Cớ Sao Mãi Yêu Em _ Chương 07 - 08

Chương
7

 

 

 

 

 

Dương
Tịch cũng chẳng hiểu vì sao mình phải nói lời xin lỗi với cô.

 

 

 

Trước
đó, cậu không thể tha thứ cho Diệp Phiên Nhiên về việc phớt lờ sự tồn tại của cậu.
Vậy mà giờ đây, cậu càng sợ hãi hai chữ “đáng ghét” được viết trong đôi mắt cô.

 

 

 

Từ
bao giờ cậu bắt đầu để mắt quan tâm đến cô. Cậu muốn nhìn xuyên qua hàng lông
mi dài để nhìn rõ xét cho cùng tận trong mắt cô ẩn giấu điều gì. Những lúc đánh
cầu, cậu vô thức kiếm tìm bóng dáng mỏng manh của cô giữa đám đông hò hét bên
sân. Những khi vào học, cậu ngẩn ngơ nhìn chòng chọc sống lưng gầy guộc của cô.

 

 

 

Vào
giờ văn, những lúc thầy giáo đọc bài văn mẫu của cô cậu đều lắng nghe rất chăm
chú, thầm tán dương tài viết văn hay của cô. Nếu sinh ra thời cổ đại, cô nhất định
giống như nữ thi nhân tài ba Lý Thanh Chiếu kiều diễm nấp sau khuê phòng, cầm kỳ
thi họa, uống rượu ngâm thơ, gả cho người chồng cùng chung chí hướng, tôn kính
lẫn nhau.

 

 

 

Những
lúc thế này, trong đầu cậu liền vụt lên hình ảnh cô cùng Thẩm Vỹ sánh vai đạp
xe bên nhau dưới con đường rợp bóng râm.

 

 

 

Diệp
Phiên Nhiên thích Thẩm Vỹ, điều này Dương Tịch đã biết từ lâu. Cậu mạo danh bút
tích Thẩm Vỹ viết bức thư tình vốn dĩ chỉ muốn chòng ghẹo cô. Nào ngờ cô khờ khạo
đứng chờ dưới sân đúng một tiếng đồng hồ. m mưu của cậu được vẹn toàn, cậu thầm
mỉm cười đồng thời cũng hiểu được nỗi lòng của cô.

 

 

 

Cảm
giác mất mát hệt như cơn gió rét căm căm mùa đông ùn ùn kéo đến. Một giọng nói
khẽ khàng không ngừng văng vẳng bên tai cậu: “Tại sao? Tại sao lại là cậu ta?”

 

 

 

Lòng
đố kỵ chôn sâu tận đáy lòng chẳng thể nào không nảy mầm. Con người cậu cũng thật
lạ, vì sao cậu có thể bỏ qua việc Trần Thần thầm yêu trộm nhớ Đồng Hinh Nguyệt
bao năm nay nhưng tuyệt nhiên không thể nhẫn nhịn việc Thẩm Vỹ tiếp cận Diệp
Phiên Nhiên?

 

 

 

Lẽ
nào thực sự như lời Trần Thần nói, cậu phải lòng Diệp Phiên Nhiên rồi sao?

 

 

 

Diệp
Phiên Nhiên, một nữ sinh tầm thường, rốt cuộc cô có điều gì hấp dẫn cậu chứ?

 

 

 


chẳng phải hoa khôi phong lưu đa tình trong lớp, chỉ là một cô gái bình thường.
Tướng mạo trung bình, ăn mặc quê mùa, hàng ngày chỉ mặc áo sơ mi trắng quần dài
xám sẫm màu hoặc bộ đồng phục đơn điệu. Ở lớp cô thường lặng lẽ, ngoài tài viết
văn hay, cô chẳng có điểm nào hấp dẫn người khác cả.

 

 

 

Đi
học muộn, thầy giáo nghiêm khắc phạt cô đứng tựa vào tường cả tiết học, cô chật
vật không dám ngẩng đầu lên. Bài kiểm tra môn hóa dưới điểm trung bình, cô buồn
bã tuyệt vọng nhưng cũng chỉ đành giấu bài kiểm tra đi, lén quệt hàng nước mắt.
Trong lớp, ai cũng có thể bắt nạt cô. Cô vừa không có vẻ bề ngoài xinh đẹp nho
nhã như Đồng Hinh Nguyệt lại chẳng có cá tính vui vẻ hoạt bát như Miêu Khả Ngôn
mà cao ngạo lạnh lùng cách biệt với mọi người. Tại sạo cậu lại thích cô chứ?

