Công Chúa Quý Tính - Chương 02

Chương
2

[3]

Sau
khi đi vệ sinh xong, chúng ta liền đi tắm. Vô Mẫn Quân dạy ta khẩu khí cũng như
điệu bộ thường ngày của hắn. Ta học sơ qua một chút rồi bảo hắn nấp ở phía sau,
gọi cung nữ tới phòng tắm chuẩn bị nước.

Cái
gọi là phòng tắm ấy, đương nhiên là nơi dùng để tắm rửa, cần phải chuẩn bị
trước nước nóng, cánh hoa, rồi nhiều thứ linh tinh khác. Tuy rằng đối với ta mà
nói thì có chút xa hoa, thế nhưng Vô Mẫn Quân hình như chẳng thấy gì không
thích hợp cả, có lẽ đã sớm quen rồi.

Những
cung nữ hầu hạ bên người Vô Mẫn Quân đều rất có tố chất, thấy ta mặt thì có
máu, áo quần thì xộc xệch, ấy thế mà cũng chẳng ai dám liếc ngang liếc dọc. Có
lẽ từ trước tới nay Vô Mẫn Quân vốn đã quái gở, dù hắn làm chuyện gì bất thường
thì người khác cũng chẳng dám nhiều lời.

Đợi
đến khi mọi chuyện đều đã đâu vào đấy, ta mới phát hiện ra một vấn đề chí mạng:
Tắm thế nào bây giờ?

Chắc
không phải muốn chúng ta tắm cho nhau đấy chứ…

Ta
đuổi hết đám cung nữ khỏi phòng, sau đó gọi Vô Mẫn Quân ra, hắn nghi hoặc hỏi:
“Ngươi làm sao thế?”.

Ta
lộ vẻ khó xử, cất giọng: “Chúng ta… tắm kiểu gì bây giờ?”.

“A…
Ngươi muốn nói…” Hắn cúi đầu xuống, liếc mắt nhìn thân thể của “ta”, “Yên tâm
đi, ta sẽ không làm chuyện gì xấu xa với thân thể của ngươi đâu. Nói thật chứ,
Trường Nghi công chúa, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Sao ta cứ cảm thấy nửa
thân trên của ngươi và ta chẳng có chỗ nào khác nhau thế…”.

Ta
nghiến răng nghiến lợi: “Háo sắc!”.

Nghĩ
ngợi một lúc, ta cũng cúi đầu săm soi thân thể hắn: “Vô Mẫn Quân, thật ra ta
cũng cảm thấy nửa thân dưới của chúng ta không khác gì nhau…”.


Mẫn Quân không hề nổi giận, trái lại còn nở nụ cười: “Khác nhau ấy hả, rồi
ngươi sẽ có cơ hội biết thôi”.

“…”

Đùa
kiểu này cũng cần có miệng mồm nhanh nhẹn cùng kỹ năng nhất định. Rất rõ ràng,
ta không đọ được với hắn…

Ta
nói: “Nhiều, nhiều chỗ riêng tư như thế, làm sao tùy tiện động chạm được? Ta
không muốn chạm vào ngươi, còn ngươi mà sờ vào người ta thì sau này trinh tiết
của ta làm gì còn nữa…”.


Mẫn Quân nhíu mày: “Sau này ngươi phải gả cho ta, còn cần trinh với tiết làm gì
nữa?”.

“…”

“Nếu
không thì thế này đi”, Vô Mẫn Quân nêu ý kiến, “Ta giúp ngươi tắm, sau đó ngươi
lại tắm giúp ta”.

“…
Ngươi, ngươi đúng là đồ mặt dày!”

“Ngươi
lại làm sao nữa?!”

“Như
thế chẳng phải là ta chạm vào ngươi, ngươi cũng chạm vào ta sao?”

“…
Ngươi phiền quá đấy, nghĩ ngợi gì mà nhiều thế!”


Mẫn Quân đang khoác vẻ ngoài của ta, lúc này bắt đầu nổi giận, gương mặt vẫn
còn hơi sưng. Hắn lại dám dùng gương mặt của ta mà làm ra vẻ dễ thương đáng
yêu, đúng là khiến ta muốn cho hắn một cái bạt tai cũng không sao ra tay được.

