Năm tháng vội vã - Phần V - Chương 06 - 07

6

Tôi cảm thấy câu nói lòng dạ con
gái sâu như biển cả rất không ổn, tôi cho rằng, lòng dạ của con gái sâu như hố
đen vũ trụ! Bạn tưởng rằng bạn đã hiểu được phần nào vấn đề, nhưng thực ra chỉ
là một cái bóng mong manh, nội dung thực tế cách bạn ít nhất hàng vạn năm ánh
sáng.

Giữa tôi và Phương Hồi đã xảy ra một
chuyện không vui.

Nguyên nhân là gì tôi cũng không
rõ, điểm khác với bình thường là chúng tôi đã gặp Hoan Hoan trong khi đi chợ
mua thức ăn. Lúc đó chúng tôi đang ra sức trả giá rau và dưa chuột, ông chủ trả
lời chúng tôi khá thờ ơ, vì ở hàng bên cạnh, có khách hàng đang ra sức hạ thấp
giá trị của món củ cải với mức kinh khủng hơn. Và hai người đó chính là Hoan
Hoan và anh bạn trai người Australia của cô ấy.

Cuối cùng hai đôi chúng tôi đã ôm
dưa chuột và củ cải rồi giáp mặt với nhau, không thể không nói đây là cảnh tượng
khá ngại ngùng, đặc biệt là khi tôi phát hiện ra anh chàng người Australia đó
nhìn chẳng khác gì một con heo, khóe mép tôi giật giật một cách rất mất tự
nhiên. Tôi thầm nghĩ rõ ràng là cô nàng này đã chửi tôi gián tiếp, cô ta đá tôi
để chọn hắn ta, không phải vì hắn ta hơn tôi đó sao? Tuy nhiên… m.kiếp! Hắn hơn
tôi ở bộ phận nào chứ!

Lông mày Hoan Hoan giật giật, tôi
biết đây cũng là biểu hiện mất tự nhiên của cô nàng. Cô nàng liền kéo khuỷu tay
của anh chàng đó như thể hiện rõ lập trường, chào bằng câu tiếng Anh vẫn rất sặc
mùi Tứ Xuyên: “Hi!”.

Tôi nghĩ bụng, lại còn giả vờ nữa!
Tổng cộng có bốn người, ba người là người Trung Quốc, cần đếch gì phải đánh rắm
Tây nữa!

“Xin chào!”. Tôi trả lời rất lịch
lãm: “Bạn em à? Khá đó nhỉ! Anh còn tưởng em sẽ không bao giờ đến chợ để mua
rau nữa cơ! Hôm nay đến đây để tìm kiếm sự lãng mạn à? Hai người trả giá ăn ý
quá!”.

“Cũng… được”. Rõ ràng là mặt cô
nàng tái đi một lát, sau đó liền liếc nhìn Phương Hồi nói: “Về ở với nhau rồi
à!”.

Trong lúc Phương Hồi chưa kịp trả lời
thì tôi đã túm tay cô trước và nói: “Đúng vậy!”.

Thực ra trong lòng tôi cũng không
dám chắc, ngộ nhỡ Phương Hồi buông ra câu “làm gì có” thì tôi mất mặt thực sự.
Nhưng cô lại rất phối hợp, ngoan ngoãn giữ nguyên bàn tay mềm mại trong lòng
bàn tay tôi, giống như đôi tình nhân rất tình cảm.

“Em biết ngay mà…”. Hoan Hoan tỏ ra
rất hiểu vấn đề: “Thế nên hồi đầu em đã rất sáng suốt, ngay từ đầu anh đã thích
cậu ấy rồi đúng không?”.

Mặc dù cô ấy nói không đúng, nhưng
tôi cũng không phản bác, vì ít nhất là cô đã đoán đúng được một nửa, hiện tại
đúng là tôi thích Phương Hồi. Ngoài ra, nét buồn buồn trên khuôn mặt Hoan Hoan
khiến tôi cũng cảm thấy nao lòng. Cô ấy sống không tốt tôi cũng không cảm thấy
thú vị, cùng là người lưu lạc nơi xứ người, tội gì phải khổ vậy chứ!

“Nếu không phiền, các bạn có thể
nói tiếng Anh được không?”. Cuối cùng gã đàn ông như con heo đi bên cạnh đã lên
tiếng.

Hoan Hoan lập tức cười rạng rỡ, giới
thiệu chúng tôi rất dịu dàng, dĩ nhiên không nói tôi là người yêu cũ mà chỉ nói
là bạn học của cô.

Gã đó hàn huyên vài câu, ánh mắt hắn
nhìn Phương Hồi vô cùng soi mói, tôi không thể chịu nổi, nói dăm ba câu rồi kéo
cô đi mất.

Vừa đi khuất, Phương Hồi liền hất
tay tôi ra, cú hất đó khiến tôi hiểu ra được rằng chắc chắn cô không vui cho lắm.
Tôi vội vàng ghé sát vào cô và hỏi: “Sao vậy?”.

