Bác Sĩ, Nhất Thế Cần Gì? Chương 19-20
Chương 19
Khu chung cư cao cấp
Lăng Thiên có hai loại nhà lầu, lô AC thuộc về loại nhà có gác lửng bên trong,
DE chỉ có một tầng, còn F là loại cao cấp. Tầng lớp con nhà giàu trẻ tuổi đều
chọn loại có gác lửng thời thượng bên trong mà Tống An Thần ở là khu A.
Lần đầu tiên Nhất Thế
tới nhà mới của Tống An Thần. Màu sắc bên trong đơn giản, màu chủ đạo là trắng
sữa và xanh lá cây sẫm. Bước vào nhà là phòng khách rộng rãi. Trên sofa vàng
nhạt còn có một cái gối ôm thêu chữ thập? Mí mắt Nhất Thế giật giật, một người
đàn ông mà lại chơi cái trò này?
Tống An Thần thấy cô
giật giật mí mắt, bình thản nói:
“Bạn tặng.”
Chắc chắn là con gái
rồi. Nhất Thế nguýt một cái, nhấc cái gói đựng đồ của cô lên, ho khẽ một tiếng,
“Tôi muốn vào phòng tắm.”
Tống An Thần nghiêng mặt
trỏ vào cánh cửa gỗ màu đen, “Ở đó.”
Nhất Thế gật đầu, chạy
ào vào. Cô lập tức xoay người đóng cửa lại, thở hắt ra. Cô nhìn quanh phòng
tắm, ốp gạch men trắng, trên trần treo một chùm đèn hoa, dưới ánh sáng vàng
cam, khuôn mặt trong gương hơi phớt hồng.
Ôi chà, chắc chắn là do
chảy máu, máu chảy mới thành như thế. Tuy cô giải thích vậy nhưng cô biết rõ rành
rành, bình thường giai đoạn này mặt cô sẽ không có tí máu nào, y như người bị
bệnh, làm gì có chuyện mặt mày hồng hào thế này?
Cô lần lữa vệ sinh xong,
đi ra khỏi phòng tắm thì thấy Tống An Thần bưng một chén nước đường đỏ đưa cho
cô, “Uống đi.”
Nhất Thế cầm lấy nói
“Cám ơn.”
Tống An Thần hơi nheo
mắt lại, “Uống xong đi tắm đi, đừng ngâm bồn, tắm vòi sen ấy.”
Anh thật sự chuyên
nghiệp, thật sự xem kỳ kinh của phụ nữ là một chuyện, Nhất Thế cảm thấy tự ti,
dù cô biết mấy chuyện đó đều phải kiêng cữ nhưng cô lười chú ý.
“Vậy tôi ngủ ở đâu?”
Nhất Thế nhìn bốn phía. Căn nhà này thật lớn nhưng cô thật sự không rõ, không
biết phòng dành cho khách chỗ nào.
“Xem biểu hiện của em.”
Tống An Thần khoanh tay trước ngực liếc nhìn cô, ánh mắt lấp lánh như pha lê
trong suốt sáng ngời. Nếu muốn tìm tòi sâu hơn, sẽ vỡ vụn trong nháy mắt, làm
cho cô thất điên bát đảo. Nhất Thế không dám nhìn nhiều, cũng không đi truy tìm
ý tứ của anh, trực tiếp đi vào phòng tắm.
Cô chỉnh nhiệt độ nước
thích hơp, cởi áo định tắm gội một chút cho sạch sẽ. Đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Cô giật mình, phản xạ đưa tay che ngực, kẹp hai chân lại, hoảng hốt hỏi: “Ai?”
“Ngoài anh ra còn ai
nữa?” Ngoài cửa vang lên tiếng Tống An Thần.
“Làm gì?”
“Đưa áo ngủ cho em.”
Người đàn ông ngoài cửa tỏ vẻ rất bất lực.
“Tôi… tôi đã cởi đồ
rồi.” Nhất Thế muốn bộc lộ sự căng thẳng của mình nhưng không biết câu này lại
mang theo ý nghĩa dụ dỗ nào đó. Ngoài cửa im lặng cả nửa ngày mới nói: “Anh đặt
áo ngủ ngoài cửa.”
