Công chúa lưu manh- Chương 30(end)
Chương 30. Qua cầu Nại Hà (phần 1)
Tương truyền rằng cuối cuộc đời mỗi người đều phải đi qua con đường gọi
là Hoàng Tuyền lộ. Con đường ấy sẽ dẫn ta đến một con sông gọi là Vong
Xuyên. Để sang bờ bên kia thì phải qua cây cầu duy nhất tên gọi Nại Hà.
Bên cạnh cầu Nại hà, có một bà lão khuôn mặt tròn trĩnh, mặc bộ áo chùm
màu đen phủ kín toàn thân, đang ngồi lặng lẽ quấy một nồi nước to sôi
ùng ục bên bếp lửa. Bà lão có tên gọi Mạnh Bà. Mạnh Bà ngồi đây tặng
Mạnh Bà trà nấu nước sông Vong cho những ai đã đi đến cuối cuộc đời, để
họ quên hết những ưu phiền trong quá khứ mà bước vào vòng luân hồi, đến
với cuộc sống mới. Ở nơi này không có ngày cũng chẳng có đêm, lúc nào
cũng chỉ một màn sương trăng trắng bao phủ. Lúc có khách thì Mạnh Bà
ngồi nói chuyện rồi tặng họ một chén trà, còn khi không có khách, bà chỉ
có một việc duy nhất là ngồi quấy nồi trà vốn luôn sôi ùng ục như thế
từ bao đời nay. Kì thực, Bà luôn cảm thấy ghen tị với bọn tử thần vì
chúng được lên trần gian khoe khoang cái lưỡi hái sắc lẹm của mình,
khiến cho mấy kẻ tận số kinh hồn bạt vía. Đôi khi, Bà lại cảm thấy tị
nạnh với bọn quỷ sứ dẫn đường cho các vong hồn, vì chúng được các vong
hồn ra sức lấy lòng, bợ đỡ hòng kiếm được một chỗ đầu thai tốt. Chỉ
riêng Mạnh Bà đây là chẳng được cái lợi lộc gì. Tất cả bọn chúng khi đi
qua đây, uống xong Mạnh Bà trà bèn trở nên quên hết mọi thứ, nghĩa là
bao gồm cả việc quên luôn chuyện bồi dưỡng chút gì cho bà già đau khổ
này. Bà đã bao lần tức hộc máu khi cái bọn tử thần vắt mũi chưa sạch hay
cái bọn quỷ sứ chỉ đáng tuổi cháu chắt bà cứ vênh cái mặt xấu xí cực độ
của chúng lên mỗi khi đi qua đây. Bởi vậy, rất nhiều lần bà muốn đá bay
cái nồi trà này đi, rồi chạy đến chỗ Diêm Vương xin kiến nghị đổi công
việc. Nhưng quyết tâm là thế mà mỗi lần đến cửa Diêm Vương là bà lại
đành quay về. Bà suy nghĩ lại là vì bà thấy không ai có thể đảm nhiệm
việc nấu trà tốt hơn bà, chứ hoàn toàn không phải vì cái con chó ba đầu
to như trái núi canh giữ cửa Diêm La với đôi mắt đỏ ké cứ lườm lườm bà
hoài. Ừm, cái con chó đó...chỉ là một vấn đề rất nhỏ, rất nhỏ không đáng
để tâm...
Đang ngồi ngáp ngắn ngáp dài, bỗng từ con đường mù mịt xa xa kia dần
hiện lên hình bóng một người. Ôi dào, lại là một kẻ tận mạng đến đây
uống chùa trà của ta- bà suy nghĩ trong khi tiếp tục cái ngáp còn đang
dang dở. Nhưng rồi, miệng bà ta không hề khép lại mà cứ giữ nguyên cái
hình chữ O đó mãi, bởi vì lúc này hình bóng đó đã đến rất gần bà. Ôi,
Thượng đế của tôi, à không, Diêm Vương của tôi, cả đời này bà cũng chưa
từng gặp qua người nào đẹp đến như vậy. Mà cái cuộc đời của bà không
phải chỉ là một hai trăm năm nhỏ nhoi đâu?
