Công chúa lưu manh- Chương 29
Chương 29. Tử khúc.( Phần 1)
Băng Tâm một mình lao đi trong đêm tối vô định. Băng Tâm ngu ngốc này,
ngươi làm sao thế? Ngươi đã quyết tâm ở bên huynh ấy rồi, cớ sao còn
hành động như vậy, để cho huynh ấy đau khổ? Nhớ lại ánh mắt, sự tuyệt
vọng của huynh ấy lúc vừa rồi, tim Băng Tâm quặn đau từng hồi. Xin lỗi,
rất xin lỗi Lâm Phong huynh, nhưng, có những việc không phải ta muốn làm
thì sẽ làm được.
Vừa rồi, khi Lâm Phong hết ngỡ ngàng vì lời nói của Băng Tâm, chàng đã
vui mừng khôn xiết. Cuộc đời chàng có lẽ chưa bao giờ hạnh phúc như lúc
này, khi Băng Tâm chấp nhận tình cảm của chàng. Nàng đã ôm chàng vào
lòng. Cảm giác ở trong vòng tay của nàng vô cùng ngọt ngào và chân thực.
Cuối cùng, giấc mơ xa vời của chàng đã đến, đậu trên vai chàng, vỗ về
trái tim chàng. Chàng đã không thể cưỡng chế được ham muốn gần gũi nàng
bấy lâu nay. Chàng ôm lấy thân thể nàng, đặt lên đó những nụ hôn nồng
cháy. Chàng tham lam muốn đánh dấu lên tấm thân ngà ngọc của nàng những
dấu ấn của riêng mình. Đôi môi chàng phiêu du từ trán, qua đến chiếc mũi
nhỏ xinh, rồi đến cái cổ cao mảnh khảnh. Chàng vùi đầu vào vùng hõm cổ
của nàng, tham lam hít lấy hương thơm nhẹ nhàng tỏa ra từ da thịt, từ
mái tóc. Chàng sung sướng cảm nhận được cái run nhè nhẹ từ cơ thể nàng,
nhưng nàng không phản kháng. Nàng chấp nhận cùng chàng hòa làm một. "Nếu
đã chấp nhận ở bên chàng, thì sao có thể không chấp nhận trở thành
người của chàng? Chàng đã hi sinh vì ta nhiều đến thế"- nàng quằn quại
suy nghĩ trong cơn run rẩy. Chàng cứ thế hôn xuống, xuống mãi. Mỗi giây
mỗi khắc, từng tấc da thịt của nàng dần dần hiện ra, thiêu đốt toàn bộ
trí óc chàng. Chàng chìm đắm trong cơn say triền miên, những tưởng rằng
niềm hạnh phúc đích thực cuối cùng cũng đã đến với chàng. Nhưng, khi
chàng định đặt lên đôi môi thơm của nàng một nụ hôn thì...bất giác, nàng
quay mặt đi chỗ khác. Những mảnh kí ức lại ùa về trong trí óc hầu như
đang trống rỗng của nàng. Ngày xa xưa đó, có một đôi nam nữ đứng trong
dòng người tấp nập, trao cho nhau nụ hôn nồng nàn. Chàng thủ thỉ vào tai
nàng : "Kẻ ngốc như ta sẽ không bao giờ hôn bất cứ cô nàng ngốc nghếch
nào khác. Nụ hôn của chúng ta mãi mãi dành cho nhau thôi nhé." Và nàng
êm ái gật đầu...Một giọt nước mắt long lanh tràn qua khóe mắt nàng, lăn
nhanh xuống. Xin lỗi huynh, Lâm Phong. Tuy rằng đã quyết định ở bên
huynh rồi, nhưng...nụ hôn của ta, ta không cách nào trao cho huynh được.
Lâm Phong như bị tạt ngay một gáo nước lạnh vào người, toàn thân bỗng tê
liệt. Chàng dừng tất cả mọi động tác, chỉ nhìn chăm chăm vào dấu vết
của giọt nước mắt để lại trên tấm chăn trắng muốt. Bất giác, chàng buông
nàng ra, nằm bên cạnh nàng, ngửa mặt lên trời cười như điên như dại.