Lần này không có động
tĩnh gì. Nhất Thế cho là còn xảy ra chuyện gì nữa, kết quả chờ nửa ngày cũng
không có tiếng động, cô mới hơi thở ra, bắt đầu tắm gội. Lúc cô tắm xong, lau
khô rồi dùng khăn tắm quấn chặt lấy người, rón ra rón rén hé cửa thò tay ra lần
mò tìm áo ngủ đặt bên ngoài. Chạm phải lớp vải mềm mịn, cô kéo một cái lôi áo
vào trong. Lúc cô mở áo ra nhìn, không khỏi trợn tròn mắt. Bộ áo ngủ này khá
gợi cảm, tay sờ vào có cảm giác rất tốt. Cô không nhịn được coi thử mác của cái
áo, tay run bần bật.
La Perla! Nhãn hiệu này
đối với người mê xem tạp chí thời trang như Nhất Thế không lạ gì, áo ngủ khiến
người ta phun máu, giá cả làm người ta tăng huyết áp, thương hiệu nội y La
Perla của Italia có lẽ là đẹp nhất và cũng đắt tiền nhất thế giới. Sao trong
nhà Tống An Thần có nội y phụ nữ, còn là loại hàng giá cao này nữa? Hiển nhiên
đây là vấn đề đáng giá để suy nghĩ. Nhất Thế nghĩ vẩn vơ, không lẽ Tống An Thần
kim ốc tàng kiều?
Lúc cô mặc áo ngủ La
Perla thuộc dòng sản phẩm Villa Toscana ra, Tống An Thần đang dựa vào đối diện
cửa, khoanh tay nhìn cô. Ánh mắt mang ý cười còn có một chút thỏa mãn khó phát
hiện.
Lần đầu tiên Nhất Thế
mặc áo ngủ kiểu áo tắm, cô rối rắm thắt dây lưng, vừa đi ra vừa cằn nhằn, “Vải
áo này trơn quá.”
Tống An Thần đi tới cạnh
cô, rất gần, anh kéo tay cô ra hai bên, giúp cô thắt dây lưng. Ngón tay linh
hoạt thon dài của anh nắm dây đai, vòng qua một vòng, thành thạo thắt nút.
Tống An Thần khẽ kề sát
bên tai cô, hít mũi, có vài phần tán thưởng lại dụ dỗ mười phần, “Ừ, rất thơm.”
Hơi thở nóng rực của anh
phả lên vành tai cô, làm cả người cô run rẩy, lùi lại một bước, cả tai phải và
khuôn mặt đỏ như tôm luộc. Tống An Thần tỉ mỉ quan sát thay đổi nhỏ bé này của
cô, mỉm cười nhìn cô.
Nhất Thế không dám nhìn
anh, chỉ cảm thấy mắt anh nhìn cô như đang đi săn mà cô là một con thú đã rơi
vào trong bẫy.
“Tôi mệt rồi, muốn ngủ.”
Nhất Thế nói.
Tống An Thần cười, “Đi
theo anh.”
Sao cô có cảm giác ba
chữ này kỳ kỳ? Cô hoảng hốt nhưng lại có phần an tâm. Cô không sợ cái gì gọi là
đột nhiên cưỡng bức. Cô có dì cả mẹ bảo vệ, người đàn ông nào dám động? Cứ nghĩ
vậy, cô lại thấy yên tâm mà đi theo.
Hai người lên lầu. Làm
Nhất Thế không kịp cập nhật dữ liệu là, cả một tầng lầu lớn bị Tống An Thần mở
rộng thành một căn phòng ngủ lớn, còn có một phòng tắm. Phòng ngủ rộng như vậy
có phải lãng phí không gian rồi không? Đồ đạc trong phòng toàn màu vàng nhạt,
áo gối ga giường màu trắng, làm cho người ta có cảm giác sạch sẽ quá mức!!
