Cớ Sao Mãi Yêu Em _ Chương 05 - 06

Chương
5

 

 

 

 

 

Diệp
Phiên Nhiên không thiện cảm nhưng cũng chẳng ác cảm với Dương Tịch. Cô không
trò chuyện với cậu bởi vì thực sự chẳng có gí đáng nói.

 

 

 

Dương
Tịch dáng người cao ráo đẹp trai, lại mang chút dáng vẻ thanh cao. Cậu chính là
đề tài bàn tán nhiều nhất của đám nữ sinh. Diệp Phiên Nhiên tự nhận mình là người
“làm nền”, vì vậy cách xử sự với những nhân vật trung tâm làm mưa làm gió chính
là tránh càng xa càng tốt.

 

 

 


vốn nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ có dịp kết bạn cùng cậu nam sinh này. Sau kỳ kiểm
tra giữa kỳ, thầy Cao xếp cô ngồi hàng ghế phía trước Dương Tịch. Đây là cơ hội
khiến đám nữ sinh đố kỵ ngưỡng mộ thì đối với Diệp Phiên Nhiên lại là sự sỉ nhục
và trừng phạt. Nếu như cô không học hành tụt dốc thì chẳng phải ngồi ở hàng ghế
thứ hai từ dưới đếm lên.

 

 

 

Với
tâm lý chán chường ủ rũ ấp ủ trong lòng, cô làm sao có thể ung dung thoải mái
tiếp xúc cùng Dương Tịch – một nam sinh xuất sắc chứ? Thậm chí cô còn lờ mờ cảm
thấy Dương Tịch vốn coi thường mình. Lẽ dĩ nhiên ý nghĩ này không phải xuất
phát từ thái độ lạnh nhạt của Dương Tịch đối với cô, mà chính là do cảm giác tự
ti chôn sâu tận đáy lòng của cô mà ra.

 

 

 

Để
ý, cô nhận thấy Dương Tịch chẳng khác gì những nam sinh khác. Vào giờ học, cậu
cũng hay tán dóc, giở trò chòng ghẹo. Sau giờ học, cậu lại cùng nhóm Trần Thần
nói cười đùa giỡn. Diệp Phiên Nhiên thừa nhận rằng cậu rất đẹp trai, khi cười để
lộ hàm răng trắng muốt, đôi mắt sáng rực, thế nhưng những khi cậu không cười,
ánh mắt lại lóe lên ánh nhìn sắc nhọn.

 

 

 

Hoàn
cảnh gia đình Dương Tịch khá giả, bố mẹ đều là cán bộ công nhân viên chức. Ông
nội cậu nguyên quán tại tỉnh Sơn Đông, hai mươi tuổi đã tham gia cách mạng, sau
này là bí thư tỉnh ủy đầu tiên của thành phố D dưới sự chỉ huy của đại quân giải
phóng miền Nam. Ông ngoại cậu là người Bảo Bình - Hà Bắc, cán bộ hưu trí quân đội,
cấp bậc thiếu tướng. Dương Tịch lớn lên trong khuôn viên quân đội tỉnh ủy trực
thuộc trung ương, ngay từ lúc nhỏ, cung cách cao quý đã hình thành trong con
người cậu. Tuy cậu sinh ra tại miền Nam nhưng lại là người gốc Bắc, vóc dáng
cao ráo hơn người, tính tình phóng khoáng, tiếng phổ thông cũng nói chuẩn hơn mọi
người, giọng nói rõ ràng mạch lạc với chất giọng miền Bắc đặc sắc.

 

 

 

Thực
ra, Diệp Phiên Nhiên rất thích nghe Dương Tịch trò chuyện, nhất là những lúc cậu
và Trần Thần kẻ tung người hứng ở hàng ghế sau, hay những lúc họ đấu võ mồm
cùng nhau thường khiến cô chẳng thể nén được cơn buồn cười.