Nàng bỗng nhiên vùng dậy, kéo kéo lại tấm áo đang xộc xệch trên người,
chạy thẳng ra phía cửa, lao nhanh vào đêm tối bao la. Chàng cũng không
cản nàng lại, chỉ nằm đó cười mãi không thôi. Bây giờ chàng đã rất thấm
thía cái gì gọi là giấc mơ. Giấc mơ- nghĩa là không bao giờ có thực.
" Nàng hãy bay đi, bay thật cao, bay thật xa, đến một nơi mà ta không thể tìm thấy nàng nữa".
* * *
Hôm nay tuyết vẫn rơi trắng trời. Từng cơn gió cắt da cắt thịt cuốn lấy
những bông tuyết, xoay tròn xoay tròn thành cơn bão tuyết vần vũ trong
không gian, nuốt chửng lấy những thân người bất động ở hai bên bờ chiến
tuyến. Bên này, trên những thảo nguyên bao la là quân đội Minh quốc với
Lâm Phong làm chỉ huy, gươm giáo sáng lóa cả một vùng. Bên kia, Gia Huy
dẫn đầu đội quân Thiên quốc với cờ quạt ngợp trời, kèn vang trống giục.
Cả Lâm Phong lẫn Gia Huy đều đứng ở tuyến đầu, đăm đăm quan sát về phía
bên kia. Trận đấu này sẽ là trận đấu quyết định cho tất cả: tình yêu, tổ
quốc...và cả tình huynh đệ. Hình như không ai bảo ai, cả hai đều đang
thả mình hồi tưởng về một ngày xa xưa nào đó...
Hai đứa trẻ khôi ngô chừng bảy, tám tuổi đang đấu võ với nhau trong vườn
thượng uyển. Được một lúc, cả hai đều mệt mỏi, nằm lăn ra thảm cỏ xanh
mướt. Cậu bé trông có vẻ nhỏ hơn, mặc hoàng bào, đang bày ra trên mặt
một cái cười chê bai:
- Lâm Phong huynh, bao lâu nay huynh chẳng tiến bộ chút nào cả. Huynh chẳng thể nào đánh thắng ta.
Cậu bé kia, người có đôi mắt thăm thẳm, thở hắt ra một cái, rồi nói nhẹ nhàng trong hơi thở dồn dập:
- Đâu có, tại đệ hết sức giỏi giang. Ta đây cố gắng lắm cũng chỉ không thua đệ thôi, chứ muốn thắng e rằng rất khó.
Gia Huy quay sang nhìn bộ dạng mệt nhọc của Lâm Phong, rồi lại ngước
nhìn lên trời, không nói gì. Đôi môi thơ trẻ khẽ nhếch lên mãn nguyện.
Phải nói rằng khi còn nhỏ Gia Huy vô cùng hiếu động. Cậu cảm thấy trong
cung thật là nhàm chán, bởi vậy quyết định trốn ra khỏi cung, đi thưởng
ngoạn đó đây. Lâm Phong thấy vậy tìm cách ngăn cản nhưng chàng vẫn nhất
quyết đòi đi, thế nên hai đứa trẻ bắt đầu bước vào công cuộc khám phá
kinh thành mà không có người hộ tống. Kinh thành trăm ngàn thứ lạ mắt,
cái gì Gia Huy cũng muốn lấy. Lâm Phong phải lật đật chạy theo chân
chàng hết quán này sang quán khác để thanh toán tiền, còn Gia Huy thì
không hề để ý đến chuyện đó. Một hoàng tử bảy tuổi lần đầu tiên ra khỏi
hoàng cung đương nhiên không hề biết đến khái niệm mua đồ là phải trả
tiền. Đến xế chiều, hai đứa trẻ đang định quay lại hoàng cung thì bỗng
Gia Huy thấy một cây đao nhỏ chạm khắc tinh xảo trông rất thuận mắt bèn
xà vào lấy. Ban đầu ông chủ còn rất hồ hởi vì cả ngày nay đã ế ẩm lại vớ
được cậu nhóc con nhà giàu, phen này chắc vớ bẫm. Thế nhưng chỉ năm
