Một chút hương tình yêu - Chương 01-02

Chương 1 -
rầm
Doanh Doanh đứng trước tấm gương lớn, ngắm nghía mình lần nữạ Chiếc áo
đạ hội màu đen bó sát thân hình mảnh khảnh. Sợi đây chuyền và đôi hoa
tai lấp lánh sáng. Toàn thần nàng cũng toát ra ánh sáng như hai món đồ
trang sức ấỵ Từ bé, Doanh đã biết mình đẹp. Cho đến bây giờ, nhờ lớp son
phấn sơn phết, thêm vào đó hai hàng lông mi cong đen, cái mũi đọc đừa
và cái miệng nhỏ càng tăng thêm vẻ đẹp và đuyên đáng. Nàng hãy còn trẻ
lắm và khá mặn mòị Tuy nhiên, cái đẹp bên ngoài vẫn không đủ sức lấp nổi
hố thẳm trống rỗng của linh hồn! Nàng nhíu mày rồi lắc đầu thật mạnh.
Tối nay, nàng như kẻ mất hồn, mong hát không sai nhịp như lần trước. Tại
sao thế? Chính nàng cũng không hiểu được lý đo! Lên tivi và sân khấu là
chuyện quá thường tình đã bao nhiêu năm rồi, sao đêm nay như kẻ tập sự
tâm hồn rối loạn như vậỷ "Tiếng vỗ tay có thể làm cho em mãn nguyện
không? Anh sợ rằng một ngày nào đó khi nghe tiếng vỗ tay em chỉ thêm
buồn. Em là người đang đuổi bắt mà chẳng biết mình đuổi bắt cái gì!"
Người nói câu ấy lâu lắm rồi vẫn nhớ, giờ này chàng ở đâủ âu-Châu,
Mỹ-Châu hay úc-Châủ Ðù ở phương trời nào đi nữa, chàng vẫn vui với "thế
giới riêng của chàng". Bao năm rồi, nàng đã cố vứt cái "thế giới riêng
mình" để đi tìm tiếng vỗ tay của người khác. giờ này, tiếng vỗ tay lúc
nào cũng vang lên bên nàng thì lại muốn trốn chạy, đi tìm lại thế giới
riêng tư lòng mình. Nhìn vào gương, nàng noi một mình: - Tôi đã bị thất
lạc, đánh mất quá nhiều, ngay cả bản thân tôi! Bên ngoài có tiếng gõ cửa
và tiếp theo là tiếng của người phụ trách chương trình:
- Cô Doanh ơi, mau chút gần đến lượt cô rồị Nàng vứt bông phấn xuống, đến cửa:
- Nói với ban nhạc tôi muốn đổi bài hát. Tối nay tôi hát bài Phong-Linh. ông ta than:
- ô, như vậy là khó khăn lắm. Chương trình đã
sắp đặt cả rồi, bây giờ đùng một cái đổi bài khác thì bản nhạc đâu có
cho họ bây giờ?
- Tôi tin chắc thế nào họ cùng hòa được. Nếu không, chỉ cần đệm sơ thôị ông thông báo cho họ biết đị
Nàng lại cườị Nụ cười quen thuộc ấy khiến người
đàn ông đối điện biết không còn gì để n oị Tính nàng nói như đinh đóng
cột, không bao giờ tay đổị Nếu các minh tinh hay ca sĩ khác thay đổi
thình lình như vậy thì có nước về vườn, đừng hòng lên ti vi được nữạ
Riêng Doanh lúc nào cũng được mọi sự ưu đãi vì nàng là ngôi sao sáng
nhất. Khán giả cần sự hiện điện của nàng. Có nàng, những tiết mục khác
đù đở cũng hóa haỵ Không nàng, ắt hẳn không ai thèm xem ti vi đù chỉ một
phút. Thế nên, ông đành cắn răng chấp nhận. Doanh cầm micro, chậm rải
đến trước ống kính và ngọn đèn mấy chục ngàn watts. Nàng cúi đầu chào và
mỉm cườị Mỉm cười là điểm quan trọng nàng không bao giờ quên mỗi khi
trình điễn. Bởi vậy, một tạp chí đã viết bài về "Nụ cười của Trầm Doanh
Doanh". Tạp chí ấy tán tụng nào là: Nhất tiếu khuynh nhân thành, Tái
tiếu khuynh nhân quốc! Nhưng đêm nay, thật sự nàng chẳng muốn cười tí
nào! Tiếng nhạc đệm bắt đầụ nàng như nghe tiếng chuông gió cũng bắt đầu
gõ nhịp. Tiếng hát cất lên tựa muôn ngàn ý tưởng cuộn chảy từ lòng nàng:
Tôi có một cái phong linh thật đẹp. Leng keng! Leng keng! Leng keng!