 

 

 

Diệp
Phiên Nhiên không giỏi môn toán, lẽ dĩ nhiên là vì cô học lệch, khả năng tư duy
logic không phát triển, việc này có mối liên quan nhất định đến giáo viên dạy
môn toán. Thầy Lý có tật nói lắp, mỗi khi thầy căng thẳng thì liền lắp ba lắp bắp.
Vả lại thầy không phải là người bản xứ, giọng thầy phát âm tiếng địa phương rất
nặng, ngôn từ tối nghĩa khó hiểu. Thường khi tiết học kết thúc, Diệp Phiên
Nhiên chẳng hiểu mô tê gì, nghe bài giảng của thầy thực sự vất vả vô cùng.

 

 

 

Buổi
sáng tiết đầu tiên là môn toán, thầy Lý nói từ “chim”, Diệp Phiên Nhiên lắng
nghe mơ màng muốn ngủ gục. Cô miễn cưỡng lấy lại tinh thần, đưa mắt nhìn chăm
chăm vào tấm bảng đen để hai mi mắt không dán vào nhau.

 

 

 

Sau
lưng cô, Dương Tịch xoay sang hỏi Trần Thần: “Cậu thấy bộ dạng của thầy Lý
trông giống cái gì?”

 

 

 

Trần
Thần đang lén đọc tiểu thuyết Cổ Long, nghe Dương Tịch hỏi bèn ngẩng đầu liếc mắt
về phía bục giảng. Thân hình thầy Lý thấp tròn, bụng to bè, lúc này một tay thầy
chống nạnh một tay chỉ lên bảng.

 

 

 

“Có
giống ấm trà không?” Dương Tịch thấp giọng gợi ý. Trần Thần không xem tiểu thuyết
nữa, mắt dán chặt vào thầy Lý càng nhìn càng buồn cười.

 

 

 

“Thầy
chẳng những giống ấm trà mà còn giống ấm trà hấp sủi cảo nữa cơ.” Dương Tịch tiếp
lời.

 

 

 

“Là
sao?” Trần Thần vẫn chưa hiểu.

 

 

 

Diệp
Phiên Nhiên ngồi đằng trước đã hiểu ra, không thể nén nổi cơn buồn cười. Chẳng
phải có đủ chủ ngữ vị ngữ đó sao là “ấm trà hấp sủi cảo” nghĩa là - bên trong
có đủ - nhưng trút không ra. Thật ra, Dương Tịch đang châm biếm thầy Lý giảng
bài quá tệ.

 

 

 

Chỉ
số IQ của Dương Tịch rất cao, chửi mắng người khác không cần dùng những từ tục
tĩu nhưng một phát trúng ngay đích. Diệp Phiên Nhiên có cảm giác, tuy rằng
Dương Tịch suốt ngày túm tụm bên đám “rỗi hơi” Trần Thần và Miêu Khả Ngôn nhưng
thật ra ý chí của cậu rất cao. Nói cách khác, cậu chưa chắc đã để mắt đến loại
người như Trần Thần. Cậu thuộc tuýp người quá đỗi thông minh, rất mực nho nhã.
Bất luận khi cậu mỉm cười trông rạng rỡ đến đâu đi chăng nữa thì cô cũng chẳng
coi cậu là chàng thanh niên “hot boy” tỏa sáng, cũng hệt như dẫu cho cậu có mỉm
cười thì ánh mắt vẫn mãi lạnh lùng cao ngạo.

 

 

 

Tuy
chưa bao giờ nói một câu một lời nào với Dương Tịch nhưng cô vẫn có thể nhìn thấu
được cậu nam sinh này. Trần Thần làm việc xấu gì cũng đều có phần của Dương Tịch,
vả lại cậu còn là kẻ đầu sỏ, nhưng cậu ỷ vào sự quý mến của thầy cô nên xưa nay
chưa từng phải chịu phạt. Trần Thần luôn là chú dê chịu tội thay cậu. Diệp
Phiên Nhiên cảm thấy con người Dương Tịch khá nham hiểm, gian xảo. So ra mà
nói, Trần Thần tuy xấu xa song còn đáng yêu hơn cậu một chút. Nếu có thể lựa chọn
giữa hai người, cô sẽ chọn làm bạn với Trần Thần, còn Dương Tịch thì nên tránh
càng xa càng tốt.

