Năm tháng vội vã - Phần IV - Chương 01 - 02
Phần
4. Đồng hành
Phương
Hồi nói: “Hôm đó em nằm mơ, mơ thấy bọn em vẫn đang học cấp ba. Đó là buổi chiều,
ánh hoàng hôn vàng sẫm, mọi người đang chạy bộ trên sân bóng, lúc đó em chỉ muốn
được chạy mãi như vậy…”.
1
Sau khi ngồi nói chuyện một lúc lâu
với Phương Hồi, tôi đã dễ dàng phát hiện ra vẻ lóng ngóng và trong sáng của cô ẩn
sau vẻ lạnh lùng và nỗi cô đơn đó.
Hôm đó Phương Hồi kể cho tôi nghe
cái nắm tay đầu tiên của Trần Tầm và cô, hình như sợ tôi không hiểu, cô liền
kéo tay tôi đặt vào lòng bàn tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, nói: “Đó, như
thế này này”.
Lúc làm động tác này, nét mặt
Phương Hồi rất trong sáng, không hề tỏ ra ngượng ngùng hay có ý gì cả, giống
như một bạn nhỏ đang rất chăm chú biểu diễn tiết mục cho người lớn xem. Bất
giác tôi hơi nắm chặt tay lại. Nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền sang khiến tôi
mơ màng, một cô gái dịu dàng như vậy, tôi thực sự chỉ muốn nắm chặt tay và
không bao giờ buông ra nữa.
Đúng lúc này, cửa phòng tôi đột ngột
bị đẩy ra, Aiba dắt theo một cô gái khác vui vẻ xông vào, vừa đi vừa gọi:
“Trương Nam, anh có nhìn thấy Phương Hồi không! Em không mang chìa khóa!”.
Rồi Aiba đã nhanh chóng nhìn thấy
chúng tôi và cả hai bàn tay chưa kịp buông ra đó, sau khi sững người trong hai
giây, Aiba liền quay ngay mặt đi, nói: “Gomennasai!”. Cô gái đi sau thì ra sức
cúi người chào chúng tôi với vẻ mặt xin lỗi.
Phương Hồi giằng tay ra khỏi tay
tôi, mặt đỏ bừng, ngồi thu lu trên ghế. Lòng bàn tay lạnh giá đột ngột khiến
trái tim tôi như bị mất đi một miếng, tôi liền quay sang nói với Aiba: “Thôi đừng
xài tiếng chim kêu đó nữa!”.
“Coi bộ dạng anh kìa! Phương Hồi,
sao cậu lại tìm anh ta!”. Aiba lườm tôi một cái nói.
“Không phải… tớ… Bọn tớ không có gì
đâu, tớ chỉ nói chuyện với Trương Nam thôi”. Phương Hồi vội vàng phủ nhận.
Tôi lại thấy hơi buồn, tự cảm thấy
mình đa tình, trí tưởng bở quá cao, nghĩ mình không nên như vậy và thế là tôi
liền đứng dậy cắt một miếng bánh ngọt đưa cho Aiba và nói: “Hôm nay sinh nhật
trẫm, thưởng cho nhà ngươi đó, ấy, sao ngươi không giới thiệu với trẫm, cô bé
này là ai vậy?”.
Aiba vui vẻ đón lấy miếng bánh và
đưa cho cô gái đứng sau, nói mấy câu tiếng Nhật gì đó rồi quay đầu lại cười với
tôi, nói: “Happy birthday to you! Cô ấy là Yoshiyuki, là… ấy của em!”.
“Vậy hả!”. Tôi như sực hiểu ra vấn
đề, cô bạn kia liền cười, cúi người, nói: “Yoroshiku” (Rất mong được anh giúp đỡ).
Tôi vội vàng khua tay, nói: “Chớ chớ!
Tớ không dám nhận cái đó đâu!”.
Aiba liền cười ha ha, nói: “Người
ta chỉ hỏi thăm theo phép lịch sự thôi, Trương Nam, anh chẳng có văn hóa gì cả!”.
“Hê! Văn hóa của bọn họ còn được nhập
khẩu từ nước mình sang ấy chứ!”. Tôi trợn mắt, sau đó lại cười tủm tỉm, vừa cúi
người vừa nói với: “Các bạn hay thật! Không chịu lấy chồng Nhật mà lại thích lấy
cô nàng Trung Quốc thế này! Người nào cũng như Aiba thì đất nước các bạn tiệt
chủng chứ chẳng chơi! Chết đấy!”.