Leng keng! Nó đang gọi thời gian trở về hồn, Những tháng ngày ca hát
giữa hoàng hôn. Tôi từng lấy mộng lòng xây lầu cao chất ngất. Leng keng!
Leng keng! Leng keng! Leng keng! Tôi có một cái phong linh thật đẹp.
Leng keng! Leng keng! Leng keng! Leng keng! Nó ngân nga tiếng khóc lòng
tôị Yêu cho lắm để chất sầu thành khốị Leng keng! Leng keng! Leng keng!
Leng keng! Tôi có một cái phong linh thật đẹp. Leng keng! Leng keng!
Leng keng! Leng keng! Nó đang gõ vào lòng tôi đang chết. Mộng cũ tan rồi
như khó bay caọ Anh ơi anh, giờ anh ở nơi nàỏ Leng keng! Leng keng!
Leng keng! Leng keng! Tôi có một cái phong linh thật đẹp. Leng keng!
Leng keng! Leng keng! Leng keng! Nó giục chiều về ngàn đời sẽ hoang vụ
Nghe gì không anh, hồn em nức nở! Leng keng! Leng keng! Leng keng! Leng
keng! Leng keng! Leng keng! Leng keng! Leng keng! Tiếng hát kéo đài theo
thiếng leng keng. Nàng lùi đần ra sau rồi biến mất trên màn ảnh nhỏ.
Trao lại micro cho ca sĩ khác, nàng bắt đầu rơm rớm nước mắt và tâm hồn
xao động lạ thường. Vừa vào đến phòng hoá trang, tiếng điện toại reo tọ
Nàng nhấc ống nghe:
- A lô! - Dạ, nhờ bà mời cô Doanh nghe điện thoạị Bên kia đầu giây là người giữ tổng đàị
- Vâng, tôi là Doanh đâỵ
- Có một khán giả mong mỏi được n oi chuyện với cộ
Nàng bực bội:
- Nói với họ tôi không có đâỵ
- ông ta nài nỉ lắm. Mình nhờ vào quần chúng mà nổi đanh, đừng làm mích lòng họ
Suy nghĩ một lát:
- Vâng, thôi cho tôi gặp.
Ðường đây được nối:
- A lô!
- A lô, xin lỗi ông là aỉ
Bên kia đầu đây vẫn im. Nàng hấp tấp:
- A lô! A lô! A lô!
Tiếng thở ra thật đài nghe quen thuộc lắm. Nàng càng nôn nóng hơn:
- A lô, xin lỗi ai đầu đâỷ
- Cô Phong-Linh đó à? Biết tôi là ai không? Vừa
rồi thấy cô trên truyền hình nên gọi điện thoại hỏi thăm lâu nay có được
khỏe không đó mà.
Gọi gì mà cô Phong Linh kỳ cục thấy mồ.
- ô, chẳng lẽ ông là...
- Vâng, tôi là Ðức Khảị
Nàng mừng rỡ:
- Ðức Khảị Em không ngờ...
Nàng ngừng giây lát rồi tiếp:
- Thật anh đó hả?
- Chứ sao không thật! Chúng mình gặp nhau được không?
- Bao giờ?
- Ngay bây giờ.
- Anh lúc nào cũng vội vàng hết!
- Ðược không?
Nàng nhìn vào gương cười tươi:
- Sao không! Anh đến đón em nghẹ
- Mười phút nữa anh đến. Thôi nhé.
- Dạ!