 

 

 

Hết
học kỳ một, hai người họ phận ai nấy lo, việc ai nấy làm. Diệp Phiên Nhiên có nằm
mơ cũng chẳng ngờ đến có ngày gã nam sinh lạnh lùng cao ngạo đó lấy bản thân cô
ra làm đối tượng để đùa giỡn.

 

 

 

“Sao
cậu ta lại làm vậy?” Cô lúng túng hỏi Cố Nhân.

 

 

 

“Ai
mà biết!” Cố Nhân có chút phẫn nộ, nói: “Con người cậu ta luôn luôn ỷ mạnh hiếp
yếu!”

 

 

 

Cố
Nhân vô cùng căm phẫn hành vi gian xảo cấu kết của Dương Tịch và Trần Thần,
trong lớp mặc sức muốn làm gì thì làm. Thế nhưng mặc cho cô kích động cổ xúy thế
nào thì Diệp Phiên Nhiên cũng chẳng có can đảm chất vấn Dương Tịch.

 

 

 

Diệp
Phiên Nhiên tiếp tục công việc trực nhật, quét nhà, lau cửa sổ, lau bàn. Lúc
lau bàn học của Dương Tịch, lòng cô không khỏi phiền muộn. Cô ra sức chà mạnh,
hận một nỗi muốn khoét một lỗ trên bàn, Cố Nhân đứng đằng kia trông thấy, không
nhịn được cất tiếng hỏi: “Này, rốt cuộc là vì cậu ghét Dương Tịch hay là thích
cậu ta mà lau bàn sạch sẽ thế hả?!”

 

 

 

Mặt
Diệp Phiên Nhiên nóng ran, cô hoảng hốt ném chiếc giẻ lau sang một bên, vô ý chạm
vào chồng sách nhét trong ngăn bàn của Dương Tịch. Lúc khom lưng nhặt sách, cả
xấp giấy viết thư rơi ra từ sách của Dương Tịch, rớt trên mặt nền, màu mực nước
hồng phấn làm đôi mắt cô nhức nhối.

 

 

 


chết lặng hồi lâu mới nhặt từng quyển sách trên nền lên. Lúc này Dương Tịch và
Trần Thần mở cửa ra. Họ vừa chơi bóng rổ xong, khắp người nhễ nhại mồ hôi, trở
lại lớp lấy cặp sách.

 

 

 

“Này,
cậu làm gì vậy?” Trần Thần đứng sau lưng có giọng ác ý,

 

 

 

Diệp
Phiên Nhiên đang ngồi xổm, toàn thân khẽ run rẩy, cô đứng ngay dậy, thấp giọng
nói: “Xin lỗi, hôm nay đến phiên tôi trực nhật.”

 

 

 

Trần
Thần không định dừng ở đó, giọng điệu lấn át: “Trực nhật thì có thể lục tung đồ
đạc của người khác sao? Chẳng lẽ cậu muốn ăn trộm?” Diệp Phiên Nhiên vừa xấu hổ
vừa buồn bực tức tối vô cùng nhưng chẳng thể nói nên lời.

 

 

 

Cố
Nhân quả thực nhìn không lọt mắt, tiến lại gần nói: “Cậu ấy không cố ý đâu, các
cậu đừng bắt nạt người thật thà!”

 

 

 

“Can
hệ gì đến cậu!” Trần Thần khinh khỉnh cười khẩy: “Sửu bát quái, đồ con gái con
lứa như đàn ông!”