Yoshiyuki không biết tiếng Trung, vẫn
mỉm cười gật đầu, sau đó nhìn Aiba bằng ánh mắt dò hỏi. Aiba liền đánh mạnh tôi
một cái, nói: “Thôi! Ông anh! Bọn này xin cáo từ đây. Phương Hồi đưa chìa khóa
cho tớ, tớ không dám ở đây quấy rầy hai người nữa đâu, ông này ngứa mồm lại nói
linh tinh gì đó chứ chẳng chơi!”.
Phương Hồi vội đứng dậy nói: “Không
phải vậy đâu, cậu đừng nói linh tinh! Tớ cũng về cùng các cậu!”.
Tôi sững người ra một lát, không
nghĩ cô lại làm như vậy.
Phương Hồi bước đến, đưa mắt nhìn
tôi và nói nhỏ: “Tối hôm nay… cảm ơn anh!”.
Ba người rồng rắn ra khỏi phòng,
sau khi cửa kêu “cạch” một tiếng, tôi mới trở về với thực tại. Cúi nhìn đám
bánh ngọt, chai rượu, cuống quả cherry, vết nước trên bàn, đột nhiên tôi cảm thấy
mông lung như trở về thời quá khứ. Không hiểu sao, đột nhiên tôi lại nhớ đến
chuyện Cô bé Lọ Lem, sau tiếng chuông nửa đêm, khi xe ngựa, xiêm áo, chàng
hoàng tử đều biến mất, chắc là cô cũng hụt hẫng như tôi bây giờ.
Sau hôm đó, dường như cuộc sống của
chúng tôi lại trở lại như hồi đầu, học hành, làm thêm, nấu ăn, ngủ nghỉ, tất cả
đều không có gì thay đổi. Chỉ có điều ít nhiều Phương Hồi cũng đã gần gũi với
tôi hơn, thỉnh thoảng gặp nhau ở cầu thang, chúng tôi cũng nói chuyện với nhau
về thời tiết và bài vở, nếu đang xách cái gì trong tay, cô cũng không còn ngại
khi để tôi xách hộ. Nếu bị Aiba nhìn thấy, cô sẽ háy mắt với tôi với vẻ đầy ẩn
ý, tôi cũng sẽ háy mắt lại, chỉ có điều trong lòng vẫn thấy chán nản. Tôi nghĩ
Phương Hồi đã coi tôi là người vô giới tính có thể tiếp xúc an toàn.
Cô cũng không kể gì thêm cho tôi
nghe về câu chuyện của cô và Trần Tầm nữa, tôi cũng không hỏi. Tôi biết tối hôm
ấy, Phương Hồi kể cho tôi nghe là vì lúc đó cảm xúc trào dâng trong lòng cô, địa
điểm đặc biệt, giống như siêu Saiyan trong truyện Bảy viên ngọc rồng, giống như
Tôn Ngộ Không chỉ là Tôn Ngộ Không, không sản sinh ra được năng lượng để biến
hóa nếu chưa đến thời điểm đặc biệt. Còn bao giờ Phương Hồi hóa thân lần nữa,
tôi hoàn toàn không thể kiểm soát, cũng không thể dự đoán.
Tuy nhiên, tôi không thể ngờ rằng,
sau đó không lâu, Phương Hồi lại hóa thân.
Nguyên nhân là do phòng Phương Hồi
và Aiba bị trộm hỏi thăm.
Du học sinh bị mất trộm không giống
với việc nhà dân bình thường bị mất trộm, nếu người dân địa phương bị trộm vào
nhà, cũng chỉ mất một số đồ dùng, không ảnh hưởng gì nhiều đến cuộc sống. Còn đối
với du học sinh, những người vốn không
có mấy tài sản, bất luận là vật dụng gì cũng không được phép để mất. Hồi mới đến
tôi đã từng bị mất ba lô, vé xe, thẻ tín dụng, tiền mặt, tài liệu sách vở của
trường, card điện thoại, vụ đó gần như khiến tôi nhịn đói cả tuần, tuyệt vọng đến
mức chỉ muốn về nước cho xong. Trong khi Phương Hồi và Aiba gần như mất sạch
sành sanh, đây thực sự có thể coi là chặn mất đường sống.
