Trở về năm 1981 - Chương 22 - 23
Chương 22
Hôm nay là thứ Sáu, học
sinh chỉ phải học nửa buổi, giờ này chúng đều đã tan học về nhà. Tiểu Minh Viễn
đã đến nhà Đại Hà cùng đám bạn bàn bạc về chuyện biểu diễn. Tôi kéo Lưu Giang
tới cùng thương lượng về chuyện tham gia buổi hội chợ trên tỉnh.
Chúng tôi đang nói
chuyện hăng xay, chợt nghe ngoài cổng có tiếng gọi, hình như là cố ý hạ thấp
giọng, nghe không rõ chút nào. Tôi mở cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy có một bác gái
mặc áo bông xanh đang cúi đầu đứng ngay ngoài cổng, mà tôi cũng không nhận ra
đó là ai.
Có lẽ Lưu Giang thấy sắc
mặt tôi hơi khác thường, nên cũng thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn theo, thấy người
đó, đôi lông mày của cậu ta nhíu chặt lại, lẩm bẩm: “Bà ta đến đây làm gì nhỉ?”
Hóa ra Lưu Giang biết
người phụ nữ này. Tôi nhìn sang phía cậu ta bằng ánh mắt hồ nghi, sắc mặt cậu
ta đỏ bừng, vội rụt đầu lại, hơi b
u môi với vẻ không được
tự nhiên cho lắm: “Đó là mẹ của Mã Nha Đầu.”
Cách nhau cánh cổng, tôi
cố nặn ra một nụ cười cất tiếng chào thím Năm, rồi hỏi bà đến đây có việc gì.
Thím năm ấp a ấp úng hồi
lâu, sau đó lại lén la lén lút ngó nghiêng bốn phía, rồi thấp giọng nói với
tôi: “Tuệ Tuệ này, chúng ta vào nhà rồi nói chuyện, vào nhà rồi nói chuyện.”
Chắc có chuyện gì không
thể để người khác biết đây, trong nhà vẫn còn có Lưu Giang đang ngồi nữa kìa,
trong lòng tôi thầm nói. Nhưng bà ta đã muốn vào nhà nói chuyện, vậy thì vào
nhà thôi, đợi lát nữa thấy Lưu Giang ở đó xem bà ta sẽ nói thế nào. Tôi mở cửa
dẫn bà ta vào nhà, vừa mới bước qua cửa, thím Năm đã vội vã nói ngay: “Tuệ Tuệ,
lần này cháu nhất định phải giúp thím. Nếu cháu mà không chịu giúp, con bé Mã
Nha Đầu nhà thím chỉ còn đường chết thôi.”
Có lẽ vì trong lòng tôi
còn có thành kiến với thím Năm, vừa nghe vậy liền cảm thấy có chút không thoải
mái, lập tức từ chối dứt khoát ngay: “Thím Nă đừng nói như vậy! Mã Nha Đầu nhà
thím sống hay chết chẳng liên quan gì tới cháu hết, đừng nói như thể là cháu ép
nó thành như thế vậy.”
“Thím không có ý này.”
Thím Năm vừa nôn nóng vừa bực tức tự tát cho mình một cái: “Đều tại cái mồm này
của thím, không biết ăn nói gì cả.”
Thấy bà ta hạ mình như
vậy, trong lòng tôi lại càng cảm thấy bất an, không biết lần này bà ta đến đây
rốt cuộc là vì chuyện gì. Tôi liền ngậm miệng làm thinh, chờ bà ta nói rõ ràng
chuyện này.
Thím Năm hình như đang
đợi tôi cất tiếng nói, nào ngờ tôi lại im lặng như vậy, trên mặt không khỏi
thoáng qua một nét ngượng ngập, liền cười gượng một tiếng, rồi nhỏ giọng nói:
“Tuệ Tuệ này, thím cũng không dối cháu, Mã Nha Đầu nhà thím không hiểu chuyện,
bị cái thằng Lý Kiến Quốc khốn nạn kia lừa cho thảm quá. Bây giờ, bây giờ nó đã
có thai rồi, cháu nói xem, phải làm sao mới được đây…”
“Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ!” Thấy
tôi ngây ra, hồi lâu không nói năng gì, thím Năm liền gọi lớn mấy tiếng. Tới
lúc này tôi mới tỉnh táo trở lại, không khỏi rùng mình một cái, lập tức hiểu ra
mục đích của thím Năm khi tới đây, liền vội vàng lắc đầu lia lịa như trống bỏi.