“Chẳng sao cả! Người ta đi xa rồi,
bọn mình cũng không cần thiết phải đóng kịch nữa”.

Cô nàng này thông minh thật, trò
mèo đó của tôi bị cô đi guốc trong bụng.

“Ừ, đúng vậy, thế sao em lại giận?”.

“Ai giận chứ?”.

“Em coi em kìa, miệng nói một đằng
bụng nghĩ một nẻo! Mặt đang nhăn mà còn nói mạnh!”.

“Xí, cũng không biết ai là người miệng
nói một đằng bụng nghĩ một nẻo đâu!”. Cô cười gằn một tiếng, khiến tôi thực sự
không thoải mái.

“Em nói đi! Anh miệng nói không giống
với những gì đang nghĩ trong đầu như thế nào hả?”.

“Sao phải nói ra điều đó với Hoan
Hoan! Rõ ràng là anh vẫn còn nhớ cậu ấy!”.

“Hiện giờ anh làm gì còn thời gian
nhớ đến cô ấy nữa!”.

“Thế tại sao anh lại nâng niu chiếc
cốc của Hoan Hoan thế hả?”.

“Anh…”.

“Thôi! Không phải thanh minh nữa,
không phải anh vẫn thường nói đó sao? Thanh minh chính là giấu giếm, giấu giếm
chính là thú tội!”.

Tôi tức đến bật cười, bình thường
tôi nói chuyện Phương Hồi thường không để ý gì nhiều, nhưng mỗi khi chúng tôi
cãi nhau cô lại luôn lôi ra những câu mà tôi đã từng nói để chặn họng tôi.

“Anh phát hiện ra được rằng, em
chính là khắc tinh của anh!”. Tôi đón lấy túi xách trên tay cô và nói.

“Không dám!”. Phương Hồi không
tranh mà giao chiếc túi cho tôi, nhưng vẫn còn chưa hết ấm ức.

“À! Anh hiểu rồi, em ghen đúng
không?”. Tôi trêu cô, mặc dù là câu nói đùa, nhưng tôi vẫn ôm một niềm hi vọng
cao xa.

“Trương Nam! Anh đừng nói linh tinh
có được không!”. Phương Hồi trợn mắt nhìn tôi, cắt đứt luôn ý nghĩ của tôi.

Tôi liền cười mỉa mình và nói: “Anh
giữ lại chiếc cốc của cô ấy, không có nghĩa rằng anh vẫn thích cô ấy. Giống như
việc em đã vứt hết mọi thứ của Trần Tầm, nhưng cũng không có nghĩa rằng em đã
quên cậu ấy. Nói thế này nhé, không phải con người chỉ có hai cung bậc tình cảm
là yêu và hận, mà còn biết nhớ nhung, biết oán trách, biết hoài niệm, biết than
thở. Không thể nói anh và Hoan Hoan chia tay nhau rồi thì anh chỉ có thể căm
ghét cô ấy đúng không? Dù thế nào thì bọn anh cũng đã từng có một quãng thời
gian rất vui vẻ, vì quãng thời gian này mà anh không thể quên hẳn cô ấy được,
không người đàn ông nào có thể làm được! Dù có nói cũng chỉ là nói dối em! So
bì, tị nạnh với quá khứ chẳng có gì là thú vị cả, một người phụ nữ sáng suốt sẽ
không bao giờ tính toán đến chuyện làm thế nào để chiếm được quá khứ của người
đàn ông, mà chỉ suy nghĩ xem làm thế nào để có được hiện tại và tương lai của
anh ta!”.

Thực ra lúc đó tôi nói như vậy cũng
không có ý gì đặc biệt, chỉ phát biểu cảm tưởng của mình mà thôi.Tuy nhiên,
Phương Hồi đã động lòng vì những câu nói đó, cô trầm ngâm một lát rồi nói:
“Không ngờ anh lại rất để ý đến vấn đề này!”.

“Ừ! Trải qua thực tiễn anh mới hiểu
được điều đó!”.

“Tuy nhiên…”. Phương Hồi ngoảnh đầu
lại nhìn tôi cười buồn bã: “Tại sao anh không nói với em khi em mười sáu tuổi?”.

Tôi hơi khựng lại, sau đó cũng cười
buồn nói: “Thế tại sao em không quen anh hồi em mười sáu tuổi?”.

Sau khi nghe Trần Tầm kể về chuyện
của Ngô Đình Đình, Phương Hồi ít nhiều cũng có phần nhạy cảm hơn.

Thực ra khi chưa biết sự thật, cô
cũng rất quý Ngô Đình Đình, vì trong đám bạn thời để chỏm của Trần tầm, Ngô
Đình Đình là người cứu cho cô nhiều bàn nguy nhất và cũng là người quan tâm đến
cô nhiều nhất. Nhưng hiện giờ Phương Hồi không còn cảm kích như thế nữa, cô
nghĩ chắc chắn Trần Tầm và Ngô Đình Đình đã thương lượng với nhau chuyện gì đó,
chính vì thế Ngô Đình Đình mới tỏ ra thân thiện với cô. Ngô Đình Đình chịu làm
như vậy không phải là vì quý mến Phương Hồi, chấp nhận cô bạn này, mà chỉ là vì
giúp Trần Tầm. Kết hợp với những chuyện mờ ám mong manh đã từng xảy ra giữa họ,
Phương Hồi có cảm giác như bị lừa.

