Công Chúa Quý Tính - Chương 06

Chương
6

[11]

Mấy
ngày sau, ta bận đến sứt đầu mẻ trán.

Từ
trước tới nay ta và những việc liên quan đến quốc gia xã tắc cách xa nhau như
mặt trăng với mặt trời vậy, thế nhưng giờ chúng nó cứ như dòng nước lũ ùn ùn
lao tới. Cũng may ta có thể lén lút mang Vô Mẫn Quân theo, hắn cũng được việc
lắm, đáng tiếc là những vấn đề liên quan đến nghi lễ, nghi thức vẫn cần ta tự
mình lên đài chịu trận, việc này thật đau đầu vô cùng. Mòn mỏi mãi mới đợi được
nghi thức đăng cơ kết thúc, ngày chúng ta tới Đông Nguyên Quốc cũng đến gần.

Ba
ngày trước khi ta và Vô Mẫn Quân lên đường chính là ngày cả nhà Hưu Ấp Vương bị
biếm làm thứ dân. Mưa thu lất phất, cả hoàng cung Tây Ương rộng lớn chìm trong
một màn sương mờ dày đặc. Ta giương ô, đứng ngẫm nghĩ hàng đống vấn đề lớn nhỏ
có thể sẽ xảy ra sau khi về Đông Nguyên Quốc. Thịnh An quận chúa không biết
dùng cách nào, ngồi trên kiệu tới, bước lại gần ta lặng lẽ hành lễ: “Hoàng
thượng.”

Bàn
tay giương ô của ta khẽ run. Nàng không mang theo ô, đứng dưới màn mưa lất
phất, gương mặt chẳng son phấn điểm trang, tóc xõa tung xuống bờ vai, tà váy
bằng lụa mỏng trắng đến tinh gần như hòa làm một với những đóa hoa cự sương[1]
trắng ngần điểm chút đỏ nhạt đang kiên cường bung cánh giữa làn mưa phía sau
lưng.

[1]
Hoa cự sương: Còn có rất nhiều tên khác, như hoa phù dung, mộc phù dung, địa
phù dung, hoa mộc, là loại thực vật có hoa thuộc họ Cẩm Qùy.

Nàng
trông có vẻ khác so với lần gặp trước, trên gương mặt là vẻ thờ ơ mà trang
nghiêm ta chưa từng thấy. Ta đoán, có lẽ tâm ý của nàng với Vô mẫn Quân đã sớm
tan thành tro bụi. Cùng là phận nữ nhi, thấy nàng bị người yêu phản bội, lại
phải chịu tang cha, hơn nữa còn bị biếm từ quận chúa thành thứ dân, ta không
khỏi có chút chẳng đành lòng, liền nói: “Đứng lên đi.”

Thịnh
An quận chúa từ từ ngẩng đầu lên, lúc này ta mới phát hiện ra bên tai nàng có
gài một nụ hoa màu trắng nhạt. Việc này hơi kì lạ, người ta thường chỉ cài bông
hoa đã bung nở, nào thấy ai cài nụ hoa còn khép cánh thế kia đâu.

Thịnh
An quận chúa thấy ánh mắt của ta dừng trên nụ hoa bên tai mình thì khẽ cười
nhạt, sau đó nói:

“Hoàng
thượng, hiện đương độ cuối thu, nụ hoa này không nhìn được thế thời, không phân
rõ được thật giả đúng sai, ngu dại mà một mình kết nụ, lại mang trong lòng tham
vọng ngông cuồng, muốn nở thành một đóa hoa rực rỡ. Thế nhưng trong thời tiết
này, nó làm sao đương đầu nổi? Tiện thiếp không đành lòng, mới hái nó xuống.”