 

 

 

Dương
Tịch cho rằng đây chỉ là ảo giấc. Có lẽ vì cô là một số ít nữ sinh không thèm để
ý đến cậu, mà cô lại ngồi ngay trước mặt cậu. Vì vậy cô mới thu hút sự chú ý của
cậu.

 

 

 

Cảm
giác yêu mến một người, rất tinh tế, thông thường chẳng dễ dàng gì phát giác ra
được. Đến khi đánh mất cậu mới hiểu, hóa ra, sự đố lỵ ganh ghét của cậu với ThẩmVỹ,
nỗi nhớ nhung mong mỏi canh cánh trong lòng với Diệp Phiên Nhiên chính vì cậu
thích cô. Cảm giác chua xót, ngọt ngào, nhạt nhẽo rồi lại mãnh liệt, mờ nhạt mà
lại rất đỗi chân thật…

 

 

 

Cảm
giác này lặng lẽ len vào sâu trong lòng cậu, chẳng rõ tự bao giờ nhưng tuyệt
nhiên chưa từng tan biến hoàn toàn, nó quay cuồng dữ dội trong lòng ngực, không
phút giây nào giày vò cậu, khiến cậu không lúc nào yên, khiến mặt cậu ửng đỏ,
tim đập nhanh, khiến cậu trở nên không còn là chính mình nữa.

 

 

 

Người
ngoài nhìn nhận, có lẽ cô không xinh xắn, không thông minh, chẳng đáng yêu
nhưng cô vẫn là tâm điểm duy nhất trong mắt cậu, là người mà cậu để mắt đến nhất.
Từng cử chỉ, từng nụ cười, từng nét chau mày của cô đều châm ngòi cho những nhịp
đập rộn ràng của trái tim cậu, từng câu nói rất đỗi bình thường cũng khiến cậu
trăn trở không yên.

 

 

 

Dương
Tịch không thích môn văn, cậu xưa nay chẳng hề hứng thú với văn học. Vậy mà thời
gian gần đây, trong cặp sách cậu giấu quyển “Nỗi sầu của chàng Vecte”. Giờ nghỉ
giải lao, cậu lôi sách ra xem lướt vài trang. Câu nói trong truyện khiến cậu cảm
động nhất chính là: “Có chàng thanh niên nào không đa tình, có nàng thiếu nữ
nào mà không mơ mộng?!”

 

 

 

Cậu
rất hiếm khi vùi đầu vào đọc sách, Diệp Phiên Nhiên bước đến bên cậu, không khỏi
liếc mắt thăm dò. Dương Tịch cảm nhận được sự gần gũi của cô, con tim bỗng chốc
đập rộn ràng.

 

 

 

Cậu
ngẩng đầu vừa lúc bắt gặp đôi mắt đen sáng của cô, mất cảnh giác, cậu buột miệng
nói: “Cậu muốn đọc không?”

 

 

 

Đôi
mắt Diệp Phiên Nhiên lóe lên ánh nhìn lấy làm khó tin, mặt mày ngơ ngác.

 

 

 

“Sách
này là của tôi mua, có thể cho cậu mượn!” Cậu căng thẳng nuốt nước bọt.

 

 

 

Mọi
người đều nói Dương Tịch cao ngạo nhưng không biết rằng da mặt cậu cực kỳ mỏng.
Ở trước mặt người con gái mình yêu mến, cậu thực sự là một chàng nam sinh nhút
nhát.

 

 

 

Diệp
Phiên Nhiên nhìn cậu đúng nửa phút, rồi mỉm cười lắc đầu: “Tôi đã xem rồi!”

 

 

 

“Ờ!”
Cậu buồn bã tiu nghỉu, khi cô trở về chỗ ngồi, cậu lại hỏi cô một câu: “Xem
cùng với Thẩm Vỹ à?!”

 

 

 

Đáy
mắt Diệp Phiên Nhiên thấp thoáng nét cười, gương mặt hết xanh chuyển sang trắng
tái: “Dương Tịch, tôi đã chọc gì cậu hay sao? Vì sao cậu lại ghét tôi đến vậy?”

 

 

 

“Tôi…
ghét cậu ư?” Dương Tịch chau mày.

