Công chúa lưu manh- Chương 14 - Phần 0
Chương 14. Tương kế tựu kế.
Lâm Phong không biết mình đã ngủ bao nhiêu lâu, chỉ biết lúc tỉnh dậy
thấy toàn thân không còn một chút sức lực nào, miệng khô khốc. Đây là
phòng của mình! Chàng nằm im trên giường, nhớ lại chuyện đã qua. Phải
rồi, đang ngồi trong tửu lâu cùng Băng Tâm và Gia Huy, sau đó một cô
nàng đến, ăn bánh, và rồi...Lâm Phong bật dậy thật nhanh, nhưng ngay lập
tức ngã nhào. Cả thân thể không nghe theo sự sai khiến của bộ não nữa.
Xương cốt dường như cũng bị ai rút mất rồi, đến đứng còn không vững.
Chàng tựa vào thành gường, dáo dác nhìn xung quanh. Nơi này chỉ có một
mình chàng. Cả ba người cùng trúng độc, chàng không chết có nghĩa là hai
người họ cũng không. Nhưng bây giờ họ đang ở đâu? Tim Lâm Phong như
muốn vỡ nát. Hi vọng tình huống xấu nhất vẫn chưa xảy ra. Chàng đau đớn
tự trách mình quá bất cẩn. Đã biết họ gặp nguy hiểm nhưng mà vẫn sơ suất
để bị trúng độc. Nếu như Băng Tâm thật sự có bề gì...Chàng không dám
nghĩ tiếp nữa.
Chàng ngồi xếp bằng hai chân, vận công lấy lại sức lực. Có sức khỏe mới
có thể tìm hiểu được mọi chuyện đang diễn ra. Nhưng kì lạ thay, càng cố
vận công thì chàng càng cảm thấy mất sức, mồ hôi vã ra đầm đìa. Được một
lúc thì mệt quá, chàng lại ngất đi. Trong cơn mê man, chàng thấy Băng
Tâm, đẹp như một thiên thần, nắm tay Gia Huy bay lên trời, vẫy vẫy chào
chàng. Chàng ở dưới mặt đất, mải miết đuổi theo hai người. Nhưng từ mặt
đất xuất hiện những bụi gai, như bầy rắn quấn lấy chân chàng, không cho
chàng nhúc nhích. Chàng càng cố chạy, gai càng xiết chặt, nàng càng bay
xa. Chàng cất tiếng gọi mà hình như nàng không nghe thấy. Nàng đã bay
đến gần chân trời, sắp sửa biến mất sau đám mây. Chàng hết sức với
theo...Bàng hoàng tỉnh giấc, thấy mình vẫn nằm trên sàn nhà, tay với lên
trời. Không được, Lâm Phong, quyết không thể để mất nàng như vậy. Chàng
lại vội vàng ngồi dậy, vận công. Lần này không đầy năm phút sức lực đã
thoát ra hết. Lại một lần nữa chàng rơi vào cơn mộng mị.
Lần thứ ba Lâm Phong tỉnh dậy. Lần này chàng không vội vàng luyện công
nữa mà nằm im suy nghĩ. Không biết mình đã trúng phải loại độc dược gì
mà công lực lại bị tiêu tán như vậy? Bản thân trở thành thế này rồi, làm
sao có thể đi kiếm Băng Tâm và Gia Huy?
Diệp Vân son phấn lộng lẫy, nở nụ cười tuyệt đẹp, cảm thấy rất hài lòng
với dáng vẻ của mình lúc này. Hôm đó, khi ba người họ trúng độc, Diệp
Vân cùng thủ hạ đã nhanh chóng xuất hiện, lấy danh nghĩa là quan quân
triều đình đến giải quyết vụ lộn xộn, đem cả ba người đi. Vốn Diệp Vân
cũng không định tha cho Thu Hương nhưng thấy nàng quá nhát gan, hơn nữa
lúc đó lại cực kỳ hoảng loạn, tin chắc không thể làm gì gây hại cho mình
nên bỏ mặc nàng ở lại đó. Diệp Vân bí mật đem ba người về phủ tể tướng.