Đừng tưởng bình thường Aiba nói cười
hớn hở, luôn đơn giản hóa mọi vấn đề, nhưng lần này cô đã thực sự choáng. Bình
thường tiếp xúc với nhau có thể nhận thấy, gia cảnh của Aiba cũng không giàu có
gì. Cô và Phương Hồi sống với nhau, ngoài việc vì Yoshiyuki có họ hàng ở
Australia, không thể sống cùng với cô, ít nhiều còn là do Phương Hồi gánh bớt
tiền thuê nhà cho cô. Sau khi bị mất trộm, đồ đạc đáng tiền của hai người chẳng
còn lại gì, lúc đầu định báo cảnh sát, nhưng Phương Hồi đã kiên quyết ngăn cản.
Vì cô bị bị trộm luôn mấy cuốn tạp chí Trung Quốc, chắc chắn đối với kẻ trộm
thì cái này chỉ là rác, chúng lấy của vất đi ấy làm gì, nhưng tiện thể kẻ trộm
lại mang luôn đi, cho nên Phương Hồi khẳng định tên trộm là người Trung Quốc.
Đối với đồng bào, chúng tôi không
thể căm hận một cách tột độ.
Thực ra đây chính là nỗi bi ai của
du học sinh Trung Quốc. Chắc là những người đã từng đi du học nước ngoài đều có
cảm giác này, ở nước ngoài, người đến từ một nước vốn rất đoàn kết với nhau,
cho dù là đi làm thêm hay đi học, đều sẽ giúp đỡ, quan tâm đến nhau. Nhưng người
Trung Quốc lại không như vậy, thường xuyên xảy ra chuyện tiêu cực. Có lẽ là do
hoàn cảnh đặc biệt, điều kiện sống đặc biệt nên mới gây ra hiện tượng đặc biệt
này, với vai trò là một cá thể trong đó, rất khó thay đổi mọi chuyện. Và những
người đã từng đặt chân đến đây như chúng tôi, chỉ mong rằng sau khi trở về, sau
sự lột xác của vài thế hệ, khi con cháu chúng tôi trở lại mảnh đất này, có thể
bình thản, bình đẳng đối mặt với một chủng tộc khác, có thể tự hào rằng mình là
người Trung Quốc.
Không biết phải làm thế nào, Aiba
đành phải ở tạm với Yoshiyuki, cô lại xin thêm nhà ít tiền, tôi cũng hỗ trợ cho
cô một ít. Phương Hồi thì ở căn phòng đó, trong giới du học sinh, cô là người
tiêu xài khá thoải mái, sau khi sắm thêm một số đồ dùng cần thiết bằng số tiền
còn lại, chất lượng cuộc sống của cô đi xuống một cách trầm trọng: Hàng ngày chỉ
ăn một bữa cơm, điện, nước, gas cố gắng không sử dụng, tối đến nhận hai việc
làm thêm, hai giờ đêm mới lững thững cuốc bộ về nhà.
Tình trạng này khiến tôi không thể
chịu được nữa, hôm đó tôi gặp Phương Hồi dưới sân, cô vừa đi mua thức ăn ở chợ
về, để mua được đồ rẻ, cô đã đi đến khu chợ cách nhà hai kilomet, mua cây bắp cải
khá to. Tôi vội đỡ ba lô cho cô, Phương Hồi mệt đến mức không thể tỏ ra khách
khí được nữa, để mặc cho tôi xách hộ tất cả các túi đồ. Tôi nhìn thấy vai cô hằn
lên hai vết đỏ, bèn nói với giọng xót xa: “Sao em lại phải để mình sống khổ như
vậy? Gọi điện nói thật với nhà đi, để nhà gửi ít tiền sang. Nếu cứ tiếp tục thế
này, anh nghĩ em không trụ được đâu. Nếu em mà ốm thì còn mất nhiều tiền hơn đấy”.
Cô liền lắc đầu, nói: “Không được để
nhà biết, nếu không em không được ở lại đây nữa đâu, chắc chắn gia đình sẽ bắt
em về nước”.
Tôi liền thở dài, trong giây phút
đó tôi cảm thấy bực vô cùng, tôi không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến
cô phải ra đi kiên quyết như vậy, dù phải chịu đựng khổ sở, cũng không muốn
quay về. Tôi hận những người khiến cô phải lưu lạc sang đây, vì bất luận là ai,
nếu nhìn thấy cô trong hoàn chảnh đó đều không thể chịu nổi.
Lúc Phương Hồi bước đến cửa, chuẩn
bị đón lấy túi đồ và chào tạm biệt tôi, thì bị tôi kéo lại, tôi nói rất kiên
quyết rằng: “Tối nay ăn cơm bên anh nhé! Không! Trước khi em giải quyết được mọi
vấn đề thì cứ ăn cơm cùng anh! Tắm rửa gì đó cũng sang phòng anh! Em cũng đừng
làm thêm ở nhà hàng lúc sáng sớm nữa, bọn em sắp thi rồi đúng không? Tối đến về
nhà em phải tập trung học hành cho cẩn thận! Anh vẫn còn ít tiền, bọn mình mà
tiêu dè xẻn chắc không có vấn đề gì!”.