Tuy nhiên Trần Tầm không hiểu được
suy nghĩ này của Phương Hồi, cậu cảm thấy chia sẻ quá khứ của mình với cô là
chuyện khiến cả hai người đều cảm thấy thoải mái, nhẹ nhàng. So với những lời
suy đoán nặng nề về chuyện của Lí Hạ, nói thẳng ra không phải sẽ hay hơn sao?
Thế nên cậu không ngại ngần khi tiếp tục nhắc đến Ngô Đình Đình trước mặt
Phương Hồi, cũng chính vì thế mà đã không để ý đến vẻ sầm mặt của Phương Hồi.

Do sinh nhật của Trần Tầm để lại những
kí ức rất không vui, thế nên đến lượt sinh nhật mình, Phương Hồi cũng không định
tổ chức gì nữa. Mãi cho đến ngày mồng chín tháng mười, không kìm được nữa Kiều
Nhiên mới hỏi Trần Tầm xem định tổ chức thế nào.

Trần Tầm nói cậu và Phương Hồi
không định tổ chức gì nữa, Kiều Nhiên lắc đầu, nói hai đứa cậu là chuyện của
hai đứa cậu, năm đứa bọn mình là chuyện của năm đứa bọn mình, không thể coi là
một được. Cuối cùng bọn họ đã đi đến thống nhất, một đứa buổi trưa đi mua bánh
gato, một đứa đi mua quà, dĩ nhiên là đều phải giấu Phương Hồi.

Cho đến khi tan học, Phương Hồi mới
được kéo đến một góc trường, cô vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy chiếc bánh gato
viết dòng chữ “Chúc mừng sinh nhật Phương Hồi” và ba khuôn mặt rất ranh mãnh của
ba anh chàng vì gian kế đã thành công.

Mọi người tặng cô một con gấu bông,
vòng cổ của con gấu là quà riêng của Trần Tầm, cậu cũng làm một chiếc vòng đeo
cổ, xuyên cả những hạt vòng bị rơi trong buổi sinh nhật của mình vào, trong chiếc
bình thủy tinh thấp thoáng tên hai đứa.

Phương Hồi cười rất hạnh phúc, suýt
thì rơi nước mắt.

Chiếc bánh gato đó không thoát khỏi
số phận bị chia năm xẻ bảy, bọn họ quệt kem lên mặt nhau, kính Kiều Nhiên bị quệt
khắp, tóc Lâm Gia Mạt cũng dính kem, Triệu Diệp nói trên người cậu ta, chỗ nào
có lỗ là có kem, hai má Trần Tầm bị quệt một bên xanh, một bên đỏ, còn mặt
Phương Hồi gần như không nhìn rõ các nét nữa.

Lâm Gia Mạt và Phương Hồi vào gội đầu
dưới vòi nước trong nhà vệ sinh nữ, vừa gội vừa hắt xì hơi, Lâm Gia Mạt vắt
đuôi tóc mình nói: “Sao chỗ này cũng có nhỉ! Tại Triệu Diệp hết! Cậu ta không
ném thì mình đã không ném trả!”.

“Đúng vậy! Nước lạnh thật đấy!”.

“Còn bảo lát nữa đến khu giải trí ở
Lam Đảo chơi nữa! Như thế này làm sao đi nổi!”.

“Hay là lấy khăn trải bàn lau tạm vậy,
đi thôi! Lạnh quá!”.

Họ ra khỏi khu giảng đường, Trần Tầm
liền bước tới, đưa áo khoác đồng phục của mình cho họ, nói: “Lấy cái này lau đầu
đi! Đừng để lạnh!”.

“Hay quá! Cũng còn hơn là khăn trải
bàn!”. Lâm Gia Mạt đón lấy, cười nói.

“Cậu có lạnh không?”. Phương Hồi
nhìn chiếc áo phông của Trần Tầm hỏi: “Tối về thì làm thế nào?”.

“Không sao, cậu lau nhanh lên!”. Trần
Tầm chụp chiếc áo rộng thùng thình lên đầu cô và lau rất cẩn thận.

Đúng lúc Kiều Nhiên đi ra, nhìn thấy
cảnh đó cậu lại nhìn xuống chiếc áo sơ mi mình vừa cởi ra rồi lặng lẽ nhét vào
ba lô.

“Khô rồi thì đi thôi! Hôm nay tớ muốn
đấm bốc! Phá kỉ lục của Lam Đảo!”. Triệu Diệp xách ba lô của bọn họ đến nói.

“Đi thôi!”. Trần Tầm chụp chiếc áo
khoác lên đầu Phương Hồi nói: “Cậu cứ giữ đấy, đừng để gió!”.

