Học Sinh Chuyển Lớp P1 - Chương 073-074

CHAP 73: YÊU MỘT THIÊN THẦN

Nàng ở bên cạnh tôi, dưới tán cây, những giọt nước mắt có lẽ là long
lanh dưới nắng, đọng lại trên bờ mi cong, nhìn đáng yêu vô cùng. Vẫn sụt
sùi, và thỉnh thoảng mỉm cười khi tôi đưa bản mặt mình đón lấy cái nhìn
của nàng. Khẽ đánh vào vai tôi rồi đưa tay quệt những giọt nước mắt
tinh nghịch còn sót lại.

Dưới tán cây bàng giữa sân trường vắng, một chàng trai và một cô gái,
không hề nói gì với nhau, chỉ có hành động và mỉm cười, nhưng không hề
có thứ gì đó gọi là vô cảm hay giận hờn xuất hiện. Trong cái khung cảnh
ấy, ngôn từ trở nên thừa thãi dù người ta hay nói ngôn từ là một cách
thể hiện yêu thương.

Nhìn xuống cái chân đang được dán miếng giảm đau mà tôi thầm cảm ơn.
Có lẽ nếu không nhờ mày thì không biết đến bao giờ tao mới có dịp để làm
lành với nàng, để biết tình cảm là một thứ gì đó không dễ phai nhòa, và
quan trọng hơn là sự tin tưởng của nàng dành cho tôi.

Mơ màng nhớ lại sự việc chỉ vừa diễn ra, mà có lẽ tôi không dám tin đó là sự thật.

Khẽ buồn và vòng tay lên vai đi bên cạnh thằng Nhân đen và Nguyệt,
tôi buồn so khi nghĩ về sự vắng mặt của nàng. Hơi buồn nhưng không oán
hận ai cả, vì đây là những gì tôi đáng được nhận cho sự thờ ơ đối với
nàng suốt thời gian nghỉ hè qua. Buồn vì đến giờ phút này nàng vẫn chưa
chịu tha thứ hay gọi là có chút gì đó quan tâm tới tôi. Chấp nhận và im
lặng, thứ quý giá mất đi có lẽ nó đang khiến tôi mất mát quá nhiều.
Nhưng khi nhận ra thì đã muộn, liệu còn có cơ hội hay không?

Ba đứa tôi đi qua cái cổng trường , vừa đặt chân qua những viên gạch
cuối cùng để bước ra phía con đường đón xe bus. Mắt tôi hình như vừa
lướt qua cái gì đó, hình dáng của một người đang ép mình, dựa lưng vào
chiếc cột màu đỏ gạch hoa, mái tóc ngang vai khẽ đung đưa theo gió.

chạp xoay ánh mắt thật chậm, vì tôi sợ nó là ảo giác, và một phần hi
vọng nó là thật, tôi chạm ngay dáng vẻ quen thuộc của nàng. Những cái
thở mệt nhọc, mồ hồi ướt đẫm, lấm tấm trên trán. Có lẽ là quá mệt nên
nàng phải dựa lưng vào cổng trường. Trên tay nàng là keo và miếng dán
giảm đau.

Có lẽ tôi có ngu đến thế nào cũng phải biết rằng ai sẽ nhận được
những thứ đó, ánh mắt mở to, ngạc nhiên hết đỗi. Miệng lắp bắp nói không
thành lời:

-D..u…ng!

Nàng nhìn tôi, nửa muốn đối diện, nửa muốn chối bỏ, cảm giác này càng
làm tôi trở nên là thằng tệ hại, nhưng thánh nhân đãi kẻ khù khờ, ít
nhất tôi vẫn còn cơ hội chuộc tội.

Nguyệt khẽ cười, và nói với thằng Nhân:

-Để T lại, hai đứa mình về trước.

Nhân đen trước khi đi không quên vỗ vai tôi, ý như chúc kết quả tốt đẹp.

Không khí im lìm giữa hai người, rồi Dung tiến lại gần tôi, lặng lẽ và lãnh cảm.

“Chắc nàng muốn tát mình, mình xứng đáng nhận như thế này”

Nhưng không nàng cầm lấy tay tôi và đặt vào tay tôi món đồ “y tế” rồi
quay mặt định cất bước. Tôi biết rằng để mua những thứ này thì phải đi
rất xa, vòng vèo qua mấy con đường. Chắc hẳn nàng đã chạy đi để mua
những thứ này, mới kịp trở lại lúc trận bóng vừa xong.