Phương Hồi nhìn tôi bằng ánh mắt sửng
sốt, ánh mắt đó hoàn toàn khác với ánh mắt ngày thường, ánh mắt ấy khiến tôi ngất
ngây trong giây lát. Tôi rất vui, vì cô chưa bao giờ nhìn tôi như vậy và lần
này tôi dám khẳng định một trăm phần trăm rằng, lúc đó trong mắt cô, tất cả chỉ
có tôi.
“Không… không cần đâu”. Phương Hồi
cúi đầu: “Em vẫn ổn”.
“Đừng nói gì nữa, anh biết số điện
thoại của nhà em, nếu em không đồng ý thì anh sẽ gọi điện về, nói cho mọi người
biết hiện tại em sống thế nào!”. Tôi đe dọa.
Phương Hồi cắn môi, cuối cùng cũng
gật đầu.
Sau đó, chúng tôi sống chung với
nhau một thời gian. Đến giờ nghĩ lại, thời gian đó công nhận là khổ thật. Hồi
đó tôi cũng không có nhiều tiền, Phương Hồi không đi làm thêm có nghĩa là tôi
phải gánh vác cả hai phần việc, có lúc về đến nhà tôi như người chết rồi, ngủ gật
cả trong lúc tắm. Nhưng tôi lại rất hạnh phúc, cho đến tận bây giờ, chưa lúc
nào tôi cảm thấy hạnh phúc như vậy. Đàn ông được sống cùng với cô gái mà mình
thích, cho dù khó khăn đến đâu cũng sẽ vượt qua được, đây là kết luận mà tôi
đưa ra cho quãng thời gian đó.
Và cũng trong thời gian đó, tôi đã
được nghe rất nhiều chuyện về Phương Hồi và Trần Tầm.
2
Năm 1999, cho dù xét trên góc độ
nào, cũng đều là một năm quan trọng trong lịch sử.
Nhưng đối với những người sống
trong thời điểm đó như bọn họ, đó cũng chỉ là một năm học bình thường mà thôi,
không khác gì nhiều so với những năm học trước.
Phương Hồi và Trần Tầm đã quen với
việc liếc trộm nhau ở nơi công cộng, nhìn bề ngoài thì cũng chính trực như ai,
bên trong lại hết sức thân mật. Lâm Gia Mạt thẳng thừng nói rằng họ dám công
khai thể hiện tình cảm trước bàn dân thiên hạ, vì lí do này mà cô vòi ăn vòi uống
không biết bao nhiêu lần. Theo lời Trần Tầm thì công khai với mọi người cũng chẳng
có gì là xấu, nhưng Phương Hồi không dám. Cách giáo dục hồi đó khiến cô cảm thấy
rằng xét về bản chất, sự việc này không có gì là hay, cô không muốn mình khác
biệt với bạn bè. Nói cho cùng thì cô vẫn chưa hết sợ trước cảm giác bị mọi người
nhìn với một con mắt khác.
Mùa xuân ở Bắc Kinh có thể rất đẹp,
cũng có thể rất tồi tệ, bão cát mấy ngày liền khiến tất cả mọi thứ đều bị khoác
thêm một lớp đất vàng, không khí lơ lửng toàn đất, ánh nắng hắt qua tầng bụi,
chiếu vào người, tạo thành chòm sáng xanh rất kì quái.
“Thời tiết kinh khủng thật!”. Trần
Tầm phủi đất trên đầu cho Phương Hồi và nói: “Tớ còn nhớ mùa xuân năm đó, tức
là hồi mà bọn mình còn phải học nửa ngày thứ bảy ấy, trời đẹp kinh khủng! Hồi
nhỏ mẹ tớ còn dọa tớ nếu không chịu nghe lời, gió cát vàng trong Tây Du Kí sẽ
thổi tới, tớ còn nghĩ không biết có gió cát thì thế nào nhỉ. Bây giờ thì được mục
sở thị rồi, sợ thật!”.
“Đừng phủi nữa! Mọi người nhìn thấy
đấy!”. Phương Hồi gạt tay cậu ra và nhìn ngó xung quanh.
“Đợi chút, đợi chút! Vẫn còn dính
bông liễu đây này. Trần Tầm kéo cô, gỡ bông liễu trên đầu xuống.
