Vận đào hoa của Tiểu Mật - Chương 18 - Phần 1

Chương 18: KHÔNG PHẢI LÀ KHÔNG BẬN TÂM

Yêu anh là một sai lầm,

Em không sợ đau khổ, tự
nguyện dấn thân vào con đường lạc lối

Anh đi đường anh, em vờ
như không biết,

Em biết anh có những
nỗi lòng không thể nói ra,

Lẽ nào anh thật sự không
bận tâm?

Chiếc giường vừa nhỏ
vừa lạnh, tôi cảm giác như mình sắp bị đông cứng, chẳng khác nào một tảng đá
cứ chìm dần xuống vực thẳm của bóng đêm, rồi lơ lửng trong không trung, không
thể rơi hẳn xuống. Cơ thể tôi như bị thanh sắt lạnh khuấy đảo không ngừng,
tưởng chừng lục phủ ngũ tạng dần bị lôi hết ra ngoài.

Trong vùng lạnh giá và
tối tăm ấy, có một người luôn nắm tay tôi rất chặt, rất xót xa, vô cùng dịu
dàng và thân quen. Tôi thật sự hồ đồ mất rồi, trong cơn mê man tôi cứ nghĩ
rằng, chỉ cần người ấy không buông tay tôi ra thì tôi cũng sẽ không bao giờ
buông. Cũng chỉ có trong giờ phút này đây, tôi mới không chút băn khoăn
do dự, đặt bàn tay mình trong vòng tay ấy. Ánh đèn trắng nhức mắt, khi ánh
sáng phụt tắt, thứ quý giá nhất trong bụng tôi, thứ tôi ra sức bảo vệ đã bị
người ta cướp đi trắng trợn.

Lúc tỉnh dậy, tôi nhìn
thấy gương mặt anh ta với chiếc cằm đã lún phún râu. Lần đầu tiên tôi cảm
thấy nhìn bộ dạng khi anh ta để râu thật đẹp. Bao nhiêu những lần đầu tiên của
tôi đều đành hết cho anh ta, tiếc rằng anh ta không phải là người tôi nên cho
đi điều ấy.

Đôi mắt của Mục Thần Chi
sáng lên lộ rõ niềm vui, thấy tôi trở mình quay lưng lại, bàn tay anh ta nắm
chặt hơn rồi hỏi: “Tại sao?”.

Tại sao cái gì? Hai lần
tôi bị người ta đẩy từ trên cầu thang xuống, tôi cũng muốn biết là tại sao.
Tôi không làm điều gì sai trái, tại sao lại đối xử với tôi như thế? Tại sao
tôi không bảo vệ được mình? Ngay cả đứa con trong bụng cũng không giữ được?

Anh ta sắp kết hôn
rồi, anh ta hoàn toàn không yêu tôi, khinh bỉ tôi, muốn tôi cút xéo, thế mà
bây giờ anh ta lại xuất hiện ở đây, tại sao chứ?

“Đứa bé không phải con
anh, là tôi không cẩn thận nên vấp ngã.” Trong phòng bệnh chỉ có chiếc đèn
nhỏ, ánh sáng yếu ớt, không thể soi tỏ được thứ gì. Hai tay anh ta đặt lên
hai vai tôi, cả thân hình lầm lũi che lấp ánh sáng. Tôi thấy gương mặt tăm
tối của anh ta trông rất đáng sợ.

“Em lại lừa anh nữa
sao?” Sự ghê tởm trong mắt anh ta đủ để xuyên thấu tất cả.

“Anh ở lại đây chẳng
phải vì tôi đã làm mất đứa con của anh sao? Tôi nói cho anh biết, là tôi cố
ý ngã trước mặt anh, tôi không hề muốn có đứa trẻ này.”

Mục Thần Chi nâng tôi
dậy, đôi mắt hằn những tia máu đã không còn đẹp đẽ như bình thường,
những đường gân trên cánh tay cũng nổi lên xanh lét: “Em thử nói lại
lần nữa xem!”

Kim giây trên chiếc
đồng hồ đeo tay của anh ta vẫn không ngừng tích tắc bên tai tôi. Không khí
đầy mùi thuốc sát trùng. Trong không gian yên tĩnh đến quái gở này, tôi lại
không thấy sợ hãi, chỉ có cảm giác buồn chán bởi tại sao tôi vẫn còn sống?