phút sau ông đã thay đổi thái độ, nổi trận lôi đình, khi đứng chết chân
mà nhìn cậu quý tử nhà kia nghiễm nhiên đem con dao đi mà không có ý
định thanh toán. Con dao của ông, tiền bạc của ông, mồ hôi nước mắt của
ông lẽ nào lại để thằng bé lấy đi dễ dàng như vậy? Ông quyết định dạy
cho nó một bài học để chừa thói ngênh ngang cướp của dân lành vốn là căn
bệnh kinh niên của cái bọn quý tử nhà giàu. Khi phải đấu với một người
lớn thực sự, và không có nương tay, Gia Huy mới thật sự cảm thấy mình
bất lực. Bao nhiêu thứ võ công mà cậu đã học được trong cung hóa ra
không lợi hại như cậu tưởng tượng. Gia Huy vùng vẫy trong gọng kìm cứng
như thép của người thợ thủ công, tay đấm chân đá mà không sao thoát ra
được. Sau khi đã tuyệt vọng, Gia Huy mới để ý xung quanh và bất chợt
phát hiện ra Lâm Phong đang chiến đấu hết mình. Một người đàn ông khác
đang giằng co với cậu nhưng vẫn không làm cách nào bắt cậu đứng yên
được. Rồi bất thình lình, Lâm Phong đá một quyền vào yếu điểm của gã đàn
ông đang túm tay cậu, làm hắn ta choáng váng buông cậu ra. Nhanh như
cắt, Lâm Phòng dồn hết sức mình quét một quyền nhằm đến tên còn lại
khiến hắn ngã lộn nhào. Nhân lúc chúng chưa kịp trở tay, Lâm Phong đã
kéo tay Gia Huy chạy thục mạng. Đến khi an toàn rồi, Gia Huy mới được
dịp trách hờn với Lâm Phong:
- Thì ra huynh lợi hại như vậy. Với khả năng của huynh, ta vốn không thể
nào so sánh. Vậy mà tại sao huynh không lần nào đánh bại ta? Hay bởi vì
ta là hoàng tử?
- Không!- Lâm Phong nhìn Gia Huy với ánh mắt trong veo- Bởi vì chúng ta
là huynh đệ. Sự lợi hại của ta chỉ có thể phô diễn với kẻ thù, còn với
huynh đệ thì không thể...
Câu nói ngày xưa còn văng vẳng bên tai, thế mà giờ đây hai người đã ở
hai chiến tuyến. Sai lầm bắt đầu từ đâu? Cả hai đều im lặng nhìn nhau,
không chỉ đơn thuần là quan sát đối phương, mà kì thực còn đang mơ hồ
muốn tìm lại cậu bé của ngày xa xưa đó. Hai từ "huynh đệ" có bao giờ còn
được cất lên giữa hai người?
Im lặng một hồi, Gia Huy lên tiếng trước:
- Lâm Phong, ngày xưa ngươi vì coi ta là huynh đệ nên không chịu xuống
tay với ta, bởi vậy chúng ta chưa bao giờ so tài thực chất. Hôm nay
chúng ta đã không còn là huynh đệ nữa, bởi vậy lần này ngươi sẽ đấu với
ta bằng hết khả năng của mình chứ?
Lâm Phong bên kia ngạo nghễ đáp lại:
- Chà chà, xem ra ngươi đã không còn là đứa trẻ mắc bệnh ảo tưởng năm
nào tự xem mình là giỏi nhất nữa. Được rồi, lần này chúng ta sẽ dốc hết
sức phân thắng bại xem sao. Khi xưa ngươi hơn ta vì ngươi là hoàng tử,
còn bây giờ địa vị chúng ta như nhau. Ta cũng thật mong chờ được đấu với
ngươi một trận xem ngươi lợi hại cỡ nào.
- Nói nhiều không bằng hành động- Gia Huy kiêu hãnh giơ cao tay- Tất cả binh lính chú ý....Tấn công!