Nàng
nói là nói nụ hoa kia đấy, có điều sao ta lại nghe ra kỳ thực nàng đang nói về
chính bản thân mình? Chẳng qua tình hình trước mắt như thế, ta cũng không có
cách nào an ủi động viên nàng, mà giọng nói cũng như sắc mặt của Thịnh An lúc
này đều vô cùng cổ quái khiến ta cực kì hoài nghi, không biết có phải nàng đã
trúng tà rồi hay không…

Bởi
vậy ta chỉ có thể miễn cưỡng đáp một câu: “Thịnh An, do muội suy nghĩ nhiều quá
mà thôi…”

Thịnh
An quận chúa dừng một chút, sau đó nói: “Giờ tiện thiếp đã không còn được dùng
cái tên Thịnh An nữa rồi, đó là phong hào mà Tiên hoàng đã ban cho, nhưng hiện
tại tiện thiếp chỉ là một người dân bình thường… Nếu Hoàng thượng nguyện ý, vậy
xin hãy gọi thiếp thêm một tiếng Du nhi đi.”

“…”
Đây là nguyện vọng cuối cùng của Thịnh An, thỏa mãn nàng cũng không phải chuyện
khó khăn, ta ho khan một tiếng, cất tiếng gọi, “Du nhi…”.

Thịnh
An quận chúa nở nụ cười: “Đa tạ hoàng thượng.”

“…”

Sau
khi hành lễ, liền móc ra một gói vải, chậm rãi mở ra, bên trong có cắm mấy cây
kim, đều là mấy cây mà ngày đó ta và Vô Mẫn Quân vô tình “để lại” trên trán
nàng…

Khụ,
chẳng lẽ Thịnh An quận chúa định tính toán nợ nần rồi thanh toán luôn một lượt?

Ta
nhìn nàng bằng ánh mắt cực kì cảnh giác, nàng lại chỉ cười một tiếng, từ từ
nâng gói vải ấy lên, đưa cho ta: “Hoàng thượng, kim khâu dứt tình, thì ra tâm
tư của ngài đã rõ ràng từ ngày đó…”.

“…”
Đã bảo nàng nghĩ nhiều quá mà…

Nàng
tiếp tục nói: “Bây giờ tiện thiếp xin trả những cây kim này lại cho Hoàng thượng,
chỉ mong Hoàng thượng đừng trách cứ những lần vô lễ của tiện thiếp khi xưa…”

Ta
ngẫm nghĩ một lúc, một tay nhận lấy gói vải, một tay đem chiếc ô giấy dầu tặng
cho nàng: “Muội nhận đi.”

Kiệu
của nàng còn ở bên ngoài, từ đây ra ngoài kia vẫn cần phải đi một đoạn đường.
Giờ cả người nàng đã ướt rồi, cái ô này có lẽ chẳng có tác dụng gì nhưng ta
tặng cho nàng, cũng xem như một cách an ủi vậy.

Thịnh
An quận chúa ngẩn người, sau đó mỉm cười, nhận lấy chiếc ô giấy dầu nọ: “Đa tạ
Hoàng thượng.”

Ta
gật đầu.

“Tiện
thiếp… xin cáo lui.”

Ta
lại gật đầu.

Thịnh
An quận chúa nâng chiếc ô giấy dầu màu xanh kia lên, chậm rãi bước ra phía
ngoài, bóng dáng càng lúc càng mờ ảo trong màn mưa bụi. Tay ta nắm chặt gói vải
kia, ánh vàng lấp lóe trên kim khâu khiến mắt ta khó chịu vô cùng, không nhịn
được mới cao giọng nói với theo bóng lưng nàng:

“Này,
vàng dát trên mấy cái kim này đều là thật đó, muội có thể giữ lại, sau này nếu
thiếu tiền còn có thể mang đi cầm cố…”

Thịnh
An quận chúa nhất thời lảo đảo, sau đó mới xoay người lại, thân hình cứng đơ:
“Cảm ơn ý tốt của Hoàng thượng, nhưng không cần đâu…”

Ta
xấu hổ đáp lại: “Vậy được rồi, muội đi đi.”

Thịnh
An quận chúa một lần nữa dùng tư thế lả lướt yêu kiều mà chậm rãi rời đi. Ta
thở dài một tiếng, sau đó ngẩn người nhìn gói vải trên tay.

Cũng
không biết qua bao nhiêu lâu, sau lưng đột nhiên truyền tới một giọng nữ thản
nhiên: “Sao thế, ngươi hận ta đến nỗi vác thân thể ta chạy ra ngoài trời dầm
mưa à?”

Ta
quay đầu lại, thấy Vô Mẫn Quân đã tới, hắn giương một chiếc ô màu xanh đen,
cánh tay cố sức nâng cao để che luôn cho cả ta.

