Cớ Sao Mãi Yêu Em _ Chương 45
Chương 45
Khoảnh khắc này, Dương Tịch hận một nỗi muốn túm lấy
vòng eo thon gọn của cô, siết chặt lấy cô, không muốn để cô rời xa...
Đúng lúc lòng anh ngập tràn nỗi mộng mị thì một tiếng
“đinh” vang lên, thang máy dừng tại tầng tám.
Cánh cửa mở ra, Dương Tịch như vừa tỉnh giấc, đứng
phắt dậy, xoay người, lục đục bước ra khỏi thang máy. Diệp Phiên Nhiên nhường mọi
người đi trước rồi bước ra theo sau anh, bắt gặp Trần Thần đứng đợi bọn họ
ngoài hành lang.
Hắn trông thấy hai người, cười đểu nói: “Sao thế?
Thang máy kín lắm à? Sao mặt đỏ gay thế kia?”
Diệp Phiên Nhiên chẳng biết nói sao cho phải, đầu
cúi gằm, cả người không thoải mái. Dương Tịch thụi vai Trần Thần, rồi nói: “Mau
vào đi! Làm gì mà nhiều lời thế không biết!”
Bước vào căn phòng với ánh đèn tối tăm mờ ảo, cô vợ
mới của Trần Thần đang đứng trước màn hình, tay cầm micro, hát bài Sau này của
ca sĩ Lưu Nhược Anh. Giọng cô uyển chuyển ngọt ngào, vẻ mặt chăm chú:
“Sau này, cuối cùng em cũng học được cách để yêu,
đáng tiếc rằng anh đã ra đi tới phương trời xa xăm, tan biến khỏi biển người.
Sau này, mãi đến phút cuối cùng, trong làn nước mắt,
em mới hiểu rằng, có những người một khi đã bỏ lỡ, sẽ chẳng bao giờ gặp lại nữa...”
Bản nhạc với tiết tấu âm hưởng trầm buồn hoàn toàn
không thích hợp với bầu không khí hôm nay, Diẹp Phiên Nhiên chau mày nói: “Trần
Thần, bọn cậu đôi vợ chồng sang, sao không song ca bài Phu thê song ca thu lối
về?
“Đúng đấy, sao lại chọn bài này?” Trần Thần nói
ngay: “Đổi bài, đổi bài, nghe lời Diệp Phiên Nhiên ca bản Phu thê đôi ta chung
lối về. Tớ sở trường nhất là hát nhạc của Hoàng Mai Hý!”
Dương Tịch ngồi trên sofa, cảm giác miệng khô lưỡi
rát, nhón lấy tách trà trên bàn, nghe đến câu này liền “phụt” một tiếng, văng
tung toé khắp người Trần Thần.
Trần Thần nói giọng phẫn nộ: “Người anh em, sao thế,
có ý kiến gì à?”
“Được rồi, Trần Thần à, không phải lần đầu tiên nghe
cậu hát nhạc Hoàng Mai Hý!” Dương Tịch chẳng chút thương tiếc nào vạch trần hắn
đến cùng: “Với chất giọng của cậu, lên cao không nổi, xuống thấp cũng chẳng
xong, điệu nhạc thì lạc đâu mãi tận Java!”
“Hay là cậu hát nhé?” Trần Thần dúi chiếc micro khác
vào tay Dương Tịch: “Tớ biết giọng cậu hay, trầm bổng, hát không lạc giọng!”
“Bài này tớ hát với Hứa Oanh Oanh, không hợp lắm thì
phải!” Dương Tịch nói.
“Vậy thì hát cùng Diệp Phiên Nhiên!” Trần Thần giật
phăng micro trong tay vợ đưa sang cho Diệp Phiên Nhiên: “Đây, dù gì trước đây bọn
cậu cũng là cặp song ca!”
Diệp Phiên Nhiên nhảy dựng lên khỏi sofa, làm như thứ
Trần Thần đưa cho cô là viên thuốc súng: “Trần Thần, đừng đùa nữa!”
Thoáng chốc, con tim Dương Tịch nặng trĩu, nụ cười
nhạt nơi khóe môi khẽ vụt tắt, hai con ngươi tối đen lại trở nên sâu thẳm. Anh
trả lại chiếc micro cho Trần Thần, lạnh nhạt nói: “Bảo cậu hát thì cậu hát đi,
đừng có mà giả vờ...”