Bên này Lâm Phong cũng ra lệnh cho tướng sĩ của mình lâm trận. Hai quân
lao vào nhau trong cuộc chiến báo trước sẽ có núi thây biển máu. Dưới sự
chỉ huy của hai người, quân lính hai bên đánh nhau không phân thắng
bại, thương vong chẳng mấy chốc đã vô số. Rồi không ai bảo ai, cả hai
cùng dời vị trí chỉ huy, lao vào nhau để chiến đấu. Hai người dường như
đang sống lại những cuộc đấu bất phân thắng bại giữa hai đứa trẻ ngày
nào, chỉ khác một điều là giờ họ đánh nhau không hề lưu tình. Đánh được
một hồi, Lâm Phong chợt nhận ra một sự thật, rằng Gia Huy không còn là
vị hoàng tử bé nhỏ không biết tự lượng sức của ngày xưa nữa. Gia Huy bây
giờ đã trưởng thành và rất mạnh mẽ, có thể là chỗ dựa vững chắc cho bất
cứ người con gái nào, kể cả Băng Tâm. Nếu như cứ so tài thế này mãi, sẽ
đến một lúc nào đó Lâm Phong phải thua thôi, bởi vì lúc này Gia Huy
đang trong tâm trạng hừng hực mong thắng lợi để đem Băng Tâm trở về, còn
Lâm Phong lại đang tan nát cõi lòng vì nàng ra đi. "Nhưng mà Gia Huy
à, dù đệ có giỏi giang đến đâu ta cũng không dễ dàng đầu hàng như thế
đâu. Xin lỗi, nhưng ta muốn một lần thắng đệ". Đang so chiêu, bất ngờ
Lâm Phong cười lớn:
- Gia Huy, ngươi khá lắm. Hôm nay nếu được chết trong tay ngươi ta rất
mãn nguyện. Dù sao Băng Tâm đã không ở bên ta, ta cũng không thiết tha
gì cuộc sống này nữa...
Lời của Lâm Phong như sấm dội vào tai Gia Huy. Hắn nói cái gì? Băng Tâm
rõ ràng đang ở hoàng cung Minh quốc, tại sao hắn lại nói rằng Băng Tâm
không còn bên hắn nữa? Lẽ nào...Chàng lắp bắp:
- Ngươi...ngươi nói vậy là có ý gì?
- Nghĩa là dù ngươi có cố gắng thế nào thì Băng Tâm cũng không trở về với ngươi đâu. Nàng ấy đã đến một nơi rất xa rồi.
Thực ra Lâm Phong cũng không hề xuyên tạc sự thật. Quả đúng là chàng đã
để Băng Tâm rời xa mình, nhưng Gia Huy lại không nghĩ như vậy. Lâm Phong
hắn làm mọi cách chỉ để níu giữ Băng Tâm ở lại, làm sao có thể để nàng
rời xa mình, trừ phi nàng đã không còn trên cõi đời này nữa. Nghĩ đến
đây, Gia Huy thấy mặt đất như nứt ra dưới chân, chấn động. Không khí đã
bị rút khỏi phổi của Gia Huy hết cả, chàng không cách nào thở được. Thấy
Gia Huy phút chốc đánh mất thế trận, Lâm Phong biết Gia Huy đã trúng
kế. " Ta biết rằng mình có chút đê tiện, nhưng mà đệ cũng nên nếm thử
tâm trạng đánh mất nàng như ta bây giờ đi. Như vậy mới công bằng". Không
bỏ phí thời cơ, Lâm Phong đã chiếm ngay thế thượng phong. Gia Huy mơ hồ
nhận ra mình sắp thua trận, đang ở trong tình trạng hết sức nguy hiểm,
thế nhưng chàng không cách nào chú tâm vào trận đấu nữa. Tâm hồn chàng
hình như đã thoát khỏi thể xác bay đi đâu mất rồi. Ý nghĩ duy nhất còn
quay cuồng trong đầu chàng lúc này: Băng Tâm, nàng ấy không thể nào...