Một người đàn ông từng
này tuổi, thích cái màu dễ bẩn như vậy thôi không nói, nhưng bày trí sạch sẽ
chỉnh tề thế này thật tình không biết nói sao nữa. Cô cứ tưởng đàn ông toàn
chất đống tất bẩn, bàn ghế đầy đồ đạc lôi thôi lếch thếch chứ.
Cô chần chừ không nhúc
nhích, Tống An Thần quay đầu lại, “Sao vậy?”
Nhất Thế ngẩng đầu, tròn
mắt đáng thương nhìn anh, “Chúng ta ngủ chung à?” Cô hỏi nhưng đó là ý nghĩ
trong đầu cô, một cái phòng ngủ một cái giường, đây rõ ràng là phòng ngủ của
anh, dẫn cô lên đây ngủ, chẳng lẽ ngủ chung sao? Câu này tuyệt đối không phải
câu nghi vấn, người sáng mắt đều sẽ cho là thế. Nhưng Tống An Thần lại cố tình
biến câu nghi vấn thành câu phản vấn. Anh hơi cau mày, tỏ vẻ suy nghĩ nghiêm
túc, giống như đã hạ quyết tâm rất lớn, “Em dám cam đoan em sẽ không nhào lên?”
“Khụ khụ.” Nhất Thế sặc
nước miếng, giận dữ. Câu này của anh làm như cô háo sắc lắm không bằng. Lần trước
chẳng qua vì cô say mà thôi, cô không tỉnh táo nhưng lần này cô khá tỉnh. Nhất
Thế hoàn toàn bỏ qua mục đích câu hỏi vừa nãy, vì câu nói của anh mà ầm ỹ lên,
“Tôi không phải loại người đó, với lại dì cả của tôi tới rồi, tôi cũng không
thể nhào vô anh.”
“Vậy à, vậy ngủ chung
đi.” Tống An Thần cười hì hì, nheo cặp mắt xếch lại nhìn cực kỳ hấp dẫn, nhưng
giọng điệu lại hết sức đáng đánh. Nhất Thế tức thì há hốc miệng, anh nói câu
này cứ như là cô đang xin anh cho ngủ chung ấy?
Cô lập tức nhảy ra xa ba
thước, “Tôi nằm dưới đất được rồi.”
“Không được.” Tống An
Thần cười vô hại, “Em có kinh, sẽ bị lạnh.”
“Tôi ngủ sofa.”
“Không được, sofa làm
bằng da trâu, tính hàn, cũng không tốt cho sức khỏe.”
Nhất Thế mấp máy môi,
nhất thời không nghĩ ra mình phải ngủ chỗ nào, cuối cùng đành ngước mắt lên,
“Vậy uất ức cho anh rồi, ngủ dưới đất hay là sofa?”
“Đã đồng ý ngủ chung với
em rồi, tất nhiên không thể nuốt lời.” Nói xong, kéo cô lại giường, ấn xuống,
“Em ngủ trước đi, anh đi tắm cái đã.”
Nói xong anh đi vào
phòng tắm kế bên. Nhất Thế ngơ ngác ngồi trên giường, thở dồn dập. Sao tim cô
đập nhanh thế chứ?
Cô ra sức trấn tĩnh lại,
bên tai đầy dẫy tiếng nước chảy róc rách, càng khiến cô nóng nảy bất an. Cô
giống như phi tần chờ đợi thật lâu rốt cuộc cũng được lâm hạnh, chỉ khác là phi
tần thì mừng rỡ mà cô thì hoảng sợ.
Cô sợ mình khống chế
không nổi! Tuy cô không háo sắc nhưng tâm lý cứ luôn ngứa ngáy với Tống An
Thần, đối mặt với gương mặt tai họa đó, tuấn tú không nhuốm bụi trần, còn có
đôi mắt mơ màng mà quyến rũ kia nữa, cô cứ có cảm giác xúc động muốn cất giữ.
Có lúc cô nghi ngờ, lần đó “cưỡi” anh, rốt cuộc là rượu say làm bậy hay là bản
năng?
Càng nghĩ càng sợ, cô
trốn luôn vào chăn, trùm kín mít không muốn nghĩ nữa. Mũi loáng thoáng mùi thơm
nhàn nhạt, giống với mùi thơm trên người Tống An Thần, lại khiến cô ý loạn tình
mê.