 

 

 

Cố
Nhân cảm thấy máu dồn lên tận não, cô chụp mạnh lấy hộp bút trên bàn ra sức nện
vào đầu Trần Thần.

 

 

 

Diệp
Phiên Nhiên sợ đến nỗi mặt cắt không còn giọt máu, cô không muốn Cố Nhân vì cô
mà nảy sinh xung đột với nam sinh trong lớp, lại càng không muốn xảy ra chuyện
đổ máu, cô bất giác hét lên, giọng thất thanh: “Cố Nhân, đừng!”

 

 

 

Lời
vừa dứt thì Dương Tịch đã sấn sổ đến trước, cậy thế chiều cao của mình, cậu giật
hộp bút từ tay Cố Nhân.

 

 

 

Cố
Nhân mặt đỏ gay, thét lên với Dương Tịch, giọng khiêu khích: “Sao nào, lớp trưởng
cũng muốn đánh nhau hay sao?”

 

 

 

“Xưa
nay tôi không đánh con gái bao giờ!” Dương Tịch bình thản đáp, thu dọn hộp bút
cùng mấy cuốn sách trên bàn vào cặp. Khi nhặt đến xấp giấy viết thư, cậu không
khỏi ngẩn người, từ từ ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại trên mặt Diệp Phiên Nhiên.

 

 

 

Diệp
Phiên Nhiên ngước mặt lên nhìn trân trân vào cậu nam sinh cao hơn mình một cái
đầu, nói từng câu từng chữ: “Dương Tịch, bức thư đó là cậu viết hả?”

 

 

 

“Thư
nào?” Trần Thần đứng cạnh lấy làm lạ hỏi: “Dương Tịch mà viết thư cho cậu á?”

 

 

 

“Cậu
ta đã làm gì, tự cậu ta hiểu rõ!”

 

 

 

Dương
Tịch lặng lẽ không nói lời nào, Diệp Phiên Nhiên càng khẳng định bức thư tình
đó thực sự do cậu ta viết. Trong lớp, ai mà không biết Dương Tịch giỏi mô phỏng
bút tích của người khác. Có lần bài kiểm tra tiếng Anh của Trần Thần dưới điểm
trung bình, chính Dương Tịch đã giả mạo chữ ký của phụ huynh lừa dối giáo viên
trót lọt.

 

 

 

Lẽ
ra cô phải sớm nhận ra chứ, khi đó niềm phấn khởi đã choáng hết tâm trí cô, vừa
nhìn thấy hai chữ “Thẩm Vỹ” cô liền ngỡ rằng chính cậu thổ lộ tình cảm với
mình.

 

 

 

Trần
Thần đưa mắt nhìn Diệp Phiên Nhiên, gương mặt nghiêm nghị, ánh mắt kiên cường,
vẻ mặt điềm nhiên đúng mực. Hắn quay sang nhìn Dương Tịch, vẻ mặt cậu ta bí hiểm
khó hiểu, hai con ngươi đen nhánh lóe tia sáng trong veo.

 

 

 

“Người
anh em, rốt cuộc là chuyện gì? Cậu bắt đầu để mắt tới con nhỏ xấu xí quê mùa đó
từ bao giờ thế?”

 

 

 

“Không
sai, bức thư là tôi viết, vậy thì sao nào?” Dương Tịch nhìn từ trên cao xuống, cúi
đầu liếc nhìn Diệp Phiên Nhiên, chớp chớp mắt, bỗng chốc cậu nhoẻn nụ cười gian
xảo mỉa mai: “Diệp Phiên Nhiên, tôi khuyên cậu bớt tưởng tượng hão huyền đi, Thẩm
Vỹ không thích cậu đâu!”

 

 

 

Diệp
Phiên Nhiên tính tình hiền hậu yếu đuối đến đâu thì sức nhẫn nhịn cũng có giới
hạn. Cô căm phẫn nhìn chăm chăm vào gương mặt thanh tú cười như không của cậu
ta. Cô thực sự chỉ mong mình có lòng dũng cảm như Cố Nhân nện hộp bút vào đầu cậu
ta.