Ðiện thoại cúp. Nàng đứng sững sờ nhìn mình
trong gương. Như vậy không lạ lắm sao, tình cờ mà gặp được Khải nhờ bài
hát khi nãỵ Có lẽ do linh tính báo trước nên nàng đã chọn bài Phong Linh
đêm naỵ Nàng ngồi xuống ghế, tiếng leng keng của phong linh bắt đầu
vang vọng trong lòng.
Chương 2 -

uổi
trưa muà hè nắng muốn cháy đa, đường xá chảy nhựạ Doanh đi trên con
đường toàn những cửa tiệm bán phong-linh. Một cơn gió đưa lại, tiếng
leng keng đồng loạt vang lên thật đều và thanh. Nàng ngước lên, những
cái phong linh bằng đồng có hình hoa sen, gồm nhiều thanh đồng chung
quanh đang đong đưa trên đầụ Tiếng kêu vẫn tiếp tục vang lên nghe thật
thanh thoát, tuyệt vời nhưng giọng của một cô gái đang tợ Tâm hồn Doanh
cảm thấy nhẹ hẳn đi và vui nhiềụ nàng bước vào một tiệm có bà chủ ù tét:

- Bà làm ơn cho tôi xem cái phong linh nàỵ
Bà chủ lấy phong linh đưa cho Doanh. Nàng cầm
sợi đây treo lúc lắc, tiếng leng keng phát rạ Nàng thích thú mỉm cườị
Bỗng sau lưng có tiếng hỏi của người con trai:
- Xin lồi, cái này là cái gì vậy cổ
Nàng quay lại, bắt gặp cặp mắt sáng đầy vui mừng
của một chàng thanh niên cao gầy độ hai mươi lăm tuổị gương mặt hãy còn
sữạ Chàng ta mở to mắt nhìn phong linh trong tay nàng như xem một vật
lạ chưa từng thấỵ Doanh phân vân:
- ông hỏi tôi à?
- Vâng.
Doanh thấy lạ, ở đâu mà tự nhiên xuất hiện cái thằng cù lần nàỵ
- Cái này là phong linh còn gọi là chuông gió, bộ ông chưa thấy bao giờ saỏ
Chàng ta lại hỏi:
- Cái này đùng làm gì vậỷ
- Chẳng làm gì hết, đùng treo trước cửa để gió thổi nó kêu cho vui thôị
Chàng ta trố mắt:
- Ồ, có thể cho tôi mượn xem được không? Nàng
vênh mày, đưa phong linh cho chàng. Chàng ta xem xét thật thích thu,
không ngớt lắc và lắng nghe tiếng leng keng. Chàng lại hỏi:
- Người Trung Hoa thật đầy nghệ thuật tính phải không cổ
Doanh không hiểu:
- ông không phải người Trung Hoa saỏ
Chàng hất hàm:
- Ai bảo tôi không phải người Trung Hoả
Nàng tủm tỉm cườị Vẻ mặt ấy của chàng làm sao người ta không cười được.
- Ồ, thế mà tôi cứ ngỡ là ông không phải người Trung Hoa!
Nàng cười tọ Chàng bắt chước cười theọ
- Tôi là Hoa Kiều sinh trưởng tại Mỹ, mới đến Ðài Loan hôm quạ
Một tên Mỹ con gốc Trung Hoa hèn chi ngớ ngẩn đến thế! Nàng lấy lại phong linh và gọi bà chủ tính tiền:
- Cái này giá bao nhiêủ
Chàng đến bên nàng cười:
- Tôi muốn hân hạnh được tặng cô c ai phong linh này vì cô là người con gái đầu tiên tôi quen ở Ðài Bắc.
- ông thật lộ liễu quá. Căn cứ vào đâu mà ông
bảo là đã quen tôỉ Có lẽ đây là thói quen của những người con trai Mỹ,
đi đâu quen đó, đi đâu tặng quà đó...
Nàng bắt đầu hù cái ông nhà quê kiểu ngoại quốc này:
- Người con gái Trung Hoa không đễ như ông đã tưởng tức không bao giờ nhận quà của một người con trai mới vừa quen.
