Bác Sĩ, Nhất Thế Cần Gì? Chương 21-22

Chương 21

 

Nhất Thế vừa đến bệnh
viện liền nghe các y tá thảo luận, toàn bộ nhóm tình nguyện về nông thôn đầu
tiên đã về lại bệnh viện. Danh sách thứ hai sẽ xuất phát sau hai ngày nữa, bọn
họ đang đoán rốt cuộc ai cao số đi về nông thôn nghèo khổ đây?

Phải biết, về nông thôn
không phải một hai ngày mà là mười ngày nửa tháng, đám trẻ quen sống ở thành
phố chẳng ai thích đi cả. Nhất Thế yên lặng ngồi nghe họ om sòm, Triệu Cát
Tường thảo luận tích cực nhất, tinh thần của cô ấy lúc nào cũng dồi dào.

Cô nói: “Theo tôi thấy,
bác sĩ điều trị đi rồi, tiếp theo chắc là các bác sĩ tiềm lực của các khoa.”

Câu này của Triệu Cát
Tường được những người khác đồng tình, Giản Mỹ Mỹ tiếp lời, “Đợt thứ nhất đều
là các y tá có kiến thức vững vàng, lần này không phải là các y tá, hộ lý trẻ
chứ?”

“Có thể lắm.” Vài người
không hẹn mà cùng gật đầu, mấy y tá làm lâu năm hết hồn, “Không phải chứ, về nông
thôn? Nghe nói chỗ chuyến đầu đi còn tàm tạm, là một thôn nhỏ ở ngoại ô thành
phố B nhưng lần thứ hai này, điểm thí nghiệm là một cái làng ở nơi khỉ ho cò
gáy cách biệt với bên ngoài, cung cấp điện là cả vấn đề.”

Các y tá vây quanh đều
biến sắc mặt, không ai muốn đi đến đó. Triệu Cát Tường quay đầu an ủi Nhất Thế,
“Đợt thứ hai này kiểu gì cũng không đến lượt chúng ta đâu, đừng lo.”

Nhất Thế chỉ cười nhạt,
chuyện gì cũng vậy, chỉ cần có thể chịu đựng thì đều vượt qua được. Huống chi
chẳng qua là mười mấy ngày, có cần sợ như vậy không? Cũng không phải ở đó lâu
dài.

Đang lúc các y tá phát
biểu ý kiến, y tá trưởng vác mặt đi vào. Những y tá túm tụm đều giải tán hết,
bầu không khí đang ồn ào vì có y tá trưởng xuất hiện mà yên tĩnh trở lại.

“Bọn trẻ bây giờ bị
chiều hư hết rồi, không phải đi một chỗ chịu khổ thôi sao? Khoa nào cũng không
có ai chịu đi hết.” Y tá trưởng oán giận, liếc mắt nhìn đám y tá đang giả vờ
ngoan ngoãn, “Khoa chúng ta có mấy người, các cô xem đó mà làm, không muốn đi
cũng không được.”

-

Y tá trong phòng trực xụ
mặt, cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, tránh tránh né né. Triệu Cát Tường lắm mồm khom
người kề vào tai Nhất Thế, “Tình hình không bình thường.”

Hử? Nhất Thế tò mò chăm
chú nhìn Triệu Cát Tường. Triệu Cát Tường nói: “Đều không chịu đi, với tính
tình của y tá trưởng, lấy kéo bao búa quyết định, lần này không phải là số năm
kinh nghiệm mà là xem vận may rồi.”

Triệu Cát Tường vừa dứt
lời, y tá trưởng chờ lâu bực mình cau mày hằm hè nhìn bọn họ, “Biết là các cô
được chiều chuộng hơn những khoa khác, được rồi, kéo bao búa, ai thua người đó
đi, chia tổ loại nhau, người thua phải đi.”

Mọi người đều cảm thấy
phương pháp này hợp lý nhất, bắt đầu chia tổ chơi đoán số. Triệu Cát Tường giữ
nguyên tắc chọn gần, nói thẳng với Nhất Thế: “Đến đây, chúng ta so.”