“Thím Năm, không phải
cháu không muốn giúp thím, nhưng chuyện này thì cháu cũng chẳng có cách nào.”
“Sao cháu lại không có
cách chứ?” Thím Năm lớn tiếng quát: “Cháu là bác sĩ cơ mà, có lý nào lại không
biết phá thai. Có phải cháu cố ý không giúp thím không, cháu này, không phải
thím nói cháu đâu, nhưng làm người phải biết điều một chút. Nếu không phải tại
cháu làm thằng Lý Kiến Quốc đó bị đuổi đi, Mã Nha Đầu nhà thím đâu có rơi vào
cảnh này. Cháu…”
Tôi còn tưởng tại sao Mã
Nha Đầu lại xấu tính như thế, hóa ra là vì có một người mẹ thế này. Nghe thấy
lời của bà ta, tôi chẳng những không tức giận, còn cất tiếng cười vang, chỉ ra
ngoài cổng, lớn tiếng nói: “Thím Năm, hôm nay coi như cháu đã khách sáo với
thím rồi, bây giờ thím có thể cút đi được bao xa thì xin hãy cút ngay! Nếu thím
còn ở nhà cháu nói xằng nói bậy nữa, cẩn thận cháu không khách sáo nữa đâu.
Những lời này sao thím không nói ở giữa thôn, không nói với tất cả mọi người,
là cháu hại con gái nhà thím phình bụng ra không ái thèm lấy, nói là lúc trước
sao không để cho gã Lý Kiến Quốc kia đạt được ý đồ.”
“Hừ…” Chợt có người “hừ”
mạnh một tiếng, thím Năm sợ đến giật nảy mình, vội vàng ngoảnh đầu nhìn sang,
tới lúc này mới phát hiện ra sự tồn tại của Lưu Giang. Sắc mặt bà ta trở nên
khó coi vô cùng, lúc xanh lúc trắng, sau đó còn chỉ tay vào hai người chúng tôi
cười lạnh, nói: “Đúng là không biết xấu hổ, giữa thanh thiên bạch nhật thế này
mà nấp trong nhà làm chuyện bẩn thỉu đó, không sợ mất mặt sao?”
Lưu Giang không ngờ được
thím Năm lại đổi trắng thay đen, nói năng gàn dở như vậy, cậu bé ngây thơ này
tức đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, toàn thân run rẩy, cứ chỉ tay vào bà ta mà: “Bà…
bà… bà…” suốt một hồi lâu, nhưng vẫn không nghĩ ra được lời nào để phản bác.
Tôi gạt cánh tay của Lưu
Giang ra, lạnh lùng cười nói: “Tôi mất mặt cái gì nào, chúng tôi trai chưa vợ,
gái chưa chồng, cửa nhà mở rộng chính đại quang minh, đâu có lén la lén lút để
rồi phình bụng lên như ai đó. Thím còn không sợ mất mặt, chúng tôi sợ cái gì
nào. Tốt nhất là hãy gọi hết mọi người trong thôn lại đây, để mọi người nói thử
xem, rốt cuộc ai mới là người mất mặt.”
Lúc này giọng của tôi
cũng đã lớn hẳn lên, nói năng đường hoàng đâu ra đấy, so với thím Năm đang cố
tỏ ra bình tĩnh thì rõ ràng là có ưu thế hơn nhiều. Thím Năm bị tôi mắng cho
một trận, không thể nói lại được câu nào, đành lủi thủi chạy đi.
Bà ta vừa mới chạy đến
cổng, chị Thiết Thuận ở ngay gần đó đã đi tới, lớn tiếng nói: “Thế này là sao
vậy, từ xa tít đã nghe thấy tiếng cãi nhau trong nhà rồi.” Thím Năm há miệng ra
muốn nói gì đó, chắc lại định nói năng xấc xược, bị tôi tức tối trừng mắt lườm
cho một cái, thế là liền cúi gằm mặt xuống vội vã chạy thẳng.
Tôi chỉ cười lạnh không
nói năng gì.
Chị Thiết Thuận chắc
cũng hiểu rõ tính cách của thím Năm, bèn thấp giọng khẽ chửi đôi câu, rồi bước
tới an ủi tôi: “Tuệ Tuệ, em đừng để ý đến bà ta, cái mụ này dở hơi lắm, em xem trong
thôn chúng ta có ai thèm qua lại với mụ đâu.”