 

 

 

“Một
ngày cậu không chọc ghẹo tôi thì cả người cậu không thoải mái, đúng không?” Diệp
Phiên Nhiên lạnh lùng nói, cô không để ý đến ngón tay Dương Tịch vì giận dữ mà
co lại, bấu chặt lấy cuốn sách.

 

 

 

“Trần
Thần đã nói với tôi rằng cậu rất không muốn nhìn thấy tôi. Yên tâm đi, tôi sẽ
nhanh chóng không ngồi trước mặt cậu nữa đâu!”

 

 

 

“Diệp
Phiên Nhiên, cậu nói vậy là ý gì?” Cậu ngước đôi mắt đen láy nhìn cô trân trân.

 

 

 

Diệp
Phiên Nhiên không đáp trả, xoay người lại.

 

 

 

Nhưng
rồi rất nhanh sau đó Dương Tịch hiểu ra mọi chuyện. Hôm đó, trong buổi họp lớp,
giáo viên chủ nhiệm đã sắp xếp lại chỗ ngồi. Nhờ phấn đấu nỗ lực cả học kỳ,
thành tích học tập của Diệp Phiên Nhiên đã leo lên xếp vị trí tốp ba mươi, thêm
vào đó gần đây thầy phát hiện cô bị cận thị nên quyết định chuyển cô lên ngồi
hàng ghế thứ ba cùng bàn với Cố Nhân, còn Thẩm Vỹ ngồi trước mặt cô.

 

 

 

Sau
giờ tan học, Thẩm Vỹ đến giúp cô dọn dẹp đồ đạc, trước mặt các bạn học, hai người
chẳng chút né tránh. Vài nam sinh e sợ thiện hạ chưa đủ đại loạn bèn chớp thời
cơ này rít lên tiếng huýt gió. Diệp Phiên Nhiên mặt mày chẳng chút ửng đỏ, cô nữ
sinh nhát gan này đã làm một việc hết sức to gan.

 

 

 

Dương
Tịch ngồi tại chỗ nhìn Diệp Phiên Nhiên thu dọn cặp sách, nhìn cô cùng Thẩm Vỹ
thoải mái rời đi, chiếc bình nước lăn đến bên chân cậu, đó là bình nước Diệp
Phiên Nhiên thường dùng để đựng nước mà vừa rồi cô vứt đi.

 

 

 

Cậu
căm phẫn giơ chân đá chiếc bình lăn vào góc tường.

 

 

 

“Đi
thôi, Dương Tịch, bọn mình chơi bóng rổ!” Trần Thần bước đến kéo cậu.

 

 

 

“Cút
xa khỏi tớ!” Cậu giận dữ nói, không kìm nén được nỗi chua xót dấy lên trong
lòng.

 

 

 

Trần
Thần mặt mày lúng túng, thét lên trong cơn giận dữ: “Tớ bảo này, Dương Tịch, cậu
mắc bệnh hay sao?”

 

 

 

“Cậu
mới mắc bệnh đấy!” Dương Tịch đứng phắt dậy, đẩy cậu ta ra, xoay người phóng chạy
ra khỏi lớp.

 

 

 

Cậu
chạy mãi chạy mãi, xuyên qua con đường rợp bóng ấy, lướt qua sân bóng xô bồ huyên
náo, băng qua nỗi trống vắng quạnh hiu cùng sự bất lực của tuổi thanh xuân, sự
mơ màng và nỗi hoang mang, vượt qua cả những ngày hè nóng bức oi ả đằng đẵng.

 

 

 

Diệp
Phiên Nhiên, tôi phải làm gì để đối mặt với cậu, phải làm sao để đối mặt với
chính mình đây?

 

 

 

Tôi
là một người không giỏi khả năng diễn đạt, thật ra, tôi không ghét cậu, không
ghét chút nào!

 

 

 

Phiên
Phiên, tôi rất yêu em, thực sự rất yêu em.

 

 

 

 

 

Chương
8

 

 

 

 

 

Diệp
Phiên Nhiên rốt cuộc không làm ủy viên môn văn, giáo viên chủ nhiệm cho rằng cô
quá thật thà, không đủ khí phách năng lực. Bản thân cô chẳng hề để bụng chuyện
này, Thẩm Vỹ xấu hổ đến chết, cậu thường nói trước mặt cô: “Thành tích ngữ văn
của cậu tốt như thế thừa sức đảm nhiệm vị trí ủy viên môn văn!”