Ta
vội vàng đỡ lấy ô, nói: “Không phải, ta vừa gặp Thịnh An quận chúa. Ngươi biết
không, ban nãy nàng mặc một thân áo trắng, bên tai cài một nụ hoa cũng trắng
nốt, mượn hoa nói bản thân, cái gì mà…”

Ta
còn chưa kịp nói cho hắn biết cái sự giật mình chấn động của ta trước sự thay
đổi quá lớn của Thịnh An quận chúa, Vô Mẫn Quân đã nheo mắt lại, giật lấy gói
vải trong tay ta, ném xuống đất.

“Ngươi
làm cái gì thế?”, ta sửng sốt.

“Thịnh
An đưa cho ngươi cái đó à?” Hắn nhìn mấy cây kim cắm trong bọc vải, “Hẳn là có
tẩm độc.”

Ta
kinh ngạc: “Không phải vậy chứ…”


Mẫn Quân thờ ơ liếc ta một cái, sau đó cúi người xuống, cách một tầng vải tay
áo nắm lấy một cây kim, đâm một mũi vào thân hoa cự sương đang nở rộ ngay bên
cạnh. Cây hoa cự sương kia liền khô héo với tốc độ chóng mặt, sau đó đổ rạp
xuống mặt đất lấm bùn bên dưới. Khắc trước còn đang lộng lẫy khoe sắc tỏa
hương, khắc sau đã lá một nơi hoa một chỗ, càng so sánh lại càng thấy thê thảm
vô cùng.

“…”

Nhất
thời ta cũng chẳng biết phải nói gì, Vô Mẫn Quân nhặt gói vải kia lên, thở dài,
“Độc tẩm trên này chính là ‘Thiện cực’. Haizz, giờ thì đúng là không biết nên
xử lý thế nào cho phải, nếu ném đi sẽ làm hại người khác, chôn vào trong đất
thì khoảnh đất đó coi như bỏ đi, nếu đốt thì người nào ngửi phải khói sẽ trúng
độc mà chết…”

Ta
nghe mà líu cả lưỡi: “Độc tính mạnh đến thế ư?”


Mẫn Quân nói: “Đúng thế, độc này do một vị thầy thuốc rất nổi danh nghiên cứu
ra, không có thuốc giải.”

“Cái
thứ tàn ác như thế, lại còn đặt tên là ‘Thiện cực’…” Ta lắc đầu, không kìm được
lại nghĩ đến vị ác quan tên Lưu Thiện kia.


Mẫn Quân mím môi, nói: “Vị thầy thuốc đó tên là Thường Ngữ Cực, cùng với ác
quan Lưu Thiện có một đoạn quá khứ mờ ám. Loại độc này là kỷ vật của hai người
đó. Bởi vậy mới lấy trong tên mỗi người một chữ.”

…Đúng
là có liên quan tới Lưu Thiện thật!

Ta
lẳng lặng nói: “Thật ra ta có ý này, biết nên ném cái thứ ấy vào đâu rồi.”

“Hả?
Ném vào đâu?”

“Hố
phân.”

“…”

“Cách
hay.” Bờ vai Vô Mẫn Quân khẽ run lên, đưa gói vải cho ta, “Ngươi sai người ném
nó vào hố phân đi, cẩn thận đừng chạm phải.”

Ta
gật đầu, lại không nhịn được mà hỏi: “Ngươi… cứ thế mà tha cho Thịnh An à?”


Mẫn Quân thờ ơ nói: “Thịnh An tuy tính tình lỗ mãng nhưng không đến nỗi quá ngu
ngốc. Nếu muội ấy đã làm cái chuyện rõ rành rành thế này, chắc hẳn còn có ý tứ
sâu xa gì đó. Giờ muội ấy vẫn chưa đi xa đâu, ngươi sai thị vệ đi gọi muội ấy
quay lại đi.”

Ta
do dự hỏi lại: “Cái gì cơ?”