Phương Hồi giả vờ không quan tâm, mặt
đỏ bừng, tránh sang một bên hỏi: “Kế hoạch du xuân đã chốt chưa? Vừa nãy cô chủ
nhiệm nói gì với cậu vậy?”.
“Chốt rồi, đi chơi Hắc Long Đàm”.
Trần Tầm lật chồng bảng biểu đang cầm trên tay nói.
“Cậu xem gì vậy?”. Phương Hồi thắc
mắc lại gần ngó: “Giấy khám sức khỏe có gì đáng xem đâu?”.
“Hê hê, tìm tờ của cậu!”. Trần Tầm
cười nói.
“Ghét quá! Không được xem!”. Phương
Hồi liền giật ngay lại và lườm Trần Tầm.
“Sợ gì chứ! Tớ chỉ xem cậu cao bao
nhiêu thôi, không xem vòng ngực đâu!”. Trần Tầm cười giả lả ghé sát vào nói.
“Trần Tầm, cậu lưu manh quá!”.
Phương Hồi cầm chồng giấy lên, đánh Trần Tầm.
“Ái! Thôi không xem nữa, tớ không
xem nữa!”. Trần Tầm vừa tránh vừa nói: “Tan học đi mua đồ ăn cho buổi đi chơi
nhé?”.
“Không đi!”. Phương Hồi xị mặt xuống.
“Đi đi, đi đi!”. Trần Tầm kéo ống
tay áo cô: “Tớ cho cậu xem giấy khám sức khỏe của tớ là hòa chứ gì!”.
“Ai thèm xem!”. Phương Hồi liếc tờ
giấy khám sức khỏe Trần Tầm đang lắc lắc trên tay.
“Thế thì bọn mình không xem nữa!
Tan học cùng đi nhé! Chốt rồi đấy!”.
“Thế lại phải xách về nhà à, nặng lắm…”.
Phương Hồi lưỡng lự nói.
“Hay là mua xong mang về nhà tớ trước?”.
“Xí! Thế đến hôm đi chơi làm gì còn
nữa?”. Phương Hồi cười nói.
“Tớ thèm vào ăn những thứ mà cậu
thích! Hơn nữa ăn thì có sao? Tớ đâu có béo!”.
“Bảy mươi cân mà còn không béo!”.
“Hả?
Sao cậu biết? À! Chắc chắn là cậu đã xem bảng khám sức khỏe của tớ rồi phải
không?”. Trần Tầm chỉ vào Phương Hồi la lớn.
“Tớ…
tớ chỉ đoán vậy thôi!”. Phương Hồi vội lấp liếm.
“Không
sao! Xem thì cứ việc xem thôi! Có gì là ngại đâu, tớ cao một mét tám mươi tư, nặng
bảy mươi cân, còn cậu thì sao?”. Trần Tầm vui vẻ hỏi.
“Ai…
ai thèm xem! Tớ không cho cậu biết đâu!”. Phương Hồi vội lảng sang chuyện khác:
“Mua xong đồ thì để ở nhà bà nội tớ, gần thôi, rất tiện. Nếu Gia Mạt và mọi người
cùng đi, chắc chắn là sẽ nhẹ thôi!”.
“Thôi
được! Để tớ nói với đám Triệu Diệp”. Trần Tầm ghé sát vào tai Phương Hồi, nói:
“Cậu không mập cũng không gầy, vừa tầm tớ thích”.
Phương
Hồi nhìn theo bóng Trần Tầm, mặt lại đỏ bừng.
Sau
khi tan học, mấy đứa liền đi siêu thị Hoa Phổ, bọn họ đẩy xe đẩy, cười đùa rất
vui vẻ, khiến mọi người đều phải nhìn theo.
“Tớ
mua Oishi!”. Triệu Diệp hào hứng nói.
“Cậu
là con trai hả?”. Lâm Gia Mạt nhìn cậu ta từ đầu đến chân: “Lại thích ăn mấy thứ
đó”.
“Vớ
vẩn! Tớ thèm vào ăn cái đó! Mua cho cậu thôi!”. Triệu Diệp hậm hực nói.
“Ai
bảo tớ thích ăn cái đó! Tớ thích Kuai Kuai và Trakinas cơ!”. Lâm Gia Mạt có vẻ
ngại ngùng, giả vờ nói át đi.
“Sao
đám con gái toàn thích ăn những cái đó nhỉ?”. Triệu Diệp nhặt hai túi bỏ vào giỏ
xe: “Ăn mãi không thấy chán à?”.