Bỗng, có ai đó thét lên tên Gia Huy, rồi tiếng mũi tên xé gió lao
đến...Phập! Một tiếng gọn gàng vang lên kéo Gia Huy từ cơn mộng mị trở
về thực tại. Cuộc chiến của Gia Huy và Lâm Phong đã kết thúc. Băng Tâm
nàng ấy đang ở đó, ngay trước mặt Gia Huy, và trong vòng tay nàng là Lâm
Phong với một mũi tên xuyên qua tim.
Trở lại vài phút trước, từ khi Gia Huy bị chấn động vì cái tin Băng Tâm
đã không còn. Đau đớn tột cùng, chàng chẳng còn thiết tha vào cuộc chiến
với Lâm Phong nữa, thậm chí cơ thể chàng trúng vài chưởng cũng không
cảm thấy đau. Băng Tâm sau một hồi cố gắng vất vả mới len lỏi được vào
giữa chiến trường để đến chỗ Gia Huy và Lâm Phong. Đêm qua, sau khi chạy
đi, nàng ôm giày vò và đau khổ ngồi khóc nguyên một đêm dài. Nàng muốn
làm tất cả mọi thứ nhưng lại không làm được gì. Muốn ngăn cản chiến
tranh Thiên quốc và Tử quốc nhưng lại phát hiện ra mình chỉ là một quân
cờ trong tay cha. Từ bỏ Gia Huy cũng không giúp được chàng, ngược lại
tạo cho chàng mối hận khắc cốt ghi tâm. Quyết ở bên Lâm Phong để bù đắp
cho chàng, nhưng cuối cùng lại làm chàng tổn thương càng thêm sâu sắc.
Muốn làm tất cả để ngăn cản chiến tranh nhưng cuối cùng lại chính là
nguyên nhân khiến Lâm Phong đem thần chết đi khắp nơi nơi. Cuối cùng,
muốn ngăn hai người nàng yêu nhất tàn sát lẫn nhau, vậy mà...ngày mai họ
vẫn ở hai đầu chiến tuyến. Băng Tâm à, ngươi thật sự là môt kẻ thất
bại. Uổng cho một đời ngươi luôn tự hào là mọi chuyện đều có cách giải
quyết. Nhưng mà lẽ nào nàng lại ngồi chờ bánh xe định mệnh xoay vần?
Không, cho dù chỉ là còn một tia hi vọng thì nàng vẫn phải cố gắng đến
cùng.
Bởi vậy, hôm nay nàng đã tìm mọi cách đi vào giữa chiến trường. Nàng
phải ngăn bọn họ lại, không cho họ tàn sát lẫn nhau. Sau bao nhiêu cố
gắng vượt qua tên rơi đạn lạc, bị xây xát khắp người, rốt cuộc nàng cũng
đã tìm đến chỗ Gia Huy và Lâm Phong đang phân cao thấp. Lâm Phong đang
chiếm thế thượng phong, còn Gia Huy thì chiến đấu như một kẻ mất hồn,
liên tiếp trúng phải đòn của Lâm Phong. Rồi, tim Băng Tâm thắt lại khi
thấy Lâm Phong đang giơ cao thanh kiếm, chuẩn bị tung ra chiêu Truy hồn
kiếm pháp về phía Gia Huy. Nàng kinh hãi hô to tên Gia Huy. Tiếng kêu
của nàng ngay lập tức thu hút sự chú ý của Lâm Phong, vừa để chàng kịp
nhìn thấy một mũi tên xé gió nhằm thẳng nàng mà lao tới. Nhanh như cắt,
Lâm Phong xoay người, từ bỏ chiến thắng cận kề của mình, bay đến ôm lấy
Băng Tâm, vừa kịp thay nàng hứng trọn mũi tên. Băng Tâm toàn thân bất
động, không kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy một vòng ôm kín bao
bọc lấy cơ thể mình, rất ấm áp. Rồi bất chợt, lòng bàn tay nàng thấy
nhói đau. Vòng ôm nàng vẫn chật kín, Lâm Phong hình như không chịu buông
nàng ra. Nàng khẽ nhích tay mình ra để quan sát chỗ đau. Máu, dòng máu
đỏ tươi trong lòng bàn tay nàng. Tay nàng để trước ngực Lâm Phong, làm
sao có thể chảy máu? Một luồng suy nghĩ ập đến khiến nàng run rẩy không
thôi. Nàng dùng hết sức lực yếu ớt còn xót lại sau cơn kinh hãi để đẩy
Lâm Phong ra, tất cả những gì nàng có thể thu vào tầm mắt chỉ là máu.