Mẫn Quân nhỏ giọng nói mấy câu. Hiểu được nội dung cũng như ý vị sâu xa trong
mấy câu nói đó, quả thật khiến ta giật mình không thôi. Chẳng qua thấy Vô Mẫn
Quân bày ra dáng vẻ bình tĩnh như thường thế kia, ta cũng chỉ có thể phái người
đi tìm Thịnh An. Vô Mẫn Quân cười mấy tiếng, giật lấy cái ô, từ từ đi về phía
chỗ rẽ, sau vài cái chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Quả
đúng như Vô Mẫn Quân đoán, chỉ một lát sau đã thấy Thịnh An trở lại, coi bộ
đúng là cứ chậm rãi mà đi, chờ ta gọi nàng lại đây mà.

Nàng
giương ô tiến lại, bước chân không còn ung dung bình thản như ban nãy, trên
gương mặt kia ngập tràn đau khổ. Dường như không phải nàng đang tới gặp ta mà
là lê bước lên pháp trường xử chém thì đúng hơn.


theo ý ta, Vô Mẫn Quân, đúng là pháp trường của Thịnh An quận chúa thật.

Thịnh
An quận chúa bước đến trước mặt ta, dịu dàng cúi đầu: “Hoàng thượng.”

Ta
gật đầu: “Gọi muội tới, là vì ta đột nhiên nghĩ tới một việc.”

“Dạ.”

Nàng
đáp lời cho có lệ, phỏng chừng là đang chờ ta phán cho nàng một cái tội danh
nào đó không thể tha thứ được. Nhưng rốt cuộc ta chỉ mím môi, hái một đóa hoa
cự sương trắng ngần phớt thêm sắc hồng mong manh mọc sau lưng, tiếp đó vươn tay
gỡ nụ hoa bên tai Thịnh An quận chúa xuống, đổi lại bằng đóa cự sương đang nở
rộ trên tay.

[12]

Lúc
ta làm động tác ấy, thân thể Thịnh An hơi co rúm lại một chút, nhưng nàng vẫn
cứ đứng yên tại chỗ, mặc ta ném nụ hoa kia sang một bên.

Nàng
trông thấy gói vải đã mở ra trên bàn đá, lại liếc nụ hoa đang buông mình trên
mặt đất, nhìn ta, ánh mắt khó hiểu: “Hoàng thượng, thế này là…”

“Tuy
rằng vẫn đang trong thời gian túc trực bên linh cữu, nhưng cũng không cần phải
cài nụ hoa làm gì. Muội cũng như nó vậy, tuổi còn nhỏ, vẫn còn một tương lai vô
hạn phía trước. Ta cảm thấy vô cùng hổ thẹn về chuyện của phụ thân muội, có
điều quả thật ta cũng rất bất đắc dĩ. Lúc đó ông ấy uy hiếp tính mệnh của ta,
ta chẳng thể làm khác được… Về muội, ta cũng từng lo lắng, từng cân nhắc, nhưng
không tài nào bảo đảm được… Sau này lưu lạc nhân gian, mong muội hãy giữ gìn
bản thân, ngàn vạn lần đừng coi rẻ tính mạng của mình.”

Nói
xong, ta liếc nhìn gói vải trên bàn đá bằng ánh mắt đầy thâm ý, sau đó thở dài
thườn thượt: “Muội đi đi.”

Thịnh
An đứng yên tại chỗ, ngơ ngác nhìn ta, sau đó đột nhiên buông chiếc ô giấy dầu
trong tay xuống đất, khiến vài giọt nước bé xíu bắn tung lên, cứ thế, nàng nhào
tới, cùng với đóa hoa cự sương gài bên tai, lao vào lòng ta. Nàng vùi đầu vào
cổ ta, nước mắt rơi lã chã, bởi tiết trời giá rét nên lệ càng nóng bỏng, bởi
tiếng nức nở của nàng mà tình cảnh lại thêm phần tuyệt vọng.

“Khanh
ca ca, Khanh ca ca…” Nàng gọi tên ta không dứt, giọng nghẹn ngào: “Khanh ca ca,
sao huynh còn đối xử tốt với muội như thế làm gì, rõ ràng huynh biết muội tới
hại chết huynh cơ mà!”

