Quả cam luân hồi - Chương 06 - Phần 3
Vương Lôi dùng bàn tay đẫm máu bịt miệng Hạ Thi Đình nói:
“Đừng nói bậy, nếu em chết rồi, sau này anh sao có thể cùng em sinh con. Anh
còn chuẩn bị cầu hôn em, sau đó chúng ta đến một nơi tươi đẹp, sinh thật nhiều
con, sống cuộc sống hạnh phúc. Có phải em chê anh bây giờ nghèo, không muốn
sống cùng anh, nên mới chết trước phải không?”.
Nước mắt anh lã chã rơi xuống mặt Hạ Thi Đình, anh không thể
cứu người mình yêu thương nhất, không thể như vậy. Hạ Thi Đình không thể chết,
lẽ ra người chết phải là anh, là sự dốt nát và cả tin của anh đã hại người con
gái anh thương yêu nhất. Nếu không phải anh nghĩ Vương Bác Du là người tốt, nếu
anh không thả anh ta bây giờ Hạ Thi Đình không phải nằm trong lòng anh đợi
chết.
Hạ Thi Đình nhíu mày nói: “Đừng khóc nữa, anh khóc trông rất
xấu, sớm biết như vậy, lúc đó chọn Hàn Tử Nghi thì tốt hơn. Không có gì phải
buồn cả, Ngải Giai và Hàn Tử Nghi chẳng phải vẫn sống rất tốt đó sao, em sẽ đến
tìm anh, hãy nhớ che cái mặt trời nhỏ trên trán anh lại”.
Nói rồi, cô giơ tay lên, định lau nước mắt giúp Vương Lôi.
Bất ngờ cô mỉm cười, nói: “Anh không biết anh vừa ngốc vừa đần, lại thích khoe
khoang, có lúc rất thích tự cho mình là đúng, kẻ phá gia chi tử điển hình,
không làm được chuyện gì, ngoại trừ nhà có tiền, đúng là tồi tệ”.
Giọng nói của cô nhỏ dần, cô thực sự đã rất mệt, giống như
muốn ngủ, mắt khép hờ, một lát lại choàng mở, lại tiếp tục nói: “Nhưng, em
chính là thích cái vẻ này của anh, ngốc ngốc, đần đần, không thông minh lại hay
mất mặt”.
“Tuy anh chẳng ra làm sao nhưng em lại một mực thích anh”.
Đây là câu cuối cùng Hạ Thi Đình nói trước lúc hôn mê, cô kề
sát tai Vương Lôi, hơi thở ấm áp mỏng như tơ nhện không còn cảm nhận được nữa.
Vương Lôi nghẹn ngào, không gọi nổi tên cô, nghe được câu
nói này nước mắt anh không sao ngăn lại được.
Hạ Thi Đình đã hôn mê, Vương Lôi ngẩng đầu lên gào với Hàn
Tử Nghi: “Có biết lái xe không, lái nhanh hơn nữa đi”.
“Lái nhanh hơn nữa, thì bằng với tốc độ của máy bay rồi
đấy”.
Đường Tiểu Uyển sờ động mạch cổ của Hạ Thi Đình, ánh mắt trở
nên kiên định, ngẩng đầu đưa ra một quyết định: “Bây giờ tôi đã nghĩ ra cách
chữa trị cho cô ấy, nhưng năng lực của tôi có hạn, khả năng chỉ có thể giữ cho
cô ấy đi vào trạng thái hôn mê, nhưng mọi người có thể dùng quả cam giúp cô ấy
sống lại”.
Ngải Giai nắm tay Đường Tiểu Uyển nói: “Chị muốn làm gì, lấy
quả cam ra rồi, chị sẽ chết”.
“Có điều, nếu tôi không cứu Hạ Thi Đình, cô ấy cũng sẽ chết,
tôi đã là ma, không để ý chuyện chết thêm một lần nữa, nhưng cô ấy còn trẻ như
thế, có cuộc sống tươi đẹp như thế, có thể cùng người yêu sống cuộc sống của
một người bình thường, không cần phải giống chúng ta sống lơ lửng trên không.
Tôi hy vọng cô ấy có thể sống thực sự, cô ấy không thể giống tôi”. Đường Tiểu
Uyển nhìn Hạ Thi Đình, từng cảnh từng cảnh lúc mới quen nhau hiện lên trước mắt
cô.
Ngải Giai lo lắng: “Nhưng nếu cô ấy tỉnh lại, biết được chị
vì cô ấy mà tan biến, cô ấy nhất định sẽ rất đau khổ”.
