đi
chơi golf, sao không nói sớm, rất thông cảm, rất thông cảm!”

Triệu Thành Tuấn lờ đi
như không, gật đầu: “Ờ, tối qua tôi cũng xem bộ phim đó.”

“Cậu cũng xem phim?” Mao
Tấn hoàn toàn không biết nhân vật nữ chính trong phòng ngủ kia là em gái mình,
châm điếu thuốc, nói liên thoắng: “Tôi ngán nhất là xem phim và đi thang thang
ngoài phố, ngán chết được, không hiểu tại sao bọn con gái lại thích thế.” Nói
xong, anh hồ nghi nhìn Triệu Thành Tuấn: “Nhưng trông cậu không có dáng đưa bạn
gái đi xem phim dạo phố”, giai nhân nào có thể khiến cậu thần phục như vậy?
Người ở đây hay là mang đến?”

Triệu Thành Tuấn chỉ
cười không nói.

“Thôi được, không hỏi
nữa, vậy hôm nay rốt cuộc có đi chơi golf không? Nếu cậu không hứng thì thôi,
tôi cũng về đây, tối qua tôi và Bình Bình xem phim xong không về nhà, cha tôi cũng
bận việc bên ngoài, nhà chỉ có một mình cô em, bây giờ về có khi lại bị nó đấm
như đấm bao cát, đến là khổ!”

Triệu Thành Tuấn gật
đầu: “Đúng là một tin tốt.” Ý anh là, tối qua Mao Tấn không về, người nhà không
ai biết anh đưa Mao Lệ đi chơi, nhưng Mao Tấn lại hiểu lầm, than thở: “Cậu
không biết cô em tôi đâu, đúng là Tôn Ngộ Không tái thế, cứ bực mình là nó coi
tôi là bao cát đấm đá không thương tiếc, thật không biết sau này có ai chịu
rước đi không!”

Triệu Thành Tuấn lại
cười: “Chuyện đó anh khỏi lo.”

“Thay quần áo đi, tôi
mời cậu đi ăn sáng.” Mao Tấn nói xong đứng dậy, chỉ vào phòng ngủ, cười gian
giảo: “Nếu tiện, cũng mời tiểu thư đó ra luôn, tôi đợi hai người dưới phòng
ăn.”

Triệu Thành Tuấn cũng
đứng dậy, cười tủm tỉm tiễn anh ra cửa: “Được, chúng tôi xuống ngay.”

Phòng ăn của khách sạn ở
tầng ba. Bữa sáng rất thịnh soạn, Mao Tấn gọi một bàn thức ăn, có bánh bao,
cháo, nem cuốn, lại còn đồ tráng miệng rất cầu kỳ. Nhưng da mặt anh xạm đen,
chẳng có gì là nhiệt tình đãi khách, ánh mắt như dao quét trên mặt Mao Lệ, nếu
không có Triệu Thành Tuấn anh nhất định cho cô cái tát, mặc dù hậu quả có thế
khiến cô em lại “thay trời hành đạo”. Anh không để đâu hết giận, quắc mắt nhìn
cô, lại nhìn Triệu Thành Tuấn, rõ ràng nộ khí bừng bừng nhưng không biết trút
vào đâu.

Triệu Thành Tuấn thái độ
vẫn bình tĩnh, nói với Mao Tấn: “Chúng tôi đều là người trưởng thành.”

Ý anh là chúng tôi sẽ
chịu trách nhiệm về hành vi của bản thân.

Mao Tấn không để tâm
những lời đó, quắc mắt quát Mao Lệ: “Về nhà ngay! Ngồi trong phòng tự kiểm
điểm!”