Cô lắc đầu, không ngừng
cảnh cáo bản thân, bình tĩnh, bình tĩnh, ngủ đi.
Trong khi cô cứ lẩm bẩm
một mình, Tống An Thần ra khỏi phòng tắm. Mái tóc đẫm nước nhỏ giọt, từ trán
anh trượt xuống xương quai xanh gợi cảm, thấm vào áo ngủ. Anh mặc áo ngủ cùng
dòng sưu tập với Nhất Thế, dây thắt lưng hơi lỏng, dường như lúc nào cũng có
thể lộ ra cảnh xuân. Nhất Thế nheo nửa mắt, nhìn dáng vẻ anh chàng đẹp trai vừa
tắm xong, le lưỡi, tiếp tục lầm bầm, bình tĩnh, bình tĩnh, ngủ đi.
Tống An Thần ngồi trên
giường, lau tóc, nhẹ nhàng liếc Nhất Thế, vừa vặn bắt gặp cô đang nhìn lén.
Nhất Thế xấu hổ cười trừ, nhìn có chút ngớ ngẩn. Đôi môi ưa nhìn của Tống An
Thần vẽ nên một đường cong tuyệt đẹp, “Áo ngủ tình nhân.”
“…” Nhất Thế không biết
nên trả lời thế nào. Chỉ thấy Tống An Thần buông khăn, cũng chui vào chăn.
Nhất Thế dịch ra, giữ
một khoảng cách lớn. Tống An Thần không động đậy, đột nhiên chống tay nghiêng
nửa người lên nhìn Nhất Thế đang rúc trong chăn.
“Nhìn tôi làm gì? Anh
không mệt sao? Ngày mai còn phải đi làm nữa.” Nhất Thế không nhịn được lại dịch
ra một chút.
“Nhà thiết kế dòng sản
phẩm Villa Toscana này của La Perla nói, y phục này rất thích hợp cho các cặp
vợ chồng trẻ.”
Nhất Thế cảnh giác nhìn
một bên mặt Tống An Thần, “Vì sao?”
Tống An Thần chìa tay
ra, còn chưa chạm tới, cô đã dịch thêm một chút, Tống An Thần cười nói: “Dịch
thêm chút nữa.”
Cô làm theo, kết quả
phát hiện cô đã nhích ra tới mép giường, trọng tâm không giữ vững, lắc lư muốn
rớt xuống giường. Cánh tay dài của Tống An Thần móc lên, ôm cô vào lòng, vẻ mặt
không biết làm sao, cười nói “Nghe lời nói.”
Nhất Thế trừng mắt, “Anh
cố ý.”
“Ừ, anh cố ý.” Anh nhẹ
nhàng vòng lấy eo cô, khom người ôm lấy cô. Nhất Thế bị động tác thân mật đột
ngột của Tống An Thần làm giật mình, “Anh sao thế?”
“Anh muốn thử nghiệm lời
nhà thiết kế nói một chút.” Một tay anh ôm cô, tay còn lại từ từ trượt tới
xương quai xanh lộ ra bên ngoài của cô. Nhất Thế không nhịn được run lên, đầu
óc chậm chạp không biết sao không nhúc nhích được, chỉ có thể hỏi, “Nói cái
gì?”
“Anh ta nói, áo ngủ này
chỉ cần kéo dây thắt lưng một cái, cả bộ đồ hoàn toàn có thể theo đó tuột hết
xuống.” Ngón tay anh trượt thẳng xuống eo cô, cô hít hơi, đang chuẩn bị nghiêm
khắc cự tuyệt lại bị Tống An Thần mãnh liệt hôn xuống.
Ngón tay thon dài của
anh khẽ nắm sợi dây lưng, kéo một cái, áo ngủ từ trên vai nhanh chóng tuột
xuống.
Chương 20
Ánh trăng sáng trắng
xuyên qua thủy tinh trong suốt đổ trên mặt đất, phủ lên nền đất một vết sáng
bạc. Nhờ ánh trăng êm dịu đó, có thể lờ mờ thấy được hai người quấn lấy nhau
trên giường.