 

 

 

Diệp
Phiên Nhiên thờ ơ: “Mình không có uy quyền mà. Có làm ban cán sự hay không cũng
chẳng sao!”

 

 

 

Thẩm
Vỹ sực nhớ ra một việc, tò mò hỏi: “Ban đầu vì sao thầy giáo lại bình chọn cậu
làm ủy viên ban văn thể mỹ nhỉ?”

 

 

 

“Hồi
còn học trung học cơ sở mình khá hoạt bát, từng tham gia hội diễn văn nghệ toàn
trường, đoạt giải ba trong cuộc thi khiêu vũ. Chuyện này được ghi chép trong hồ
sơ, thầy Cao ngỡ mình là thành phần văn nghệ khá tích cực. Thực ra thì mình hát
lạc giọng, khiêu vũ thì tàm tạm.”

 

 

 

“Nhìn
là biết rồi!” Thẩm Vỹ mỉm cười ôn hòa: “Vóc dáng cậu thon thả như vậy, khiêu vũ
chắc phải xinh lắm!”

 

 

 

Diệp
Phiên Nhiên sững sờ, mặt đỏ ửng. Cô cúi đầu hỏi: “Cậu thực sự thấy mình xinh
ư?”

 

 

 

“Ừ!”
Thẩm Vỹ thật thà gật gù, đưa mắt nhìn gò má ứng đỏ của cô, tim cậu cũng đang đập
thình thịch như trống. Cậu thanh niên mười lăm mười sáu tuổi vốn không có sở
trường nói lời tình tứ, bèn chuyển đề tài: “Lần đó bị cắt chức, cậu không buồn
chút nào sao?”

 

 

 

“Thực
ra thì cũng có chút khó chịu, điều đó cho thấy mối quan hệ của mình và các bạn
trong lớp cực kỳ tệ!” Diệp Phiên Nhiên ngước mắt, không giấu được niềm đau
thương: “Chỉ có hai phiếu… đến giờ mình còn chưa biết ai bỏ phiếu cho mình nữa!”

 

 

 

“Một
phiếu là mình bỏ, phiếu còn lại là của Dương Tịch!” Thẩm Vỹ nói: “Mình kiểm phiếu,
khi đó đã nhận ra bút tích của cậu ấy!”

 

 

 

Diệp
Phiên Nhiên không khỏi lắc đầu: “Sao có thể chứ, cậu ta ghét mình thế cơ mà!”

 

 

 

“Mình
không cảm thấy Dương Tịch ghét cậu!” Thẩm Vỹ cười nói: “Cậu ta đối với ai cũng
như ai!”

 

 

 

“Mình
không thích nam sinh quá cao ngạo.” Diệp Phiên Nhiên trề môi nói: “Chẳng qua điều
kiện gia đình cậu ta khá giả, bảnh bao, có chút thông minh thì được coi thường
người khác hay sao!” Thẩm Vỹ nghe cô nói vậy, không hiểu sao cậu thấy mừng thầm
trong lòng: “Lần đầu tiên mình nghe thấy người con gái nói xấu Dương Tịch đấy!”

 

 

 

“Mình
thực sự cảm thấy cậu ta chẳng có gì hay ho, kiêu căng, tự cao tự đại, chẳng coi
ai ra gì!” Diệp Phiên Nhiên thờ ơ nói: “Tại sao lớp mình bao nhiêu con gái
thích cậu ta? Miêu Khả Ngôn, Đồng Hinh Nguyệt, Trương Xuyến, còn cả Hổ Ni nữa…
nhưng dù sao thì, cậu ta và Đồng Hinh Nguyệt là cặp khá đẹp đôi!”

 

 

 

“Đúng
vậy, mọi người ai cũng lấy làm lạ vì sao hai người họ không thành một đôi nhỉ!”
Thẩm Vỹ khẽ dừng lại rồi nói thêm: “Chắc là tại Trần Thần. Ai mà không nhìn ra
cậu ta thích Đồng Hinh Nguyệt!”

 

 

 

“Trong
lớp số nam sinh thích Đồng Hinh Nguyệt cũng chẳng ít đâu!” Diệp Phiên Nhiên nói
như đùa: “Chắc chắn là cậu cũng từng thích cậu ta!”