Ta
vẫn kiên trì tới cùng: “Nói gì thì nói, ta không muốn…”.


Mẫn Quân thở dài một hơi: “Nếu đã thế thì ngươi có thể để cung nữ vào giúp một
tay. Có điều trước tiên phải bịa ra cho ta một thân phận đã. Được rồi, cứ nói
là một cung nữ hôm qua ta vô tình gặp phải đi”.

Ta
quẳng cho hắn cái nhìn ghét bỏ: “Bộ dạng tự nhiên như thế, xem ra chuyện này
ngươi cũng làm không ít lần”.


Mẫn Quân nhìn ta, cười cực kỳ ti tiện, không nói tiếng nào.

Quyết
định xong, ta liền bảo Vô Mẫn Quân cởi quần áo rồi bước vào bể tắm trước, không
quên dặn hắn nhất định phải nhắm mắt lại. Vô Mẫn Quân cũng rất biết điều, đáp:
“Ta đã nói rồi, nửa người trên của chúng ta có khác gì nhau đâu. Thay vì nhìn
của ngươi, chẳng bằng đợi đến lúc khôi phục lại như cũ, ta soi gương tự nhìn
mình còn hơn”.

“…”

Ta
rất muốn túm lấy đầu hắn, sau đó dìm xuống nước cho xong chuyện…

Sau
đó ta cũng cởi quần áo ra, gọi cung nữ tiến vào. Trong suốt quá trình đó ta gần
như nhắm chặt mắt, mà không nhắm thì cũng kiên quyết không để tầm mắt trượt
xuống phía dưới.

Vài
cung nữ tiến vào phòng, thấy Vô Mẫn Quân thì dường như cũng có chút sửng sốt,
bất quá do phải sống dưới ách độc đoán chuyên quyền của hắn đã lâu, chẳng ai
dám nói câu nào. Ta thản nhiên ra lệnh: “Giúp ta và nàng ấy tắm rửa qua một
lượt”.

Ta
và Vô Mẫn Quân chia nhau chiếm cứ hai góc Đông Nam và Tây Bắc của bể tắm rộng
mênh mông, hơn nữa lại còn lưng đối lưng. Tình trạng này đại khái cũng có chút
kỳ quái, vẻ mặt của mấy cung nữ trông rất buồn cười, dù vậy các nàng vẫn lẳng
lặng cúi đầu giúp chúng ta tắm rửa.

Ta
vốn không quen được người khác hầu hạ, cảm giác cứ là lạ. Trong lòng lại lo
lắng cái tên háo sắc kia mở mắt nhìn trộm cơ thể mình. Đúng là ta chẳng có gì
đẹp đẽ để nhìn cả nhưng vẫn không yên tâm nổi…

Ai
mà ngờ, một vấn đề còn to hơn nữa đã lù lù xuất hiện.

Mấy
cung nữ kia dùng khăn giúp ta lau người, hơn nữa lau rất điêu luyện, rất thành
thục, đến cả chỗ ấy cũng lau sạch sẽ. Tuy ta cảm thấy rất không thoải mái, có
điều thấy các nàng hành động tự nhiên như thế, đoán là trước đây chắc chắn Vô
Mẫn Quân vẫn được hầu hạ thế này, ta cũng đành nhẫn nhịn để mặc các nàng. Vấn
đề là chẳng bao lâu sau, cái nơi chỉ đàn ông mới có đó đột nhiên dần dần có
phản ứng…

Ta
vốn đang thư giãn trong bể tắm, xung quanh hơi nước và hương liệu vấn vít lượn
lờ, người cũng có chút mơ màng. Đợi đến lúc cảm thấy chỗ kia có phản ứng, ta
chỉ cảm thấy như máu từ khắp mọi ngóc ngách trong cơ thể đều dồn hết lên mặt.
Ta hét ầm lên, lập tức vớ lấy một miếng vải ở bên cạnh, thẳng tay quật vào chỗ
đó… Trời đất trên cao làm chứng, đấy là hành vi xuất phát từ tiềm thức, lúc đó
ta chỉ cảm thấy cái chỗ chết tiệt ấy đại diện cho gã Vô Mẫn Quân háo sắc kia,
thế là thẳng tay quật xuống mà không suy nghĩ…