“Hình
như… bên trong có tặng đồ chơi”. Kiều Nhiên nhìn Phương Hồi bằng ánh mắt dò hỏi.
“Tặng
sticker mà”. Phương Hồi liền cười đáp.
“Cậu
cũng thích ăn hả? Thế tớ cũng mua cho cậu hai túi nhé!”. Kiều Nhiên cũng nhặt lấy
bỏ vào giỏ hàng của mình.
Trần
Tầm đứng bên cạnh đột nhiên dừng tay lại và nhìn sang Kiều Nhiên, Kiều Nhiên liền
mỉm cười với cậu.
“Không…
không cần đâu”. Phương Hồi lại nhặt hai túi bim bim trong giỏ xe ra và đặt trở
lại giá hàng: “Mua nhiều lắm rồi, chắc không ăn hết đâu”.
“Vậy
cũng được”. Kiều Nhiên vẫn mỉm cười, còn Phương Hồi thì cúi đầu.
Lúc
ra khỏi siêu thị Hoa Phổ, dường như mỗi người đều có thêm một tâm sự riêng, ánh
chiều ngày xuân hắt xuống trái tim non trẻ của họ, dần dần cũng thấy được sự
khác biệt.
Triệu
Diệp cho hết đồ vào túi, nói: “Tớ sang bên kia xem, hình như tờ Âm nhạc đương đại
ra rồi thì phải”.
“Hả!
Tớ cũng muốn mua, hôm đó xem bìa, hình như Trịnh Doãn Kiện và Thiệu Mĩ Kì chia
tay nhau rồi hay sao ấy”. Lâm Gia Mạt hùa vào.
“Thế
thì cùng đi nhé”. Trần Tầm nói: “Bọn họ yêu nhau lắm mà? Tại
sao lại chia tay?”.
“Vì Lương Vĩnh Kì, nghe nói thôi, tớ
cũng không dám chắc”. Lâm Gia Mạt thở dài, nói: “Lời tỏ tình của Trịnh Doãn Kiện
hồi đầu cảm động biết bao, nói sẽ chăm sóc cô ấy suốt đời!”.
“Ai chăm sóc được ai suốt đời, trừ
phi chết sớm”. Phương Hồi bình thản nói.
“Sao
lại bi quan thế!”. Kiều Nhiên vỗ vai cô: “Đi thôi!”.
Phương
Hồi lắc đầu, cô đang chuẩn bị dắt xe đi thì đột nhiên khựng lại.
“Sao
vậy?”. Trần Tầm đứng sau cô hỏi.
“Không
sao… Các cậu đi đi, tớ không đi đâu”. Phương Hồi lại hạ chân chống xuống.
“Hả?
Sao vậy? Ở ngay bên kia đường thôi mà, cũng không xa đâu”. Lâm
Gia Mạt thắc mắc.
“Ừ, tớ không đi đâu, còn phải đưa số
đồ này về nhà bà tớ nữa”. Phương Hồi kiên quyết từ chối.
“Thế cũng được, Triệu Diệp, mọi người
đi đi, bọn tớ chở đồ về nhà bà Phương Hồi”. Kiều Nhiên liền tiếp lời.
Trần Tầm nhìn với vẻ thắc mắc, bên
cạnh sạp báo đó chỉ có một chiếc xe đang đỗ, cũng không có gì là bất ổn.
“Cậu sao vậy?”. Trần Tầm hỏi nhỏ.
“Không sao”. Phương Hồi cười gượng
trả lời.
Hôm đi du xuân, mọi người đến nhà
bà Phương Hồi tập hợp trước. Lâm Gia Mạt mặc một chiếc áo màu mười giờ và chiếc
quần bò ống loe, rất thời trang. Còn Phương Hồi thì mặc chiếc áo phông trắng và
quần bò bình thường, nhìn từ xa như học sinh cấp hai. Thấy không còn sớm nữa, đằng
nào thì lát nữa cũng chơi cùng nhau, cả đám cũng không còn phân biệt của ai vào
của ai nữa, đám con trai liền nhét đồ ăn vào ba lô của mình rồi đạp xe đến trường.
Trên đường đi, bạn bè chơi rất nhiều
trò, nhóm thì chơi bài, nhóm thì xem bói bằng tú lơ khơ, có nhóm lại nghe nhạc,
nóc xe như muốn bật tung lên.