Lâm Phong lạ lẫm nhìn xung quanh một lượt, rồi rất nhanh chóng nở nụ
cười thích thú trên môi. Thì ra cái gọi là thế giới bên kia trông như
thế này: một con sông màu vàng cuồn cuộn chảy dưới một cây cầu rất cổ
xưa chìm trong màn sương bạc, và một bà lão ngây ngốc cứ há hốc mồm mãi
không thôi. Lâm Phong đứng đó được mười phút thì đã mất đi khá nhiều sự
kiên nhẫn. Nếu như đây không phải là địa phủ thì nhất định chàng sẽ tin
rằng bà ta đang chết đứng. Chàng khẽ lay lay bà ta, rồi lay mạnh, rồi
gần như lắc bà ta từ bên này sang bên kia, vậy mà bà ta vẫn chưa thèm
tỉnh mộng. Chán nản, chàng bèn buông xuôi, điềm tĩnh bước lên cây cầu để
đi qua bên kia. Dù sao thì bà ta làm gì, bà ta sống hay chết cũng chẳng
liên quan gì đến chàng cả.
Mạnh Bà sau một hồi sực tỉnh, dáo dác nhìn quanh thì đã thấy Lâm Phong
đi quá nửa cầu Nại Hà. Chết thật, cũng còn may bà kịp tỉnh ra đúng lúc,
nếu không Lâm Phong đã đi qua hết cây cầu mà không hề uống nước sông
Vong. Nếu như vậy thì tấm thân quèn của bà....ôi, quả thật không dám
nghĩ tiếp. Đúng là già rồi mà vẫn bị chết vì mĩ nam- Bà vừa khẽ thở dài,
vừa nhanh chân chạy vội qua cầu để kéo Lâm Phong lại.
- Công tử, xin dừng bước. Hãy qua đây uống với bà già này ly trà đã nào. Sao ngươi phải đi vội như vậy?
Mạnh Bà vừa nói vừa lôi kéo cánh tay Lâm Phong trở lại. Bỗng dưng thấy
có kẻ cản đường mình, Lâm Phong ngoảnh lại, chẳng may mắt đối mắt với bà
lão. Trong phút chốc, Mạnh Bà lại trúng "nhiếp hồn đại pháp", chết đứng
tập hai. Rùng mình định thần lại, Mạnh Bà tự cảm thấy xấu hổ. Nếu mà so
về tuổi tác, Mạnh Bà xứng đáng làm tổ tông mấy ngàn đời của chàng ta,
tuy thế...Nhưng mà nếu suy nghĩ theo hướng khác, cơ hội gặp mĩ nam đẹp
nhường này quả thật còn khó hơn là đánh thắng con chó ba đầu canh giữ
cửa địa ngục. Cơ hội ở gần mĩ nam như vậy mà bỏ qua thì bà quả là có lỗi
với liệt tổ liệt tông, mặc dù cái gọi là liệt tổ liệt tông ấy bà không
hề có. Sau mười giây đấu tranh suy nghĩ, bà nhanh chóng đá lông nheo với
Lâm Phong một cái, hi vọng chàng phát hiện ra mị lực của bà mà ở lại.
Lâm Phong chợt phì cười. Xem ra sức hấp dẫn của chàng quả là rất lớn, từ
cụ già đến trẻ nhỏ, từ tiên nữ đến yêu nữ đều khó thoát. Chàng cũng
chẳng vội vàng gì, chi bằng cứ ở lại xem bà lão diễn trò một chút cũng
hay.