“Haizz…”
Tiểu cô nương à, không phải ta đối xử tốt với cô, là Vô Mẫn Quân muốn ta diễn
kịch thôi…

Hai
tay ta cứng đờ, cuối cùng chỉ có thể đặt trên lưng Thịnh An quận chúa vỗ về vài
cái, chẳng biết nên nói gì mới tốt.


Mẫn Quân chỉ dạy ta đến câu “Muội đi đi” thôi. Thế nên diễn biến tiếp theo của
vở kịch này hoàn toàn vượt ngoài khả năng khống chế, ta chỉ có thể để nàng đứng
đó, khóc đến rứt ruột rứt gan.

Cũng
không biết qua bao lâu, mưa dần dần nặng hạt, từng giọt từng giọt nước to như
hạt đậu tương đập tới tấp lên mặt ta. Tâm tình của ta từ lúc ban đầu là đồng
cảm với Thịnh An quận chúa, dần biến thành bất đắc dĩ, trong lòng bắt đầu hận
Vô Mẫn Quân. Sao không nhắc nhở ta nên vào trong hành lang rồi nói, ít nhất
cũng có được cái mái hiên che mưa chắn gió…

Cuối
cùng, có lẽ Thịnh An quận chúa cũng không chịu nổi cảnh mưa tuôn xối xả như
thế, nàng mới từ từ lùi lại, nói bằng thứ giọng đã khản đặc: “Hoàng thượng, xin
lỗi, ban nãy tiện thiếp đã mạo phạm người rồi.”

Ta
cứng đờ người, mở miệng: “Không sao…”

Ai
ngờ Thịnh An lại đột nhiên quỳ xuống,

Ánh
nhìn của ta di chuyển theo thân hình đột nhiên sụp xuống của Thịnh An, liếc
thấy đôi giày thêu hoa trắng ngần như tuyết của nàng đã bị nhuộm thành màu xám,
áo váy cũng bởi bước bùn mà vấy bẩn, ướt nhẹp.

Ta
kinh ngạc nói: “Muội làm thế này là…”

“Bẩm
hoàng thượng, tiện thiếp đang muốn thỉnh tội với người!” Nàng cao giọng nói, “Tiện
thiếp lại muốn tới ám sát hoàng thượng, tội đáng chết vạn lần!”

Ta
nói: “Không sao, muội cứ đứng lên đi…”

Thịnh
An lắc đầu, tiếp tục nói: “Không chỉ thế, thật ra đêm nay, những người trong
gia tộc thần thiếp còn định tới ám sát Hoàng thượng… Lần này mang kim khâu tẩm
độc tới, thật ra không hề có ý định ra tay, vì quả thực quá lộ liễu. Chúng thần
dự định dùng số kim châm này để đánh lạc hướng, khiến Hoàng thượng nghĩ chúng
thần chỉ ám sát một lần thôi, khi đêm xuống sẽ thừa dịp Hoàng thượng nghỉ ngơi
không cảnh giác để quay lại…”

Ta
thầm kinh ngạc trong lòng, chẳng ngờ Thịnh An lại dốc ruột dốc gan nói hết ra
như thế. Có điều chính vào lúc này, ta không cần ai chỉ bảo cũng biết mình phải
nói gì, thế là ta ho khan một tiếng, sau đó nói: “Ta không trách muội, đứng lên
đi…”, giọng nói dịu dàng đến độ sắp tan ra thành nước.

Thịnh
An vẫn nức nở không thôi: “Muội không thể đứng dậy. Hoàng thượng, muội cứ nghĩ
rằng huynh thật sự vì hoàng vị mà giết phụ thân muội… Sao muội lại có thể ngốc
như thế chứ, thánh chỉ đã viết rõ ràng là ngôi hoàng đế sẽ truyền lại cho
huynh, liên quan gì đến gia phụ đâu chứ? Dù không giết ông ấy, huynh vẫn cứ là
hoàng đế cơ mà. Muội ngốc quá, vì sao lại tin lời những kẻ đó? Còn thật sự đến
đây ám sát huynh…”

Ta
im lặng trong chốc lát, đang định mở miệng nói mấy lời, thì đột nhiên sau lưng
truyền tới một giọng nói ẩn chứa âu sầu: “Tỷ tỷ, tỷ thật là ngốc quá.”