Đầu óc tôi như chiếc ống
kính máy quay chuyển động chóng mặt, mấy nghìn bức thư anh ta viết, còn có cả
nụ cười mỉa mai của Tô Na Na.

Nhưng cậu cũng không thể
yêu anh ta, nằm dưới kẻ thù đã giết chết bố mình, rồi bị anh ta hết lần này
đến lần nọ chơi xỏ, cậu không thấy như vậy là rất thô bỉ sao? Sao cậu
có thể vô liêm sỉ đến vậy?

Tôi rất buồn, thật sự
rất buồn, nhưng vẫn phải mỉm cười.

“Một nghìn lần cũng thế
cả thôi. Tôi không yêu anh, tôi hận anh! Anh muốn có con thì sẽ có người đẻ cho
anh. Chúng ta không còn liên quan gì tới nhau nữa.”

Bàn tay Mục Thần Chi túm
chặt vạt áo tôi không ngừng run rẩy, ngay cả đôi môi cũng run run. Anh ta cười
nhạt.

“Em có thể rời bỏ anh?”

“Ha ha ha, tùy anh thôi!
Mẹ tôi, Tiêu Hàn Ý, hay là cả Tô Na Na, ai cũng được, anh đều có thể uy hiếp.
Tôi nghĩ gây ra một vài chuyện không có gì là khó. Ví như việc lén lút báo thù
Thịnh Hạ, hoặc là xăm thêm vài đường trên cánh tay đều được! Dù sao những
chuyện như thế này tôi đã làm không biết bao lần, chỉ cần anh chịu đựng được!
Mà nếu anh thấy chán thì cũng có thế giết tôi.”

Hai bàn tay anh ta bóp
vào cổ tôi, như một chiếc vòng sắt cứ thế khép chặt lại. Tôi không có bất kỳ
phản ứng nào, chỉ chăm chăm nhìn lên trần nhà, vài giọt nước mắt chảy
ngược vào tai, còn một số khác lại rơi xuống gối.

Con người, hóa ra lại có
nhiều nước mắt đến thế.

Tại sao hận một người như
vậy mà lại có thể rơi nước mắt vì họ?

Không biết Mục Thần Chi
buông tay ra từ lúc nào, chỉ ngồi nhìn những vết bầm tím trên người tôi như
kiểu đang suy tư gì đó. Bao nhiêu vết thương đều do anh ta để lại. Có lẽ đó
chính là những vết thương mà anh ta để lại nên tôi mới không còn cảm thấy đau
đớn.

Ngón tay anh ta dịch
chuyển theo ánh mắt, từ tốn chạm lên gương mặt đẫm nước mắt của tôi. Đôi môi
mím chặt khẽ nhếch lên, nở nụ cười khó nhọc, chẳng biết đó là biểu cảm gì nữa.

“Em càng ngày càng hay khóc.”
Nói xong những lời ấy, anh ta vội quay mặt đi, chỉ có những ngón tay chạm trên
gương mặt tôi là vẫn ở lại, khẽ run rẩy: “Sau này, anh sẽ không làm em
khóc nữa!”

Là anh ta muốn trả tự do
hay là đang đe dọa tôi? Những câu nói của anh ta, tôi luôn không hiểu.

Anh ta nói, sau này tôi
không phải khóc nữa, lúc bỏ đi, anh ta cũng không đóng sầm cửa lại, nhưng
những giọt nước mắt lạnh lẽo, ẩm ướt trên gối tôi lại không thể khô.

Mục Thần Chi không xuất
hiện nữa.

Nửa tháng sau, vừa ra
khỏi bệnh viện tôi đã đến trường làm thủ tục nghi học. Tôi không cảm thấy có
lỗi với Tô Na Na, cũng chẳng hận cô ấy, chỉ có điều không còn muốn gặp lại cô
ấy nữa.

Tôi đến làm việc tại
một khu giải trí, quán cà phê và quán bar là hai nơi hoàn toàn cách biệt,
không gian yên tĩnh và vô cùng trang nhã, tôi hát cũng an toàn, vả lại thù
lao cũng khá.

Hát cả buổi tối khiến
cổ họng tôi khô rát, vừa bước ra từ phòng thay đồ, Thiệu Bỉnh Hàm đã bất ngờ
đặt tay lên đầu tôi.

“Ha ha ha, trùng hợp
quá!”

Tôi giật nảy mình, vỗ
tay lên ngực cho hoàn hồn rồi khép cửa lại, đi thẳng ra ngoài. “Anh mai phục
ở đây bao lâu rồi?”