Thế nhưng những câu chuyện của Mạnh Bà không hề hấp dẫn như những gì Lâm
Phong đã tưởng tượng. Trước mắt mĩ nam, hình như bà muốn tìm kiếm sự an
ủi hay sao đó, nên toàn kể chuyện về nỗi ấm ức của bà khi phải ngồi
chốn này cô đơn lạnh lẽo, kể về chuyện lũ thần chết hợm hĩnh, kể chuyện
lũ quỷ dẫn đường đáng giận, thậm chí là kể chuyện Diêm Vương hám của ra
sao. Bà lão cứ thao thao bất tuyệt, còn Lâm Phong bên cạnh cứ ngáp ngắn
ngáp dài. Chàng chưa bao giờ là một kẻ thích ngồi lê đôi mách. Đến khi
dừng chuyện để lấy hơi, Mạnh Bà mới phát hiện chàng đã ngủ gục từ khi
nào. Không thể được, phải có cái gì hấp dẫn được chàng ta chứ! Nếu cứ để
chàng ta gật gù thế này, há chẳng phải là sự sỉ nhục lên khả năng buôn
chuyện của một kẻ có kinh nghiệm ngàn năm bán nước trà hay sao? Bặm môi
ấm ức suy nghĩ, bất chợt bà nghĩ ra một chuyện. Cái này có thể khiến
chàng chú ý đây.
Thứ bà giới thiệu cho Lâm Phong là tảng đá Ba Sinh. Nhìn vào đây, người
ta có thể thấy chính mình trong ba kiếp sống. Nhìn thấy chính mình? Lâm
Phong chẳng ham hố. Nhưng có một thứ chàng rất muốn nhìn. Chàng quay ra
nhìn Mạnh Bà, tung ra một chưởng "nhiếp hồn đại pháp":
- Bà bà, ta có thể nhìn thấy ba kiếp của người khác hay không?
- Không...không thể...Trừ khi...- Mạnh Bà lắp lắp. Sức công phá của đôi
mắt chàng quá lớn, khiến bà không thể nói một cách rành mạch.
- Ôi, thì ra bà cũng chẳng có tài phép gì. Vậy mà ta cứ nghĩ...
Chàng bày ra bộ mặt vô cùng chán nản và tội nghiệp. Mạnh Bà bị trúng kế.
Làm sao lại để mĩ nam nghĩ ta chỉ là một bà già vô dụng chứ.
- Ta có thế làm được, nhưng việc đó phạm vào Âm quy (nội quy của địa ngục ấy ạ ^^).
- Thì thôi vậy. Bà Bà à! Ta biết bà chỉ nói vậy thôi chứ thực ra bà
không có cách nào. Ước nguyện nhỏ nhoi của ta chắc là đành phải chôn vùi
thôi.
Ủy khuất cùng ủy khuất, thất vọng cùng thất vọng tất cả bày ra trên mặt
Lâm Phong. Mạnh Bà nắm đôi tay nhăn nheo, hạ quyết tâm. Nếu ta không nói
ra chuyện đã tiết lộ ba kiếp của người khác thì ai mà biết được chứ?
Diêm Vương ư? Ông ta còn bận đếm núi tiền của ông ta, còn con chó ba
đầu vô dụng ấy chỉ biết mỗi việc nhiễu nước miếng và ngủ mà thôi. Chàng
trai đáng yêu này chỉ có một ước nguyện nho nhỏ, lẽ nào lại không thành
toàn.
Bà lấy một chén nước trà, bỏ vào đó một thứ bột màu vàng cam, lắc lắc
cho đều, sau đó đổ lên tảng đá. Bề mặt im lìm của tảng đá phút chốc sống
động với hình ảnh của một người- Tử Băng Tâm. Lâm Phong chăm chú quan
sát đến nhập thần. Trong ba kiếp sống, nàng vẫn đáng yêu như thế, hồn
nhiên như thế. Không biết từ lúc nào chàng đã đưa tay lên tảng đá, để cố
nắm bắt lấy khuôn mặt đang cười rất rạng rỡ kia. Tim chàng đột nhiên
đau dữ dội. Lâm Phong, một khi đi khỏi chỗ này, ngươi bắt buộc phải quên
nàng sao?
Ba kiếp của nàng vùn vụt trôi qua trước mắt. Lâm Phong đưa chén Mạnh Bà
trà lên môi, một hơi uống cạn. Nhìn chàng, Mạnh Bà cũng cảm thấy bi
thương nên không để ý rằng, một giọt nước trà đang theo khóe môi chàng,
lăn nhanh xuống đất. Đưa chén trà trống rỗng lại cho bà, chàng đờ đẫn
bước qua cầu. Bóng dáng chàng dần dần khuất trong màn sương trắng.
Không ai biết, một ngàn năm sau, có kẻ bất tri bất giác yêu hình bóng một người con gái thường xuất hiện trong những giấc mơ.
