Không kịp nói yêu em - Phần III - Chương 25
Vì trong phòng quá ấm, nên băng bám trên cửa sổ dần
tan, từng vệt từng vệt lặng lẽ lăn xuống. Tĩnh Uyển ngủ ở đó, cơ thể đã cứng
đờ, cô biết trời đã sáng, rèm cửa không kéo kín, trên cửa sổ đều là hơi nước,
mơ mơ hồ hồ nhìn không rõ bên ngoài.
Cô nhớ lại đường vào, trước căn phòng đều là vườn
hoa, ngày hôm sau mới biết sau căn nhà cũng là vườn hoa, bãi cỏ kiểu Tây được
cắt xén gọn gàng, hai bên con đường đá nhỏ là hang cây thẳng tắp, tuyết ngừng
rơi trong đêm, trời âm u ảm đạm, tiếng gió rõ ràng mà nặng nề. Lan Cầm thấy cô
chăm chú nhìn bên ngoài cửa sổ, vội vã kéo rèm xuống, nói: “Tiểu thư cẩn thận
kẻo bị lạnh, cửa sổ này có gió thổi vào.” Lan Cầm lại cười nói: “Cứ ngồi như
thế cũng buồn, em mở máy thu thanh cho tiểu thư nghe được không?”.
Tĩnh Uyển không để ý, từ sau khi bị nhốt, cô chẳng
buồn nói chuyện, Lan Cầm thấy dáng vẻ lười nhác của cô, cũng không lấy làm lạ
liền đi mở máy thu thanh.
m nhạc nước ngoài vốn có không khí náo nhiệt, nhưng
vì căn phòng này quá yên tĩnh, máy thu thanh lại đang phát ca kịch, khiến người
ta cảm thấy ồn ào không chịu nổi. Tĩnh Uyển không nghe nổi câu nào, trên ghế
đặt mấy tờ tạp chí tiếng Anh mà Thẩm Gia Bình cố tình mang đến cho cô đọc đỡ
buồn, cô tiện tay lật một tờ. Cuối trang báo là quảng cáo rượu Tây, hình ảnh
Angel với đôi cánh trắng muốt in trên mặt chai rượu, trên màu xanh lam tối,
khuôn mặt hiện rõ vẻ ngây thơ trong sáng. Tĩnh Uyển xem tờ quảng cáo đó, không
biết vì sao như có sóng động trong lòng, nước mắt lại muốn trào ra. Lan Cầm sợ
cô tức giận, cũng không dám nói chuyện, vừa hay lúc đó người canh cửa thông
báo: “Tứ phu nhân đến thăm tiểu thư”.
Lan Cầm nghe vậy, giống như gặp được cứu tinh. Tứ
phu nhân không đến một mình, còn có a hoàn mang đồ theo ở phía sau, vừa vào
liền cười nói: “Bên ngoài lạnh thật, chỗ con quá ấm áp”. Vừa nói bà vừa cởi
chiếc áo khoác da rái cá, Lan Cầm vội lên trước đón lấy.
Tứ phu nhân mặc một chiếc sườn xám lụa màu xanh lam
bên trong, trông cơ thể càng thêm phần yểu điệu. Bà tươi cười nói: “Tối qua mới
nghe nói con về rồi, cho nên ta vội đến thăm, nếu còn thiếu gì ta bảo người lấy
từ nhà đến”.
Thấy Tĩnh Uyển ngồi ở đó, nhưng không nói năng gì,
liền vuốt tóc cô nói: “Đứa trẻ ngoan, ta biết con phải chịu ấm ức, Cậu Sáu tức
giận cho nên hành sự không chu đáo. Con cũng nên hiểu cho nó, nó ở bên ngoài có
điều khó xử của nó”.
Tĩnh Uyển quay mặt đi, không để ý đến bà, tứ phu
nhân cười nói: “Xem con kìa, lại giận dỗi trẻ con rồi phải không?”. Bà gọi Lan
Cầm đến, hỏi tình hình ăn ở của Tĩnh Uyển, nói miên man rất nhiều rồi mới tạm
biệt đi về.
Vì thái độ Tĩnh Uyển thờ ơ như thế, tứ phu nhân
không thể khuyên bảo cô được, cho nên mấy ngày sau lại đến cùng tam tiểu thư.