Hồi đó nếu hôm nào ít bài tập, thỉnh
thoảng bọn họ cũng đến khu giải trí Lam Đảo chơi một lúc, đó là khu có rất nhiều
trò game trên tầng thượng của siêu thị Lam Đảo, không ít trò chỉ cần bỏ tiền xu
vào là có thể chơi, một tệ một lần, thường là xem thì nhiều mà chơi thì ít.
Thông thường, hành trình của bọn họ là thế này: Đến siêu thị Hải Lam Vân Thiên
và Kama ngay bên cạnh để hưởng máy lạnh hoặc lò sưởi. Xúm quanh các quầy hàng
cao cấp để tìm những đồ mới lạ, đếm sau giá niêm yết có mấy số không, hồi đó
các siêu thị vẫn còn khá thật thà, món đồ mười nghìn tệ, họ sẽ không ghi thành
chín nghìn chín trăm chín mươi chín tệ để dụ bạn. Sau khi than thở, xuýt xoa một
hồi, sẽ có một đứa cao giọng thề rằng: “Bao giờ phất lên, tớ sẽ tặng cho mọi
người!”, “bọn mình chơi một cái, ném một cái, còn lại một cái vứt cho thú cưng
chơi!”, “thôi đi! Sau này khu vực này sẽ không gọi là Hải Lam Vân Thiên nữa, nó
sẽ thuộc quyền sở hữu của gia đình tớ, có huy hiệu của nhà tớ! Huy hiệu gia
đình ấy, biết không! Tớ sẽ phát cho các cậu mỗi người một cái, mang nó đến địa
bàn của tớ, tha hồ chơi bời!”.

Mãi cho đến tận bây giờ khi kể lại
những chuyện này, Phương Hồi vẫn bật cười, cô nói chỉ tiếc rằng siêu thị đó
không nể nang người khác cho lắm, chưa kịp đợi đến khi họ phất lên thì đã thay
đổi bộ mặt trước rồi. Tôi liền lắc đầu nói, đây chính là khoảng cách giữa ước
mơ và hiện thực!

Cỗ máy nổi bật nhất trong khu giải
trí ở Lam Đảo chính là máy nhảy, luôn có người xúm vào xem. Cái trò đó người
bình thường đều không dám bước lên đó để thể hiện, nhảy nhót một hồi không được
mấy điểm thật không còn mặt mũi nào khi chui ra. Chui vào đó chơi toàn là các
“cao thủ võ lâm”, nhạc và bước nhảy đều thuộc làu làu, nhìn bọn họ biểu diễn
cũng rất thú vị, như bay lên trên cỗ máy nhỏ vậy.

Nhìn thấy có người trổ tài trên máy
nhảy, Trần Tầm liền nói với vẻ rất coi thường: “Thường thôi, không nhảy đẹp bằng
Ngô Đình Đình, cậu ấy mà nhảy thì phải lác mắt! Butterfly không hề sai! Động
tác cuối cùng đó, cậu ấy hai tay một chân chạm đất, đẹp mê li!”.

“Ai vậy? Ai mà được ông ca ngợi
kinh thế!”. Triệu Diệp hỏi với vẻ sửng sốt.

“Bạn thời để chỏm của tôi, Phương Hồi
đã từng gặp!”. Để chứng minh rằng mình không nói dối, Trần Tầm liền kéo Phương
Hồi nói: “Cậu đã từng gặp cậu ấy, đúng không đúng không?”.

Phương Hồi liền gật đầu một cách
chua chát và không nói gì nữa.

Đừng nghĩ Trần Tầm nói thì ta đây,
nhưng cậu ta mà lên chơi cũng chẳng đâu vào đâu, trò chơi mà bọn họ hay chơi nhất
là “mọi người cùng bắt lỗi”, vừa tiết kiệm vừa tham gia được đông đảo. Năm đứa
đứng trước màn hình, chỉ ngón tay vào, đứng xa nhìn chắc chắn vừa không chuẩn vừa
buồn cười, nhưng bọn họ không cần quan tâm, liên tục hò hét mấy từ “giá”,
“mây”, “hoa!” không đâu vào đâu. Lúc thì ồ lên cười, lúc lại than thở vì tiếc.

Phương Hồi nói đó là lúc mà năm đứa
họ bên nhau vui nhất, và từ đó về sau, dần dần không thể cùng nhau vui đùa nữa.

7

Triệu Diệp đã chọn một ngày thu đặc
biệt, trời trong xanh, cả cậu và Lâm Gia Mạt đều thích để tỏ tình.

Trước đó Kiều Nhiên và Trần Tầm
không biết gì nhiều, mà chỉ làm một số việc “dọn dẹp” đơn giản giúp Triệu Diệp
theo sự phân công của cậu. Phương Hồi thấy có vẻ không ổn nên cũng lo lo, nhưng
vẫn bị Trần Tầm kéo đi, trong lớp chỉ còn lại Triệu Diệp và Lâm Gia Mạt không hề
hay biết gì.