Nhất Thế túm chặt lấy áo
ngủ tuột xuống, bộ ngự trắng nõn đã lộ ra khe ngực, mắt hơi khép, đón nhận nụ
hôn mạnh mẽ của Tống An Thần. Cô khe khẽ ưm một tiếng, đôi má ửng đỏ thoáng
thẹn thùng.
Tống An Thần nhẹ nhàng
phủ lên người cô, một bàn tay khéo léo di chuyển tự do trên người cô, anh không
kéo bộ áo ngủ đang trong cơn nguy khốn của cô xuống mà búng khảy nhè nhẹ bên
ngoài lướt qua từng đường cong trên thân thể Nhất Thế, anh hiểu rõ từng vị trí
nhạy cảm trên cơ thể phụ nữ, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve từng chỗ hại Nhất Thế
run rẩy cả người.
Tống An Thần hôn chụt
lên đôi môi xinh xắn của Nhất Thế, thỏa mãn giải thoát cầm cố cho cô, thậm chí
còn rất chu đáo luồn một cánh tay qua, giúp Nhất Thế mặc lại áo ngủ đã tuột đến
mức không thể thấp hơn nữa.
Áo ngủ mặc lại đàng
hoàng rồi, Nhất Thế muốn đẩy anh ra nhảy xuống giường, cách xa cái tên cầm thú
chấm mút này ra, không dè anh lật tay giam cô trở lại trong ngực mình, còn híp
mắt lại, cười hết sức ngây thơ, “Ngại quá, nhất thời kìm lòng không đậu.”
Nhất Thế tức giận trừng
mắt. Cô tức giận, nhưng không phải giận Tống An Thần mà là giận chính mình. Vì
sao không biết thua đủ, bị anh khiêu khích một chút là trầm luân hoàn toàn,
không có tí sức lực nào chống đỡ, thậm chí càng khao khát?
Tống An Thần khẽ khàng
ôm cô vào lòng, ban đêm sáng ánh trăng lại mát dịu như thế, đáy lòng anh đột
nhiên cảm thán khó hiểu, người anh ôm trong lòng đã khiến anh không cách nào
ngủ ngon mấy năm nay.
“Nhất Thế, anh rất nhớ em.”
Tống An Thần vùi vào hõm cổ cô thì thầm, lẩm bẩm điều anh vẫn luôn muốn nói.
Nghĩ ngợi lung tung lại
nhấp nhổm không yên, Nhất Thế không hề nghe được, lúc này cô mới phản ứng lại,
“Anh mới nói gì thế?”
Tống An Thần cười khổ,
ánh mắt có chút thương cảm thoáng chốc biến thành bỡn cợt, “Không có gì, chỉ
rất muốn ăn em.”
Mặt cô đỏ lên, đẩy anh
ra nhưng Tống An Thần cứ cố chấp ôm lấy cô, có vẻ mệt mỏi, “Ngoan, để anh ôm
một chút, cho anh ngủ ngon một đêm đi.” Giọng anh càng lúc càng yếu đuối, có
cảm giác mệt mỏi không chịu nổi. Nhất Thế không nhúc nhích, thành thật rúc vào
lòng anh, ngẩn người.
Hai người không ai động
đậy, nằm trên giường. Gian phòng rộng rãi tức thì trở nên yên tĩnh, đến hơi thở
cũng nghe rõ ràng. Nhất Thế chỉ hơi nhúc nhích, bàn tay nơi eo lập tức siết
chặt thêm một chút, rất cảnh giác. Cô mếu máo, chẳng qua muốn đổi tư thế nằm
thôi, đâu có chạy trốn.
Cô trở tư thế nằm tốt
hơn, nhắm mắt lại, vừa nhắm mắt đã ngủ thẳng cẳng. Nhất Thế là “giáo chủ” sét
đánh cũng không tỉnh! Tống An Thần nghe tiếng ngáy nhè nhẹ từ trong ngực mình
truyền tới, thân thể căng cứng lúc này mới thả lỏng, anh hơi lỏng cánh tay giam
cầm cô, đôi mắt sáng ngời như ngân hà mênh mông, tỏa ra ngàn vạn hào quang
nhưng hào quang của anh chỉ chiếu trên khuôn mặt một người, mang theo dịu dàng,
si tình quấn quýt của một người đàn ông nhìn người con gái của mình.