 

 

 

“Thực
ra, mình cũng không thích những bạn gái quá xinh đẹp, quá giỏi giang.” Thẩm Vỹ kéo
tay cô đặt vào lòng bàn tay cậu: “Xinh xắn như cậu là đủ rồi!”

 

 

 

Chắc
chỉ có cậu mới nghĩ cô xinh xắn mà thôi.

 

 

 

Diệp
Phiên Nhiên hiểu rõ mình chẳng phải cô gái xinh xắn, gò má trắng bệch, gầy gò,
mặt mũi tầm thường, cưỡi thêm cặp mắt kính trông cô càng thêm xấu xí.

 

 

 

Thị
lực của cô giảm nghiêm trọng, nếu như không đeo mắt kính chẳng cách gì nhìn rõ
chữ viết trên bảng.

 

 

 

Giờ
học Anh văn, Diệp Phiên Nhiên nheo mắt, viết bài cực kỳ chậm chạp. Cô chưa kịp
viết xong thầy giáo đã tuyên bố hết giờ. Hôm đó là ngày trực nhật của Dương Tịch.
Thầy vừa bước ra khỏi lớp, cậu liền chạy ngay lên bục giảng nhấc lấy giẻ lau bảng
ra sức xóa sạch.

 

 

 

Dương
Tịch vóc dáng dỏng cao, chẳng cần phải ra sức nhấc cánh tay lên cũng có thể lau
từng ngóc ngách trên tấm bảng. Tư thế lau bảng của cậu rất đẹp, tựa như cậu
đang biểu diễn vậy. Như thường ngày, cả nhóm nữ sinh vây lấy cậu, tìm đề tài
trò chuyện đùa giỡn với cậu. Diệp Phiên Nhiên sốt ruột đến mức giậm chân, chưa
kịp thốt lên chữ “đừng” thì Dương Tịch đã xóa sạch chữ viết trên bảng.

 

 

 

“Đừng
nóng, mình cho cậu mượn chép.” Thẩm Vỹ ngồi bàn trên quay người lại đưa vở cho
cô.

 

 

 

“Thật
điên người! Làm gì mà xóa nhanh thế!” Diệp Phiên Nhiên cầm bút lướt nhanh trên
trang vở, luôn miệng lên tiếng trách cứ: “Cậu nói xem cậu ta có phải cố tình
không?”

 

 

 

“Trực
nhật thì phải xóa bảng chứ!” Thẩm Vỹ mỉm cười hiền hòa: “Hay là, sau này để
mình chép bài hộ cậu nhé!”

 

 

 

“Một
mình cậu, sao mà chép được hai phần?”. Diệp Phiên Nhiên bất đắc dĩ chau mày:
“Vài ngày nữa, mình phải đi thay mắt kính khác!”

 

 

 

Chuông
vào giờ học sắp reo lên, Thẩm Vỹ lấy vở của cô: “Cái này để giờ ra về mình chép
thay cho cậu!”

 

 

 

Sau
giờ tan học, Thẩm Vỹ ở lại giúp Diệp Phiên Nhiên chép bài giảng trên lớp. Cô chống
cằm lặng lẽ ngồi nhìn. Thẩm Vỹ viết nhanh mà nét chữ ngay ngắn đẹp đẽ.

 

 

 

“Xem
hai đứa tụi nó kìa, thân mật quá đi!” Sau lưng cất lên giọng nói mỉa mai châm
biếm.

 

 

 

Diệp
Phiên Nhiên quay đầu lại, Trần Thần đang đứng sau lưng họ, trên mặt nhoẻn nụ cười
thâm hiểm. Dương Tịch đứng bên cạnh mặt mày ủ rũ, chẳng nói lời nào.

 

 

 


mặc kệ bọn họ, cúi đầu tiếp tục xem Thẩm Vỹ viết chữ.

 

 

 

“Sao
nào, vừa chuyển lên hàng ghế trên ngồi thì coi như không quen tụi này nữa à?”
Trần Thần huých cùi chỏ vào Dương Tịch: “Lớp trưởng, người ta vốn chẳng màng đến
cậu kìa!”

 

 

 

“Lấy
đâu ra lắm lời vô nghĩa thế hả, quét nhà đi!” Dương Tịch rầu rĩ nói, bước đến
cuối lớp nhấc cây chổi ném sang cho hắn.

 

 

 

“Hôm
nay là cậu trực nhật, không phải tớ!” Trần Thần đưa tay ra cản theo bản năng,
chiếc chổi không xiêu không vẹo mà nện ngay vào mặt Diệp Phiên Nhiên.