“Ừ.” Nhất Thế ra kéo,
Triệu Cát Tường ra búa. Nhất Thế thua rồi.

“Há há, thuận lợi qua
cửa.” Triệu Cát Tường thu lại nụ cười, vỗ vai Nhất Thế, “Bảo trọng.”

Kết quả, lần này cô đánh
đâu thua đó, thua triệt để. Kết quả Nhất Thế quang vinh trở thành tình nguyện
viên đợt thứ hai. Y tá trưởng qua cửa thở hắt ra, nhẹ nhõm rồi.

Y tá trưởng trầm ngâm
một chút, quan tâm Nhất Thế, nói: “Quyết định như vậy rồi, chị báo cho em biết,
chỗ đó rất nghèo, không có xe tốc hành, em phải trèo núi. Nghe nói ở đó điện
cung cấp thường xuyên không kịp, em phải chuẩn bị chịu khổ. Có điều em yên tâm
đi, bác sĩ và y tá đi chuyến này tới mấy chục người, chắc sẽ có người chiếu cố
em.”

Nhất Thế cắn răng, gật
đầu. Xem ra, thật sự có hơi khổ.

***

Giờ làm việc, Nhất Thế
đến phòng bệnh chích thuốc cho bệnh nhân, trên đường đẩy xe đi vừa hay gặp Tống
An Thần mặc áo blouse trắng, đeo mắt kính gọng vàng nhìn hết sức tao nhã.

Hứ, một tên bác sĩ cầm
thú. Nhất Thế rủa thầm trong bụng, vốn định đi lướt qua không ngờ Tống An Thần
lại lên tiếng, “Vừa nãy anh nhìn thấy tên em trên danh sách tình nguyện viên.”

Nhất Thế nguýt trắng
mắt, nhắc tới chuyện đó là cô bốc hỏa. Thua từ đầu tới cuối, làm sao chịu nổi
chứ? Tống An Thần cười nói: “Cuối tuần sau xuất phát, nhớ mặc quần rộng rãi
chút, phải mang giày đi bộ nữa.”

Nhất Thế ngẩn ra, sự tỉ
mỉ của Tống An Thần luôn khiến cô không chống đỡ được. Cô gật đầu, đẩy xe vào
phòng bệnh. Cô lần lượt thay dịch truyền, đối chiếu với danh sách. Lúc nhìn cái
tên Ngôn Diễm trên danh sách, cô hơi khựng lại, không biết vì sao, từ sau
chuyện buổi sáng, trong lòng cô cảm thấy có lỗi với sư huynh. Sư huynh tốt với
cô như thế, cô lại gạt anh. Cô đẩy xe đến phòng G31, gõ cửa.

Bên trong vọng ra giọng
nói trầm thấp của sư huynh, “Mời vào.”

Cô giật mình, hít thật
sâu. Cô muốn đối mặt với sư huynh như trước giờ, ám hiệu cho mình như thế, cô
mỉm cười đẩy xe vào. Vừa vào liền thấy Ngôn Diễm ngồi vắt chéo chân chơi PS,
thấy Nhất Thế thì nhiệt tình gào to, “Em nói sao tự nhiên anh em lại đến phòng
bệnh, hóa ra là biến chỗ này thành nơi hẹn hò, gặp mặt tình nhân nha.”

Nhất Thế xấu hổ. Ngôn
Hành bực mình lườm Ngôn Diễm, “Chơi trò chơi của em đi, bớt lời lại.”

“Biết rồi, hai người cứ
mặc sức mà tình cảm, xem như không có em là OK!” Ngôn Diễm nhìn Nhất Thế mờ ám,
cười hè hè. Nhất Thế ho khẽ, gật đầu với Ngôn Hành, cầm bình dịch truyền và kim
tới chỗ Ngôn Diễm, mỉm cười nói: “Lại đây, chuyền trước đã.”