***
Cô tỉnh dậy. Dưới người
đột nhiên ào ra làm cô giật mình tỉnh giấc.Cô ngồi trên giường, mở mắt nhìn
phòng ngủ thoáng đãng, Tống An Thần không có bên cạnh. Cô ngẩn người, nhìn đồng
hồ báo thức đặt ở đầu giường, kim giờ mới chỉ tới con số 6.
Sớm như vậy? Nhất Thế
định ngủ tiếp một giấc nhưng càng lúc càng cảm thấy không đúng, vừa rồi ào ra
như vậy có phải là quá nhiều không? Mặt cô không khỏi tái đi, vén cái chăn
trắng như tuyết nhìn xuống, rốt cuộc cứng đờ, môi cũng tái nhợt.
Trên ga giường trắng
tinh, có thêm một vệt đỏ! Vết đỏ giữa cao nguyên này thật sự quá bất ngờ. Cô
lật đật nhảy xuống giường, đột nhiên có cảm giác trời sập đến nơi, ga giường
đẹp như vậy bị cô làm hỏng rồi. Cô chạy xuống lầu, lại thấy Tống An Thần dựa
vào cạnh bếp, nhìn lò viba chằm chằm. “Tít” một tiếng, anh đứng dậy đi lấy, thì
ra là đang hâm sữa. Anh bưng ly sữa bò lên thấy Nhất Thế đứng ngẩn người, không
nhịn được cười: “Sao dậy sớm thế?”
“Anh cũng dậy sớm quá.”
Nhất Thế mím môi, nhất thời xấu hổ không biết nên mở miệng thế nào, chuyện cô
làm ga giường dính máu. Tống An Thần đặt ly sữa lên bàn ăn, trên bàn đã bày sẵn
đồ ăn sáng, kiểu tây điển hình, bánh mì, sữa bò, phô mai, trứng ốp la.
“Tới ăn đi, chờ lát nữa
đi làm.”
“Ờ.” Nhất Thế đi lại
ngồi xuống, hai người không hẹn mà cùng khởi động. Bữa sáng ăn rất yên lặng,
mấy lần Nhất Thế muốn nói đều bị gương mặt lạnh tanh của Tống An Thần chận
họng, không nói được.
Khó khăn lắm mới ăn
xong, Tống An Thần đứng dậy thu dọn, Nhất Thế lấy hết can đảm nói với Tống An
Thần: “Ga giường dính máu rồi.”
Tống An Thần dừng lại,
ngoảnh đầu nhìn cô. Cô cắn răng, mặt đỏ bừng, “Ngủ không nghiêm chỉnh, không
cẩn thận thấy máu rồi.”
“Không sao.” Tống An
Thần đáp bâng quơ, quay lưng đi rửa chén.
Dáng vẻ như không có gì
của anh làm Nhất Thế ngây ra. Người đàn ông này, hình như chẳng để ý gì đến
loại chuyện xấu hổ đó, chẳng lẽ do học y mà rèn luyện ra?
Tống An Thần rửa chén
xong, đi vào phòng khách gọi điện thoại, “A lô, là tiệm giặt tẩy Bách Vật phải
không? Xin đến lô A phòng 502 một chuyến, có đồ.” Tống An Thần ngắt điện thoại
xong, ngoắc Nhất Thế lại, kéo cô xoay một vòng bên cạnh anh, mỉm cười, “May mà
chưa dính lên áo ngủ.”
“Đây là của ai?” Nhất
Thế thì thào.
“Của em.”
“Hả?” Nhất Thế há hốc
miệng, khó mà tin được. Tống An Thần lại không để ý, giơ tay xem đồng hồ, “Em
đi rửa ráy chút đi, chúng ta đi làm.”
Nhất Thế gật đầu, đi vào
nhà tắm. Tống An Thần nhìn bóng lưng Nhất Thế, nhếch môi cười kiên nhẫn.