“Bố khỉ! Là cậu giả vờ giả vịt hay là tớ đây?” Trần
Thần không chịu nổi la lên: “Hai người cậu rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Là chia
tay hay hòa hợp thì nói phứt một câu, đừng để tớ bị kẹp chính giữa khó xử lắm!”
Căn phòng trở nên vắng lặng, không khí như trở nên
đóng băng, duy chỉ hình ảnh trên màn hình đang nhấp nháy.
Lặng im hồi lâu, Diệp Phiên Nhiên là người phá vỡ bầu
không khí vắng lặng, nói giọng tự giễu: “Bọn mình chẳng phải đã chia tay nhau rồi
sao? Bốn năm trước đã chia tay rồi mà!”
“Chia cái con khỉ” Trần Thần lỗ mãng nói: “Người
khác không biết, chẳng lẽ tôi cũng không biết hay sao? Bao nhiêu năm rồi cậu
không kiếm bạn trai, chẳng phải là vì đợi Dương Tịch đó sao?”
Diệp Phiên Nhiên ra sức thoát khỏi mớ hỗn loạn, cô
nhắm nghiền mắt, khẽ nói ngắt lời hắn: “Trần Thần, tôi có bạn trai rồi!”
Giọng cô rất khẽ nhưng lại như tiếng nổ vang rền bên
tai người bên cạnh.
Trong ánh đèn ảm đạm u tối, hắn nhìn trân trân cô
không chớp mắt.
Vợ Trần Thần, Hứa Oanh Oanh, ngồi bên nghe ngóng
quan sát, kéo vạt tay áo chồng, nói: “Được rồi mà, đừng cãi nữa. Bọn mình hát
thôi!”
Diệp Phiên Nhiên cảm thấy rất có lỗi, đây vốn dĩ là
ngày vui của người ta lại bị mình làm rối tung cả lên. Cô thu dọn mớ cảm xúc rối
bời, bước đến trước máy tự động chọn bài, nói: “Mình chọn bản song ca cho hai bạn
nhé, cho không khí vui vẻ một chút, bài hát Bản tình ca vững bền hay là bản
Tương ngộ hạnh phúc?”
“Toàn là mấy bài xa xưa cũ rích, vả lại, tôi cũng chẳng
biết hát.” Trần Thần tự tìm đường rút cho mình, không muốn làm bầu không khí
thêm cứng ngắc: “Bèo nước gặp nhau đi, bài này dễ hát!”
“Bất kể mai này ra sao, chí ít đôi ta đã từng tương
phùng.
Chẳng cần hoài công ràng buộc đôi ta, càng chẳng cần
đến lời thề thốt.
Chỉ cần đôi ta từng có nhau, với hai ta mà nói, là một
việc quá mãn nguyện.
Đời người biết bao hồi ức, chỉ cần trong hồi ức của
em có anh...”
Đôi song ca vợ chồng Trần Thần hát đầy cảm xúc. Diệp
Phiên Nhiên trở lại bên ghế sofa, cô trông thấy Dương Tịch khui lon bia trên
bàn, vẻ mặt ưu sầu, một mình ngồi uống.
Sau đó, Trần Thần cũng tham gia, hai người đàn ông kẻ
uống người trả lễ, càng uống càng hăng, cuối cùng cả hai đều đã mơ màng ngà ngà
say.
Trần Thần vừa uống vừa nói lảm nhảm: “Diệp Phiên
Nhiên, tôi đã làm một việc có lỗi với cậu. Cậu có biết vì sao năm xưa Thầm Vỹ
đi nước ngoài không? Là tôi đã viết một bức thư nặc danh nói với cậu ấy rằng cậu
và Dương Tịch mến nhau, hai người hẹn hò tại sân trường. Chuyện này tôi thừa nhận
rằng mình không đúng. Khi đó cũng vì thấy Dương Tịch đau khổ vì tình nên muốn
âm thầm giúp cậu ta một tay. Có thể tâm tốt làm chuyện xấu. Dù sao thì giờ tôi
cũng xin lỗi cậu!”
Diệp Phiên Nhiên tỏ vẻ kinh ngạc, hóa ra năm xưa cô
đã trách lầm Dương Tịch.