Ngôn Diễm không nhịn
được co rụt lại, cứ cảm thấy vẻ mặt Nhất Thế có vẻ khủng bố, “Em là bệnh nhân,
cần được yêu thương.”

“Đương nhiên, sẽ yêu
thương em mà.” Nhất Thế nheo mắt lại, vẻ mặt mới nhìn tuyệt đối hiền lành nhưng
nụ cười lại mang theo hơi thở nguy hiểm không dễ phát hiện. Ngôn Diễm đáng
thương cầu cứu Ngôn Hành, “Anh…”

“Ngoan.” Ngôn Hành phun
ra chỉ một chữ.

Ngôn Diễm đành nhận
mệnh, xem cái chết như không, “Truyền không tốt, em nhất định khiếu nại.” Hung
hăng uy hiếp Nhất Thế, cô cười cười, khom người khử trùng cho cậu. Khoảng cách
quá gần, Ngôn Diễm vô tình thấy vết hôn trên cổ cô, cười ha hả, “Anh, anh quả
nhiên là bác sĩ cầm thú.”

Ngôn Hành không hiểu ra
sao, có phần hoang mang. Ngôn Diễm chỉ vào cổ Nhất Thế, cười gian manh. Mặt hai
người nhất tề trắng bệch, trong mắt Ngôn Diễm, đấy là biểu hiện xấu hổ vì chân
tướng bị vạch trần. Cậu nhóc cười càng vui vẻ.

Nhất Thế vội vàng truyền
nước cho xong, điều chỉnh tốc độ dịch chảy liền muốn rời đi. Lúc đối diện với
sư huynh, sắc mặt cô càng khó coi, hấp tấp chạy đi. Khi cô ra khỏi cửa, cô nghe
Ngôn Hành hỏi Ngôn Diễm, “Hiện giờ ai làm bác sĩ điều trị của em?”

“Một anh trai tuyệt đẹp
nha, đẹp trai hơn anh, bác sĩ Tống.”

Một tuần sau, Nhất Thế
khăn gói chuẩn bị xuất phát về nông thôn. Cô đã sắp xếp hành lý từ sớm, mang
theo hai bộ đồ giặt thay đổi, tìm một đôi giày đi bộ xỏ vào, nạp đầy pin cho
điện thoại, đơn giản gọn gàng xuất phát.

Đội xe bệnh viện dừng ở
bãi đậu xe lối ra đường cao tốc, tất cả bác sĩ y tá đều phải tập trung ở đó,
sau đó cùng đi. Cô đến từ sớm, lên xe trước tiên, tìm một chỗ tốt ngồi xuống.

Theo như nữ hoàng lắm
chuyện Triệu Cát Tường nói, trên danh sách xuống nông thôn lần này, chủ đạo là
khoa ngoại, mười tình nguyện viên thì hết tám là bác sĩ khoa ngoại. Bác sĩ chọn
khoa ngoại đa số có tiềm năng cực lớn, rất có triển vọng. Triệu Cát Tường còn
kề tai cô nói nhỏ, muốn cô tìm hiểu lựa chọn.

Nhất Thế chỉ lườm cô,
con nhỏ này hiểu ra lại chăm chú nhìn cô, nói “Cũng phải, sao tốt bằng trúc mã
của cậu được, còn lựa chọn làm gì?”

Lúc ấy, thật sự là hết
biết nói gì.

Thời gian chầm chậm
trôi, lác đác có người lên xe, có vài bác sĩ cô chỉ biết mặt chứ không quen. Cô
không khỏi khổ sở, chẳng lẽ lần này về nông thôn không có người nào quen biết
sao? Nếu thế thì cô thảm rồi.

Chuyến này đi tổng cộng
có sáu y tá, mắt thấy người lên xe sắp đầy rồi mà vẫn không có ai quen biết,
Nhất Thế hoàn toàn tuyệt vọng. Xem ra thật sự đi chịu “chết” rồi. Nhìn vài bác
sĩ và y tá trò chuyện vui vẻ, Nhất Thế cảm thấy thật cô độc.