Nếu là mọi khi anh dám
to tiếng như vậy, nắm đấm của Mao Lệ tiểu thư chắc chắn đã vung lên. Nhưng bây
giờ tình hình hơi đặc biệt, Mao Lệ rốt cuộc vẫn thấy tủi thân, huống hồ còn có
mặt Triệu Thành Tuấn, cô đành nhẫn nhịn, ngoan ngoãn đứng dậy ra về. Triệu
Thành Tuấn cũng đứng lên, nghiêng người hôn nhẹ vào má cô, vỗ vỗ vai an ủi: “Về
đi, anh sẽ gọi điện, ngoan nào.”

Dám như vậy trước mặt
Mao Tấn, Mao Lệ cảm thấy được an ủi, ánh mắt Triệu Thành Tuấn như muốn nói, anh
sẽ xử lý êm chuyện này, cô yên tâm. Anh là người đáng tin cậy, ở bên anh cô
chẳng có gì phải lo. Bởi vì ngay lúc cô mở ngăn kéo đầu giường phát hiện bên
trong chỉ có một hộp Durex còn niêm phong, cô bỗng hiểu, tối qua anh không...
Cô thở phào, là người đã thành niên thời hiện đại, mặc dù đêm khuya cùng anh đi
uống rượu, về phương điện nào đó cô đã có chuẩn bị, nhưng hành xử của anh vẫn
khiến cô cảm động, ai bảo chi tiết không quan trọng, chi tiết mới có thể nhìn
ra chính xác tư cách một người.

Mao Lệ vừa đi, Mao Tấn
lập tức tấn công: “Nói đi, cậu giải thích chuyện này thế nào?”

Triệu Thành Tuấn tay kẹp
điếu thuốc, vẻ thản nhiên, lại cười: “Không cần giải thích. Nam nữ vui vẻ là
chuyện bình thường. Có gì đáng giải thích.”

“Nhưng nó là em gái
tôi!” Mao Tấn bị kích nộ bởi thái độ đó của anh.

Triệu Thành Tuấn nhướn
mày: “Tôi thích cô ấy, chẳng liên quan gì đến chuyện cô ấy là em gái anh.”

“Cậu cố ý hay giả bộ?”
Mao Tấn xúc động gõ tay xuống bàn: “Vì Chương Kiến Phi đến bây giờ nó vẫn còn
chưa phục hổi, khó khăn lắm mới dịu đi được, cậu lại dụ dỗ nó, các người coi em
gái tôi là gì? Tôi không cần biết cậu thật lòng hay không, tôi không chấp nhận
cậu! Trước đây chấp nhận Chương Kiến Phi đã khiến tôi bầm gan tím ruột, ly hôn
xong một cái thư cũng không có, làm em tôi chờ đợi suốt ba năm. Tôi chỉ có mỗi
đứa em, tôi chỉ muốn nó hạnh phúc, các người mang cả núi vàng núi bạc đến đây,
tôi cũng quyết không đẩy em tôi vào lò lửa lần nữa!”

Triệu Thành Tuấn giọng
điềm tĩnh: “Thứ nhất, tôi không dùng núi vàng núi bạc đổi cô ấy, không phải tôi
không mang được núi vàng núi bạc đến, mà là trong lòng tôi cô ấy là vô giá. Thứ
hai, trước kia cô ấy cùng ai, trải qua những gì tôi không bận tâm, tôi cũng
không bận tâm anh nghĩ gì, tôi chỉ cần cô ấy hiện tại và tương lai, quá khứ của
cô ấy không liên quan đến tôi.”

Mao Tấn đang định phản
kích, anh vừa giơ tay thì Triệu Thành Tuấn nói tiếp: “Thứ ba, chuyện này hình
như không phải do anh quyết định, cô ấy đã là người trưởng thành, lựa chọn một
cuộc sống thê nào là quyền của cô ấy, tâm tư của anh tôi hiểu nhưng đây thực sự
là chuyện của Mao Lệ, bất kỳ ai cũng không thể quyết định thay cô ấy. Tôi đã
nói hết, anh còn gì muốn nói không?”

Hoàn toàn là tư thế đàm
phán cao cấp.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3