“…”

Nếu
ta nghe không nhầm, thì cái giọng này không phải là của ta sao? Cũng chính là,
Vô Mẫn Quân… Hắn gọi Thịnh An là cái gì? Tỷ tỷ á…?!

Ta
lẳng lặng quay đầu lại, quả nhiên là Vô Mẫn Quân. Hắn - có lẽ nên gọi là nàng -
giờ này phút này đang nhìn Thịnh An, gương mặt thấm đẫm xúc động và đau xót,
trong đôi con ngươi kia dường như còn đong thêm nước mắt. Thấy hắn đột nhiên
xuất hiện, Thịnh An sững người lại, đang định nói gì thì Vô Mẫn Quân đã chậm
rãi bước tới, ngồi xuống bên cạnh, giương ô chắn mưa giúp nàng: “Du nhi tỷ tỷ,
muội là Trường Nghi công chúa, có lẽ tỷ đã biết rồi.”

Gương
mặt Thịnh An trở nên lạnh lùng, khôi phục lại dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn ngày
trước: “Hừ, thì sao? Ngươi tới để chế nhạo ta à?”


Mẫn Quân lắc đầu: “Không phải vậy, không phải vậy, không phải vậy…”


sao gã Vô Mẫn Quân lại cứ nói lặp đi lặp lại như thế, ta buồn nôn quá…


Mẫn Quân chậm rãi đưa mắt nhìn ta, sau đó nói: “Thần thiếp bái kiến Hoàng
thượng.”

“A…
Được rồi…”


Mẫn Quân gật đầu, sau đó lại nhìn về phía Thịnh An quận chúa: “Du nhi tỷ tỷ, từ
lúc muội và Hoàng thượng gặp mặt tới nay, cộng lại cũng chỉ trên dưới mười
ngày, nào có cái gọi là yêu hay không yêu đây? Thật ra tuy muội ở ngay cạnh bên
Hoàng thượng, thế nhưng lúc nào cũng cảm thấy ngài rất ưu sầu, muội biết trong
trái tim ngài còn có một người con gái khác, cũng biết người đó là ai…”


Mẫn Quân dừng lại ở đó, sau đó lại nhìn Thịnh An đầy ẩn ý. Thịnh An không tài
nào tin được, đưa mắt nhìn ta, cắn môi, gục đầu xuống.

…Mệt
quá! Rốt cuộc Vô Mẫn Quân muốn làm cái gì, để ta biểu diễn một màn “ói bữa
sáng” ngay tại chỗ sao? Hay là màn “đập đá lên ngực” đây…?!

“Có
điều vì dân chúng của hai nước, vì bách tính trong thiên hạ, vì xã tắc giang
sơn, hai người bọn muội nhất định phải ở bên nhau. Trước quốc gia thiên hạ, nhi
nữ thường tình có đáng gì đây? Muội biết, Hoàng thượng đã phải từ bỏ rất nhiều
thứ, muội cũng vậy…”


Mẫn Quân hít một thơi thật sâu để ngăn cho nước mắt không trào khỏi bờ mi, tiếp
tục nói, “Chuyện đã đến nước này, muội tuy hiểu được tình cảm giữa hai người,
nhưng Du nhi tỷ tỷ, tỷ đã nghĩ tới chuyện này chưa, bây giờ tỷ bẩm báo với
Hoàng thượng về kế hoạch của gia tộc tỷ thì Hoàng thượng nhất định sẽ có đề
phòng, những người trong gia tộc tỷ đương nhiên sẽ biết là do tỷ báo với người,
đến lúc đó, trở thành kẻ phản bội của gia tộc, chỉ sợ… Bọn họ sẽ không nương
tay với tỷ đâu, dù sao bọn họ cũng đẩy tỷ lên làm kẻ đánh trận đầu tiên rồi. Tỷ
phải biết rằng, nếu không phải trong lòng Hoàng thượng còn có tỷ, chắc chắn tỷ
đã chết lâu rồi!”

Lời
này của Vô Mẫn Quân vừa phân tích được lợi hại thiệt hơn, vừa gây xích mích
quan hệ giữa Thịnh An và những người còn lại trong gia tộc, thực sự rất ti tiện.
Nói xong, Vô Mẫn Quân còn ung dung liếc ta một cái, ta lập tức hiểu ý mà tiếp
lời: “Không sao, không sao, ta không đề phòng là được…”

“Sao
có thể thế được!”