Đột nhiên, cửa xe thoáng
hiện ra một cái áo sơ mi xám đen, lại có người lên xe. Dáng điệu tươi tỉnh
thoải mái, chân mày khóe mắt mang ý cười nhàn nhạt, nước da trắng bóc kết hợp
với màu áo xám đen, càng bộc lộ khí chất rất tây.

Là Tống An Thần? Anh ăn
mặc rất thoải mái, áo sơ mi giản tiện, quần dài màu lục kết hợp với mái tóc cắt
mát mẻ, đột nhiên cảm thấy cũng có lúc anh như ánh mặt trời vậy.

“Kìa? Bác sĩ Tống?”Vài y
tá đằng sau không nhịn được kêu lên, “Bác sĩ Tống, ngồi đây này.” Vỗ vào vị trí
bên cạnh mình, nhiệt tình mời mọc. Tống An Thần chỉ cười nhẹ, quét mắt nhìn
khắp xe, đang tìm gì đó.

Nhất Thế rụt đầu lại,
tuy cô rất trông đợi gặp được người quen, dọc đường cũng có bạn nhưng cô không
muốn gặp anh. Phụ nữ đều nghĩ một đằng nói một nẻo, quả thật cô sợ lại dây dưa
không rõ với anh, sợ sớm muộn cũng có ngày lại trầm luân trong đó, không bứt ra
được.

Cô hiểu rõ tầm quan
trọng của mình đến đâu, cô và Tống An Thần sớm đã là người của hai thế giới.

Khi Tống An Thần nhìn
thấy dáng người ngồi dựa vào cửa xe ở hàng thứ ba thì không khỏi nhíu mày. Bộ
dạng rụt đầu rụt cổ này hiển nhiên là không muốn anh thấy. Đôi mắt thăm thẳm
của anh thoáng nét khôi hài, thong thả đi tới cạnh cô ngồi xuống, làm bộ kinh
ngạc, “Em ngồi đây à?”

Nhất Thế lườm anh, ý gì
thế?

“Nhìn đằng xa còn tưởng
là chỗ em không có ai ngồi chứ.” Anh cười khẽ, “Nhỏ nhắn có cái dở là thường bị
người khác không nhìn thấy.”

Cô nghiến răng, không
thèm đáp lại anh, quay mặt nhìn ra cửa sổ xe.

Một y tá phía sau đột
nhiên hỏi: “Bác sĩ Tống, em nhớ là anh đi chuyến đầu tiên mà, sao lại đổi thành
đợt hai?”

“Trường có luận văn,
không rút ra được.” Anh nho nhã lịch sự trả lời, gương mặt đẹp trai nhìn
nghiêng càng khiến người ta hồi hộp. Nhất Thế liếc nhìn, lập tức quay mặt ra
ngoài nhưng má đã đỏ lên. Cô đột ngột nhớ đến hình ảnh không trong sáng tối
đó.”

“Ôi chao, học trò giáo
sư Chu đích thân chỉ bảo đúng là lợi hại, chưa tốt nghiệp đã được bồi dưỡng làm
bác sĩ điều trị.” Một bác sĩ khác xen vào, giọng hơi chua. Tuy giọng điệu châm
chọc song Tống An Thần vẫn giữ vững thái độ ôn hòa quen thuộc, cười cười không
đáp.

Người đến đủ rồi, tài xế
bắt đầu lái đi, hành trình ước chừng 7 tiếng.

Tăng tốc được vài giờ,
mới đầu Nhất Thế không có gì lạ nhưng đường đi bắt đầu gập ghềnh, bản thân Nhất
Thế lại say xe, càng lúc càng khó chịu, không nhịn được nhíu chặt lông mày,
ráng dằn cơn sôi trào trong dạ dày.

Bất ngờ, Tống An Thần
nắm cổ tay Nhất Thế làm cô run lên, muốn rụt về lại bị anh giữ chặt hơn, Nhất
Thế giận dữ mà không dám lớn tiếng, “Buông ra.”