“Em chẳng bao giờ nghe
điện thoại, mai phục là đường sống duy nhất của anh đây. Đã mười tiếng đồng
hồ rồi, nếu thấy cảm kích thì đi ăn cùng ca ca nhé!” Thiệu Bỉnh Hàm đi bên
tôi, bước chân chậm lại, tự ý khoác tay lên vai tôi.

“Anh mời nhé!” Đúng lúc
tôi đang đói.

Thiệu Bỉnh Hàm không
có thói quen ngồi ăn cơm một mình, tôi chỉ còn cách nghe theo. Chưa đi hết hành
lang thì chúng tôi gặp Sở Tây Thừa và Minh Thiên Diệu, hai người này lúc nào
cũng phong lưu, đa tình. Mồm miệng thì độc ác đến mức khiến người khác trở
nên đáng thương, nếu đi ăn cùng thì chắc chắn tôi sẽ lĩnh đủ hình phạt.

Sở Tây Thừa nói: “Phó
tiểu thư hát hay thật đấy, chả trách Thiệu Nhị của chúng tôi chết mê chết
mệt, ngay cả huynh đệ cũng không cần nữa”.

Thiệu Bỉnh Hàm thản
nhiên cười nói: “Tớ tự nguyện chết mê chết mệt đấy chứ!”.

Minh Thiên Diệu cũng
cười theo, lúc lâu sau mới chêm vào: “Công ty của gia đình Phó tiểu thư quy mô
không lớn. Sau khi bố cô ấy mất mà có thể kinh doanh phát đạt được như ngày
hôm nay thì quả là kỳ tích. Gia đình cô cũng thuộc hạng khá giả rồi, chẳng lẽ
không cung cấp đủ tiền cho cô tiêu sao? Thế mà cô còn đi làm thêm, niềm đam
mê và hăng say với âm nhạc của cô thật khiến người ta khâm phục”.

Mặt tôi nóng ran, vẫn
giữ nụ cười bình thản. “Cám ơn anh đã chỉ dạy. Em cũng biết hoàn cảnh gia đình
mình khó khăn, tuy em tiêu tiền vung tay qua trán nhưng chưa bao giờ xin từ gia
đình một xu nào.”

“Đúng vậy! Phó tiểu thư
đây thật có bản lĩnh, không cần phải ca hát mà cũng mê hoặc được trái tim
người khác, khiến họ nguyện sống nguyện chết.” Sở Tây Thừa liếc sang Thiệu
Bỉnh Hàm như ám chỉ.

Tiếng “ồ” được Minh
Thiên Diệu kéo dài giọng khiến tôi có cảm giác như chiếc roi da bất chợt
quất lên mặt mình.

“Phó tiểu thư đương
nhiên là không cần xin tiền gia đình, tiền người khác cấp cho cũng đủ tiêu
rồi còn gì. Ý tôi là trước kia có Mục Thần Chi cấp, còn đương nhiên bây giờ
thì Thiệu Nhị tiếp quản. Đúng rồi, còn có cả Thịnh Hạ nữa. Cô thật có bản
lĩnh đấy! Ngay cả cậu ba của Thịnh gia cũng cam tâm tình nguyện ném tiền lên
người cô. Tôi rất tò mò, không biết ba người họ sẽ phân chia lịch như thế nào
đây?”

Thiệu Bỉnh Hàm không tức
giận mà còn cười nói: “Ồ, thảo nào Anna sang Mỹ, chắc chắn bị cái mồm thối
của cậu đầu độc nên phải chạy trốn đây mà!”.

Vốn là người điềm tĩnh,
không thích khoác lác, nhưng khi Thiệu Bỉnh Hàm nói vậy, Minh Thiên Diệu cũng
bốc hỏa, chiếc ghế bên cạnh lập tức bay vèo.

“Haizzz! Anna ơi là
Anna, Nhị ca, chẳng lẽ cậu không biết cái tên này bị cấm nhắc đến sao?”, Sở
Tây Thừa sợ hãi nhắc nhở.

Lửa giận bốc lên ngùn
ngụt, Minh Thiên Diệu quát lớn: “Câm mồm, muốn đánh nhau sao?”.

Sở Tây Thừa trề môi.
“Liên quan gì đến tôi.”