Ai
mà ngờ được chỗ đó lại… yếu ớt thế chứ…

Đánh
xong mới biết được người chịu khổ là mình, cơn đau dữ dội chầm chậm lan ra,
ngay cả kêu đau ta cũng không kêu ra tiếng, chỉ có thể khốn khổ cuộn mình lại.
Mấy cung nữ há hốc miệng nhìn, chẳng biết xử lí thế nào, lùi cả về phía sau.
Xui xẻo hơn chính là, Vô Mẫn Quân cạnh đó với kho kinh nghiệm phong phú vô biên
lập tức lao về phía ta, đi trong nước không khác gì trên đất bằng. Hắn dùng
chất giọng thuộc về “ta” mà kêu lên: “Vân Kiểu, ngươi làm cái gì thế???”.

Thôi,
muốn kêu thì cứ kêu, nhưng hắn lại còn túm lấy cổ tay ta, ép ta đứng thẳng
người lên, cúi đầu kiểm tra tình trạng vết thương…

Ta
còn cảm giác được hắn dùng tay nhẹ nhàng chạm vào chỗ ấy một chút…

Trời
ơi, tay của ta…

Ta
muốn đá bay hắn ra ngay lập tức, khổ nỗi chỗ kia đau đến độ ta chẳng còn hơi
sức làm gì, hơn nữa cơ thể kia là của ta, làm sao mà xuống “chân” được chứ.

Mấy
cung nữ đứng cạnh đã sớm bị dọa cho mặt mày không còn hột máu. Ta bị kẹp giữa
cơn đau thể xác và nhức nhối tinh thần dữ dội, ấy vậy mà vẫn còn có thể thều
thào ra lệnh: “Các ngươi cút hết ra cho ta…”, đúng là chẳng dễ dàng gì.

Mấy
cung nữ kia vội vội vàng vàng chạy ra khỏi phòng.

Cơn
đau mãi mới dịu đi một chút, ta lại nhìn Vô Mẫn Quân đang chống nạnh đứng ngay
trước mặt: “Cái đồ điên kia, ngươi ra tay cũng tàn độc lắm! Ngươi hận ta quá
nên muốn ta tuyệt tử tuyệt tôn chứ gì?”.

Ta
đúng là khóc không ra nước mắt: “Ngươi mặc quần áo vào trước đã…”.


Mẫn Quân ngẩn người, theo phản xạ cúi đầu định nhìn, ta lúc này cũng chẳng hơi
sức đâu mà suy trước tính sau, một cái tát lập tức vung ra: “Đồ háo sắc, không
được cúi đầu!”.

Sau
đó ta giương mắt nhìn gương mặt mình dần dần sưng vù lên…


Mẫn Quân đau đến độ xuýt xoa một tiếng, chẳng qua cuối cùng vẫn không cúi đầu,
chỉ nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi đúng là điên quá rồi, bất kể với bản
thân hay với địch thủ cũng xuống tay không kiêng nể gì là sao?”.

Ta
đánh xong rồi mới thấy xót, nghĩ đó là gương mặt mình, không kìm được mà thốt
lên đầy đau khổ: “Ngươi còn dám nói, ai bảo mắt ngươi nhìn ngó lung tung…”.

Lần
tắm rửa đầu tiên của hai chúng ta, đúng là chỉ có thể dùng cụm từ “lưỡng bại
câu thương” để mà hình dung… Hắn đau phần trên, ta đau phần dưới…

Tình
huống “lưỡng bại câu thương” như thế, đời sau vẫn gọi bằng một cụm từ, ấy là:
Rảnh rỗi sinh nông nổi[1].

[1]
Vốn là một từ lưu hành trên mạng của giới trẻ Trung Quốc do những người chơi
game “Thế giới ma thú” sáng tạo ra, vốn có hàm ý là vì quá buồn chán nên làm ra
những chuyện bất thường, thiếu suy nghĩ.