“Đau khổ, cũng chứng minh người vẫn còn sống, biết đau luôn
mạnh hơn cảm giác không biết đau, hơn nữa, đau lòng chỉ là nhất thời, rồi sẽ
qua đi, đừng nghĩ nhiều như vậy, nếu không cứu cô ấy ngay, cô ấy thực sự không
còn khả năng phục sinh nữa, nhớ dùng quả cam mở bình luân hồi, cô ấy sẽ có hy
vọng sống lại”.
Đường Tiểu Uyển không nói gì thêm, một lòng một dạ ấn tay
vào vết thương của Hạ Thi Đình, chỉ thấy vết thương từ từ cầm máu, còn Đường Tiểu
Uyển lại dần trở nên trong suốt, cô đã dùng cách chữa bệnh cho ma của Đường
gia, lấy toàn bộ tinh lực của mình dồn sang cơ thể của Hạ Thi Đình, vì thế cho
giữ cho Hạ Thi Đình đi vào hôn mê, nhưng không bị tắt thở.
Ngải Giai đã nhìn thấy một cái bóng bay ra từ cơ thể của Hạ
Thi Đình, cô biết đó chính là linh hồn. Đường Tiểu Uyển có thể cứu được thể xác
này, nhưng thể xác của Hạ Thi Đình có thể tỉnh lại hay không thì phải dựa vào
công lực của bình luân hồi và quả cam, nếu không chỉ là cứu được một người thực
vật, cũng không có tác dụng gì.
Cái bóng của Hạ Thi Đình bắt đầu bay lên từ phần chân, giống
như có nâng chân cô ấy, kéo cô ấy rời khỏi cơ thể, cô không hề biết mình sắp
thoát xác, ngạc nhiên không thể nói, chỉ ngơ ngác nhìn Đường Tiểu Uyển và Ngải
Giai, chưa bao giờ nhìn rõ như thế.
Hạ Thi Đình đã nghe thấy quyết định của Đường Tiểu Uyển,
muốn ngăn lại nhưng đến việc chớp mắt còn không làm được, không thể bày tỏ, chỉ
có thể nhìn, cô không thể bộc lộ sự đau buồn cũng như sự cảm kích của mình. Nếu
được lựa chọn, cô thà làm ma, cũng không bằng lòng để Đường Tiểu Uyển vì cứu cô
mà trở thành làn khói mỏng, cô muốn bảo Ngải Giai ngăn Tiểu Uyển lại, nhưng
Ngải Giai hình như cũng cho rằng việc cứu Hạ Thi Đình bằng bất cứ giá nào là
việc nên làm, bởi vì làm ma quả thực không phải là chuyện thú vị.
Không bao lâu sau, Đường Tiểu Uyển chỉ còn một chút bóng lờ
mờ, vẫn lơ lửng trong không trung, cô nhìn hồn Hạ Thi Đình đang từng tấc từng
tấc rời khỏi xác, nhưng không nói gì, bất cứ lời nói nào lúc này cũng đều là
thừa, biểu hiện của cô đã nói cho hạ Thi Đình biết, Hạ Thi Đình cần phải sống
tiếp thật tốt, tìm mọi cách để có thể tỉnh lại, chỉ khi Hạ Thi Đình sống tốt,
sự hy sinh của cô mới có ý nghĩa.
Lúc linh hồn của Đường Tiểu Uyển đã hoàn toàn tiêu tan trong
không trung, chỉ còn lại một quả cam lơ lửng ở đó, rất bình thường giống như
loại cam bày bán hàng loạt trong siêu thị, tươi ngon, nhiều nước, mà còn tỏa ra
hương thơm man mát.
Tất cả mọi người đều không tin quả cam trông bình thường như
vậy không những có thể làm cho thiên hạ đại loạn, mà còn có thể cải tử hoàn
sinh. Hạ Thi Đình đã hoàn toàn có thể bay trong không trung, cô nhìn quả cam,
lại nhìn thể xác mình đang nằm trong lòng Vương Lôi, thò tay vào không khí chỗ
Đường Tiểu Uyển tan biến, cẩn thận quan sát đôi tay lờ mờ trong suốt của mình,
đặt dưới ánh mặt trời, thấy từng tia nằng xuyên qua lòng bàn tay, đến mạch máu
và xương cốt cũng đều có thể nhìn thấy rõ nét.
