Công Chúa Quý Tính - Chương 05

Chương
5

[9]

Ta
thở dài, không định quấy rầy Vô Mẫn Quân nghỉ ngơi, xoay người bước khỏi phòng,
ra tới cửa thì vừa khéo gặp phải Thái sư đang đi tới. Thấy ta bước ra từ phòng
Vô Mẫn Quân, ông có vẻ sửng sốt, hỏi: “Không biết tình hình Trường Nghi công
chúa sao rồi?”

“Nàng
ấy đang nghỉ ngơi, không có gì đáng ngại.” Ta đáp.

Thái
sư gật đầu: “Hoàng thượng, hiện giờ ngài phải đi chuẩn bị tang lễ của Tiên
hoàng, còn cả việc đăng cơ nữa.”

“Ta
biết…”

Vừa
nghĩ tới đám công chúa ríu ra ríu rít kia là đã thấy đau cả đầu nên sau khi
theo Thái sư tới đó, ta vẫn cứ trưng bộ mặt âm u, giả bộ âu sầu. Nói cho cùng Vô
Mẫn Quân tính tình vốn kì quái, các nàng thấy sắc mặt ta không tốt, cũng chẳng
dám bước tới làm phiền.

Đương
nhiên, cuộc đời không thể thiếu chuyện ngoài ý muốn.

Ta
còn chưa kịp hoàn hồn thì đã thấy một bóng người lao tới trước mặt, túm lấy hai
vai ta mà lắc lấy lắc để: “Khanh ca ca! Tại sao huynh lại làm thế?! Vì sao lại
muốn giết phụ thân muội, vì sao?!”

Ta
bị nàng lắc đến độ đầu váng mắt hoa, dù vậy vẫn đoán được người đang gào khóc
đến khản cổ trước mặt mình chính là Thịnh An quận chúa. Mặt nàng cau lại, giống
như cái bánh màn thầu bị người ta chà đạp không biết bao nhiêu lần, sau đó bị
ném vào nước ngâm một lúc lâu, lực tay rất mạnh, túm lấy ta sống chết cũng
không buông.

Giọng
ta run lên: “Thịnh An, muội bình tĩnh, bình tĩnh lại nào…”

Nàng
càng túm chặt hơn, vừa khóc vừa rống lên: “Huynh bảo muội bình tĩnh thế nào
đây?! Vì sao huynh lại để nàng ta giết phụ thân muội?!”

Đầu
ta càng lúc càng đau, tuy rằng thấy nàng cũng thật đáng thương nhưng vẫn gạt
tay nàng ra: “Thịnh An, muội đừng làm càn nữa, là do bản thân Hưu Ấp Vương
trong lòng có ý nghĩ xấu xa, Trường Nghi công chúa mới ra tay giúp đỡ…”

Thịnh
An quận chúa khóc đến độ cả người run lên, tay lại từ từ buông ra, lùi về phía
sau vài bước, nói: “Không thể như thế được, rõ ràng phụ thân muội đã từng nói
rằng, vì muội, người sẽ không làm chuyện gì bất lợi với huynh, sẽ phò tá huynh
mà…”

“Khụ”
Nhất thời ta không biết dùng từ gì cho phải, cuối cùng chỉ đành an ủi nàng,
“Điều này chứng minh, lời nói của nam nhân không thể nào tin được, dù có là phụ
thân muội đi chăng nữa…”

Lời
vừa nói ra, ta cảm thấy bầu không khí xung quanh đột nhiên lạnh toát. Thịnh An
mở to mắt nhìn ta, sau đó vừa khóc nức nở vừa chạy đi mất.

Ta
thầm thở phào nhẹ nhõm, ho khan một tiếng, nói: “Trước tiên chúng ta cứ vào
thăm phụ hoàng cái đã…”

Mấy
vị công chúa sau khi chứng kiến một màn ban nãy, ai cũng im bặt như ve sầu khi
đông đến, nghe ta nói thế liền vội vàng gật đầu đáp một tiếng “vâng”, cũng nhờ
thế mà chuyến đi này diễn ra suôn sẻ ngoài mong đợi.