Khẽ nắm lấy đôi vai nhỏ bé, Dung đứng im xoay lưng với tôi và bất
chợt, vai nàng khẽ rung lên, mái tóc ngang vai cũng rung rung nhè nhè.
Và rồi nàng òa khóc, như bấy lâu nay có cái gì đó đặt nặng lên cõi lòng
vậy. Hẳn mấy ngày qua nàng cũng đã phải mang bộ mặt nạ giống tôi, để bây
giờ nàng có thể vứt nó đi, tỏ ra yếu mềm như vậy. Vâng, tôi đã được tin
tưởng, như vậy đấy. Là nơi cô bạn mạnh mẽ này có thể khóc lúc có tôi ở
bên, dù cho chính tôi là tác giả của những giọt nước mắt long lanh ấy.

Nàng vẫn khóc, không nói câu gì. Không động viên, không xin lỗi,
không an ủi, tôi muốn nàng trút hết những gì tôi đã gây ra suốt thời
gian qua. Nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, dẫn vào ghế đá cạnh đó. Nàng vừa
đi theo tôi, một quay quệt hai dòng nước mắt nhẹ rơi .

Điệu bộ sụt sùi ấy đã kéo dài đến giờ, tôi vẫn ngồi im khẽ mỉm cười.
Phải nói trước giờ tôi rất ghét kiểu khóc dai, kiểu như Nguyệt ngày xưa
ấy. Vì thế dù có phải đổi dép dưới chân cho cô nàng ăn kem, tôi sẵn sàng
dù sau đó biết là ăn roi ăn vọt. Cảm giác người bên cạnh khóc lóc, thì
mình cảm thấy khó chịu, cứ như mình là thằng vô dụng vậy. Nhưng đây là
lần đầu tiên tôi có thể nhẫn nại, nhìn kiểu khóc sụt sùi ấy. Đơn giản vì
nó là nước mắt của một thiên thần.

Bất chợt nàng cất tôi bàn tay, đưa mắt nhìn tôi, bắt gặp ngay nụ cười mỉm khi tôi nhìn khoảng trời nắng ngoài sân:

-Người ta khóc mà còn cười!

-Ờ……..thì….

-Thì cái gì mà thì, kiểu con trai gì mà….

Sau câu nói lấp lửng của nàng, tôi hi vọng nàng có thể thốt ra là vô
dụng, trẻ con, thiếu suy nghĩ hay tệ hại. Nhưng Dung vẫn vậy, đầy quan
tâm và thấu hiểu. Nhìn tôi rồi khẽ cười.

Khẽ đưa tay quệt giọt nước mắt còn sót lại trên đôi mắt thiên thần
ấy, tôi định mở lời xin lỗi, rất nhanh, Dung đưa ngón tay lên môi tôi,

ra dấu cho tôi dừng lại. Ừ, có lẽ là thừa mất, chỉ cần vậy thôi.

-Ờ, con trai giờ tệ quá….

-Cũng biết cơ đấy..

-Toàn làm con gái khóc…

-Hứ…..!

Nàng khoanh tay và xoay qua bên kia, hướng vào dãy lớp học, giả bộ kiểu con nít giận hờn.

-Từ nay thằng con trai hứa không làm cô gái khóc nữa…

Nàng kéo tai tôi, lắc lắc cái đầu:

-Lại hứa, bao nhiêu lần rồi….

-Ơ, lần đầu………á…á!

-Nói lại xem…..

-À, thứ hai, tệ quá lại quên….!

Nàng cười tươi trước kiểu giả bộ thơ ngây của tôi, thả tôi ra coi như tạm tha.

-Dung này…..!

-Sao cơ?

-Sau này T làm Dung khóc….!

-……!

-Thì cứ đánh hay cắn hay mắng mỏ gì cũng được, đừng giấu trong lòng nhé.!

-…..!

-Vì như thế…T khó chịu lắm…..

-Ừ, nhớ rồi, nhưng chẳng có gì phải thế đâu..!

-Sao?