Tôi cũng thở dài một
tiếng. Thấy hai người bọn tôi lại đầu ngồi đó tán gẫu mấy chuyện vụn vặt với
nhau, Lưu Giang liền chủ động chào từ biệt, nhân tiện mang bản thiết kế kia về,
nói là lát nữa sẽ đi tìm thợ mộc để làm chiếc hộp này. Chị Thiết Thuận tỏ ra
rất hứng thú bước tới ngó qua một chút, rồi chỉ tay vào hình vẽ trên bản thiết
kế, cười hỏi: “Cái này để làm gì thế Tuệ Tuệ? Đựng cái gì mà cần phải cho vào
chiếc hộp đẹp thế này?”
Tôi khẽ mỉm cười, giải thích:
“Mấy hôm nữa em sẽ lên tỉnh tham gia một buổi hội chợ, phải làm thứ này cho đẹp
một chút, chứ không đám người Nhật đó chẳng thèm để mắt đâu.”
Thấy chị không kìm được
ngẩng đầu lên nhìn, tôi mới cười nói: “Bọn em đang định bán rau dại, chính là
cái loại mọc đầy trên núi mà mọi người đều không thèm ăn, có lúc còn cắt về băm
cho lợn ấy.”
“Thật hay đùa đấy?” Chị
Thiết Thuận làm sao chịu tin, mà đừng nói là chị, ban đầu đến Lưu Giang còn
không chịu tin nữa là. “Đám người Nhật Bản đó đâu phải kẻ ngốc, lại chịu bỏ
tiền ra mua cái thứ chúng ta dùng để nuôi lợn sao?”
“Cho nên mới phải dùng
một cái hộp thật đẹp để đựng.” Tôi nghiêm túc giải thích cho chị nghe: “Rau dại
mà được đựng bằng cái hộp đẹp này, giá trị sẽ lập tức tăng lên ngay. Em đã tính
kỹ rồi, một hộp thế này có thể đựng được một cân rau dại, bọn em sẽ bán… với
giá mười đồng.”
“Phì…” Chị Thiết Thuận
lập tức bật cười thành tiếng, sau đó còn cúi gập người xuống ôm bụng cười tiếp,
vừa cười vừa chỉ vào người tôi mà lắc đầu nguầy nguậy: “Tuệ Tuệ ơi, em thật
đúng là… Không ngờ lại dùng mấy lời hoang đường thế này để lừa chị, ha ha… ha
ha…”
Tôi lại dỗ dành chị
Thiết Thuận thêm một lúc nữa, rồi nhờ chị đi thông báo với bà con trong thôn
một tiếng. Nếu không, đến lúc tôi đã đàm phán xong xuôi với người Nhật Bản rồi,
bà con trong thôn lại cố tình phá đám, chắc tôi sẽ tức đến chết mất.
Chị Thiết Thuận lập tức
vỗ ngực bồm bộp đồng ý ngay, nói là mọi việc cứ để chị lo, lúc ấy tôi mới thở
phào một tiếng.
Thím Năm rốt cuộc không
có gan nói xấu tôi và Lưu Giang với người khác, nhưng chuyện của Mã Nha Đầu thì
vẫn không giấu được, trong thôn đã có một số người lắm điều lén bàn tán về
chuyện này. Bọn họ nói chuyện với nhau lời gì cũng có, hết sức khó nghe.
Lúc này tôi lại có chút
thông cảm với Mã Nha Đầu, tuy cô ả đúng là hơi đáng ghét một chút, nhưng dù gì
tuổi cũng còn trẻ, vẫn chưa hiểu chuyện. Những tin đồn này mà lan truyền ra
ngoài, có lẽ về sau Mã Nha Đầu khó mà có thể sống tiếp ở đây được nữa.
Chương 23
Hạ tuần tháng Mười một,
Lý Kiến Quốc bị phạt tù năm năm vì tội trộm cắp.
Khi nghe tin tức này chú
trưởng thôn còn tức tối suốt một hồi lâu, không ngừng nói là hời cho thằng súc
sinh đó. Phải biết rằng lúc này luật pháp còn rất nghiêm khắc, nếu bị khép vào
tội lưu manh, gã Lý Kiến Quốc đó ít nhất cũng bị phạt tù mười năm. Đây là hắn
còn gặp may, chứ đợi đến năm sau lúc chính phủ làm nghiêm, chắc cái mạng nhỏ
của hắn cũng chẳng còn. Hiện giờ hắn bị phán quyết thế này, rất rõ ràng là kết
quả do người nhà đã chạy chọt giúp.