Mấy ngày nay, Tĩnh Uyển dần dần bình tâm trở lại. Hơn nữa, khoảng thời gian
sống ở Đào phủ, tam tiểu thư đến, cô vẫn lịch sự đứng dậy, đúng mực gọi một câu
“Đào phu nhân”.
Tam tiểu thư “ôi chao” một tiếng, cười nói: “Sao lại
khách sáo thế? Cứ như trước kia ấy, gọi tôi một tiếng chị ba đi”.
Tam tiểu thư nắm tay cô nói: “Đã định đến thăm em từ
lâu, nghe nói em ốm suốt, lại sợ làm phiền em, gần đây đã ổn hơn chưa?”.
Tĩnh Uyển cố gắng ậm ừ qua loa, tam tiểu thư nói:
“Thấy bảo em không muốn ăn cơm, như thế sao được? Người mang thai, quan trọng
nhất là ăn uống. Chị nhớ em thích ăn nhất là cá cháy hấp của đầu bếp nhà chị
nấu. Cho nên hôm nay đặc biệt đưa anh ta đến, từ nãy đã xuống bếp nấu cá cháy
hấp rồi”.
Tứ phu nhân hỏi: “Ngày đông lạnh lẽo đi đâu tìm cá
cháy chứ?”.
Tam tiểu thư cười nói: “Có người rất có lòng, vừa
thấy con nói Tĩnh Uyển thích ăn cá cháy, người ta lập tức phái máy bay chuyên
dụng chuyển đến”.
Tứ phu nhân “ôi chao”, nói: “Con cá này đâu chỉ ngàn
vàng, quả thật vô giá rồi”.
Họ đang dở câu chuyện, bên ngoài đã dọn dẹp bàn ăn,
nhà bếp đưa lên rất nhiều món ăn được chế biến khéo léo, trong đó quả nhiên có
cá cháy hấp nóng hôi hổi.
Tam tiểu thư không nói nhiều, nắm tay Tĩnh Uyển, ép
cô ngồi xuống trước bàn ăn. Con cá đó còn để nguyên vảy, lại dung chỉ xuyên
qua. Vừa thấy cô ngồi xuống, đầu bếp ở bên cạnh lập tức rút sợi chỉ ra, bỏ đi
toàn bộ lớp vảy. Tứ phu nhân nói: “Con ngửi xem, thơm thật, ngay cả ta cũng
thấy đói rồi”.
Cho dù không coi bà là bề trên, dẫu sao bà cũng hơn
tuổi, Tĩnh Uyển không nỡ làm xấu mặt bà, đành miễn cưỡng ăn chút thịt cá. Lan
Cầm đã xới một bát cơm đến, tứ phu nhân và tam tiểu thư liền nói: “Chúng ta đều
rảnh rỗi, hay là đánh bài đi”.
Tứ phu nhân cười nói: “Nhưng thiếu một người, gọi
điện bảo Cậu Sáu đến đi, ba người chúng ta chỉnh cậu ấy, thắng một món cũng
tốt”.
Tĩnh Uyển sầm mặt xuống, nói: “Tôi mệt rồi, muốn đi
nghỉ”.
Tứ phu nhân cười nói: “Cãi nhau đầu giường làm hòa
cuối giường, con thật sự định giận nó cả đời sao? Mấy tháng nữa, nó làm cha rồi,
con cũng phải nể mặt nó chút chứ”.
Tĩnh Uyển lạnh nhạt nói: “Nếu anh ta đến, tôi tuyệt
đối không ngồi đây”.
Tam tiểu thư phì cười nói: “Em ấy, toàn nói những
lời tức giận như thế”.
Hai người họ tuy nói vậy nhưng không dám ép cô, tứ
phu nhân nói: “Hay là gọi Thù Ngưng đến đi”. Thấy Tĩnh Uyển không nói gì, bà
liền gọi điện thoại bảo Triệu Thù Ngưng đến.