“Tớ bảo này, nếu ngày mai phải dùng
đến bóng thì tại sao bọn họ không giúp gì nhỉ!”. Lâm Gia Mạt ra sức lau một quả
bóng: “Đội bóng các cậu chết hết rồi à? Sao tự nhiên lại giao hết cho cậu vậy?”.

“Haizz, bình thường đều là Tô Khải
tổ chức, bây giờ anh ấy cuối cấp, cũng không còn thời gian quan tâm nữa, đành
phải chia đều cho nhau để lau”.

“Thế mấy hôm trước cậu làm gì? Mọi
người ai cũng làm sớm, đâu có nước đến chân mới nhảy đâu! Cậu thì ngược lại!”.

“Tớ suýt thì quên mất mà…”. Bị nói
như vậy, Triệu Diệp cũng giật thột, cậu ta cố tình làm như vậy.

“Tô Khải ôn thi thế nào rồi?”. Lâm
Gia Mạt giơ cao quả bóng ra trước sáng hỏi.

“Cũng được, tớ thấy anh ấy cố gắng
lắm, chắc là muốn thi cùng trường với Trịnh Tuyết”.

“Hả? Thấy bảoTrịnh Tuyết học giỏi lắm
mà? Anh ấy có đạt được mức điểm đó không?”.

“Bọn tớ được cộng điểm năng khiếu
mà. Điểm số sẽ thấp hơn các cậu một chút, Tô Khải đã từng đạt giải, chỉ cần kết
quả không quá tồi sẽ không có vấn đề gì”.

“Ừ…”. Lâm Gia Mạt ném quả bóng về
phía rổ với vẻ suy nghĩ, lần này ném không trúng, quả bóng đập vào thành rổ và lăn
xuống đất.

“Hê! Cậu phải để cẩn thận chứ! Công lau thành công cốc à!”. Triệu Diệp liền đuổi theo quả
bóng, nhặt lên nói.

“Bực
quá! Chẳng có hứng thú gì cả! Tớ về đây!”.

Lâm
Gia Mạt hậm hực xách ba lô lên, Triệu Diệp vội kéo cô lại nói: “Đừng về vội! Tớ
còn chưa nói hết mà!”.

“Nói
gì cơ?”. Lâm Gia Mạt liền ngồi xuống, nhìn Triệu Diệp bằng ánh mắt thắc mắc.

“Việc
này… Tớ có chút chuyện muốn nói với cậu”. Triệu Diệp đỏ bừng mặt, ấp úng nói.

“Thế
cậu nói đi!”.

“Tớ
nói cậu đừng giận nhé”.

“Ừ,
tớ không giận đâu, cậu nói đi!”.

“Tớ…
tớ…haizz! Đợi tớ tổ chức lại vấn đề đã!”.

“Rút
cục cậu làm sao vậy?”.

Cũng
không hiểu tại sao, trước đôi mắt to tròn chớp chớp của Lâm Gia Mạt, câu nói mà
hiện nay mọi người có thể nói ra vào bất cứ lúc nào lại khiến Triệu Diệp không
thể thốt ra được thành lời.

“Thôi
thế này vậy, Gia Mạt ạ!”. Sau khi đi đi lại lại N vòng, Triệu Diệp liền ngồi xuống
nói: “Tớ có một điều bí mật, không nói ra chắc tớ bí bách chết mất, nhưng nói
ra có thể sẽ làm cậu sợ. Để cho công bằng, bọn mình trao đổi nhé, mỗi người nói
một điều bí mật, như thế sẽ hòa, được không cậu?”.

“Điều
bí mật gì vậy?”. Lâm Gia Mạt thắc mắc.

“Tóm lại là điều bí mật, tớ thề là
những điều bọn mình nói với nhau hôm nay chỉ có trời biết, đất biết, cậu biết,
tớ biết, thôi cứ thế nhé!”.

“Thế… nói về chuyện gì? Tớ có nhiều
điều bí mật lắm, không thể nói hết cho cậu được!”.

“Người mà mình thích”. Dường như
Triệu Diệp vừa cắn lưỡi vừa nói ra mấy chữ này: “Mỗi người viết vào một mẩu giấy,
sau đó đổi cho nhau”.

Nói đến đây, Lâm Gia Mạt đã hiểu được
bảy tám phần. Thiện cảm mà Triệu Diệp dành cho cô, không phải cô không biết gì,
nhưng vì cô không có suy nghĩ đó, cũng không muốn làm ảnh hưởng đến tình cảm bạn
bè, thế nên cô vẫn giả vờ không biết, cô nghĩ kiểu gì dần dần Triệu Diệp cũng
phát hiện ra chuyện cô không có tình ý riêng gì với cậu. Nhưng bây giờ nhìn động
thái của Triệu Diệp chắc chắn là đang có ý định nói ra sự thật. Lâm Gia Mạt thầm
nghĩ thôi cũng được, tranh thủ lúc không có mặt ai nói thẳng ra vấn đề để sau
này đỡ phải băn khoăn. Và thế là cô liền gật đầu đáp: “Được thôi”.

