Nhật Ký Mang Thai Khi 17 - Chương 15
Ngày 17 tháng 02. Trứng đã gặp tinh
trùng. Có con.
Sáng chủ nhật. Tôi đứng
trước cổng một toà nhà lớn và chẳng làm gì ngoài việc gián chặt mắt vào tấm bảng
đề bốn từ to đùng màu trắng: Bệnh viện phụ sản. Tối qua tôi mất ngủ vì trằn
trọc mãi không yên. Hiển nhiên là về vấn đề bản thân có mang thai hay không.
Hơn một giờ sáng tôi mới chợp mắt rồi ngủ quên đến gần tám giờ mới dậy. Tôi
quyết định đến bệnh viện kiểm tra... Cứ như vậy cho chắc ăn, còn đỡ hơn là nơm
nớp lo sợ suy diễn lung tung. Tôi không dùng que thử thai nữa. Đồ dỏm.
Hít một hơi sâu thật sâu rồi tôi hùng hồn đi vào bên
trong bệnh viện.
Sau khi hoàn thành những công đoạn của quá trình kiểm tra việc mang thai
còn dài hơn tấu sớ của mấy ông Táo đêm 30, tôi ngồi chờ lấy kết quả. Tất nhiên
tôi run còn hơn cầy sấy. Liệu tôi mà dính bầu thật thì không khéo thắt cổ ở đây
chết luôn vì nếu về nhà cha mẹ cũng ra tay giết tôi mất thôi. Ôi giời! Trăm
ngàn lạy trời phật phù hộ! Giờ mới hiểu cái cảm giác sống thất đức quá để rồi
phải ngồi cầu trời giúp mình tai qua nạn khỏi.
Cô y tá đọc tên tôi. Tôi đứng lên, chân siêu vẹo như vừa bị ai đá. Lò dò đi
vào phòng, tôi ngồi xuống ghế đồng thời nuốt nước bọt cái ực đưa mắt nhìn ông
bác sĩ đang đăm chiêu với tờ kết quả cầm trên tay. Gan ruột cứ nóng hừng hực,
tôi liền cất tiếng hỏi:
“Dạ, cháu có mang thai không ạ?”
Đặt tờ giấy lên bàn, ông bác sĩ bấy giờ mới ngẩng mặt đối diện với tôi bảo.
Mà công nhận mặt ông này gian gớm khiến tôi sợ sợ, mồ hôi túa ra như tắm.
“Chúc mừng cháu.”
Chúc mừng? Lẽ nào ý ổng là tôi thoát nạn dính bầu? Tức thì mắt tôi sáng rỡ
hệt đèn pha: “Cháu không mang thai sao bác sĩ?”
“Không. Chú chúc mừng cháu... sắp làm mẹ!”
Lần này thì hai “đèn pha” của tôi bị mất điện, cúp cái rụp còn lỗ tai thì
nghe ù ù như có mấy trăm con kiến bò dạo chơi trong màng nhĩ.
“Cháu... cháu có thai?”
Thấy ông bác sĩ gật đầu là tôi muốn đấm ổng phù mỏ. Vậy mà ban nãy dám nói
chúc mừng. Bộ nhìn cái bản mặt xanh hơn đít nhái này là ổng tưởng tôi ham hố có
con lắm à?
“Bác sĩ nói thật sao?” – Não chắc liệt rồi nên tôi
mới hỏi thêm lần thứ ba.
Đối diện, ông bác sĩ vẻ hơi bực mình nên xoay tờ giấy kết quả lại cho tôi
xem. Tôi hoàn toàn hoá đá khi thấy dòng: mang thai gần một tháng. Mèn đét ơi!
Là đúng ngay thời điểm tôi với tên Chan Chan quan hệ còn gì. Cuối cùng thì
trứng đã gặp tinh trùng. Có con.
“Nhưng, cháu dùng que thử thai rồi và kết quả cho âm
tính.”
“Cháu thử lúc nào?”
“Dạ, vào buổi chiều ngày kia khoảng hai tuần sau khi
quan hệ.”
“Hai tuần thì chưa chắc ăn hẳn đâu. Chưa kể phải thử buổi sáng. Khá nhiều
nguyên nhân dẫn đến việc que thử thai cho kết quả sai như thử quá sớm khi đó
mức độ HCG trong nước tiểu chưa thay đổi nhiều hoặc sử dụng không đúng cách,
mẫu thử không tinh khiết và dùng que kém chất lượng. Đôi khi, cháu phải thử hai
lần thì mới hy vọng kết quả là đúng.”