Chàng ngường ngượng. Gương mặt trẻ nít đỏ gaỵ
- Ồ, thế à? Tôi không biết... Tôi thật không biết!
Doanh hơi hối hận trước lời nói mình. Một thằng
con trai khờ sống xa quê hương mới về đến quê thì mình đã làm cho nó
phải thất vọng như thế còn gì tàn nhẫn bằng. Bởi vậy, nàng liền địu
giọng.
- Nhưng thôi, tôi bằng lòng nhận món quà ấy cho ông.
- Thật saỏ Chàng vui hẳn lên như nàng vừa ban cho một ân huệ lớn lao đó.
- Cảm ơn cô nhiều lắm!
Nàng cười ngất. Chưa bao giờ thấy một người điên
như vậỵ Mua đồ tặng cho người ta mà còn cảm ơn rối rít. Chàng cũng cười
theọ Trả tiền xong, chàng đưa cho nàng một cái, còn một cáị
- Cô có thể cho tôi biết tên được không?
Nàng cười:
- Biết làm gì?
Chàng nhún vai:
- Thôi được, hẹn gặp lại sau nhé cô Phong Linh. Ðù sao đi nữa, tôi cũng mang ơn cô nhiềụ
Cô Phong Linh, gọi gì kỳ thấy mồ đị Nàng lại
muốn phát cười, không biết tại sao trưa nay lúc nào cũng muốn cườị Nàng
không muốn cho cậu con trai sữa ấy biết tên và địa chỉ vì bọn thanh niên
đã bu chung quanh khá nhiềụ nàng cầm cái chuông gió bước đến cửạ
- Hẹn gặp lạị
Nàng cười đuyên lần cuối rồi đẩy cửa bước ra
ngoàị Món quà phong linh là một việc nhỏ xảy ra như mọi việc khác đã xảy
ra trong cuộc sống thường nhật của nàng. Bởi vậy, nàng đã quên đi rất
nhanh. Nhưng rồi mỗi khi gió lướt qua khung cửa, tiếng leng keng của
phong linh thanh thoát nhẹ nhàng làm nàng nhớ đến gương mặt ngay thơ của
người tặng. Tuy nhiên, chỉ một thoáng nhớ lại rồi trôi qua vì nàng còn
bao nhiêu chuyện khác phải nhớ. Nhất là, với nàng một cô gái hai mươi
tuổi, có sắc, lai học năm thứ ba đại học, hoạt bát thì lắm chuyện để
nghĩ. Mùa hè qua nhanh như biến mất theo xác phượng trên các con đường
nhỏ ngoại ộ Hôm nay là ngày khai trường, Doanh cầm quyển văn học sử tây
phương đi học theo con đường giữa vườn hoa trong sân trường. Nàng đi rất
nhanh vì cho rằng ngày đầu tiên của niên học không nên đến trễ. Ðang
lúc hối hả đi, bỗng có một bóng người ra cản đường và giọng nói mừng rỡ:
- Chà, không ngờ gặp cô Phong Linh ở đâỵ
Nàng giật mình ngước lên bắt gặp gương mặt trẻ
con đang cười hớn hở, mắt thật sáng. Tưởng ai, nào ngờ chàng thanh niên
đã tặng cho nàng cái phong linh vào tháng trước. Nàng cười và nghĩ thầm:
"Qủa đất sao mà hẹp quá vậy, rốt cuộc cũng gặp lại cậu bé nàỵ" Nàng
hỏi:
- ông ở đây làm gì thế? Chàng vỗ vỗ lên quyển
sách đang cầm trong taỵ Doanh liếc qua thấy quyển y hệt của mình. Chàng
nhìn nàng hỏi:
- Tôi đang tìm người hỏi thăm phòng đạy văn học sử tây phương ở đâụ Trường này rộng khó tìm quá!
- Vậy ông là tân sinh viên saỏ
Chàng nhìn quyển sách trong tay nàng cười:
- Bộ cô cũng học văn học sử tây phương à?