Câu trả lời này của Lâm Gia Mạt
tương đương với việc gián tiếp tiêm một liều thuốc kích thích cho Triệu Diệp, cậu
vừa mừng thầm chuyện này có hi vọng vừa tính toán.

Hai đứa quay lưng vào nhau viết gì
đó, quay đầu lại nắm chặt mẩu giấy ghi điều bí mật của mình trong lòng bàn tay,
giống như mua bán trong chợ đen, tiền trao cháo múc.

Lúc mở mẩu giấy ra, Lâm Gia Mạt
suýt thì nổ đom đóm mắt, mẩu giấy Triệu Diệp đưa cho cô trống trơn, đừng nói là
tên, ngay cả một nét chữ cũng không có, cô hậm hực túm lấy cánh tay Triệu Diệp,
nói lớn: “Cậu chán thật đấy! Chơi đểu quá! Trả lại cho tớ!”.

Và khi ngẩng đầu lên, Triệu Diệp đã
không còn giống như ban nãy, nụ cười trên môi cậu tắt ngấm, cậu giơ mẩu giấy ra
trước mặt Lâm Gia Mạt: “Có thật không? Cậu viết linh tinh hả?”.

Lâm Gia Mạt nhìn tên Tô Khải trên mẩu
giấy rồi lặng lẽ gật đầu, cô nói với vẻ ngại ngùng: “Ai lừa cậu làm gì? Bảo là
viết ra điều bí mật mà, tớ đâu có như cậu…”.

“Nhưng anh ấy có Trịnh Tuyết rồi!”.

“Hồi tớ thích anh ấy, anh ấy chưa đến
với Trịnh Tuyết!”.

“Trước đây là trước đây, hiện tại
anh ấy và Trịnh Tuyết gắn bó với nhau lắm! Cậu làm như thế khác gì là người thứ
ba?”.

“Tớ cũng không làm gì thật mà, hơn
nữa bọn họ đâu đã lấy nhau! Làm sao tớ là người thứ ba được!”.

“Tóm lại là bọn họ là người yêu của
nhau, vừa nhắc đến Tô Khải, mọi người liền nghĩ ngay rằng người yêu của anh ấy
là Trịnh Tuyết, cậu có vai trò gì đâu!”.

“Sao cơ, tớ không làm được bạn gái
của anh ấy nên không thể thích anh ấy được hay sao! Bao nhiêu người thích Trần
Tầm, cũng đâu có thấy Phương Hồi có phản ứng gì đâu!”.

“Vị trí của cậu và Phương Hồi sao
giống nhau được. Cậu làm thế là tự giết chết chính mình!”.

“Tớ thích thế đấy, liên quan gì đến
cậu chứ!?”.

Lâm Gia Mạt bực bội hét xong câu
này, hai đứa đều im lặng. Chúng như hai con thú nhỏ đang đối đầu với nhau trong
phòng học, cả hai đang tranh giành nhau con mồi không thuộc về mình.

Lâm Gia Mạt vứt mẩu giấy trắng trên
tay vào thùng rác, lúc đi qua chỗ Triệu Diệp thì bị cậu ngăn lại. Triệu Diệp liền
xòe bàn tay ra, bên trên có đặt mẩu giấy giống hệt với mẩu giấy cô vừa vứt. Lâm
Gia Mạt lưỡng lự trong giây lát, từ từ mở ra, mấy chữ bên trên đã chạm đúng vào
phần mềm yếu nhất trong trái tim cô:

“Nhìn gì mà nhìn! Chính là cậu chứ
ai! Ngốc ạ!”.

“Tớ xin lỗi…”. Lúc nói ra ba chữ
này, đột nhiên Lâm Gia Mạt lại khóc, Triệu Diệp đứng bên cô, thở dài hỏi: “Cậu
thích Tô Khải từ bao giờ vậy?”.

“Hôm đi ăn cơm với bọn cậu ở quán
Vũ Hoa…”.

“Ừ! Nếu hôm đó tớ ở lại chịu đòn,
anh ấy dắt cậu chạy thì cậu có thích tớ không?”.

“Tớ không biết…”.

“Có khi cuối cùng vẫn thích anh ấy
chứ, ha ha, tại sao vậy?”.

“Cái duyên thôi mà…”.

“Cái duyên…”. Triệu Diệp liền đứng
dậy, vươn vai nói: “Công nhận khó hiểu thật đấy!”.

Sau đó bọn họ coi như chưa từng có
chuyện gì xảy ra, cùng thu gọn bàn ghế và bóng, cùng khóa cửa phòng học rồi
cùng xuống sân lấy xe, trong quá trình này không ai nói thêm gì nữa, mãi cho đến
khi chuẩn bị chia tay nhau ở cổng trường, Triệu Diệp mới ngoảnh đầu lại chào tạm
biệt, Lâm Gia Mạt cũng vẫy tay chào cậu.