Nhất Thế rửa ráy mất một
thời gian, cô ra khỏi nhà tắm thì thấy Tống An Thần ngồi trong phòng khách đọc
sách. Phát giác Nhất Thế đi ra, anh đứng dậy mỉm cười, “Chờ nhân viên nghiệp vụ
tới rồi đi?”
“Hở?” Nhân viên nghiệp
vụ gì?
Tống An Thần đáp lại
bằng một nụ cười. Chuông cửa vang lên, anh đi ra mở. Chờ một lát, một cô gái đi
vào, thấy Nhất Thế không khỏi kinh ngạc, cười nói: “Anh Tống, xin hỏi muốn giặt
gì ạ?”
“Ga giường, dính chút
máu.”
Cô gái kia đầu tiên ngẩn
ra, ánh mắt chuyển sang quan sát kỹ Nhất Thế, không chút mờ ám, cuối cùng rơi
trên dấu hôn mờ mờ trên cổ cô, cô nàng hiểu ra rồi bèn bật cười, “Vậy tôi lên
lấy.” Lúc lướt qua Nhất Thế, cô ấy còn nháy mắt.
Nhất Thế không hiểu, hỏi
Tống An Thần, “Anh rất quen với cô ấy?”
“Khách hàng thường xuyên
của tiệm giặt ủi Bách Vật.”
Cô gái kia xuống lầu, ôm
cả bộ ga áo gối trên giường xuống, nói với Tống An Thần: “Anh Tống, hai ngày
sau sẽ gọi điện cho anh tới lấy.”
“Cám ơn.” Tống An Thần
mỉm cười.
Cô gái lại liếc Nhất Thế
cái nữa, đáy mắt mang theo ý cười, đi mất.
Trong mắt Nhất Thế, ánh
mắt của cô gái này rất kỳ cục, nhìn rất mờ ám! Tống An Thần thấy dáng vẻ mờ mịt
nghĩ mãi không ra của cô, không nhịn được chống trán cười, “Đi thôi, đi làm.”
Nhất Thế đi theo sau anh
xuống lầu. Thình lình, Tống An Thần đứng lại, Nhất Thế cũng dừng theo, khó hiểu
nhìn cái gáy anh. Tống An Thần cười khẽ, hoàn toàn chẳng có lý do. Khóe mắt
Nhất Thế động đậy.
“Anh cười gì thế?”
Tống An Thần quay mặt
lại nhìn cô, ánh mắt dừng trên dấu hôn anh để lại tối qua, thò tay vuốt lại bị
Nhất Thế tránh ra.
“Thứ này, khiến người ta
có rất nhiều ý nghĩ.” Anh nhìn cô trêu chọc, nháy mắt, tiếp tục đi xuống lầu.
Nhất Thế ngây ngốc đứng
nguyên chỗ cũ, sờ dấu hôn không nông cũng chẳng sâu trên cổ, trong lòng thét
lên. Người sáng mắt chắc chắn sẽ có ý nghĩ không trong sạch. Cô bây giờ đúng là
cởi sạch đồ cho người ta tưởng tượng viển vông.
Cô muốn nổi điên. Lúc
bọn họ vừa xuống lầu, Tống An Thần nói với Nhất Thế, “Em chờ ở đây, anh đi lấy
xe.”
Nhất Thế gật đầu, nhìn
anh đi. Chờ anh rất nhàm chán, Nhất Thế lôi điện thoại ra nghịch giết thời
gian, cô nhìn điện thoại không khỏi ngây người, màn hìn hiển thị ba cuộc gọi
nhỡ và bốn tin nhắn.
Trong đó có một cuộc gọi
và hai tin nhắn của Triệu Cát Tường.
“Nhất Thế, cậu bỏ trốn
với Tống An Thần rồi?”
“Tớ khinh, Nhất Thế, cậu
thành người nổi tiếng ở trường tớ rồi.”
Nhất Thế nhìn hai tin
nhắn mỉm cười, hai cuộc gọi nhỡ và tin nhắn còn lại đều là của sư huynh.