Tuy
nói là suôn sẻ đấy, thế nhưng lễ tiết trong hoàng thất vốn rắc rối rườm rà,
phải tiến hành từng việc từng việc một. Đợi đến lúc Tiên hoàng yên vị được
trong cỗ quan tài tạm thời thì đêm cũng đã khuya. Ấy vậy mà ta còn chưa được
về, phải ngồi tĩnh tâm trong lễ đường thênh thang này tròn một đêm để cầu chúc
cho Tiên hoàng an nghỉ. Sát ngay bên cạnh đương nhiên là cái quan tài chứa xác
Tây hoàng rồi.

Nói
thật, ta cũng có chút sợ hãi mấy thứ như thần thánh quỷ ma, sau khi biết mình
phải làm việc đó thì cực kì kinh hãi. Khi phụ hoàng tạ thế, đất nước đang trong
cảnh thù trong giặc ngoài nên lễ nghi đều được cắt giảm hết mức có thế, thái tử
cũng chỉ canh giữ trong lễ đường vài tiếng là rời đi. Ta thật trăm ngàn lần
cũng không ngờ tới việc phải ở qua đêm!

Thế
là tranh thủ lúc dùng cơm tối, ta nói chuyện này với Vô Mẫn Quân, bóng gió xa
gần về mong ước có người canh chung với mình.


Mẫn Quân nghe xong, thản nhiên nói: “Phụ hoàng ta ở cùng ngươi còn gì.”

“…Xì!”
Ta trừng mắt nhìn hắn, “Nói tóm lại ngươi phải đi cùng ta! Nếu như ngươi không
chịu, ta sẽ tìm một tên nam nhân…”

“…”

Cuối
cùng, Vô Mẫn Quân thỏa hiệp, ta vào lễ đường được một lúc thì hắn cũng lén lút
lẻn vào, hai chúng ta khoanh chân, ngồi đối diện nhau. Đúng theo quy củ thì
phải quỳ đấy, có điều cả ta và hắn đều không muốn làm vậy.

Chúng
ta cứ như thế câu được câu không đối đáp với nhau. Lúc nghe ta nhắc tới Thịnh
An quận chúa, hắn thờ ơ nói: “Không sao, nói cho cùng thì sau này nàng ta cũng
sẽ trở thành dân thường, sẽ không gặp nữa đâu.”

“Ngươi
muốn biếm nàng làm dân thường sao?” Ta có chút kinh ngạc.


Mẫn Quân dùng ánh mắt khó hiểu nhìn ta: “Nếu không thì làm thế nào? Cứ để nàng
lại bên người, giờ giờ khắc khắc khóc lóc kêu la cho ngươi nghe, thậm chí là
động tay động chân nữa à?”

“Cũng
phải”, ta đáp, có chút bất đắc dĩ.


Mẫn Quân lại nói: “Lúc trước ta còn định…”

Còn
chưa nói hết câu, miệng hắn đã tự động đóng lại rồi.


điều ta cũng thừa sức đoán ra: “Ngươi dự định giết nàng, đúng không?”


Mẫn Quân nở nụ cười, ngọn lửa từ cây nến trắng bên cạnh lung lay không ngớt,
hắt lên gương mặt hắn tạo thành những mảng sáng tối kì dị. Mặc dù đó vốn là
gương mặt của ta, thế nhưng khoảnh khắc này ta vẫn cứ thấy hung ác đến đáng sợ.

“Không,
ta vốn định tru di cửu tộc của Hưu Ấp Vương cơ.”

“…”

“Bất
quá hiện tại Bắc Xương Quốc vẫn đang rình rập, lại còn phải tới Đông Nguyên
Quốc một chuyến, chưa biết chừng còn phải tự mình đi cổ vũ sĩ khí một phen…”
Hắn bấm bấm ngón tay suy đi tính lại, “Nếu lúc này lại bị chụp lên đầu cái danh
là bạo quân thì không tốt lắm.”