Cũng trong thời gian
này, đám trẻ trong trường đã bắt đầu lên sân khấu biểu diễn câu chuyện của
chúng. Bọn nhóc tuy chưa từng được bồi dưỡng về diễn xuất bao giờ, thậm chí còn
chưa từng được xem phim, nhưng vẫn dồn hết tinh thần và sức lực của mình vào
trong đó, nên khi xem những vở kịch mộc mạc và ngây thơ kia, tôi cảm thấy vô
cùng xúc động.
Tôi bèn thương lượng với
cô giáo Tiểu Ng
ô một chút, quyết định
phải làm lớn chuyện này lên, để tất cả mọi người trong Trần Gia Trang cũng được
vui cùng. Thế là cuối cùng chúng tôi đã chọn ngày tết Dương lịch để tổ chức một
buổi liên hoan văn nghệ, mời tất cả bà con trong thôn cùng tham gia, tiết mục
thì do đám nhóc tự chuẩn bị. Tin này vừa truyền ra, không chỉ đám nhóc con hưng
phấn vô cùng, ngay đến người nhà bọn nhỏ cũng đều sôi sục, từ đầu thôn đến cuối
thôn, mọi người đều đang bàn luận về “chuyện lớn” nà
Trong thời gian này, Lưu
Giang rốt cuộc đã tìm được thợ mộc có thể làm được chiếc hộp đúng như trong bản
thiết kế của tôi.
Buổi họp chợ trên tỉnh
được tổ chức vào thượng tuần tháng Mười hai, chúng tôi tranh thủ thời gian phân
chia cấp bậc của đám rau dại đã được chuẩn bị sẵn từ sớm, cân đo cẩn thận, dùng
loại dây gai nhỏ bó chúng lại thành bó, sau đó mới đặt vào trong hộp. Sau khi
đậy nắp hộp lại, nếu chỉ nhìn bên ngoài, có khi người ta còn cho rằng đây là
hộp đụng ngọc ngà châu báu.
Vốn tôi định để một mình
Lưu Giang đi lên tỉnh. Nhưng sau khi cậu ta biết tôi định bán rau dại với giá
mười lăm đồng một cân, dù có đánh chết cũng không chịu đi một mình, nói là mình
không có cái bản lĩnh ăn nói ba hoa như thế. Tôi đành cho đám trẻ con trong
thôn nghỉ tạm vài ngày rồi dắt Tiểu Minh Viễn đi xa một chuyến, nhân tiện cho
thằng bé được ra ngoài mở mang kiến thức.
Đây là lần đầu tiên Tiểu
Minh Viễn được đi xa nhà, từ tối ngày hôm trước nó đã bắt đầu hưng phấn, lên xe
rồi, thằng bé vẫn chưa hết kích động, không ngừng nhìn ngó xung quanh, thấy cái
gì là hỏi cái đó, mà toàn là những câu hỏi vô cùng quái đản, dù tôi và Lưu
Giang đều là sinh viên đại học nhưng cũng không thể trả lời hết được.
Đến tận trưa chúng tôi
mới tới được tỉnh lỵ, vừa xuống xe tôi đã như muốn khuỵu xuống rồi.
Lúc này tỉnh lỵ vẫn còn
rất lạc hậu, nhà cửa thấp lè tè, đường xá chật hẹp, trên đường chẳng có mấy xe,
khung cảnh này thậm chí còn không so được với một thành phố hạng ba ở thế kỷ
hai mươi mốt.
Tiểu Minh Viễn lúc này
cũng đã thức giấc, mở to đôi mắt tròn xoe nhìn ngó xung quanh với vẻ sửng sốt.
Lúc thì thằng bé nhìn những ngôi nhà lầu, lúc lại trông theo những chiếc xe hơi
lao vun vút, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ thích thú và ngạc nhiên, thậm chí còn
quên cả việc hỏi tôi và Lưu Giang những câu quái đản.
Lưu Giang coi như là chủ
nhà ở đây, dẫn chúng tôi vào trọ tại một nhà khách gần khách sạn Tài Chính. Bởi
vì có buổi hội chợ khá quy mô do chính phủ tổ chức, cho nên các nhà khách gần
đó đều đã kín chỗ, hai căn phòng của chúng tôi hiện giờ Lưu Giang phải nhờ đàn
anh của cậu ta đặt trước.
Cơm trưa xong, tôi và
Tiểu Minh Viễn quay về phòng nghỉ ngơi trước, còn Lưu Giang thì đến sở Lâm
nghiệp tìm đàn anh của cậu ta để hỏi han tình hình. Trước khi Lưu Giang đi tôi
còn gọi cậu ta lại, lấy ra hai túi đặc sản trong va li hành lý đưa cho cậu ta.