 

 

 

Tiếng
kêu khẽ cất lên, Diệp Phiên Nhiên ngồi xổm, hai tay che lấy gò má trái.

 

 

 

Thẩm
Vỹ vội vàng đỡ lấy cô, hấp tấp hỏi: “Cậu có đau không?”

 

 

 

“Mình…
không sao!” Diệp Phiên Nhiên chật vật lắc đầu, quầng mắt đã ửng đỏ. Thẩm Vỹ chụp
lấy tay cô, kéo mạnh ra, trên gương mặt trắng nõn thanh tú xuất hiện một vệt bầm
tím, phần quanh xương gò má sưng lên.

 

 

 

“Còn
nói không sao?!” Thẩm Vỹ chẳng đợi cô phân bua, cậu nói: “Mình đưa cậu đến
phòng y tế.”

 

 

 

Dương
Tịch cùng Trần Thần - hai kẻ gây họa hoàn toàn choáng váng. Đợi đến khi hai người
họ phản ứng trở lại thì Thẩm Vỹ đã nhanh chóng thu dọn cặp sách dìu Diệp Phiên
Nhiên bước ra đến cửa lớp. Dương Tịch vội vàng đuổi theo sau, níu lấy cánh tay
Diệp Phiên Nhiên: “Xin lỗi… mình không cố ý!”

 

 

 

“Tôi
cảm thấy cậu chính là cố ý!” Giọng Diệp Phiên Nhiên run run, gắng sức kìm nén
cơn tức giận, ngăn không cho nước mắt rơi xuống: “Dương Tịch, rốt cuộc cậu muốn
thế nào đây?!”

 

 

 

“Tôi…”
Đối mặt với cô, cậu hoàn toàn chẳng thốt nên lời.

 

 

 

Cơn
giận nguôi dần, Diệp Phiên Nhiên rút cánh tay ra khỏi tay cậu, mím chặt môi, bước
ra khỏi phòng học cùng Thẩm Vỹ.

 

 

 

Dương
Tịch sững người, hai bàn tay trống không, trố mắt nhìn cô. Ánh mắt cô lạnh lùng
xa cách cùng với sự phẫn nộ khiến cậu càng cảm thấy chán chường.

 

 

 

Trấn
Thần bước đến, đặt bàn tay lên vai cậu: “Tớ thực sự chẳng thấy cô ta có gì hay
ho. Bỏ đi, hay là quên cô ta đi.” Hắn nói năng nghiêm chỉnh, không phải phong
cách đùa giỡn hàng ngày.

 

 

 

Dương
Tịch giật bàn tay Trần Thần ra khỏi bờ vai, cậu máy móc đi lau bảng, quét sàn…
Trần Thần cũng chẳng dám hó hé lời nào, giúp cậu sắp xếp bàn ghế lại cho ngay
ngắn.

 

 

 

Trước
khi rời khỏi phòng học, Dương Tịch rốt cuộc cũng chịu nói chuyện nhưng dường
như đang lẩm bẩm một mình: “Cậu nói xem, mặt của cô ấy có bị sẹo không?”

 

 

 

Trần
Thần nhẫn nại ngậm miệng lại, hắn biết có nói nhiều cũng chẳng ích lợi gì. Cái
tên này đã dấn thân vào con đường tà ma rồi!

 

 

 

Vết
bầm tím trên mặt Diệp Phiên Nhiên nửa tháng sau biến mất, may mà không để lại sẹo.

 

 

 

Dương
Tịch thầm an lòng, nhưng mỗi lần đến giờ lên lớp và tan trường cậu đều cố ý bước
đến chỗ cô ngồi, không kìm nổi lòng đưa mắt kiếm tìm khuôn mặt phục hồi lại vẻ
mịn màng. Vài lần, cậu ước gì mình có thể vén mái ngố dày rậm của Diệp Phiên
Nhiên lên để xem thử gò má trái của cô đã bớt sưng chưa.

 

 

 

Sau
khi Diệp Phiên Nhiên chuyển lên hàng ghế trên, hai người họ tuy cùng ngồi trong
lớp học nhưng lại cách nhau khá xa. Sự ngăn cách ngắn ngủi này khiến nỗi nhớ
nhung của cậu dài đằng đẵng.