Ta
quả thực không biết nói gì, cả người đột nhiên thấy lạnh toát: “Này, Vô Mẫn
Quân, ta muốn nói với ngươi một chuyện.”

“Gì?”
Vẻ mặt cổ quái ban nãy của hắn biến mất, nhìn ta bằng ánh mắt không tính toán
gì.

Ta
nói: “Từ nay về sau, mấy chuyện như thế này ngươi cứ để trong lòng là được,
đừng nói cho ta biết làm gì…”

Hắn
nhướng mày: “Vì sao?”

“Ta
biết càng nhiều thì tương lai càng nguy hiểm…” Ta thành thực nói, “Ta tình
nguyện không biết gì hết…”


Mẫn Quân bật cười: “Ngươi vốn đã biết đủ nhiều rồi. Nợ nhiều thì không lo, rận
nhiều thì không ngứa, ngươi sợ cái gì?”

“…”

Ta
rất sợ, thật đấy.

Thấy
tâm trạng hiện giờ của hắn cũng coi như tốt (rõ ràng quan tài của phụ hoàng hắn
còn lù lù bên cạnh…), ta không nhịn được mà hỏi: “Nếu đã thế thì ta lại hỏi
ngươi một chuyện vậy.”


Mẫn Quân gật đầu: “Cái gì?”

Ta
nói: “Thật ra ta, khụ, cũng nhìn cơ thể ngươi một lượt.”

Vỗ
Mẫn Quân nở nụ cười quái đản: “Biết ngay là ngươi không chống lại được cám dỗ
mà. Không sao, ta không trách ngươi.”

“…”
Ta toát mồ hôi, “Không phải thế, không phải … Ta chỉ nhìn lưng ngươi thôi, vết
thương trên người ngươi là sao thế?”


Mẫn Quân cũng không quá để tâm, đáp: “À, khi còn nhỏ nghịch ngợm thôi.”

“Sao
có thể thế được?” Hắn rõ ràng là đang sỉ nhục năng lực tư duy của ta! “Vết
thương trên lưng ngươi là do ‘Kiến Cốt Tiên’ gây ra, còn trên tai là do ‘Cắt
Tai’, mấy thứ đó ta biết đấy! Hơn nữa, ai biết được những chỗ khác trên người
ngươi còn có những gì…”


Mẫn Quân nheo mắt lại: “Ngươi đường đường là công chúa, sao lại biết mấy thứ
này?”

“Lúc
nhỏ nghịch ngợm ấy mà…” Ta co người lại, đáp lời.

“…”

Ta
và Vô Mẫn Quân cứ ngồi như thế, hắn không mở miệng, ta cũng không dám cất lời,
cả nửa ngày sau hắn mới chậm rãi lên tiếng: “Tốt nhất ngươi đừng hỏi nữa, nếu
ngươi biết rồi, vậy thì sau này chắc chắn phải chết thật đấy.”

Ta
vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ ngẩng đầu: “Thì ra hiện tại ngươi không muốn giết
ta?”


Mẫn Quân cười rất mực dịu dàng: “Đúng vậy, ta chỉ muốn làm thịt ngươi thôi.”

“…Có
khác gì nhau không?”

“Từ
ngữ khác nhau đấy thôi.” Hắn biếng nhác nói xong liền dựa người vào cây cột
phía sau lưng.

“…”

Ta
đúng là khóc không ra nước mắt: “Ngươi đừng có tưởng mình giỏi, giờ ta lập tức
đi kiếm một tên nam nhân…”


Mẫn Quân mở mắt: “Ta còn chả cần tìm cơ, trước mắt có luôn một tên rồi đấy
thôi.”