Lâm Phong thì giam lỏng trong phòng của chàng, còn Gia Huy, Băng Tâm
hai người họ biệt giam dưới ngục thất của tướng phủ. Bảy ngày nay nàng
lúc nào cũng túc trực trong phòng Lâm Phong. Lúc chàng im lặng say ngủ
thì nàng mới được gần gũi chàng đến thế. Dù rằng chỉ là ngồi lặng lẽ
hàng giờ ngắm chàng, dựa người vào thân thể ấm áp đang mê man của chàng
cũng làm nàng mãn nguyện. Nhưng hôm nay đã là ngày thứ bảy, ngày chàng
tỉnh lại. Nàng muốn chàng nhìn thấy mình trong dáng vẻ xinh đẹp nhất.
Lâm Phong đang miên man nghĩ ngợi thì cửa phòng bật mở. Xuất hiện cùng
với ánh sáng tràn vào căn phòng là Diệp Vân, váy áo thướt tha, cười tươi
như hoa nở. Thấy Lâm Phong nằm vật vã dưới đất, nàng tất tả chạy đến đỡ
chàng dậy. Đang lúc rối bời lại gặp kẻ mình không ưa, chàng khó chịu
định gạt tay nàng ra, nhưng quả thật là không còn sức lực. Diệp Vân biết
chắc chàng sẽ không vui, nhưng dù sao thấy thái độ của chàng làm tự ái
của nàng lại nổi lên.
- Bao lâu không gặp, chàng vẫn đối với ta lạnh lùng thế sao?
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Tình trạng chàng thế này khó mà uy
hiếp được Diệp Vân để tìm hiểu tình hình. Chàng quyết định mềm mỏng:
- Không có. Chỉ là tay chân như vô dụng. Ta không thể chịu được tình trạng này, nhất thời có chút khó chịu.
Nhìn vẻ mặt đau khổ của chàng, Diệp Vân tin ngay. Chàng trước khi trúng
độc thì đầu đội trời chân đạp đất, phiêu diêu tự tại làm sao. Nay đến cả
việc đứng dậy cũng khó khăn nữa, thử hỏi làm sao chàng không cảm thấy
tức giận với chính mình.
Nàng vốn không định cho chàng biết mình có thuốc giải, đợi mọi chuyện
xong xuôi rồi sẽ giải độc cho chàng, nhưng nhìn chàng bây giờ nàng vẫn
là không đành lòng. Nàng nắm lấy tay Lâm Phong, an ủi:
- Thuốc giải đương nhiên có. Chàng yên tâm. Nhưng nó nằm trong tay phụ
thân của chàng. Đến khi vạn sự thành công rồi, cha chàng sẽ giải độc cho
chàng, để chàng tiếp quản cơ nghiệp.
Thuốc độc trong tay phụ thân? Kho thuốc của phụ thân chàng thuộc tên
từng loại một, chưa hề biết đến loại độc dược nào như thế này.
- Loại độc dược này là gì? Ta chưa từng biết qua.
- Là Thất công dược. Ai uống vào sẽ bị mê man và thất thoát công lực. Bởi vậy chàng đừng vận công nữa, vô ích thôi.
Thì ra là vậy. Thả nào chàng càng cố gắng vận công càng mất sức.
Diệp Vân lên tiếng phân trần:
- Cũng tại chàng cả. Nếu chàng không nhất quyết ở bên cạnh họ thì đã
không đến nỗi này. Ta biết chắc chàng sẽ không để họ chịu tổn hại mà.
Cha chàng cực chẳng đã mới phải xuống tay với cả chàng. Ta đã cố cản trở
nhưng không được.