[4]

Sau
đó ta lại gọi đám cung nữ đang thấp thỏm lo sợ vào giúp chỉnh trang y phục, còn
làm theo lời dặn của Vô Mẫn Quân, dùng giọng điệu cực kỳ lạnh lẽo uy hiếp: “Ban
nãy mới xảy ra chuyện gì?”.

Đám
cung nữ nghe thế sợ đến nhũn cả chân: “Không xảy ra chuyện gì hết ạ…”.

Ta
vừa lòng gật đầu: “Lui xuống đi. Đúng rồi, tới chỗ của Bình Dương công chúa lấy
về một bộ y phục cho ta, càng lộng lẫy càng tốt, chọn bộ nào rộng rộng một
chút. Xin thêm một ít trang sức với phấn son nữa”.

Chuyện
này đương nhiên cũng là do Vô Mẫn Quân dạy. Hắn nói, người đẹp vì lụa, bây giờ
nhất thời không cách nào làm ra một bộ y phục cùng trang sức đẹp mắt ngay được,
đành đi mượn thôi.

Ta
thắc mắc: “Ta nhớ ngươi có đến mấy tỷ muội cơ mà, sao lại nhất quyết phải đến
chỗ Bình Dương công chúa thế?”.


Mẫn Quân đáp: “Trong số các tỷ muội của ta, Bình Dương xem như đơn thuần nhất,
sẽ không gặng hỏi lung tung”.

“Vậy
sao lại cần quần áo rộng một chút làm gì?”

“Vóc
người của muội ấy rất tốt, nếu lấy bộ nào ôm quá thì khoác lên thân thể của
ngươi trông chẳng ra gì đâu.” Trong ánh mắt Vô Mẫn Quân hàm chứa ý chế nhạo.

Nói
thật lòng, ta cũng rất khâm phục điểm này của Vô Mẫn Quân. Bất kể xảy ra chuyện
động trời gì, chỉ một khắc sau hắn đã có thể bình tĩnh thong dong như chuyện
chẳng có liên quan gì tới mình. Tuy ta không biết có phải hắn không để ý thật
không, thế nhưng nếu chỉ xét biểu hiện trên gương mặt hắn thôi, thực sự khiến
người ta khó mà hiểu được.

Ta
gật đầu: “Ngực to thì não bé, quy luật từ xưa rồi”.


Mẫn Quân bật cười ha hả: “Giọng điệu chua quá”.

Ta
trừng mắt nhìn hắn.


Mẫn Quân lại nói, vẻ mặt dương dương tự đắc: “Ngốc nghếch mà ngực lớn còn hơn
ngực lép nhưng vẫn khờ…”.

Ta
lại tiếp tục trừng mắt.


Mẫn Quân vẻ mặt cực kỳ vô tội: “Ta có nói ngươi đâu”.

Ta
chẳng thèm để ý tới hắn nữa, ngồi một chỗ chờ cung nữ đem y phục của Bình Dương
công chúa về. Hiện tại, Vô Mẫn Quân chỉ khoác trên người một chiếc áo đơn kiểu
nam màu trắng, vốn là đồ của hắn, nhưng tiết trời lúc này đã mang cái rét se
se, hắn ngồi nãy giờ chắc cảm thấy hơi lạnh, ngẫm nghĩ một hồi liền rúc vào
trong chăn.

Nói
cho cùng là hắn đang lo nghĩ cho thân thể của ta nên ta cũng chẳng có ý kiến
gì. Hai người cứ thế lẳng lặng ngồi một lúc, Vô Mẫn Quân mới cất lời: “Đúng
rồi, ta còn phải dạy ngươi lát nữa gặp phụ hoàng thì phải làm những gì. Đầu
tiên, lúc lại gần long sàng trong cung của phụ hoàng, bước chân của ngươi phải
chậm lại, người phải run lên, khóc được thì cứ khóc, sau đó quỳ trước mặt phụ
hoàng, nói ‘Nhìn phụ hoàng bị bệnh tật dày vò thế này, nhi thần chỉ hận không
thể lấy thân mình chịu khổ thay người’. Nhớ kỹ, khi nói phải nghẹn ngào, phải
nức nở, phải thống thiết chân thành, phải khiến người ta đau lòng, nghe mà rơi
lệ…”.

Ta
cắt ngang lời hắn: “… Giả dối quá”.