-Vì T phải hứa không được làm Dung buồn nữa.

Khẽ đưa ngón tay ra móc nghéo với nàng. Mỉm cười và cóc nhẹ vào cái
trán bướng bỉnh, mỉm cười. Lần này tôi đã hiểu ý nghĩa câu nói của mẹ
tôi, được một người khác tin tưởng và yêu thương thì niềm hạnh phúc ấy
như thế nào.

Sực nhớ tới món quà xanh phớt trong ba lo, tôi nhanh tay lấy nó ra.
Từ mấy ngày bỏ xó, món quà trở nên buồn chán, nhợt nhạt sắc màu, nay đón
lấy ánh nắng, thứ ánh nắng diệu kì của tình cảm học trò chợt trở nên
tươi tắn, đẹp đẽ. Tình cảm có thể thay đổi nhiều thứ, kể cả vật vô tri
vô giác, phải vậy không nhỉ.

Cầm tay nàng và đặt lên đó món quà, tôi khẽ mỉm cười. Vẫn thường lệ
như cũ, nàng cẩn thận gỡ từng miếng băng keo, cất cái nơ cẩn thận và mở
hộp quà ra.Cầm cái đĩa Quang Dũng lên xị mặt:

-Lại đĩa Quang Dũng!

-Gì, không thích sao…..!- Tôi bối rối gãi đầu.

-Không, thích lắm ấy…!-Khuôn mặt tươi cười hiện ra sau đó, thì ra nàng chọc tôi.

Tỉ mỉ, nhẹ nhàng đặt chiếc đĩa lại hộp quà, nàng đưa tay cầm cuốn sổ
nhạc lên. Mở rat rang đầu tiên, và bắt đầu hắng giọng đọc những gì tôi
đã ghi trước đó.

-E…hèm.!

- Có một cô gái, tóc ngang vai, duyên dáng và xinh đẹp. Hôm nay là
ngày sinh nhật của cô gái đó, chúc cô gái luôn vui vẻ, nhiều thành công
trong cuộc sống. Cười nhiều vào đấy không xấu gái mất.

Rồi nàng quay sang lườm tôi nguýt dài, xách tai tôi lên, hét to:

-Nhớ là tôi xinh ngay cả lúc tôi giận nhé…!

Mỉm cười tôi lặp lại y chang hành động:

-Nhớ rồi….cô ạ…!

-Sao bữa trước không tặng Dung.!

-Tưởng……!

-Tưởng giận chứ gì…..!

-Ừ, lúc đó thưởng thiệt đó..!

-Ngốc ơi là ngốc…!

-Đang tính tặng thì Minh An tặng cho Dung nên…..

-Ghen hả ?-Trên môi nàng nở ra nụ cười, ánh mắt tinh nghịch dò xét tôi.

Bối rối, tôi không nói gì cả, để nàng tiếp lời:

-Dù cho thế nào thì Dung vẫn thích cái này hơn.

Nàng đưa tay cầm mấy cây kẹo bạc hà lên. Bóc hai viên và đưa cho tôi
một, nàng một viên. Mỉm cười và tận hưởng những con sóng mát lạnh trong
cổ họng lẫn trong trái tim. Vị thanh mát sau bao ngày khô hạn nay đã bắt
đầu. Khoan thai nhẹ nhõm , tôi và nàng cùng mỉm cười. Hôm ấy bầu trời
thật là đẹp, nắng cũng thật đẹp, khung cảnh cũng đẹp, kể cả những cái
cây con toàn cành là cành kia cũng đẹp nốt. Tất nhiên nàng là đẹp nhất.

Ngồi trên xe bus, cầm lọ keo và miếng dán còn lại, tôi nâng niu như
báu vật, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn quanh, sợ có ai đó giật mất của quý
giá của mình thì nguy to. Có đồ quý giá nhìn ai cũng nghi nghi, cho dù
trong mắt họ, có dở hơi mới cướp của tôi vậy.

Trưa hôm đó, mẹ tôi cười chảy nước mắt khi thằng con trai mình gắp miếng thịt luộc và chấm vào canh thay vì bát nước mắm ở dưới.

Sờ đầu tôi:

-Mày bị bệnh hả con?

-Dạ đâu có!

-Thế canh mẹ nấu mặn lắm hả?