Chương 30. Qua cầu Nại Hà (Phần 2-kết)
Năm năm sau.
Trên thảo nguyên bát ngát lanh lảnh tiếng trẻ thơ cười đùa. Đó là tiếng
cười của một cậu bé có khuôn mặt khôi ngô, đặc biệt đôi mắt như thu gọn
cả bầu trời đêm vào trong đó. Đằng sau cậu bé có một người phụ nữ rất
đẹp. Nàng nở nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời mùa xuân khi thấy cậu bé
nghịch ngợm dang cánh tay mình ra giả làm chim bay. " Lâm Phong, chàng
thấy không? Trường Thiên con chúng ta rất giống chàng. Chàng đã không để
lại trái tim cho ta, nhưng bù lại chàng đã tặng ta một món quà vô giá.
Thằng bé chính là kết quả của một lần ái ân cay đắng nhưng ngọt ngào duy
nhất đó. Dù chàng không yêu ta nhưng ta cũng không trách chàng. Theo
như ước nguyện của chàng, Minh quốc và Tử quốc đã sáp nhập làm một. Từ
nay Tử quốc của ta mãi mãi được Minh quốc của chàng che chở. Trường
Thiên rất thông minh, lại mạnh mẽ. Con cũng có ước mơ được tung cánh bay
trên thảo nguyên rộng lớn như chàng. Ta sẽ nuôi dạy con trở thành một
vị hoàng đế vĩ đại. Trường Thiên- Bầu trời bất tận- sẽ là nơi để ngọn
gió của chàng thổi mãi.!"
Từ ngày Lâm Phong ra đi, chiến tranh kết thúc, hòa bình đã lập lại,
nhưng Băng Tâm vẫn không trở về. Nàng muốn đi ngao du thiên hạ để thực
hiện mơ ước ngày xưa của hai người. Hai năm sau, Gia Huy kế thừa hoàng
vị. Dưới sự cai trị của chàng, Thiên quốc trở thành một cường quốc lớn
mạnh bậc nhất. Nhân dân ấm no hạnh phúc, nơi nơi hết lòng ca ngợi vị vua
trẻ tuổi anh minh. Thiên quốc vương tiền nhiệm rất hài lòng về chàng,
duy chỉ có một việc:
- Gia Huy, con xem này! Công chúa của Chu Lạc quốc xinh đẹp thông minh. Hơn nữa cô ấy rất ngưỡng mộ con.
- Quận chúa Bình Minh là người dịu dàng tao nhã, lại giỏi cầm kì thi họa, rất xứng đôi với con.
- Tiểu thư Uyển Nghi cũng không tệ chút nào. Vừa xinh đẹp động lòng người, lại hồn nhiên đáng yêu...
- Vậy Huyền Băng công chúa thì sao? Người giống như tên, kiêu sa đài các....
- Này, Gia Huy, rốt cuộc con có nghe ta nói hay không?
Thiên quốc vương thống hận nhìn chằm chằm vào đứa con trai đang bỏ ngoài
tai tất cả những gì ông nói, chỉ cắm đầu vào mấy tấu chương trên bàn.
Ông biết trong lòng chàng chỉ yêu một mình Băng Tâm. Ông cũng mong muốn
Băng Tâm sẽ trở thành hoàng hậu Thiên quốc nên cũng không phản đối việc
Gia Huy chờ đợi nàng. Thế nhưng người thì đã sớm bỏ đi rồi, suốt năm năm
qua vẫn không hề có bất cứ tin tức nào. Gia Huy đã kế thừa vương vị
được ba năm, đến nay cũng phải lập hoàng hậu đi chứ. Ngày trước ông cảm
thấy rất phiền lòng vì cái thói trăng hoa của chàng, nhưng nay chàng
không trêu hoa ghẹo nguyệt nữa ông mới thấy thật sự đáng lo. Ái da,
chẳng nhẽ nó định chết già trong cái cung điện này với mớ tấu chương tẻ
ngắt đó hay sao? Ông tức mình tiến lại gần chàng, giật cuộn giấy chàng
đang xem dang dở trên tay. Mãi đến lúc này chàng mới ngẩng đầu lên liếc
mắt nhìn ông một cái rồi hờ hững dựa lưng ra đằng sau:
- Phụ hoàng à, không phải con đã nói với người rồi sao? Người không cần quản chuyện lập hoàng hậu, con sẽ tự lo được chu đáo.