Chà, làm như vô tội vậy. Lâm Phong dù có bị mất đi trí thông minh cũng
biết chắc chắn chuyện hạ độc lần này cô ta cũng phải nhúng tay đến tám
mươi phần trăm chứ chẳng chơi. Thế thì cô ta mới xuất hiện ngay bên cạnh
chàng như vậy. Mà loại độc lần này lạ quá, có khi còn là do cô ta mang
tới. Bạch Vân giáo có một cao thủ độc dược nổi danh trên giang hồ, đương
nhiên Lâm Phong không thể không biết đến.
Nhìn nàng trang điểm cầu kỳ như vậy xuất hiện trước mặt mình, Lâm Phong
quả thật thấy khinh bỉ. Cô ta muốn dùng cái mặt nạ sặc sỡ kia để quyến
rũ chàng chắc. Một con rắn mặc váy công chúa thì cuối cùng vẫn chỉ là
một con rắn mà thôi. Bất chợt nảy ra một suy nghĩ. Lâm Phong biết Diệp
Vân này khẳng định với chàng chết mê chết mệt. Kinh nghiệm của người xưa
truyền lại rằng người ta thường hay ngu muội trước tình yêu. Lần này
Lâm Phong chàng quyết đánh liều một phen vậy.
Chàng im lặng một hồi, rồi mới nhẹ nhàng lên tiếng:
- Đành vậy. Ta biết cha và nàng cũng vì lo cho ta.
Diệp Vân ngạc nhiên. Nàng cứ nghĩ Lâm Phong sẽ tỏ thái độ oán ghét nàng
cơ. Ai ngờ chàng chấp nhận sự thật nhanh đến vậy. Nàng chăm chú nhìn
chàng dò xét.
Chàng cúi đầu than thở:
- Trước kia ta đúng là lo cho bọn họ đến bất chấp nguy hiểm bản thân. Ta
giúp họ vì họ là bằng hữu, nay kể như đã tận lực. Giờ trải qua tình
trạng thập tử nhất sinh, ta mới thấy được sự sống quý giá biết bao. Với
lại...
Chàng nhìn sâu vào mắt Diệp Vân, tập trung hết những nồng nàn có thể thể
hiện vào sóng mắt, kết hợp với tiếng nói êm như hơi thở, thành một đòn
tấn công chí mạng:
- ...Với lại, sau tất cả, người xuất hiện trước mắt ta lại là nàng. Giờ
ta mới biết người nào thực sự quan tâm đến ta, người nào thực sự trân
quý ta.
Diệp Vân bị chàng nhìn một cách quá say đắm, gương mặt tự nhiên mang nét
thẹn thùng của nữ nhi thường tình, quay mặt đi cúi đầu e thẹn.
- Chàng không biết ta lo cho chàng thế nào nào đâu. Bảy ngày nay ta lúc nào cũng túc trực bên chàng.
Lâm Phong được thể bồi thêm:
- Lúc nãy trong cơn mê man, ta thấy ta sắp bước chân vào miền cực lạc,
nhưng có một người con gái cứ vẫy gọi ta, làm ta không nỡ dời xa trần
thế. Cô gái đó ta nhìn không rõ mặt, chỉ thấy rất quen thuộc. Bây giờ
thì ta đã biết, cô ấy chính là nàng.
Mật ngọt thì chết ruồi. Con ruồi Diệp Vân cũng đang hấp hối trong cái bẫy tình ái đó rồi, nhưng vẫn còn tỏ ra hờn dỗi:
- Chàng nói điêu. Cô ấy chắc là tiểu sư muội của chàng. Ta sao có được cái vinh hạnh đó.
Diệp Vân phụng phịu." Đương nhiên, chín kiếp nữa cô cũng chưa có được
cái vinh hạnh xuất hiện trong giấc mơ của ta đâu"- Lâm Phong thầm mỉa
mai- " Cô là một con rắn độc, nhưng mà ta cũng giống cô thôi. Giờ phải
xem nọc của ai độc hơn". Chàng hai tay đưa ra ôm gọn Diệp Vân vào lòng,
hơi thở nóng hổi áp vào cổ nàng:
- Nàng không tin ta sao? Vậy để ta chứng minh cho nàng thấy thành ý của ta.