Nhưng từ ngày hôm sau, năm đứa bọn
họ không còn ăn cơm cùng nhau nữa, Triệu Diệp nói không biết phải đối mặt với
Lâm Gia Mạt thế nào, còn Lâm Gia Mạt cũng không muốn gặp Triệu Diệp để nói lời
xin lỗi lần nữa.

Thời gian đó Triệu Diệp rất tiêu cực,
máy nghe nhạc của cậu bật đi bật lại bài hát Sao em lại nỡ để anh đau khổ của
Hoàng Phẩm Nguyên, lúc ăn cơm thường xuyên vô cớ hỏi mọi người có món nào là
món “cái duyên” hay không, chơi bóng cũng không tập trung, vì sai sót mà mấy lần
suýt nữa cãi nhau với Tô Khải.

Chỉ có đám Phương Hồi là hiểu tại
sao Triệu Diệp lại ra nông nỗi đó. Trần Tầm nói đây là nỗi đau của tuổi thanh
xuân. Phương Hồi nói thực ra làm bạn thân cũng tốt, có thể tiến thoái tùy ý,
luôn luôn ở vị trí không bao giờ bị tổn thương. Kiều Nhiên liền gật đầu không
phát biểu gì, chuyện này đã gây ra cú sốc lớn nhất cho cậu, đặc biệt là câu nói
đó của Phương Hồi, coi như chặn đứng đường đi của cậu. Cậu không còn muốn trút
bày tâm sự với Phương Hồi nữa, quyết định tự an ủi mình, cam tâm tình nguyện đi
làm người bạn thân “có thể tiến thoái tùy ý”.

Lâm Gia Mạt không nghĩ Triệu Diệp lại
bị tổn thương lớn như vậy, càng không thể nghĩ mình lại không thể rút lui hoàn
toàn, mà lại rơi vào hoàn cảnh cả hai cùng bị tổn thương. Cô tưởng rằng sẽ lại
như trước đây, vờ coi như không có chuyện gì xảy ra và cho qua mọi chuyện,
nhưng đến bây giờ cô mới biết mình không thể làm được điều đó. Mẩu giấy như đùa
cợt đó đã đánh trúng vào mạch cổ tay của cô, kể cả không mất hết võ công, thì
cũng làm tiêu tan năm, sáu phần nguyên khí của cô, khiến cô không dám nhìn vào
mắt Triệu Diệp nữa.

Trước đây sau khi tan học Lâm Gia Mạt
đi xem đội bóng rổ chơi bóng, thực ra đó chỉ là xem Tô Khải chơi mà thôi và sau
sự việc này, cô cũng bắt đầu chú ý đến Triệu Diệp. Thực ra nhìn Triệu Diệp chơi
bóng cũng rất cool, cậu còn cao hơn cả Tô Khải, động tác chuyền bóng rất
thoáng, trước đây khi Triệu Diệp nói cậu được mọi người tặng cho biệt hiệu “Hoa
Bươm Bướm”, Lâm Gia Mạt luôn nghĩ cậu nói khoác, nhưng nhìn kĩ mới thấy cánh
tay cậu rất giống cánh bướm, nhẹ nhàng, linh hoạt.

Chỉ có điều, hôm đó chú bướm này có
phần nóng vội.

Lúc nhìn thấy Lâm Gia Mạt có mặt ở
sân, Triệu Diệp không còn bình tĩnh được nữa, chuyền bóng, phối hợp, kiểm soát
bóng không đâu vào đâu cả. Vì có mặt Lâm Gia Mạt nên Tô Khải cũng cố chịu đựng,
cuối cùng vẫn không chịu được đành lên tiếng.

“Dừng! Dừng! Tất cả dừng lại cho
tôi! Triệu Diệp cậu làm sao vậy? Vừa nãy Lưu Bác dẫn bóng chạy về phía cậu, cậu
đón làm gì hả? Cậu ta chỉ vòng qua cậu, lấy cậu để che bóng rồi nhằm vào hậu vệ
của đối phương, ai bảo cậu đón bóng từ tay cậu ta? Chiến thuật đơn giản như vậy
mà không nhận ra được hay sao, những gì tập trong các buổi huấn luyện vứt đi hết
rồi à? Chơi thế mà cậu còn định tham gia cúp Nike hả? Chỉ làm trò cười cho
thiên hạ thôi!”.

“Không chơi thì thôi chứ sao!”. Triệu
Diệp lầm bầm.

“Cậu nói gì vậy? Cậu nhắc lại lần nữa
cho tôi xem nào?”. Tô Khải chỉ nghe được loáng thoáng, tức quá liền xông đến,
các cầu thủ khác vội kéo cậu ta lại.

“Tôi không chơi nữa là cùng chứ gì?
Có cái quái gì đâu! Việc gì phải nặng lời với nhau như vậy!”. Triệu Diệp ngửa mặt
lên, ném mạnh bóng xuống đất, quay đầu rồi bỏ đi.

“Giỏi thì đừng quay lại nữa!”. Tô
Khải quát lớn và Triệu Diệp cũng không quay đầu lại thật.