Hạ Thi Đình quan sát cơ thể mình, dùng tay xoa xoa mặt mình,
lạnh buốt, lại động động vào Vương Lôi, móng tay giống như con dao sắc cứa vào
da thịt Vương Lôi. Còn Vương Lôi cũng đờ đẫn nhìn cô, anh đã được dán bùa nhìn
ma rất nhiều lần nên bây giờ có thể nhìn rõ hồn ma. Biểu hiện của Vương Lôi rất
kì quặc, nửa muốn cười lại cảm thấy khóc cười đều không thích hợp. Hạ Thi Đình
nhìn lại ngực mình, nhìn xuyên qua ngực có thể nhìn thấy mũi chân, cuối cùng cô
đã thét lên, chạy toán loạn trong xe, ép Hàn Từ Nghi dừng xe lại.
“Cô làm gì thế?”. Ngải Giai tuy rất đau buồn vì sự tan biến
của Đường Tiểu Uyển, nhưng, nhìn Hạ Thi Đình thất lễ như vậy cũng không chịu
nổi nữa.
Hạ Thi Đình vẫn ở đó nhào bên này, nhảy bên kia, giống như
một quả cầu này. Ngải Giai không nhẫn nại được nữa thò tay ra giữ cô lại: “Chỉ
là linh hồn tạm thời thoát khỏi xác mà thôi, vẫn có thể quay trở lại, cô đừng
biểu hiện thái quá như vậy!”
Hạ Thi Đình dừng lại, sau đó nói: “Nhưng mà tôi vừa khẽ động
đậy thì đã không tìm thấy trọng tâm, không biết điều khiển thế nào để mình dừng
lại mà thôi. Nói thật cho tôi biết có phải cơ bản không còn cách nào cứu Đường
Tiểu Uyển nữa phải không?”.
“Cô là hậu duệ duy nhất của Đường môn, danh y của thế giới
ma.” Chiếc xe tiếp tục lao đến bệnh viện, sau khi cấp cứu, thể xác đã ở trạng
thái hôn mê của Hạ Thi Đình được để trong phòng chăm sóc đặc biệt, Hạ Thi Đình
bay qua bay lại trước cửa sổ nhìn dáng vẻ của mình, thỉnh thoảng lại than thở
vài câu: “Chao ôi, nhìn mình thế này, cảm thấy rất đẹp”.
Ngải Giai nhìn Hạ Thi Đình đã trở thành ma, lắc lắc đầu, đây
chính là lí do lớn nhất thường khiến những con ma mới kém cỏi bị các con ma cũ
chế giễu, nhìn cái gì cũng cảm thấy mới mẻ, nhìn thi thể của mình cũng có cảm
giác hiếu kì, một cảm giác mà trước đây không có.
Tay phải Hạ Thi Đình cầm quả cam mà Đường Tiểu Uyên đã dùng
linh hồn của bản thân đổi lấy, cô nhẹ nhàng vuốt ve nó, nói với bản thân đang
trong cơn hôn mê: “Bất luận thế nào, mình nhất định phải gọi hồn của Đường Tiểu
Uyển quay lại, mình không tin mình không có bản lĩnh này”.
Tay trái cô cầm cuốn Đường môn đạo thuật toàn tập, danh y tự
học thành tài của thế giới ma này, cuối cùng cũng từ từ bay lên như một ngôi
sao mới.
Hạ Thi Đình theo sau Ngải Giai, rụt rè làm con ma mới kém
cỏi, lúc nào cũng cảm thấy ngạc nhiên vui mừng vô cùng, thỉnh thoảng lại thò
đầu vào trong tường, hoặc bay lơ lửng như quả lắc đồng hồ chơi trò đu quay,
cũng thích treo trên rèm cửa, lúc ngủ buổi tối thích nấp trong đèn, giống hệt
Đường Tiểu Uyển trước đây, đến cả Vương Lôi cũng không chịu nổi nói: “Làm ma
vui thế sao? Vì sao em không lo lắng chút nào, em không muốn tỉnh dậy à?”.
Hạ Thi Đình lại lắc lắc đầu: “Anh tưởng ai cũng có cơ hội
thoát xác ư? Làm ma có gì mà không tốt, không cần ăn, mà cũng không cần nghĩ
đến chuyện đi làm, kiếm tiền, lấy chồng, cứ bay qua bay lại thế này, nằm trên
lưng người này một lát, ngồi trên đỉnh đầu người kia một chốc, bao nhiêu cảm
nhận mới mẻ.
Hàn Tử Nghi trợn tròn mắt, làm ra vẻ buồn nôn bắt chước dáng
vẻ lơ lửng của ma nữ Hạ Thi Đình, liền bị Ngải Giai bất ngờ đuổi đánh, một
người một ma chạy như bay đuổi nhau trong ngôi nhà lớn của Chu Bảo Bảo.