Thịnh
An quận chúa hét to một tiếng, “Khanh ca ca, huynh nhất định phải chuẩn bị sẵn
sàng mới được! Muội, muội không sao đâu, muội vốn cũng không có ý định đi cùng
bọn họ. Sau khi phụ thân qua đời, kì thực vẫn còn một lượng tài sản chưa bị
tịch thu, muội biết nó ở đâu nhưng bọn họ thì không biết, cứ truy hỏi muội mãi,
còn lừa gạt để muội tới ám sát huynh… Lần này trở về, muội lập tức sẽ đem theo
tài sản, một mình tới Nam Văn Quốc… Muội làm quận chúa lâu như thế, cứ nghĩ
mình cái gì cũng biết cái gì cũng hiểu, rốt cuộc vẫn chỉ như dã tràng xe cát mà
thôi.. Muội, muội cứ ẩn cư quách cho xong…”

Sau
khi đón được một đống ám chỉ của Vô Mẫn Quân, ta cũng ngồi xuống, do dự mà nói
với Thịnh An: “Du nhi, nếu thế thì thiệt thòi cho muội quá…”

“Không,
muội không thiệt thòi!” Thịnh An quận chúa cao giọng nói, hai mắt dạt dào tình
cảm nhìn ta, “Hoàng thượng, Du nhi cam tâm tình nguyện!”

Nói
xong còn thở dài thườn thượt: “Chỉ đáng tiếc một điều, hiện giờ muội đã chẳng
còn cơ hội được ở bên Hoàng thượng rồi…”

Thật
ra nàng nói những lời này, ít nhiều gì cũng muốn bóng gió xa xôi. Nếu “ta” thật
sự yêu thương nàng như thế, chẳng lẽ lại không nghĩ được cách nào giải quyết?
Thế nhưng ta chỉ đành giả bộ hồ đồ, an ủi mấy câu: “Kiếp sau nếu có duyên…”


Mẫn Quân chắp tay lại mà cười: “Đừng nói gì đến kiếp sau, sau này sẽ có cơ hội
cũng không chừng.”

Thịnh
An liếc mắt nhìn ta, gật đầu nói: “Chỉ mong như thế…”

Trong
ánh mắt nàng ngập tràn vẻ không đành lòng và nỗi âu sầu phiền muộn, lại thấp
thoáng kỳ vọng về một tương lai không biết trước. Ta không dám nhìn ánh mắt đó
quá lâu, chỉ cười với nàng vài tiếng, sau đó nhìn ra chỗ khác.


Mẫn Quân lại chen miệng vào: “Chi bằng Du nhi tỷ tỷ tới thư phòng gần đây viết
gì đó cho Hoàng thượng đi.. Thôi thì, cứ viết mong Hoàng thượng bình an đi.”

Ta
không biết Vô Mẫn Quân có ý gì, chỉ nói: “Đừng ép Du nhi.”

Thịnh
An nghe ta nói thế, nở nụ cười: “Không đâu, muội cũng định làm thế mà.”

Sau
đó Thịnh An quận chúa để lại ba chữ:

Nguyện
quân an

(Mong
chàng được bình an)

Bên
dưới còn đề tên của chính mình, Phong Du.

Không
lâu sau, mọi chuyện đều ổn thỏa, Thịnh An ngồi trên một cỗ xe ngựa hết sức bình
thường ra khỏi cổng hoàng cung. Trong suốt đường đi, vẫn cứ ngoái đầu ra khỏi
màn xe nhìn ta không dứt… Ta thật sự chẳng biết làm thế nào cho phải.

Sau
khi Thịnh An đi rồi, mưa cũng dần ngớt, từng đóa từng đóa cự sương nở rộ khiến
người ta lóa mắt, thế nhưng chẳng có đóa nào được lộng lẫy bằng đóa cài bên tai
của Thịnh An. Mọi thứ đều y nguyên như cũ, trừ chiếc ô giấy dầu lăn lóc trên
mặt đất cùng nụ hoa e ấp dính đầy bùn.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3