Lưu Giang ngẩn người một chút, rồi lập tức hiểu ý của tôi, nên cũng không nói
gì thêm.
“Về thăm nhà đi!” Tôi
nói: “Đã về đến cửa rồi mà còn không chịu vào, nếu mẹ cậu biết được, sẽ thương
tâm đến mức nào chứ.”
Nhắc đến mẹ mình, đôi
mắt Lưu Giang lập tức ửng đỏ. Tiểu Minh Viễn vốn đã cởi giầy bò lên giường
chơi, phát hiện Lưu Giang có chút khác thường, liền thò đầu ra từ phía sau lưng
tôi, nhìn cậu ta bằng ánh mắt nghi hoặc, rồi ghé đến bên tai tôi nhỏ giọng hỏi:
“Cô ơi, sao chú Lưu lại khóc thế?”
“Cháu nhìn nhầm rồi.”
Tôi nói dối không chớp mắt, còn đưa tay ra che đôi mắt của Tiểu Minh Viễn: “Chú
Lưu của cháu bị hạt cát rơi vào mắt, có khóc đâu.”
Thắng bé tinh quái này
đâu có dễ dáng bị đánh lừa bằng một câu nói như vậy, nó nghiệng đầu qua tránh
khỏi bàn tay của tôi, rồi nghiệm túc nhìn Lưu Giang, chững chạc hỏi: “Chắc chắn
là chú Lưu nhớ mẹ rồi, đúng không? Nếu cháu mà nhớ cô cháu, cháu cũng sẽ khóc.”
Thằng bé này đúng thật
là…
Lưu Giang đưa tay lên
lau mắt, rồi xoa nhẹ đầu của Tiểu Minh Viễn, đón lấy túi đồ, gật gật đầu với
tôi, đi ra cửa.
Chiều tối khi Lưu Giang
về, tôi nói sơ qua kế hoạch của mình một lượt, cậu ta càng nghe, đôi mắt lại
càng sáng hơn, thậm chí không ngồi yên một chỗ được nữa, kích động đi đi lại
lại trong phòng tới mấy vòng liền, cuối cùng thì tỏ ra hết sức khâm phục tài
trí của tôi: “Bây giờ tôi cảm thấy đúng là chúng ta có thể rau dại với giá mười
lăm đồng một cân đấy.”
Lưu Giang hưng phấn đến
nỗi buổi tối không chịu đi ngủ, mà chạy đến sở lâm nghiệp tìm đàn anh của mình,
kể lại kế hoạch của chúng tôi vào ngày mai. Người đàn anh tên là Mã Hữu Thành
vừa nghe xong, lập tức cùng cậu ta đến nhà khách tìm tôi.
Anh chàng Mã Hữu Thành
này lớn hơn Lưu Giang tám tuổi, dáng người cao lớn, mày rậm mắt to, hết sức cởi
mở, vừa nhìn liền biết ngay là một chàng trai Đông Bắc điển hình. Tuy nói là
đàn anh, nhưng anh ta thật ra là cấp dưới của cha Lưu Giang, mà tới giờ tôi mới
được biết thì ra cha Lưu Giang là một quan chức của sở Lâm Nghiệp, cái cậu Lưu
Giang này đúng là kín tiếng quá thể!
Mã Hữu Thành đã đích
thân đến đây như thế, tôi tất nhiên cũng không thể giấu giếm điều gì, liên kể
lại tỉ mỉ kế hoạch của mình cho anh ta nghe. Mã Hữu Thành vừa nghe vừa vỗ tay
bồm bộp khen hay. Lưu Giang cũng hưng phấn đến nỗi hai mắt sáng rực, còn không
ngớt khen tôi, khiến tôi không kìm được có chút xấu hổ.
Cũng không biết rốt cuộc
là vì thân phận của Lưu Giang, hay vì có lòng tin rất lớn vào kế hoạch của
chúng tôi, mà trong buổi hội chợ lần này, Mã Hữu Thành đã giúp đỡ cho chúng tôi
rất nhiều, thậm chí còn mượn giúp chúng tôi một chiếc đài cát sét và một băng
nhạc đàn tranh cổ. Trong năm tám hai, mấy thứ này đều đắt tiền vô cùng.
Nhờ vậy đến ngày thứ
hai, sau khi gian hàng của chúng tôi được bày biện xong, không chỉ có người
Nhật Bản, đến các thương nhân Trung Quốc khác cũng kéo đến xem.