Những tiếng cá được
chiên trực tiếp trên bàn phát ra những tiếng kêu xèo xèo. Thịt bò
đựng trong chiếc nồi sứ cũng không ngừng phì ra những bong bóng nhỏ,
lúc gắp lên vẫn còn nóng hổi. Vì nấu quá lâu nên các thớ thịt cũng
trở nên dai nhách trong miệng. Dù không muốn ăn nhưng đã lỡ cho vào
miệng rồi nên không thể nhè ra được. Lúc cố gắng nuốt xuống, bàn tay
tôi bất giác nắm lại, lòng bàn tay đẫm mồ hôi.

“Những lời ấy, Lãnh
Bích Dao sớm đã nhắc nhở em rồi. Cô ấy còn nói thẳng hơn hai người
nữa đấy. Em biết thân biết phận nên có bao giờ đũa mốc đòi chòi mâm
son đâu. Xã hội bây giờ là xã hội nịnh bợ và thực dụng, tôn nghiêm
cũng có thể biến thành những thứ vô giá trị. Nhưng em vẫn luôn nghĩ
rằng, tình cảm của con người với nhau thì không nên như vậy. Nếu hôm
nay các anh muốn nhục mạ, khiêu khích em thì các anh đã đạt được mục
đích rồi. Em không bản lĩnh đến thế, cũng không thể giả vờ cao ngạo,
kiên cường. Em sở dĩ vẫn còn ngồi ở đây chỉ vì nghĩ các anh là bạn
của Thiệu Bỉnh Hàm, mà anh ấy lại là bạn của em.”

Nhưng giây phút sau đó
trôi đi trong im lặng, gần như mọi người đều dừng mọi động tác. Tôi
không cho rằng, trên đời này sẽ có người vì một câu nói mà thay đổi
quan niệm cố hữu của họ. Đối với tôi mà nói, sống trên đời đã là
một việc rất khó khăn, tôi chỉ muốn ăn bữa cơm này trong yên bình,
rồi yên bình trở về nhà, yên bình sống hết cuộc đời của mình. Đến
tận ngày hôm nay, thứ mà tôi muốn chỉ gói gọn trong hay chữ “yên
bình” ấy.

“Thỏ con.” Tôi sững
sờ, không tin vào tai mình nữa, nhưng tiếng gọi ấy địch thị là phát
ra từ chính miệng của Minh Thiên Diệu.

“Thỏ con, Thần Chi và
Thiệu Nhị đều gọi em như thế. Bây giờ em đi thăm Thần Chi đi, anh ấy
đang nằm viện.”

Tôi bỗng hoảng loạn,
nhưng chỉ một giây sau đo đã lấy lại bình tĩnh. “Xin lỗi! Chuyện đó không
liên quan đến em.”

“Anh không biết giữa em
và Thần Chi đã xảy ra chuyện gì. Con người đại ca trước giờ không thích kể
lể nhiều, kể cả những việc mà anh ấy thầm lặng giúp em. Cho nên em hay suy
nghĩ kỹ, em đến thăm anh ấy đi. Anh nghĩ, anh ấy đang cần em.”

Trở về nhà, cả đêm tôi
trằn trọc, tôi không biết rằng Mục Thần Chi đã bị tai nạn ô tô trong chính
cái đêm rời xa tôi. Anh ta vốn lái xe rất cẩn trọng. Tôi cũng không biết Mục
Thần Chi âm thầm giúp tôi những thứ gì.

Ngày hôm sau, đứng trong
cửa hàng hoa, tôi vẫn do dự.

“Hoa nhung tuyết, ở đây
có loại đó không?” Mục Thần Chi không thích những thứ như số đông vẫn thích,
có lần anh ta nói là thích hoa nhung tuyết.

“Có đấy!” Cô bán hàng
vừa gói hoa một cách thành thục vừa tán chuyện với tôi: “Tặng người yêu chứ
gì?”.

“Cháu thăm bệnh nhân!”
Tôi vội đáp, bỗng thấy mình thật buồn cười. Tại sao trước mặt một người xa lạ
mà cũng ra sức giải thích quan hệ với anh ta?

“Ồ, cô tưởng là người
yêu. Thông điệp của hoa nhung tuyết là nhớ mãi không nguôi, là hồi ức quan
trọng nhất.”

Thảo nào mà anh ta
thích. Mấy nghìn bức thư tình ấy nhất định là nhớ mãi không nguôi. Chứ bằng
chừng ấy tuổi đầu thì ai còn viết thư nữa chứ? Rốt cuộc là ký ức ấy quan
trọng thế nào mà anh ta lại nhớ nhung sâu đậm đến vậy? Quan trọng đến mức có
thể khiến một người lạnh lẽo, vô tình như Mục Thần Chi cũng phải viết mấy
nghìn bức thư tình rồi không gửi.