“Em say xe.” Anh thản
nhiên nói.

“Vậy anh cũng không thể
thừa dịp người ta gặp khó khăn mà sàm sỡ tôi.” Cô tiếp tục muốn rụt tay về.

Tống An Thần nhếch môi
cười nhẫn nại, “Toàn thân em từ trên xuống dưới, chỗ nào có mỡ [16]? Sao anh
không thấy?” Mắt anh đảo từ đầu tới chân cô hết lần này đến lần khác, Nhất Thế
tức điên. Cô biết cô không có dáng người nhưng cũng không cần anh nhắc cô.

Ngón tay Tống An Thần
chậm rãi ấn lên huyệt Thần môn trên tay Nhất Thế, tỉ mỉ mà chăm chú. Lúc này
Nhất Thế mới biết, không phải anh “chấm mút” mà đang giúp cô trị chứng say xe.

Cô dán mắt vào ngón tay
thon dài trắng bóc của anh, dưới bàn tay mát xa lặp đi lặp lại của anh, cảm
giác cực kỳ dễ chịu không biết là do ngón tay mềm mại hay là do kỹ thuật xoa
bóp giỏi. Càng nhìn càng nóng mắt, mặt cũng nóng theo. Tống An Thần hỏi, “Khá
hơn không?”

“Ừ.” Cô thành thật đáp.

Tống An Thần đặt tay cô
về lại chỗ cũ, nhắm mắt lại, không để ý đến cô nữa. Đột nhiên không được xoa
bóp, trên tay có cảm giác trống rỗng, cô ngượng ngùng ngồi ngay ngắn, không tự
nhiên cho lắm.

“Đúng là tốt số, bác sĩ
Tống đích thân xoa bóp cho nha.” Đằng sau có một y tá thì thào, giọng điệu chua
lè. Tuy cô ta ra sức đè ép âm lượng xuống không cho ai nghe thấy nhưng trong
quá quá mức yên tĩnh, không có tiếng ai khác lọt vào nên Nhất Thế vẫn nghe rõ,
cô càng xấu hổ hơn.

Khó khăn lắm mới đến
dưới đèo, trưởng làng đến chân đèo, lại bắt đầu đối mặt với việc trèo đèo vượt
suối. Trưởng làng nói muốn đến được làng, không có đường cho xe chạy, chỉ có
thể ngồi xe trâu hoặc đi bộ. Song sức người sức của có hạn, thế nên đành để
dụng cụ thiết bị điều trị và vài nhân viên đi xe trâu về, những người khác đi
theo dân làng băng đường mòn về thôn.

Ưu tiên phụ nữ, trưởng
làng để cánh phụ nữ ngồi xe trâu về làng. Vài y tá lớn lên trong thành phố quay
mặt nhìn nhau, không thích lắm nhưng không còn cách nào, đành miễn cưỡng ngồi
lên.

Nhất Thế leo lên xe
trâu, nhìn Tống An Thần, lại nhìn con đường khúc khuỷu, không khỏi lo lắng,
“Anh cẩn thận một chút.”

Tống An Thần giật mình,
rõ ràng không ngờ có lúc Nhất Thế sẽ quan tâm mình, “Gặp lại sau”, nói xong đi
theo dân làng đã dẫn đầu đi vào đường mòn.

Một y tá nhìn thấy đất
sình ẩm ướt, rất dễ bị trượt, lo lắng hỏi trưởng làng, “Gần đây mới mưa hay sao?”

“Đúng thế, tối qua mưa
lớn một trận, hôm nay mới tạnh đấy.”

Chương 22

Ngồi xe trâu về đến làng
hết gần ba tiếng rưỡi, lúc này đã hơn 5 giờ chiều rồi. Thời tiết mùa hè, trời
tối nhanh hơn, ráng chiều đã dần lộ gót chân, nhuộm cả bầu trời thành một màu cam
rực rỡ.