“…”

Sao
ta lại quên mất chuyện này chứ, phái nữ mới là bên yếu đuối, chỉ cần Vô Mẫn
Quân trong thân thể ta nhào qua bên này, ta liền…

Thấy
vẻ mặt uất ức của ta, Vô Mẫn Quân bật cười: “Yên tâm đi, ta không có hứng thú
mây mưa với chính bản thân mình đâu…”

[10]

Chống
đỡ tới nửa đêm, cuối cùng ta cũng không kiên trì nổi nữa, liền dựa vào cây cột
bắt đầu ngủ. Vô Mẫn Quân thì có lẽ bởi vì đã ngủ cả buổi rồi nên không thấy mệt
mỏi gì cả, chỉ dặn dò ta mấy câu: “Ngươi cứ ngủ trước đi, đợi sắp đến giờ ta sẽ
gọi ngươi dậy. Mà ngươi cũng nên quỳ một chút, nếu không chỉ sợ lát nữa không
giả bộ cho giống được.”

Ta
gật đầu: “Ta biết rồi.”

Giấc
ngủ này cũng thật an ổn, có lẽ bởi trong đầu đã xác định gã Vô Mẫn Quân ngồi
cạnh kia có tác dụng trừ ma xua quỷ, thế nên ta cực kì yên tâm. Thẳng đến khi
hắn đánh thức ta dậy, ta mới hơi hé mắt nhìn ra phía cửa, dường như trời ngoài
kia vẫn còn tối đen.

“Ta
ngủ bao lâu rồi?” Ta dụi dụi mắt, có chút bất mãn.

“Chưa
đầy hai canh giờ[1],” Vô Mẫn Quân nói, “Giờ ta phải đi rồi, ngươi quỳ đi.”

[1]
Một canh giờ bằng hai tiếng.

Ta
gật đầu: “Được.”

Hắn
lén lút lách mình qua cửa sổ rồi đi mất, không gây ra một tiếng động nhỏ nào.
Cảnh tượng đó khiến ta nhớ lại hôm trước, lúc ta lén lút đột nhập vào hoàng
cung Tây Ương Quốc…

Ta
quỳ trên đất hơn nửa buổi tối, chân đã tê rần lên, cứ quỳ như thế cho đến lúc
đám người Thái sư tới đón, ta cũng thực sự không dậy nổi. Bọn họ thấy thế, có
lẽ tưởng ta quỳ cả một đêm thật, đều rơi lệ mà cảm khái, nói ta quả thực là con
người trung hiếu.

Quan
tài của Tiên đế tuy đã được chế tác gấp rút nhưng vẫn chưa hoàn chỉnh, nhờ vậy
mà đám người kia để ta trở về nghỉ ngơi một lát, cũng vừa đúng ý ta.

Ta
quay về Chưởng Càn điện, sau khi ngâm mình trong bể tắm một lúc, liền gọi cung
nữ vào xoa bóp, bấy giờ cơn đau mỏi quấn lấy chân ta mới chậm rãi tan mất. Vô
Mẫn Quân cũng đã tới, ngồi một bên lẳng lặng nhìn, không nói một câu.

Đợi
đến lúc người hầu đi ra hết, ta còn chưa kịp nói với Vô Mẫn Quân câu nào thì
đám người Thái sư đã lại kéo tới, nói muốn đưa ta đi xem những vật chôn theo
Tiên hoàng. Ta dẫn Vô Mẫn Quân theo, quay cuồng đến tận chạng vạng, mọi chuyện
mới tạm coi như ổn thỏa. Quan tài cũng đã làm xong, thế là ta lại phải thay bộ
đồ tang đặc biệt dành riêng cho hoàng đế, ngồi lên kiệu đưa Tiên hoàng cùng một
đống đồ bồi táng, khuyến mãi thêm một đám người gốm tới Hoàng lăng.

Mọi
chuyện cứ ào ào kéo tới, rối tung hết cả lên, ta cảm giác đầu mình sắp nứt ra
đến nơi rồi. Thế nhưng Vô Mẫn Quân trái lại có vẻ ung dung ra trò. Lúc ta quay
về Chưởng Càn điện, thì thấy hắn không ở trong căn phòng nhỏ kia, trái lại nhân
lúc không người, đường hoàng chễm chệ chiếc giường lớn trong đại điện, thoải
mái cắn hạt dưa.