 

 

 

“Sao
cậu biết cậu ta không thích tôi?” Cô nắm chặt lấy nắm tay, hít một hơi thật
sâu, từ tốn, nở nụ cười, đáp: “Bắt đầu từ mai tôi sẽ ở bên Thẩm Vỹ!”

 

 

 

Dương
Tịch kinh ngạc nhìn cô, ráng trời chiều vàng ngoài cửa sổ chiếu vào, lần đầu
tiên cậu phát hiện ra vẻ đẹp của cô.

 

 

 

Một
vẻ đẹp dung dị mà kiên cường.

 

 

 

 

 

Chương
6

 

 

 

 

 

Dương
Tịch nghĩ Diệp Phiên Nhiên chỉ nói chơi mà thôi. Cậu chắc rằng một cô gái cá
tính yếu đuối như cô chẳng thể nào có can đảm như thế. Nhưng cậu đã nhầm. Ngày
hôm sau, Diệp Phiên Nhiên lại nói cười trở lại với Thẩm Vỹ, sau giờ tan học cô
còn đợi cậu ta cùng về nhà.

 

 

 

Gương
mặt Thẩm Vỹ xuất hiện nụ cười, những lúc cùng Diệp Phiên Nhiên đạp xe ra về đã
trở thành niềm vui lớn nhất trong ngày của cậu.

 

 

 


sự việc lần trước mà mối quan hệ giữa Diệp Phiên Nhiên và Cố Nhân khá hơn nhiều,
giờ nghỉ giải lao thường chuyện trò cùng nhau, rủ nhau cùng đi nhà vệ sinh.

 

 

 

Trong
mắt bạn bè, Cố Nhân không giống con gái, cô chưa bao giờ mặc váy, mái tóc cắt
ngắn, nói chuyện lớn tiếng, tính tình nóng nảy. Cố Nhân nói trên cô còn có hai
anh trai, từ nhỏ lớn lên bên đám con trai, học đủ thói hư tật xấu. Cô gần như
chỉ hay qua lại với nam sinh, xưa nay chưa bao giờ tiếp cận với các bạn gái.

 

 

 

“Diệp
Phiên Nhiên, cậu là ngoại lệ đấy!” Cố Nhân vỗ vai cô: “Tớ có linh cảm, bọn mình
sẽ trở thành bạn thân của nhau suốt đời!”

 

 

 

Diệp
Phiên Nhiên nhoẻn cười tán đồng. Hai đứa con gái trong lớp thường hay bị chèn
ép nương tựa vào nhau âu cũng là lẽ đương nhiên.

 

 

 

Do
đều có mối quan hệ với Diệp Phiên Nhiên, Cố Nhân và Thẩm Vỹ dần dà cũng thân
thiết với nhau nhưng trước sau vẫn chẳng trò chuyện nhiều. Cố Nhân cảm thấy Thẩm
Vỹ quá thư sinh, hơi giống mọt sách, Thẩm Vỹ thì chê Cố Nhân quá thô lỗ.

 

 

 

“Thật
kỳ lạ, cậu là một cô gái dịu dàng nhỏ nhẹ, sao lại hợp với người có cá tính như
Cố Nhân chứ?” Có lần, trên đường từ trường về nhà, Thẩm Vỹ không nhịn được hỏi
Diệp Phiên Nhiên.

 

 

 

“Mình
cảm thấy con người Cố Nhân khá tốt, nói lời giữ lời, trọng nghĩa khí. Những lúc
ở bên cô ấy mình thấy rất vui vẻ, rất đơn giản, chẳng hề có những tin đồn cùng
sự đố kỵ!” Thẩm Vỹ hiểu cô muốn nói tin đồn là gì. Cậu im lặng lúc lâu rồi nói:
“Có phải cậu rất sợ chuyện chúng mình bị người khác bàn tán?”