Chàng xoay Diệp Vân lại đối mặt với mình :
- Nàng không biết trong mơ ta nhớ nàng đến chừng nào....
Lời chưa kịp nói hết, nụ hôn gấp gáp của chàng đã đặt lên đôi môi còn
đang cong cong giận dỗi. Nụ hôn của chàng vừa cuống quýt như sợ nàng vụt
bay mất, lại vừa dịu dàng hết mực như sợ nàng đau. Cảm xúc dào dạt dâng
lên qua những đụng chạm chàng mang lại, Diệp Vân chỉ biết phó mặc tất
cả nhận lấy sự ngọt ngào từ chàng, trong đầu nàng ai đã đốt pháo hoa.
(^^ Lâm Phong đúng là cao thủ về hôn). Lâm Phong càng ôm ghì nàng vào
lòng, Diệp Vân cảm thấy mình có thể tan chảy trong cơ thể chàng. Những
ngày qua gần gũi bên chàng, cứ tưởng thế là mãn nguyện. Nhưng nay thật
sự là chàng trước mặt, sống động ôm nàng trong vòng tay, nàng mới biết
thế nào là tột đỉnh của hạnh phúc. Đang trong cơn say đắm, bỗng chàng
rời nàng ra, ho một trận sặc sụa, cơ hồ như muốn thổ huyết. Diệp Vân
thất kinh, vội vàng giúp chàng xoa ngực, xoa lưng. Sau một hồi chấn
động, chàng nằm vật ra giường, tiếng nói hình như chỉ còn là tiếng thì
thào :
- Xin lỗi. Là ta vô dụng. Cả người ta giờ đây không còn tuân theo ý mình
nữa. Ngay cả một hành động nhỏ nhoi là ôm nàng vào lòng ta cũng không
đủ sức. Sống như thế này sao không để ta chết đi luôn cho rồi.
Diệp Vân bối rối. Thuốc này nàng cũng mới được biết đến, chỉ biết nó làm
thất thoát nội công, chứ không ngờ rằng nó có thể làm cho người ta ngay
cả chân tay cũng không thể cử động. Để chàng đau khổ như thế này quả
thật không đành lòng. Hay là cho chàng một chút thuốc giải? Chỉ một chút
thôi. Đủ để chàng có được thể trạng của một người bình thường. Như vậy
chàng cũng không thể trốn ra ngoài được, cũng không ảnh hưởng gì đến đại
cuộc. Hơn nữa chàng thấy mình vì chàng mà đi xin thuốc giải, sẽ càng
cảm kích mình hơn.
Diệp Vân tha thiết nhìn chàng:
- Ta sẽ đến chỗ phụ thân của chàng, cầu xin cho chàng một chút thuốc giải, để chàng có thể hồi phục phần nào. Chàng yên tâm.
Lâm Phong nắm lấy tay nàng, ánh mắt tỏ ra vô cùng cảm kích:
- Vẫn là nàng thương ta nhất.
Diệp Vân cười e thẹn rời khỏi phòng. Lâm Phong ngay lập tức ngồi dậy, đi
đến bên bàn uống nước, xúc miệng mấy hồi vẫn cảm thấy tởm lợm. Thực ra
ban đầu chàng bị ngã xuống gường là vì bật dậy quá nhanh sau bao lâu nằm
bất động. Còn lần sau là vì cố vận nội công nên không còn hơi sức, mới
nằm dưới sàn nghĩ ngợi thì cô ta đã đẩy cửa bước vào. Sau mấy hồi nghỉ
ngơi chàng cũng lấy lại phần nào sức khỏe, nhưng lại giả vờ tay chân vô
dụng để tranh thủ sự thương cảm của cô ta. Dù cô ta có thâm sâu khó
lường đến đâu thì cuối cùng vẫn chỉ là nữ nhi mềm yếu trước tình yêu
thôi.