Máu từ chính trái tim của Lâm Phong chảy ra ướt cả tấm áo của chàng, ướt
cả khoảng ngực của nàng được chàng che chở. Mũi tên xuyên qua tim Lâm
Phong đã cắm vào tay nàng nên lúc vừa rồi nàng mới thấy đau nhói. Lâm
Phong đã dùng chính mạng sống của mình để đổi lấy mạng sống của nàng.
Gắt gao ôm lấy Lâm Phong ở trong lòng, lệ nàng không biết từ lúc nào đã
tuôn như mưa. Những giọt nước mắt giọt này nối tiếp giọt kia chảy xuống
ướt hết khuôn mặt đang tái nhợt của Lâm Phong. Chàng cố gắng nâng đôi
tay mình lên, lau đi những giọt nước mắt đang chảy dài. Đôi tay chàng
nhuốm máu đỏ tươi vô tình để lại những nét vẽ bi thương trên khuôn mặt
tuyệt mĩ của nàng:
- Băng Tâm.... thật may...nàng...không...có...sao...Đừng...khóc...
- Huynh còn nói sao? Tại sao lại làm như vậy chứ? Sao dùng thân mình che
chắn cho ta? Ta đâu còn là đứa trẻ nít? Ta có thể tự lo lắng cho mình
mà. Còn nữa- nàng vội vàng chùi chùi tay lên mặt một cách vô ích để cố
gắng lau đi nước mắt của mình- huynh nhìn lầm rồi, ta đâu có khóc...
Nàng nói một tràng không ngừng nghỉ. Tựa như nàng phải đem những lời nói
của cả một đời hôm nay nói hết với Lâm Phong. Lâm Phong di chuyển đôi
tay run rẩy đến bên môi nàng, ngăn cho nàng tiếp tục những lời oán
trách:
- Nàng... đừng... như... vậy....Ta... tuyệt... nhiên... không... hối... hận....
Đúng vậy. Hi sinh vì Băng Tâm, Lâm Phong chưa bao giờ hối hận. Bảo vệ
nàng dường như là một ý niệm đã ăn sâu vào xương tủy của chàng. Chàng
sinh ra là để gặp nàng, sống để yêu nàng và chết để bảo vệ nàng. So với
việc sống mà không có nàng thì việc được chết trên tay nàng mới thật sự
là hạnh phúc.
Băng Tâm lúc này đã nghẹn lời, trừ những tiếng nức nở, nàng không thể
thốt ra được lời nào. Lâm Phong rất dịu dàng nhìn ngắm nàng. Chàng biết
mình sắp phải mãi mãi rời xa nàng rồi. Chàng muốn nhìn ngắm nàng thật
kĩ, để mang hình ảnh của nàng theo mình qua thế giới bên kia. Xung
quanh, tất cả mọi người dường như quên mất mình đang ở chiến trường. Bọn
họ đều chết lặng vì đau lòng khi thấy một màn tử biệt như vậy. Nhưng
không ai biết trong lòng Lâm Phong kì thực vô cùng mãn nguyện. Nàng khóc
vì chàng, những giọt nước mắt thật tâm, với chàng như thế là quá đủ.
Rồi đây, chàng sẽ đem cảm giác ngọt ngào này sang thế giới bên kia, đời
đời kiếp kiếp mỉm cười hạnh phúc.
- Có... một... điều ...nàng...phải...nhớ...Ta...vĩnh... viễn....yêu...nàng...