 

 

 

“Chuyện
chúng mình?” Diệp Phiên Nhiên mấp máy khóe môi, quay sang nhìn cậu: “Chuyện gì
của chúng mình?” Lúc nói những lời này, hai bàn tay cô nắm chặt lấy tay lái,
đôi mắt như nhũng vì sao sáng trong đêm tối vừa rực sáng vừa dịu dàng.

 

 

 

Mặt
Thẩm Vỹ nóng ran, lí nhí nói quanh co: “Chính là… chuyện đó…”

 

 

 

“Thẩm
Vỹ, có phải bạn mến mình không?” Diệp Phiên Nhiên hỏi, trên khuôn mặt trắng trẻo
hiện vẻ điềm tĩnh nhưng đằng sau đó lại là sự quả cảm bất chấp tất cả.

 

 

 


hận mình suy nghĩ chủ quan, quả thật như những gì Dương Tịch nói, Thẩm Vỹ không
thích cô.

 

 

 

Thẩm
Vỹ sững sờ, mặt khẽ ửng đỏ, hoảng hốt đến nỗi suýt đâm vào gốc cây bên đường. Cậu
thắng mạnh phanh, chống chân quay đầu nhìn Diệp Phiên Nhiên. Ánh mặt trời hoàng
hôn phủ trên cơ thể cô, lan tỏa một vẻ đẹp hài hòa mà thanh thoát.

 

 

 

“Vậy
còn cậu, cậu có thích mình không?” Cậu thấp giọng hỏi.

 

 

 

Diệp
Phiên Nhiên khẽ gật đầu, cô đã xác định rõ tình cảm của mình, không muốn tiếp tục
che giấu nữa, đồng thời cô cũng muốn đập tan sự cao ngạo của Dương Tịch.

 

 

 

“Diệp
Phiên Nhiên, mình thích cậu!” Thẩm Vỹ lấy hết can đảm, những lời tỏ tình bộc bạch
đại loại thế này, con trai mở lời khá dễ dàng hơn.

 

 

 

Diệp
Phiên Nhiên mỉm cười, ánh sáng cả thế giới bỗng chốc sáng rực lên.

 

 

 

Chàng
nam sinh dịu dàng trước mặt cô đang cong đuôi mắt nhoẻn miệng cười, gương mặt
thanh tú như dung hòa trong ánh mặt trời vàng nhạt.

 

 

 

Hoàng
hôn ngày đông lạnh lẽo hóa ra lại ấm áp đến vậy.

 

 

 

Sau
khi qua lại cùng Thẩm Vỹ, Diệp Phiên Nhiên phát hiện trước đây cô đã đặt nặng vấn
đề yêu sớm. Thật ra, ngoài việc nói mến nhau, thi thoảng nắm tay nhau vụng trộm
sau lưng mọi người thì mối quan hệ giữa hai người chẳng có gì đổi khác.

 

 

 


độ tuổi này, hai người hiểu mà như không hiểu về tình yêu. Vả lại, quan niệm bảo
thủ của tuổi học trò thập niên 90 không giống vói học sinh thế kỷ XXI ôm hôn
nhau thắm thiết ở nơi công cộng, miệng không ngớt gọi nhau là “ông xã, bà xã”
Cái gọi là tình cảm lứa đôi, chỉ đơn thuần là tình yêu theo thuyết Platon[1],
chủ yếu là những cảm giác buồn vui về mặt tình thần mà thôi.

 

 

 

[1]
Platon (429-347 TCN): Nhà triết học cổ Hy Lạp, quan niệm tình yêu thuần chất
tinh thần, hay còn gọi tình yêu lý tưởng thuần khiết.