Lắng nghe ông bác sĩ nói rõ những lý do mà tôi muốn choáng váng. Lần ấy,
chỉ vừa nhìn thấy kết quả âm tính là tôi đã nhảy cẫng lên tận trời, vui mừng
quá đỗi chứ còn tâm trí đâu mà thử lần hai. Ố la la! Vậy lý nào tôi mua nhầm
que dỏm? Đánh chết thằng cha chủ tiệm thuốc tây lần đó dám quảng cáo loại tám
ngàn “xì cùn” cho tôi!
“Cháu sinh năm 96, năm nay mới mười bảy tuổi.” – Tiếng ông bác sĩ đột ngột
vang lên.
Tôi nhìn ông bác sĩ. Ổng nhìn lại tôi như kiểu tôi
có thai với ổng vậy.
“Sao cháu quan hệ mà không phòng tránh, giờ thì dính
bầu rồi đây.”
À vui thật! Hết kiểu soi mói kỳ thị bây giờ ông bác sĩ chuyển qua giễu cợt.
Thật là tôi muốn đánh ổng lệch mặt dễ sợ. Ở gần đây chắc có viện chỉnh hình,
thế thì may cho ổng.
“Sự thật không phải vậy.” – Tôi kể lể. Những lúc thế này thì kể lể là cách
giảm bớt nỗi đau khổ bản thân đang chịu đựng – “Cháu và cậu ta lỡ uống nhầm
rượu rồi vì quá say nên không tự chủ được hành động. Cháu chả hề muốn quan hệ
với cậu ta.”
Ông bác sĩ nhìn chằm chằm tôi với gương mặt không cảm xúc. Ổng nghĩ tôi nói
láo hả?
“Dù gì cháu cũng đã mang thai. Hãy về cho báo gia đình với cậu thanh niên
kia biết để liệu tìm cách giải quyết tốt nhất. Việc mang thai ngoài ý muốn ở
tuổi vị thành niên vào thời buổi này rất phổ biến.”
“Bác sĩ, nếu cháu phá thai thì sao?”
“Phá thai cũng được nhưng có thể sẽ để lại những hệ luỵ xấu cho bản thân
cháu sau này. Ví dụ trong quá trình phá thai dễ dẫn đến thủng tử cung, băng
huyết, tổn thương cổ tử cung hay âm đạo. Hoặc tai biến do dùng thuốc gây mê gây
tê. Các tai biến muộn hơn là sót thai, sót nhau, nhiễm khuẩn gây viêm dính
buồng tử cung dẫn đến vô sinh, chấn thương tâm lý thậm chí... kể cả tử vong!”
Nghe xong thì giờ tôi đoán mặt mình không còn xanh như đít nhái nữa mà là
mang hỗn hợp tất cả các sắc màu pha trộn lại với nhau: xanh mét vì kinh sợ, tím
tái vì hãi hùng, trắng bệch vì không còn hột máu. Ông bác sĩ này định chơi đóng
phim kinh dị hả trời? Thế mà ổng dám tỉnh bơ phán câu: Phá thai cũng được... Chắc ổng chán làm bác sĩ rồi muốn
chuyển qua làm bệnh nhân đây mà. Để tôi nghĩ xem cần đưa ổng vô khoa nào đã. Cha
này khùng dã man thiên địa!
... Tôi đón xe buýt về. Trong đầu nghĩ miên man nhiều thứ. Giờ tôi có thai thật rồi. Câu hỏi đầu tiên được đặt ra: Phải làm
gì đây? Mười bảy tuổi và còn đang đi học mà tôi sắp làm mẹ. Không
còn gì kinh khủng hơn nữa. Tôi hoang mang lo lắng. Chẳng rõ gia đình sẽ phản
ứng thế nào nếu biết tin này. Hẳn, cha mẹ giết tôi chết mất hoặc không thì cũng
viết giấy từ tôi cho xem. Lòng tôi rối bời như cuộn len rối bị con mèo vờn
chơi. Giữ đứa bé trong bụng thì không được nhưng phá bỏ càng không thể. Nói gì
thì nói, nó là máu mủ của tôi. Mệt mỏi. Chán chường. Tôi muốn khóc thật to
nhưng vẻ như bản thân chả còn tí cảm xúc nào, tất cả đều trống rỗng. Tôi cần
gọi điện cho Chan Chan. Đúng vậy! Tôi không thích phải chịu đựng chuyện tồi tệ
này một mình. Kết quả của đêm vô tình “ăn trái cấm” đó – đứa bé đang dần hình
thành trong bụng tôi – phân nửa là trách nhiệm của cậu ta. Cái thứ “tinh trùng”
sống dai!