Lâm Gia Mạt ngồi ngoài xem, cuống
lên suýt khóc, khó khăn lắm mới đợi được đến lúc buổi tập kết thúc, cô liền vội
chạy đến chỗ Tô Khải hỏi: “Bọn anh… không sao chứ?”.

“Không sao! Anh tức vì cậu ấy không
nghiêm túc! Không ai chơi bóng như cậu ta cả! Có tố chất như vậy mà để cậu ta
làm lãng phí!”. Tô Khải vẫn chưa hết bực, nghiêm mặt nói.

“Anh không khai trừ cậu ấy chứ?”.
Lâm Gia Mạt sốt sắng hỏi.

“Cậu
ta bảo em đến hỏi à?”. Tô Khải nhướn mắt lên nhìn cô.

“Không
không!”. Lâm Gia Mạt vội lắc đầu nói: “Tự em hỏi thôi! Cậu ấy rất thích chơi
bóng, ở trong lớp còn thường xuyên nhảy lên để với cao! Hơn nữa cậu ấy lại rất
coi trọng cúp Nike, cậu ấy bảo đây là cơ hội đoạt chức vô địch cuối cùng của
anh thời cấp ba, chắc chắn phải để anh giành được cúp và tốt nghiệp một cách
hoành tráng! Thế nên các anh đừng khai trừ cậu ấy được không? Tại tâm trạng cậu
ấy không được vui cho lắm…”.

“Được
rồi được rồi! Không khai trừ nữa!”. Cuối cùng Tô Khải đã mỉm cười: “Không ngờ
tên Triệu Diệp này có duyên thật, từ đội bóng rổ đến đội cổ động viên, thay
nhau khen ngợi, rót mật vào tai anh, không hiểu hắn cho ăn cái gì mà bọn em lại
bênh hắn đến vậy!”.

“Không
phải… những điều em nói đều là sự thật mà…”. Lâm Gia Mạt cũng có vẻ ngại khi bị
nói như vậy, bản thân cô cũng không biết tại sao mình lại phải cất công xin cho
Triệu Diệp.

“Anh
chỉ nạt cậu ấy để cậu ấy rút kinh nghiệm thôi! Dù gì thì bóng rổ cũng là môn thể
thao đồng đội mà, nếu tất cả mọi người đều như cậu ấy, thích thì chơi, không
thích thì bỏ thì đâu có được. Anh gặp nhiều trường hợp như thế rồi, người biết
nghe lời khuyên như trung phong Lưu Bác của đội bọn anh, chơi bóng giỏi, học
cũng không tồi, người không chịu nghe lời là Phùng Viễn lớp mười hai cũ, bị đội
khai trừ, suốt ngày lang thang với một nhóm lưu manh, cuối cùng thi trượt đại học.
Anh đánh giá rất cao Triệu Diệp, không muốn nhìn thấy cậu ta đi chệch đường,
khi nào có thời gian em cũng nên khuyên cậu ấy, anh thấy cậu ấy chịu nghe lời
em lắm!”.

Lâm
Gia Mạt liền cười buồn, nghịch lọn tóc bên tai nói: “Em sẽ cố gắng! Còn anh thì
sao? Ôn thi thế nào rồi? Nghe nói anh định thi cùng trường với Trịnh Tuyết à!”.

“Ha ha, cố gắng thôi!”. Tô Khải liền
xắn tay áo lên, uống mấy ngụm nước mát ở vòi nước.

“Ấy! Sao anh lại uống nước lã! Bẩn
lắm! Để em mời anh nước!”. Lâm Gia Mạt vội kéo Tô Khải nói.

“Không sao đâu! Con trai bọn anh
không để ý nhiều đâu!”. Tô Khải vừa lau miệng vừa nói: “Muộn thế này rồi mà em
chưa về à? Vậy cùng đi nhé!”.

“Vâng”. Lâm Gia Mạt đeo ba lô lên,
cười nói.

Hai đứa liền đi song song bên nhau
ra khỏi cổng trường, hai chiếc bóng đổ dài trên mặt đất nhìn rất cân xứng, Lâm
Gia Mạt cố gắng tận hưởng giây phút thật quý giá đó, miệng bất giác cười cười.
Còn Tô Khải dường như không vui cho lắm, cậu dắt xe, miệng phả ra hơi nước màu
trắng.

“Thực ra… chuyện ngày hôm nay cũng
không thể hoàn toàn trách một mình Triệu Diệp, gần đây tâm trạng của anh cũng
không ổn lắm”.

“Có chuyện gì vậy?”. Lâm Gia Mạt liền
dừng chân lại, ngẩng đầu lên nhìn anh, khác với mọi bận, trong đôi mắt trước
đây vốn luôn sáng ngời của Tô Khải, cô nhìn thấy nét gì đó ảm đạm, buồn buồn.

“Trịnh Tuyết...”, Tô Khải bình tĩnh
nói, “Cô ấy rất có thể sẽ đi du học”.

Lâm Gia Mạt bèn hít một hơi thật
sâu, đứng trân trân tại chỗ.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3