Tĩnh Uyển tuy luôn lãnh đạm, nhưng một mình trong
phòng, giết thời gian là điều khó nhất, đánh bốn lượt với họ, chẳng mấy chốc đã
đến bữa tối. Tứ phu nhân biết quan sát sắc mặt người khác, thấy cô tuy hơi mệt
mỏi, nhưng không hề có vẻ chán chường mới thấy yên tâm. Họ cùng ăn tối, vì đổi
đầu bếp nên có mấy món ăn đậm chất miền Nam, Tĩnh Uyển cũng hơi thèm ăn, cô vốn
nói chuyện rất hợp với Thù Ngưng, ăn cơm xong lại ngồi một lúc lâu rồi họ mới
đi.
Cứ như thế, cách vài hôm họ lại đến thăm Tĩnh Uyển,
có lúc là tứ phu nhân, có lúc là tam tiểu thư, có lúc là Triệu Thù Ngưng, có
lúc hai người đến, lúc thì ba người đều đến, đánh mấy ván bài, nói chút chuyện
phiếm thường ngày. Tuy vẻ mặt Tĩnh Uyển thờ ơ, nhưng đã tốt hơn rất nhiều sự
lãnh đạm trước đây.
Chớp mắt đã đến tháng Chạp, hôm đó tuyết rơi dày, tứ
phu nhân bận việc vặt cuối năm, chỉ có Thù Ngưng đến thăm Tĩnh Uyển. Vì Thù
Ngưng mặc một chiếc áo lông cáo đen nên Tĩnh Uyển hỏi: “Tuyết lại rơi rồi à?”.
Thù Ngưng nói: “Vừa mới rơi, xem tình hình này e
rằng mấy ngày cũng không thể tạnh được”.
Tĩnh Uyển nói: “Tối qua gió cả đêm, em nghe tiếng ù
ù ù ù, không thể ngủ được”.
Thù Ngưng nói: “Chị thấy một ngày em cũng chỉ ngủ
sáu, bảy tiếng, cứ như thế sao được?”.
Tĩnh Uyển cười thẫn thờ, nói: “Còn có thể thế nào
nữa, xấu nhất chỉ là chết mà thôi”.
Thù Ngưng nói: “Sao lại nói những lời như thế, để
Cậu Sáu nghe được lại khó chịu”.
Thù Ngưng vừa nhắc đến Mộ Dung Phong, Tĩnh Uyển lập
tức không nói tiếp nữa, Thù Ngưng biết mình lỡ lời, liền lảng sang chuyện khác:
“Dì bảo chị đến hỏi mấy ngày tới em muốn ăn gì, cần gì không, dì sẽ sai người
đi sắp xếp”.
Tĩnh Uyển lắc đầu nhè nhẹ, hỏi: “Bệnh mất ngủ của
chị chữa thế nào vậy?”.
Thù Ngưng đáp: “Chị uống thuốc Tây, bác sĩ kê một
loại thuốc an thần giúp ngủ ngon”.
Tĩnh Uyển nói: “Mấy ngày nay quả thật ngủ không
ngon, chị cho em một viên uống thử được không?”.
Thù Ngưng do dự một lát nói: “Bây giờ em không được
uống thuốc lung tung”.
Tĩnh Uyển nói: “Vậy chị giúp em hỏi bác sĩ xem em có
thể uống thuốc gì”, lại nói: “Đừng nói với Cậu Sáu, không lại kinh động quân
sĩ, xảy ra nhiều chuyện”.
Thù Ngưng nghe câu này không hiểu vì sao ngước mắt
lên chăm chú nhìn cô. Trong mắt Tĩnh Uyển chỉ có sự thẫn thờ, dường như đã hiểu
rõ, lại dường như bình tĩnh tự tại, đôi mắt long lanh mà rõ ràng, trong đồng tử
chỉ có bóng của cô.
Sau khi Thù Ngưng về, trằn trọc không yên mấy ngày
liền, mấy lần gặp Mộ Dung Phong muốn nói với anh, cuối cùng không hiểu vì sao
lại nuốt những lời đó vào. Thù Ngưng gọi điện hỏi bác sĩ, cuối cùng đi thăm
Tĩnh Uyển vẫn đưa cho cô nửa viên thuốc nói: “Bác sĩ nói tuy không có nguy hiểm
gì nhưng tốt nhất không nên uống, cho dù uống cũng chỉ dùng một nửa liều
lượng”.
Tĩnh Uyển “ồ” một tiếng, tiện tay lấy giấy bọc viên
thuốc lại, cất vào ngăn kéo bàn trang điểm, nói: “Nếu quả thật không ngủ được,
em mới uống”.