Mẫn Quân nhún vai tỏ vẻ chuyện chẳng có gì quan trọng: “Đó là vì phụ hoàng
ngươi chết quá nhanh, nếu ông ta mà thoi thóp cái kiểu sống dở chết dở thế này
thì ngươi cũng phải thế thôi”.

Ta
lắc đầu: “Khi phụ hoàng ta chết, một giọt lệ ta cũng không rơi. Ta không có
tình cảm gì với ông ta, ông ta cũng chẳng cần ta giả sầu giả khổ”.


Mẫn Quân gật đầu: “Đó chính là điểm khác nhau đấy. Ta cũng chẳng có cảm tình gì
với cha mình đâu, vấn đề là hắn cần ta làm bộ làm tịch, chính bản thân ta cũng
cần. Ta và thúc phụ còn thi xem nước mắt ai rơi nhiều hơn ấy chứ”.

Ta
hơi ngần ngừ: “Nhưng có phải muốn là khóc được đâu”.


Mẫn Quân ngẫm nghĩ một lúc, sau đó lôi trong túi vải dưới gối đầu ra vài cây
kim: “Nếu không khóc được thật thì dùng nó tự đâm mình đi”.

“…”

Ta
chậm rãi nhận lấy: “Ta chọc chết ngươi có được không?”.

“…”

Chẳng
ai ngờ, còn chưa đợi được quần áo cũng như trang sức của Bình Dương công chúa
thì đã nghe thấy bên ngoài hô lên cái gì mà Thịnh An quận chúa. Sắc mặt Vô Mẫn
Quân trầm xuống, giải thích với ta: “Đó là con gái của thúc phụ ta, Hưu Ấp
Vương. Nàng từ trước tới giờ vẫn rất thích ta…”.

Ta
vừa nghe thế thì giật mình. Chuyện này sao có thể?

Cứ
nghĩ tốt xấu gì nàng cũng sẽ chờ bên ngoài một lát, ai ngờ vị quận chúa này quả
thực rất điêu ngoa, chưa thông báo gì đã một đường nghênh ngang xông thẳng vào
phòng. Lúc đó ta và Vô Mẫn Quân đang hai mắt nhìn nhau, chỉ cách nhau mấy cây kim
ở giữa, nghe thấy tiếng ồn bên ngoài, ta vội vàng nhét kim lại dưới gối, vừa
lúc cửa bị đẩy văng ra.

Thế
là vị quận chúa kia, có lẽ đã thấy được cảnh ta và Vô Mẫn Quân dính sát lại
nhau…

Nàng
hét lên một tiếng chói tai, vội vàng sải bước chạy lại, túm lấy ta: “Khanh ca
ca, sao ca có thể để người đàn bà này nằm trên giường mình chứ?!”.

Thân
ca ca? Khụ, không phải hắn và nàng là anh em họ sao…

Hay
nàng gọi hắn là tình ca ca[2]? Trời ơi, đáng sợ quá…

[2]
Chữ “Khanh” đầu tiên là trong tên của Vô Mẫn Quân, âm đọc là [qīng], Vân Kiểu
nghe ra chữ “Thân” âm đọc là [qīn] (nghĩa ở đây là anh ruột), hoặc là chữ
“Tình” âm đọc là [qíng] (nghĩa ở đây là tình lang).


Mẫn Quân trừng mắt nhìn ta một cái, chẳng dám làm gì, đành vội vã nhắm nghiền
mắt lại giả bộ liễu yếu đào tơ.

Còn
Thịnh An quận chúa thì vẫn túm lấy vạt áo ta giật lấy giật để, làm ầm làm ĩ:
“Khanh ca ca, sao lại có chuyện này?!”.

Ta
nói: “Thịnh An, muội cứ buông vạt áo ta ra đã…”.

Thuận
An quận chúa nghe thế thì cực kỳ bất mãn, kêu lên: “Khanh ca ca, trước đây ca
đều gọi muội là Du nhi cơ mà, sao giờ lại gọi Thịnh An là thế nào?!”.

Làm
sao ta biết được, Vô Mẫn Quân có nói với ta đâu?!