Ta
tức điên người, mặc kệ chuyện hắn cũng đang ngồi trên giường, cứ thế nhào lên,
làu bàu: “Trông ngươi thoải mái quá nhỉ?”


Mẫn Quân nhìn ta cười: “Đúng là rất thoải mái.”

Ta
trừng mắt: “Đừng tưởng ta không đánh con gái.”


Mẫn Quân chìa mặt ra: “Ngươi đánh đi.”

Ta
nhìn gương mặt của chính mình, cuối cùng vẫn không tài nào xuống tay nổi, trong
lòng lại tích thêm một cơn bực tức chỉ có thể vùi đầu vào gối mong cơn tức xẹp
đi.


Mẫn Quân buồn cười, nói: “Đường đường là vua một nước mà lại làm ra tư thế trẻ
con như thế, ngươi không sợ người khác nhìn thấy sẽ cười đến rụng răng à?”

Nói
xong, hắn vươn tay nhặt một hạt dưa đã bóc vỏ đưa đến tận miệng ta: “Ăn đi.”

Ta
nghi ngờ nhìn hắn: “Ngươi không hạ độc trong đó đấy chứ?”

Hắn
nở một nụ cười quái gở, sau đó ném hạt dưa kia vào miệng mình, vừa nhai vừa
nói: “Ta không nỡ hạ độc chết thân xác của mình, giống như ngươi không nỡ đánh
mặt chính mình ấy.”

Ta
nói: “Cái này thì không nói trước được, nhỡ ngươi đột ngột lên cơn thì biết làm
thế nào.”


Mẫn Quân ngáp một cái: “Tất cả đã sắp xếp ổn rồi chứ?”

“Ừ”,
ta gật đầu: “Hôm nay là ngày đầu tiên, mai là chính thức đăng cơ rồi.”


Mẫn Quân nói: “Sau khi đăng cơ, chuyện đầu tiên phải làm là biếm cả nhà Hưu Ấp
Vương xuống làm thứ dân.”

“Đã
biết.” Tạo uy tín chứ gì, ta hiểu mà.


Mẫn Quân liếc ta một cái: “Chúng ta ngủ đi.”

“…Hả?”
Nhất thời ta vẫn chưa định hình được vấn đề, “Cùng ngủ sao?”


Mẫn Quân lại ngáp thêm cái nữa: “Nói cho cùng chúng ta cũng chẳng có ý gì với
đối phương.”

“Cũng
đúng, thế nhưng chuyện này đồn ra thì không được tốt lắm đâu.”


Mẫn Quân mệt mỏi nói: “Cũng chẳng liên quan đến ta. Ta ngủ không quen cái
giường trong phòng nhỏ ngoài kia, cứng quá.”

Ta
thể hiện rằng mình rất thấu hiểu vấn đề này: “Vậy để ta sai người giúp người
trải thêm chăn.”

“Thế
thì sẽ quá nóng.”

“…”

“Hơn
nữa cái giường đó còn nhỏ, còn chật, còn thấp…” Hắn thao thao bất tuyệt mà cằn
nhằn, mà xoi mói, mãi tới lúc ta đầu hàng, lật chăn ra: “Ngủ đi, ngươi đừng nói
nữa…”


Mẫn Quân nở nụ cười thỏa mãn, lập tức nằm xuống. Ta nhìn gương mặt của chính
bản thân mình, phát hiện đã không còn thấy khó chịu như lúc trước nữa… Thói
quen của con người đúng là đáng sợ.

Bởi
vì mấy ngày nay đều rất mệt mỏi, ta nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Sáng sớm
ngày thứ hai, bởi vì không có chuyện gì nên chẳng ai đánh thức, ta cũng ung
dung thanh thản mà ngủ thẳng giấc, đợi đến lúc tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao
lắm rồi. Ta đang định ngồi dậy, bỗng phát hiện có cái gì đó không ổn…


Mẫn Quân đã dậy rồi, đang ngồi bên giường không biết ngắm nghía cái gì, thấy ta
mở mắt, hắn mới nói: “Dậy rồi à?”