Thù Ngưng tuy đã hỏi qua bác sĩ, vì lờ mờ đoán được
một, hai phần, trong lòng sợ hãi, cứ thấp thỏm không yên. Cô ngồi với Tĩnh Uyển
một lúc thì Mộ Dung Phong đến. Hễ Tĩnh Uyển thấy anh là sắc mặt sầm xuống, lập
tức nói: “Em phải ngủ đây”.
Thù Ngưng vội nói: “Vậy hôm khác lại đến thăm em
sau”.
Sau khi cô đi, Tĩnh Uyển đi thẳng về phòng, tiện tay
đóng cửa lại, Mộ Dung Phong lên trước một bước, suýt nữa cửa kẹp vào tay, cuối
cùng vẫn mở cửa ra, cười hỏi: “Sao hôm nay ngủ sớm thế?”.
Tĩnh Uyển không thể để anh ở ngoài, liền không thèm
để ý, lên giường nằm xuống, Mộ Dung Phong ngồi xuống giường nói: “Tức giận
không tốt cho con, chẳng lẽ em không biết sao?”.
Tĩnh Uyển “hừ” một tiếng, quay người đi. Mộ Dung
Phong nói: “Em xem em gầy quá, lưng nổi cả xương sống này”.
Anh đưa tay ra, muốn sờ vai cô, cô đã có chuẩn bị,
lập tức thu người lại, lạnh lùng quát: “Tránh ra”.
Mộ Dung Phong thấy giọng cô như tức giận, cười nói:
“Được rồi, anh đi, em đừng giận, nghỉ ngơi cho tốt”.
Tuy anh nói thế nhưng lại không hề đứng dậy. Tĩnh
Uyển mãi không thấy động tĩnh gì, tưởng anh đã đi, lật mình quay đầu lại, thấy
anh đang chăm chú nhìn mình. Trong mắt cô hiện rõ sự lạnh lẽo như nước, anh
nói: “Anh biết em giận anh, việc đã thế này, cho dù anh không đúng em cũng
không thể giận anh cả đời được”.
Tĩnh Uyển cứ không chịu để ý đến anh như thế, quay
đầu đi, tiếp tục quay lưng lại với anh. Gần đây cô gầy đi rất nhiều, bờ vai
mỏng manh khiến người ta thương xót. Anh nói: “Em có muốn gặp người nhà không,
anh sai người đi đón mẹ em đến, được không?”.
Cô coi như không nghe thấy, yên lặng nằm đó, nước
mắt lăn xuống theo khóe mắt, chiếc gối bằng lanh màu trắng bạc, không thấm
nước, nước mắt lạnh lẽo dính vào má. Mẹ… cô làm sao còn mặt mũi nào gặp mẹ nữa,
lúc còn nhỏ, ở bên ngoài chịu chút tủi thân, là có thể lao vào mẹ khóc lớn. Bây
giờ cô còn mặt mũi nào đi gặp mẹ? Gần như dùng toàn bộ sức lực bản thân, mới
kìm được không khóc thành tiếng. Bờ vai cô hơi run rẩy, tay anh cuối cùng đặt
xuống: “Tĩnh Uyển?”.
Cơ thể cô đang run rẩy, cố gắng không khóc thành
tiếng, chỉ gạt mạnh tay anh ra, anh to gan hơn chút: “Tĩnh Uyển…..”.
Cô giơ tay lên, muốn hất tay anh ra, cuối cùng không
đấu lại được sức lực của anh, lồng ngực cô phập phồng, trên mặt có vệt nước
mắt, trong mắt chỉ có nỗi hận kiên quyết. Trong mắt anh có chút hoang mang,
không kìm được đặt ngón tay lên môi cô. Cô không nhúc nhích, thở gấp gáp, anh
ôm chặt cô vào lòng, trong lúc cuống quýt cô lại mở miệng ra cắn vào cánh tay
anh.
Anh giữ chặt mặt cô, không để cô cắn mình, cười lớn:
“Sao bây giờ em giống như con chó con vậy, động một tí là cắn người.
Cô vùng vẫy đánh đạp, anh không hề tránh, cô đập
mạnh một cái lên cằm anh, nào ngờ tay mình lại đau, anh giữ hai tay cô lại,
nói: “Được rồi được rồi, xả giận là xong, cẩn thận làm bị thương con chúng ta”.