-Vừa mà mẹ!

-Thế sao chấm canh thay nước mắm?

Tôi ứ ừ lùa cơm ngập miệng, sợ mẹ tôi bắt trả lời. Kết hợp với chuyện hồi sáng, mẹ tôi phán ngay một câu:

-Hay tương tư em nào rồi.

-Să……….c..ứ…ự!

Tôi giật mình khiến cơm nghẹn trong cuống họng, kiếm cớ chuồn lên
trên nhà uống nước rồi chờ một lúc lâu mới xuống, mặc cho mẹ tôi vẫn dò xét liên tục.

Buổi chiều hôm đó, lết cái chân có món quà nàng tặng trên chân ra sân
đá banh xem lũ bạn. Vẻ mặt tự hào lắm, miếng dán giảm đau ánh ngời màu
trắng , minh chứng cho trận cầu đỉnh cao và sự hàn gắn yêu thương ấy.

-Miếng dán tình yêu đấy.-Đưa mắt nhìn Nhân đen ra hiệu.

Thằng bạn nhìn tôi cười sằng sặc:

-Ngon lành, lần sau cứ cho Dung giận, rồi có gì bảo tao, tao cho gãy cái tay, thì được thương gấp bội.

-Mày tin mày chỉnh răng không, ăn nói xui xẻo.

Có cho vàng tôi cũng chẳng dám chọc giận Dung một lần nữa, hai lần là
quá đủ rồi. Thế thôi mày ạ, cứ như tao đi sẽ biết khổ như thế nào.

Nguyệt ngồi cạnh tôi nhìn Nhân đen tung hoành, khẽ mỉm cười:

-Chúc mừng nhé.!

-Hì hì, chuyện thường thôi.!

Mỉm cười với cô vợ bé bỏng, nhìn ra xa, dưới bóng tà dương, cạnh cái
hồi, tôi có tất cả những gì người khác mơ ước, một đám bạn thân, một
người yêu thiên thần.

Vâng, tôi đã yêu một thiên thần.

CHAP 74: Sinh Nhật.

Sáng sớm hôm sau, tôi hăm hở xách balo, ngúng nguẩy sao cho chiếc
đồng tiền móc khóa va vào mấy móc sắt cạnh đó kêu leng keng, tự tin rạng
ngời bước vào lớp. Ngày đầu tiên sau khi làm lành, tâm trạng tôi vui
đến nỗi cái chân đau kia không là trở ngại gì.

Bước qua khung cửa màu xanh, tôi sẽ được giáp mặt với nàng, cô thiên
thần bé bỏng, mang nụ cười tỏa nắng và mái tóc ngang vai, dịu dàng, yếu
mềm được bao bọc bởi lớp ngoài băng giá, và hiển nhiên nó sẽ tan ra khi
tiếp giáp với nụ cười của tôi.

Nhưng thật bất ngờ, nàng không có mặt ở dãy đầu bàn, cả lớp đón chào
nụ cười của tôi với ánh mắt tội nghiệp thương xót, giống như kẻ đang bị
lừa dối để rồi đánh mất thứ quý giá của bản thân. Ánh mắt cả lớp nhìn
xuống cái bàn của tôi, để chỉ hướng, tôi sững người trước khung cảnh đập
vào mắt.

Cái bàn giữa lớp, nơi tôi và Nguyệt ngồi nay đã được biến thanh nơi
trò chuyện riêng tư của Minh An và Dung. Minh An hoa tay múa chân, còn
nàng thì cười nói liên tục. Nụ cười ấy đáng lẽ chỉ dành cho tôi.

Bước lại gần đầy căm tức và uất hận, tôi cố gây ra tiếng động mạnh để
báo cho hai người đang quên sự đời này biết sự có mặt của tôi, Minh An
và Dung quay lại khẽ đưa mắt nhìn tôi, rất nhanh rồi hai ánh mắt ấy lại
dính vào nhau.

Khẽ đưa tay lên bụm miệng, tôi hung hắng ho để nhắc cho ai đó biết rằng cái chỗ ngồi đó là lãnh địa riêng của tôi.

-T chờ xíu đi, làm gì ghê vậy?

Dung quay qua nhìn tôi vẻ mặt khó chịu, như tôi là một người gây phiền phức vậy.