Nhất Thế xuống xe, tay
chân cả người đau nhức, sáu phụ nữ chen chúc nhau trên cái xe nhỏ xíu, tay chân
co quắp lại một chỗ, đường thì xóc nảy, đau nhức không thôi.

Một y tá không nhịn được
oán giận: “Mười mấy ngày tới đúng là chịu đủ luôn.”

Trưởng làng nghe được,
có phần xấu hổ, hết sức áy náy nói, “Làng chúng tôi bao quanh toàn là núi, giao
thông không thuận tiện, xin lỗi.”

Thấy vẻ mặt trưởng làng
không tốt lắm, y tá nọ cũng ngượng ngùng không dám trách móc nữa, làu bàu
chuyển sang chuyện khác: “Chúng tôi ở đâu?”

“Chúng tôi đã chuẩn bị
sẵn cho các vị rồi, xin theo tôi.” Trưởng làng là người đàn ông khá hiền hậu,
ông đỏ mặt, gãi đầu, hơi ngần ngại, “Có điều điều kiện so với các vị mà nói kém
lắm, nhưng mà khá tốt đối với làng chúng tôi rồi.”

Các y tá không ai nói
gì, hiển nhiên, bọn họ không cho là thế, có lẽ cũng biết cái làng này được bao
nhiêu lạng rồi. Lúc trưởng làng dẫn họ đi tới chỗ sẽ ở trong mười mấy ngày tới
xong, mặt bọn họ đều xanh mét hết.

Bùn sình, đồ gia dụng
mục nát, phòng ốc tối thui, bước vào liền ngửi thấy mùi hôi. Tuy giường chiếu
nhìn có vẻ sạch nhưng cứ khiến người ta có cảm giác ghê ghê.

Nhất Thế được phân đến
một gia đình có bốn người. Đồ đạc chẳng có gì đáng nói, nơi nghèo nàn, không hi
vọng xa vời gì. May mà tiếp đón Nhất Thế là một phụ nữ rất nhiệt tình, tính
tình cũng khá tốt. Trùng hợp là ông chủ nhà là một trong những dân làng dẫn mọi
người về, giờ chắc hẳn đang dẫn nhóm bác sĩ về làng.

Nhà này còn có hai đứa
trẻ, một cô bé mười hai tuổi và một bé trai bảy tuổi. Nói cũng kỳ, đã nghèo rồi
còn đẻ hai đứa con nữa? Có lẽ là vì trọng nam khinh nữ đi. Bà chủ nhà họ
Khương, Nhất Thế liền gọi là chị Khương.

Nhất Thế đến vừa lúc cơm
chiều, cô ngồi chung với hai đứa bé, thấy hai cặp mắt đen tròn ngơ ngác sáng
ngời mà ngây thơ nhìn mình chằm chằm, cô không nhịn được hỏi: “Nhìn chị như thế
làm gì?”

“Da chị trắng quá.” Cô
bé mở miệng trước, bé trai cũng gật đầu.

Thật ra Nhất Thế cũng
không trắng lắm, tuy cũng coi như mịn màng nhưng so với Tống An Thần thì kém
xa. Còn vì sao hai đứa nhỏ này chú ý đến nước da cô trước tiên thì lại là
chuyện khác. Chị Khương là mẫu phụ nữ lao động nông dân điển hình, quanh năm
phơi nắng bên ngoài, nước da rất đen. Hai đứa bé này có lẽ cũng lao động, bình
thường chơi đùa cũng không có khả năng chỉ ở trong nhà, da cũng đen đúa.

Nhất Thế cười trừ, vừa
hay chị Khương bê đồ ăn lên, một dĩa đậu hủ sốt hành và một cái bánh nướng lớn.
Hai đứa bé sáng mắt lên nhìn cái bánh chằm chằm, hình như rất thèm cái bánh đó.

Chị Khương múc một chén
cơm gạo trắng cho Nhất Thế, cơm vun lên đầy chén, Nhất Thế chưa từng ăn nhiều
cơm như thế. Chị Khương hào phóng nói, “Y tá Diệp, đủ không? Không đủ còn trong
nồi nữa.”