Nghe thấy con trai nói vậy, cơn giận dữ của ông lại kéo đến:
- Ta có thể không lo được sao? Ta không thể, con hiểu chưa. Ta muốn có
cháu để bế. Con xem, lão Tử quốc vương đáng giận ấy với tên Minh quốc
vương trời đánh đã có cháu lên bốn tuổi. Còn ta có gì? Ta chỉ có một
thằng con trai lớn đầu không chịu cho cha của nó thỏa mãn ước nguyện
thôi.
Chàng nheo nheo mắt nhìn cha:
- Việc của phụ hoàng lúc này là nghỉ ngơi cho tốt, không phải sao? Người đã mệt mỏi cả đời rồi...
- Không...Trước khi con chịu kết hôn ta sẽ không ngừng nghỉ. Ta sẽ...
- Vậy được.- Gia Huy mỉm cười khi nhìn thấy vẻ mặt đầy quyết tâm của
cha. Chàng ôm một chồng văn kiện tấu chương trên bàn, tiến đến trao vào
tay ông- Đây là công việc quốc gia đại sự con đã dự liệu trong vòng năm
năm tới. Bây giờ con tạm trả lại vương miện cho người. Người hãy tự giải
quyết những chuyện phát sinh trong khi con đi vắng nhé.
Thiên quốc vương há hốc mồm:
- Đi vắng? Con định đi đâu?
Gia Huy tiêu sái bước ra ngoài cửa, đưa tay lên vẫy chào ông:
- Con đi tìm hoàng hậu của mình!
Gia Huy quay lại ngục thất ở phủ tể tướng, nơi trước kia chàng và Băng
Tâm đã bị giam. Đứng trước phòng giam tăm tối ẩm ướt, tim chàng lại thấy
nhói đau kịch liệt. Chàng bước vào trong, ngồi tựa vào tường, chăm chú
nhìn lên trần nhà ngục. Trước mắt chàng như hiện ra khung cảnh ngày hôm
ấy, nụ hôn hòa lẫn máu và nước mắt khiến người ta cả đời cũng không thể
quên. Bỗng tay chàng chạm phải một thứ gì đó cứng cứng. Nhặt lên xem,
thì ra là nửa mảnh thẻ bài mà ngày hôm ấy chàng đã vứt lại đây. Một nửa
mảnh kia Lâm Phong đã lấy đi mất rồi. Chàng đưa tay mân mê những nét
khắc trên đó. Nếu được lựa chọn lại một lần nữa, chàng sẽ không vứt bỏ
tấm thẻ bài không còn nguyên vẹn đó, để giờ đây tình yêu của chàng chỉ
còn lại một mảnh thế này. Ngẫm ra cũng thật buồn cười, Gia Huy và Lâm
Phong mỗi người giữ một mảnh thẻ bài. Một người vì nàng mà trở thành một
kẻ phong lưu, còn người kia từ một kẻ phong lưu lại trở nên vô cảm với
nhan sắc. Năm năm đã trôi qua, nhưng chàng vẫn không thể nào tiếp nhận
những cô gái khác. Lâm Phong, huynh nói rằng không trả lại nàng cho ta,
vậy thì ta sẽ tự mình đi tìm. Huynh đã độc chiếm nàng năm năm, vậy là
quá đủ rồi. Bây giờ, dù huynh không muốn thì cũng phải trả lại cho ta
thôi! Chàng cầm mảnh thẻ bài trong tay, xiết chặt lại, bước ra khỏi ngục
thất. Một nửa trái tim của ta ơi! Dù có phải đi đến cùng trời cuối đất
ta cũng sẽ tìm ra nàng. Hãy chờ ta!