 

 

 

Mỗi
lần Diệp Phiên Nhiên quay người lại, cậu đều có thể đón nhận chính xác ánh mắt
của cô, thi thoảng hệt như đã chờ đợi ở đó từ rất lâu rồi. Lẽ dĩ nhiên, lần nào
ánh mắt Diệp Phiên Nhiên lướt qua cũng rất nhanh, chỉ để lại cho cậu bóng hình
lạnh lùng.

 

 

 

Mãi
đến khi vết bầm tím biến mất, Diệp Phiên Nhiên thay một cặp mắt kính khác.
Khuôn mặt cô vốn nhỏ nhắn, chiếc gọng kính tròn gần như choán hết khuôn mặt. Vì
thế mà cô chỉ đeo kính giờ học, còn bình thường, thì tháo ra, cất kính vào hộp,
cho vào cặp sách.

 

 

 

Thế
nhưng, Dương Tịch lại rất thích dáng vẻ đeo kính của cô, gọng kính màu tím bạc
rất hợp với nước da của cô, gương mặt cô trông càng thanh tú hơn, càng dịu dàng
xao động lòng người.

 

 

 

Thời
gjan này, trên ti vi đang phát sóng bộ phim hot Xóm vắng của Quỳnh Dao. Diệp
Phiên Nhiên gầy guộc xanh xao, đôi mắt to tròn, dáng vẻ đáng thương tội nghiệp,
rất giống với nhân vật “Chương Hàm Yên” của diễn viên Lưu Tuyết Hoa, cả dáng vẽ
đeo mắt kính của cô cũng giống y hệt.

 

 

 

Thế
là, bạn bè bắt đầu gọi Diệp Phiên Nhiên là “Chương Hàm Yên”, còn Thẩm Vỹ bỗng
chốc trở thành “Bách Phối”. Vài nam sinh nghịch ngợm còn gọi lớn “Ông Bách”,
“Bà Bách”. Hai biệt hiệu này khiến Dương Tịch cảm thấy rất bức bội trong lòng.

 

 

 


lần tan học về nhà, Trần Thần nói: “Dương Tịch, cả Đồng Hinh Nguyệt cũng có biệt
danh đấy!”

 

 

 

“Hả,
là gì?” Cậu nhướng mày, hỏi giọng thờ ơ.

 

 

 

“Lớp
trưởng tẩu tẩu.” Trần Thần buồn bã đáp: “Cậu là lớp trưởng, cô ấy là lớp trưởng
tẩu tẩu!”

 

 

 

“Tớ
đã bảo rồi, tớ và cô ta không thể nào!”

 

 

 

Trần
Thần bất chợt vui mừng khôn xiết: “Nếu như bây giờ mình theo đuổi cô ấy, cậu
không có ý kiến gì chứ?” Dương Tịch vui vẻ đáp trả: “Người anh em, cậu cứ quất
ngựa mà theo đuổi đi, được hay không được đều dựa vào bản lĩnh của cậu!”

 

 

 

Trần
Thần nhìn Diệp Phiên Nhiên và Thẩm Vỹ đang đạp xe trước mặt, thần sắc lộ vẻ ngưỡng
mộ: “Nhìn hai đứa tụi nó, tớ đột nhiên cũng muốn được hẹn hò yêu đương rồi!”

 

 

 

Ánh
mắt Dương Tịch bỗng chốc nhòa dần đi. Cậu cũng trông thấy hai người trò chuyện
cả đoạn đường, vệt nắng mặt trời loang lổ hắt trên bờ vai, hệt như cảnh tượng
ôn hòa trên phim ảnh.

 

 

 

Mỗi
khi trên đường tan học về mà bắt gặp Thẩm Vỹ và Diệp Phiên Nhiêu thì con tim cậu
tan nát.

 

 

 

“Người
anh em, nói cho cậu biết một bí mật.” Trần Thần nghiêng người sang, đá long
nheo nói: Nhà của Thẩm Vỹ hóa ra ở Thành Bắc. Cậu ta vì muốn đi về cùng Diệp
Phiên Nhiên mới nói dối cô ta là nhà ở Thành Nam. Đừng tưởng cậu ta mọt sách mà
lầm, theo đuổi con gái rất có nghề đấy!”

 

 

 

Hóa
ra, cậu và Diệp Phiên Nhiên, từ lúc bắt đầu rõ ràng đã định sẵn cả hai đều lướt
qua nhau.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3