“Đủ rồi…” Cô đổ mồ hôi.
Nhiều cơm như vậy, cô ăn sao hết. Chị Khương lại xới hai chén cơm to đưa cho
hai đứa bé, chỉ thấy chúng cầm lấy chén, lập tức vùi đầu ăn cơm, rất ít đụng
tới đồ ăn.

Nhất Thế nhìn dáng vẻ
hai đứa nhỏ vừa nãy đều rất thèm cái bánh nướng nhưng bây giờ lại không động
đũa, có chút lạ lùng.

“Y tá Diệp, ăn bánh
nướng nhân thịt bằm trứng gà này đi.”

Nhất Thế mỉm cười ăn hai
miếng, thấy rất ngon. Đẩy dĩa tới trước mặt hai bé, “Các em cũng ăn đi.”

Thế nhưng, cả hai đồng
loạt lắc đầu. Chị Khương nói: “Chúng không thích ăn mấy món ăn chơi chơi này
đâu.”

Sao có thể? Rõ ràng Nhất
Thế thấy ánh mắt nhìn cái bánh của chúng, ánh mắt trẻ con không gạt người bao
giờ. Có điều nghĩ một chút là hiểu, đây là đồ ăn dành cho khách, quà đặc biệt.

Cô đã hiểu, mỉm cười nói
với bọn trẻ: “Một mình chị ăn không nhiều như thế, các em ăn giúp chị, đừng để
lãng phí.”

Bọn trẻ nhìn nhau, lại
đưa mắt hỏi dò chị Khương. Ánh mắt chị Khương có phần chua xót, gật đầu. Lúc
này chúng mới dè dặt bẻ một miếng, chậm rãi ăn.

Nhất Thế vẫn luôn cho
rằng bản thân rất đáng thương, đi học đều phải tự mình kiếm tiền. Ở nước ngoài
sáu năm, lần nào mệt mỏi cũng trốn trong chăn khóc, oán trách số mình sao mà
khổ quá. Nhưng lúc này đây, đột nhiên Nhất Thế cảm thấy mình vẫn còn may mắn,
ít nhất lúc cô còn thơ, cô được ăn mặc đầy đủ, đãi ngộ như công chúa cơm bưng
nước rót tận miệng. Hiện giờ tuy thiếu ơn huệ của người ta, lại mắc nợ nhưng
chí ít cũng không quá khổ, so với những người này, bản thân may mắn cỡ nào?
Nghĩ thế, cô cảm thấy có phần rộng rãi ra, có lẽ cô cũng nên thử để mình vượt
ra khỏi bụi bặm, nhìn ngắm thế giới chui lên từ đất đã lâu?

Ăn xong bữa tối, trời đã
bắt đầu tối lại. Hai đứa nhỏ ngồi ngoài cửa, cầm ghế đẩu ngồi xuống, yên lặng
nhìn ra xa. Nhất Thế không khỏi tò mò, “Các em làm gì vậy?”

Chị Khương đang thu dọn
bát đũa cười đáp, “Chờ ba chúng, chắc sắp về tới rồi.”

Nhất Thế cười nhẹ, Tống
An Thần hẳn cũng về tới rồi. Cô ngáp một cái, có chút mệt mỏi. Đang định lên
giường chợp mắt một lát, không ngờ một tia sáng xẹt qua, bóng chiều nhá nhem
nháy mắt sáng lên rồi tối lại như cũ. Nhất Thế khựng lại, tia chớp này mạnh
thật.

“Đùng đoàng.” Đột nhiên,
một tiếng sấm chấn động chân trời, đặc biệt vang dội, giống như pháo nổ vang
giữa thư viện yên tĩnh, nhen nhóm sự kinh hãi. Ba bốn tiếng sấm và chớp nối
tiếp nhau vang lên, lại rề rà không chịu đổ mưa, khiến người ta lo lắng rốt
cuộc là mưa kiểu gì đây?

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3