Đầu
ta dường như ướt đẫm mồ hôi: “Muội cứ buông ta ra đã…”.

“Muội
không buông!” Sự bất mãn của Thịnh An quận chúa thật chẳng thể xem thường, nàng
hung hăng trừng mắt nhìn ta, sau đó vẫn không buông vạt áo ta, quay đầu lườm Vô
Mẫn Quân một cái sắc lẻm. Ai ngờ lại đúng lúc hắn đang lén mở mắt nhìn trộm,
đối diện với ánh nhìn muốn giết người của Thịnh An, liền ra vẻ hoảng sợ nhắm
nghiền mắt lại…

Ta
thật muốn tát cho hắn một cái nhớ đời, đổi vai cũng nhanh lắm…

“Ngươi
là cái thứ gì, nhìn thấy ta mà dám không hành lễ sao?” Thịnh An quận chúa kênh
kiệu quát: “Đừng tưởng được Khanh ca ca sủng ái một đêm là giỏi lắm. Nói cho
ngươi biết, ngươi chẳng là cái thá gì cả!”.


Mẫn Quân không nói gì.

Ta
cũng im thin thít.

Thịnh
An quận chúa nói xong chẳng thấy ai đáp lời, có lẽ cũng cảm thấy xấu hổ, thế là
nàng ta lại bắt đầu làm mình làm mẩy: “Này, ngươi bị làm sao thế? Ta đang kêu
ngươi hành lễ đấy! Ngươi còn dám ngồi lỳ trên giường của Khanh ca ca?”.

Nói
dứt lời, một cái tát vung ra.

Trời
ơi, đó là mặt của ta đấy!

Ta
vội vàng giữ tay nàng lại: “Du nhi, có gì từ từ nói…”.

“Du
nhi cái gì mà Du nhi, vừa nãy không phải ca mới gọi muội là Thịnh An sao?!”
Thịnh An quận chúa quay đầu trút giận lên ta.

“À,
thì Thịnh An”, ta rất ngoan ngoãn đổi ngay cách xưng hô, “Có gì từ từ nói…”.


Mẫn Quân đột nhiên bật cười một tiếng, ta chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì giương
mắt nhìn hắn, không hiểu sao tâm lý của hắn lại vững như núi thế chứ. Ngay sau
đó Thịnh An quận chúa liền hung hăng đẩy ta một cái: “Phong Khanh Ngôn, ca thật
quá đáng!”.

Phong
là họ của hoàng tộc Tây Ương Quốc, thì ra Vô Mẫn Quân tên là Phong Khanh Ngôn,
thảo nào Thịnh An quận chúa cứ luôn mồm gọi hắn là Khanh ca ca…

Ta
ngơ ngác, giương mắt nhìn Thịnh An quận chúa mưa nắng thất thường, không hiểu
bản thân mình lại vừa làm chuyện gì quá đáng.


Mẫn Quân đã ngừng cười, có điều thân thể vẫn cứ rung lên bần bật, hiển nhiên
đang nhẫn nhịn rất khó khăn. Thịnh An quận chúa thấy thế lại càng bực mình hơn,
tiến lên phía trước định đẩy hắn.

Ta
còn chưa kịp lao tới cản, Thịnh An quận chúa đã dẫm phải một chỗ, đó là nơi in
dấu máu của ta và Vô Mẫn Quân, lúc sáng sớm vừa mới rửa, hiện giờ vẫn còn ướt
đẫm. Chỉ kịp thấy chân nàng trượt một cái, cả thân người lao về phía trước. Vô
Mẫn Quân vội vàng né qua một bên, vạt áo vô tình kéo theo chiếc gối… Thế là, ta
chứng kiến cảnh cả người Thịnh An quận chúa lao thẳng xuống nơi ta giấu mấy cây
kim ban nãy…

Đợi
đến lúc ta và Vô Mẫn Quân lật cơ thể Thịnh An quận chúa lúc này đã nằm im không
nhúc nhích lại, chỉ thấy hai mắt nàng nhắm nghiền, trên trán cắm mấy cây kim
vẫn còn lấp lóe ánh kim loại sáng ngời…

Thực
đáng sợ, thực dọa người, thực… nghệ thuật…

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3