Tôi đứng ngay trước cổng trường gọi điện. Đây là nơi hẹn gặp dễ dàng nhất. Chuông
đỗ dài. Khá lâu sau giọng Chan Chan mới vang lên bên đầu dây nọ:
« Lạ nha! Đằng ấy chủ động gọi điện cho đằng này. Có chuyện gì sao? »
Hừ! Chuyện lớn rồi! Nó còn to hơn gấp mấy trăm lần cái đầu chứa hột bí của
cậu! Nhủ thầm xong tôi đáp nhanh, ngắn gọn: “Đến trường gặp tôi ngay! Việc
rất-quan-trọng!”
Nhấn mạnh xong ba từ cần thiết, tôi cúp máy cái rụp và đứng nghĩ nên “báo
tin mừng” cho tên cool boy đáng ghét đó thế nào để cậu ta “chấn động”.
Hơn nửa tiếng sau, bóng dáng Chan Chan đạp xe xuất hiện từ xa. Mà phải công
nhận cậu ta có lòng ghê. Ban nãy gọi điện tôi chỉ ra lệnh bảo Chan Chan đến
trường ngay nhưng chả nói rõ lý do ấy thế cậu ta vẫn siêng năng xách xe đi gặp
tôi. Nếu tôi mà là cậu ta thì chắc còn khuya mới làm vậy. Tôi không khùng điên
nghe theo yêu cầu từ một con nhỏ cà rỡn nào đó để đạp xe dưới thời tiết oi bức
này. Thắng xe cái két ngay trước mặt tôi, Chan Chan quay qua hỏi còn trên tay cầm
ly nước:
“Nè, đừng nói đằng ấy nhớ đằng này ngen? Đây chưa sẵn sàng đón nhận tình
cảm đâu.”
Nghe chất giọng vênh váo cùng bộ-mặt-đẹp-trai-trời-cho-nhưng-mà-láo-quá của
thằng Chan Chan là tôi ứa gan. Chân ngứa dễ sợ nên muốn đạp một cú cho tên này
ngã lăn ra đường xe cán bẹp dí! Nhưng nghĩ lại, nếu làm thế không khéo đứa bé
trong bụng tôi mồ côi cha thì chẳng hay chút nào. Tôi chả muốn nuôi nó một mình
đâu. Ừ! Để tên Chan Chan sống rồi vác cái của nợ kia mới đúng chứ.
“Tớ gọi cậu ra là vì có chuyện rất rất rất quan trọng.” – Tôi sửa giọng –
“Nghe cho rõ vào! Chỉ nói một lần thôi đấy.”
“Ờ, nghe.” – Chan Chan hút rột rột ly nước đồng thời hí hửng ghé tai lại
gần.
Tôi kín đáo chèn cục đá ngay bánh xe trước để phòng hờ cậu ta hoảng quá
phóng đi mất dép. Tôi luôn đi trước đối phương một bước. Đấy là một trong nhiều
ưu điểm của tôi.
“Tớ có thai với cậu rồi!”
Tôi không ngờ mình lại nói ra điều đó dễ dàng và nhẹ nhàng đến vậy. Giờ xem
phản ứng Chan Chan ra sao...
“Xin lỗi, đằng này nghe không rõ lắm.”
Biết ngay mà! Phản ứng đầu tiên của kẻ muốn phủi bỏ trách nhiệm chính là
giả vờ điếc.
“Tớ nói chúng ta sắp có baby!”
“Đằng ấy... đang đùa hả?”
Ô hay chưa? Hết giả điếc rồi giờ chuyển qua hỏi đối phương có đùa không à?
Cậu ta tưởng tôi đây rảnh quá hay phát điên mà lại kiếm chuyện để đùa? Thôi
được. Đã thế thì đây cho đó xem chứng cứ rành rành luôn. Thề, lần này tên cool
boy mà dùng qua chiêu “mắt mờ coi không rõ” là tôi cho đầu cậu ta nằm dưới bánh
xe đạp.
“Đây! Giấy báo kết quả. Cậu nhìn cho rõ! Thai gần
một tháng!”
Chan Chan mau chóng đón lấy tờ giấy gấp tư, mắt đảo liên tục theo từng con
chữ trong đó. Rất nhanh, cậu ta phun nước ướt nhem cái thứ vừa báo tin dữ rồi
kêu lên:
“Ôi Chúa ơi! Xin cứu rỗi linh hồn con!”
“Trên đời không có Chúa. Kỳ này chỉ có chúng ta cứu
lấy chúng ta thôi.”