Ta
trừng mắt nhìn hắn: “Đồ lưu manh…”


Mẫn Quân ngơ ngác: “Đang yên đang lành sao tự dưng mắng ta lưu manh? Hiện giờ
có lưu manh cũng phải là ngươi giở trò với ta chứ…”

Ta
cắn môi, nói: “Thân thể của ngươi…”

Thấy
mặt ta cứng đơ như thế, Vô Mẫn Quân mới hiểu ra, ho khan một tiếng: “Khụ,
chuyện đó, bất cứ nam nhân khỏe mạnh nào đều có phản ứng khi thức dậy vào buổi
sáng mà, khụ, ngươi…”

Ta
nhìn hắn bằng ánh mắt cực kỳ u oán: “Có cách nào không, ta khó chịu quá…”


Mẫn Quân do dự đáp: “Thông thường ta đều gọi cung nữ vào…”

“Ta
không muốn!!!” Ta liều mạng lắc đầu.

“Hoặc
là, dùng tay phải…”

Ta
quả thực sắp khóc đến nơi rồi: “Còn cách thứ ba không? Nhất định ta sẽ làm!”

“Vậy
thì, dùng tay trái đi…” Hắn có chút chần chờ.

“…”


Mẫn Quân bất đắc dĩ nói: “Vậy thì chỉ còn cách để kệ nó thôi, một lúc nữa sẽ
ổn. Nếu vẫn không được thì đi tắm nước lạnh.”

“Trời
đang rét căm căm thế này, thôi bỏ đi…” Ta lại nằm vật ra giường, “Kệ nó vậy…”


Mẫn Quân gật đầu: “Giờ ngươi đã biết làm nam nhân khổ cực thế nào chưa?”

Cơn
tức trong lòng ta lại bắt đầu trỗi lên: “Đám nam nhân các ngươi đều khó coi như
thế…”


Mẫn Quân “xì” một tiếng, nói: “Ngươi nói vậy rõ là thiên vị. Đàn bà con gái các
ngươi khi động tình làm gì có dấu hiệu gì.”

“…”
Ta kéo chăn lên trùm kín đầu: “Không nói chuyện với ngươi nữa.”


Mẫn Quân cười nhẹ, không nói thêm câu nào.

Một
lát sao, thấy cảm giác bức bối ở nơi đó đã giảm đi nhiều, ta mới ló đầu ra,
nhìn Vô Mẫn Quân: “Vô Mẫn Quân, ta mới nghĩ ra một cách, đảm bảo làm một mẻ,
khỏe suốt đời.”

Khóe
miệng Vô Mẫn Quân hơi giật giật: “Ngươi không cần nói cho ta biết đâu, trực
giác mách bảo rằng ta sẽ không đồng ý…”

“Cứ
làm thẳng tay cho nó không động đậy được nữa, sau này đổi thân xác lại, lại…”
Ta không để ý tới hắn, cứ nói ra ý tưởng của mình.


Mẫn Quân lạnh lùng cười một tiếng, chỉ về phía hắn, cũng chính là vị phần ngực
trên thân thể ta, sau đó lại chỉ ta, hướng về nơi “đó” trên cơ thể hắn, nói:
“Trên dưới ba bộ phận, ngươi hai ta một, sống cùng sống, chết cùng chết, ngươi
tự quyết định đi!”

Ta
hóa đá cả nửa ngày, chỉ cảm thấy khí nóng tụ tập ở phần thân dưới toàn bộ xông
thẳng lên trên mặt. Ta hét lên một tiếng, gắng sức đẩy hắn: “Đồ lưu manh, cút
xuống dưới cho ta!!!”


Mẫn Quân bật cười ha hả, nói, hàm ý sâu xa: “Chúng ta vẫn cứ nên chung sống hòa
bình đi, ha ha ha ha…”

“…”

Ta
nhất định phải đi kiếm một tên nam nhân về đây!!!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3