Tĩnh Uyển giận dữ nhìn anh: “Ai có con với anh?”.
Mộ Dung Phong mặt mày hớn hở: “Đương nhiên là em
rồi”.
Tĩnh Uyển mệt mỏi, chỉ trừng trừng nhìn anh: “Vô
liêm sỉ”.
Mộ Dung Phong khép lại nụ cười, chầm chậm nói: “Tĩnh
Uyển, anh có lỗi với em. Cho dù em mắng anh, giận anh thế nào, anh đều nhận”.
Tĩnh Uyển chau mày, nước mắt đầy trên mặt, cô dùng
tay lau đi, anh muốn lau giúp nhưng cô không chịu. Anh cố chấp giữ chặt mặt cô,
cô dùng sức gỡ ngón tay anh ra, vừa gỡ được một ngón, ngón khác lại giữ chặt
lấy. Thế nào cũng bị kìm chặt, cô thật sự muốn khóc lên. Anh nói: “Tĩnh Uyển,
em nể mặt con, tha thứ cho anh lần này có được không?”.
Cô cắn, đá, đánh, tất cả mọi cách đều không thể
khiến anh buông cô ra, trong miệng là hơi thở của anh, quen chuộc mà lạ lẫm đến
cực điểm. Cô từng có tất cả, mà sau này lại mất đi tất cả… nồng nhiệt nóng bỏng
như thế, lần đầu tiên gặp nhau, anh đã hôn cô như vậy. Cho đến cuối cùng, cô
thở hổn hển, hai má đều đỏ bừng cả lên, anh mới buông cô ra. Hai người đều thở
gấp, mắt cô long lanh vì nước mắt, cô kháng cự chống tay vào ngực anh, bây giờ
lại nắm chặt gấu áo anh. Anh không dám động đậy, chỉ sợ hành động nhỏ nhặt của
mình cũng khiến cô bỗng nhiên buông tay ra. Anh trở nên sợ hãi, vải chụp đèn
màu hồng, chiếu ra ánh sáng hồng nhàn nhạt, sắc mặt cô vốn nhợt nhạt, dưới ánh
đèn đó, như có chút hồng hào… cô hình như bỗng rùng mình, trong chốc lát buông
tay ra.
Tim anh thắt lại, nơi sâu thẳm nhất trỗi dậy một sự
sợ hãi gần như tuyệt vọng, anh không dám nắm tay cô nữa. Cô như con thú nhỏ bị
thương, thu mình vào trong góc sâu nhất, giọng cô thấp mà nhẹ: “Anh đi đi”. Anh
còn muốn nói nữa, cô mệt mỏi nhắm mắt lại: “Tôi mệt rồi, tôi muốn ngủ”.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh tới mức ngay
cả tiếng gió bên ngoài cũng có thể nghe thấy, trái tim cô cũng đang nhảy nhót
trong lồng ngực, vừa nhanh vừa gấp, mỗi lần thắt lại đều đau đớn, khó chịu
giống như mắc một vật gì ở đó. Mỗi nhịp đập đều đau đớn tột cùng.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa hết sức cẩn trọng, tiếng
của Thẩm Gia Bình vọng vào: “Cậu Sáu”.
Anh hỏi: “Việc gì?”.
Thẩm Gia Bình nói bên ngoài: “Bên ngoài tuyết rơi
lớn lắm, đường bắt đầu đóng băng, nếu Cậu Sáu không về đại soái phủ mà nghỉ ở
bên này, tôi sẽ bảo lái xe đưa xe vào bãi đỗ”.
Anh bất giác quay mặt lại nhìn Tĩnh Uyển, cô đã nhắm
mắt lại. hàng lông mi dày giống như đôi cánh bướm, in bóng dưới ánh đèn. Mấy
lọn tóc rũ trên má, vệt nước mắt trên mặt rõ ràng, có thể nhìn thấy được. Trong
lòng anh rối ren phức tạp, nhất thời cũng không biết là thương là yêu, hay là
day dứt và đau buồn. Cuối cùng chỉ thở dài một tiếng thật dài, đi ra mở cửa,
nói với Thẩm Gia Bình: “Đi thôi”.