Đứng như trời trồng, tôi bất ngờ không thốt ra được tiếng nào, khung
cảnh xung quanh tối om lại, xoay vòng vòng, vòng vòng. Có chút ánh sáng
từ cửa lớp chiếu vào.

Đã vào tiết rồi, thằng Minh An vẫn chưa chịu về, và hai người ấy cũng
chẳng đứng dậy chào thầy, vẫn tiếp tục nhìn nhau và cười. Thầy tôi trái
với lẽ tự nhiên, cười tươi nói lớn:

-Minh An qua chơi hả em?

-Tha……ầy-Tôi lắp bắp.

Vị cứu tinh duy nhất của tôi nay lại thốt ra những lời dành cho kẻ
thù thì chẳng còn cách nào bảo tôi chờ đợi, khi nào hai người đó nói
chuyện xong rồi hãy vào chỗ ngồi. Tệ hơn thầy nhìn tôi quát lớn:

-T, không vào chỗ ngồi đi, muốn học không?

-Thâ……ầy, chỗ em…..

Tôi lắp bắp chỉ tay vào cái chỗ ngồi quen thuộc, hi vọng thầy tôi còn
nhớ cái gì đó của ngày hôm qua, là chỗ hai người kia đang chiếm đóng.

-Đi ra khỏi lớp, để chỗ đó Minh An ngồi..!

Tôi lững thửng đi ra khỏi cửa lớp, ánh sáng mặt trời chói lòa, chụp xuống người tôi, rồi bỗng nhiên bầu trời đen kịt.

-Á aaaa!

Hất tung cái chăn, ngồi bật dậy thẳng đứng, mồ hôi trên trán vừa toát
ra, đúng là ác mộng trong những ác mộng. Thở hổn hển như lâu rồi ở
buồng phổi tôi chưa có oxy. Cái chân tôi vẫn còn tê tê, vậy là hóa ra
mình mơ.

Thở phào nhẹ nhõm, liếc chiếc đồng hồ trên đầu, ánh sáng lờ mờ từ
ngoài hắt vào, đủ để tôi nhận ra bây giờ là mấy giờ. Chiếc kim ngắn chỉ
gần tới số sáu. Lục tục bật dậy vệ sinh cá nhân.

Qua loa chăm chút cho ba hai em răng thân yêu, đầu tôi lùng bùng về giấc mơ ban nãy:

-Là sao nhỉ, sao lại có giấc mơ này?

-Ối hoang tưởng, điên!

-Có điềm à?

-Vớ vẩn, lo sợ lắm thì mơ thôi.

-Hay là cảnh báo nhỉ!

Giữa muôn vàn ý kiến ùa về, ồn ào khiến cái đầu tôi nổ tung, tát
những giọt nước mát lạnh vào mặt cho tỉnh táo, và chọn cái ý kiến có vẻ
đúng đắn nhất ” cảnh báo”.Hai lần làm người ta khóc thì phải biết rút
kinh nghiệm, đừng để phải tận mắt thấy những điều quý giá của mình thuộc
về người khác.

Tôi bước đến gần cái khung cửa lớp màu xanh đậm, véo má mình xem là
mình mơ nữa hay tỉnh, rụt rè như học sinh lớp 1 bước vào cửa lớp. Thở
phào chẳng có Minh An gì ở đây cả, và Dung vẫn ngồi ở chỗ ngồi quen
thuộc, cắm cúi học bài.

Bất chợt nàng quay ra cửa, mỉm cười chào buổi sáng với tôi. Nụ cười
ấy, vốn là nụ cười chỉ dành cho riêng tôi, nụ cười của một cô gái chỉ
rớt những giọt nước mắt và tỏ ra yếu đuối trước mặt tôi thôi.

Mở khóa balo, lôi ra thanh kẹo bạc hà, cầm vào lòng bàn tay, mặt lạnh
tanh, đi thẳng vào lớp. Ngang qua chỗ ngồi của nàng, nhẹ nhàng kín đáo,
thả chiếc kẹo ấy xuống cuốn vở , đè lên những dòng chữ đẹp, ngay ngắn.

Thế mà mọi hành động của tôi đều không lọt qua được hết mấy cái ra đa bàn đầu, Hằng bán chanh la lớn:

-T ơi rớt kẹo kìa!