Cô lặng lẽ đưa mắt nhìn sang Dương Tịch, không nhìn
cô, đưa mắt nhìn cảnh sắc nhộn nhịp về đêm ngoài cửa sổ với sắc mặt hờ hững, hệt
như chuyện này chẳng hề liên quan đến mình. Đúng vậy, biết được chân tướng sự
thật thì sao, những việc này với hai người mà nói đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Mãi gần nửa đêm, bốn người mới bước ra khỏi quán
karaoke. Đứng ngay giữa đường, Trần Thần nói lời chạm biệt Diệp Phiên Nhiên và
Dương Tịch, ôm lấy cô vợ mới ra về.
“Tạm biệt!” Diệp Phiên Nhiên quay đầu lại, bình thản
nhìn Dương Tịch, thu dọn nỗi đau xót xa âm ỉ trong lòng mà thể hiện gương mặt
lãnh đạm dửng dưng.
Dương Tịch lặng im hồi lâu. Bọn họ đứng giữa hai cây
ngô đồng. Ánh trăng sáng bạc hắt xuống cành cây khô héo, phủ một lớp trên khuôn
mặt, chiếu rọi trên từng đường nét khôi ngô tuấn tú, lên sống mũi thẳng tắp
cùng khoé môi cương nghị của anh.
Ánh mắt anh không nhìn cô mà nhìn về một phương trời
xa xăm, ánh mắt mơ màng trống rỗng.
“Dương Tịch” Cô khẽ gọi anh.
“Người đó tốt với em chứ?” Cuối cùng anh cũng mở miệng
hỏi.
“Ai?” Cô chau mày, lúc sau mới phản ứng lại, người
anh nói là Tiết Sam.
“Cũng được!”
“Vậy em vui không? Vui hơn lúc ở bên anh phải
không?” Anh hỏi, ánh mắt như ngọn đuốc, nhìn cô chăm chăm.
Đây là câu hỏi rất khó xử. Diệp Phiên Nhiên cụp mắt,
kiên quyết giữ im lặng.
Bọn họ đều đã trưởng thành, có đủ năng lực phán đoán
cuộc đời của mình. Có lẽ nào, tất thảy mọi việc còn có thể trở lại như trước?
Nhưng mà, Tiết Sam thì sao? Chung Ni sẽ thế nào? Nếu
đã lựa chọn thì chẳng thể nào hối hận được. Trang sách giữa cô và Dương Tịch đã
sang trang từ lâu rồi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua. Cuối cùng cô
cũng quyết định. Ngẩng đầu đón lấy ánh mắt Dương Tịch, cô nói: “Dương Tịch,
mong anh đối xử tốt với Chung Ni. Nó vẫn là đứa trẻ, đừng làm tổn thương nó!”
Dương Tịch nhíu chặt đầu mày, từng thớ cơ bắp cuồn
cuộn cứng đờ do anh ra sức gồng mình kiềm chế mà ra. Ánh mắt đen lay láy, tựa
như cái giếng sâu thẳm không đáy, dần hiện lên nét giận dữ khó chịu.
Hồi sau, cô nghe thấy những lời lạnh lùng thốt ra từ
làn môi nghiêm nghị của anh: “Diệp Phiên Nhiên, anh không biết nên nói em giả tạo
hay vĩ đại đây!”
Diệp Phiên Nhiên quay lại thì bóng dáng anh đã biến
mất trong màn đêm. Ánh trăng kéo chiếc bóng cô độc lẻ loi của cô ra thật xa, hắt
lên nền gạch màu trắng đục trơn láng.
Cơn gió lạnh về đêm thổi từng cơn phần phật xộc thẳng
vào cổ áo khoác măng tô.
Diệp Phiên Nhiên ôm chặt hai cánh tay nhưng vẫn chẳng
thể tránh khỏi run rẩy.
Vì cô không muốn Chung Ni vô tội chịu đau khổ mà
đành lòng biến mất khỏi Dương Tịch. Tiếp đó làm ra vẻ không quen biết, vờ như
chẳng hề nhớ nhung, vờ ra vẻ không buồn bã đau khổ.
Đã từng yêu nhau, đến phút cuối cùng trở thành hai kẻ
xa lạ.
Thời khắc này, đầu đường cuối phố tịnh mịch không
bóng người. Diệp Phiên Nhiên khó khăn lắm mới đón được taxi. Cửa xe đóng chặt,
bật hệ thống sưởi, nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh, cảm giác lạnh lẽo này xuyên tim
thấu xương.
Cảm giác này không phải đến từ thời tiết mà từ tận
đáy lòng.