Đến Hắc Long Đàm, cô chủ nhiệm Hầu
Giai dặn dò mấy câu rồi giải tán để mọi người hoạt động tự do. Nhóm Trần Tầm rất
phấn chấn, Lâm Gia Mạt lại muốn đuổi theo khối mười một phía trước, đi một lát
đã vượt lên đầu đoàn. Họ không để ý nhiều đến cảnh vật trên đường, trong mắt họ,
các hồ lớn hồ nhỏ đó đều chỉ là những vũng nước, điều khiến bọn họ vui hơn cả vẫn
là người đi bên cạnh. Chắc là niềm vui thời học sinh cũng chỉ đơn giản như vậy,
mấy động tác, mấy câu đùa đã đủ khiến mọi người vui cả ngày.
Triệu Diệp ngắt một chiếc lá kẹp
vào ngón tay rồi đưa lên miệng thổi, tiếng kêu khá to và rất khó nghe. Lâm Gia
Mạt bịt chặt tai mắng: “Triệu Diệp! Cậu đừng học hót theo chim nữa, cẩn thận
lát nữa lại gọi cả diều hâu đến đấy!”.
“Triệu Diệp? Triệu Diệp trốn ở đâu
nhỉ?”. Trần Tầm giả vờ tìm bốn xung quanh, nói.
“Ê nhóc! Ngươi nói thế có nghĩa là
gì?”. Triệu Diệp chống tay lên một tảng đá lớn nói.
“À!
Hóa ra là ở đó! Ông lại đây mau, đến tôi cũng không phát hiện được ra ông nữa!
Đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng đứng cạnh tảng đá đen, màu sắc na ná nhau, khó
tìm lắm!”. Trần Tầm vẫy tay nói.
“Cái
ông nội ngươi!”. Triệu Diệp cúi xuống, té nước về phía Trần Tầm.
Trần
Tầm tiện đà liền kéo ngay Phương Hồi đang đứng cạnh xuống, Phương Hồi lỡ chân,
giẫm ngay xuống khe suối bên cạnh.
“Đừng
đùa nữa! Mau lên đi!”. Kiều Nhiên sốt sắng đưa tay ra.
Phương
Hồi ngần ngừ một lát, cuối cùng vẫn nắm tay Kiều Nhiên, giẫm chân vào một tảng
đá và leo lên.
“Cậu
không sao chứ?”. Trần Tầm vội đỡ cô hỏi.
“Ôi!
Ướt cả quần rồi này!”. Lâm Gia Mạt vừa chỉ tay vừa nói.
“Xin
lỗi nhé! Hay là cậu mặc của tớ?”. Trần Tầm đan hai tay vào nhau nói.
Phương
Hồi liền lườm cậu ta một cái rồi nhìn xuống quần mình với vẻ ngán ngẩm.
“Mấy
giờ rồi nhỉ?”. Đột nhiên Lâm Gia Mạt hỏi.
“Hai
rưỡi”. Kiều Nhiên xem đồng hồ đáp lại.
“Không
phải ba giờ tập hợp đó sao? Bọn mình phải nhanh lên mới được”. Lâm Gia Mạt nói.
“Hả?
Kiểu gì Phương Hồi cũng phải phơi cho ráo chứ! Quần còn đỡ, giày mà ướt đi khó
chịu lắm!”. Kiều Nhiên lắc đầu nói.
“Thế
này nhé! Trần Tầm ở lại với Phương Hồi, bọn tớ về trước để nói với cô chủ nhiệm
Hầu một tiếng!”. Lâm Gia Mạt đeo ba lô lên nói.
“Hả?”.
Mọi người sửng sốt nhìn cô.
“Ai
bảo cậu ấy kéo Phương Hồi xuống nước!”. Lâm Gia Mạt cười ranh mãnh nói.
“Thôi
được! Tớ ở lại với Phương Hồi, các cậu đi trước đi, lát nữa bọn tớ sẽ đuổi
theo!”. Trần Tầm rất hiểu ý.
“Không…
không cần đâu”. Phương Hồi nói với vẻ ngại ngùng.
“Thôi
cứ thế đi! Nếu còn chần chừ bọn mình sẽ muộn mất!”. Triệu Diệp đứng dậy, phủi bụi
trên quần, nói.
“Lát
nữa gặp nhau nhé!”. Lâm Gia Mạt nháy mắt với bọn họ.
Đợi
ba đứa đi khuất rồi, Trần Tầm liền ngồi xuống gần Phương Hồi, cậu túm lấy gấu
quần cô và ra sức vắt. Tự nhiên Phương Hồi lại thấy căng thẳng, chân cứng đờ.