“Ngưu Lang nhớ Chức Nữ,
không biết có gặp nhau trên cầu Ô Thước được không?”
“Tiểu sư muội, anh về
thành phố B rồi.”
Nhất Thế nhìn tin nhắn,
lòng đột nhiên nặng trĩu, cô vội vàng gọi điện thoại lại, đầu kia reo rất lâu
mới có người bắt máy, “A lô.”
“Sư huynh, em là Nhất
Thế.”
“Tiểu sư muội? Hôm qua
em đi đâu vậy?”
“Cái đó…” Cô không thể
nói là cô ngủ ở nhà trúc mã đêm qua được? Cô chần chừ nghĩ ngợi, quyết định nói
dối, “Tối qua về nhà đi ngủ sớm, nên điện thoại reo em không nghe thấy.”
“Vậy à?” Ngôn Hành cười
ha ha, “Giờ em ở đâu? Anh đón em đi làm.”
“À, không cần đâu. Em
còn ở nhà, chưa tắm rửa, anh đi trước đi.”
Lúc này Ngôn Hành mới lái
xe ra khỏi bãi, nhắm cổng khu Lăng Thiên lái đi, tay anh giữ điện thoại, đuôi
mày khóe mắt đều thoáng ý cười, “Không sao, anh tới dưới lầu nhà em chờ, anh
không sợ trễ đâu.”
Xe vừa ngoặt qua khúc
quanh, anh thấy một cô gái mặc váy trắng chắn đường đi bèn ấn còi. Nhất Thế
nghe còi xe quay đầu nhìn, cứng đơ người ra.
Người trong xe và người
ngoài xe đều giơ điện thoại lên trợn mắt há miệng nhìn đối phương.
Nhất Thế cắn chặt môi,
chẳng mấy khi nói dối một lần, lại bị vạch mặt bi kịch thế này. Ngôn Hành xuống
xe đi tới trước mặt cô, cười gượng, “Khéo thật.”
Mặt Nhất Thế tái mét,
cực kỳ xấu hổ cười trừ: “Sư huynh.”
“Không phải em định cho
anh niềm vui bất ngờ đấy chứ? Nên mới gạt anh?” Ngôn Hành tự tìm cho mình cái
cớ nhưng khi ánh mắt quét đến dấu hôn trên cổ Nhất Thế, xương sống anh đột
nhiên lạnh buốt, máu từ đầu đến chân đông lại.
Đằng sau họ đột ngột
vang lên tiếng còi xe, hai người đồng loạt quay lại. Tống An Thần chống một tay
trên cửa xe, đôi mắt sáng rực có chút châm chọc như có như không song mặt mày
lạnh tanh nói với Nhất Thế, “Lên xe.”
Nhất Thế đột nhiên có
cảm giác nghẹt thở, cô không dám nhìn sư huynh. Ngôn Hành lại cười: “Đi đi.”
Nhất Thế ngẩng phắt lên
nhìn Ngôn Hành, chỉ thấy Ngôn Hành gắng hết sức bộc lộ phong độ ôn hòa quen
thuộc, “Đây không phải điều em vẫn muốn sao? Tiểu sư muội?” Giọng anh rất bình
tĩnh song Nhất Thế lại thấy không thoải mái.
Nhất Thế hơi day dứt, cô
không nên lừa sư huynh. Cô cúi đầu gật nhẹ, đi tới chỗ xe Tống An Thần, chui
vào trong xe. Tống An Thần lạnh lùng liếc Nhất Thế một cái, trở mặt nhìn Ngôn
Hành nói: “Bác sĩ Ngôn, gặp ở bệnh viện.”
Ngôn Hành cười khẽ, đưa
mắt nhìn xe Tống An Thần lướt ra khỏi khu Lăng Thiên. Tiểu sư muội của anh,
thật ra rất có xuân sắc, chẳng qua cô luôn bọc mình trong một đống quần áo làm
cho bản thân nhìn lạnh lẽo. Người duy nhất có tư cách cởi đồ của cô, từ đầu chí
cuối chỉ có người cô từng, và đến giờ vẫn yêu, Tống An Thần.