 

 

 


thế là chuyện hay ho của hai người nhanh chóng lan truyền khắp khối học, điều
khiến mọi người chẳng tài nào hiểu được chính là chàng nam sinh không hứng thú
với chuyện gì khác ngoài việc học cũng biết yêu đương!

 

 

 

Học
kỳ hai năm thứ nhất trung học bắt đầu, bất luận là Diệp Phiên Nhiên đi đến đâu
thì sau lưng cô cũng có người chỉ trỏ, thậm chí còn có người rỗi hơi nhiều chuyện
cố tình chạy sang lớp, thò đầu vào cửa sổ dáo dác nhìn quanh muốn làm quen với
Diệp Phiên Nhiên xem thử là người thần thông phương nào. Mãi đến khi gặp được
cô, bọn họ đều nói giọng thất vọng: “Hóa ra là cô nàng này ư?!”

 

 

 

Cặp
đôi nam nữ chính này chẳng phải dạng thông minh bảnh trai như Dương Tịch cũng
không phải kiểu người con gái xinh xắn rạng rỡ như Đồng Hinh Nguyệt mà là hai tuýp
người dè dặt kín đáo. Nhất là nữ chính, quá tầm thường, không giỏi giang cũng
chẳng bắt mắt nhưng lại chiếm hết “đất diễn” của hoa khôi lớp Đồng Hinh Nguyệt.
Cứ mỗi lần các học sinh lớp khác đứng ngoài hành lang lén nhìn Diệp Phiên Nhiên
qua cánh cửa sổ thì cô đều nhấc cuốn sách che trước mặt, phiền phức biết bao!

 

 

 

Hành
động này vẫn thường khiến Miêu Khả Ngôn cười chế nhạo. Mười phút nghỉ giữa giờ,
cô ta đều bĩu môi khinh khinh nói với Dương Tịch và Trần Thần: “Giả vờ cái gì!
Hài, làm bộ làm tịch hoài!”

 

 

 

“Chứ
gì nữa!” Trần Thần cười cợt nhả, nói: “Bề ngoài nhìn tưởng thục nữ, thực chất
còn lẳng lơ hơn cả cậu!”

 

 

 

“Cậu
nói gì hả?” Miêu Khả Ngôn liền nổi giận đùng đùng, trừng mắt nhìn hắn: “Trần Thần,
có giỏi thì nói lại lần nữa đi!”

 

 

 

“Ờ,
mình nói sai rồi, cậu ta không lẳng lơ bằng cậu!” Trần Thần liền đính chính
ngay lập tức, kéo theo là tràng cười nhạo chế giễu.

 

 

 

“Trần
Thần, cậu chết đi!” Miêu Khả Ngôn chẳng thể nào nhẫn nhịn thêm nữa, nhấc cuốn
sách trên bàn căm phẫn ném về phía Trần Thần.

 

 

 

Trần
Thần vừa né vừa cầu cứu Dương Tịch: “Người anh em, cứu mạng đi! Con nhỏ này sao
mà hung hăng hơn cả con nhỏ Cố Nhân nam tính kia nữa!”

 

 

 

Dương
Tịch giơ tay đỡ lấy cuốn sách trên không trung, đó là cuốn sách toán được bọc
bìa màu hồng nhạt. Lật trang sách ra, trang bìa trong viết hai từ “Phiên
Phiên”. Phiên Phiên, đây nhất định là tên ở nhà của Diệp Phiên Nhiên. Cậu định
đặt trả sách lại cho cô thì vô tình trông thấy tại chỗ trống ở trang sách xuất
hiện một hàng chữ nhỏ nhắn thanh tú: “Vỹ, Phiên Phiên thích cậu!”

 

 

 

Giờ
học, Diệp Phiên Nhiên thích viết chữ hay vẽ vời lên trang sách hay tập vở. Có
lúc là khuôn mặt cô gái xinh đẹp, khi thì là những bút tích nguệch ngoạc. Dương
Tịch thuận tay lật vài trang, gần như trang nào cũng có chữ “Vỹ”.