Nàng làm ra vẻ ta đây:
- Ðúng thế! Thôi ông hãy theo tôị Nghe nói năm
nay vị giáo sư mới đanh tiếng lắm đi nhanh kẻo hết chỗ ngồị Chàng lủi
thủitheo nàng như một đứa bé theo chị Gương mặt vẫn giữ vẻ khờ khờ:
- Cái... cái phong linh đó tốt không?
Nàng hết nhịn nổi:
- Ðĩ nhiên là tốt rồi, chẳng bệnh tật gì hết.
Chàng hơi thẹn:
- Cái của tôi cũng chẳng bệnh tật gì hết.
Nàng cười lớn. Cái ông này thật không còn tả nổị Thấy nàng cười, chàng cũng cười khì. Chờ đến khi nàng hết cườị Chàng mới hỏi:
- Thế này, chẳng lẽ tôi gọi cô là Phong Linh hoài saỏ Bây giờ, cô có thể cho biết tên chưả
- A, đâu được!
- Tại sao thế? Nàng chỉ nhe răng cười mà không
nóị Chọc một cậu con trai khờ thì còn gì thích bằng. Chàng không hỏi
nữa, chỉ chớp mắt, nhún vai làm ra vẻ khôi hàị Cái điệu này làm nàng hết
nhịn cười nổi! Hai người đến giảng đường. Giảng đường có hai cửa trước
và saụ Ðảo mắt một lượt, nàng biết phiá trước hết chỗ ngồi nên liền vòng
ra phía saụ Một mặt nói với cậu "tân sinh viên khờ":
- Chúng mình phải ngồi ph ia sau, ph ia trước
hết chỗ. Có lẽ bạn tôi đã giành một chỗ tôị Nàng đi vào, quả nhiên có
người bạn trai đã chiếm sẵn một chỗ đang ngoắc tay gọị Nàng đắc ý đi lạị
Từ năm thứ nhất, nàng đã được cái vinh đự là được bạn trai lo chiếm chồ
ngồi hộ mình vào mỗi buổi học. Nàng quay lại:
- Tôi có chỗ rồi, anh đi kiếm đị Nàng giật mình
vì cậu "tân sinh viên khờ" đã biến đâu mất tiêụ Chuông báo hiệu vào lớp.
Giáo sư từ cửa trước ung đung bước vàọ Người bạn Tống Trung Hiếu ngồi
cạnh gọi nàng ngồi xuống. Vừa ngồi, nàng vừa phân vân trong lòng. Nhìn
lên giảng đài, nàng bỗng há hốc miệng như người vừa bị điện giật. Vị
giáo sư đứng trên bục gỗ không ai khác là cậu "tân sinh viên khờ"! Trung
Nghiêu kề tai nàng nói nhỏ:
- Ðây là giáo sư Ngụy Ðức Khải, mời từ bên Mỹ
về. ông ta còn trẻ thế nhưng không bở đâu, nghe nói đà đạy bên Mỹ ba năm
rồi, đanh tiếng như cồn đó.
Doanh ngồi một đống như tượng đá nhớ lại thái độ
ta đây khi nãy thì càng thấy khó chịu trong lòng. Còn vị giáo sư trẻ
đứng trên bục gồ thật thản nhiên, vẻ mặt tươi vui nhìn khắp giảng đường.
Bây giờ, trong ông ta chẳng còn chút khờ nào, ngược lại có sứ thu hút
và làm cho mọi người phải khâm phục. Không nói tiếng nào mà cả giảng
đường im phăng phắc. ông liếc qua lại trên mặt nàng như muốn chọc ghẹo
rồi mới lên tiếng.
- Hôm nay là lần đầu tiên tôi gặp các anh chị
Thiết tưởng rằng tôi không đủ tư cách để đạy mà chỉ có tính cách chỉ lại
những gì đã được học trong sách vở mà thôị Bởi vậy, tôi tha thiết mong
mỏi các anh chị hãy cùng tôi thảo luận và nghiên cứu vấn đề cho được
triệt thấụ Chừng ấy, các anh chị sẽ thấy rằng đây là môn học khá thích
thú.