Đêm thảo nguyên lành lạnh vì trăng và long lanh bởi sao trời. Gió phương
xa thổi đến mang theo hương hoa dại lãng đãng trong không gian. Bên
cạnh đống lửa đang cháy bập bùng, một nhóm người nắm tay nhau hát ca
nhảy múa. Người lữ khách đi qua bất chợt muốn dừng lại ngắm nhìn. Không
biết từ lúc nào, đôi chân chàng đã tự đưa đường chỉ lối cho chàng tiến
đến gần, hòa vào đám dân du mục. Tuy nhiên chàng không nhảy múa hát ca
cùng họ, mà chỉ lặng yên quan sát. Rất lâu, rất lâu về trước chàng cũng
từng tham gia một đêm lửa trại như thế, được nắm tay mọi người vui vẻ
như thế. Nghĩ đến đây, đôi môi tự giác cong lên thành một nụ cười. Từ
khi rời khỏi cung, chàng đã đi qua rất nhiều nơi. Từ gánh hát, tửu lâu,
sòng bạc đến núi cao, biển sâu, rừng rậm...nơi nào có thể từng in dấu
chân nàng thì chàng đều muốn đi qua. Quá khứ của nàng không có chàng,
bởi vậy lần này chàng muốn tận lực khám phá thế giới của nàng, thế giới
của một công chúa lưu manh đích thực. Càng đi nhiều, chàng càng cảm thấy
thế giới bên ngoài quả thật rất thú vị, muôn màu muôn vẻ. Băng Tâm có
thể làm cho chàng yêu nhiều đến thế, có lẽ bởi vì nàng là đại diện cho
một cuộc sống đời thường sinh động.
Đang chìm trong suy nghĩ, chàng không để ý thấy một cô bé con đã đến trước mặt chàng. Cô bé nháy nháy mắt, cười khúc khích:
- Vị đại ca này, tại sao lại ngồi đây? Huynh có muốn qua bên kia thử vận may của mình một chút hay không?
Theo hướng cô bé chỉ, Gia Huy thấy một toán người đang tụ tập lại một chỗ, căng thẳng hồi hộp chờ đợi điều gì đó:
- Ôi trời! Biết thế ta đã chọn cái chén số 2. Uổng quá đi!
- Bảo huynh rồi mà huynh không nghe. Nghe ta thì giờ đã thắng rồi không.
- Chà. Rõ ràng ta đã thấy nó nằm ở cái chén số 1 mà. Tại sao kì cục như vậy nhỉ?
- Hi hi, cuối cùng cũng thắng món tiền to. Vậy là hôm nay Tiểu Châu nhà mình có áo mới rồi...
Thì ra ngay tại nơi này cũng có một sòng bạc. Gia Huy tiến lại gần. Ở
chính giữa đám người đang háo hức ăn thua kia là một cô nương xinh đẹp
động lòng người. Đôi bàn tay điêu luyện tráo qua tráo lại ba cái chén
trên bàn đến hoa cả mắt. Âm thanh thanh thúy của nàng vang lên giữa đám
đông ồn ào:
- Nào, bà con cô bác. Ai muốn biết vận may của mình đến đâu, xin hãy lại đây đánh cuộc một lần!
Tim Gia Huy đập thình thịch. Chàng tiến vào giữa đám đông, mặt đối mặt với nàng:
- Cô nương, ta muốn thử vận may! Phần thưởng giành cho kẻ chiến thắng là gì?
Cô nương nhìn lên chàng, đôi mắt long lanh câu hồn khe khẽ rung động:
- Vạn lượng hoàng kim! Ngươi thấy sao?
Chàng nhìn vào đôi môi xinh đẹp như đóa sen đầu hạ:
- Vậy chi bằng cho ta một miếng bánh ngọt đi.
Hai má nàng hồng hồng, khe khẽ gật đầu. Giữa đám đông xì xào bàn tán về
cái kẻ bỏ núi vàng núi bạc để đổi lấy một miếng bánh ngọt kia, có một
người đang dần dần nở nụ cười mãn nguyện. Hạnh phúc sẽ đến với ai biết
cố gắng đi tìm, và đương nhiên, cần phải có một chút vận may nữa. Mà vận
may- thứ này- chỉ dành cho kẻ luôn biết nhẫn nại đến cuối cùng./.
The end.