 

 

 

“Diệp
Phiên Nhiên đến rồi!” Thình lình, Trần Thần la lên.

 

 

 

Dương
Tịch hoảng hốt vứt trả sách trên bàn cô thì phát hiện trên mặt bàn cũng chi
chít đầy những hàng chữ màu mực xanh: Vỹ, Vỹ, Vỹ…

 

 

 

Giờ
toán tiếp theo, Dương Tịch ngẩn ngơ, tâm trí cậu chỉ có hàng chữ: “Vỹ, Phiên
Phiên thích cậu!”

 

 

 

Phiên
Phiên, cậu thích cái tên này. Thế nhưng, vì sao người cậu yêu là cậu ta mà
không phải là tôi?

 

 

 

Trong
giờ toán, cậu là người ít khi mất tập trung nhất, thầy Lý vẫn như thường, gọi:
“Dương Tịch, đề toán này giải thế nào?”

 

 

 

Dương
Tịch bỗng ngơ ngác, cậu không biết thầy đang giảng cái gì. Trần Thần ngồi cạnh
nói nhỏ: “Chọn B, chọn câu B.” Trần Thần thành tích môn toán cũng tàm tạm.
Dương Tịch đành tin tưởng cậu ta lần này, cậu nói to; “Chọn câu B!”

 

 

 

Lời
vừa thốt ra, cả lớp cười rần rần.

 

 

 

Trong
tràng cười pháo nổ đó, thầy Lý đẩy gọng kính trên sống mũi, chau mày hỏi: “Lớp
trưởng, bài tập phán đoán sao có thể chọn câu B chứ!”

 

 

 

“Ha
ha ha…” Các bạn trong lớp cười lăn lộn.

 

 

 

Diệp
Phiên Nhiên nhoẻn miệng cười mỉm, lén quay đầu lại nhìn cậu.

 

 

 

Chính
là ánh mắt ấy, khiến tất thảy nỗi chán chường trong ngày của Dương Tịch tiêu
tan hết.

 

 

 

Tuy
cậu xấu mặt trước bao nhiêu người nhưng đổi được nụ cười quan tâm của cô, cũng
xứng đáng biết bao. Thế là, cậu nhanh chóng lấy lại tinh thần.

 

 

 

Diệp
Phiên Nhiên dĩ nhiên không biết rằng việc làm trò cười cho mọi người của Dương
Tịch có liên quan đến mình. Giờ toán nặng nề nhờ trò cười đó mà dường như trở
nên thoải mái hơn.

 

 

 

Trần
Thần vẫn không chịu buông tha Dương Tịch. Đợi cậu ngồi xuống, hắn cười đểu chỉ
vào lưng Diệp Phiên Nhiên: “Lẽ nào cậu thực sự để mắt đến con bé đó rồi sao?!”

 

 

 

“Nói
xàm gì thế?!” Dương Tịch nhún vai, thờ ơ nói.

 

 

 

“Tớ
khuyên cậu tốt hơn là đừng.” Trần Thần nói giọng nghiêm túc: “Người ta và Thẩm
Vỹ là một đôi, cậu đừng có làm kẻ thứ ba chen chân vào!”

 

 

 

Lời
nói của tên bạn thân bỗng chốc chọc vào điểm yếu của cậu.

 

 

 

Nụ
cười trên khóe môi Dương Tịch tan biến, cậu xoải chân, đôi giày thể thao trắng
đạp ngay vào bàn chân đặt ngay thành ghế. Diệp Phiên Nhiên chao đảo người, quay
đầu lại ra ý phản đối, cậu nhăn mặt nói: “Xin lỗi!”

 

 

 

Diệp
Phiên Nhiên sửng sốt, kể từ sau ngày đó, hai người họ không nói với nhau. Cô
càng không thể ngờ rằng, người con trai cao ngạo đó biết nói lời xin lỗi với
cô.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3