Ngừng một lát, ông đảo mắt quanh giảng đường rồi tiếp:
- Trước khi vào bài tôi xin làm quen với các anh chị bằng cách điểm đanh. Giáo sư Khải cầm quyển sổ điểm đanh lên:
- Bởi vậy, khi tôi gọi đến tên người nào thì người ấy phải đáp nhé. Ðược không?
Cả giảng đường nhao nhao:
- Ðược! Chỉ có mình Doanh ngồi trầm mặt xuống.
Nàng thấy ngượng vô cùng vì cái "khờ" của ông chỉ là đóng kịch - ông
đóng kịch để chọc nàng. Hai mươi tuổi đầu, nàng chưa hề bị một thằng con
trai nào chọc quê đến thế. Bây giờ, ông gọi đến tên nàng, nhìn nàng một
c ach chế điễu thì làm sao không tự ái, không tức muốn điên lên được!
Doanh mím môi nhìn sang nơi khác, nhưng cặp mắt thật sâu, chứa đầy ngôn
ngữ của ông vẫn không rời khỏi nàng! Bầu không khí suốt buổi học thật
hấp đẫn và vui lạ thường. Nhờ sự vui tính, hoạt bát và khiêm nhượng, Ðức
Khải đã chinh phục được sinh viên thật đễ. Thế nên ngay từ lúc đầu,
thầy và trò đã tạo được thân mật ngaỵ Sau tiếng chuông tan học, một số
sinh viên bu lại để hỏi Khải nhiều vấn đề. Doanh lủi thủi đi ra, vẻ mặt
buồn như rệp. Nàng đi đến cuối vườn hoa của trường, Nghiêu vội vàng đuổi
theo, bô bô cái miệng:
- Thật tiếng đồn chẳng saị Giáo sư Khải giảng bài hay hết chỗ chê được. Có một vị giáo sư như thế còn gì đã cho bằng!
Doanh quay lại gắt:
- Anh làm người ta bực muốn độn thổ!
Nghiêu thấy mình bị quê, gãi gãi cái đầu:
- Thật hôm nay xấu ngày quá! Có lẽ sáng ra gặp đàn bà nên mới xui thế này!
Ðức Khải trở thành vị giáo sư sáng giá nhất của
trường. Ðến giờ học của ông, không còn một chỗ trống. Những lúc nghỉ
học, căn phòng nội trú của ông lúc nào cũng chật cả sinh viên đến thăm,
bàn luận về các vấn đề triết lý, văn học nghệ thuật, nhân sinh quan và
ngay cả những chuyện tình éo le, vụn vặt của họ Vì thế, sinh viên và ông
đã trở thành bạn bè thân thiết. Ngay cả các cô cũng không ngớt xì xầm
to nhỏ:
- Nghe nói bà xã tương lai ông ta là người Mẽo đấy!
- ông ta là con một nên bố mẹ cưng lắm, thúc về lấy vợ đó.
- ông đạy ở đây một năm thì phải về Mẽo để làm đám "rước bà xã".
- ông là một thiên tàị Mười chín tuổi đã tốt nghiệp đại học, hai mươi hai tuổi đã đậu thạc sĩ, giỏi quá cỡ mà!
Sự bàn tán về ông không bao giờ đứt. Có một
người đuy nhất chưa bao giờ tham gia vaò việc ấy là Doanh Doanh. Nàng
không thèm đến Khải, đù một lần đến trước cửa phòng đi nữạ Nghiêu thì
lúc nào cũng theo bên nàng tán tụng cái tài của vị giáo sư trẻ:
- Tôi không hiểu Doanh chê giáo sư Khải ở chỗ
nào nữa! Ở cái xứ Ðài Bắc này thắp đuốc tìm cũng không có được mấy lăm
người như ông ta, thật trời mới biết!
Nàng nguýt đài và hứ một tiếng, quay mặt đi nơi khác. Nghiệu lại một phen đuổi theo và năn nỉ:
- Thôi mà đừng giận chớ. Ai nói gì đâu mà làm vậỷ Cầu ông ta rớt quách xuống địa ngục cho rồị
Nàng đứng lại lườm chàng:
- Chuyện gì mà phải trù ẻo người ta xuống địa ngục? Anh là người mới đáng xuống địa ngục chứ ai.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3