Chu Bảo Bảo đã sớm đón đám người Hạ Thi Đình này về nhà,
những nhân sĩ chính nghĩa hình như nhận ra nhà Chu Bảo Bảo khá nhiều tiền, còn
hai đứa trẻ cũng dễ bắt nạt, liền ở lì trong nhà cô, nói là bàn bạc chuyện đại
sự chống lại tà ác, nhưng ngày nào cũng chỉ ăn uống vui chơi, trêu đùa Long
Long và Phụng Phụng, chơi bài, lại còn chia bè đánh đôi, tưởng chừng như một
nhóm ô hợp ở đó bàn bạc chuyện không thể thành công, ví dụ như chuyện phản
Thanh phục Minh gì đó.
Lúc Chu Bảo Bảo lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Thi Đình thoát xác,
đã thét lên rồi ngã vật ra phía sau, may được ông xã đầu hói ôm đỡ đằng sau. Cô
đau khổ khóc lóc vật vã trong lòng ông xã, sau đó nói: “Sao cô đang yên đang
lành, xinh đẹp trẻ trung như thế thì đã làm ma rồi! Ai đã giết cô? Tôi nhất
định sẽ báo thù cho cô!”.
Hạ Thi Đình bay đến an ủi cô ấy nói: “Tôi chưa chết, chỉ là
linh hồn thoát xác, vẫn còn cơ hội tỉnh lại. Cô đừng đau lòng nữa, cô nhìn tôi
bây giờ, muốn tạo dáng thướt tha thì thướt tha, muốn xinh đẹp thì xinh đẹp, cô
thấy mí mắt của tôi không, sáng sớm nay vẫn còn mắt phượng một mí của Lưu Diệc
Phi, bây giờ đã biến thành mắt hai mí tròn tròn của A Kiều, lại còn đôi môi
cũng có thể thay đổi, muốn đa tình có đa tình, ngày ngày thay đi đổi lại, thích
thú biết bao!”.
Chu Bảo Bảo vừa nghe, lập tức không khóc nữa, đứng dậy bước
ra khỏi vòng tay của ông xã, nói: “Em cũng muốn linh hồn thoát xác. Em cũng
muốn thay đổi. Anh xem cô ấy cũng có thể đẹp như vậy, vì sao em không được?”.
“Vớ vẩn, linh hồn thoát xác rất nguy hiểm, các cô thật không
biết trời cao đất dày”. Lão quái Âu Dương không biết từ đâu tập tễnh đi ra, mấy
người Vương Lôi đều rất kinh ngạc nhìn lão quái lúc nguy hiểm thì lẩn nhanh hơn
bất cứ ai, còn khi cục diện vừa ổn định lại xuất hiện làm đại ca này, không
biết lần chạy trốn trước ông ta đã chạy như thế nào.
Nhưng lão quái Âu Dương không mảy may xấu hổ, giống như ông
ta sinh ra là để làm đại ca, mà quả thực tri thức của ông ta cũng rất phong
phú, nhìn chung những câu hỏi kì quái ông ta đều trả lời được, giống như là một
cái máy giải đáp thông minh.
Hạ Thi Đình vừa nhìn thấy ông ta, câu nói đầu tiên là:
“Đường Tiểu Uyển có thể được gọi hồn lại không?”.
“Ui da, cô mới là đệ tử Đường môn, câu hỏi này, trừ bản thân
cô có thể trả lời ra, không có bất cứ người nào có thể trả lời, sao tôi biết
được”. Xem ra mọi người đều cho rằng Hạ Thi Đình mới là mấu chốt giải cứu Đường
Tiểu Uyển.
Hạ Thi Đình đành lấy cuốn Đường môn đạo thuật toàn tập đã mở
đến mức quăn như cái bắp cải cuốn kia ra, đưa cho mọi người cùng xem, sau đó
nói: “Tôi đã xem đến rách nát cả quyển sách này rồi, thực sự không có một chỗ
nào viết cách cứu Đường Tiểu Uyển như thế nào, mọi con đường đều là đường cụt,
lẽ nào phải nuốt quyển sách này vào bụng mới có thể có chuyển biến mới”.
Vương Lôi nhìn cuốn sách không biết đã học thuộc lòng bao
nhiêu lần trong tay cô, ngạc nhiên nói: “Em sinh ra chỉ để đọc sách à! Chăm chỉ
đọc sách như vậy, cẩn thận sẽ biến thành mọt sách đấy”.