Lời còn chưa dứt, Băng Tâm đã đặt làn môi thấm đẫm nước mắt lên làn môi
lạnh lẽo của chàng. Lâm Phong, huynh đừng rời bỏ ta. Hãy để ta được nói
với huynh một lời mà ta chưa từng nói...trước đây ta không yêu huynh,
nhưng bây giờ thì ta yêu huynh, mai này ta cũng sẽ yêu huynh, kiếp sau
ta vẫn sẽ yêu huynh...mãi mãi.
Lâm Phong dường như nghe được tiếng trái tim nàng đang thổn thức nên đã
nở nụ cười mãn nguyện, và ra đi. Cuối cùng, chàng cũng đã được nàng yêu
thương. Giây phút cuối cùng của cuộc đời là giây phút chàng hạnh phúc
nhất, một hạnh phúc vĩnh cửu.
Bạch Cư lão quái nhìn cảnh tượng thương tâm trước mắt mà sững sờ. Thì ra
còn có cách này nữa. Đáng lẽ ra mũi tên đó Băng Tâm phải là người đón
nhận. Nàng sẽ chết và cuộc chiến tranh sẽ không kết thúc cho đến khi nào
một bên hoàn toàn thất bại. Trật tự thế giới mới sẽ được xác lập. Đó
chính là định mệnh mà ông trời đã sắp đặt. Bao năm nay ông đã làm tất cả
để lịch sử diễn ra như nó phải thế. Ha ha, Nhưng mà ông trời à! Ông
nhìn xem. Mọi tính toán của ông đã sai hết cả rồi. Ông có thể dự trù
trước mọi tình huống có thể xảy ra, nhưng lại không dự trù được sức mạnh
của tình yêu. Chính tình yêu quá lớn lao của Lâm Phong dành cho Băng
Tâm đã khiến lịch sử phải thay đổi. Lâm Phong đã đổi mạng sống của mình
cho Băng Tâm, chiến tranh vì thế cũng nên kết thúc rồi. Cái trật tự thế
giới mới mà ông muốn lập ra ấy...có lẽ không tốt đẹp bằng trật tự thế
giới đang chuẩn bị xuất hiện đây. Một trật tự thế giới được xây dựng
bằng tình yêu tha thiết của con người.
Tuyết hình như cũng ngừng rơi, gió cũng thôi gào thét, cả không gian như
chết lặng. Chiến trường binh đao loạn lạc bỗng im phăng phắc, chỉ còn
nghe thấy những tiếng nức nở hòa vào tiếng hát của ai văng vẳng trong
không gian, như tử khúc tiễn đưa một linh hồn.
Lâm Phong chết, cuộc chiến tranh Thiên quốc và Minh quốc cũng vì thế mà
dừng lại. Hoàng đế Minh quốc, cha của Lâm Phong, bỗng dưng cảm thấy
không còn hứng thú với khao khát làm bá chủ thiên hạ nữa. Nhớ lại đêm
trước ngày đại chiến, ông đã đến phòng Lâm Phong định bàn bạc chiến sự,
nhưng lại không thấy chàng đâu. Đang tính rời đi thì một cuộn thư vàng
óng để trên giá đã thu hút sự chú ý của ông. Ông bèn mở ra đọc. Đọc
xong, ông thấy run rẩy cả tay chân. Lâm Phong con trai ông muốn sau trận
đại chiến này sẽ từ bỏ tất cả, trả lại phần đất đai ở biên cương cho
Thiên quốc rồi một mình đi ngao du thiên hạ. Ông không thể tin nổi vào
mắt mình. Chỉ vì một con bé Băng Tâm thôi mà con trai ông sẵn sàng từ bỏ
hết tất cả những gì đã gây dựng cực khổ bấy lâu ư? Con bé đó thật sự là
một liều thuốc độc đối với con trai ông. Sai lầm lớn nhất cuộc đời ông
là đã để cho Lâm Phong gặp gỡ con bé mà không ngăn cản gì. Nhưng không
sao, bây giờ ông sẽ sửa sai lầm. Ông sẽ khiến cho con bé đó vĩnh viễn
biến mất khỏi cuộc đời Lâm Phong, để nó không thể làm rào cản trong cuộc
đời hiển hách của Lâm Phong được nữa. Bởi vậy, hôm sau khi nhìn thấy
Băng Tâm trên chiến trường, ông đã không chần chừ chính tay mình bắn mũi
tên đó về phía Băng Tâm, nhưng kết quả chính con trai ông mới là người
phải từ bỏ cuộc sống. Ông, phải, tự tay ông đã cướp đi mạng sống của con
trai mình. Lâm Phong qua đời, ông mới cảm thấy mọi tham vọng của mình
thật là vô nghĩa. Tuổi già, niềm hối hận và nỗi cô đơn cứ ngày ngày bủa
vây tâm can ông. Mộng làm bá chủ không có người chia sẻ còn có ý nghĩa
gì? Sau bao nhiêu năm, ông bất chợt thấy mình mệt mỏi, quá mệt mỏi. Có
lẽ đã đến lúc nghỉ ngơi rồi!