Tôi quay qua nhìn mấy ánh mắt đổ dồn về tôi tò mò:

-Kẹo đâu?

-Đâu, rớt chỗ nào?

-Rớt ở bàn Dung nè!

Nhanh chân tôi nhảy qua chiếc bà, đặt balo gục mặt vào đó, giả bộ mệt
mỏi ngủ gục để tránh mấy ánh mắt soi mói của đám bạn, tò mò mấy hôm
nay.

Nàng cầm thanh kẹo, che bằng hai bàn tay búp măng, tránh cái nhìn
thòm thèm đòi chia sẻ của mấy yêu nữ đang vây quanh. Mấy bà cô này cũng
phải vừa, cố cù lét nàng để cướp cái kẹo “đánh rơi” của tôi.

Nguyệt nhìn tôi, cười và lắc đầu cúi xuống cuốn sách Sinh học. Kiểu
như một người bạn lâu năm, nay khám phá thêm được một cái gì đó mới mẻ
từ tôi. Chắc hẳn là chẳng bao giờ cô nàng sẽ ngờ được, cái thằng nhóc
đổi cà rem ấy, lì lợm cứng đầu sẽ như thế này khi đối mặt với chuyện
tình cảm.

-Ghê ha, tự nguyện mua kẹo luôn!

-Có ….có gì đâu, thường thôi mà!

-Ngày xưa Nguyệt khóc sưng cảm mắt mơi mua kem cho ăn, đối xử phân biệt nhé!

-Ừ, thì khác chứ…!

-Khác cái gì cơ?

-Thì khác ở cái khác khác đó…!

-Xí, bày đặt, tôi biết thừa.

Khẽ hất đầu, hơi nghiêng người về sau, điệu bộ như nhìn tôi tránh xa vậy.

-Thôi, thôi…..tôi sợ cô….Xuống căn-tin tôi mời!

Đám chiến hữu của tôi hìn như phục kích sẵn hay sao vậy, từ đâu cả đống kéo lại, quay lại nhìn tôi rồi vỗ vai nhau:

-Nghe gì chưa?

-Nghe gì?-Kiểu người tung kẻ hứng

-Có ai đó mời gì đó!

-Mời thi đi, người ta có lòng, mình có dạ.

Vậy là cả đám chúng tôi thêm Nguyệt lũ lượt rồng rắn xuống căn-tin.
Ngang qua bàn của Dung, tôi đi chậm lại rồi bất ngờ đưa tay đóng gập
cuốn sách nàng đang đọc.

Nàng đưa mắt lên nhìn tôi, nở nụ cười chờ lời mời của tôi. Vậy là chỉ mấy phút sau, dưới căn-tin tổng cộng tám trai và hai gái.

Ồn ào, giành nhau giật từng miếng snack chí chóe, đám con trai còn ồn
ào hơn cả mấy bạn nữ bàn bên. Chỉ có Dung và Nguyệt vẫn nhẹ nhàng nói
chuyện với nhau, thỉnh thoảng hai người che tay cười và nhìn tôi, sợ
rằng tôi nghe thấy hoặc để ý vậy.

Tất nhiên hành động ấy không qua mắt được tôi, nhưng giả bộ không
nghe, không thấy, không quan tâm đưa tay với cốc cà phê nóng hổi nhấm
nháp, tạo nên một vẻ lịch thiệp như trong phim.

Chẳng mong gì hơn, bởi lâu nay tôi sợ rằng, hai cô gái quan trọng với
tôi khó có thể hòa hợp với nhau, hoặc tệ hơn có thể ghét nhau ra mặt,
bởi bấy lâu nay hai cô nàng chưa hề nói chuyện với nhau, cho dù những
câu đơn giản. Nhưng hôm nay, hai cô gái ấy đang nói chuyện vui vẻ như
những người bạn thân thiết thực sự vậy.

Chủ đề chắc lại xoay quanh chuyện của tôi, Dung thì chắc muốn biết
tuổi thơ dữ dội của tôi, còn Nguyệt thì chắc muốn biết năm lớp 10 tôi
như thế nào. Thỉnh thoảng lại che miệng cười, khiến cả hai cô nàng đều
duyên dáng quyến rũ. Biến cái tạo dáng của tôi thành công cốc.