Hạ Thi Đình thu quyển sách lại, lại lấy quả cam ra, chỗ
không giống với những quả cam bình thường của quả cam này là mãi mãi tươi ngon,
cho dù để bao nhiêu năm, đều giống như vừa mới hái xuống.
“Ông già, thứ này dùng thế nào để giúp tôi tỉnh lại? Đường
Tiểu Uyển nói chỉ cần dùng bình luân hồi và quả cam thì tôi có thể tỉnh lại,
thể xác không cần để trong bệnh viện làm người thực vật nữa”. Hạ Thi Đình lo
lắng hỏi.
Cô suy nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Nếu quả cam thực sự lợi
hại như vậy, chắc cũng có thể gọi lại hồn của Đường Tiểu Uyển, tôi muốn dùng nó
để gọi hồn, tôi không tỉnh lại cũng không sao, dù sao làm ma cũng rất thoải
mái, mọi người có thể cùng nhau lập tổ chức từ thiện kiểu như hội chữ thập đỏ
của thế giới ma gì đó, khám sức khỏe miễn phí, phục hồi khuôn mặt cho những con
ma nhỏ, nghĩ cho cùng cũng rất hạnh phúc”.
Vương Lôi đứng bên cạnh nghe thấy câu nói này, mắt trợn
tròn, sao anh chưa từng nghĩ sau khi làm ma Hạ Thi Đình đã sắp xếp chu đáo tỉ
mỉ như vậy cho cuộc sống ma của mình, lại còn cả chuyện lập hội chữ thập đỏ gì
đó nữa, hoàn toàn không có phần của anh. Anh không vui liền chằm chằm nhìn Hạ
Thi Đình, tâm nguyện của anh là Hạ Thi Đình có thể tỉnh lại, như vậy thì chuyện
ôm ấp mới là thực, không giống như bây giờ, lúc anh kéo tay cô, đều xuyên qua
xương tay của cô.
Lão quái Âu Dương hễ gặp chuyện mình không hiểu, liền bắt đầu
làm ra vẻ trầm ngâm, Hạ Thi Đình nhìn thấy cảnh này, biết là chuyện gì cũng chỉ
dựa vào mình mới có thể giải quyết, muốn gọi hồn cho Đường Tiểu Uyển quay lại
là một chuyện vô cùng khó khăn, nhưng cũng không thể vứt bỏ. Cô không còn cách
nào, nhưng khoa học luôn không ngừng tiến bộ, y thuật của thế giới ma cũng sẽ
phát triển. Mấy ngày này hễ không có việc gì là Hạ Thi Đình lại đến bãi tha ma
của ma nữ áo đỏ tìm nhưng con ma nhỏ đáng thương kia làm thí nghiệm, muốn
nghiên cứu ra một phương thức có thể cứu được Đường Tiểu Uyển, cả đám ma hễ
nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc nghiên cứu khoa học kia của cô đều nhanh chóng lẩn
đi chỗ khác.
Ma nữ áo đỏ càng khó xử, nói với cô: “Bác sĩ Hạ, liệu cô có
thể, nếu không có chuyện gì thì đừng tích cực đến đây như vậy có được không?”.
Hạ Thi Đình cười ha hả rồi đáp: “Tôi cũng chỉ là muốn giúp
mọi người khám bệnh?”.
“Nhưng cô xem tất cả các con ma nhỏ đều sợ cô rồi”. Ma nữ áo
đỏ giơ tay chỉ, quả nhiên, chỉ cần chỗ nào có bóng dáng của Hạ Thi Đình thì tất
cả các con ma nhỏ đều tháo chạy còn nhanh hơn thỏ thi chạy, mà còn vừa chạy vừa
kêu: “Nữ ma đầu kia lại đến rồi, lại muốn cắt chân của chúng ta, gọi hồn, vấy
máu”.
Mặt Hạ Thi Đình hết đỏ lại trắng, biết là thành quả thí
nghiệm của mình rất bình thường, nhưng lại không chịu nhận thua, đành ra vẻ cái
gì cũng không để trong lòng, chán nản bay về.
Ngải Giai và hai anh sinh đôi Long Long Phụng Phụng đã trở
thành bạn tốt của nhau, ngày nào cũng chơi đùa cùng nhau. Cô nhìn hai đứa trẻ
đáng yêu chạy loăng quăng trên bãi cỏ, luyện tập những thủ pháp cơ bản trong
việc bắt thây ma, nói với Hàn Tử Nghi đang ở bên cạnh: “Nếu em cũng có thể sinh
hai đứa bé thế này thì tốt biết bao!”.