“Chuyển đến theo địa
chỉ này giúp cháu ạ! Cảm ơn cô!”

Lúc rời khỏi, tôi còn
ngoái lại nhìn, những bông hoa trắng vẫn đọng nước, mịn màng, hệt như những
bông tuyết nhỏ. Tim tôi nhói đau nhưng rồi cảm giác ấy tan biến trong chốc
lát.

Một tuần sau, tôi đến
bệnh viện vì cuộc điện thoại của Tô Na Na. Mục Thần Chi nằm trên
giường bệnh, còn đang phải truyền nước. Cho dù nhắm mắt thì gương
mặt nhợt nhạt vẫn chau lại. Cái vẻ lạnh lùng ngạo nghễ ấy khiến
người ta phải chùn bước. Một tháng không gặp, anh ta gầy đi nhiều
quá.

Cứ tiến thêm mỗi bước
chân là hơi thở của tôi cũng theo đó mà gấp gáp thêm một phần.

“Vô ích thôi, cô đi đi.
Tôi đã quyết rồi, tôi chỉ cần mình cô ấy” Giọng nói của Mục Thần Chi đột
nhiên vang lên trong không gian tĩnh mịch, rõ ràng và đột ngột, trên gương mặt
vô hồn ấy chỉ có sự ngoan cố.

Chắc là cô ta!

Tôi đứng ngây tại chỗ,
nước mắt bỗng rưng rưng nơi khóe mi. Tôi quay người rất nhanh nhưng không hiểu
tại sao, chân tôi không thể nhấc lên được.

“Mật Mật?” Mục Thần Chi
có vẻ rất vui mừng.

“Tôi nói xong thì sẽ đi
ngay.” Tôi cúi đầu nhìn xuống chân.

“Nói!” Chỉ một chữ, ngữ
khí đã rất không tốt.

Tôi cứ đứng quay lưng về
phía Mục Thần Chi, không dám quay đầu lại nhìn rồi lấy hết dũng khí nói: “Mặt
Tô Na Na đã bị hủy hoại rồi, xin anh làm ơn tha cho bố cô ấy”.

“Em đến tìm anh chỉ là
vì chuyện đó thôi sao?” Mục Thần Chi cười nhạt, rồi ra lệnh: “Cút đi!”.

Tôi bước những bước thật
nhanh, khi vừa chạm đến cánh cửa thì trong đầu lại vang lên tiếng khóc bất
lực của Tô Na Na. Tôi quay trở vào, đến gần Mục Thần Chi, vẫn mỉm cười, giọng
nói rất khẽ: “Em đến để van xin anh, Thần Chi”.

“Cút!” Anh ta tức
giận gạt tất cả những đồ đạc trên giường và trên kệ xuống.

Tôi khom người, nhặt
những đồ đạc vừa rơi xuống.

“Chỉ cần anh tha cho
Tô Na Na và gia đình cô ấy. Em có thể chấp nhận bất kỳ điều kiện
nào.” Giọng tôi lạc hẳn đi. Lúc đứng dậy, nhìn mình qua cửa kính
thấy gương mặt trắng bệch như thể không còn giọt máu nào, vô cùng
nhợt nhạt.

Đôi mắt Mục Thần Chi
lộ rõ sự mỉa mai đến kịch điểm, anh ta nhìn tôi nói: “Phó Tiểu Mật,
cô nghĩ mình là ai? Tôi cho cô ta một bài học vì chính đứa con của
tôi đấy, liên quan gì tới cô chứ? Cô là thứ gì mà đến cầu xin tôi?
Tôi chỉ đơn giản muốn chơi cô, chơi chán rồi thì thôi! Cô tưởng tôi
thật sự thích cô sao?”.

“Em chỉ vì Tô Na Na,
xin anh!”

Mục Thần Chi bỗng
cười lớn. “Chẳng phải cô có chết cũng muốn rời bỏ tôi sao? Ngay cả
đến đứa bé, cô cũng không cần. Giờ chỉ vì Tô Na Na mà cô chạy đến
van xin tôi? Thiệu Bỉnh Hàm không cho cô đủ tiền sao? Hay là anh ta chán
cô rồi nên cô mới đến tìm tôi? Sao cô có thể đê tiện đến vậy?”

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3