Ánh mắt tôi chợt đổi hướng, nhìn vào cái người vừa đi vào cửa. Mái
tóc hơi xoăn, dáng vẻ và bộ mặt như kết hợp với nhau tạo nên cảm giác
của một người cô độc và cô cảm. Thằng học trò của tôi tiến lại quầy ăn
sáng kêu món rồi chọn một cái bàn trong góc ngồi, để mặc mấy lời trầm
trồ của mấy cô gái đang quay lại nhìn.

Nó khẽ ngước đầu, ánh mắt hai thằng chạm nhau. Nó đứng dậy rồi tiến về phía tôi.

” Đừng nói sáng sớm đã hỏi bài rồi chứ”.

Lại tạo dáng, tôi nhâm nhi cà phê, dùng chính cái vẻ mặt vô cảm của thằng Vũ để trị nó, sáng sớm bỗng nhiên muốn chọc thằng này.

Đám bạn của tôi quay lại nhìn nó, rồi dịch chỗ ra cho nó ngồi xuống.

“Lại gì nữa đây”.

Im lặng chờ người vừa đến nói lí do, vì tích cách của nó cả lớp tôi
đều biết, chẳng bao giờ tự giác hòa đồng với ai cả, chắc hẳn có lí do
đặc biệt.

-Ờ, Vũ…….!

-Nói đi, có gì hả? -Phong mập nóng vội.

Vẫn trầm ngâm, uống cà phê theo phong cách trà đạo, tôi vẫn ngồi chờ. Thằng Vũ lấy lại bình tĩnh:

-Ờ, Vũ mời các bạn, thứ 7 đến nhà Vũ ăn sinh nhật!

Suýt phun cà phê trong miệng, tôi ho sặc sụa:

-Cái gì, nói lại coi!

Dung tế nhị đỡ lời cho nó:

-Vũ mời ăn sinh nhật đó, vui ghê!

Đám con trai tụi tôi nhìn nhau đực mặt, thằng Kiên véo đùi thằng Hưởng đù để xem nó có mơ không.

Chẳng ai mơ cả, nhưng cũng không phải thật đến nỗi, cậu học sinh biệt
lập trong lớp nay lại mở lời mời cả đám đông này đến ăn sinh nhật chứ,
là sao đây?

Nguyệt vui vẻ:

-Nguyệt chắc chắn tới nhé, còn mấy bạn thì sao?

-Ừ….!

-Tới chứ..ăn sinh nhật mà!

Những cái hích đùi theo hiệu ứng domino lan đến đùi tôi:

-Ờ, đến……….đến.

Thằng Vũ khẽ gật đầu, hài lòng và muốn thể hiện sự cảm ơn. Nó tính
lại trở về cái bàn cô đơn trong góc ấy. Khẽ níu vai nó, Kiên cận nói:

-Ngồi đây chơi!

-Ừ, ngồi đây đi, có gì nói chuyện cho vui!-Tôi bỗng nhiên cảm thấy có gì đó từ nó toát ra.

Nó khẽ gật đầu và ngồi lại. Lạ thật, cái thằng , không biết có phải
nó kiệm lời, hay là vụng ăn vụng nói mà nó rất khi dùng ngôn từ thể
hiện, chỉ có vẻ mặt và ngôn ngữ hình thể là nhiều.

Sáng hôm đó, cả đám chúng tôi ngồi ăn snack và uống nước, nhìn nhau cười nói vui vẻ, kể cả với thằng Vũ. Nó vừa thưở
ng thức bữa ăn sáng của nó, vừa phải miễn cưỡng trước những miếng snack của đám bạn tôi nhồi nhét với lí do:

-Mày ăn nhiều vào, ăn ít thằng T nó buồn.

Tôi nhìn nó ăn hỗn hợp mà phì cười. Trong lòng có cảm giác khoan
khoái lắm, khi người bên cạnh hòa đồng với bạn, bạn sẽ cảm thấy mình
đang trở nên đặc biệt, như một người cứu rỗi hay đại loại gì đó. Và
thằng đệ tử của tôi lần đầu tiên ngồi chung với cả đám chúng tôi, chắc
sắp tới còn nhiều điều vui lắm đây.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3