“Cứ
thoải mái đi, tớ đâu có ăn thịt cậu đâu!”. Trần Tầm vỗ vào đầu gối cô, nói.
Phương
Hồi hậm hực đá cậu một cái, nói: “Cậu thì nghiêm chỉnh gì!”.
“Kiều
Nhiên nghiêm chỉnh, để cậu ta ở lại với cậu!”. Trần Tầm tránh, liếc cô nói.
“Sao
cậu lúc nào cũng Kiều Nhiên, Kiều Nhiên vậy, tớ đâu có khen cậu ấy đâu”. Phương
Hồi cười nói.
“Cậu
thử xem xem, trên đường đi lúc thì cậu ta khoác ba lô hộ cậu, lúc lại kết vòng
hoa cho cậu… ân cần quá đấy! Vừa nãy còn kéo cậu lên nữa”.
“Người
ta kéo tớ lên, còn cậu thì chẳng chịu kéo tớ, lại còn đẩy tớ xuống nữa”.
Trần
Tầm im lặng một lát rồi nói: “Tớ thấy hay là nói cho Kiều Nhiên biết chuyện của
bọn mình đi”.
“Hả?”.
“Tớ
cứ có cảm giác… hình như cậu ấy cũng rất thích cậu”.
“Làm…
làm gì có…”.
“Tớ
biết cậu cũng cảm nhận được điều đó, cứ mỗi lần cuống lên là cậu lại nói lắp”.
Trần Tầm nhặt một viên đá lên liệng xuống nước.
“Thế
thì cậu cứ nói đi…”. Phương Hồi cúi đầu xuống nói.
“Thôi,
không phải cậu không muốn để người khác biết đó sao”. Trần Tầm đứng dậy, hít một
hơi thật sâu nói: “Đi thôi! Đừng để muộn quá, không mọi người lại tưởng bọn
mình làm gì đó!”.
Phương
Hồi cũng đứng dậy, cô mím môi nói: “Này…”.
“Gì
vậy?”. Trần Tầm ngoái đầu lại.
“Cầm…
cầm tay không…”. Phương Hồi rụt rè đưa tay ra: “Ở đây không có ai…”.
Trần
Tầm sững người ra một lát rồi cười tươi như hoa, cậu nắm ngay lấy tay Phương Hồi,
nói: “Đi theo tớ nhé!”.
Phương
Hồi gật đầu rồi nắm chặt tay Trần Tầm.
Hai
đứa bị chậm hai mươi phút so với thời gian quy định, có tật nên giật mình, trước
khi đến bãi đỗ ô tô, hai đứa liền đi cách nhau một quãng rất xa. Lâm Gia Mạt đứng
dưới đợi từ lâu, nhìn thấy bèn vội chạy lại nói: “Trần Tầm lên xe trước đi! Tớ
và Phương Hồi đi sau!”.
Trần
Tầm đồng ý dù vẫn thắc mắc, Phương Hồi không hiểu ý, bèn hỏi: “Sao vậy?”.
“Ôi
dào, hai đứa cậu gây tai tiếng rồi đấy, vừa nãy cô Hầu còn hỏi có phải các cậu
yêu nhau không?”.
“Thật…
thật hả?.” Mặt Phương Hồi liền tái đi.
“Hình
như là cô nói đùa thôi, nhưng tớ còn có một phát hiện giật gân hơn nữa cơ”. Lâm
Gia Mạt nói nhỏ.
“Gì
vậy?”. Phương Hồi thấp thỏm hỏi.
“Hình
như Môn Linh Thảo thích Trần Tầm đấy!”. Lâm Gia Mạt nói với vẻ bí ẩn: “Lúc đi vệ
sinh tớ nghe thấy cậu ta nói với Hà Sa là nhất định phải tìm cơ hội nói với
CX(*), cậu thử nghĩ mà xem, lớp mình ngoài Trần Tầm ra, còn ai là CX vào đây nữa?
Hơn nữa, cậu không thấy dòng chữ viết trên bảng lần trước viết là cậu thích Trần
Tầm ấy, nghe giọng đó dễ là cậu ta làm lắm”.
(*) Trần Tầm phiên âm tiếng Trung là Chen Xun.
“Vậy
hả…”. Phương Hồi vừa nói vừa ngẫm nghĩ.
“Tóm
lại là cậu phải cẩn thận chút, chuyện của hai đứa cậu tốt nhất đừng để lộ ra
ngoài, tớ cứ có cảm giác rằng có người đang theo dõi bọn cậu đấy!”. Lâm Gia Mạt
nói với giọng lo lắng.