Chan Chan gần như không còn nghe lọt tai bất kỳ lời nào nữa. Cậu ta ngồi
chết điếng trên xe đạp. Mắt mở to trừng trừng như muốn đâm thủng giấy báo kết
quả. Miệng há hốc, cả lũ ruồi trăm con bay vô còn lọt. Còn tay chân thì đơ
ra... Tôi thắc mắc, lý nào đây là cách mà mấy thằng đẹp trai hay dùng để đón
tin mình sắp làm cha?
“Sao... sao lại vậy được?” – Chan Chan thất kinh
xoay qua.
“Thì là vậy chứ gì nữa. Lần trước que thử thai cho kết quả sai lệch. Bây
giờ đi bệnh viện khám thì chắc cú 100% tớ dính bầu rồi.”
“Trời ơi!”
Trông dáng vẻ khổ sở vật vã vò đầu bứt tóc của Chan Chan, tôi đâm nản. Cậu
ta là con trai mà còn phản ứng dữ dội thế thì đứa con gái mười bảy như tôi phải
hành động sao đây? Nhảy lên bàn bác sĩ và đấm vào ngực hét huba huba huba?
Không khéo ông bác sĩ sẽ lập tức đưa tôi vô viện tâm thần hoặc sở thú vì nghĩ
tôi là vượn người sổng chuồng.
Ngừng việc than trời lại, Chan Chan tự dưng xoay cổ khoảng 90 độ nhìn vào
tôi e dè:
“Nhưng, đứa bé trong bụng đằng ấy có phải của đằng
này không?”
Giờ thì tôi muốn mình thành vượn người thật rồi! À không, là người nhện!
Tôi sẽ phóng tơ ra và treo cái thằng Chan Chan chết tiệt ấy lên dây điện. Tên
cool boy này ba trợn thiệt chứ! Cậu ta nghĩ sao mà có thể hỏi tôi câu kinh
khủng đó hả? Không phải con mày thì con ai? Con ông hốt rác à? Hay của ông xe
ôm đầu ngõ?
Điên người, tôi mím môi đồng thời giơ chân đạp mạnh vào sườn xe đạp khiến
tên Chan Chan mất thăng bằng ngã đánh oạch xuống đất. Sau khi hoàn hồn, cậu ta
liền nhảy dựng người lên giống hệt khỉ rồi quát tôi như quát con cún: “Đằng ấy
điên sao?”
“Có ngon thì hỏi lại lần nữa coi!” – Tôi trợn mắt – “Tin đây một cú
ka-ra-tê-giay-bày là đằng đó về nhà má nhận hết ra không?”
“Giay bày là gì?” – Chan Chan còn bình tĩnh hỏi lại
tôi cụm từ lạ hoắc lạ huơ kia.
“Là bay giày!” – Tôi giơ chân lên để Chan Chan
nhìn rõ đôi giày thể thao hiệu Nice mới toanh. Siêu bền. Siêu chắc. Siêu...
dính, đá phát trúng ngay.
Chan Chan nuốt nước bọt khi hiểu ra chiêu thức tôi vừa dùng để đe doạ xong.
Một cách lịch sự và từ tốn, Chan Chan đẩy nhẹ bàn chân tôi đang giơ ngay trước
mặt cậu ta ra xa xa tí.
“Thì thắc mắc nên hỏi thôi.”
“Thắc với mắc cái gì? Chính cậu là người đã cướp sự trong trắng của tôi! Là
người duy nhất quan hệ với tôi! Vậy mà giờ cậu dám nói vậy ư?” – Tôi gào.
Tức thì, Chan Chan phóng đến gần rồi nhanh tay bịt cái “loa phóng thanh”
đang bật ở tần xuất cao nhất của tôi lại. Mặt cậu ta xanh mét.
“Đằng ấy khe khẽ mồm nào!” – Chan Chan láo liên mắt
nhìn xung quanh.
“Có làm mà không có gan chịu! Hèn!” – Cười thầm xong
tôi gắt – “Bỏ tay cậu ra!”
Hình như sợ tôi sẽ dùng chiêu “cắn cước” giống bữa trước hay sao mà Chan
Chan giật tay ra liền. Khi thấy mấy ngón tay ngọc ngà vẫn còn nguyên vẹn thì
cậu ta cất tiếng:
“Giờ đằng ấy tính sao? Vụ mang thai đó.”
“Tôi không biết.”
Chan Chan thở dài thườn thượt. Tôi thấy cậu ta cau mày đăm chiêu. Chắc đang
suy nghĩ.
“Chuyện đã đến nước này thì có lẽ hai chúng ta nên nói cho cha mẹ biết. Sau
đó tất cả sẽ cùng nghĩ cách giải quyết...”