***
" Phụ thân, con biết mình làm cho người thất vọng nhưng xin người thành
toàn ước nguyện của con. Dù cuộc chiến ngày mai ai thắng ai thua, thì
con cũng muốn trả lại phần đất đai biên cương cho Thiên quốc. Con muốn
Thiên quốc là một đất nước toàn vẹn, bởi vì đó là nơi con đã sinh ra.
Nghinh Hương, đối với nàng ta chỉ có thể nói xin lỗi. Ta sẽ để lại cho
người con gái thiện lương như nàng sự bảo bọc tốt nhất. Một đất nước
hưng thịnh nhất, một cuộc sống sung túc nhất. Còn trái tim, xin lỗi, ta
không thể trao cho nàng. Bởi vì nó đã bị đánh cắp từ lâu rồi. Ta có muốn
lấy lại, nhưng, chuyện đó là không thể.
Gia Huy, chẳng biết có bao giờ đệ đọc được những dòng chữ này không. Ta
đem trả lại Thiên quốc nguyên vẹn cho đệ. Đệ không cần phải cảm kích ta.
Đệ còn nhớ hôm ở tửu lâu, lúc đệ đứng trước cửa phòng Băng Tâm, ta đã
nói gì không? Đệ đã đem nàng cho ta rồi, ta vĩnh viễn cũng không trả
nàng cho đệ. Ta sẽ để nàng rời xa ta, rời xa những toan tính tranh quyền
đoạt lợi. Cuộc sống tự do tự tại có lẽ là thích hợp nhất đối với nàng.
Có thể đệ nói ta ích kỉ cũng được, nhưng ta không có được nàng thì cũng
không tình nguyện đem trả lại cho đệ đâu. Bởi vậy, đệ phải tự mình tìm
lại thôi. Nếu như đệ không thể tìm lại nàng, như vậy chính là đệ không
có phúc, cũng không thể trách ta.
Băng Tâm, nàng thấy ta có buồn cười không? Đã quyết định cho nàng được
tự do rồi mà vẫn nhắn nhủ với nàng. Ta biết nàng sẽ không bao giờ quay
trở lại đây để đọc những dòng này nữa. Hay là coi như ta tự nói với lòng
mình đi. Ta quyết định từ bỏ tất cả để đi chu du thiên hạ. Nhớ ngày xưa
ta và nàng đã từng ước mơ gì không? Thế mà bây giờ nàng sắp rời xa ta
mãi mãi rồi. Nhưng không sao, ta sẽ thực hiện ước mơ thay cho cả nàng.
Ta sẽ đi hết những thảo nguyên bát ngát, đến tận nơi núi cao, biển
sâu...Mỗi nơi ta sẽ thay nàng đặt dấu chân lên đó. Khi còn sống có lẽ ta
sẽ không gặp được nàng nữa, nhưng đến khi sang thế giới bên kia biết
đâu chúng ta sẽ gặp lại nhau, lúc đó ta sẽ kể cho nàng về những nơi ta
đã đi qua. Đến lúc đó, nàng lại mỉm cười với ta như ngày xưa chứ?
Lâm Phong chấp bút!"